ZingTruyen.Asia

[Tokyo Revengers | AllTake] Đầu Năm Nay Beta Rất Được Yêu Mến!

Chương 56: "Vất Vả Rồi!"

Chuong-Gio

Cái nắng oi ả vẫn bám theo đến tận khi họ tới chỗ chứa vật tư, điều ngộ nghĩnh nhất là họ không gặp bất kì ai trên đường cả.

Thật chẳng biết là may rủi, hay nơi này vốn đã ít người. Cả đám dừng chân, Inui cùng Taiju động thủ mở nắp hòm vật tư.

Takemichi đứng tại chỗ, dùng tay đấm đấm bắp chân mình, cả người gần như là rụng rời. Bình thường cậu đã ít vận động, hai ngày nay lại trèo đèo lội suối, khiến cơ thể Takemichi không thích nghi được, bắt đầu có dấu hiệu đau nhức.

Trò chơi gì mà dã man quá, Takemichi khóc thầm trong lòng.

Taiju vốn luôn để ý đến Takemichi, thấy cậu như vậy, không nhịn được mà nhíu mày. Nhóc con này, yếu ớt quá.

Vật tư lần này tốt hơn một chút, là đồ hộp, tổng cộng có mười hộp, cùng với năm lon sữa.

Đồ hộp chia đôi, riêng sữa Inui ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa hết cho Taiju: "Để cho Hanagaki đi, tôi cùng Senju không cần"

Taiju vốn không muốn nhận, nhưng nhìn Takemichi, hắn chần chừ: "Lần này nợ cậu"

Nhóc con yếu ớt như này, vốn phải bồi bổ.

Inui lắc đầu không đáp, chủ yếu là vì Takemichi có quan hệ với Koko, nên hắn tiện tay giúp chút mà thôi.

"Mọi người dừng chân nghỉ một lát, rồi đi tiếp"

Takemichi như được giải thoát, tùy tiện tìm một gốc cây lớn lót lá ngồi xuống.

Gió thổi phát ra âm thanh xào xạc, Takemichi tựa người vào thân cây, bất giác ngủ mất. Senju ngồi cạnh im lặng không lên tiếng, ánh mắt dừng trên *thụy nhan của cậu.

*Thụy nhan: Gương mặt khi ngủ.

Senju luôn mang tâm lý tò mò với người gọi là Hanagaki này, cậu chàng chỉ mới chuyển đến trường gần một tháng, nhưng dường như đã quen biết gần như tất cả những kẻ "máu mặt" trong trường, thậm chí còn có được sự yêu thích của họ.

Loại người nào mới khiến cho những kẻ mưu ma quỷ chước kia thích thú đây? Senju đã nghĩ như thế, đến khi gặp Takemichi cô cảm thấy mình biết câu trả lời là gì rồi.

Takemichi cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, nghĩ cái gì cũng hiện lên mặt cả. Nhưng điều đó không chứng tỏ Takemichi ngây thơ, cậu biết cảnh giác, biết cái gì tốt cái gì xấu, hiểu được thứ mình nên làm và không nên làm, sự chừng mực có chút khôn ngoan đó đối với đám kia mà nói, quả là gãi đúng chỗ ngứa.

Đợi đến khi Takemichi thức giấc, hoàng hôn đã nhuộm đẫm bầu trời. Cậu mờ mịt mở mắt, nhận ra bản thân đã nằm trong lều từ bao giờ.

Mùi cá nướng ngào ngạt bay vào, Takemichi hít hít mũi, xác nhận bản thân không ngửi lầm. Giữa rừng núi thế này, cá đâu ra nhỉ?

Takemichi thò đầu nhỏ ra bên ngoài, bắt gặp cảnh Inui đang ngồi trước đống lửa. Ánh sáng chiều vàng nhạt cùng với ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt hắn, tạo ra mỹ cảm lạ thường.

"Dậy rồi à?"

Inui ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Takemichi một cái, giọng đều đều hỏi.

Takemichi bị vẻ đẹp mê hoặc, ngơ ngác gật đầu. Mấy cọng tóc theo động tác của cậu lắc lư, trông khá ngốc nghếch.

Môi Inui vô thức nhếch lên một chút, đến cả chính hắn cũng không nhận ra: "Gần đây có con suối, hai người kia vẫn còn bắt cá"

Nói đoạn, hắn đưa túi nước cho Takemichi: "Rửa mặt đi, cậu đói rồi nhỉ?"

Takemichi ôm túi nước, đầu óc còn chưa thoát khỏi cảnh đẹp ban nãy, đợi khi cậu bừng tỉnh, bản thân sớm đã ngồi cạnh Inui từ lúc nào. Cậu ngượng ngùng liếc nhìn Inui, đầu óc không ngừng la hét bản thân không có tiền đồ.

Inui đang chú ý đến cá nướng, hoàn toàn không biết nội tâm hỗn loạn của Takemichi, vươn tay đưa cho cậu một xiên cá: "Cẩn thận nóng"

"Em cảm ơn"

Takemichi nhìn cá, một hồi mới nhận ra đây là cá Ayu. Loại cá đắt tiền này thường sống ở những con suối nước ngọt, thịt vừa thơm vừa ngon, hơn nữa cách chế biến vô cùng đơn giản. Nhật cấm bắt cá Ayu, nhưng mùa hè là một ngoại lệ, rất đúng lúc hiện giờ chính là mùa hè.

Lớp vỏ ngoài vàng rụm, vừa nhìn đã thấy tay nghề của người nướng nó rất tốt. Takemichi nhịn không được, thổi vài nhịp liền cắn một miếng. Cái nóng lan tỏa khoang miệng, Takemichi nheo mắt, đầu lưỡi nhạy cảm không ngừng nhúc nhích, cuối cùng vận động hàm răng nhai nuốt. Mắt cậu vì nóng mà đỏ bừng, hai má cũng hồng hào.

Takemichi hơi le lưỡi, khóc không ra nước mắt, vô cùng hối hận việc mình hấp tấp.

Inui ngồi cạnh chứng kiến tất cả, không biết nói gì cho phải, đành đưa túi nước cho Takemichi, dặn dò: "Lần sau đừng bộp chộp như thế"

"Dạ?... Vâng ạ"

Không nghĩ Inui sẽ nói một cách thân mật như vậy, Takemichi hơi bất ngờ, mắt cậu sáng rực, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Inui đã được rút ngắn lại.

Lần đầu ăn vì bỏng mà chẳng có hương vị gì, lần thứ hai ăn quả thật đã thỏa mãn nổi lòng của Takemichi, cậu trước giờ chưa ăn cá Ayu bao giờ đâu. Vị mặn của muối và vị ngọt tự nhiên của thịt hòa vào nhau, hương thơm tăng thêm sức hấp dẫn, khiến món cá giản dị cũng trở nên ngon hơn.

"Koko không làm khó gì cậu chứ?"

Inui đột ngột lên tiếng, dọa Takemichi đang ăn giật nảy mình, cậu mở to mắt, lắc đầu ngầy ngậy

"K-không có ạ, anh ấy tốt lắm" Ngoại trừ mỗi ngày phải ba bữa không trùng lặp, dinh dưỡng đầy đủ thì quả thật rất rất tốt.

Thật không hiểu Kokonoi san đã làm gì, mà ai gặp cũng hỏi cậu vụ này hết.

Inui hơi đăm chiêu trước câu trả lời của Takemichi, Koko có tiếng rất biết cách sử dụng hết sức lực của người khác, nói đúng hơn là một tư bản không có tình cảm. Cho nên thật ra, lời của Takemichi nói thì nói thế, chứ tin thì chẳng biết có bao nhiêu phần trăm là chính xác.

Hơn nữa... Nhìn Takemichi ngốc ngốc như này, nhiều khi chính cậu còn không biết bản thân đang bị bốc lột nữa ấy.

Quả thật suy nghĩ của Inui không sai chút nào, Takemichi thật sự không nhận ra mình bị bốc lột, bằng chứng là sau ngày tự tay làm bữa sáng cho Koko, thì những ngày sau đó, cậu đều nhận được thực đơn với nguyên liệu nấu ăn trước cửa phòng. Cứ thế, tay nghề nấu ăn của Takemichi ngày một lên cao, mà Koko thì ngày nào cũng sung sướng hưởng thụ.

Chifuyu nếu biết, sợ rằng không chỉ thấy chua, mà còn thấy cay.

"Vất vả rồi!"

Inui thở dài, chần chừ một lúc, sau đó học theo cách của chị mình, dịu dàng xoa đầu Takemichi, an ủi cậu.

Tình cảnh này, rất đúng lúc lọt vào mắt Taiju cùng Senju mới vừa bắt cá trở về. Taiju lập tức đen mặt, tâm trạng hụt hẫng dâng lên, cảm xúc kì lạ len lỏi trong trái tim hắn, khó chịu vô cùng. Senju còn đỡ, cô nàng cùng lắm chỉ cảm thấy bất bình mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tại một đại dương xa xôi.

Cá mập: *Dặn dò* Sau này không được để người lạ sờ đầu nữa, biết không?

Cá vàng: *Ngoan ngoãn gật đầu nhỏ*

/Không lâu sau/

Cá vàng: *Ngoan ngoãn để cá voi sát thủ sờ đầu* chúng ta có quen biết nha, không phải người lạ, sẽ không trái lời cá mập san.

Cá mập: *!!!!*

OoO


Cá Ayu


Mong mọi người ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia