ZingTruyen.Asia

[Dramione] Draco Malfoy and the Mortifying Ordeal of Being in Love

Chương 10: Quần Đảo Orkney

_aboutGris

Draco đã tận hưởng rất nhiều chuyến bay khi còn trẻ, nhưng chuyến đi qua Biển Bắc này được xếp hạng là một trong những chuyến đi đẹp nhất mà anh từng trải qua. Anh gần như muốn cảm ơn cây chổi cũ nó mang lại cho anh cảm giác nhẹ nhàng khi bay, dạy anh chú ý đến hướng gió, điều mà những cây chổi mới hơn của anh không làm được. Chuyến bay đòi hỏi trình độ kỹ thuật khá cao. Gió thổi ngược và thời tiết thất thường, nên Draco chọn đường bay thấp khoảng mười mét so với mực nước biển.

Không khí mặn và lạnh phả vào mặt họ như những nụ hôn từ những nàng tiên cá ma quái. Khi họ đến vùng biển rộng mở, một Great Skua tham gia cùng chuyến bay với họ. Nó quan sát Draco bằng con mắt tròn xoe, đầu cánh của nó chỉ cách mặt anh một mét. Sau đó, nó rơi xuống mặt biển, lướt đôi cánh sẫm màu trong nước và lại bay vút đi.

Khi họ bay về phía bắc, bầu trời quang đãng để lộ ra một vệt sao mỏng manh trên bầu trời. Bên dưới họ, những chòm sao phản chiếu lan rộng rồi chìm vào những con sóng. Cảnh tượng thật vĩ đại. Nó khiến Draco cảm thấy nhỏ bé và tầm thường.

Chắc hẳn thuốc an thần đã bắt đầu phát huy tác dụng, vì Granger cuối cùng cũng thả lỏng đôi tay một chút, mặc dù đôi găng tay của cô vẫn đang nắm chặt cán chổi. Theo như những gì Draco có thể nói, mắt cô vẫn nhắm nghiền và cô đang bỏ lỡ tất cả những khung cảnh ngoạn mục này. Tuy nhiên, anh cho rằng, miễn là nó giúp cô vượt qua, không còn gì khác quan trọng hơn.

Một cái gì đó to lớn đã phá vỡ mặt nước bên dưới họ.

"Granger – nhìn kìa! Có một con Hải Mã! Không, có hai con lận! Hippocampuses! Hippocampi(*)?"
【(*) Hippocampus là Hải Mã, và Draco không biết nên gọi nhiều con Hải Mã là Hippocampuses hay là Hippocampi.

"Oh!" Granger thở hổn hển, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Cô nhìn xuống nơi những cái đầu bóng mượt, to lớn của những sinh vật trông giống như ngựa đã cắt ngang con sóng. Một con lại chìm xuống nước, nhưng con còn lại nhảy lên, cái đuôi khổng lồ của nó uốn cong ngay bên dưới họ, rồi biến mất không một gợn sóng.

Draco bay chậm, muốn quay lại và quan sát chúng, nhưng con Hải Mã đầu tiên lại xuất hiện phía trước, theo sau là bạn của nó. Anh giục chổi đuổi theo. Hai sinh vật tăng tốc và Draco bắt kịp chúng, lướt qua những con sóng ngang bờm chúng.

Họ và chúng chạy đua.

Draco liên tục giục chổi tăng tốc. Những sinh vật hùng vĩ di chuyển bên dưới và bên cạnh họ mà không có dấu hiệu mệt mỏi nào ngoại trừ làn sương như ngọc trai tỏa ra từ những chiếc mũi rộng của chúng.

Một con, nhỏ hơn một chút, có màu xanh lục thủy tinh, bờm trắng như bọt biển bao quanh nó. Con kia lớn hơn, xanh như sóng biển, và cũng nhanh nhẹn không kém, bám sát bạn của mình.

Nước biển mặn làm chúng ướt sũng. Draco chạy hết tốc lực về phía trước, và giờ anh là sóng, và những con Hải Mã cũng trở thành sóng, và họ bay và va chạm và sủi bọt, và chúng dâng trào, và bây giờ chúng là gió, và bây giờ chúng là nước biển, và bây giờ chúng là bọt biển trước cơn bão.

Những kẻ chinh phục những con sóng quay về hướng tây, về phía đại dương bao la. Đôi mắt nhợt nhạt của chúng nhìn chằm chằm vào Draco và Granger, và con đực hất mái đầu tuyệt đẹp của nó ra sau, như thể thách thức họ đi theo chúng tới một nơi vô định. Draco biết rằng anh không thể.

Hai sinh vật nhanh chóng biến mất như bóng ma, như một ảo ảnh nhanh chóng mờ đi trên biển.

Masterpiece by the wildly talented nikitajobson

Sau đó chỉ còn lại Draco, thở hổn hển, và Granger, rùng mình, và những con sóng phủ đầy bọt biển.

Không ai nói gì cả.

Cây chổi tiếp tục hành trình của mình.

Bây giờ, ở bên trái và bên phải của họ, thấp thoáng bóng tối của đất liền. Họ đã tiến vào quần đảo Orkney.

Gió dịu đi và biển bớt động.

Trước mặt họ, một hòn đảo nhỏ sáng rực như một viên ngọc quý giữa biển đen, bừng sáng với ngọn lửa Beltane. Cây chổi, cảm nhận được điểm đến của nó đang ở gần, liền tăng tốc.

Dưới ánh sao, Draco nhìn thấy một tảng đá phẳng, liền hạ cánh ở đó. Granger hẳn đã nhắm mắt lại lần nữa, bởi vì khi ngón chân của cô chạm đất, cô đã hét lên, và đáng lẽ sẽ ngã khỏi chổi nếu không có cánh tay của Draco ôm lấy eo cô.

Draco nhảy ra khỏi chổi. Granger như mới bị ngã nhào xuống một bụi rêu.

"Thật tuyệt vời!" Draco xoay người dưới những vì sao, giơ hai tay lên cao. "Quá đã. Kỳ diệu."

Granger không nói gì. Draco ném Lumos vào người cô. Cô dường như đang ôm mặt đất.

"Cô ổn chứ?"

"Chờ một chút," Granger thở hổn hển.

Draco để cô tự trấn tĩnh. Anh thực hiện một vài câu thần chú về phía đất liền, điều này cho anh biết rằng có khoảng một trăm phù thủy nam nữ trên đảo, và nhiều ngọn lửa lớn nhỏ khác nhau.

Granger đã đứng dậy được. Thấy khuôn mặt cô vẫn còn tái nhợt, Draco đưa tay ra với cô một cách lịch sự. Anh đỡ cô dậy, đôi tay nhỏ bé run run.

Họ tiến về phía trung tâm của hòn đảo với ngọn lửa Beltane và âm thanh của một người chơi vĩ cầm vui vẻ dẫn đường cho họ. Khi họ bước đi, Draco bắt đầu chú ý đến những hình thù to lớn ở hai bên, chỉ có thể nhận ra được vì chúng là một khối đen mờ, không cho phép ánh sáng của các vì sao chiếu vào chúng.

"Đá đứng," Granger nói.

"Vòng tròn đá cũng có ở phía bắc xa xôi này à?" Draco hỏi.

Anh thực sự không quan tâm liệu có mấy vòng tròn đá ở phương bắc xa xôi này hay không, nhưng về cơ bản câu hỏi đó chắc chắn sẽ đánh thức sự mê mẩn trong Granger và làm cô bớt lo lắng một chút.

Anh đã đúng. Granger bắt đầu bằng một giọng yếu ớt, dần dần mạnh mẽ và nhiệt tình hơn. "Phải – đây là một trong những vòng tròn đá lâu đời nhất ở Vương Quốc Anh. Các cự thạch được cho là có từ khoảng năm 3200 Trước Công Nguyên. Chúng cao khoảng ba mét – hoàn toàn ngoạn mục vào ban ngày, tôi tưởng tượng như vậy. Vòng đá này được gọi là Ring of Eynhallow."

The Callanish Standing Stones (Photo: Steve Walton)

"Tôi nghĩ chúng ta đã bỏ lỡ phần lớn cuộc vui rồi," Granger nói khi họ đến đủ gần đám đông. "Tiếc thật. Tôi đã hy vọng được tận mắt chứng kiến một số nghi lễ..."

"Nghi lễ gì?"

"Oh, phép thuật bảo vệ cổ xưa. Một nghi thức hôn nhân cổ xưa. Lễ vật cho Aos sí. Rất nhiều trò nhảy qua lửa và những trò ngớ ngẩn khác nữa. Tôi không biết tại sao mấy anh chàng phù thuỷ nghĩ rằng điều đó sẽ gây ấn tượng với một cô nàng phù thủy, nhưng mà, các anh chàng phù thuỷ làm rất nhiều điều mà tôi không hiểu."

Granger đột nhiên im lặng, nghiền ngẫm về sự ngu ngốc đặc biệt đó. "Nhưng, chà – ít nhất thì tôi cũng có được lý do để tôi đến đây."

Bây giờ họ đang ở gần trung tâm của vòng tròn, đi qua nhiều đống lửa và những phù thủy đang chè chén say sưa. Granger nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong sự phấn khích kiềm chế. Cô siết chặt cánh tay Draco hơn.

Khi sự chú ý của Granger đang ở nơi khác, Draco chĩa đũa phép của mình vào một vài người qua đường và thực hiện Chiết tâm Trí thuật không lời. Anh hài lòng rằng đây là một tình huống rủi ro thấp – tâm trạng chung là lễ hội và ngà ngà say và không ai quan tâm họ là ai.

Cao điểm của buổi lễ kết thúc và mọi thứ sắp kết thúc một cách vui vẻ. Những căn lều được dựng lên đây đó ở ngoại vi của đám cháy, trong khi xung quanh những nơi khác, các nhóm đang ổn định tham gia vào những suy nghĩ triết học bên một ly rượu đế lửa.

Draco và Granger được vài người thân thiện bắt chuyện và mời tham gia nhóm lửa của họ. Granger lịch sự từ chối và hướng cả hai đến một góc yên tĩnh hơn, nơi có một ngọn lửa nhỏ cháy yếu.

"Chúng ta đợi cái này đi," cô nói.

"Tôi cho là phải để nó dập tắt tự nhiên?" Draco hỏi. "Không thể sử dụng bùa dập lửa à?"

"Không được ếm bùa. Phải là Tro Beltane ở dạng cơ bản nhất."

Granger biến hai gốc cây thành những chiếc ghế dài êm ái, rồi cô và Draco kéo nó về phía ngọn lửa.

Sau chuyến bay lạnh thấu xương, sức nóng thật tuyệt vời. Draco ngồi gần, nhưng Granger tiến lại gần đến nổi lửa có thể nướng đầu gối và đốt tóc cô. Cô cởi găng tay ra và đưa tay lại gần ngọn lửa.

"Trong số hàng ngàn vụ cháy Beltane tối nay, đặc biệt là tại sao phải chọn ở đây? Ở một góc hoang vắng nhất của Vương Quốc Anh?" Draco hỏi khi khuôn mặt anh bắt đầu lạnh đi.

Tất nhiên, Granger đã có sẵn câu trả lời – và có vẻ rất vui vì anh đã hỏi. "Bởi vì đám cháy ở Holm này rất đặc biệt – chính là đám cháy mà Cerridwen đã dùng cho cái vạc của bà. Tôi không biết liệu anh có nhớ câu chuyện của bà ấy không..."

"Chỉ nhớ những gì ghi trên tấm thẻ Socola Ếch Nhái của bà ấy thôi," Draco nói, mơ hồ nhớ ra một phù thủy với mái tóc sẫm màu. "Nghĩ lại thì trông khá giống cô."

Cerridwen

"Psh," Granger khịt mũi. "Tôi chỉ có thể mơ ước được trở thành một phần nhỏ như bà ấy thôi. Bà ấy là Nữ Hoàng Biến hình, trong số nhiều thứ bà ấy có thể biến ra bất kỳ sinh vật nào theo ý muốn. Đó giống như là một trò chơi trẻ con đối với bà ấy. Được rồi tôi không dài dòng nữa anh có thể thấy ngọn lửa này trông đỏ hơn một chút so với lửa bình thường không?"

Draco gật đầu; ngọn lửa thực sự rực rỡ hơn bình thường. "Tôi nghĩ đó là than bùn."

"Không. Họ đã giữ cho ngọn lửa huyền thoại của bà ấy tồn tại, từ thế hệ này sang thế hệ khác, ở hòn đảo này. Thật không thể tin được, phải không?" Đôi mắt Granger sáng ngời. "Đúng là một điều đáng để chứng kiến. Một điều đáng để cảm nhận, trên chính đôi tay của mình. Nó siêu thực. Thật phi thường."

"Cô cần tro để làm gì?" Nhân cơ hội Draco liền hỏi.

Granger ngậm chặt miệng.

Draco nhún vai. Cũng đáng để thử.

Anh thọc tay vào túi áo choàng để lấy thức ăn đã mang theo từ Thurso. Anh đưa thịt nguội và pho mát cho Granger rồi đặt bình rượu ngâm vào ngọn lửa để hâm nóng trở lại.

Granger trông có vẻ ngạc nhiên, Draco không chắc đó là do sự thận trọng hay lòng tốt bất ngờ. Cô xé cái gói ra. "Tôi thực sự đói lắm rồi. Cảm ơn. Anh thật chu đáo, tôi..."

Draco ngắt lời cô. "Cô không mang theo một cái bánh Banoffee nào trong áo choàng đó à?"

"Không," Granger nói. Cô lục tìm trong túi. "Nhưng tôi có một vài thanh protein. Chúng hơi bị bẹp một chút..."

Draco không biết thanh protein là gì, nhưng nó có vị như socola rẻ tiền, và với cái lưỡi đầy muối biển của anh, chúng cực kỳ ngon.

Họ cùng ăn. Granger lịch sự ăn từng miếng nhỏ xen kẽ với những nhận xét khác về Ceridwen. Lần đầu tiên Draco tự hỏi, gia đình cô như thế nào, và liệu họ có phải là dân Muggle khá giả không? Cô có một cảm giác đàng hoàng và một loại phẩm giá bẩm sinh cho thấy một sự giáo dục tốt.

"Tôi nghĩ Hippocampus mà số nhiều sẽ được gọi chính xác là Hippocampuses," Granger nói. "Tôi nghĩ Hippocampi sẽ là một nỗ lực sai lầm trong việc chuẩn hóa tiếng Latinh – Hippocampus là một từ Hy Lạp. Về cơ bản, anh có thể nói là Hippocampodes cũng được, tôi cho là vậy? Mặc dù Hippocampus bây giờ là một từ tiếng Anh, nhưng thực ra, Hippocampuses cũng khá chính xác."

"Vậy thì tôi sẽ tin cô," Draco nói khi lấy bình rượu đã được hâm nóng ra.

"Tôi không phải là nhà ngôn ngữ học, nên là đừng có tin."

Draco đưa bình rượu cho cô.

"Tôi sẽ pha cho chúng ta vài ly," Granger nói, lấy giấy gói thanh protein từ trong lòng Draco.

"Hợp lý," Draco nói. Mẹ anh có thể thực sự thích Granger.

"Rượu này đã được đun nóng bằng ngọn lửa của Cerridwen. Chúng ta không thể uống nó ngay từ trong chai như những đứa trẻ mười sáu tuổi trốn sau quán Đầu Heo được."

Granger đã biến các giấy gói thành những chiếc cốc vàng đẹp đẽ.

Draco muốn nói là cô thực sự là nữ hoàng Biến hình, nhưng anh không muốn cô phát triển một cái tôi quá cao. Tuy nhiên, cô nhìn anh xem xét hai chiếc cốc. Rồi cô giấu nụ cười của mình trong chiếc khăn quàng cổ.

"Nó tỏa sáng như vàng thật," anh thừa nhận.

"Một ảo ảnh đẹp," Granger nói, trông có vẻ hài lòng. "Nhưng cảm ơn." Cô dừng lại và do dự trước khi nói thêm, "Tôi nghe nói anh quan tâm đến Thuật Giả Kim, vì vậy sự công nhận của anh còn có ý nghĩa hơn của các phù thuỷ khác."

"Sự công nhận của tôi phải có ý nghĩa hơn sự công nhận của các phù thuỷ khác chứ," Draco nói, săm soi chiếc cốc dưới ánh lửa.

Granger ngước mắt lên bầu trời đêm.

by the incredible RunningQuill_art

Draco rót rượu vào đầy cốc. "Vậy nói về chủ đề Thuật Giả Kim – cô sẽ cho tôi biết nếu dự án của cô liên quan đến việc tạo ra Thuốc chữa bách bệnh, phải không?"

"Đừng vội xác nhận như vậy," Granger nói, một nụ cười nở trên khóe miệng.

Draco vô cùng phấn khích, bởi vì nếu có ai có thể làm được chuyện đó, từ những gì anh đã biết về cô phù thủy này trong năm tháng qua, thì người đó chính là cô.

"Cô đang tạo ra một loại thuốc chữa bách bệnh?" anh hỏi, nghiêng người về phía cô. "Đó có phải là lý do tại sao Shacklebolt lại phấn khích như vậy không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt anh không chút do dự. "Không. Đừng có vô lý như vậy."

"Hm."

"Tôi e là anh đang đánh giá tôi quá cao. Tôi chỉ là một Lương Y, loay hoay với các phương pháp Muggle và bí quyết phép thuật tầm thường của mình."

"Tầm thường," Draco lặp lại với vẻ chế giễu.

"Anh có muốn thêm phô mát không? Cái này khá hăng với tôi..."

Draco lấy pho mát và nhâm nhi ly rượu của mình. Có lẽ đó hoàn toàn không phải là Thuốc chữa bách bệnh mà cô đang nghiên cứu, nhưng anh cảm thấy mình đoán gần đúng rồi. Tuy nhiên, anh đã có kế hoạch moi thông tin từ cô. Anh chỉ đơn giản là phải kiên nhẫn.

Ngọn lửa cháy lách tách, ăn mòn lớp than bùn còn sót lại. Họ nhìn chằm chằm vào nó, và khi màn đêm buông xuống, họ thấy mình gần như bị thôi miên bởi vũ điệu của ngọn lửa. Bài hát của người chơi vĩ cầm trở nên thê lương và buồn bã.

Ngọn lửa, khói than bùn, đất nó có mùi như lịch sử, như mới trở thành cũ và cũ trở thành mới.

Có lẽ là do rượu, có lẽ là do trời đã khuya, có lẽ là sức mạnh kéo dài của đêm Beltane, nhưng khoảnh khắc này lại như mơ đối với Draco. Granger trở thành một ảo ảnh được vẽ bằng tia sáng của một cô phù thủy, mái tóc tung bay trong gió hòa vào bóng tối phía sau, đôi mắt của cô bắt lấy ánh lửa đỏ. Hai tay cô đang duỗi về phía ngọn lửa và Draco nghĩ dường như ngọn lửa đã thu hút cô, và cô gần như chạm vào chúng nếu muốn.

Granger ngáp và sự mê hoặc bị phá vỡ.

Cơn buồn ngủ của cô không phải là điều ngạc nhiên. Cũng gần đến giờ đi ngủ thường lệ của Draco, có nghĩa là đã quá giờ đi ngủ của Granger.

Cô đeo găng tay trở lại và ếm bùa ấm quanh mình và Draco. Ngọn lửa đã yếu, nhưng vẫn cháy.

Draco nhận ra lửa than bùn phải mất rất lâu mới tắt.

Granger ngủ thiếp đi trên vai anh.

Draco đang dần mệt mỏi, nhưng đột nhiên thấy mình tỉnh táo và lúng túng. Đây là một biểu hiện hoàn toàn mới về sự nhảy cảm mà anh chưa chuẩn bị để đối phó. Hơi thở của cô chậm rãi và đều đặn, và đôi tay đeo găng của cô đang cuộn tròn trong lòng.

Kỹ năng Biến hình của Draco cũng khá, nhưng không đủ tốt để Biến hình một miếng thịt xông khói thành cái lều. Anh quyết định kéo dài chiếc ghế của Granger thành cái ghế dài có chỗ tựa lưng. Cô ngã người ra cái ghế mới mà không bị đánh thức.

Sau đó, vì cô có vẻ nhỏ bé và thậm chí còn mỏng manh hơn khi nằm ngửa dưới bầu trời rộng mở, anh đã đắp chiếc áo choàng của mình lên người cô. Anh kết thúc việc này bằng cách thêm một chút bùa sưởi ấm lên cả hai vì hơi ấm của ngọn lửa sắp tàn chắc chắn nhường chỗ cho cái lạnh của màn đêm.

Anh thực hiện một vài kết giới, trong trường hợp anh quá mệt và nằm gục xuống đất. Đây chắc chắn là sự thận trọng quá mức, vì những người khác tham dự lễ hội đều đi vào lều của họ, nhưng Draco đã không thể sống sót lâu như vậy nếu bất cẩn.

Anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dài của Granger và nhìn ngọn lửa cuối cùng biến thành than hồng.

Sau một giờ nữa, ngọn lửa đã biến thành tro bụi. Nó lay động trong làn gió lặng, rồi yên vị, trắng chồng lên nhau.

~~~

Bình minh ló dạng trong lành và rực rỡ, trải vàng trên quần đảo Orkney dưới tiếng kêu của những chú chim biển đang bay lượn.

Draco tỉnh dậy với cái cổ cứng đờ và cái mũi tê cóng vì lạnh.

Về phần Granger, cô trông hoàn toàn thoải mái, cuộn mình trong áo choàng của anh. Draco tự hỏi, từ khi nào mà anh trở thành một người tử vì đạo chính nghĩa như vậy, hy sinh sự thoải mái của bản thân vì Granger chết tiệt chứ không ai khác?

Anh lê đôi chân lạnh cóng của mình, giậm chân cho tỉnh lại, rồi đi vệ sinh.

Khi anh quay lại, Granger đã dậy và kiểm tra tác phẩm Biến hình của anh. Chiếc ghế đã trụ vững suốt đêm, dù sao đó cũng là một bất ngờ thú vị đối với Draco.

Granger thấy anh đến và trở nên bối rối. "Đáng lẽ anh nên đánh thức tôi dậy! Nhiệm vụ của anh không phải là phục vụ tôi. Anh đã làm cho tôi một chiếc ghế dài? Cũng dễ thương. Cảm ơn. Tôi đã có một giấc ngủ tuyệt vời, thật kỳ lạ khi nghĩ kĩ lại. Oh... và áo choàng của anh. Đây. Cảm ơn đã cho tôi mượn. Nó được làm bằng gì vậy? Rất là ấm. Cử động của anh trông tệ quá. Có phải cổ anh bị làm sao không? Tôi có thể xem qua không?"

Draco lấy áo choàng của mình, gạt tay Granger ra khỏi cổ anh, và bày tỏ mong muốn ngắn gọn về một ly cà phê nóng và rời đi ngay lập tức.

Granger vòng tay lại. "Tôi vừa thấy ai đó mở cả một căn bếp nhỏ, ngay phía sau những căn lều đó. Anh có thể thử đến xin một cốc. Tôi sẽ lấy mẫu của mình."

Draco đi tìm sự cứu rỗi này, bỏ lại Granger đang quỳ cạnh đống lửa đã tàn, xúc tro cho vào ống nghiệm.

Hóa ra, phù thủy-chủ căn bếp nhỏ sẵn sàng bỏ ra hai cốc cà phê và bánh sừng bò hơi tinh xảo để đổi lấy Sickle mà Draco đã âm thầm đưa cho anh ta.

Cà phê nóng xứng đáng với giá cao ngất ngưởng. Sau ngụm đầu tiên, Draco cảm thấy đỡ muốn giết người hơn một chút.

Granger lại làm anh khó chịu khi cô lại không ở đúng chỗ cũ. Sau một cuộc tìm kiếm ngắn ngủi, với cây đũa phép, anh tìm thấy cô cách đó vài đống lửa, nói chuyện với một cặp vợ chồng đang tháo dỡ lều của họ.

Cô chặn lời anh bằng một tin: chuyến phà trở lại Thurso sẽ đến đây trong mười lăm phút nữa. Đối với Draco, đây đơn thuần là một tin tốt, vì anh không thích một chuyến bay nào khác trong tình trạng thiếu ngủ của mình. Đối với Granger, đó là một tin tuyệt vời. Cô thậm chí còn yêu cầu mang theo Old Glory để trả lại cây chổi cho bến tàu và không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa.

Họ đi qua những phiến đá đứng trơ trọi để đến bến tàu cũ. Granger rất hoạt bát và vui vẻ, đồng thời kể cho Draco nghe về lịch sử của các dân tộc thời kỳ đồ đá mới ở Orkney, bằng cách sử dụng cây chổi để chỉ vào những khu vực đáng quan tâm trên những tảng đá.

Thấy Draco không đáp lại sự nhiệt tình của cô, cô đã cho anh cà phê của mình để giúp anh phấn chấn hơn, và phần lớn bánh sừng bò của cô nữa.

Gió biển nổi lên khi họ đến gần bờ, một sự pha trộn tuyệt đẹp của muối, cát và cỏ non.

Họ lên phà. Old Glory đã được đoàn tụ với chủ nhân của nó. Draco nói không cần trả lại tiền cọc. Anh và Granger đã tranh cãi về việc liệu cô có nợ anh tiền hay không, khi cô cố gắng trả lại cho anh. Anh ngăn cô bằng cách đe dọa sẽ mua ngay một cây chổi và bắt cóc cô để bay tiếp nếu cô không chịu từ bỏ.

Sau đó, khi phà đến vùng biển rộng, anh ngã lưng xuống một chiếc ghế dài để đánh một giấc rất xứng đáng.

Granger lặng lẽ biến mặt gỗ của băng ghế thành nhung mềm mại khi cô nghĩ rằng anh đã ngủ thiếp đi.

~~~

"Ai biết là Knob sẽ cung cấp một bữa sáng tuyệt vời như vậy?" Granger thốt lên, xếp trứng ốp la lên một miếng bánh mì nướng.

Draco bị sặc cà phê và yêu cầu cô cảnh báo anh khi cô định nói những điều như vậy.

Granger trông nghiêm nghị và nói rằng đó không phải là lỗi của cô khi anh tự suy diễn lời nói vô tội của cô theo nghĩa đen tối như vậy. Nhưng cô biết một câu thần chú giải phóng đường thở, nên là anh vẫn có thể cười đến sặc cà phê với ý nghĩ này – cô sẽ cứu anh khỏi nghẹt thở.

Granger đã ăn xong trước anh rất lâu, điều đó có nghĩa là cô có nhiều thời gian để quan sát anh cử động không bình thường vì cái cổ của anh. Cô vô tình bắt đầu thuyết giảng cho anh về chứng co thắt cổ, cân nhắc tình trạng dây thần kinh phụ của anh, mô tả chi tiết những gì cô muốn làm cho anh, nếu anh cho phép, và nói chung là quấy rầy anh cho đến khi anh không còn tâm trí để tận hưởng món trứng của mình nữa.

"Được thôi," Draco gầm gừ, nhún vai và kéo áo choàng sang một bên để lộ cổ.

Cảm giác như anh đã tặng cho cô một món quà tuyệt vời khi cho phép cô giúp đỡ. Cô nhích người đến gần anh dọc theo băng ghế, mắt sáng lên. "Cuối cùng cũng chịu. Đừng nhúc nhích. Không mất nhiều thời gian đâu."

Đầu đũa phép của cô tìm thấy điểm nối giữa cổ và vai anh. Đó không phải là cảm giác mà Draco thích; thực ra, việc anh cho phép điều này là một dấu hiệu thực sự cho thấy anh bắt đầu tin tưởng cô. Cảm giác tiếp theo tốt hơn nhiều: cảm giác mát lạnh, nhẹ nhõm tức thì khi Granger đọc một câu thần chú Chữa lành.

"Như vậy tốt hơn phải không? Tôi biết đây là phương pháp điều trị của Muggle và anh sẽ không dùng nó, nhưng tôi khuyên anh nên dùng liệu pháp nhiệt nếu ngày mai vết thương vẫn còn đau. Nó sẽ giúp lưu thông máu."

Draco nhún vai. Cổ anh cảm thấy thoải mái một cách lạ thường.

"Anh đã có một đêm kinh khủng vì tôi, và tôi xin lỗi," Granger nói.

"Để tôi ăn đi."

Granger khăng khăng đòi trả tiền cho bữa sáng và họ đi đến lò sưởi của Knob để Floo về nhà của họ.

Granger với lấy lọ bột Floo vào đúng thời điểm mà Draco cũng làm vậy, khiến hai tay của họ chạm vào nhau và cả hai lập tức rút tay lại. Sau đó, họ đã làm một điều ngu ngốc là khăng khăng đòi người kia đi trước trong một phút dài và khó chịu.

Draco, mất hết kiên nhẫn, vẫy đũa phép vào cái lọ và ném mạnh nó vào ngực Granger. "Đi."

"Ugh," Granger kêu lên, chụp lấy cái lọ trước khi nó rơi xuống.

Cô cạy nắp ra và trông có vẻ sẵn sàng ném bột Floo vào lửa rồi hậm hực bỏ đi. Tuy nhiên, cô dừng lại và quay lại với Draco.

Biểu hiện của cô thay đổi thành một cái gì đó không chắc chắn và khó xử.

"Malfoy, tôi – tôi sẽ không thể lấy mẫu của mình nếu không có anh. Tôi sẽ phải hoãn dự án của mình cho đến lễ Beltane năm sau, nếu không có anh ở đó. Tôi sẽ không bao giờ thực hiện được chuyến bay đó một mình."

Draco chưa bao giờ là người ngại ngùng khi nhận được lời khen ngợi xứng đáng với mình – thực tế, anh có xu hướng đắm mình trong đó – nhưng có điều gì đó về sự chân thành và lòng biết ơn thực sự của Granger khiến điều này trở nên vô cùng khó xử.

Thêm nữa, đó còn là Granger. Sự tử tế của cô đã khiến anh phát điên.

"Về nhà đi, Granger," anh nói.

Granger ném một nắm bột vào ngọn lửa. "Được rồi. Tôi rất vui vì anh đã đến. Tôi sẽ đi ngay bây giờ, cảm ơn một lần nữa, tạm biệt. Mitre."

Cô không nhìn vào mắt anh và quay đi trong ngọn lửa.

Vài phút sau, Draco đang phủi bồ hóng trên áo choàng của mình, trong phòng khách của nhà mình. Anh rất mong được tắm và đi ngủ. Henriette đã hiện ra khi anh đến, và được sai đi xả nước càng nóng càng tốt.

Khi Draco đi về phòng của mình, anh tự hỏi liệu bồn tắm có được tính là liệu pháp nhiệt hay không – không phải anh quan tâm đến cách điều trị kiểu Muggle của Granger, mà là...

Anh có nên gửi cho cô một tin nhắn hỏi về nó không?

Cô có thể sẽ trả lời với một lời giải thích dài mười hai trang và một số đề xuất đọc thêm.

Chiếc áo choàng của anh vẫn có mùi như Granger và khói than bùn.

Anh đã gửi cho cô tin nhắn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia