ZingTruyen.Asia

TẦN LAM x TÂN CHỈ LÔI ( Tổng Hợp Siêu Thoại)

Nghiện _ Phiên ngoại (5)

hnRosys

   Tân Chỉ Lôi bị buộc phải im lặng không vui, đôi mắt mờ đi, trong lòng vô cùng đau khổ [Sao cô ấy có thể bảo tôi im lặng...huhu... Buồn quá, sao cô ấy vẫn không nhìn tôi, Tôi không còn vui nữa. Cô ấy không thấy sao? Cô ấy không quan tâm đến tôi chút nào...]

    Suy sụp, cô im lặng xem phim cùng Tần Lam

    Trong rạp ánh đèn mờ nhạt, Tần Lam cũng không để ý tới tâm tình Tân Chỉ Lôi, lúc đi ra nàng mới phát hiện có gì đó không ổn, nhưng nàng lại tưởng rằng Tân Chỉ Lôi là người đi chơi quá nhiều mệt mỏi

- "Em mệt hả?"

- "Không, tôi không mệt." _Tân Chỉ Lôi miễn cưỡng cười.

    Trong mắt Tần Lam, nụ cười này so với khóc còn xấu hơn, nàng bất lực lắc đầu

- "Vậy tôi mệt rồi, chúng ta về thôi."

- "Ừm......"

     Khi Tân Chỉ Lôi lái xe, khó tránh khỏi ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm buổi tối từ 5 đến 6 giờ.

    Tiếng nhạc trên ô tô vang lên "Đại lộ hoàng hôn", nàng nhìn bầu trời rực lên một màu hồng quyến rũ, một vệt vàng ấm áp dần biến mất ở cuối đường, như thể xe cộ phía trước không còn thấy khó chịu nữa.

   Tần Lam lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó đưa cho Tân Chỉ Lôi xem

- "Lôi Lôi ~ Ảnh của tôi chụp nhìn đẹp không?"

    Tân Chỉ Lôi quay người lại gật đầu

- "Trông cũng được~"

     Khóe mắt liếc nhìn Tần Lam, nụ cười trên mặt ngây thơ đáng yêu như trẻ con, khóe môi không tự chủ được cong lên, xoay người tiếp tục lái xe.

    Tần Lam bị người lúc này đang lái xe nghiêm túc hấp dẫn, Tân Chỉ Lôi nhìn về phía trước, một tay cầm vô lăng, gió thổi qua cửa sổ xe, thổi tung tóc cô, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa bên người cô, làm mềm mại các góc cạnh của cô, cùng với mái tóc đen, mái tóc cũng đầy ấm áp

   Nàng đột nhiên bị mê hoặc, nghĩ thầm rằng người này khá hấp dẫn. Nàng không thể không chụp cảnh này

"Tách"

   Quên tắt tiếng... Tần Lam lúng túng nhét điện thoại vào túi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

   Nụ cười trên môi Tân Chỉ Lôi càng đậm hơn, hàm răng trắng nõn đều đặn lộ ra, lông mày hơi nhướng lên

- "Sao chị không cho tôi xem bức ảnh đó?"

- "Ahem! Không... bức ảnh này... không đẹp..."

    Tần Lam quay đầu sang một bên, nhìn dòng xe cộ qua lại ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt lại.

[Ah ah ah...tôi nên làm gì nếu việc chụp ảnh bí mật của tôi bị phát hiện?]

   Cô ấy trông có vẻ bình tĩnh và điềm tĩnh, may mắn thay, Tân Chỉ Lôi không hỏi thêm câu nào nữa.

   Tân Chỉ Lôi ngâm nga một câu, ánh mắt nheo lại, oán giận vừa rồi đột nhiên biến mất

    Khi đến tầng hầm của khu cộng đồng, họ cùng nhau đi vào thang máy, trong không gian kín chỉ có hai người.

    Tần Lam vẫn còn đắm chìm trong bối rối khi nãy, có chút ngơ ngác, ánh mắt đảo quanh khỏi Tân Chỉ Lôi bên cạnh.

Tân Chỉ Lôi tiến lại gần và định làm gì đó.

Cửa thang máy mở ra, dừng ở tầng một, có rất nhiều người đi vào, nói chuyện vội vàng, trong tay mỗi người đều có rất nhiều đồ vật, có người còn ôm trẻ con. Họ ép hai người vào một góc, làm theo ý muốn của Tân Chỉ Lôi.

Tân Chỉ Lôi ôm người trong lòng, gọi là bảo vệ, nhưng thực ra cô áp cả người vào người Tần Lam, giả vờ nhún vai bất lực.

- "Ờmm, có nhiều người quá, đông quá."

Tần Lam âm thầm trợn mắt, nói xong lời này, trong giọng nói của cô thực sự tràn ngập niềm vui thầm kín, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe thấy.

Mọi người tự động mặc kệ mọi chuyện đằng sau, Tần Lam đặt tay lên vai Tân Chỉ Lôi, khoảng cách quá gần, hơi thở nóng bỏng của Tân Chỉ Lôi xuyên qua tóc nàng, lan ra da đầu

Toàn thân nàng căng thẳng, ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía vách thang máy, bề mặt kim loại màu bạc cực kỳ nhẵn bóng, dễ dàng phản chiếu bóng dáng của hai người, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy Tân Chỉ Lôi đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt của Tân Chỉ Lôi bị cái cổ của Tần Lam hấp dẫn, cơ và xương cốt nhô ra trên chiếc cổ trắng nõn mịn màng đặc biệt hấp dẫn, mùi hương quen thuộc cũng xộc vào mũi cô, cô vô thức tiến lại gần.

Tần Lam dùng lực một chút trên tay, quay đầu nhìn, khẽ cau mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tân Chỉ Lôi không nên

Tân Chỉ Lôi cười ranh mãnh, thì thầm vào tai Tần Lam

- "Không sao đâu, bọn họ không để ý tới chúng ta."

- "Không được, em... chú ý hình tượng của mình đi. Nếu bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao?"

- "Ahhh...!!"

Thang máy đột nhiên tối sầm, rung lắc dữ dội hai lần rồi dừng lại.

Mọi người trong thang máy lần lượt hét lên, xen lẫn tiếng khóc của trẻ con.

Trong góc, Tân Chỉ Lôi ôm chặt Tần Lam, đặt tay lên đầu nàng an ủi, một lúc sau, Tân Chỉ Lôi không thể chịu đựng được những sóng âm sắp xuyên thủng màng nhĩ của mình nên quay lại hét lên với mọi người

- "Đừng la hét nữa!" !Nhanh bấm rung chuông khẩn cấp đi!!"

Cuối cùng họ cũng bình tĩnh lại, ngoại trừ đứa trẻ vẫn đang thút thít, người bình tĩnh lại đầu tiên vội vàng bấm chuông khẩn cấp, may mắn thay, có người ngay lập tức trả lời họ

- "Được rồi, đừng lo lắng, chúng tôi đang đến ngay. Nhất định phải bình tĩnh và không được manh động!"

Sau khi nhận được câu trả lời, mọi người bình tĩnh lại một chút và im lặng chờ đợi sự giải cứu.

Tần Lam không hề sợ hãi chút nào, nhưng cơn chấn động nhất thời khiến nàng giật mình, lúc này nàng mới bình tĩnh lại.

Tay trên đầu còn đang vuốt ve, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, bàn tay đặt trên vai Tân Chỉ Lôi siết chặt, nàng ngẩng đầu lên, chạm vào bóng tối, hôn lên một bên mặt Tân Chỉ Lôi

- "Thưởng cho em ~"

Phần thưởng bất ngờ khiến Tân Chỉ Lôi sửng sốt một chút, nhưng cô rất nhanh nhận ra, không biết xấu hổ tiến tới đòi thêm

- "Không đủ..."

Trong bóng tối, cô ngẫu nhiên mò mẫm tìm kiếm đôi môi của nàng, từ tóc đến hai bên mặt, chóp mũi... rồi cuối cùng đáp xuống môi Tần Lam như ý muốn.

Không vội chen vào, cô nhẹ nhàng xoa xoa môi Tần Lam, cảm giác xa cách khiến lòng cô ngứa ngáy, Tần Lam không nhịn được mà tiến lại gần, chủ động đặt đôi môi đỏ mọng lên trên môi cô.

Khóe miệng Tân Chỉ Lôi cong lên, cô hơi há miệng quấn lấy môi dưới của Tần Lam, nhẹ nhàng mút và cọ xát giữa hai hàm răng, dùng chiếc lưỡi mềm mại lướt dọc theo môi nàng, sau đó đưa vào miệng Tần Lam

Lưỡi đan xen, hơi thở nóng hổi phả vào mặt nhau

Tân Chỉ Lôi một tay giữ lấy sau đầu Tần Lam, dùng sức hôn sâu hơn, tham lam mút lấy chất lỏng trong miệng Tần Lam, như muốn lấy đi hơi thở của nàng.

Tần Lam ngã gục trong vòng tay của Tân Chỉ Lôi, khi nàng khó thở, nàng vô thức đẩy Tân Chỉ Lôi ra ngoài, nàng mới có thể trốn thoát, dựa vào vai Tân Chỉ Lôi nhẹ nhàng thở, nghe nhịp tim mạnh mẽ của người trong lòng.

Tân Chỉ Lôi vùi mặt vào cổ nàng, thưởng thức mùi thơm đặc trưng của Tần Lam, khiến cơ thể Tần Lam khẽ run lên

Hai tay Tân Chỉ Lôi vòng qua eo Tần Lam, khi chạm vào vòng eo nhạy cảm, cô rõ ràng cảm nhận được người trong ngực run rẩy kịch liệt, cô không kìm được nụ cười trên môi, ác ý thường xuyên động đến sự nhạy cảm của Tần Lam

Tay còn lại thăm dò từ bụng di chuyển lên, chạm vào điểm cao thì dừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua phần dưới ngực, ngay sau đó, cổ tay bị Tần Lam giữ lại.

Tần Lam vùi mặt vào vai Tân Chỉ Lôi, giọng nói khô khốc run rẩy.

- "Không...đừng~"

Tân Chỉ Lôi hôn lên cổ Tần Lam, môi rơi xuống cổ như mưa, thỉnh thoảng lại tinh nghịch lè lưỡi trêu chọc, cố ý thăm dò

Khi nụ hôn đến tai, cô không chút do dự mở miệng ngậm cái tai đáng yêu vào miệng, liếm nó giữa hai hàm răng, mơ hồ nói đầy cám dỗ và quyến rũ

-"Thật sự... đừng sao, chị ~"

Tần Lam cảm thấy bụng dưới nóng lên, nhất là khi cô gọi "chị", giọng điệu cao lên, khiến nàng vô thức siết chặt hai chân, không nói được lời nào ngoại trừ nằm trên vai thở hổn hển.

Bàn tay bị khống chế của Tân Chỉ Lôi bắt đầu bò lên, cùng với bàn tay của Tần Lam xuyên qua áo, dường như vẫn chưa đủ, bàn tay của cô từ trong vạt áo xuyên qua, đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào làn da mềm mại.

   Tần Lam chợt tỉnh táo lại, khống chế tay Tân Chỉ Lôi, giọng điệu trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, ánh mắt cầu xin, mặc dù Tân Chỉ Lôi căn bản không nhìn thấy

-"Thật sự... đừng...., có nhiều người như vậy. ...."

   Nghe giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin của Tần Lam, Tân Chỉ Lôi càng muốn ức hiếp nàng, cô xoay cổ tay đang bị giữ, dùng tay trái nắm lấy tay Tần Lam, luồn tay vào trong vạt áo nàng

- "Không sao đâu, đừng sợ. .."

   Nắm tay Tần Lam, cô từ từ khám phá lên trên, cho đến khi chạm phải chiếc áo ngực cản trở, Tân Chỉ Lôi liếm môi, thổi hơi nóng vào tai Tần Lam

- "Chị, chị có thể tự mình đẩy lên được không?"

   Tần Lam nhẹ nhàng lắc đầu, giãy dụa muốn kéo tay cô ra, nhưng Tân Chỉ Lôi đã ấn chặt tay cô vào ngực nàng, thực ra Tân Chỉ Lôi không hề dùng chút sức lực nào...

- "Bảo bối ~ chị không sao chứ?"

   Lời nói cám dỗ, cộng thêm môi hôn trên cổ nàng, tất cả đều khiến Tần Lam nghe theo, nhưng nàng không làm được, thật quá xấu hổ. ..

    Tần Lam không thể tự mình làm được, không có nghĩa là cô không làm được. Tân Chỉ Lôi đặt tay lên mu bàn tay của Tần Lam, nắm chặt các ngón tay của nàng, ngón tay cái luồn vào viền áo ngực, sau đó đẩy lên, để lộ một bên ngực, may mắn thay, Tân Chỉ Lôi đã ép chặt người để người giám sát camera cũng không thể thấy

   Cô cầm tay Tần Lam hướng về phía đó, nhào nặn thật kỹ, một tay không thể cầm được, xuyên qua ngón tay của Tần Lam, cô cảm nhận được làn da mềm mại mịn màng mà cô chưa từng trải qua trước đây, mặc dù cô không thể nhìn thấy, cô cũng cảm nhận được nó. Như có thể tưởng tượng, nó phải trắng như ngọc, béo như thịt cừu

    Tần Lam xấu hổ và tức giận vùi mặt vào người cô, đưa bàn tay còn lại của mình chạm vào phần thịt mềm mại ở eo Tân Chỉ Lôi, vặn mạnh để trút giận.

   Tân Chỉ Lôi bị cơn đau đột ngột chấn động, vô thức rít lên.

- "Chị định giết chồng mình à?"

   Sau đó cô buông tay Tần Lam ra, chiếm trọn lồng ngực của nàng, đầu ngón tay trêu chọc quả anh đào đỏ rực đang cương cứng, sau đó hung hăng nhéo.

- "Ahh!"

    Tần Lam hét lớn, thu hút sự chú ý của mọi người.

- "Sao vậy? Cô bé có sao không?"

   Tần Lam xấu hổ che miệng, lắp bắp nói

- "A... Không, không sao đâu. Tôi đứng lâu quá, chân tê rồi."

   Cách đó không xa có tiếng của một người dì vang lên

- "Không sao đâu cô bé, cố gắng lên, sẽ có người đến ngay. Giới trẻ hiện nay chỉ là không thích tập thể dục, người nhà tôi cũng vậy... "

    Các cô chú dường như đã mở hộp trò chuyện và bắt đầu trò chuyện, không ai quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, Tần Lam thở phào nhẹ nhõm.

    Trong bóng tối, nàng lần theo thân thể của Tân Chỉ Lôi, tìm thấy tai cô, vặn mạnh, Tân Chỉ Lôi đoán rằng cô sẽ nhận một đòn như vậy nên cô cắn môi trước, không phát ra một âm thanh nào.

   Tân Chỉ Lôi thở xong, lại ôm chặt lấy nàng, tay vẫn cử động, không thể bỏ xuống, nghịch nghịch bộ ngực mịn màng mà nặn thành nhiều hình dạng khác nhau.

    Tân Chỉ Lôi tựa đầu vào vai Tần Lam, nặng nề thở dốc, mùi hương của Tần Lam xộc vào chóp mũi, đôi mắt dần dần mơ hồ.

   Ham muốn trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nếu không được xoa dịu, cô sẽ khó chịu

   Một cảm giác vỡ òa. Liếm đôi môi khô khốc, cô hôn lên cổ Tần Lam, cho đến khi chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại, lần này hôn nàng càng mãnh liệt, như muốn nuốt Tần Lam vào bụng cô.

   Hôn xong, Tân Chỉ Lôi miễn cưỡng buông bộ ngực của Tần Lam ra, lúc rời đi còn dùng đầu ngón tay mân mê hạt ngọc cương cứng đỏ bừng, nhận được kết quả là Tần Lam cắn vào vai cô để trả đũa.

    Cô ân cần giúp Tần Lam đưa áo ngực về đúng vị trí, cẩn thận trượt tay ra khỏi gấu áo, ôm lấy eo Tần Lam, nhẹ nhàng hôn lên một bên mặt Tần Lam. Tần Lam cũng ngoan ngoãn tựa vào trong ngực cô, hai người tận hưởng sự dịu dàng trong bóng tối.

   Nhân viên cứu hộ ngoài cửa đã ở đây được một lúc, bàn bạc về phương pháp cứu hộ, thang máy của họ bị kẹt giữa các tầng nên nhân viên bảo trì đi vào phòng thang máy, kéo máy kéo quay rồi hạ thang máy xuống tầng phía dưới, cửa thang máy cuối cùng đã được mở

   Mọi người bày tỏ lòng biết ơn đến những người cứu hộ, rồi cùng nhau bước vào cầu thang, chuẩn bị leo cầu thang về nhà.

   Tân Chỉ Lôi và Tần Lam nắm tay nhau đi về phía cuối, Tân Chỉ Lôi quay đầu nhìn Tần Lam, dưới ánh đèn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy gò má ửng hồng còn chưa tiêu tan của nàng
Ngay sau đó, cô vấp phải cầu thang, loạng choạng suýt ngã nhưng may mắn là cô đã bám được vào tay vịn bên cạnh.

   Tần Lam cau mày, giọng điệu phàn nàn

- "Này... cẩn thận. Em đang nghĩ gì vậy? Lên cầu thang cũng có thể lạc lối trong suy nghĩ?"

    Tân Chỉ Lôi vỗ ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm, có chút áy náy giải thích.

- "Tôi không... tôi không nghĩ gì cả..."

   Mắt cô đang đảo quanh, cô không thể nói rằng cô đang nghĩ về cơ thể của nàng, thật quá xấu hổ.

   Cuối cùng leo lên tầng mười một, hai người đứng trước cửa nhà Tần Lam

- "Tới nhà rồi"

   Nàng không thể hất tay ra, thở dài, bất đắc dĩ nhìn Tân Chỉ Lôi

- "Sao em không để tôi vào nhà?"

- "Không muốn"

   Bị sốc trước sự vô liêm sỉ của Tân Chỉ Lôi, Tần Lam nghĩ mình ít nhất phải giả vờ tìm ra lý do

- "Vậy chúng ta cứ đứng ở cửa nhé?"

- "Về nhà tôi đi, tôi còn chưa ăn tối."

  Nàng còn chưa nghĩ xong, Tân Chỉ Lôi đã kéo Tần Lam về phía nhà mình.

  Sau lần quên mang chìa khóa lần trước, cửa nhà Tân Chỉ Lôi đã được thay bằng khóa vân tay.

"Tít tít" cánh cửa đã mở

   Tần Lam bị dẫn đến trước ghế sofa

   Nàng ngã người xuống chiếc ghế sofa mềm mại như thể xương cốt đã bị rút ra, vừa rồi nàng đã đứng rất lâu, chân có chút đau nhức.

   Tân Chỉ Lôi ngồi xổm ở một bên, chống khuỷu tay lên ghế sofa, dùng tay kéo cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Lam không chớp

- "Chị muốn ăn gì~"

   Tần Lam vô cùng hứng thú nằm nghiêng bên cạnh cô, một tay đỡ đầu mình, nhìn Tân Chỉ Lôi, tay kia nhéo cằm cô

- "Muốn ăn những gì tôi cũng có thể ăn được"

   Đôi mắt của Tân Chỉ Lôi sáng lên

- "Chị có thể ăn bất cứ thứ gì, và tôi cũng vậy."

   Nàng lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tân Chỉ Lôi, vỗ nhẹ vào đầu Tân Chỉ Lôi

- "Trong đầu em mỗi ngày có thể nghĩ ra điều gì khác không?"

   Tân Chỉ Lôi mím môi, hai má phồng lên

- "Vừa rồi ý của tôi không phải vậy, sao chị lại nựng cằm tôi để dụ dỗ tôi?"

- "Hả, tôi nghĩ em dễ thương, giống như một chú cún con vậy nên tôi mới làm vậy"

- "Ah~ chị nghĩ tôi dễ thương~"

- "Bây giờ không dễ thương nữa"

   Tần Lam đặt ngón tay lên trán Tân Chỉ Lôi, dùng sức đẩy ra sau

- "Tôi đói rồi, tôi không kén chọn đồ ăn, cái gì cũng ăn được."

  Tân Chỉ Lôi đứng lên, đứng yên hành lễ

- "Vâng thưa cô! Tôi sẽ làm ngay."

   Tần Lam buồn cười đến nằm trên sofa run rẩy, không khỏi khen ngợi.

- "Được rồi, đồng chí Tiểu Tân, động tác rất chuẩn."

   Tân Chỉ Lôi đứng trước tủ lấy bát đĩa ra, theo Tần Lam nhìn, người này trông khá là ngốc nghếch...

   Tần Lam nghỉ ngơi một lát, đứng dậy giúp Tân Chỉ Lôi nấu ăn, Tân Chỉ Lôi vừa bước vào liền đẩy nàng ra  nói

- "Đi ngoài chơi đi, tôi quen nấu ăn một mình."

- " không"

- "Đi xem TV đi, chuyện này gần xong rồi."

- "ohhh được"

   Tần Lam ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem TV, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Tân Chỉ Lôi, sau đó nàng chỉ ngồi ở sofa xem Tân Chỉ Lôi nấu nướng.

  Kỳ thực Tân Chỉ Lôi không phải là quen nấu ăn một mình, cô chỉ để ý thấy Tần Lam đang ngồi trên ghế sofa lặng lẽ xoa chân, hôm nay nàng chạy loanh quanh, đứng lâu như vậy

   Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Tần Lam đứng lên giúp bưng cơm, Tân Chỉ Lôi bưng đồ ăn lên bàn, hai người ăn không nhiều, ba món: thịt heo xào ớt cay, khoai tây chiên chua cay và súp cà chua trứng. Chỉ đủ cho hai người

   Tần Lam vừa ăn vừa không khỏi khen ngợi Tân Chỉ Lôi, suốt bữa ăn nàng khen ngợi cô hơn chục lần, điều này thể hiện giá trị tình cảm của nàng

   Ăn xong, Tần Lam cuối cùng cũng có lý do để làm việc, nàng nhìn chằm chằm Tân Chỉ Lôi, nheo mắt nói

- "Em nấu ăn, tôi rửa bát, lần này em còn có lý do nào khác không?"

   Tân Chỉ Lôi cười khổ, tựa như không có lý do gì

- "Nè, chị đi tắm đi, tôi tắm cùng chị."

Dựa vào quầy bar nhìn Tần Lam rửa bát, càng nhìn bộ dáng này càng thấy giống một người vợ, người mẹ tốt, sau này nếu có thể nhìn thấy nàng ấy mỗi ngày thì tốt biết bao, cô nghĩ.

Đột nhiên được giải thoát, mí mắt của Tân Chỉ Lôi bắt đầu đấu tranh.

Thực sự rất mệt mỏi, đặc biệt là tinh thần hao mòn khi đi tàu lượn siêu tốc, cộng với sự phấn khích quá mức trong thang máy, chỉ trong vài giây, Tân Chỉ Lôi dựa vào bàn và nhắm mắt lại, lắc đầu từng chút một.

Tần Lam nhanh chóng rửa xong mấy cái bát, quay người lại suýt nữa cười lớn, chọt chọt vào mặt Tân Chỉ Lôi

-  "Mệt quá à? Đi tắm rồi đi ngủ đi."

Tân Chỉ Lôi mơ mơ màng màng mở mắt, ôm lấy Tần Lam, đè lên người nàng.

- "Chà~ còn chị thì sao?"

- "Chị cũng về nhà tắm rồi ngủ đi."

Tần Lam xoa xoa đôi má mềm mại của cô, cảm giác thật dễ chịu.

- "Nhưng tôi không thể chịu đựng được việc rời xa chị"

Tân Chỉ Lôi bĩu môi, má phồng lên như cá nóc

- "Tân~Chỉ~Lôi~ Em có chuyện gì vậy? Em bám chặt quá."

- "Tôi muốn ngủ với chị~"

Tần Lam hai tay ôm lấy mặt Tân Chỉ Lôi, lắc lắc trái phải.

- "Em muốn ngủ với tôi hả?"

Cá nóc nhỏ gật đầu như giã tỏi

- "Ừmm~~ được chứ?"

Đáng yêu đến mức khiến trái tim Tần Lam tan chảy, nàng nghĩ không phải họ chưa từng ngủ với nhau nên đồng ý

- "Sau khi tắm xong tôi sẽ đến tìm em."

- "Được ~"

Cô đưa Tần Lam ra ngoài đồng thời ghi lại dấu vân tay của nàng

Tân Chỉ Lôi vội vàng tắm xong, sấy tóc. Cô khịt mũi chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, chờ đợi Tần Lam, giống như một phi tần chờ đợi sự sủng ái của hoàng đế.

Tuy nhiên, cơn buồn ngủ lại ập đến, một giây trước cô còn đang mở mí mắt, đang nghĩ đến việc đợi Tần Lam đến, một giây sau cô nhắm chặt mắt lại không thể mở ra được.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy giường bên cạnh lún xuống, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, cô đột nhiên tỉnh dậy, khiến Tần Lam kinh hãi.

- "Em đang làm gì vậy? Làm tôi hết cả hồn"

Tân Chỉ Lôi cười ngốc nghếch

- "Chị đến rồi à."

- "Ngủ đi, tôi buồn ngủ quá."

Tần Lam giúp Tân Chỉ Lôi vén góc chăn, tự mình nằm xuống, chưa đầy một giây sau, Tân Chỉ Lôi đã ôm lấy thân thể nàng, ôm nàng vào lòng.

Tần Lam tựa đầu vào cánh tay Tân Chỉ Lôi, cuộn tròn trong lòng cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp, chợt nghe phía trên đầu nàng truyền đến một giọng nói ngáy ngủ

- "Ngủ... ngon... Lam..... Lam."

Người này thực sự buồn ngủ, thậm chí còn không có thời gian nói chuyện với nàng, Tần Lam mỉm cười, đặt tay lên eo Tân Chỉ Lôi, giọng nói dịu dàng như có sức mạnh khuyến khích những giấc mơ đẹp

- "Chúc ngủ ngon, Lôi Lôi."

Nhìn khóe môi Tân Chỉ Lôi chậm rãi cong lên, Tần Lam yên tâm chìm vào giấc ngủ.

(Còn tiếp..)
===============================
+ Tác giả: 云上白客
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" -..... - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia