ZingTruyen.Asia

[Tiện Vong] Vì người... cho dù là mệnh ta đều muốn cải

Chương 13

Man_Ky_2306


      Ngụy Vô Tiện tức tốc đến Vân Thâm bất tri xứ cũng là thần bay phách lạc, tuy đã nghe Lam Hi Thần kể lại nhưng vẫn không thể ngờ rằng lại nghiêm trọng đến như thế, trong lòng ngập tràn sự kinh biệc bọn người này, Âm Hổ Phù vốn đã bị phong ấn  hiện tại chẳng khác nào mảnh sắt vụn mà vẫn còn muốn cướp, đây chẳng phải do hắn gián tiếp hại Lam Vong Cơ  ra nông nỗi này sao.

       Ngụy Vô Tiện đẩy cửa Tĩnh thất bước vào tim gan như thắt chặt vào nhau, bờ môi run rẩy không khép lại được. Ôn Tình đang từ từ rút đi ngân châm ra khỏi cơ thể Y, mùi huyết tinh vẫn còn nồng nặc trong gian phòng, Ngụy Vô Tiện cắn chặc môi lại đến đỏ ửng. Tình cảnh này làm hắn nhớ đến lúc còn là vong hồn chỉ có thể bất lực nhìn Lam Vong Cơ nằm yên bất động, câu nói « ắt sẽ có người rời đi» cứ văng vẳng ám ảnh trong đầu hắn. Ngụy Vô Tiện đứng không vững nữa, liền ngồi bệch xuống đất mà thất thần, bởi lẽ so với việc không bao giờ có được thì có rồi lại nhanh chóng mất đi còn đau khổ hơn gắp trăm ngàn lần.

     Ôn Tình xong việc thở phào một hơi liền nhìn sang hắn càng hoảng hơn, cả người bần thần khuôn mặt xanh xao lại còn run rẩy.

    Ôn Tình: Ngụy Vô Tiện... ngươi không sao chứ?

    Ngụy Vô Tiện: Ôn Tình, Lam Trạm sẽ không sao đúng không? Rõ ràng lần trước Y còn khỏe mạnh trước mặt ta mà. Ngươi... Ngươi nhất định có cách đúng không?

   Ôn Tình an ủi: Trước hết ngươi bình tĩnh lại. Ngươi ở đây chăm sóc Y, có gì bất thường lập tức gọi ta.

   Ôn Tình ôm theo một đống sách cổ tịch rời đi, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng ngồi lên giường nắm lấy bàn tay lạnh lẽo còn đầy hiện rõ vết kim chân chi chít khắp trên cả cánh tay. Nguỵ Vô Tiện không thể ngăn nổi cảm xúc của bản thân mà rơi nước mắt, hắn không thể nói nên lời nữa... Hóa ra lúc con người đau lòng nhất lại mất âm thanh,  không gian im ắng tất thảy chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn đến xé lòng của Ngụy Vô Tiện, bây giờ Ngụy Vô Tiện vừa rơi nước mắt vừa run rẩy mà ôm chặt lấy bàn tay Lam Vong Cơ hết hôn rồi xoa áp vào lồng ngực mình mà cầu nguyện rất lâu.

   Lam Duẫn: A Ngụy công tử.

   Ngụy Vô Tiện: Có việc gì?

   Lam Duẫn: Ta mang bữa tối đến.

   Ngụy Vô Tiện:  Ngươi giúp ta mang đến đây.

    Ngụy Vô Tiện hiện giờ đôi mắt sưng húp lên, lại còn ửng đỏ, hắn nhẹ tay đỡ Lam Vong Cơ lên tựa vào người mình mà tìm một tư thế thoải mái, vòng tay qua đón lấy bát cháo từ Lam Duẫn. Ngụy Vô Tiện nhìn bát cháo loãng chưa quá nửa bát mà chỉ toàn nước.

    Ngụy Vô Tiện: Này là cháo?

    Lam Duẫn: Thật ra là nước cơm... Cháo quá đặc Nhị công tử không dùng nổi.

    Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng khuấy cho đỡ nóng rồi cẩn thận thổi từng muỗng mới uy tới miệng Lam Vong Cơ, cũng may Lam Vong Cơ tuy là hôn mê nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt được một ít.

    Từ lúc Ngụy Vô Tiện đến mọi việc hắn luôn giành làm tất cả, chăm sóc mọi thứ rất tỉ mỉ, lúc trước hắn không thể chạm vào bất cứ thứ gì nhưng bây giờ đã có thể vì thế mọi việc chăm sóc Lam Vong Cơ hầu như không cần ai động đến. Ngụy Vô Tiện thật ám ảnh sự im lặng vô thanh vô tức như đời trước vì thế hắn luôn xung quanh nói chuyện cho Lam Vong Cơ nghe, không để nơi này quá vắng vẻ hiu hắc đi. Lam thị trưởng bối cũng vì sự tận tình của hắb mà có một cái nhìn thiện cảm hơn, nhất là Thanh Hành Quân.

  
      Lam Vong Cơ ngày hôm ấy dùng hết linh lực còn sót lại, kinh mạch toàn thân chà xát đau rát cả lên, trải qua một cỗ đau nhức toàn thân, cổ cầm trên tay cũng trở nên nặng trĩu tựa ngàn cân, đầu óc choáng váng gắng gượng đến lúc bọn người áo đen rút liên liền nhẹ nhõm không kiểm soát mà mất đi ý thức, cũng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, trong thời gian ấy Lam Vong Cơ liên tục mơ thấy những giấc mơ rời rạc lại nhưng lại rất gắn bó. Lam Vong Cơ mơ thấy ký ức khi xưa của mình, có khi lại mơ thấy Ngụy Vô Tiện cười có lúc lại thấy hắn đau khổ, hắn dằn vặt bản thân. Lam Vong Cơ lại mơ thấy Ngụy Vô Tiện ôm lấy bản thân mà cào xé, nước mắt rơi đầy khuôn mặt, cuối cùng Ngụy Vô Tiện vẫn là buông xui tất thảy nhắm mắt lại mặc cho lũ hung thi xâu xé thân xác huyết nhục đến không còn một hạt bụi, trái tim Lam Vong Cơ co thắt dữ dội, muốn kêu hắn đừng buông xui, hắn còn có Y bên cạnh nhưng ngàn vạn lời nói đều chặn lại ở cổ họng không tài nào phát ra âm thanh nào, muốn giơ tay kéo hắn ra khỏi chốn âm u này ôm trọn hắn vào lòng nhưng không có sức lực.

       Đã quá canh ba, Ngụy Vô Tiện như mọi đêm nằm ngủ bên phía ngoài giường, một tay gác đầu, một tay ôm Lam Vong Cơ lại. Lam Vong Cơ mi mắt nặng trĩu khó khăn mơ màng mở mắt ra, bây giờ chỉ cảm thấy hoa mắt đau đầu, đau ngực khắp người đều đau như đứt từng đoạn kinh mạch. Lam Vong Cơ nhắm mắt định thần một lúc muốn ngồi dậy lại phát hiện bản thân vô pháp cử động, khí lực bản thân không đủ vả lại còn đang bị Ngụy Vô Tiện quấn thành một cái kén mà ôm lấy.

    Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn sang bên cạnh, Ngụy Vô Tiện khi ngủ đường nét vẫn rất là đẹp hiếm khi mới thấy hắn thanh tịnh một điểm Lam Vong Cơ tham lam ngắm khuôn mặt này, có điều đôi mày hắn đau cau lại có lẽ cũng chẳng phải mộng đẹp. Lam Vong Cơ cổ họng  hiện tại khô khốc, lại tức ngực khí tức không thông, Lam Vong Cơ không dám cử động mạnh đánh thức Ngụy Vô Tiện cũng không rời khỏi giường được đành nhẫn nhịn điều chỉnh một lát, nhưng vẫn là không tốt hơn bao nhiêu. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng rút tay phía bên trong ra ngoài che miệng chặt lại không muốn phát ra âm thanh nào, nhưng thương thế quá nặng khiến cho một cử động nhẹ cũng khiến Lam Vong Cơ không chịu nổi ho một tiếng khiến máu tươi vốn chật chờ trong cuống họng bây giờ cứ thế xông lên, thậm chí tràn qua kẽ tay mà chảy ra ngoài.

       Lam Vong Cơ chợt nhận ra bản thân thất sách, dáng vẻ bây giờ có lẽ dọa người có thừa. Ngụy Vô Tiện không dám để bản thân ngủ quá sâu, bàn tay đặt trên người Lam Vong Cơ cảm nhận được động liền mơ màng tỉnh giấc... Thế là một bộ dáng vừa rồi nằm trọn trong tầm mắt Ngụy Vô Tiện. Có lẽ Lam Vong Cơ cả đời này sẽ không bao giờ quên ánh mắt của Ngụy Vô Tiện lúc bây giờ, hốc mắc đỏ ửng tràn ngập hoảng sợ, xen lẫn vui mừng, lại trong như rất đau lòng lại rất không tin tưởng vào mắt chính hắn, Lam Vong Cơ nhìn thấy ánh mắt này của Ngụy Vô Tiện nhìn mình mà ngây người khiến Ngụy Vô Tiện càng hoảng hơn.

    Ngụy Vô Tiện nương theo ánh đèn mập mờ không tin Lam Vong Cơ tỉnh lại, cứ ngỡ ảo giác đến khi nghe Lam Vong Cơ ho thêm lần nữa liền lập tức bậy dậy, nhanh chóng tìm lấy khăn  lau vết máu trên người Lam Vong Cơ sạch sẽ, bắt lấy tay mà truyền linh lực sang, lại nhớ đến Ôn Tình

     " Ngụy Anh... Đừng... đi"

    " Ta tại... Lam Trạm, ngươi hiện tại đừng nói gì hết"

   Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng lúc Lam Vong Cơ tỉnh lại hắn sẽ nói rất nhiều, nhưng lúc Lam Vong Cơ tỉnh lại quả là dọa hắn sợ phát khiếp, ngay cả khi hắn dùng khăn lau tay Lam Vong Cơ cũng cảm nhận được Lam Vong Cơ khí lực nâng tay cũng không có, hơi thở lại nhọc nhằn khó khăn. Ngụy Vô Tiện an bày ổn thỏa lặp tức ra cửa  gọi môn sinh đi tìm Ôn Tình lẫn Lam Hi Thần rồi mới quay lại giường.

     Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm... Ngươi dọa chết ta rồi.

    Lam Vong Cơ: Xin lỗi

    Ngụy Vô Tiện: Lỗi không ở ngươi, Lam Trạm...

     Ngụy Vô Tiện mừng đến khóe mắt rưng rưng nước, chỉ có thể cúi xuống hôn nhẹ vào môi Lam Vong Cơ một cái, một tay xoa bên má Lam Vong Cơ

    Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm... Ta luôn ở bên cạnh ngươi.

     Ôn Tình nửa đêm bị gõ cửa đánh thức lập tức mặc vội y phục đi sang Tĩnh thất. Trong đầu nàng suy nghĩ ra những trường hợp xấu nhất, cũng may vào trong đã thấy Ngụy Vô Tiện vui mừng lảm nhảm gì đó tinh thần mới thả lỏng một chút.

    Ngụy Vô Tiện: Ôn Tình, mau xem xem, Lam Trạm mới tỉnh lại, nhưng mà vừa nôn ra một ít máu.

   Ôn Tình: Ngươi tránh ra. Mau đi đến dược phòng xem thuốc sắc xong chưa mang đến đây.

    Ngụy Vô Tiện ra ngoài dặn dò môn sinh đi báo Lam Hi Thần, Ôn Tình bắt mạch Lam Vong Cơ khá lâu sắc mặc vẫn âm trầm không thay đổi.

    Lam Vong Cơ: Ôn cô nương, có thể đừng nói Ngụy Anh ta hiện trạng?

   Ôn Tình: Hàm Quang Quân ngươi hiểu rõ hắn không phải kẻ ngốc, với sức khỏe ngươi hiện tại có thể che giấu hắn?

   Lam Vong Cơ: Ta không nghĩ sẽ khiến hắn đau lòng.

    Ôn Tình: So với việc hắn biết tình trạng của ngươi, ta nghĩ việc ngươi che giấu hắn sẽ khiến hắn đau lòng hơn.

    Lam Vong Cơ: ...

    Lam Vong Cơ mệt mỏi nhắm mắt. Lam Vong Cơ tự biết bản thân mình thương thế ra sao. Chỉ là không muốn khiến người xung quanh lo lắng, nhất là Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ không đành lòng nhìn hắn như thế, nhỡ không may bản thân một ngày buông tay không qua khỏi Ngụy Anh của Y biết làm sao.

___________________________________

  Bình chọn cùng cmt của các bn là động lực rất lớn mình viết tiếp ạ!

Hẹn gặp các bạn cuối tuần sau liền có chap mới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia