ZingTruyen.Asia

NHÀ

4. Cơn bão đến từ quá khứ

Camellia2412

Tối thứ bảy, Kim Taehyung, chú hổ lai xém năm tuổi đang mím môi cố gắng hết sức để kìm lại nước mắt. Đừng hiểu lầm, Taehyung không khóc vì những người trong trại mồ côi, không phải vì những tên đầu gấu luôn cợt nhã cậu yếu đuối trong khi bản thân là một nhân thú hoang dã. Cũng không phải vì bị bảo mẫu đánh hay vì cái bông cải xanh.

Bé suýt khóc là do được bố Seokjin ôm.

Seokjin ôm chặt Taehyung và Jungkook vào lòng, anh hiện tại quá kiệt sức nên cần được 'sạc pin'. Hôm nay là ngày anh được nghỉ ngơi nhưng anh quyết định khui mấy thùng đồ đạc đã được đem qua từ nhà cũ trước đó. Ba người đã chuyển sang căn hộ mới vài tuần trước nhưng anh quá bận nên không thể sắp xếp mọi thứ cho đàng hoàng được. Thế nên Seokjin đã tận dụng ngày nghỉ hiếm hoi này để hoàn thành nốt việc dọn nhà.

Kết quả là Kim Seokjin mệt muốn chết – người nói 'cho ta thở một chút đã' lại ngủ thiếp đi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Hai đứa nhóc nào đó rón rén đi lại chỗ nhân thú trưởng thành đang ngủ. Jungkook ôm cổ trong khi Taehyung tựa đầu lên vai anh. Tiếng thở nhịp nhàng của Seokjin giống như tiếng hát ru nên nhóc thỏ con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai tay cậu nắm chặt áo thun trên người anh. Đối với Taehyung cảnh tượng này rất kỳ diệu. Lần đầu tiên cậu gặp Jungkook là năm ba tuổi ở cô nhi viện, lúc đó chú thỏ mới có hơn một tuổi và khóc suốt cả ngày. Cậu nghe những người lớn nói mẹ Jungkook bỏ thằng bé ở công viên giữa thời tiết mua thu lạnh giá, sau đó thì có người nhặt được nó rồi đem đến trại mồ côi. Thời gian trôi qua, Taehyung và Jungkook dính nhau như hình với bóng, hai đứa không có quan hệ máu mủ nhưng Taehyung là anh trai lớn của Jungkook giống như việc Jungkook là em trai nhỏ của Taehyung.

Có lẽ người ta nghĩ rằng trẻ con sẽ nhanh chóng quên đi những điều mà chúng đã nghe hoặc nhìn thấy, đúng là đa số trẻ con đều thế nhưng không bao gồm Taehyung. Cậu nhớ hầu hết mọi thứ đã xảy ra, toàn bộ những câu chửi rủa mà bảo mẫu đã nói đằng sau nhà kho, than vãn vì họ phải chăm sóc con của người khác hoặc tiền lương ba cọc ba đồng trong khi bọn nhóc rất phiền phức.

Taehyung không hiểu hết những gì cậu đã nghe nhưng cậu nhớ, giống như một cuộn băng ghi âm vậy. Tuy nhiên, không phải người lớn nào cũng xấu, vẫn có người tốt như viện trưởng hay chị Amber. Ma sơ luôn luôn hiền hòa cười mỗi khi Taehyung làm Jungkook bật cười khanh khách, còn chị Amber thì thường cho cậu mấy cái bánh quy ngon lành.

Không giống con người, nhân thú đặc biệt hơn vì họ có trực giác nhạy bén và sức mạnh vượt trội. Đó cũng là nguyên nhân khiến nhân thú bị đem đi nghiên cứu, bán hoặc huấn luyện họ thành thứ gì đó tồi tệ. Ngày nọ, hai người lớn đến, họ cười thân thiện với hai cậu và cho hai cậu rất nhiều bánh kẹo. Viện trưởng đã không nghi ngờ họ vì con người luôn đánh giá người khác qua vỏ bọc của họ. Người đàn ông và phụ nữ nhìn hoàn hảo như một bậc phụ huynh dù chỉ là cặp đôi mới cưới. Là nhân thú duy nhất trong viện, Taehyung và Jungkook cùng được nhận nuôi. Họ nắm tay Taehyung hệt như cách mà một người bố và một người mẹ nên làm, dối trá xinh đẹp.

Hai kẻ đó thực chất không đẹp như Taehyung đã hình dung. Nhà mới? Bố mẹ mới? Gia đình mới?

Taehyung và Jungkook bị tách ra ngay khi rời khỏi cô nhi viện. Jungkook một tuổi rưỡi, gào khóc đòi anh trai; Taehyung sắp lên bốn vào mùa đông bất lực khóc theo em trai.

Bị nhốt sau cánh cửa đóng chặt, Taehyung nhìn thấy bộ mặt thật của họ.

"Chúng còn quá nhỏ để huấn luyện."

"Chúng ta chỉ có thể trông chờ vào con hổ ba tuổi đó thôi." Một người khác đáp lại. Đôi tai của Taehyung áp sát vào đầu, đuôi quấn quanh cơ thể.

"Anh ngu thế, ông chủ sẽ nổi giận nếu phát hiện chúng ta đem về mấy đứa nhóc vô dụng." Ai đó gầm gừ.

"Nhưng nếu chúng ta không nhanh tay thì sẽ có người khác lấy chúng trước." Người kia giải thích.

Sợ hãi, vài tuần liền Taehyung không nhìn thấy ánh mặt trời. Cậu nghe được một tiếng kêu đau đớn từ căn phòng khác, cậu muốn gặp Jungkook. Hơn nữa, mùi vị của thức ăn ở đó rất tệ, cậu luôn cảm thấy buồn nôn mỗi lần ăn nó nhưng cậu sẽ kiệt sức nếu không ăn nên vẫn cố nuốt vào. Taehyung đã từng thử bỏ trốn, cậu cào người đàn ông đem đồ ăn đến cho mình. Cậu gầm gừ, khóc lóc, la hét, làm tất cả mọi thứ mà một nhân thú ba tuổi có thể nhưng như đã nói, đứa trẻ ba tuổi thì làm được gì đây? Sau mỗi lần như thế trên cơ thể cậu lại xuất hiện những vết thương mới.

Sinh nhật bốn tuổi, Taehyung nhận được món quà đầu tiên. Cảnh sát dưới sự trợ giúp của Kim gia đã phá tan tổ chức nghiên cứu nhân thú trái phép. Cuối cùng, Taehyung có thể hít vào không khí trong lành bên ngoài căn phòng, hay còn gọi là ngục giam – nơi cậu được giữ lại như một vật thí nghiệm.

Cảnh sát giải cứu toàn bộ nhân thú ở đây, thành niên thì thả đi hoặc trả về cho gia đình thực sự của họ. Một vài nhân thú bị bắt cóc trong khi số còn lại được 'nhận nuôi' từ cô nhi viện như Taehyung và Jungkook. Phần lớn được đưa đi điều trị và phục hồi chức năng vì bị tra tấn, Taehyung và Jungkook còn quá nhỏ nên may mắn thoát khỏi bạo hành về thể xác.

Namjoon xuất hiện lúc Taehyung cắn Dongwook và chạy đến bên Jungkook. Nắm tay nhỏ xíu của chú thỏ níu chặt chiếc áo rách rưới trên người Taehyung, xem nó như chiếc phao cứu mạng. Và Taehyung gầm gừ với bất cứ ai tiến đến gần hai đứa.

Cả hai ngồi thu mình trong góc phòng trong lúc những người lớn lo xử lý tàn cuộc. Taehyung quan sát cách mà thành viên Kim gia nói gì đó với cảnh sát về việc trừng phạt những kẻ xấu. Taehyung và Jungkook là hai nhân thú còn xót lại, hai người từ chối bất kỳ thức ăn nào mà cảnh sát đưa đến bởi cơm nước mà họ từng ăn đều được trộn với thuốc an thần, với mục đích làm họ yên lặng.

Mọi việc cứ như thế cho đến khi một người đàn ông lớn tuổi với vẻ ngoài khác biệt đến, trên lưng ông là đôi cánh hùng vĩ màu xanh nhạt rồi đậm dần đến phần chóp. Giống như màu của đại dương khi nhìn từ gần đến xa vậy. Ngay khi bước đến chỗ Taehyung và Jungkook, ông thu cánh vào, giơ tay ra cho Taehyung.

Chú hổ con cắn vào ngón tay ông, máu đỏ túa ra từ vết cắn nhưng ông vẫn không giật tay lại, hoàn toàn không bận tâm hay đau đớn, lại càng không vung tay lên đánh cậu. Khác xa người cậu đã cắn trước đó. Cậu lập tức cảm thấy tệ và buông ngón tay ông ra. Chiếc đuôi dài cuộn tròn giấu sau lưng trong khi đôi tai rung rẩy nhưng cậu vẫn ôm chặt Jungkook – thằng bé đang vùi mặt vào cổ cậu, thút thít.

Đôi mắt của ông đượm buồn khi nhìn thấy những vết bầm trên cổ và má Taehyung, cả Jungkook cũng có không ít dấu đỏ tím như thế. Ông mỉm cười, ngồi xuống trước mặt hai nhân thú nhỏ tuổi. "Hai đứa biết không." Giọng ông nhẹ nhàng. "Ta có một đứa cháu trai." Ông bật cười, ánh mắt mềm mại như kẹo bông. "Lúc đó gia đình ta nhận một con cún về nuôi do nó bị chủ cũ đánh đập, tên nó là Jjangu."

Taehyung chăm chú lắng nghe câu chuyện của ông, hai cái tai nhỏ lúc lắc.

"Nhưng con cún đó sợ hãi với mọi thứ xung quanh và không một ai trong nhà biết cách thuần hóa nó, ngoại trừ cháu trai ta, thằng bé đã giơ tay ra cho con cún như ta làm ban nãy. À thằng nhóc đó thuộc họ điểu nhưng lại như một con mèo nhát gan, trước giờ gặp chó là chạy mất dạng." Ông cười hiền từ. "Thằng bé đã ngồi yên để Jjangu cắn, máu nhỏ xuống sàn, cả cơ thể nó run rẩy và sợ nhưng vẻ mặt của nó rất bình tĩnh, giống như nó đang muốn nói với Jjangu rằng 'Không sao đâu, tao không có ý làm hại mày. Chúng ta làm bạn nhé.' Sau đó ta đã hỏi vì sao lại làm thế, cháu có biết thằng bé trả lời thế nào không?"

Taehyung lắc đầu, tai dựng lên chờ đợi ông nói tiếp.

"Chúng ta có xu hướng tổn thương người khác vì chúng ta sợ họ sẽ làm tổn thương mình, đó là tự vệ theo bản năng." Lần này hai đứa nhóc để ông chậm rãi kéo chúng vào vòng tay ấm áp vững trãi của mình. Ban đầu Jungkook hoảng sợ nhưng khi thấy Taehyung không đẩy nhân thú lớn tuổi ra thì cậu cũng bình tĩnh lại. "Cho nên chúng ta phải chứng minh với họ rằng chúng ta không có ý làm hại họ, thậm chí hệ quả của việc đó là chúng ta phải làm tổn thương bản thân trước." Ông tháo vòng cổ có gắn tên trên cổ Taehyung và Jungkook xuồng trước khi thoa dầu vào vết hằn nơi đó, còn có cả khuỷu tay, đầu gối và mắt cá chân nữa.

"Họ tấn công chúng ta không có nghĩa là họ mạnh mẽ, sự thật là kẻ cố tình làm đau kẻ khác mới yếu đuối. Họ làm thế vì đó là cách duy nhất họ biết để bảo vệ bản thân, cho nên chúng ta cần phải chứng minh cho họ thấy rằng chúng ta không nguy hiểm đối với họ." Ông nhớ lại cháu trai của mình, thằng bé thuần khiết như một tờ giấy trắng thế nên ông chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nó nói lên những lời như thế. Cháu trai ông có thể trông ốm yếu nhưng ông biết nó là người mạnh mẽ hơn bất cứ ai.

Và lúc này đây, Taehyung không khỏi tò mò về 'cháu trai' trong miệng ông là ai. Cậu biết được ông là tộc trưởng Kim gia và đó là lý do tại sao không ai dám cản ông khi ông đến gần cậu và Jungkook, và thậm chí là khi ông nói với luật sư rằng hai đứa có cơ hội trở thành người thừa kế.

"Hai đứa thấy rõ mặt tối của nhân thú, cách họ đối xử tàn bạo với người khác nhưng chúng ta cũng không có quyền ghét họ." Ông cụ Kim nói, vuốt tóc Taehyung. "Ta hy vọng ngày nào đó một trong hay đứa có thể dẫn dắt Kim gia, để nó hưng thịnh hơn hôm nay."

Thông qua người làm trong biệt thự, Taehyung biết Namjoon không phải là cháu trai duy nhất của ông. Còn một người nữa, lớn tuổi hơn Namjoon vài năm và vốn đã được định sẵn là sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo. Nhưng trận hỏa hoạn bất ngờ đã cướp đi mọi thứ của người đó.

Bố của Namjoon mất mạng vì ông ta cược cả đời mình cho vị trí đứng đầu. Ông ta không phải là thành viên trong tộc nhưng lại rất tham vọng, ông không muốn trở thành người ngoài cuộc dù rằng người sẽ nắm quyền lực trong tay là con trai ông. Nói trắng ra là ông ta muốn tự mình ngồi lên cái ghế này. Mọi người đồn đoán rằng tai nạn năm đó là do kẻ thù của ông ta làm. Hậu quả của nó là thương vong vô số, anh trai Namjoon mất đi đôi cánh và gia đình họ bị tước quyền thừa kế.

Tuy nhiên bằng cách nào đó Namjoon lần nữa được công nhận như một thành viên Kim gia. Không ai biết lý do tại sao ông cụ Kim lựa chọn tiếp tục tin tưởng và giữ họ bên cạnh. Namjoon sau đó bắt đầu học tất cả những điều cần thiết để trở thành tộc trưởng trong khi anh trai cậu chưa từng quay lại nhà chính.

Tổng kết lại điều đã nghe được từ ông cụ Kim và mọi người xung quanh, Taehyung tưởng tượng anh trai của Namjoon là người thích chơi đùa, ca hát và có tính cách tươi sáng. Ngoài ra, anh còn phải rất mạnh mẽ và thông minh, tốt bụng và có vòng tay ấm áp vì Namjoon cũng thường hay nhắc đến anh trai với đôi mắt tràn đầy sự tự hào. Và hai nhóc rất thích nghe Namjoon kể về anh trai bởi lúc ấy chúng có thể thấy đồng tiền lúng sâu trên má Namjoon.

Mọi thứ Taehyung hình dung Seokjin đều trùng khớp, anh có vòng tay ấm áp nhất, anh thích đùa giỡn và ca hát nhưng anh không hề tươi sáng. Lần đầu gặp anh, cậu cảm giác giống như xung quanh anh có một bức tường thật cao, thật dày ngăn chặn tất cả những tia nắng chiếu vào. Thế nhưng Taehyung tin rằng bên trong lớp vỏ bọc đó là cháu trai mà ông cụ Kim yêu quý nhất, người mà Namjoon kính trọng hơn cả bố ruột và cũng là người mà Taehyung thần tượng nhiều năm.

Toàn bộ những điều trên là nguyên nhân tại sao chú hổ nhỏ đang gồng mình nuốt nước mắt vào trong, cậu không muốn đánh thức Seokjin khi mà anh đã tự làm chính mình kiệt sức vì chăm lo cho cậu và Jungkook. Rõ ràng Seokjin có thể rời đi, không cần cho hai đứa một cái liếc mắt nào nhưng anh đã chọn ôm lấy chúng. Nó đồng nghĩa với việc anh chọn thay đổi cuộc sống của anh để trở thành một người cha cho hai đứa nhỏ không cùng huyết thống.

"Sao vậy, Taehyung-ah?" Tiếng thì thầm trầm đục vang lên. Taehyung lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn vội lau mắt. "Gặp ác mộng nữa hả?" Seokjin dịu dàng hỏi trước khi nhẹ nhàng đỡ Jungkook nằm xuống chiếc gối mềm mại mà anh vừa nằm.

Seokjin ôm Taehyung lên đùi mình, khẽ đung đưa như một đứa trẻ mới sinh. Mắt Taehyung đỏ hoe, sụt sịt khi anh lau mặt cho cậu. "Nó ổn rồi, ta ở đây." Anh hôn lên cái tai hổ bé xíu của cậu, thì thầm những câu an ủi, dỗ dành.

Taehyung gật đầu. Seokjin đau lòng giải cứu môi dưới đang bị răng nanh của cậu cắn vào. Cậu không muốn làm đau anh nên thả môi mình ra. "Con biết." Cậu nức nở đáp.

"Hum? Nhóc nói gì, TaeTae? Nói lớn lên."

Taehyung khúc khích, nụ cười hình hộp hiện lên trên mặt. "Con biết người sẽ luôn luôn ở bên cạnh con."

Sau khi ông nội Kim mất, Taehyung đã nghĩ cậu sẽ mãi mãi sống cô đơn với Jungkook, không có ba mẹ hay gia đình, nhưng cậu sai rồi. Cậu gặp Seokjin, người mà dành điều ước trong ngày sinh nhật của mình cho sự bình an của cậu và Jungkook.

"Người là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng Đế đã cho con." Taehyung lầm bầm, mặt vùi vào lồng ngực anh.

"Con yêu bố."

Taehyung chìm vào giấc mộng đẹp với khóe môi nhẹ cong, chiếc đôi thả lỏng đong đưa bởi vòng tay của Seokjin quá đỗi ấm áp và bình an.

_________

"Oaaaa! Ironman!" Jungkook lao đến quầy trưng bày đồ chơi trong siêu thị, Taehyung cũng nhanh chóng theo sau em trai trong khi Seokjin chọn dâu tây chỗ quầy hoa quả.

Thông thường ba người sẽ đến cửa hàng gần đó mua nguyên liệu nấu bữa tối nhưng Seokjin nghĩ có lẽ thêm ít trái câu sẽ tốt cho hai đứa nhóc nên đi đến siêu thị lớn. Trong quyển sách mà Hoseok đưa anh có viết 'Trẻ con cần rất nhiều vitamin để phát triển' nha~

"Kookie, nhìn nè!" Taehyung chỉ vào mô hình Ironman cỡ lớn.

Jungkook há hốc mồm nhìn chằm chằm vào món đồ chơi, đôi mắt thỏ lấp la lấp lánh.

Thấy ánh mắt thèm thuồng của Jungkook, Seokjin nhận ra anh sẽ không phải lo lắng về quà cho nhóc nữa rồi. Sắp tới là sinh nhật năm tuổi của Taehyung, của Jungkook là tháng chín nên đã lỡ mất nên quyết định sẽ tặng cùng ngày với Taehyung luôn. Anh không phải là bố ruột của chúng kể cả giấy tờ cũng không vì trên đó còn để tên của ông anh nhưng anh muốn dành những điều tốt đẹp nhất mà anh có thể tạo ra cho chúng.

Mặt khác, bọn nhóc đã phải đón Giáng sinh và Năm mới trong nhà trẻ vì Seokjin bận tìm nhà mới và công việc mới phù hợp hơn. Cho nên Seokjin quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc vào cuối tuần, rồi mua cả quà nữa.

Dĩ nhiên anh chưa có đủ khả năng để mua máy ảnh cho Taehyung dù thằng bé rất thích chụp choẹt, nó thậm chí còn lấy nghệ danh cho mình – Vante, thằng nhóc đã vỗ ngực tự hào tuyên bố như thế. Bên cạnh đó, Taehyung cũng thích nhạc cổ điển nên Seokjin nghĩ anh sẽ mua cho cậu một album, có lẽ lát nữa anh sẽ hỏi Ken xem nơi nào bán đĩa nhạc hay.

"Nhóc thích cái đó hả?" Seokjin hỏi, xoa đầu Jungkook.

Chú thỏ con gật đầu như giã tỏi.

Seokjin bế cậu lên, chọt vào cái má bánh bao của cậu. "Có lẽ nếu nhóc ngoan ngoãn thì tuần sau cô tiên sẽ tặng nó cho nhóc."

"Em trai của anh đáng yêu quá." Một giọng nói xa lạ vâng lên.

Anh quay sang bên cạnh, thấy người vừa nói là chàng trai nhỏ nhắn với mái tóc màu hồng, là một con người vì nhân thú có thể phân biệt được đồng loại dù họ có giấu tai và đuôi hay không.

"Ugh?" Jungkook nghiêng đầu, chớp mắt nhìn người lạ.

Chàng trai tóc hồng kêu lên, muốn nựng má cậu nhưng liền bị cậu gạt tay ra.

Seokjin cong môi. "Xin lỗi cậu, thằng bé dễ xấu hổ lắm."

Mục tiêu của tóc hồng chuyển sang Taehyung, mắt phát sáng hệt như lúc Jungkook nhìn Ironman.

"Nhóc biết phải làm thế nào đúng không, Taehyung-ah?" Seokjin xoa đầu cậu, ra hiệu cậu giới thiệu với người lạ.

Khi nghiệm ra mình nên cư xử làm sao, Taehyung buông ống quần của Seokjin ra nhưng vẫn trốn đằng sau, đôi mắt to tròn nhìn người lạ trước mặt. "Tên con là Kim Taehyung." Cậu lí nhí. "Còn em ấy là Jeon Jungkook." Cậu chỉ chú thỏ trên tay Seokjin.

"Lần sao ta sẽ dạy hai nhóc cách để giới thiệu thật ngầu." Seokjin khúc khích, lần lượt xoa đầu Taehyung và Jungkook.

Chàng trai tóc hồng nhướn mày khi nhận ra họ của hai người khác nhau nhưng không hỏi gì thêm. "Xin chào! Chú là Park Jimin, rất vui được gặp cháu." Jimin đưa tay ra cho Taehyung.

Cậu nhìn lên Seokjin, nhận được cái gật đầu của anh mới bắt tay Jimin.

"Anh sống gần đây hả?" Jimin hỏi, đi cùng với ba người ra quầy thu ngân.

Seokjin đặt hàng hóa đã mua lên quầy. "Ừm, chung cư gần công viên." Anh đáp.

Mắt Jimin mở to trước khi híp lại thành một đường chỉ, vui vẻ cười khiến Seokjin có cảm giác số trẻ con mà anh phải chăm sóc vừa được cộng thêm một.

"Tôi cũng sống ở đó! Đừng nói anh là hàng xóm mới chuyển đến ở lầu bốn nha?" Cậu phấn khích hỏi.

"Cậu biết tôi?" Seokjin vừa nói vừa trả tiền.

Jimin khoát tay. "Gần như toàn bộ người dân trong chung cư đều biết anh, họ gọi anh là trai đẹp toàn cầu đến từ tầng bốn."

Seokjin bật cười khi nghe thấy biệt danh ngốc nghếch mà mọi người đặt cho anh, nhưng anh thích nó – biệt danh từ những người hàng xóm thân thiện.

"À tôi cũng sống ở lầu bốn." Jimin cho Jungkook một cây kẹo, lần này cậu hân hoan nhận lấy. "Trước anh hai căn."

Bốn người cùng nhau trở về chung cư. "Rất vui được gặp cậu, Jimin-ssi." Seokjin cười nói.

Jimin có thể thấy tim mình lỡ một nhịp. "Gọi Jimin là được."

Taehyung và Jungkook lễ phép cúi đầu chào Jimin khi về đến nhà. "Jimin." Seokjin gọi.

Động tác mở cửa của Jimin dừng lại. "Yeah?"

"Tôi hai bốn tuổi, cậu có thể gọi tôi là hyung vì có vẻ cậu nhỏ tuổi hơn tôi." Jimin gật đầu, vẻ mặt rạng rỡ. "Còn nữa, Taehyung và Jungkook không phải em trai tôi." Seokjin nói thêm. "Chúng là con trai tôi." Anh tuyên bố. Khúc khích cười khi thấy phản ứng ngỡ ngàng của Jimin vì anh trông quá trẻ để có thể là bố của một đứa bé sáu tuổi và một đứa bốn tuổi. Nhưng anh không quan tâm người khác nghĩ gì. Và trước khi Jimin kịp thắc mắc, Seokjin đã rời đi.

"Ta nấu cơm tối đây, hai đứa đi tắm đi." Seokjin nói khi mở cửa nhà.

Hai nhóc tự cởi giày, Jungkook nhón chân hết cỡ để có thể đặt giày của nhóc lên kệ với sự cỗ vũ của Taehyung.

Seokijn rửa rau, cắt thịt thành miếng vừa vặn sao cho Jungkook dễ nhai và cố làm cho rau củ trong thật ngon miệng vì Taehyung. Con hổ nhỏ đó siêu kén ăn trong khi con thỏ con kia thì ăn được tất cả mọi thứ trên đời.

Tuần sau hai nhóc sẽ chính thức chuyển đến nhà trẻ nơi Hoseok làm việc nên mọi thứ chắc suôn sẻ hơn mấy ngày qua nhiều. Seokjin có thể nhờ bạn mình đưa hai đứa về nhà nếu anh có việc đột xuất.

Seokjin dự tính sau khi dỗ Taehyung và Jungkook ngủ, anh sẽ đem tài liệu của hai nhóc ra xem, anh nhớ Namjoon từng đề cập về đường dây buôn bán và nghiên cứu nhân thú trái phép. Seokjin chắc chắn rằng đó chính là lý do đằng sau việc Taehyung và Jungkook thường xuyên gặp ác mộng. Mặc dù đã là quá khứ nhưng anh cần biết để không vô tình làm ra những hành động khiến chúng sợ và vì sớm hay muộn bọn trẻ cũng sẽ phải nhìn lại những chuyện mà chúng đã trải qua.

Đột nhiên lưng anh ngứa ngáy khi ký ức của trận hỏa hoạn năm xưa lóe lên trước mắt, hơi thở anh bắt đầu nhanh dần, mất kiểm soát. Seokjin siết chặt tay vịnh của ghế, mắt nhắm nghiền, liên tục lẩm nhẩm: "Bình tĩnh, Seokjin. Bình tĩnh, mày ổn rồi, không có lửa."

Nói thì dễ nhưng lưng anh đang cực kỳ đau đớn. Đôi cánh giãy giụa muốn anh thả nó ra, đã rất lâu rồi anh không để lộ phần nhân thú của mình. Nhìn vào đôi cánh rách nát đó sẽ đánh thức và gia tăng sự thù hận của anh nên anh không muốn thấy nó, anh không muốn đối mặt với sự vô dụng và sứt sẹo của bản thân.

"Bố?" Giọng nói bé xíu phát ra.

Seokjin nhìn xuống, cảm giác hạnh phúc vỡ òa trong ngực anh, Jungkook lần đầu tiên gọi anh là 'Bố'. Chú thỏ là đứa nhút nhát, không giống Taehyung có thể nhanh chóng làm quen với mọi người, cơ mà lần đầu Taehyung gọi 'Bố' anh cũng vui hệt như bây giờ.

"Bố không sao chứ?" Jungkook hỏi, tay giật giật ống quần Seokjin.

Anh gật đầu trước khi cúi người hôn lên trán Jungkook, mùi phấn thơm của con nít tràn vào trong mũi anh. Ừm thì hồi nãy Taehyung vừa mới trét cả nắm phấn lên cổ và trán Jungkook cơ mà, không thơm mới lạ.

"Con cũng muốn được hôn!" Taehyung từ đâu chui ra, kéo tay Seokjin, dẩu môi kháng nghị.

Cậu nhóc được như ý, đôi má nhận ngay một cái hôn của Seokjin. Chú hổ con cười khanh khách bởi bụng mềm đang bị anh chọc vào. "TaeTae ngoan." Seokjin khen ngợi, là phần thưởng cho Taehyung vì đã giúp anh tắm cho Jungkook.

Một nhà ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, vừa dùng cơm vừa vui vẻ cười đùa. Có lẽ nhận nuôi Taehyung và Jungkook là việc tốt nhất và đúng đắn nhất mà Seokjin từng làm.

________

"Nghĩ đến một tay đấm giỏi như hắn rửa tay gác kiếm, có phải quá vô lý rồi không?"

"Hắn dọn khỏi nhà cũ rồi, chúng ta đã mất dấu."

"Mặc dù vậy hắn vẫn là một tay đấm giỏi cho trò cá cược này."

Tấm ảnh của Seokjin lúc anh trên sàn đấu được đặt trên bàn, phòng VIP của hộp đêm đầy mùi cồn và khói thuốc. Chanyeol khó chịu, dựa vào bức tường trong góc, cả người vận một cây trang phục màu đen.

"Đừng lo lắng, chúng ta có thể tìm ra hắn."

Hiển nhiên, đám người đó sẽ không bao giờ tìm được Seokjin vì chính Chanyeol là người giúp anh lẫn trốn.

"Tao biết người sẽ nói cho chúng ta tin tức về hắn rồi." Gã vỗ tay, gọi thêm rượu. "Tên nhân thú chết tiệt đó nợ tao rất nhiều thứ. Hắn nghĩ hắn có thể chạy sau khi làm tao mất mặt ở The Hell's Ring và từ chối tao sao?" Gã nghiến răng nói, đập mạnh ly whiskey xuống bàn khiến người phụ nữ trên đùi hắn giật mình.

"Tao sẽ bẻ gãy từng cái xương trong cơ thể hắn." Gã gầm gừ, hôn vào khớp ngón tay mình trước khi mút mát cổ người phụ nữ. "Tao thề hắn sẽ phải khóc và cầu xin tao dừng tay, chúng ta sẽ làm nhục hắn và để hắn hôn ngón chân chúng ta."

Tiếng cười của bọn chúng làm Chanyeol phát ốm.

"Ai sẽ nói cho chúng ta chỗ ở của hắn." Một người khác hỏi.

"Mày không nhận ra có bao nhiêu kẻ muốn giết hắn sao, đặc biệt là những người trong gia đình hắn."

Chanyeol thoáng giật mình khi những kẻ này biết về thân thế của Seokjin.

"Gia đình?"

"Một bí mật nhỏ mà tao không thể nói cho bọn mày biết." Gã trả lời. "Trọng điểm là Kim Seokjin là mối đe dọa đối với hầu hết những người đó."

"Họ sẽ rất vui lòng nếu chúng ta tình nguyện tiêu diệt hắn."

Chanyeol che mũi khi gã rít một hơi thuốc, dù rất muốn bỏ đi nhưng y cần ở lại để biết thêm thông tin.

"Và họ sẽ cho biết hắn đang ở đâu."

Chanyeol biết mình phải lập tức thông báo chuyện này cho Seokjin trước khi quá muộn.

________

Seokjin ôm con trai an bình ngủ trên giường, hai nhóc rúc vào lòng anh phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Vòng tay chằng chịch vết sẹo này sẽ bảo vệ Taehyung và Jungkook khỏi mọi thứ xấu xa ngoài kia; bằng bất cứ giá nào, kể cả có là mạng sống của chính anh.

___________

Camellia: Xin lỗi mọi người, đáng ra tui phải đăng chap này hôm qua nhưng mà tui lại nhớ nhầm thứ bảy thành thứ sáu nên không làm kịp. Mọi người tha lỗi cho sự não cá của tui OTL

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia