ZingTruyen.Asia

[HOÀN]- [I] | Tống chủ Blue Lock | Tử Đằng Nữ

Chương 23.1 - Rắc rối

-_silhouette_-

05.01.201x

11:39 PM

Thành phố Madrid

Bệnh viện X

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Vị bác sĩ trung niên bước ra từ trong phòng, trên tay cầm theo hồ sơ của người bệnh nhân khi nãy xe cứu thương mới đưa tới.

"Bệnh nhân bị gãy xương đùi phải." Bác sĩ nói với một tông giọng đều đều, nhưng ánh nhìn thì lại sắc lẹm hướng tới phía hai người thiếu nữ nọ. "Vết thương tuy không nặng nhưng ông Moreau đã khá lớn tuổi, vậy nên cũng phải mất 2 tuần ông ấy mới đi lại được."

"Nhưng tiểu thư Ira đây trùng hợp làm sao lại là con gái của chủ tịch Florentz, vậy nên chỉ là quản lý của phía câu lạc bộ nào đó ít nhất sẽ vì nể mặt ông chủ mà không đâm đơn kiện cô. Hên thật đấy nhỉ?"

"Không biết ai lại để cho một con nhóc chưa trưởng thành đi chơi đêm rồi gây loạn lung tung chứ nhỉ? Người ta già cả đi bộ từ nhà ra cửa hàng tiện ích thôi mà cũng bị tông cho được."

Bác sĩ rất biết cách nhấn mạnh và uốn lưỡi từng chữ quan trọng, thành công kích ngòi cho cái cảm giác tội lỗi của đối phương.

"Thật là, đầu năm đầu tháng thôi công việc của mấy người như ông ấy cũng đã chất đống, giờ nghẹt thêm cái không thể đi lại."

Ira cùng Yoy "..." Bác sĩ, nói thật đi, ông là bạn của bệnh nhân luôn phải không?

Không gian xung quanh hành lang của bệnh viện đối với đương sự bỗng trở nên im ắng đến lạ thường. Cái cảm giác áp bức này chính là bởi bản thân biết mình cũng có phần sai trong chuyện này.

"Thưa bác sĩ, hiện tại thì chúng tôi có thể vào thăm ông ấy được không ạ?" Yoy cố gắng gượng cười, bản thân lúc này vẫn đang đứng trước mặt Ira để che chắn cho em nó khỏi những ánh nhìn hình viên đạn từ ai kia.

Ira tự nói rằng bản thân em không giỏi nói chuyện với người lớn, trừ ba của em ra. Con bé đã thẳng thắn thừa nhận như vậy thì việc đó có khi là thật.

Tuy nhiên Yoy, với tư cách (tự nhận) là chị gái của em, vẫn sẽ phải nhấn đầu con bé để nhận lỗi và nói xin lỗi với người mà em đã gây phiền phức.

Cùng lắm hai chị em chịu nghe chửi thôi, ông ấy cũng là người lớn sẽ không so đo hay yêu cầu gì quá đáng cả.

Với suy nghĩ như vậy trong đầu, hai chị em tiến vào phòng bệnh với một thái độ hối lỗi thật lòng.

Thế nhưng cuộc sống nào dễ dàng.

Vâng, cái ông già Moreau chỉ yêu cầu hai đứa này làm việc không công đỡ 'một phần'(?) gánh nặng trong lúc ông nghỉ bệnh thôi.

Ừ có hai tuần thôi ấy mà.

...

...

...

Gừng càng già càng cay, càng thâm độc. Vì trong yêu cầu của ông Moreau, cả hai sẽ bắt đầu lao động công ích ngay vào ngày hôm sau.

Ông Moreau là quản lý của đội trẻ Real Madrid, vậy nên Ban Điều hành của câu lạc bộ mới có thể đồng ý cho hai đứa ất ơ từ đâu đó chui ra tạm thời tiếp quản một phần công việc quản lý.

Giờ tập trung của đội rơi vào 8 giờ sáng. 8 tiếng cũng là khoảng thời gian để hai chị em kia báo hủy vé máy bay, viết mail xin nghỉ phép ở chỗ làm thêm vì trường hợp bất đắc dĩ, coi qua lịch trình của đội bóng trong ngày, ghi nhớ thông tin các thành viên của đội trẻ, thêm vân vân và mây mây các công việc chuẩn bị không tên khác.

Hành sức thật sự.

5 rưỡi sáng, cái giờ mà đáng lẽ còn nhiều người đắp chiếc chăn ấm áp say giấc nồng thì đã có người nấu xong đồ ăn sáng, pha hai tách cà phê, trên bàn ăn không quên bày ra một đống giấy tờ cùng chiếc laptop.

"Urgh... không chịu đâu. Em không muốn đi..."

Ira thều thào thiếu sức sống, nằm dài trên bàn, chiếc nĩa trên tay tì lên bàn ăn mà hướng thẳng lên trần nhà. Em lại quay sang nhìn Yoy, người vẫn đang giữ phong thái làm việc vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc nốt phần thông tin cầu thủ.

"Sao chị có thể cứ làm mà không phàn nàn gì vậy?"

"Hừm... Có lẽ vì tính chất công việc quản lý cũng không quá khác nhau ở các câu lạc bộ. Khi đã quen rồi em sẽ thấy bình thường thôi."

"... Chị ơi, em xin lỗi nhiều lắm." Rõ ràng rủ chị qua đây chơi cái rồi chuyến đi chơi lại thành đi từ thiện làm việc công ích.

"Ổn mà, ổn mà." Yoy khua tay như để trấn an em, bản thân cũng là không bận tâm gì tới rắc rối đã lỡ xảy đến. Dù sao cũng là lỡ rồi mà, chỉ còn cách tập trung vào việc trước mắt thôi.

"Nhân tiện thì Ira, đối với đội trẻ của Real thì cầu thủ từ nước ngoài ít lắm sao?"

Bàn tay cô di con chuột máy tính, mắt đặt lên những thông tin được trang chủ câu lạc bộ đăng tải lên về các thành viên đội trẻ. Cả một hàng dài đang hiện quốc tịch Tây Ban Nha, cờ Tây Ban Nha nhưng chen ở giữa lại là lá cờ của đất nước mặt trời mọc.

Itoshi Sae

"Em vốn không mấy hứng thú với bóng đá, nhưng thường thì phía ba em ngoài hướng tới đào tạo cầu thủ sẽ chơi cho các giải đấu cấp câu lạc bộ thì còn phải tính tới những hạt giống có thể được gọi lên đội tuyển quốc gia. Nên em nghĩ đội trẻ ưu tiên cho người có quốc tịch Tây Ban Nha cũng dễ hiểu thôi."

"Oh..."

Yoy đưa tay chống cằm trên bàn, đầu óc lại rơi vào trạng thái mải mê suy nghĩ gì đó.

Không nói đâu xa, cô đang nghĩ về thằng nhóc Itoshi Sae đó.

Mấy tháng trước thì cũng nhờ Sae mà cô mới an toàn nắm đầu đội trẻ Bastard Munchen như bây giờ ấy. Thằng bé tuy mỏ hỗn, cục tính, hơi láo và nết có phần trệt dưới mương nhưng thì tính ra thằng bé vẫn tốt lắm.

... Trời ơi nhưng thấy cái danh sách cầu thủ một mình thằng nhỏ là người Nhật thì vẫn thấy lo lo ấy.

Tại mấy đứa láo láo như Sae mà một mình một thuyền thì dễ bị ghét lắm.

Cùng lúc đó, Sae vừa hay đang ở trong thang máy, buồn chán liếc mắt tới số thang máy đang đi xuống và chuẩn bị cho buổi chạy bộ khởi động buổi sáng của mình.

Sae sống xa gia đình ở nơi đất Tây Ban Nha này, sống một mình ở chung cư không gần gũi với ai cả. Dinh dưỡng rồi bữa ăn hằng ngày đều do trợ lý của cậu ấy chuẩn bị rồi đem qua.

95% mấy thiếu niên cùng trang lứa khi nhìn vào cuộc sống của Sae sẽ bĩu môi cho rằng cái cuộc sống của cậu ta mới đáng chán và gò bó ra sao, nhưng cậu ta vốn ngoài bóng đá ra cũng không quan tâm những chuyện khác.

Đôi lúc nhớ gia đình thôi, còn lại tâm trí của cậu vẫn là dồn cho bóng đá.

Chứ sống không có bạn bè cũng thoải mái lắm.

Đầu óc đang lơ đãng trong khi chờ thang máy, chợt, từ trong túi áo của cậu ta reo lên tin nhắn. Sáng sớm thế này nhiều người ngủ còn chưa dậy mà ai rảnh đi nhắn tin không biết. Sae theo quán tính cũng lấy điện thoại ra xem thử.

[ Line ]

[Từ: Rắc rối Y

Nội dung:

- Sae Sae

- Cậu có bị người khác ghét không? ]

Sae nhíu mày lại, phải mất mấy giây cậu ta mới nắm bắt được ý trọng tâm trong câu nhắn.

"... Đầu năm đầu tháng, bà chị này hết việc để làm rồi à?" Cậu ta nhăn nhó, nhịn không được cúi đầu loay hoay nhắn lại.

[ - Không liên quan tới chị.]

Vài giây sau tin nhắn lại đến...

[ - Ừ, chị cũng nghĩ cậu sẽ bị ghét ấy.

- Nhưng đừng lo, mấy trò kết bạn chị có kinh nghiệm lắm.

- Lát gặp chị bày cách cho ]

"..." Itoshi Sae: Sáng dậy bà chưa uống thuốc đúng không?

Cậu quyết định sẽ không thèm nhắn trả lời lại, quá tốn thời gian cho một nỗi phiền toái.

Sae tới giờ vẫn chưa quên cái sự khốn khổ của cậu ta khi bị đẩy cho công việc dạy một người không biết gì về bóng đá cách rê bóng. Nếu không phải vì ông chủ câu lạc bộ nói chưa xong việc chưa được về thì có khướt cậu ta chịu ở lại.

Việc gặp gỡ Yoy, đối với cậu cũng chỉ giống như vô số cuộc gặp khác mà cậu đã và sẽ trải qua.

Với suy nghĩ đơn giản như vậy, Sae lại quay về trạng thái không bận tâm gì mà tập trung cho việc tập luyện buổi sáng của mình.

...

...

...

Đồng hồ điểm 8 giờ. Tại sân tập của đội trẻ Real nằm tại một phía của khu phức hợp thể thao, các cầu thủ trẻ tuổi đã tập trung tương đối đầy đủ.

Vị huấn luyện viên trung niên của đội gằn giọng một tiếng, sau đó không nhanh không chậm gửi một cái thông báo:

"A hèm, hiện tại quản lý Moreau đang gặp chấn thương ở chân, nên trong thời gian ông ấy nghỉ dưỡng thì sẽ có người thế chỗ ông ấy. Rồi, hai người giới thiệu bản thân đi."

"Lần đầu được gặp mọi người. Tôi là Isagi Yoy, và đây là Ira, Ira Florentz. Tuy thời gian làm việc chung sẽ không quá lâu nhưng rất mong được giúp đỡ."

Yoy sử dụng tiếng Anh, giới thiệu bản thân một cách lưu loát. Với vẻ ngoài ưa nhìn và cùng sự thân thiện trong lời chào, thêm việc là xấp xỉ tuổi tác, còn là con gái, mấy cậu cầu thủ trong đội rất chào đón.

Đâu phải ai cũng cục súc như người Đức chứ.

Tuy nhiên chỉ có duy nhất một người thấy không vui vẻ với chuyện này lắm.

Itoshi Sae:

"..." Bộ hết người để thuê rồi hay sao vậy?

- To be continued -


* Note 1: Bản thân mình trong quá trình tìm hiểu các câu lạc bộ bóng đá lớn (tầm cỡ Real Madrid, Bayern Munich) đoán rằng một công việc trong ban quản lý của đội chính (first team - first division team) sẽ không bao giờ giao cho cá nhân nào không có bằng cấp hoặc tác phong nghiệp vụ, kinh nghiệm thực tế, càng khó mà thuê một người chỉ làm part-time. Đối với đội dự bị (reserve team - second division team) thì mức độ đầu tư sẽ ít hơn nhưng chắc chắn BĐH câu lạc bộ cũng không thuê bậy bạ được.

Nhưng vì thông tin liên quan các đội trẻ (youth team) của câu lạc bộ thì khá ít nên mình mạo muội để cái head-canon là trong đội trẻ thì yêu cầu dành cho công việc quản lý sẽ ít nghiêm khắc hơn (không quá nặng bằng cấp và có thể làm part-time) để hợp lý hóa việc Yoy tuy chỉ là sinh viên khoa Điều dưỡng (không thật sự chuyên sâu mảng thể thao) nhưng vẫn được nhận vào làm trong đội trẻ =)))))

* Note 2: Người Nhật thì chuộng xài Line hơn so với Facebook/Messenger (một vài game mobile của Nhật mà mình chơi thì tài khoản đa số liên kết với Google hoặc Line thay vì Facebook :'>) Vậy nên trong truyện này thì phương tiện liên lạc giữa các nhân vật sẽ linh hoạt thay đổi cho phù hợp.

xxxxxxxxxxxxx

(Tranh đặt, bìa cũng là đặt luôn nên mong các bạn không bê đi nơi nào khác :'>)

Credit: Art commissioned by @dukegalaxis (Twitter)

Credit: Title designed by Pinguin (facebook)

Tui đã comeback cùng một chương ngăn ngắn cùng một chiếc bìa truyện mới đây <3

Do you miss me? 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia