ZingTruyen.Asia

Dramione Draco Malfoy And The Mortifying Ordeal Of Being In Love

Ngoài mấy luận điểm về liệu pháp nhiệt, Draco ít liên lạc với Granger trong suốt tháng Năm vui vẻ. Anh và các Thần Sáng đồng nghiệp của mình không có một giây phút rảnh rỗi nào, vì họ luôn bị buộc phải giải quyết những tội ác mới và thú vị trên khắp đất nước (một phù thủy đã chiếm toàn bộ ngôi làng Muggle và sống như vua ở đó; người sói săn trẻ sơ sinh; một vụ trộm ở Gringotts; một vài vụ bắt cóc).

Vào giữa tháng Năm, Draco phải dọn dẹp một vụ lộn xộn – một người chế thuốc ở Sheffield, giả làm một thứ gọi là "nhà ngoại cảm tình yêu", bán thuốc tình yêu cho dân Muggle. Khi Draco đang tìm kiếm một kho chứa thuốc và Tẩy Não Muggle thì cây đũa phép của anh đã gửi cho anh một báo động. Báo động này có nghĩa là ai đó đã chạm vào kết giới của Granger. Và không phải trong văn phòng hay phòng thí nghiệm của cô, mà là ở nhà.

Draco nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ xóa trí nhớ của Muggle và Độn thổ đến Floo gần nhất. Floo đưa anh đến chỗ Mitre, tiếp theo là Độn thổ đến ngôi nhà nhỏ của Granger, rút đũa phép và ếm Ảo Ảnh lên người.

Từ khi đũa phép báo động cho đến khi anh tới nơi, Draco ước tính là đã ba phút trôi qua. Nhưng ba phút rõ ràng là quá muộn; bất cứ ai xâm phạm cũng đã rời đi rồi. Phép thuật tiết lộ của Draco cho thấy không có sự hiện diện của con người gần đó ngoại trừ người hàng xóm Muggle của Granger đang ngủ trưa.

Draco thi triển một câu thần chú dò tìm ma thuật tinh vi. Kết giới xung quanh ngôi nhà mà anh tạo phát sáng rực rỡ, nhưng anh bỏ qua điều đó để quan tâm đến việc kiểm tra mặt đất xung quanh ngôi nhà của Granger. Anh giơ cao cây đũa phép của mình cho đến khi tìm thấy thứ anh đang tìm: một dấu vết có thể nhìn thấy trong không khí của ai đó vừa mới sử dụng phép thuật ở đây.

Vệt sáng yếu ớt đột ngột kết thúc ở giữa cánh đồng phía sau ngôi nhà của Granger: có lẽ là Độn thổ hoặc Khóa Cảng.

Draco không thích chuyện này chút nào. Có thể chỉ là một phù thủy tò mò, hoặc thậm chí là một tên trộm – đó là trường hợp tốt nhất. Cũng có thể là dấu hiệu đầu tiên cho thấy ai đó đã để mắt đến Granger và chứng lo lắng thái quá của Shacklebolt không phải là vô ích.

Draco gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Granger: Ai đó đã kích hoạt kết giới của cô. Chúng ta cần nói chuyện.

Khi Granger không trả lời ngay lập tức, anh kiểm tra lịch trình của cô. Cô hiện đang giảng dạy ở Muggle Cambridge.

Draco quyết định gặp cô ở đó – dù sao thì về cơ bản anh cũng ở ngay cạnh rồi.

Tôi đến chỗ cô đây, anh viết.

Vẫn giữ Ảo Ảnh, anh Độn thổ đến Đại học Trinity.

~~~

Bài giảng của Granger kết thúc. Draco chỉ phải đợi mười phút bên ngoài cánh cửa lớp học nhỏ. Một nửa học sinh lần lượt đi ra, Draco đi vào giữa họ và gần như vô hình trước mắt Muggle.

Chữ viết trên bảng đen cho biết chủ đề của ngày hôm đó là 'Các kháng thể đơn dòng liên hợp'. Draco hài lòng vì những kháng thể này cũng biết chia động từ.

Granger không hề hay biết về sự hiện diện của anh, cô đang xếp giấy tờ (không dùng đũa phép) vào cặp. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc sơ vin trong một chiếc quần lưng cao – thoạt nhìn thì hai món đồ này không nên đi cùng nhau, tuy nhiên, với Granger, bộ quần áo này khá đẹp mắt.

Số học sinh còn lại cũng nộp bài tập rồi rời đi, Granger mới rút Jotter của cô ra từ trong túi. Nó mang đến cho Draco một niềm vui kỳ lạ khi nhìn cô mở cuốn Jotter và tỏ ra thích thú khi cô thấy đó là một tin nhắn từ anh.

Cô đọc rồi nhíu mày. Cô bắt đầu soạn câu trả lời. Draco nghĩ đã đến lúc phải xuất hiện, vì tiếng rung phản hồi từ Jotter của anh cũng sẽ sớm làm anh bị lộ.

Anh đến đứng trước mặt cô và phá bỏ Ảo Ảnh của mình.

Granger hét toáng lên, nhảy lùi lại và vấp phải cái ghế của mình.

Draco tóm lấy cổ tay cô, cứu cô khỏi ngã xuống đất. Granger lúng túng ngồi phịch xuống ghế.

Draco dựa vào bàn, thản nhiên nói: "Cô biết không, tôi ước cô sẽ lấy đũa phép của mình và hét lên một lời nguyền thay vì chỉ hét lên như vậy. Cô đọc tin nhắn của tôi chưa?"

Granger chưa sẵn sàng để nói về tin nhắn. Chiếc nhẫn của anh nói với anh rằng trái tim cô đang đập loạn xạ. "Anh vừa làm tôi sợ phát khiếp đấy! Anh đã ở đây bao lâu rồi? Lần sau phải cảnh báo cho tôi biết!"

"Tôi đã cảnh báo cô là tôi sẽ đến rồi mà," Draco nói.

Đó là sự thật, nhưng Granger vẫn có vẻ cáu kỉnh. "Tôi mới đọc được tin nhắn này một phần nghìn giây trước khi anh hiện ra trước mặt tôi như Nam tước Đẫm máu!"

"Đó không phải là lỗi của tôi khi cô quá bận rộn với việc liên hợp các kháng thể."

Biểu hiện của Granger chuyển từ tức giận sang bối rối. "Tôi... cái gì?"

Draco hếch cằm về phía bảng đen.

Granger nhìn bảng đen, xử lý nhận xét của anh, giơ ngón trỏ lên và nói, "Cái đó không có nghĩa là..."

Draco ngắt lời cô vì thẳng thắn mà nói, anh không có hứng thú với cái đó. "Tôi ở đây để nói về việc ai đó đang rình mò xung quanh ngôi nhà của cô. Và tại sao."

Đáp lại việc anh không để cô nói hết câu, Granger trừng mắt với anh. Tuy nhiên, Granger hít một hơi thật sâu và dường như đã kiểm soát được cơn bốc đồng không thể kiểm soát mà anh đã đánh thức trong cô.

Cô đặt tay lên bàn cho thấy cô đã bình tĩnh lại. "Ngồi xuống đi. Và nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."

Draco ném một Colloportus về phía cửa lớp học để khoá cửa. Sau đó, anh kéo một chiếc ghế lại và ngồi đối diện với Granger. Một cái gì đó đã thay đổi cảm giác của họ. Anh ngồi ở phía mà học sinh thường ngồi, cảm thấy như mình sắp bị kiểm tra.

Cô khoanh tay chờ đợi, mắt dán chặt vào mặt anh. Trọng lượng toàn bộ sự chú ý của bộ não vĩ đại Granger đè lên Draco, sẵn sàng thu thập thông tin của anh và hiểu ý nghĩa của nó.

"Một trong những bùa bảo vệ của tôi đã được kích hoạt phía sau ngôi nhà của cô," Draco nói. "Ai đó đã bước vào kết giới hoặc cố vô hiệu hoá nó. Tôi đến đó vài phút sau, nhưng chúng đã đi mất rồi. Hominem Revelio không phát hiện được gì ngoại trừ hàng xóm của cô, nhưng tôi đã tìm thấy dấu vết phép thuật của chúng..."

"Bằng cách nào?" Granger cắt ngang.

"Một câu thần chú dò tìm phép thuật," Draco nói. "Của riêng tôi."

Granger trông có vẻ tò mò nhưng cô quyết định thảo luận chuyện này sau.

Draco tiếp tục. "Dựa trên kích thước, đó chắc chắn là một phù thủy trưởng thành. Tôi lần theo dấu vết đến cánh đồng sau nhà cô. Người đó có lẽ đã Độn thổ hoặc dùng Khoá Cảng; dấu vết kết thúc quá đột ngột đối với việc di chuyển bằng chổi."

Granger chống người lên bàn và đứng dậy với đũa phép trong tay. "Dấu vết còn đó không? Tôi muốn xem..."

"Không. Chúng nhanh chóng tiêu tan rồi. Tôi chỉ nhìn thấy nó vì tôi đã đến ngay sau đó... và biết câu thần chú."

Granger ngồi xuống với một cái bĩu môi. "Anh có chắc là chúng đã tương tác với kết giới không? Không phải là người đưa thư chứ?"

"Rõ ràng không phải là người đưa thư. Tôi chỉ nhận được cảnh báo nếu có tương tác phép thuật, nếu không, tôi sẽ đặt báo động mỗi khi một con chim sẻ đậu trên những bông hoa của cô rồi cơ."

"Có thể người hàng xóm đã nhìn thấy gì đó?"

"Cô ấy đang ngủ mà còn ở phía khuất tầm nhìn về nhà cô. Và nếu kẻ đột nhập này có giá trị gì đó, thì ít nhất chúng cũng dùng Ảo Ảnh rồi dạo chơi đâu đó ở Muggle Cambridgeshire rồi."

Granger gõ ngón tay lên bàn. "Anh đã nói rằng có thể lần ra dấu vết của Độn thổ. Chúng ta không thể theo dõi cái đó sao?"

Draco cảm thấy mệt mỏi vì bị tra hỏi như một sinh viên bướng bỉnh, nhưng anh cho là mình nên mong đợi điều đó từ Granger. "Tin đồn... mà cô không có nghe từ tôi... là Bộ theo dõi các lần Độn thổ trên một số Cá nhân được Quan tâm. Tôi sẽ xem qua, nhưng trừ khi người này đặc biệt nguy hiểm hay thú vị, còn không sẽ chẳng có gì trên sổ sách cả."

"Ước gì tôi nghĩ đến việc lắp camera ở nhà," Granger nói, trông có vẻ cáu kỉnh với chính mình. "Tôi có vài cái ở phòng thí nghiệm. Tôi nên làm chuyện này mới được. Anh còn thấy gì khác không? Dấu chân? Một mảnh vải?"

Draco nhướng một bên lông mày mỉa mai với cô. "Không. Đây không phải là một bộ phim Muggle nơi các nghi phạm để lại manh mối ở những nơi thuận tiện. Bây giờ, nếu cô đã tra hỏi xong, Giáo sư, tôi có vài câu hỏi. Hay tôi có nên đợi đến giờ hẹn trước không?"

Granger cứng người thấy rõ khi anh gọi cô bằng danh hiệu. "Eurgh. Đừng có gọi như vậy."

"Đừng có gọi như nào, thưa giáo sư?"

"Tôi thấy hơi khó chịu đấy," Granger nói.

"Tôi hơi thích nó."

Giáo sư ném cho anh một cái nhìn u ám.

"Cô trông có vẻ khó chịu. Cô định cấm túc tôi à?" Draco hỏi.

"Đây là trường đại học... chúng tôi không có cấm túc. Chúng ta có thể chuyển sang câu hỏi của anh được không?"

Draco đã để ý điều này sẽ làm Granger khó chịu, để lần sau anh có thể trêu chọc cô. Có lẽ anh sẽ gửi tin nhắn tiếp theo của mình dưới dạng một bài tập để cô chấm.

Nhưng bây giờ, vấn đề chính. "Kịch bản tốt nhất, đây là chuyến viếng thăm một lần của một tên trộm phù thủy, kẻ muốn nhanh chóng kiếm được vài Galleon và sợ hãi trước kết giới của cô. Nhưng hãy coi vấn đề như thể đó là bước tiếp cận đầu tiên của một bên có thể là thù địch. Gần đây, cô có gợi ý cho bất kỳ ai rằng cô đang thực hiện Khám Phá của mình không?"

"Không," Granger nói, duỗi thẳng vai và tỏ vẻ phòng thủ. "Kể từ phản ứng không bình thường của Shacklebolt, tôi đã rất kín tiếng. Dự án hoàn toàn do chính tôi tài trợ và do đó luôn nằm trong ra-đa... đợi đã, anh không biết ra-đa là gì... ý là nó luôn được giữ kín. Tôi đã không đề cập một lời với bạn bè hay đồng nghiệp. Tôi có một số dự án nghiên cứu đang thực hiện... chúng đủ để giải thích cho lịch trình dày đặc của tôi."

"Vậy tại sao lại là bây giờ? Tại sao là ngày hôm nay?"

"Tôi không biết," Granger nói. "Không phải công việc của anh là giải quyết mấy vấn đề đó à?"

"Tôi đang trong quá trình điều tra đây, thưa Giáo sư." Đối với câu trả lời này, Draco đã được thưởng bằng một cái lườm. "Sự việc xảy ra cách đây mới có hai mươi phút, nên nếu cô cho tôi một chút thời gian, thay vì làm gián đoạn..."

Granger bùng nổ. "Ai mới là người gián đoạn ở đây."

"Ai là Larsen?"

"...Gunnar? Làm sao anh biết..."

Draco chuyển lịch trình của Granger về phía cô. "Không may là tôi đã nghiên cứu rất kĩ lịch trình của cô và anh ta là nhân tố mới duy nhất trong hai tuần qua."

"Tôi gặp anh ấy vào... thứ Năm tuần trước? Anh ấy là người đứng đầu một công ty dược phẩm của Đan Mạch. Họ đang phát triển một hệ thống phân phối thuốc mới. Hạt nano. Các ứng dụng lâm sàng tiềm năng cực kỳ thú vị cho lĩnh vực của tôi."

"Vậy anh ta là dân Muggle?"

"Phải."

Đầu ngón tay của Draco sốt ruột gõ lên bàn. Nó chẳng giúp được gì. "Và cho đến nay, cô đã giữ bí mật kín đáo tuyệt đối."

"Đúng. Thậm chí đến Thần Sáng bảo vệ tôi còn không biết gì cả."

"Ồ, tôi biết rõ chuyện đó, cũng như sự thất vọng của anh ấy." Những ngón tay của Draco gõ mạnh hơn. "Việc đó càng làm khó tôi hơn khi không biết phải bảo vệ cô khỏi cái quái gì nữa."

"Chẳng có gì cả. Và không ai biết."

"Chưa hết, hôm nay có ai đó cố vào nhà của cô."

"Phải. Nhưng chính anh đã nói rằng rất có thể đó là một kẻ trộm đang lảng vảng." Ngay cả khi cô lặp lại giả thuyết này, Granger vẫn có vẻ hoài nghi.

"Nhưng cụ thể tại sao lại là ngôi nhà của cô?"

"Tôi không biết."

"Tôi không tin lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên, đặc biệt là khi nó liên quan đến cô."

"Tôi cũng không tin." Granger trông có vẻ lo lắng như Draco. Một chân của cô bắt đầu đung đưa dưới gầm bàn, như cô thường làm khi khó chịu. Một lần nữa, Draco nhớ đến con mèo đang giận dữ quẫy đuôi.

"Nếu ai đó tiết lộ thứ gì đó và có người đánh hơi, tình trạng này không còn giống như hồi tháng giêng khi chúng ta thực hiện các biện pháp phòng ngừa. Chúng ta gọi đây là sự cố, nhưng nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, Granger, thì tôi cần phải biết cô đang làm gì. Cô có thể ràng buộc tôi với Lời Thề giữ Bí Mật nếu cần."

"Tôi hiểu. Và tôi hy vọng không có sự cố nào như vậy nữa. Tôi thà không ai biết gì cho đến khi tôi sẵn sàng công khai còn hơn. Anh có thể buộc tôi phải đi trốn hoặc làm điều gì đó tương tự cũng được."

Draco nghiêm túc nhìn cô. "Nếu cô nghĩ tôi nên buộc cô đi trốn, thì chuyện này phải Lớn Lao lắm."

"Nó Lớn Lao. Nhưng nó cũng Tốt Đẹp nữa. Nhưng nó sẽ khiến một số người khó chịu."

Draco không thể cưỡng lại được nữa và dùng Chiết tâm Trí Thuật lên cô. Điều Lớn Lao và Tốt Đẹp đang ở vị trí hàng đầu trong tâm trí Granger lúc này. Cô không Bế quan, bởi vì tại một thời điểm nào đó trong vài tháng qua, cô đã bắt đầu tin tưởng anh.

Thực ra, ngay bây giờ, Granger đang ở trong tình trạng hoàn toàn không phòng bị, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chờ câu trả lời của anh hoặc câu hỏi tiếp theo. Anh có thể ở trong tâm trí cô và nhìn thấy thứ đó trước khi cô Bế quan, và sau đó anh sẽ biết. Cô sẽ rất tức giận và không bao giờ tin tưởng anh nữa, nhưng anh sẽ biết được chuyện đó.

Draco nắm chặt đũa phép trong túi, nhận ra rằng mình không thể làm được. Anh tự nhủ rằng đó là vì anh không muốn chịu đựng những tiếng la hét tức giận chính đáng chắc chắn sẽ xảy ra sau đó. Và rằng nó không liên quan gì đến sức nặng của niềm tin mới này, hay nó quý giá như thế nào.

Granger đưa tay lên xuống cánh tay như thể cô đang lạnh. "Toàn bộ chuyện này khiến tôi rất bất an. Tôi không thích nó. Tôi thực sự hy vọng đó chỉ là một tên trộm ngu ngốc."

"Nếu đó không phải là một tên trộm ngu ngốc, thì... những kẻ xấu giờ đã biết rằng cô được bảo vệ cẩn thận."

"Nó tốt hay xấu?"

Draco nhún vai. "Cả hai. Nó sẽ cho chúng biết rằng cô... hoặc Bộ... nhận thức được những rủi ro và đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa. Rằng cô đang được bảo vệ. Điều đó có thể khiến chúng sợ hãi. Hoặc nó có thể đẩy chúng đến những cuộc điều động tồi tệ hơn."

"Tôi muốn nghĩ đến điều sau hơn," Granger nói, nhíu mày lo lắng. "Tuy nhiên, tôi đã có chiếc nhẫn và tôi có anh. Ít nhất thì cũng đủ làm tôi yên tâm một chút."

Có một sự chân thành không ngờ ở đây khiến Draco muốn bỏ chạy. Tại sao cô phải bày tỏ sự chân thành như vậy với anh? Anh gần như nhăn mặt.

"Và tôi không hẳn là một kẻ ngốc không có khả năng tự vệ," Granger tiếp tục. "Mặc dù thực tế là tôi đã hét lên và ngã lăn ra ghế khi bất ngờ nhìn thấy anh. Và tôi cũng có các bùa chắn bảo vệ tốt nhất ở nhà riêng. Chà... hầu hết là riêng tư. Tôi cho là các Thái Ấp và lâu đài ở thung lũng Loire thì thuộc kiểu khác."

"Những ngôi nhà cổ xưa đều có lợi thế của chúng," Draco nói. Anh không cố tỏ ra tự mãn; đó là sự thật.

Việc Granger liệt kê các biện pháp bảo vệ của cô dường như đã giúp cô bình tĩnh lại, ít nhất – cho đến khi cô nhớ lại điều gì đó và hỏi, "Anh có thấy con mèo của tôi không?"

"Không," Draco nói. "Nhưng tôi không có tìm. Tôi chắc chắn là nhỏ đáng ghét đó vẫn ổn."

"Tôi sẽ không kể với nó là anh gọi nó như vậy," Granger nói. "Nó chỉ ngừng rít lên khi tôi kể cho nó nghe về anh."

"...Cô nói chuyện với con mèo của cô về tôi á?" Draco hỏi, không chắc đây là hành vi mất trí hay bình thường đối với Granger.

"Nó thích được cập nhật thông tin. Để giúp nó quyết định nên cho anh ăn bao nhiêu lông."

"Nói với nó rằng tôi nghĩ nó là một con vật tốt."

"Được thôi."

"Con Half-Kneazle ấn tượng nhất mà tôi từng thấy."

Lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này, miệng Granger nhếch lên một nụ cười. Cô đứng dậy và tiếp tục xếp bài tập của sinh viên vào cặp của mình. "Tôi phải đi bây giờ."

Draco cũng vậy, đứng dậy và kéo chiếc ghế trở lại vị trí của nó. "Nhà ngoại cảm tình yêu là gì?"

Bất chợt hỏi Granger những chủ đề không liên quan và xem cô phản ứng đã phát triển thành một sở thích phụ mới và thú vị, dưới tên gọi Làm Phiền Granger.

Cô nhìn anh chằm chằm như thể cô vừa mới nghe nhầm. "Anh vừa nói nhà ngoại cảm tình yêu?"

"Ừ."

"Anh nghe về mấy thứ đó ở đâu trên trái đất này vậy?"

"Một nhà độc dược lừa đảo đã đóng giả làm cái đó. Đó là ai?"

"Người khẳng định có thể giúp những người cô đơn tìm thấy tình yêu thông qua những trò đùa thông thường... đọc tâm trí, bài tarot, lá trà. Họ là những kẻ lừa đảo, lừa lấy tiền của những người dễ bị tổn thương."

"Chà, mà nó mang lại kết quả đấy. Cho cô biết nè, có sự giúp đỡ của phép thuật đó."

"Không thể nào. Thuốc Tình yêu à?"

"Đúng."

"Dành cho dân Muggle?"

"Đúng."

"Thật kinh khủng," Granger nói. "Anh nên để mắt đến những người tội nghiệp đó. Độc dược có hiệu lực rất khác đối với những người không có phép thuật."

"Tôi biết. Các nạn nhân sẽ được kiểm tra y tế trong hai tuần tới."

"Tốt. Mà chúng là loại gì vậy?"

"Tôi không biết," Draco nói, lắc lắc cái túi mà anh đã vội vã nhét toàn bộ hàng hoá bị tịch thu vào đó. "Chưa kiểm kê."

"Ooh, anh có chúng à?"

Draco mở chiếc túi ra.

Granger ngó vào. "Hàng lậu! Thật là hồi hộp!"

Draco lấy ra vài lọ tối màu không dán nhãn. "Tôi nghĩ mấy cái lớn hơn là Cupid's Brew. Cái nhỏ hơn... Tình Dược?" Anh bật nút một cái lọ và đưa nó cho Granger. "Cô nghĩ nó có giống xà cừ không?"

"Khó nói lắm," Granger nói, nhìn chằm chằm vào cái lọ tối màu. Cô đưa nó lên mũi. "Nó không có mùi giống Tình Dược. Nó có mùi như nước hoa đắt tiền."

"Cái gì? Đưa coi," Draco nói, và anh cũng ngửi thấy mùi của nó. Đối với anh, nó không có mùi giống như nước hoa; nó có mùi ngọt ngào, với hương cà phê và kẹo bơ cứng, và sau đó là mùi khói.

"Chà?" Granger hỏi, một tay đặt lên hông. "Anh có chắc là mình không đột kích vào một xưởng sản xuất nước hoa không?"

"Tôi thấy có mùi cà phê," Draco nói. "Đó là Tình Dược."

Granger lại ngửi cái lọ. "Nhưng Tình Dược có mùi như cỏ mới cắt đối với tôi... còn đây là mùi nước hoa nam eau de toilette. Để xem tinh chất nó óng ánh như nào."

Cô biến một trong những tờ giấy trên bàn thành một cái đĩa phẳng, trên đó cô đổ một lượng thuốc lên. Chất lỏng trào ra từ chiếc lọ sẫm màu với một lớp bóng xà cừ lấp lánh. Một vòng xoắn hơi nước yếu ớt rít lên khi nó tiếp xúc với không khí, xác nhận bằng chứng rằng đó thực sự là Tình Dược.

Granger nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, hai tay khoanh lại.

"Chà," cuối cùng cô nói, "Đó là Tình Dược."

"Lần cuối cùng cô ngửi Tình Dược là khi nào?" Draco hỏi.

"Ơ... một lần trong lớp của thầy Slughorn."

Ký ức của chính Draco về trải nghiệm đó với vạc thuốc rất mơ hồ: có lẽ anh nhớ lại mùi cam quýt. Phiên bản mới này khá đẹp. Một hơi thở khác của nó phảng phất về phía anh: lần này nó có mùi như bầu trời rộng lớn, mùi muối biển, và một chút gì đó như thuốc sát trùng.

"Tình Dược có nghĩa là có mùi giống với những thứ mà anh thấy hấp dẫn hoặc quyến rũ," Granger lẩm bẩm. "Vậy tại sao...?"

"Tại sao gì?"

"Chuyện gì đã xảy ra với cỏ cắt và giấy da mới của tôi vậy?" Granger hỏi. Cô trông có vẻ buộc tội, như thể Draco phải tự chịu trách nhiệm cho sự thay đổi này.

"Khẩu vị đàn ông của cô tiến bộ hơn rồi chứ sao," Draco nhún vai. "Chắc chắn cô có thể tìm được người tốt hơn so với gã giúp việc làm vườn..."

Granger có vẻ cáu kỉnh. "Đừng coi thường tôi. Của anh có thay đổi không?"

Draco quan sát Granger một lúc, đánh giá xem cô có xứng đáng với thông tin khá riêng tư này hay không. "Chắc có."

"Lúc trước nó thế nào?"

"Tôi không nhớ. Kẹo chanh, hay gì đó."

"Và bây giờ là cà phê?"

"Phải," Draco nói. "Và kẹo bơ cứng."

"Anh có bao giờ ngừng nghĩ đến thức ăn không?"

"Không."

"Sự lãng mạn đã chết rồi à."

"Nói thẳng ra là vậy, Granger." Draco làm biến mất mẫu Tình Dược mà Granger đã đổ ra. Sau đó, anh bỏ các lọ trở lại vào túi của mình. "Tôi sẽ đi tìm một quán cà phê, biết đâu tôi sẽ gặp được tri kỷ của mình ở đó."

"Quán cà phê ở tầng dưới có panna cotta cà phê-kẹo bơ cứng. Có lẽ tri kỷ của anh là một món sữa trứng."

"Chỉ tôi xem."

Họ cùng nhau rời khỏi lớp học và đi bộ xuống tầng trệt. Granger vẫy đũa phép trước ngực Draco để che đi phù hiệu Thần Sáng của anh khỏi tầm nhìn; chiếc áo choàng đen của anh cũng không thu hút quá nhiều ánh mắt ở Muggle Cambridge.

Cô dẫn anh đến quán cà phê nhỏ đó. Chỉ còn lại một cái panna cotta trong cửa sổ.

"Đó là định mệnh," Granger nói.

Cô đã mua nó cho anh (anh không có tiền Muggle) và một cốc cappuccino cho mình.

"Cảm ơn vì đã cho tôi chia sẻ ngày đặc biệt này với hai người," Granger nói, đặt món tráng miệng vào tay Draco một cách vô cùng trang trọng. "Chúc tình yêu này trăm năm hạnh phúc."

Rồi cô đưa cho anh một chiếc thìa nhựa nhỏ. "Món quà của tôi dành cho cặp đôi hạnh phúc mới cưới."

Châm chọc, đôi khi, là Granger.

Họ bước ra khỏi tòa nhà và bước vào ánh nắng tháng Năm ấm áp. Draco đang ăn tri kỷ của mình bằng chiếc thìa nhựa, và nhìn thấy cơ hội trả thù của mình – một chàng trai trẻ vạm vỡ đang cắt cỏ.

"Nhìn kìa, Granger... người làm vườn của cô đang cắt tỉa cây. Cô có muốn tôi giúp nói chuyện với anh ấy không?"

"Đừng..."

"Này," Draco nói với chàng trai đó. "Anh có điện thoại không?"

"Ờ... Sao ạ?" người làm vườn hỏi.

Draco nắm lấy vai Granger và đứng sau cô. "Cô ấy hơi ngại, nhưng vị Giáo sư này muốn xin số của anh?"

"Cái gì của tôi?"

"Anh biết đấy," Draco nói, bắt chước cách Granger sử dụng thiết bị Muggle.

"Oh!" người làm vườn nói. "Số của tôi."

Granger hất tay Draco xuống. "Đừng để ý đến anh ta," cô nói với người làm vườn. "Anh ta là một kẻ ngốc."

Người làm vườn trông có vẻ bối rối, nhưng lại đầy hy vọng – trước sự thích thú tột độ của Draco. Anh ấy nhìn Granger từ trên xuống dưới. "Nhưng cô có muốn số của tôi không?"

"Không. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Anh quay lại làm việc đi nhé."

Người làm vườn xụ mặt xuống. "Được. Cô biết tìm tôi ở đâu nếu cô đổi ý chứ, Giáo sư...?"

"Granger," Draco nhắc một cách rất có ích.

"Chuyện đó không cần thiết đâu. Như tôi đã nói, người đàn ông này là một kẻ ngốc."

Nắm lấy khuỷu tay của Draco giống như bị véo hơn, Granger kéo anh đi khỏi, người làm vườn thất vọng nhìn theo.

Draco cảm thấy như mình mới mười hai tuổi, cười khúc khích một mình. "Anh chàng tội nghiệp đó trông buồn kinh khủng, cô có biết không."

Rõ ràng là Granger đã quá bực mình để đáp lại anh.

"Sau này đừng có hối hận, Granger."

"Ôi, im đi."

"Chúng ta đang đi đâu đây?"

"Đến một nơi mà tôi có thể Độn thổ và thoát khỏi anh."

Có một hốc tường tối phía sau bụi cây có vẻ phù hợp. Granger rút đũa phép của mình ra, và với cái nhìn khó chịu cuối cùng về phía Draco, cô Độn thổ về nhà.

Draco vẫn cười khà khà, cắm thìa vào món cà phê-kẹo bơ cứng của mình.

Lúc đó, anh mới phát hiện ra Granger đã biến nó thành chất nhầy Nhu Trùng.

"Nhỏ phù thủy đáng ghét," Draco nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia