ZingTruyen.Asia

(ITASASU) Never Close Our Eyes

p5: thiếu sót

Sasdra

Minh chứng cho sự hoang tưởng của anh Itachi.
Tâm sự của họa sĩ misuki


Hơi lạc đề rồi, chúc mọi người đọc vui vẻ nha :3

Sasdra
____________________________


Bóng đêm kinh hoàng sâu thẳm đến bất tận, Mikoto nghĩ đây có thể chính là địa ngục. Cô chẳng thể nhìn thấy gì ngoài chính bản thân mình, đang tỏa ra thứ ánh sáng chập chờn như một bóng ma chơi rùng rợn. Bản thân lang thang trong vô định, bước chân cứ đi mãi mà không dừng, nhưng cô cũng chả thấy mệt. Chết không đau đớn như cô nghĩ, nhưng nó thật buồn và lẻ loi. Sẽ chả có ai ở đây, và vĩnh viễn phải sống trong bóng tối đơn độc.

_ xoảng !!!

Là tiếng bình trà vỡ, âm thanh ám ảnh suốt cả cuộc đời của cô. Có lẽ nào mẹ cô đang ở đây. Mikoto đi theo hướng âm thanh đó phát ra , thầm hy vọng rằng không phải chỉ có mình ở đây. Nhưng đi mãi thì vẫn chỉ thêm một màu đen đáng buồn. Mikoto đứng lại, cô nhắm nghiền mắt, tưởng tượng một hình ảnh nào đó thật tươi vui. Nơi đó có mẹ cô có chồng cô, có những tia nắng đầu xuân và khúc hát trong lễ cưới. Khẽ mở mắt, tất cả mọi thứ vẫn thế. Đây chính là hố đen của âm phủ, nơi trói con người vào sự im lặng vĩnh hằng.

_ xin chào

_hả ?

Một con thú màu đen xuất hiện, lông nó gần như chìm hẳn vào thế giới này, nếu không nhờ những tia sáng bay quanh chắc cô sẽ chả biết đó là một con mèo.

_ mày là ai vậy? Mày nói được sao?

_ tôi là Itachi

Mèo ta vừa trả lời vừa liếm chân, nó vuốt vuốt tai vài cái rồi đi tới chỗ Mikoto. Đôi mắt của nó sáng lên những tia lấp lánh như một viên kim cương, chiếu thẳng vào người phụ nữ tóc đen.

_ cô quên tôi rồi sao ?

Trái tim Mikoto đập thùm thụp, cô nín thở trong vài giây và bật ra khi nhận thấy đó chính là chú mèo mà cô đã luôn đợi hồi còn là một cô nữ sinh mơ mộng. Nhưng chả phải nó đã chết, ừ đúng rồi, cô cũng chết rồi mà. Chính cô đã tự thiêu sống chính bản thân mình.

_ đi theo tôi

Con mèo cào lên váy của cô nhẹ nhẹ để thu hút sự chú ý của đối phương. Chả có lý do nào để mà chần chừ, Mikoto bước theo và thấy phía trước dần hiện ra một con đường bằng gạch màu xám tro , nó làm cô nghĩ tới những con đường được xây ở các đền thờ. Hai bên là những chiếc đèn lồng đỏ đung đưa màu đỏ tỏa ra những ánh nến vàng.
Đi mãi và đi mãi cho tới tận phía cuối con đường, một tảng đá hình đồng xu may mắn hiện ra, chính là nơi Mikoto đã trôn mèo Itachi.

_ hãy lại gần hơn

Itachi lấy chân dơ lên và chỉ vào tâm của đồng xu đá. Mikoto ngồi xuống, cô nhìn qua cái lỗ đó và thấy một vùng đất khác đầy ánh nắng vàng rực rỡ. Nhưng Mikoto không hề biết đến nơi này , nó khá là mới mẻ với cô.

_ đây chính là vùng đất linh hồn, nó sẽ giúp cô tìm ra những gì còn thiếu sót trong cuộc đời cô. Sau 7 ngày nếu cô không tìm ra, cô sẽ mãi mãi là bóng ma lang thang nơi đen tối mịt mờ này.... cũng giống như mẹ cô vậy.

_ mẹ tôi !?.....

Mikoto nuốt nước bọt một cái, cô biết nó ám chỉ đến cái gì. Cái chết của mẹ cô không đơn.giản như mọi người đã từng nghĩ. Bà chết vì đứa con trai của bà.....

_ nếu tôi tìm ra thì sao?

Con mèo nhìn cô rồi cười khùng khục trong họng, tiếng cười của nó thật đểu giả. Mikoto không bao giờ nghĩ rằng đây là tính cách của chú mèo mà cô cưng nhất.

_ cô sẽ biết sớm thôi, nhưng tôi cá là nó sẽ tốt đẹp hơn việc cô phải lang thang trong bóng đêm này vĩnh viễn.

Hết lời , con mèo đứng ra đằng sau lưng Mikoto và đẩy cô một cái, chỉ một cái đẩy của một con mèo mà Mikoto cảm giác như đó là một thế lực vô hình đang cố thúc cô tiến tới phía trước. Mikoto ngã nhào một cái, rồi bất tỉnh sau cú va chạm.

_________________________

Giọng nói của ai đó rất giống Sasuke , con trai cô. Nó đang gọi cô.

_ này cô gì ơi !

Mikoto choàng tỉnh dậy, cô nhìn sasuke và ôm trầm lấy nó.

_ con trai của mẹ !!!

Nhưng thằng nhóc vội đẩy cô ra, không mạnh lắm , nhưng khiến Mikoto cảm thấy tổn thương đôi chút.

_ cô nhầm rồi ạ, cô đến từ đâu vậy, có cần cháu giúp không ạ ?

Mikoto lúc này mới nhìn quanh, thấy mình đang ngồi bên một con suối và quần áo thì lấm lem bùn. Nghĩ tới giấc mơ về mèo Itachi thì cô lại giật mình, nhưng nơi đây không giống vùng đất linh hồn lắm, nó u ám hơn rất nhiều. Mọi thứ đều tiêu điều và xơ xác. Đứa con trai mà cô nhầm với Sasuke mặc một bộ kimono tím khá là rườm rà. Thật kì lạ.

_ tôi không..... biết nữa

Thằng nhóc kia nhíu mày lại nhìn cô, chắc nó nghĩ là cô bị ngã xuống suối nên đầu đập vào đâu đấy.

_ cô đứng được chứ ?

Nó chìa tay ra, bất giác khiến Mikoto thần người đôi chút. Vì cô cam đoan là thằng nhóc này giống con trai cô đến 100%.

Mikoto đứng dậy nhưng không vững, cô khụy xuống, chân cô đã bị trẹo do cú đẩy ban nãy.

Thằng nhóc đỡ lấy Mikoto, nó an ủi

_ thôi , giờ cháu đưa cô về chỗ cháu ở xem có cái gì giúp được chân cô không

Lúc này thì Mikoto cũng chỉ biết gật đầu đồng ý , chứ cũng chả biết làm gì nữa. Đến giờ không chỉ chân cô đau mà cả đầu cô nữa. Mọi chuyện diễn ra thật kì cục. Mikoto không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.

Đứa con trai ấy đưa Mikoto đi một quãng khá xa và nó chuẩn bị dẫn cô vào trong rừng, một khu rừng đại ngàn , xám ngắt với những dây leo chằng chịt.

_ cháu tên gì vậy ?

Thằng bé liếc Mikoto một cái, có vẻ đang suy ngẫm

_ Sasuke ạ, còn cô ?

Ôi không chỉ ngoại hình mà cả tên nữa , chứng tỏ có mối liên kết. Lẽ nào đây là điều con mèo ám chỉ, cô phải đi tìm nốt phần còn lại của cuộc đời mình.

Bất ngờ một cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua, vài con quạ đen ẩn mình trong lùm cây tung cánh bay vút lên trời cao. Người con trai ấy xuất hiện, đeo chiếc mặt nạ hình chồn để che dâu khuôn mặt. Anh ta tiến tới chỗ Sasuke và hướng khuôn mặt về phía Mikoto, anh ta hỏi.

_ đây là ai ? Em không được phép dẫn ai tới nơi này mà ?

_ cô ấy đang bị thương, em chỉ muốn giúp.

Giọng nói ấy , Mikoto cam đoan đó là giọng của.....

_ em không nghĩ cô ấy là gián điệp họ gửi tới đây để theo dõi tộc chúng ta sao.

Sasuke lắc đầu , nó hơi phình mặt lên

_ em biết là mình đang làm gì mà, em cam đoan cô ấy là người tốt !

Người con trai kia bỏ mặt nạ xuống, khiến cho người phụ nữ tóc đen hốt hoảng trong dây lát. Cô biết đó là Itachi, nhưng đôi mắt đỏ rực của nó khiến cô hoảng. Màu sắc của sự chết chóc đang xoáy thẳng vào tâm trí của Mikoto, chỉ biết bám thật chặt vào tay Sasuke sợ hãi.

_ xem ra không phải là kẻ khả nghi, nhưng tôi vẫn không tin cô đâu

Lời nói ấy lạnh như băng, thật khác xa với itachi chỗ cô.

_ hãy đưa cô ta về dinh thự, chúng ta sẽ chữa vết thương, và khi vết thương lành cô ta phải lập tức rời đi

Người anh trai bỏ đi ngay khi hết câu, biến mất nhanh như chính cái cách itachi xuất hiện.

Sasuke nhìn theo anh nó ,đôi mắt nó có gì đấy man mác buồn......

_________________________

Sasdra: dạo này cứ nghĩ đến hai anh em này lại thấy buồn
:(((((

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia