ZingTruyen.Asia

[PONDPHUWIN - JOONGDUNK] CHOCOLATE

Chương 46

naralie1201

Dunk là người đầu tiên bắt taxi ghé bệnh viện, cậu hoảng hồn nhìn Phuwin cả người đầy máu như cái xác không hồn ngồi bệt trên hành lang, vội vàng lao đến đỡ em đứng dậy.

"Phuwin ... Mày không sao chứ?"

Đồng tử Phuwin thoáng động đậy, nhận thấy Dunk đang đứng trước mặt mình, bao nỗi lo lắng sợ hãi chồng chất đày đoạ em ba tiếng trời vỡ ào phun trào hệt thác nước, em tóm chặt lấy tay Dunk như giữ cọng dây cứu mạng cuối cùng, oà khóc nức nở.

"Dunk .... Pond vẫn ... chưa phẫu thuật xong. Tao sợ quá ...."

Dunk đau lòng ôm chầm em vỗ nhẹ an ủi. Phuwin ở trong lòng cậu run bần bật không ngừng, em đã nhẫn nhịn từ giây phút anh gục xuống người mình đến tận bây giờ, bởi vì bên cạnh anh chỉ có em, nếu em không mạnh mẽ gánh vác mọi việc thì không còn ai bảo vệ được anh nữa.

Nhưng suy cho cùng em mới chỉ là một cậu nhóc 20 tuổi đầu thôi, đột ngột gặp phải sự cố như vậy tâm trạng không thể nào hoàn toàn ổn định. Em gồng mình gánh đỡ áp lực ba tiếng thân cô thế cô tới tận khi Dunk hệt anh cả trưởng thành có thể dựa dẫm tin tưởng bước lại gần, em liền thả lỏng dây thần kinh căng cực hạn nảy thình thịnh muốn đứt làm đôi mà ôm lấy cậu mè nheo.

"Phuwin ... Pond nó không sao đâu, tao dẫn mày đi xử lí vết thương trước."

"Nhưng ...."

"Nghe lời, nếu Pond tỉnh trông bộ dạng mày thế này nó nhất định bị doạ sợ luôn đấy."

Bạn nhỏ Phuwin lầm lì thoả hiệp, theo Dunk đi tìm y tá khâu vết thương trên tay. Em vốc nước lạnh từ vòi hất lên mặt gột rửa trôi lớp máu, ngón tay run run kì cọ từng nơi một đến đỏ ửng cả da, Dunk nói đúng, em phải sạch sẽ tươm tất xuất hiện gặp anh, không thể khiến anh lo lắng cho em nữa.

Dunk đem theo quần áo để em thay bộ đồ dính máu, cả hai vật lộn một lúc lâu rồi quay trở về trước cửa phòng cấp cứu, Joong cùng P'Jack đã ngồi ở trên ghế từ bao giờ, thấy Phuwin ông đứng bật dậy bắt lấy tay em xem xét.

"Không sao chứ, có bị thương chỗ nào nữa không?"

"Không sao ạ." Phuwin ngoan ngoãn lắc đầu "Thật sự không sao mà por ... ôi ..."

Jack bực mình lôi điện thoại đang rung trong túi, càu nhàu đi sang một bên khác nói chuyện, trông có vẻ chuyện sáng ngày ở trung tâm thương mại có tiến triển thêm. Ông vò mái tóc hói mất phần ba, nghiêm giọng đe doạ.

"Người vào cả viện rồi, ở lì trong phòng cấp cứu chưa ra, mấy người làm ăn kiểu chậm chạp thế, đợi bọn tôi mua quan tài cho đủ bộ luôn à?"

Đầu dây bên kia nói vài câu xoa dịu tâm tình ông, Jack tắt điện thoại cái rụp, quay đầu nhìn ba nhóc con đang im thin thít ngồi giống dân tị nạn: "Por đến cục cảnh sát có chuyện, Pond nó phẫu thuật xong thì phải báo ngay nhé."

Joong gật đầu đáp ứng, ánh mắt hắn dán chặt trên thân ảnh thon gầy ngồi đối diện mình. Vẻ mặt cậu lạnh nhạt xa cách, từ lúc hắn đến một ánh mắt nhìn Dunk cũng không buồn ban cho. Cậu cúi đầu ôm vai Phuwin nhẹ nhàng an ủi em, dùng câu chuyện phiếm lôi kéo em cách xa hoảng loạn tránh tự mình doạ mình.

Hơn năm tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc chịu mở lần nữa, Phuwin đứng lên ngay tức thì, lao tới cạnh giường bệnh của anh. Cả người Pond không khác gì mới kinh qua hỗn chiến nơi biên giới khắc nghiệt, từ đầu đến chân quấn băng trắng toát y xác ướp Ai Cập cổ đại, hai mắt nhắm nghiền thoáng run rẩy, bờ môi khô khốc tróc nẻ vì thiếu nước.

Em đau lòng nhìn anh, đuổi theo chú Jay hỏi tình hình: "Chú ..."

Jay cởi găng tay đưa cho phụ tá, cuộc phẫu thuật căng não kéo dài 5 tiếng khiến thần kinh ông mệt mỏi nhức nhối, ông vươn tay vỗ vai em, mỉm cười đóng vai thiên sứ cứu rỗi linh hồn bé nhỏ đang sợ hãi: "Ổn cả rồi, chân bị thương nặng nhất, tuy không gãy xương nhưng để bình phục đi đứng bình thường thì cũng mất khoảng 1 tháng. Sau lưng dính đầy thuỷ tinh, gắp được một mớ ấy. Ôi, bọn trẻ các cháu sau này lái xe thì cẩn thận chút nhé, có chuyện gì ba mẹ đau lòng lắm ...."

Em thoáng thở phào hạ tảng đá treo lơ lửng xuống, lí nhí cảm ơn ông rồi gấp gáp chạy gần giường bệnh của Pond, bởi vì là người quen nên chú Jay nhờ cấp dưới sắp xếp dùm anh phòng bệnh riêng biệt cho phép người trông nom 24/7, em chăm chú xem y tá giúp anh sắp xếp mọi thứ cẩn thận xong mới chịu ra ngoài sảnh thanh toán viện phí.

Bây giờ đã hơn 5h sáng, lác đác vài bệnh nhân dậy sớm cùng người nhà đi lại trên hành lang thầm thì nói chuyện, đa phần heo hút không thấy hơi thở nhân loại. Phuwin từ nhỏ không quá thích bệnh viện, thêm ba em hay kể mấy câu chuyện ma quái liên quan tới phòng khám doạ em sợ quíu chân, thành công khiến bé Phuwin năm tuổi mang ám ảnh tâm lí với mấy bức tường trắng toát thấm đẫm mùi thuốc khử trùng.

Em rùng mình tự cổ vũ bản thân, chân không khác gì bôi mỡ phi như bay về tầng 4. Tầng này vốn là khu dành cho phòng bệnh tư nhân nên càng thêm yên tĩnh, Phuwin thấy Joong đút tay túi quần đứng ngoài hành lang gục đầu không biết suy nghĩ vẩn vơ chuyện đẩu đâu, em giảm chậm tốc độ, nhẹ nhàng huých vai hắn.

"Mày không vào phòng à? Đứng đây làm chi thế?"

Joong im lặng không trả lời câu hỏi của em. Ai nói hắn không muốn vào, hắn bị đuổi ra đấy.

Hắn sực nhớ mò kiếm trong túi áo, nhanh chóng quẳng cho em một vật. Phuwin nghệt mặt nhìn hắn, xoay xoay thứ đồ trên tay: "Cái gì vậy?"

"Máy ghi âm." Joong ngồi phịch xuống ghế da êm ái, lười biếng ngửa cổ dựa đầu lên tường "Tao nghĩ mày cần ..."

Nếu Dunk nhìn thấy cậu sẽ bất ngờ vì đây chính là thỏi son kẹt ở góc xe Joong ngày trước. Không ngờ tuy nó mang hình dạng thỏi son, công dụng lại không phải để bôi môi.

Phuwin nhanh nhạy hiểu vấn đề, em nhỏ giọng cảm ơn hắn, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Joong: "Cô ta tìm mày à?"

"Ừ, không phải một ả đàn bà tâm cơ, mà đến hai ả dâng tới tận cửa."

Hắn dùng tay bóp hai bên thái dương, khoé môi hồi tối bị rách tự nhiên đau xót. Joong khẽ cười khổ, quả thật oan ức quá, hắn không ngờ Dunk đúng lúc về nhà bắt được cảnh hắn và Film ở gần nhau, tình ngay lí gian, hắn đuổi theo chưa kịp giải thích thì mèo nhỏ nổi xung đánh hắn một cái xong bỏ chạy mất dạng.

Em ấn nghe đoạn ghi âm, nghe đi nghe lại hơn chục lần, bàn tay cầm thỏi son siết chặt trắng bệch, lửa giận trong lòng một lần nữa bốc lên ngùn ngụt. Đôi lúc em cảm thấy thật sự khâm phục cái đầu nhỏ của Cake khi cô nghĩ được đủ loại mưu hèn kế bẩn, nếu cho cô ta đi đóng phim, khẳng định một đêm trở mình nổi tiếng sức nóng bỏng tay.

"Cake không phải chủ mưu, cô ả không giỏi giang mức ấy ..."

Joong phiền não cởi mở cúc áo trên cùng, tay lướt qua lại màn hình chờ tin nhắn Line không biết đang đợi liên lạc từ ai, hắn liếc Phuwin, giải đáp thắc mắc cho em.

"Nhớ Dunk từng kể chuyện suýt "được" bao nuôi không?"

"Ừ ... Liên quan đến việc lần này?"

"Hồi đó P'Tha đích thân tới xử lí, tao nghe nói nhà đầu tư kia sa sút, một thời gian sau bị tố trốn thuế rửa tiền, vào tù hơn năm trời người nhà bà ta mới kiếm đủ tiền chuộc." Ánh mắt Joong âm trầm, hắn dường như quay lại ngày hôm đó, khi mà hắn trơ mắt nhìn Dunk theo bà ta vào phòng. May mắn cách âm ở đó kém giúp hắn đứng bên ngoài nghe câu được câu mất liều mạng xông đến cứu cậu, nếu không xảy ra chuyện gì hắn nhất định hối hận cả đời "Bà ta về nhà cuối tháng 1. Người phụ trách hình ảnh hôm sinh nhật Pond, vừa vặn trước đây từng làm việc dưới trướng bà ta."

Cả người Phuwin đột nhiên lạnh toát, rắc rối hình như khó nhằn hơn em nghĩ nhiều lắm.

"Ý mày là ...?"

"Film từng học cùng trường đại học Cake." Joong tiếp tục "Cho nên tao đoán sơ sơ, Laly tìm đến Cake đề nghị hợp tác, bà ta không những muốn trả thù Dunk mà còn định huỷ hoại bạn bè thân nhất của cậu ấy. Vừa vặn Cake có khúc mắc với Pond, mà Film biến thành quân bài thừa đột ngột chen ngang kế hoạch bà ta vẽ nên. Tao không biết cô ta từ đâu biết chuyện, tự ý múa may trước mặt Laly, nhưng Laly không muốn thêm Film vào kế hoạch, cô ta liền trở mặt chạy đến condo tao đề nghị hợp tác, nói nếu tao chịu đồng ý yêu đương sẽ giúp tao lật tẩy phi vụ này. Tao không ngờ hai người kia hành động nhanh thế, tai nạn hôm nay Laly Cake không thoát được quan hệ đâu."

Phuwin nổi tính hóng chuyện, tò mò dịch mông lại gần: "Mày đồng ý à?"

"Đồng ý cái đệch mợ nó chứ ... Tao ngu cỡ mấy cũng không đồng ý." Hắn bực bội vò rối tóc mình, ánh mắt tủi thân nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt "Phuwin, chúng ta ở trên cùng một chiếc thuyền rồi đấy. Tao bảo vệ Dunk, mày bảo vệ Pond."

Phuwin cúi đầu suy nghĩ chốc lát, kiên định nhìn hắn.

"Vậy mày phải giúp tao lừa anh ấy chút. Hiện tại nếu tao cứ dây dưa với Pond, Laly và Cake sẽ không để anh ấy yên. Chứng cứ chúng ta nắm trong tay chưa đầy đủ, không thể kết tội hai người đó. Cho tao ít thời gian."

Joong nhếch khoé môi giơ tay vững vàng trước mặt em, không do dự đáp: "Deal."

Cuộc bàn bạc kết thúc, hắn theo chân Phuwin ngo ngoe khép nép ngồi im trên sofa tránh làm Dunk ngứa mắt, bàn tay reply tin nhắn không ngừng nghỉ. Vẻ mặt Joong thay đổi biểu cảm xoành xoạch, nghiến răng nghiến lợi tắt màn hình. Dunk Phuwin nằm trên giường bệnh dành cho người nhà đã ngủ quên từ lâu, bầu trời bên ngoài cũng dần hửng nắng sáng lên, hắn nhẹ nhàng chỉnh chăn hai bé mèo nhỏ, lén lút cúi người hôn trộm Dunk.

Joong trầm mặc vén tóc mái loà xoà trên trán cậu gọn gàng, tự thì thầm nói cho chính hắn nghe: "Đừng sợ nhé Dunk. Hai năm trước anh bảo vệ được em, thì bây giờ cũng có thể."

Mèo nhỏ của hắn, dù cậu ghét bỏ hiểu lầm, hắn tình nguyện để cậu nghĩ mình xấu xa, chỉ cần cậu khoẻ mạnh an toàn, hắn đóng vai phản diện đâu có hề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia