ZingTruyen.Asia

TẦN LAM x TÂN CHỈ LÔI ( Tổng Hợp Siêu Thoại)

Nghiện _ Phiên ngoại (4)

hnRosys

Sáng sớm, Tần Lam bị đồng hồ báo thức đánh thức, nàng nhắm mắt sờ vào điện thoại, tắt báo thức như thể đó là thói quen, nàng muốn nằm trên giường đánh một giấc dài trong ngày hôm nay. Nhưng nàng vẫn không thể ngủ thêm được, trong đầu nàng tràn ngập chuyện xảy ra tối qua, mọi thứ, khóe miệng nhếch lên, nàng cười lớn, ôm chăn lăn lộn

- "Hừm! Tân Chỉ Lôi"

*tin*

Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên, Tần Lam cầm lấy điện thoại, là của Tân Chỉ Lôi.

[Chào buổi sáng~ Cô đã thức dậy chưa?]

[Chào buổi sáng~vừa mới thức dậy]

[Tôi thì vẫn chưa dậy, hôm nay tôi không đi làm]

[Cuối tuần nên tôi cũng nghỉ]

[Ồ~ Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, hôm nay cô có kế hoạch gì chưa?]

[Hmm... chưa]

[Vậy thì cô có thể sắp xếp để tôi tham gia cùng cô hôm nay không....]

Tần Lam nằm trên giường, trên môi nở nụ cười, nhấc chân lên lắc lư

[Tôi sẽ xem xét] với icon vẻ mặt nham hiểm

[Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ tới việc mình sẽ làm hôm nay]

[Vậy tôi đưa cô đi chơi, thư ký Tân sẽ sắp xếp lịch trình hôm nay cho cô]

[Vậy thì làm phiền thư ký Tân rồi~]

[Thật vinh dự~]

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Tân Chỉ Lôi lăn người xuống giường, làm tư thế chiến thắng

- "Yes! Yes!!!!!"

Hôm nay cô rửa mặt thật kỹ, đắp mặt nạ, vui vẻ làm bữa sáng, lấy trứng, giăm bông, rau diếp và bánh mì ra, định làm bánh sandwich rồi hâm nóng hai cốc ca cao.

Sau khi làm xong, cô chụp ảnh gửi cho Tần Lam

[Cô Tần Lam thân mến, bữa sáng của cô đã sẵn sàng và có thể thưởng thức bất cứ lúc nào]

[Có mặt liền]

Tần Lam vừa thay quần áo, đứng trước gương soi chụp ảnh, nàng mặc quần đen, áo sơ mi ngắn tay màu trắng

Nàng hài lòng gật đầu, xỏ giày rồi đi đến nhà Tân Chỉ Lôi.

Cửa mở ra, nàng nhìn thấy Tân Chỉ Lôi vẫn đeo mặt nạ, có chút buồn cười.

Ngồi xuống ăn bánh mì, Tân Chỉ Lôi hai ba ngụm liền ăn xong, có chút nghẹn, uống một ngụm ca cao, Tần Lam cau mày.

- "Sao lại vội thế? Mỗi lần ăn đều như đánh nhau vậy."

- "Cô ăn đi, tôi đi thay quần áo."

Tân Chỉ Lôi vội vàng đi vào phòng, để lại Tần Lam vẻ mặt khó hiểu, sao lại vội vàng như vậy?

Tần Lam ăn xong, Tân Chỉ Lôi vẫn chưa ra ngoài, nàng mở cửa phòng thay đồ ra, nhìn thấy quần áo ngổn ngang

- "Cô lục tủ làm gì vậy?"

Đưa mắt nhìn về phía Tân Chỉ Lôi, người này đang mặc quần áo cùng màu với mình, ý nhỏ này vừa nhìn đã rõ ràng, Tần Lam không để lộ ra ngoài, che miệng cười.

Tân Chỉ Lôi gãi đầu cười ngượng ngùng

- "Ah, tôi xong rồi."

- "Vậy còn cái này..."

- "Tôi sẽ xử lý nó khi tôi quay về vào buổi tối."

Tân Chỉ Lôi nắm tay Tần Lam đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Tần Lam bị kéo đi, lẩm bẩm nói

- "Tôi muốn hỏi, thư ký Tân dẫn tôi đi đâu sớm vậy?"

- "Cứ đi với tôi, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi."

Tân Chỉ Lôi đeo túi lên lưng, dẫn Tần Lam ra ngoài, hai người đi thang máy xuống gara tầng một, bấm chìa khóa xe hai lần, chiếc Mercedes-Benz màu đen cách đó không xa lên tín hiệu, nháy đèn mở khóa xe

Tân Chỉ Lôi mở cửa xe, làm động tác mời

- "Công chúa, mời lên xe~"

Tần Lam trợn mắt, nhưng vẫn cười vui vẻ ngồi vào

- "Được thôi ~"

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước tới ghế lái một cách khéo léo lái xe ra khỏi tầng hầm

Nhạc xe du dương, sáng cuối tuần trên đường không có nhiều xe.

Tân Chỉ Lôi nhìn về phía trước, nhẹ nhàng ngâm nga theo tiếng nhạc, khóe miệng nhếch lên, mắt thường có thể thấy được niềm hạnh phúc.

Tần Lam nghiêng mặt nhìn chằm chằm Tân Chỉ Lôi, lông mày hơi nhíu lại, nhưng lại tràn ngập nụ cười

- "Cô vui vẻ như vậy sao?"

Tân Chỉ Lôi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày rồi nhanh chóng quay lại.

- "Đó không phải là do cô sao. Tôi rất vui khi có cô ở đây."

Tần Lam nhẹ nhàng hừ một tiếng, cảm thấy hài lòng với câu trả lời này

- "Vậy cô có thể nói cho tôi biết cô muốn dẫn tôi đi đâu."

- "Suỵt~ đừng lo lắng, cô sẽ biết khi chúng ta đến đó."

Tần Lam vỗ vỗ cánh tay Tân Chỉ Lôi

- "Khoan trương như vậy có ích gì? Cô làm tôi khó chịu chết mất."

Tân Chí Lỗi giả vờ kinh ngạc

- "Bây giờ cô bắt đầu làm phiền tôi rồi ah? Tiếp theo cô định làm gì?"

- "Hừ, tôi không quan tâm, cô có muốn nói hay không?"

- "Được rồi được rồi ~ công viên giải trí đó"

- "Tôi già rồi, cô đưa tôi đi khu vui chơi làm gì?! Tôi không đi, tôi không đi..."

- "Cô bao nhiêu tuổi? Tôi thấy cô chẳng khác gì một cô gái hai mươi. Hơn nữa, nếu chúng ta đến đó thì cô cũng không dám chơi những môn thể thao sôi động?"

    Tần Lam nhìn nụ cười vui tươi trên mặt Tân Chỉ Lôi, điều này khơi dậy tinh thần cạnh tranh mạnh mẽ của nàng

- "Cứ vui vẻ đi, cô mới không dám đó, tôi sợ cái này à? Đùa thôi, chắc cô không biết l tôi làm nghề gì đâu. Tôi nhớ khi còn trong đội, tôi được gọi là người dũng cảm và không biết sợ hãi."

    Tân Chỉ Lôi liếc nhìn con mèo đang xù lông bên cạnh, nhẹ nhàng mỉm cười khen Tần Lam, nhưng trong lòng lại nghĩ
"Thật đáng yêu, cô ấy dễ bị lừa quá, nhất định phải nhanh chóng bắt cóc cô ấy về nhà mới được."

- "Nhưng nói thế thì tôi không biết cô bao nhiêu tuổi hay làm nghề gì. Chúng ta cần làm quen với nhau."

    Tần Lam nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tân Chỉ Lôi đang chuyên tâm lái xe.

Vẻ mặt lộ ra vẻ tức giận.

    Tần Lam cứ nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tập trung lái xe của Tân Chỉ Lôi, nàng vô thức dùng tay véo tay cô rồi nhẹ nhàng nâng lên.

- "Ồ ~ bây giờ tôi nghĩ đến việc hỏi. Tôi đã thêm cô trên WeChat lâu rồi, không thấy cô chủ động trò chuyện với tôi, nói cho tôi biết đi! Ngoài ra cô còn có người nào khác không?"

     Tân Chỉ Lôi hoảng sợ giải thích

- "Không, tôi sai rồi. Không có ai khác. Chỉ có cô thôi. Vừa rồi tôi thực sự rất bận, tôi đã nhanh chóng hoàn thành công việc và đến gặp cô ngay sau đó."

    Ánh mắt thăm dò của Tần Lam rơi vào Tân Chỉ Lôi, như muốn đào một cái lỗ vào người cô vậy

- "Thật sao~?"

   Tân Chí Lỗi duỗi tay ra thề

- "Tôi thề, lời nào cũng là sự thật."

    Tần Lam liền buông Tân Chỉ Lôi ra, ngồi phịch xuống ghế

- "Được rồi, tạm thời để cô yên."

- "Nè, bạn gái tốt của tôi ơi, bây giờ cô có thể cho tôi biết cô làm gì được không?"

    Tần Lam ngồi thẳng lên, tằng hắng hai tiếng rồi tự giới thiệu mình bằng tiếng phổ thông chuẩn như người dẫn chương trình.

- "A hèm! Tôi năm nay 37 tuổi, tôi là cảnh sát phục vụ nhân dân, diệt trừ cái ác và thúc đẩy cái tốt. Cho nên, Tân~Chỉ~Lôi~ cô phải thành thật, nếu dám làm gì sai, không tốt, tôi trước tiên bắt cô đấy!"

    Tân Chỉ Lôi thích thú với hành động này

- "hahaha ~ Tôi là một người tuân thủ pháp luật và một công dân tốt, làm sao tôi có thể làm điều xấu được? Suy cho cùng, tôi cũng là một nhà giáo của nhân dân, một người làm vườn dạy dỗ và giáo dục mọi người."

- "Hừ, được rồi, đến lượt cô đó"

    Tân Chỉ Lôi bắt chước Tần Lam

- "Ừm! Tôi năm nay 30 tuổi. Tôi là một nhà giáo nhân dân, đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình cho những bông hoa tương lai của quê hương."

- "Nói thật, tôi rất nghi ngờ bộ dáng của em, em thật đúng là giáo viên không, nhìn không giống chút nào."

- "Hả, tôi đối với chị là vậy đó. Ở trường tôi rất lạnh lùng. Học sinh sợ tôi. Đó là biện pháp răn đe..."

    Tần Lam mím môi nói

- "Này, đừng tự luyến nữa."

- "Thật! Lần sau có cơ hội chị sẽ biết."

- "Được rồi, tôi muốn xem em có thể nghiêm túc đến mức nào."

    Tân Chỉ Lôi đậu xe ở một bãi đậu xe gần đó rồi dẫn Tần Lam đến khu vui chơi, ngoài cửa có rất nhiều người soát vé, hai người xếp hàng.

- "Chúng ta không mua vé trước sao?"

    Tân Chỉ Lôi lấy điện thoại di động ra và vẫy nó trước mặt Tần Lam

- "Sáng nay tôi đã mua vé trên điện thoại di động rồi."

- "Vậy thì em giỏi thật đấy~"

   Cô đã nhìn thấy tàu lượn siêu tốc đang vận hành từ ngoài cửa, tiếng hét thậm chí có thể nghe thấy từ khoảng cách xa như vậy, Tần Lam trong lòng vẫn rất hưng phấn, nàng đã làm việc nửa đời và chưa bao giờ chơi như thế này. Nàh kéo quần áo của Tân Chỉ Lôi, chỉ vào tàu lượn siêu tốc

- "Lôi Lôi! Lôi Lôi! Lát nữa chúng ta đi chơi trò này nhé!"

   Tân Chỉ Lôi sững sờ trước ý đột ngột này, cô nhìn người đang nhún nhảy trước mặt, khóe môi mỉm cười

- "Được rồi ~ Nhưng chúng ta vừa ăn xong, hãy đợi  tiêu hóa rồi mới đi. "

- "Được thôi"

    Sau khi kiểm tra vé nhanh chóng, họ đi vào, cuối tuần có rất nhiều người, Tân Chỉ Lôi nắm chặt tay Tần Lam, Tần Lam cảm nhận được và nắm lại.

    Hai người chơi xe đụng trước, Tần Lam đuổi theo xe của Tân Chỉ Lôi thì đâm vào, Tân Chỉ Lôi thỉnh thoảng có chống trả, nhưng phần lớn thời gian đều để Tần Lam đuổi theo.

- "Tân Chỉ Lôi! Chạy đi đâu vậy! Tôi tới đây~"

- "Sao tôi không chạy chờ chị đụng tôi hả? Tôi không ngốc!"

    Sau cảnh tượng đó, Tân Chỉ Lôi cảm thấy mình bị đả kích nặng nề, đột nhiên hối hận vì sao đã để nàng đi, chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị Tần Lam kéo lại, lao thẳng vào chỗ vòng xoay

   Khi bình tỉnh lại, Tân Chỉ Lôi đã bị Tần L ấn xuống ghế, nàng thắt dây an toàn và kích hoạt thiết bị, chiếc vòng bắt đầu rung nhẹ, lúc đầu Tân Chỉ Lôi có thể nói chuyện và cười với Tần Lam, nhưng về sau lại càng nghiêm trọng, lúc này Tân Chỉ Lôi cảm giác không trọng lượng, quay đầu nhìn Tần Lam, trên mặt nàng lộ ra vẻ hưng phấn.

- "Wuhu~ Lôi Lôi, tại sao em không hét lên? Hãy hét lên với tôi, Wuhu~"

- "A...hahaha...Tôi không nghĩ cần phải hét lên ở mức độ này đâu."

    Tân Chỉ Lôi cứng ngắc nói, nụ cười trên mặt có vẻ gượng

   Tần Lam không nhìn thấy, hưng phấn nắm lấy tay Tân Chỉ Lôi

- "Ô hô ~ Tiếp theo chúng ta đi tàu lượn siêu tốc nhé ~"

- "À............Được................nghe này......nghe tôi nói này"

   Lúc đi xuống, tóc của Tân Chỉ Lôi bị hất tung, bước đi có chút loạng choạng, cố gắng tỏ ra bình thường, bị Tần Lam đưa lên tàu lượn siêu tốc.

    Có rất nhiều người đi tàu lượn siêu tốc, dù sao tàu lượn cỡ lớn cũng là một dự án trải nghiệm, hai người xếp thành một hàng dài, điều này khiến Tân Chỉ Lôi có thời gian để chấn chỉnh tinh thần, nhìn những người đó quay cuồng và la hét trên đó, Tân Chỉ Lôi tim thắt lại, tay ướt đẫm, toát mồ hôi lạnh, đến lượt bọn họ bước vào đợt tiếp theo, lúc này cô hy vọng có thể chậm lại một chút, để cô chuẩn bị một lát.

    Nói thật, cô cũng muốn chơi, cô rất hưng phấn nhưng cũng rất sợ hãi, Tần Lam cũng vậy.

    Hai người ngơ ngác lên tàu lượn siêu tốc, vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, theo hướng dẫn kéo cần điều chỉnh xuống và thắt dây an toàn, sau đó nhân viên kiểm tra từng người một.

    Nắm lấy tay Tần Lam, hai người nhìn nhau, Tân Chỉ Lôi nặn ra một nụ cười.

- "Sợ sao?"

- "Tôi không sợ."

   Vừa nói xong, tàu lượn siêu tốc bắt đầu di chuyển chậm rãi về phía điểm cao nhất rồi dừng lại, nhìn độ cao trước mặt, chân lơ lửng trên không, cảm giác như có thể ngã bất cứ lúc nào, cô vô thức nắm chặt tay người kia.

    Giây tiếp theo, toàn bộ thân xe lao xuống dọc theo đường đua, trong lòng cô có một cảm giác không trọng lượng mãnh liệt.

- "Ahhh!"

    Hai người đồng thời hét lên, nhắm chặt mắt lại, không còn gì ngoài tiếng hét.

   Quá trình này cực kỳ dài, tuy chỉ kéo dài trong chốc lát nhưng Tân Chỉ Lôi cảm thấy đây là dấu chấm hết cho cuộc đời mình, bữa sáng trong bụng cũng sắp bị đánh ngược ra

    Cuối cùng cũng dừng lại, Tân Chỉ Lôi sững sờ ngồi trên ghế, tóc rối bù, Tần Lam cũng không khá hơn là bao, nhưng rất nhanh đã bình phục, quay đầu nhìn Tân Chỉ Lôi, không khỏi bật cười.

- "Ha ha ha, Lôi Lôi, em làm sao vậy? Tại sao còn khóc?"

   Nàng cởi khóa an toàn của mình, đứng dậy, chu đáo giúp Tân Chỉ Lôi tháo khóa, sau đó kéo người ra rồi đi ra ngoài.

  Tân Chỉ Lôi bình tỉnh lại liền phủ nhận

- "Chị nói bậy, tôi không có khóc, tôi chỉ cay mắt vì gió thôi!!"

   Tần Lam cũng không tranh cãi nữa

- "Được được được ~ là gió làm rơi nước mắt, Lôi Lôi của chúng ta không sợ ~"

   Tân Chỉ Lôi tức giận đánh vào vai Tần Lam, bĩu môi giận dữ

- "Chị vẫn không tin! Tôi thật sự đang bị gió làm cay mắt đấy!!"

    Tần Lam quay người nhéo nhéo Tân Chỉ Lôi

-  "Tôi tin, ha ha ha, tôi thật sự tin!"

    Sau khi tham gia các hoạt động thú vị, cả hai quyết định nghỉ ngơi và ghé thăm cửa hàng quà tặng.

   Nhìn dãy mũ rực rỡ, Tần Lam đưa tay lấy một chiếc, đội cho Tân Chỉ Lôi, hài lòng gật đầu

- "Ừm ~ nhìn rất đẹp."

   Tân Chỉ Lôi nhìn mình trong gương

   Tân Chỉ Lôi lấy mũ trùm đầu kế bên đội lên Tần Lam

- "Ừm ~ Không tệ, không tệ."

Hai người nhờ nhân viên cửa hàng giúp họ chụp ảnh và mua rất nhiều thứ trước khi ra ngoài.

Cô xách đồ, không còn chơi nữa, đi vòng quanh nhìn thấy trò chơi bóng bay, Tân Chỉ Lôi chỉ vào đó.

- "Sĩ quan Tần, chuyện này không thành vấn đề với chị đâu nhỉ ~"

- "hứ, đương nhiên, tôi có thể dễ dàng cho em giành được giải nhất."

Tần Lam tự tin bước tới, trả tiền, cầm súng lên, nhắm và bắn.

"Bị hụt rồi!"

Một quả bóng bay cũng không nổ, Tân Chỉ Lôi ở một bên cười lớn

- "Hahahahahahaha, khụ khụ! Không sao! Tai nạn thôi"

Tần Lam trợn mắt nhìn Tân Chỉ Lôi, nói với ông chủ

- "Lão đại, xin hãy điều chỉnh khẩu súng này."

Nói xong, Tần Lam xoay thân súng một góc, sau đó không chút do dự bóp cò

"Bụp...bụp...bụp..."

Những quả bóng bay lần lượt nổ tung, nàng bình tĩnh đặt súng xuống và quay người lại.

- "Lão đại, mời đem giải thưởng ra."

Thấy người này không dễ chọc, ông chủ nhanh chóng nhặt con gấu bông ngoại cỡ lên đưa cho Tân Chỉ Lôi

Tân Chỉ Lôi ôm gấu bông đi theo Tần Lam

-"sĩ quan Tần thực sự tuyệt vời."

- "Tất nhiên rồi~"

Hai người đang chuẩn bị trở về với một đống chiến lợi phẩm, Tân Chỉ Lôi nhét gấu bông vào ghế sau, lên xe nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ.

- "Chị có đói không? Đi ăn thôi."

- "Một chút, nên ăn cái gì?"

- "Ừm... chị muốn ăn gì? Tôi không kén chọn đồ ăn đâu."

- "Tôi cũng không biết."

- "Vậy chúng ta đi Vạn Tượng thành xem xem ở đó có món gì ngon, ăn xong chúng ta đi mua sắm một lát, cũng gần nhà, mệt mỏi có thể về sớm."

- "Được thôi ~. Trước đây tôi đã nghe nói về nó rất nhiều."

Ánh mắt đánh giá lại rơi vào Tân Chỉ Lôi khiến cô rùng mình

Nắm tay nhau đi không mục đích trong thành Vạn Tượng, đột nhiên có hai người từ phía sau chạy ra, vỗ nhẹ vào vai Tần Lam

- "Này! Chị Lam~"

Tần Lam quay đầu lại, có chút kinh ngạc, bối rối

- "Ơ? Tiểu Đoàn, Nguyệt Nguyệt? Hôm nay hai người không trực ca sao? Sao lại chạy ra ngoài?"

Hai người cười đùa, lương tâm cắn rứt quay mặt đi, Đoàn Nhất Hồng vòng tay qua vai Tần Lam, bắt đầu lấy lòng nàng

- "Tôi còn chưa ăn cơm, nghe nói phía trên có quán lẩu mới mở ở tầng bốn. Hương vị rất đặc biệt. Được rồi, tôi và Nguyệt Nguyệt muốn tới đây ăn thử. Chin thấy đấy, thật là trùng hợp. Chúng tôi đã gặp chị. Nguyệt Nguyệt và tôi sẽ đãi chị."

- "Được rồi, hôm nay tôi sẽ giết cả hai người."

Tân Chỉ Lôi nhìn bàn tay đặt trên vai Tần Lam, nghiến răng nghiến lợi, đưa mắt nhìn về phía Đoàn Nhất Hồng, nếu ánh mắt có thể giết người, Đoàn Nhất Hồng đã bị đâm vô số nhát.

Nguyệt Nguyệt vẫn sáng suốt hơn, nhanh chóng kéo Đoàn Nhất Hồng lại gần mình

- "Chị Lam, đây là..."

Ngay lúc Tần Lam đang định nói thì Tân Chỉ Lôi đã lên tiếng trước và đưa tay ra.

- "Xin chào, tôi là cộng sự tương lai của Tần Lam"

Tần Lam nhéo cánh tay Tân Chỉ Lôi

-"Em đang nói cái gì vậy~"

Hai người ngơ ngác nhìn, mặc dù thời đại này có rất nhiều cặp đôi đồng tính, nhưng điều họ không ngờ là chị Lam luôn nghiêm nghị của họ lại thích con gái.

Nguyệt Nguyêth đưa tay ra bắt tay Tân Chỉ Lôi, sau đó dùng khuỷu tay đánh vào Đoàn Nhất Hồng đang choáng váng, Đoàn Nhất Hồng vừa đưa tay ra đã bị Tân Chỉ Lôi giữ lại, âm thầm dùng sức.

Đoàn Nhất Hồng nhìn nụ cười trên mặt Tân Chỉ Lôi, lưng anh càng cảm thấy lạnh hơn, cố gắng rút tay lại, cười ngượng ngùng

-"Haha... khá mạnh tay đấy..."

Tần Lam kéo Tân Chỉ Lôi về phía trước, Đoàn Nhất Hồng Nguyệt Nguyệt theo sau.

Tần Lam vỗ vỗ Tân Chỉ Lôi có chút phàn nàn

- "Em làm cái gì vậy? Hơn thua với những đứa trẻ khác."

Tân Chỉ Lôi lại bĩu môi nói

- "Vừa rồi anh ta ôm chị nên tôi ghen....."

- "Được rồi được rồi, nhưng lần sau em không thể làm như vậy được."

- "Được..."

Nhìn vẻ mặt tức giận của Tân Chỉ Lôi, nàng rõ ràng cảm nhận được sự bất bình của cô, dừng lại, giơ tay lên

- "Lại đây."

Tân Chỉ Lôi bước tới, Tần Lam ôm mặt cô, hôn lên khóe môi cô.

- "Đừng giận dỗi, ngoan nhé~"

Tân Chỉ Lôi cười vui vẻ, rúc vào cổ Tần Lam như một chú cún con, vòng tay qua eo Tần Lam

- "Ừm~"

Hai người phía sau nhìn rõ ràng hết thảy, Đoàn Nhất Hồng sắc mặt vặn vẹo

-"Trời ạ, hai người này thật phiền phức, Lam tỷ lại là người như vậy, chúng ta chính là đang ăn phải cơm chó, sao còn phải đi ăn lẩu nữa?"

Tiểu Nguyệt Nguyệt trên mặt mang theo nụ cười, khinh thường nhìn Đoàn Nhất Hồng

- "Đi đi đi, anh thì biết cái gì?"

Sau khi bốn người ngồi xuống, Tân Chỉ Lôi dùng điện thoại di động quét mã gọi món trên bàn, sau đó đưa cho Tần Lam

- "Chị muốn ăn gì thì gọi, sau đó chúng ta sẽ gọi thêm, tôi sẽ chiêu đãi mọi người. Có thể ăn bất cứ thứ gì muốn."

Nguyệt Nguyệt nổi da gà, chống khuỷu tay lên bàn, dùng hai tay chống cằm nhìn hai người đối diện.

- "Chị Lam ~ Vì chị dâu đã nói như vậy nên chúng em sẽ không khách sáo nha."

Tần Lam lỗ tai bắt đầu nóng lên, nhưng Tân Chỉ Lôi lại rất hài lòng, khóe miệng nhếch lên, nghĩ rằng cô bé này thật sự đáng khen thưởng! Nhất định phải thưởng!!

- "Ừ, không có gì, cứ gọi những gì mọi người muốn."

    Tần Lam tùy ý gọi món gì đó rồi đưa điện thoại cho Nguyệt Nguyệt

- "Xem em còn muốn ăn gì nữa."

    Tân Chỉ Lôi giúp Tần Lam mở bát đĩa và đũa, dùng nước nóng tráng qua, sau đó đặt trước mặt Tần Lam, cô nhặt tạp dề lên buộc cho Tần Lam

- "Chị đang mặc đồ trắng làm bẩn không dễ giặt đâu"

- "Ừm em cũng nên đeo một cái"

- "Vậy giúp tôi buộc nó lại đi"

- "Được~"

    Cảnh tượng này lại khiến Nguyệt Nguyệt nhìn thấy

   Bốn người lần lượt thêm món vào, phần Lẩu được dọn ra trước tiên để hâm nóng, sau đó là các món ăn.

    Tân Chỉ Lôi chăm sóc Tần Lam rất tốt, bổ sung nước hoặc rau.

- "Món thịt bò béo này ngon lắm. Ăn thêm đi. Lòng này chín rồi, tôi cho chị một ít. Nếu không, để lâu nó sẽ già và có mùi vị khó chịu. Có cay không? Chị uống một chút nước nhé..."

   Tần Lam cũng rất thích thú, nhưng hai cặp mắt trước mặt khiến nàng có chút ngượng, không rõ mặt nàng đỏ bừng là do nóng hay là do xấu hổ.

- "Em lo ăn đi, tôi tự lo được"

- "Được, được."

   Cô nói như vậy, nhưng thực ra vẫn tiếp tục đưa đồ ăn cho Tần Lam

    Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn nụ cười trên mặt bọn họ, không khỏi kìm nén được. cô kéo Đoàn Nhất Hồng sang một bên, thì thầm vào tai anh

- "Nhìn xem, chị dâu thật chu đáo, nếu có người đối xử tốt với tôi như vậy, tôi phải cười khi thức dậy ngay cả trong giấc mơ."

    Đoàn Nhất Hồng liếc nhìn Tân Chỉ Lôi đang gắp thức ăn cho Tần Lam, vài giây sau, anh cũng gắp một miếng lòng, làm theo gương của Tân Chỉ Lôi, rồi đặt vào trong bát của Nguyệt Nguyệt

- "Ahem..........xong rồi...ăn..........ăn đi"

    Bên cạnh anh, sự chú ý của Nguyệt Nguyệt đều tập trung vào đối phương, lẩm bẩm lẩm bẩm với Đoàn Nhất Hồng rồi mới cầm lên ăn.

   Đoàn Nhất Hồng thở dài, chuyện này không giống như điều anh nghĩ

    Sau bữa tối, Đoàn Nhất Hồng kéo Tô Nguyệt về sở

    Tân Chỉ Lôi dẫn Tần Lam đi mua sắm, lúc cô đi ngang qua quán kem, Tần Lam tham lam nhìn cô, Tân Chỉ Lôi lập tức quét mã gọi món đưa cho Tần Lam

- "Chị muốn ăn gì? Chọn đi"

- "Nhưng hôm nay tôi ăn nhiều lắm, ăn nữa tôi sẽ béo lắm"

- "Chị có thể ăn bất cứ thứ gì chị muốn, chị sẽ không béo.

    Tân Chỉ Lôi khuyến khích, Tần Lam không thể cưỡng lại sự cám dỗ và mua nó

- "Ưmmmmm Tôi lại béo lên rồi, nhưng nó ngon quá."

    Tân Chỉ Lôi chạm vào đầu Tần Lam để an ủi nàng

- "Không sao đâu, không sao đâu. Dù chị có tăng cân tôi cũng sẽ đồng hành cùng chị, khi đến thời điểm chúng ta sẽ cùng nhau giảm cân."

- "Được thôi~"

   Gánh nặng trong lòng lập tức biến mất, nàng nắm tay Tân Chỉ Lôi bước đi.

    Một lúc sau, trên tay cô xách rất nhiều đồ, đi lại có chút mỏi chân

- "Chúng ta cùng xem phim nhé? Dù sao thì tôi cũng không thể đi được nữa."

- "ĐƯỢC"

    Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào app để bắt đầu mua vé, cô chọn một bộ phim lãng mạn, bộ phim mới nhất cô mua hình như còn hơn 20 phút nữa mới bắt đầu nhận vé, Tân Chỉ Lôi bảo Tần Lam ngồi ở đây. Đợi cô thu dọn đồ đạc trước đã, Tần Lam ngoan ngoãn gật đầu

    Sau khi Tân Chỉ Lôi đặt đồ đạc trở lại xe, cô vội vàng quay lại sợ Tần Lam đợi

   Lúc chuẩn bị bước vào rạp, hai người mua bắp rang và coca, tìm chỗ ngồi rồi Tần Lam cầm bắp rang, đưa một cái vào miệng, sau đó đút một cái khác cho Tân Chỉ Lôi, Tân Chỉ Lôi nhai rồi mỉm cười

-  "Hmm~ ngọt ngào quá"

   Tân Chỉ Lôi đến gần Tần Lam, nhỏ giọng nói vào tai nàng

- "Bởi vì chị đã cho tôi ăn."

   Tần Lam trợn mắt nhìn Tân Chỉ Lôi

- "Miệng lưỡi dẻo"

- "Sao chị biết được?! ồ~ đúng rồi~ dù sao thì chị cũng đã nếm thử qua nó rồi"

    Tần Lam vội vàng bịt miệng Tân Chỉ Lôi, nhìn bốn phía, phát hiện không có người để ý tới bọn họ, liền thấp giọng nói

- "Em đang nói cái gì vậy? Ở đây có nhiều người như vậy."

    Tân Chỉ Lôi nắm lấy tay Tần Lam đang bịt miệng, ý đồ muốn giật ra, Tân Chỉ Lôi không tức giận, cô có cách của mình .

    Tần Lam cảm giác được trong lòng bàn tay có thứ gì đó trơn trượt, liếm liếm, nàng rút tay lại như bị điện giật, nhìn trong lòng bàn tay có một tia chất lỏng phản chiếu, lau lên quần áo của Tân Chỉ Lôi, giả vờ chán ghét.

- "Đáng ghét"

    Mà Tân Chỉ Lôi lại có vẻ như nàng có thể làm gì được cô đây

- "hửm~"

   Cô lặng lẽ đến gần Tần Lam, hôn nhanh lên mặt nàng, nhưng ngay lập tức bị đẩy ra.

- "Nè~ phim đã bắt đầu rồi. Hãy ngồi lại và xem cho đàng hoàng đi."

    Tân Chỉ Lôi nắm tay nàng, đưa mắt theo Tần Lam lên màn ảnh rộng, Tần Lam cũng lén lút giữ tay cô lại.

    Phim tình cảm tất nhiên có cảnh hôn, Tần Lam bị mê hoặc, nhưng Tân Chỉ Lôi lại cảm thấy ngứa ngáy, không khỏi tiến lại gần, tựa đầu vào vai Tần Lam

- "Trông có vẻ mê mẩn nhỉ?"

    Tần Lam vặn vẹo thân thể

- "Đừng cử động coi."

    Tân Chỉ Lôi bất đắc dĩ vùi mặt vào cổ Tần Lam xoa xoa

- "Bọn họ không đẹp bằng tôi, nhìn tôi đi."

   Tần Lam bất lực quay người lại

- "Sao tôi lại phải nhìn em? Em nói muốn xem phim, nhưng kết quả lại làm như vậy"

    Hai người rất thân mật, Tân Chỉ Lôi hôn lên môi Tần Lam một cách mãnh liệt, sau đó tách ra

- "Nhìn người khác hôn có ích gì? Tại sao chị không hôn tôi?"

  Tần Lam hơi nhếch khóe môi, đưa tay ôm lấy cằm Tân Chỉ Lôi, hôn cô, môi và lưỡi hòa vào nhau, bầu không khí trở nên mơ hồ, mãi đến khi hai người trong phim tách ra Tần Lam buông cằm Tân Chỉ Lôi ra.

- "Thật sự tốt hơn khi hôn em"

   Tân Chỉ Lôi còn muốn tới gần nàng, nhưng Tần Lam đã đưa tay ngăn cản.

- "Ừm~ Không thể"

   Nàng nhướng mày và chỉ về phía màn hình lớn.

- "Họ không còn hôn nhau nữa."

    Tân Chỉ Lôi nắm lấy tay Tần Lam và hôn nó một cách bất chấp.

- "Những người khác không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết tôi muốn hôn chị."

   Tần Lam ngượng ngùng quay đầu đi, không nhìn Tân Chỉ Lôi nữa, dưới ánh sáng mờ ảo, không có ai ngoài nàng biết, nàng đỏ mặt nói

- "Trông em thật đáng ghét~ Xem đi, nếu không sẽ tiêu tiền vô ích."

- "Được rồi, được rồi, sẽ nghe lời ."

- "Mè, em phiền phức quá đấy, im lặng đi."

- "Được..."

(Còn tiếp..)
===============================
Chap này au không cập nhật được cụ thể ngày giờ ra chap. Vì gr siêu thoại OTP dạo gần đây đang bị mấy thành phần nghiêm túc nhắm tới, và bắt đầu report truyện của các fan OTP đăng tải và chap ngoại truyện 4-5 đã bị bay màu khỏi siêu thoại. Hiện tại tác giả đã lập gr riêng wechat để gửi riêng cho au các chap đã bị bay màu. Đó là lý do mấy nay au ra chap chậm 1 phần vì bận việc 1 phần vì lo xử lý mấy vụ này..
===============================

+ Tác giả: 云上白客
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" -..... - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia