ZingTruyen.Asia

[SasoDei] Nghệ thuật và tâm hồn

Kí ức đã lãng quên-Sasori.

ChimpiChippi


Pip.......pip.....pipp......

Đã bao lâu rồi không rõ, mỗi khi mở mắt cũng chỉ là tiếp píp píp văng vẳng đều đặn.

Sasori ghét tiếng này, sự tĩnh lặng của căng phòng lại xuất hiện âm thanh đều đặn thật là não nề, cậu chỉ hi vọng nó sớm ngưng đi. 

Cậu còn quá bé để có thể hiểu âm thanh đó đang báo hiệu sự sống còn của cậu, máy điện tông đồ .

Tỉnh dậy không vui tí nào... mình muốn ngủ nữa cơ....

Câu mơ mơ màng màng, mắt nửa nhắm nửa mở, đầu dau như búa bổ, ngủ không được mà tỉnh cũng không xong. 

Nhưng cậu vẫn muốn ngủ tiếp, ngủ sẽ thấy vui hơn. Khi sa vào mơ, cậu sẽ chơi được với bạn của cậu, cậu sẽ nghe được tiếng cười vui tươi của một thiên thần nhỏ với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc... 

Thiu thiu một chút, cậu ấy sẽ xuất hiện lại ngay.

"Này Onna !! Tôi nắn hình con se sẻ này !!"

Cậu lại gọi tôi là Onna nữa rồi.... 

"Cậu nắn đẹp quá"

"Chứ sao !! Tôi sẽ làm một con ngựa cho con búp bê của cậu cưỡi !!"

"Cảm ơn cậu, Dei Dei....Nhưng đây không phải là búp bê, mà là rối....vả lại tên tôi không phải là Onna..."

"Vậy Onna tên gì?"

" Sasori ! Sasori đó nhé !!"

"Ừ ! Sasori!"

Cậu bé tóc vàng mỉm cười, Sasori cũng cười theo.

"Sasori! Sasori !!"

Cậu bé ấy lại gọi tên cậu.

"Sasori !

Sasori Sasori !! Sasori !!!"

Sao lại gọi tên tôi nhiều như thế?

"Sasori !! Nghe mẹ nói không con? Sasori!"

Giấc mơ bị gián đoạn bởi ai đó gọi cậu ở thế giới thực tại kia. Lờ đờ mở cửa sổ tâm hồn , mẹ cậu ở trước mắt.

Mẹ vui mừng, khẽ ôm cậu :"Con tỉnh rồi......"

"Mẹ ơi.. Tại sao mẹ lại gọi con dậy, con đang chơi với bạn con mà".

"Con đang chơi với người bạn trong mơ sao?", bà kiềm sự lo lắng vào lòng, bắt chuyện với con trai mình như không có vấn để gì.

"Bạn ấy đã vào trong mơ để chơi với con đấy mẹ !"

Bà mỉm cười, nhìn cậu hỏi chuyện :" Người đó là ai vậy con?"

" Là Dei dei đó mẹ !!"

Mẹ cậu trừng mắt khi nghe tên người bạn , đôi mắt bà từ hồi âu yếm lo lắng chuyển sang câm phẫn giận dữ. Bà cố dấu nét mặt đi, lại gắng mỉm cười với cậu :" Chơi sau nhé ! Giờ con thấy cơ thể thế nào?"

"Cơ thể?", cậu không hiểu gì, khi nhút nhít mới phát hiện trên cơ thể cậu và cả tay chân đều có băng bó, lưng cậu thi thoảng nhoi nhói, đó là những vị trí mà miễng chai đã đâm sâu vào nên chưa thể lành ngay.

"Lưng con nhứt quá...?", cậu khẽ rên rỉ.

"Không sao đâu con, từ từ sẽ khỏi, con đói không?"

"Có ạ...."

Bà đỡ cậu dậy rồi lấy hộp cháo ra, mở nắp rồi dùng muỗng từ từ đút cho cậu. Dùng xong bữa, bà lại nhẹ nhàng cho cậu nằm .

"Con nghỉ ngơi nhé , khi con khỏi hẳn, mẹ sẽ dẫn con đi chơi, chịu chứ?"

"Dạ chịu ạ !"

Sasori ngoan ngoãn chấp thuận.

Bà dọn dẹp hộp thức ăn rồi từ từ rời khỏi, tình cờ bắt gặp một cô y tá ở cửa phòng. Họ đã trò chuyện điều gì đó, cậu có nghe nhưng cũng không hiểu lắm.

"Ôi, cô ý ta..."

"Chào chị ạ, chị ổn chứ"

"Tôi không sao, thằng bé đã khá hơn rồi, cũng nhờ các vị bác sĩ đây"

"Tôi cũng rất mừng"

"Cô y tá, cô có thể giúp tôi một điều không?"

"Chuyện gì ạ?"

"Xin hãy cho thằng bé thêm liều an thần.... "

"Không ổn đâu chị ạ, nó sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh của cháu bé"

"Không sao đâu, xin hãy cho cháu nó thêm liều an thần, sẽ tốt hơn nếu...cháu không nhớ gì đã trải qua khiến ảnh hưởng đến tinh thần của cháu".

Cô y tá ngẫm nghĩ một lúc cũng khẽ gật đầu.

Sau ngày hôm đó, Sasori không hiểu tại sao những giấc mơ của cậu trở nên phai nhạt đi, người xuất hiện trong mơ không còn hiện rõ mặt, chỉ còn cái gì đó màu vàng vàng phản phất. Dần cậu cũng không còn đề cập là chơi với ai trong mơ nữa,  cứ như thế cho đến khi Sasori xuất viện.

Khi trở về nhà, cậu luôn cảm thấy trống vắng không biết tại sao. Sự trống vắng này làm cậu thấy tẻ nhạt, cậu nhớ cái cảm giác mình đã từng vui chơi ở đâu đó nhưng lại không nhớ trong kí ức. 

Cậu vào phòng, nhìn những con rối,  biết con rối đó của mình nhưng cảm thấy nó có liên quan tới gì đó khác, cố gắng tìm cái gì đó rất quen thuộc nhưng lại không nhớ đó là gì.

Sasori nhăn nhó khó chịu , cậu nhất quyết sẽ đi tìm cái thứ mà cậu cứ cảm thấy thiếu.

Sau một khoảng thời gian "lăn lóc" trong nhà cùng với con rối trên tay, chẳng tìm được hay nhớ được cái gì nên nhanh chóng bỏ cuộc dẫu không cam tâm.

Chắc không quan trọng đâu.

 Cậu chán quá đã đòi mẹ để được cho ra ngoài. Như đã hứa trong bệnh viện, bà lái xe chở cậu đi chơi, đi đến những khu vui chơi lớn, rồi khu ăn uống. Cậu rất thích thú nên đã không ngừng láo liên nhìn xung quanh.

Tuy nhiên có một thứ đã không thoát khỏi đôi mắt nâu của cậu đó là công viên cách nhà không xa , lúc đi và cả lúc về cậu đều chú ý đến .

Nơi đó khiến "cuộc hành trình lấp lại sự trống vắng" như được khơi dậy. Cậu có thể nhớ mình đã lui đến công viên rất nhiều lần, trong lòng bổng lân lân lạ thường, dường như một manh mối quan trọng nào đã ẩn hiện.

Trở về nhà, Sasori hỏi mẹ về việc được đi ra công viên đấy chơi, bà nằng nặc không chịu, còn mắng cả cậu :" Công viên đó rất nguy hiểm !! Nhà ta có vườn để chơi tại sao không chơi mà đi ra công viên làm gì !! Không khéo sẽ có người bắt cóc con đi đấy !!"

Cậu mếu mặt dạ một tiếng rồi lẳng lặng đi lên phòng. Rõ là cậu từng được ra đó chơi mà, tại sao lần này mẹ lại mắng cậu như thế...

Những ngày được nghỉ ngơi tại nhà cũng sớm kết thúc, đến lúc cậu phải tiếp tục cắp sách trở lại với trường tiểu học. Dẫu thế hình ảnh của công viên cũng không khỏi hiện trong đầu, mỗi lần được chở đi hay chở về đều không quên ghé mắt nhìn.

Nó vẫn hoạt động bình thường, thậm chí có nhiều người lui đến, có cả con nít nữa cơ. Thi thoảng cậu lại hỏi xin mẹ được đến đó, bà chỉ càng cáu gắt hơn.

Không bỏ cuộc, nhân lúc mẹ vắng nhà vào ngày Sasori được nghỉ , cậu nhất quyết và nhanh chóng lẻn ra khỏi nhà, chạy một mạch đến khu công viên.

Sự hối hả khiến cậu nhễ nhại mồ hôi, ướt đẩm cả lưng áo, khẽ rát vài vết thường đằng sau chưa lành hẳn. Nhanh chóng lấy lại hơi rồi mới ngắm nhìn công viên, đã có nhiều người đến đây ,đủ mọi lứa tuối, một cảm giác kì lạ mà quen thuộc lập tức bao trùm cả tâm trí Sasori. 

Đối chiếu với sự trống vắng ban đầu, nó đã được lấp lại một phần ba rồi, chắc chắn manh mối sẽ ở đâu đó quanh đây.

Linh cảm là bộ nhớ thứ hai của con người, điều đặc biệt là nó không thể bị tẩy đi mà chỉ bị đánh lừa bởi bộ não chính . Sasori hoàn toàn tin vào linh cảm vào lúc này, cậu chắc chắn rằng mình đã quên đi điều gì đó.

Cậu rảo bước quanh một vòng, chơi xích đu rồi đến cầu tuột, không có gì đặc biệt, tiếp tục ngồi lên ghế đá rồi thú nhún, cũng chẳng có gì thay đổi gì. Lại tiếp tục rảo bước xung quanh,cho đến khi chỉ còn bãi cát là cậu chưa vào.

Nhưng mình đầu thích chơi cát...

Đó là nơi cuối cùng cậu chưa bước chân đến nên đành kệ, nếu không có gì thì cậu sẽ về nhà.

Bước vào bãi cát nhỏ, ở đó có một thằng bé tầm bốn tuổi đã ngồi sẵn . Sasori ngồi xuống, nhìn thằng bé nhỏ, nó nhìn anh , ngơ ngác :"Anh cũng chơi cát ạ? "

Thằng bé giọng lớ lớ có chút buồn cười, Sasori chớp chớp mắt, nhẹ giọng :" Anh không thích chơi cát".

"Vậy để em làm cho nhe !".

Cậu nhìn thằng bé dọc dọc, rồi gôm gôm cát vào, nó nắm một cụm cát vào tay, nắn nắn rồi xoa xoa đến tận một hồi rồi đưa cho cậu :" Đây này !! Cho anh một trái trứng gà !!"

"Đây này !! Cho cậu một con se sẻ !!"

Một lời nói quen thuộc nhanh chóng chạy ngang trong đầu, Sasori ngơ ngác nhìn thằng bé, từ từ đón nhận quả trứng bằng cát trên tay.

"Nếu anh muốn, em sẽ làm thêm nữa !"

"Nếu cậu muốn, tôi sẽ làm thêm cho cậu !"

Cách nói quen thuộc lại một lần nữa chạy qua, quả đúng như cậu đã nghĩ , cậu đã quên một điều gì đó, đúng hơn cậu đã quên một người, một người có mái tóc vàng nhừng lại không nhớ được mặt, cũng không nhớ được tên. Tuy nhiên rõ ràng người đó tồn tại, người đó rất quan trong với cậu, cậu nhớ như thế.

Nhưng đó là ai..??

Cậu nhìn chăm thằng bé ... Không, không phải nó...

Sasori có cảm giác nếu được gặp lại người đó, cậu sẽ nhận ra ngay.

Cậu trả lại quả trứng bằng cát cho thằng bé, cảm ơn một lời rồi lật đật chạy ngay về nhà.

"Anh không thích trứng sao...?", thằng bé ngơ ngác.

Sasori lại tiếp tục cảm nhận cái cảm xúc lân lân đó càng dân trào hơn, sự trống vắng ban đầu đã được lấp hai phần ba rồi, manh mối dần được lấp đầy. Cậu quyết định về hỏi mẹ để tim manh mối cuối, mẹ rất niềm nở với bạn bè cậu nên chắc chắn bà sẽ biết.

Khi trở về, mẹ cậu đã ở nhà sẵn và đang ở trong bếp. Biết được, cậu hớn hở vào gặp bà ngay. Bà đang rửa một số rau củ trên lavabo.

"Mẹ ơi!! Mẹ ơi !!!"

Bà quay lại niềm nở :" Làm gì mà chạy dữ vậy Sasori?"

"Con có bạn !! "

"Con vừa kết bạn được à? Ở đâu thế?"

"Không ạ ! Con muốn tìm bạn của con !! Con nhớ bạn của con!!"

"Bạn nào? Bạn trong lớp à?"

"Không phải ạ", Sasori còn bé nên chưa thể nào nói rõ cho bà những cảm giác mà cậu trải qua.

"Vậy thì bạn ở đâu?"

Cậu chỉ chỉ vào đầu :" Bạn trong trí nhớ, mẹ tìm bạn lại cho con đi!! Con muốn gặp bạn ấy!"

Mẹ cậu cười khổ :" Con nói rõ hơn được không?"

"Con không nhớ tên cậu ấy, cũng không nhớ mặt cậu ấy, nhưng con nhớ cậu ấy, mẹ tìm cho con đi".

Cách nói như thế chẳng khác gì không nói.

"Mẹ chịu thua con ạ... con gặp bạn ấy ở đâu mà con nhớ?"

"Ở công viên ạ!"

Bà thần người ra :" Công viên nào...?"

"Là công viên gần đây nhất đó mẹ, con nhớ con đã gặp bạn con ở đó, cậu ấy có mái tóc vàng......"

BỘP !!!!

Chưa miêu tả hết, một bạt tai thật mạnh lên má Sasori lao sang một bên, đụng đầu vào tủ gỗ bên cạnh làm sưng múp.

"Mẹ đã nói bao nhiêu lần là không được ra công viên đó !! Tại sao con lại không nghe lời mẹ vậy hả??!!", bà quát la tức giận.

Sasori không nói gì, chỉ ngồi ôm đầu, cảm nhận sự sợ hãi và cái đau trên đầu cùng một lúc thầm dần. Mặt cậu mếu lại, nước mắt rưng rưng rồi lập tức tuông nhanh, khóc òa.

Chẳng làm gì khác, chỉ ngồi đó khóc rồi nất, càng lúc càng to hơn.

Mẹ nhìn cậu, nắm chắt hai tay nén cơn giận rồi vội vã lại đỡ  :" Sasori !! Có sao không con!! Mẹ xin lỗi !! Mẹ nóng quá !! Mẹ xin lỗi !"

Bà ôm lấy cậu, một tay xoa xoa đầu , mếu máo theo :" Mẹ xin lỗi con...Sasori....Con có sao không?"

"Đau....đau....."

"Đau ở đâu?"

"Đầu... đầu con đau.. lưng con đau...."

Ba nhẹ nhà xoa xoa đầu rồi xoa xoa lưng cho cậu :" Hết rồi, hết đau rồi..."

Dẫu vậy cậu vẫn khóc rất to :"Con....con nhớ bạn... tại sao mẹ không cho con gặp bạn... "

"Được rồi, được rồi, mẹ sẽ dẫn bạn về cho con", bà miễn cưỡng chấp thuận.

Cậu úp mặt vào vai bà :" Bạn con có mái tóc vàng, rất dễ thương... Con nhớ cậu ấy, con muốn gặp bạn ấy..."

"Được rồi, mẹ nhớ rồi, con của mẹ ngoan, đừng khóc nữa... Mẹ sẽ tìm bạn về cho con...."

Bà hôn lên đầu cậu , không kiềm được nước mắt khổ sở mà cậu đòi với bà...








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia