ZingTruyen.Asia

[𝐇𝐏] 𝐂𝐈𝐑𝐂𝐋𝐄

Chương 21.5: Đời anh, đời tôi, đời chúng ta

Shinohira

Tối nay, Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis hội họp ở căn cứ của chúng, một căn phòng áp mái ở cánh tây toà lâu đài.

Căn phòng có những cửa sổ lớn rải rác khắp trần nhà, ánh trăng xuyên qua lớp kính màu vẽ nên vô số hình thù kỳ lạ trên sàn nhà lát gỗ.

Một chiếc bàn dài được đặt ở giữa phòng, xung quanh là những thiếu niên an tọa trên mấy chiếc ghế dựa có khắc hình thanh kiếm và cây đũa phép đan chéo trên lưng ghế.

Theo thứ tự từ dưới lên trên, từ trái sang phải, đám thanh niên bao gồm: Rosier, Lestrange, Mulciber, Avery, Rowle, Macnair, Rookwood, Yaxley và Tom Riddle ngồi ở đầu bàn.

Tuy nhiên, ghế bên tay phải hắn để trống.

"Ta có khách."

Chẳng đợi đám thuộc hạ ổn định xong xuôi, Tom đã nói cụt lủn, như thể vị khách đó không đáng để hắn tốn nước bọt.

Ngay sau đó, Abraxas Malfoy khệnh khạng bước vào và trám mất chỗ trống.

"Mày làm cái quái gì ở đây hả?"

"Mày quay về với chính đạo rồi sao Malfoy?"

"Không, đừng có nói là..."

"Septimus Malfoy là một con quái vật, ông ta sẽ không để tụi mình yên đâu!"

"Mẹ kiếp!"

Tất cả nháo nhào lên, như thể Tom vừa ném một con công trắng khó ưa cho chúng và bảo chúng phải chăm sóc con chim đó cả đời.

"Im lặng."

Nhưng rồi, chỉ với một mệnh lệnh đơn giản, hắn đã dập tắt mọi lời xì xèo bàn tán, trả lại không khí yên tĩnh thường thấy ở "văn phòng Kỵ sĩ Đoàn" – như Abraxas thường châm chọc.

Nhưng giờ, nó có thể đổi câu đùa của mình thành "tòa án Kỵ sĩ Đoàn", vì Tom thực sự đang đưa ra một vài lời phán xử khiến tất cả tụi nam sinh ở đây e ngại.

Như là,

Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis sẽ thay đổi cách thức hoạt động, từ khủng bố toàn phần sang phản động, khụ, "đấu tranh" hoà bình, và sẽ giải tán vĩnh viễn nếu các thành viên không đồng ý với quyết định này.

"Đừng có đùa!" Rookwood kêu lên, bản mặt đầy vết rỗ đậu mùa bừng bừng phẫn nộ. Tom không buồn cho gã một cái liếc mắt. "Mày nghĩ đó giờ tụi tao theo mày là vì cái gì? Tưởng tụi tao khoái mày thật hả? Đó chỉ là vì một nửa dòng máu Slytherin chảy trong mày thôi, thằng tạp chủng!"

Rosier bật dậy, ghế của hắn bị đẩy ngã chỏng chơ trên sàn:

"Câm ngay Augustus! Anh là một thằng thuần chủng đấy, nhưng anh có ra cái thể thống cống rãnh gì đâu, thi mãi mới qua nổi kỳ thi Phù thủy Thường đẳng còn gì? Hạng máng mương mà đòi tương đương với thủy điện à?"

Abraxas thốt lên:

"Quần bí ngô của Merlin, anh mà cũng biết về thủy điện ấy hả Rosier?"

"Bố tao đầu tư vào thủy điện của tụi Muggle, cũng kiếm được khá đấy."

Nói đi cũng phải nói lại, phù thủy hay Muggle cũng chỉ là con người, mà con người thì ai cũng hám lợi cả.

Trong mấy trăm bài giảng dài liên tu bất tận của giáo sư Binns cũng có nói, trước khi Đạo luật Bí mật ra đời cuối thế kỷ XV, giới phù thủy thu được rất nhiều lợi ích từ dân Muggle. Không chỉ tiền bạc mà còn cả các tác phẩm nghệ thuật và địa vị ở cả hai cộng đồng.

"Không đâu xa, tổ tiên của Abraxas đã từng cố gắng tán tỉnh Nữ hoàng Elizabeth I đấy thôi."

Mười ngón tay mảnh dẻ nhợt nhạt đan vào nhau, tựa như một con nhện kỳ quái, Tom thẳng thừng chỉ ra, làm mặt con công nào đó đỏ ké. Rookwood, lớn hơn cả hai vài tuổi, trừng trừng nhìn chúng đúng kiểu một thằng côn đồ trường học sẽ làm khi muốn dọa đàn em.

"Vậy ý mày là..."

"Bao giờ tộc Rookwood thôi kiếm chác từ ngành công nghiệp hóa dầu thì tôi sẽ thay đổi về đường lối cũ, chịu không?"

*

"Bạn chỉ không muốn bị Ignatius tống vào Azkaban thôi chứ làm gì có xíu lòng tốt nào đâu hả?"

"Ngại quá, Abraxas, cậu nói đúng rồi."

Phù thủy theo thuyết thuần chủng tối thượng là loại sinh vật vô cùng kỳ lạ.

Bọn họ giành hết phần lợi về mình, từ sự ưu tiên về mặt xã hội trong thế giới phù thủy, đến những tiện nghi không thể chối từ từ dân Muggle, nhưng lại luôn luôn tỏ ra ghét bỏ những ai không đồng ý với cái tư tưởng biến thái của bọn họ.

Năm ngoái, được Abraxas mời đến nhà dự lễ Giáng Sinh, Tom đã có dịp thăm thú trang viên Malfoy, quan sát tất cả, từ vỏ bánh vỏ kẹo rải khắp sàn phòng ngủ nom như cái chuồng lợn của bạn hắn, đến từng tác phẩm nghệ thuật nhỏ được trưng bày trong trang viên.

Để rồi hắn nhận ra, bất ngờ làm sao, phần lớn trong số đó đều là những tác phẩm nghệ thuật bị cộp mác biến-mất-vĩnh-viễn của dân Muggle. Thật mỉa mai thay khi một dòng dõi luôn tự cho mình là hơn người, là thuần khiết nhất như Malfoy lại làm ra chuyện như vậy.

"Nhưng không chỉ Malfoy, mà phần lớn các gia tộc thuộc nhóm Hai mươi tám Thần thánh đều vậy, chỉ là họ không nói ra, tránh để mình bị thất thu thôi." Hắn nhớ Ignatius vừa kể lể vừa cười, đôi mắt xanh trong veo của anh ta khiến hắn hơi gai người. "Nhà anh thì tất nhiên là không vậy."

Tom cười khẩy.

Mỉa mai thay, chính gia tộc luôn luôn mang cái mác phản bội huyết thống, hóa ra lại trong sạch nhất, chưa bao giờ sỉ nhục huyết thống phù thủy như bao kẻ có gan làm mà không có gan nhận khác.

Ignatius là người đứng đầu gia tộc đó.

Chưa kể, anh ta còn là thành viên sở Thần Sáng đã đưa ra những điều kiện vô cùng có lợi với hắn, từ xử lý hậu quả những vụ việc "đáng tởm" hắn và bọn thuộc hạ gây ra trong trường mà không để lại hậu quả gì, đến việc bẻ lại "tình yêu" của hắn, để Tom sống một cách đúng đắn hơn dù hắn chẳng biết yêu.

Nhưng tại sao hắn lại tin Ignatius vậy nhỉ?

Chà.

Ai mà biết được.

*

Dạo này Septimus không ổn lắm. Cậu cứ bị mất ngủ hoài, có lẽ do đã quen sinh hoạt ở ký túc xá Slytherin rồi, bây giờ trở lại tháp Gryffindor thì thấy không quen.

Nhưng cậu không thể cứ thế dĩ hòa vi quý với người đã tấn công anh họ mình mà không thèm xin lỗi, phải không? Chưa kể Orion Black ghét Septimus lắm, cậu ta sẽ không để cậu ngủ ké bên đó đâu.

Đêm thứ năm liên tiếp không thể ngủ nổi, cứ nhìn chằm chằm lên tấm màn đỏ thẫm trên đầu, Septimus mang sách truyện xuống phòng sinh hoạt chung đọc.

Tình cờ sao, cũng có ai đó cùng suy nghĩ với cậu. Người đó ngồi ở cái ghế bành trước lò sưởi, tất nhiên không được thắp lửa, vì giờ đã là đầu hè. Vậy nên, Septimus chẳng thể thấy rõ người đó.

Cậu út nhà Weasley lúng túng lên tiếng, hy vọng đối phương không nhớ lầm mình thành học sinh Slytherin:

"Xin lỗi, bạn gì ơi, bạn có phiền không nếu tớ thắp đèn..."

Có tiếng cười khúc khích, và với một tiếng bốp nho nhỏ, nghe như ai mới bị đấm, Abraxas nằm đo sàn dưới chân Septimus, đầu đũa phép trong tay bừng sáng.

"Chào buổi tối nha, tớ không phiền nếu cậu thắp đèn lắm đâu, lấy Chúa tể Hắc ám thay bấc đèn thì càng tốt!"

"Hả?"

"Voldemort đen từ đầu tới chân, rất giống sợi bấc còn gì? Bấc Riddle!"

"Đừng có gọi tôi như vậy!"

Có giọng Tom rít lên, và rồi chính hắn xuất hiện từ sau chiếc ghế bành, màu hồng phơn phớt trên gò má sắc cạnh của hắn. Dường như hắn cảm thấy xấu hổ với biệt danh Abraxas dành cho mình – nhưng cũng có thể – là thấy thật xấu hổ vì phải bắt tay hợp tác với con công nào đó.

Septimus sững sờ:

"Hai người... làm hòa rồi hả?"

Tom nhìn đi chỗ khác:

"Ờ thì, đại loại..."

"Cậu không đe dọa gì Abra đấy chứ hả?"

"Làm gì có, tớ m–"

Abraxas bật dậy, chen vào giữa hai bạn với bộ mặt tèm lem nước mắt:

"Có đó, có đó, Sep! Này nhé, cậu ta đã đe dọa nếu anh không giúp cậu ta làm hòa với em thì sẽ ném anh cho Greyback ăn đấy, huhu đáng sợ lắm!"

"Khỏi cần Greyback, tôi giao cậu cho Selwyn là được."

"Đồ ác độc!"

Công tử Malfoy gào lên, trong khi người thừa kế của Slytherin nở nụ cười tự mãn. Septimus ngơ ngác nhìn hai bạn cãi qua cãi lại, không hiểu sao tự nhiên thấy thật buồn cười.

"Hay lắm đấy mà cười."

Tom và Abraxas đồng thanh. Septimus cười đến gập cả người lại, vừa ôm bụng vừa nói:

"Thì đúng vậy mà, hai người lúc nào cũng cãi nhau chí chóe như con nít ấy, thế mà tương lai lại là những kẻ phá hoại thế giới, đúng là nhảm nhí!"

"Ờ thì, pháp sư Hắc ám cũng cần xả hơi mà..."

Một hoạt ảnh chập chờn hiện lên trong đầu Septimus, nhưng vì đã cười đến ngáo cả người, Gryffindor nọ không để ý lắm.

Đó là hoạt ảnh về một thằng bé cỡ sáu, bảy tuổi, tóc đỏ, mũi dài, bàn tay dài ôm chặt bộ bàn cờ phù thủy, đang cáu kỉnh kêu la gì đó mà Septimus không thể nghe thấy, chỉ có thể biết được qua khẩu hình:

[Con sẽ nhờ ông Tom giúp, kiểu gì con cũng thắng ông nội cho coi!]

Và trong tương lai, chính cậu sẽ vui vẻ trả lời nó:

"Đoán xem ai vừa mới thua ông ván cờ thứ 1926 nào, Ronnie bé bỏng?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia