ZingTruyen.Asia

[ObiKaka] Căn Phòng Bệnh Số 108

2

_kamekoo

Gương mặt Kakashi nhăn nhó cầm chặt tay hắn lại nói

- Anh có biết nhiều người trong bệnh viện này phải thoi thóp chỉ để muốn được thấy người thân không!?

"Người thân..?"

Obito bỏ tay Kakashi ra

- Khi tôi tỉnh dậy tôi còn chẳng thấy ai, cậu chỉ ở mãi trong bóng tối đó nên chẳng hiểu được đâu

Rin liền tiến lại bịt miệng hắn lại dặn dò

- Obito đừng nói thế! Kakashi rất buồn đấy

Hắn gạt tay Rin ra mà quay người đi vào phòng để mặc hai người họ ở ngoài. Obito gục xuống giường bệnh nhìn vào bàn tay mình

"Mẹ..."

Vì có chút tội lỗi nên gần tối hắn có đi ra khỏi phòng mà đi qua phòng 107, hắn chỉ thấy cậu đang cố sờ vào cái con số ở trên tấm bảng cũng có mấy thứ nhô nhô lên như cái bình rót nước. Cảm nhận có người vào Kakashi sợ hãi dù cố gắng điềm tỉnh

- L-là chị Rin phải không...?

- Không

Hắn chả lời thẳng thắn làm Kakashi giật mình, vì đôi mắt không thể thấy được ai nên cậu không thể biết được Obito như nào nhưng nhờ giọng nói nên cậu đã nhận ra ngay

- Obito?

Hắn đứng im một lúc gãi đầu

- Ừ

- Anh cần thứ gì sao?

- Không...chỉ là hồi nãy tôi có hơi quá lời...xin lỗi

Kakashi cười

- Ha, không sao đâu ạ với lại em cũng bỗng nhiên cáu gắt...em xin lỗi

Obito nhìn thấy cái bảng mà Kakashi đang cầm cũng thắc mắc

- Cậu đang làm gì vậy?

- À..em đang tập đếm số mà chỉ ôn lại thôi

Hắn ngồi ngay bên cạnh Kakashi ngắm nghía khuôn mặt của cậu

- Nè..

- ?

- Cậu có từng muốn biết mình ra sao chưa?

- Hmmm..anh nói vậy thì chắc có lẽ em xấu xí lắm nhỉ?

- Không...cậu rất đẹp, cậu có khi là người đẹp nhất tôi thấy đấy

Kakashi nghe xong liền phì cười

- Haha...em đẹp sao?

Thấy cậu cứ cười chọc mãi nên Obito mắc cỡ dù biết cậu bị mù nhưng đôi mắt mở ra mà cứ nhìn vào mình như thế làm hắn cũng có cảm giác ai đó đang nhìn

- Sao cậu lại phải ở bệnh viện?

- Em bị rối loạn giấc ngủ, đôi lúc sẽ bị ác mộng với lại lần trước em ngất giữa nhà và đến tối cha về nhà cha mới thấy em

- Cậu nói cậu bị mù nhưng cậu lại biết đó là ban đêm sao?

- Ahaha...tại cha em bảo ông ấy toàn làm việc đến khuya mới về, em ở một mình ở nhà cũng quen rồi dù em bị mù nhưng ông ấy chưa bao giờ bỏ em hết..

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hạnh phúc khi nói về cha Kakashi cứ bất giác mỉm cười làm hắn cũng có chút ganh tỵ

- Còn anh?

- Hửm? À..tôi cũng bị gất nhưng ở lớp học

- Anh bị bệnh gì thế?

Obito im lặng không trả lời, Kakashi cũng sợ mình đụng vào nỗi đau người khác nên lại quay lại vấn đề đếm số để cho bớt gượng

- Đi học chắc vui lắm nhỉ?

"Vui?"

- Em cũng ước em được đi học như bao người khác..

Kakashi vẫn quay lại đếm số. Hắn tiến lại chỗ cậu ngồi ngay kế bên cậu chạm vào tay Kakashi đụng vào con số 2

- Cậu biết đây là số mấy không?

Kakashi sờ sờ một hồi mà nhận ra

- Số 2!

Obito di chuyển ra số 5 thì Kakashi nhận ra ngay lập tức. Kakashi nói chuẩn hết 100 số nên Obito cũng thấy cậu rất giỏi mà nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu

- Cậu giỏi thật

- ?

Kakashi mắc cỡ mà đẩy đẩy tay hắn ra

- D-đừng làm rối tóc em...

- Anh sẽ chải cho mà

Nghe tiếng bước chân cả hai quay lại nhìn thì đó là Rin. Cô ấy thở hổn hển đi nhanh lại chỗ họ

- Obito!! Nãy giờ em ở đây à!

- ...

Rin thấy Kakashi thì liền điềm tỉnh lại

- À, ở gần Kakashi sao~ tốt quá

Rin tiến lại hỏi thăng Kakashi, cậu thì vẫn đang khoe rằng được hắn chỉ các con số. Hắn quay mặt nhìn vào Kakashi đang cười nói vui vẻ bỗng đỏ tai lên

- Chị kiếm tôi làm gì?

- Vì chị là y tá của em, nếu em có việc gì thì chị lo lắm đấy, mà hai em đã làm lành rồi sao?~

- Bọn tôi có giận nhau đâu..

Rin vui vẻ nhìn Obito xoa xoa đầu hắn

- Vậy thì tốt rồi!

- Ah! Đừng chạm vào đầu tôi!

Rin thấy cả hai vẫn ổn nên đi ra ngoài làm việc khác. Vì đang nói chuyện mà Rin đi vào cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai nên cũng có chút tụt hứng, cậu xoay người mò mò hốc tủ

- Kiếm gì đấy?

- Anh có thích đọc truyện không ạ?

- Không, tôi bị cận vì chơi game nên cũng ghét đọc sách lắm

- Anh bị cận sao ạ?

Nghe câu trả lời thẳn thắn của hắn làm cậu có chút thất vọng mà quay người ngồi co lại

- Nếu cậu muốn tôi đọc thì được...nhưng tôi đọc truyện kém lắm

Nghe vậy Kakashi vui vẻ lại lục tiếp thấy cậu loay hoay mãi nên Obito đã giúp

- Hả? 'Truyện của công chúa Yutto'?

- Cuốn đấy hay lắm đấy, em thường nghe chị Rin đọc khi đi ngủ nhưng cứ gần đến hết truyện thì em lại chẳng nhớ nó như nào vì nghe nữa câu truyện thì em lại ngủ mất tiêu nhưng lần này có anh Obito nên chắc em sẽ nghe hết!

Obito lật sơ qua vài trang đầu thì đã hiểu nội dung của nó. Cuốn sách chỉ kể rằng một cô gái tên là Yutto dù là công chúa trong lâu đài sang trọng nhưng cô ấy không thể nói bởi thế nên cô ấy rất thích nghe nhạc của một chàng nhạc sĩ ở quán bar âm nhạc bình dân, mỗi ngày niềm hạnh phúc của cô ấy là được gặp anh ta nhưng vì gia thế khác nhau nên Yutto có làm tiếc. Dần chàng trai ấy cũng chú ý đến cô và họ xa vào lưới tình nhưng cũng chẳng được bao lâu thì cha cô biết lại phản đối kịch liệt

Obito vẫn cố gắng đọc để không vấp nghe cho có điệu vần nhưng dù cố đến mấy cách đọc của hắn chẳng hay bằng Rin

- Anh ta nhìn vô chiếc vòng có cái chuông xinh xắn mà nhớ ra lúc trước đã từng để cô ấy lạc mất và chạy vòng vòng đi kiếm, phải đến đêm cậu ta mới tìm thấy cô ấy đang ôm người ở một góc, thấy bản thân sai trái nên anh ấy đã mua một cái để tặng cô ấy trong lần sinh nhật thứ 17

Đọc đến đây Kakashi che miệng cười

- Dễ thương quá..

Hắn vẫn chăm chú đọc gần nữa cuốn

"Dài vậy.."

Obito dừng nghỉ hơi một lúc lướt đến cuối để xem phần kết truyện. Ban đầu hắn nghĩ cái kết của chuyện này sẽ rất ngọt ngào nhưng khi đọc vào Obito đã sốc mà bịt miệng lại vì đây là một cái kết BE* Obito thật sự chẳng muốn đọc cho Kakashi nghe về cái kết này nên hắn đến gần cuối hắn đã bịa ra

- Anh chàng cầm chiếc đàn lên và đánh bản nhạc khi cả hai người họ gặp nhau dưới ánh hoàng hôn rực rỡ..

- Oah! Bộ này hay quá đi mất

Hắn đặt xuốn sách xuống lục lọi cái ngăn hồi nãy

- Anh Obito nè..

- ?

- Hoàng hôn..nó là như thế nào vậy

- Hả? Thì..nó màu cam cam hồng hồng...tôi không biết

- Tại sao vậy?

- Ờ thì..tôi lúc nào đi học về cũng đi thẳng về nhà..rồi ru rú trong phòng thôi..

Obito vừa nói vừa thấy buồn. Người có đối mắt và có thể đi học nhưng lại không có tình cảm gia đình sự khao khát và ganh tỵ khiến con người hắn thu nhỏ lại trong chính thế giới của mình, người không có đôi mắt cũng chẳng thể đi học nhưng lại có được sự yêu mến của cha

Cả hai người họ chỉ như đang bù đắp cho nhau

___

*BE-Bad Ending: kết tệ không thỏa mãn người xem (đọc)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia