ZingTruyen.Asia

(ĐM/Hoàn)Sống Lại Để Yêu Đương Với Một Kẻ Cố chấp

Chương 07

_enn23

"Không để tôi vào sao?" Hạ Trầm đứng ở cửa.

Cả người Quý Bạch đều hơi choáng váng, cậu trăm triệu lần không ngờ tới Hạ Trầm sẽ ở lại trường, không đúng, là cậu trăm triệu lần không ngờ tới Hạ Trầm thế mà lại trở thành bạn cùng phòng mới với cậu.

Hai người chung phòng ký túc xá, chẳng khác nào...

Trong nháy mắt hai chữ mập mờ kia xuất hiện trong đầu cậu, mặt Quý Bạch bùm một tiếng đỏ bừng.

Cậu thấy ánh mắt của Hạ Trầm dừng lại trên người mình, Quý Bạch ho khan một cái, nhanh chóng nhường đường cho hắn: "Cậu... cậu vào đi, không phải tôi định cản cậu, mà do ký túc xá mười rưỡi tắt đèn, tôi... tôi đang chuẩn bị đi tắm..."

Nói năng lộn xộn, Quý Bạch suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi chính mình, trong lòng cậu thầm mắng mình chẳng ra sao, cố ổn định tâm trạng, hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại được.

Hạ Trầm đi vào trước.

Vali của hắn rất xịn, lúc kéo vali, bánh xe ma sát mới mặt đất không phát ra một âm thanh nào, yên lặng đến khó tin.

Quý Bạch đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của Hạ Trầm, bỗng nhiên cậu cảm thấy ký túc xá rộng rãi thường ngày của mình nháy mắt dường như biến thành chật hẹp, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của Hạ Trầm.

Nhịp tim của Quý Bạch lại tăng lên.

Đúng vào lúc cậu đang thất thần, Hạ Trầm phía trước đột ngột dừng bước, Quý Bạch không kịp phản ứng, đâm đầu vào người hắn.

Quý Bạch: ". . ." Cậu muốn chết đi cho xong.

Quý Bạch nhanh chóng lùi ra, nói lời xin lỗi, "Tôi không cố ý đâu, vừa rồi tôi không chú ý -- "

Hạ Trầm nhìn cậu, vài giây đồng hồ sau hắn vẫn không nói gì.

Quý Bạch càng lúng túng hơn, cậu còn đang vắt hết óc suy nghĩ mình nên làm gì để giữ lại mặt mũi, thì đột nhiên cậu nhìn thấy trong ánh mắt của Hạ Trầm trước mặt có thêm mấy phần ý cười nhạt nhòa.

Quý Bạch khẽ giật mình.

Người người đều nói Hạ Trầm hung ác nham hiểm cố chấp, phần lớn đều sợ hắn.

Nhưng nếu bỏ qua khí chất khiến người khác không dám đến gần, thì tướng mạo hắn thực ra rất anh tuấn.

Giờ khắc này, hắn đứng đó nhìn Quý Bạch, sự u ám lãnh đạm dường như đã nhạt đi, hắn đứng dưới ánh sáng ấm áp của bóng đèn trong phòng ký túc xá, như một ngọn núi xa xăm trong bức tranh thủy mặc, bị che phủ bởi mây mù. Mặc dù không thể thấy rõ nhưng ý cười nhạt đến mức khó nhìn thấy kia lại khiến Quý Bạch sững sờ hồi lâu, trái tim loạn nhịp.

Cậu phí rất nhiều sức lực mới kìm được khóe miệng đang muốn cong lên, căng thẳng thấp thỏm bất an hóa tan thành mây khói, trái tim Quý Bạch muốn nhảy cẫng lên.

Cậu ho khan một cái, khó khăn lắm mới giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cầm đồ mình chuẩn bị để đi tắm lên: "Tôi đi tắm trước, cậu... cậu dọn dẹp đồ trước đi nhé".

Lúc Quý Bạch tắm rửa xong đi ra, Hạ Trầm đang nửa dựa vào ghế, tùy ý lật sách, dáng vẻ hờ hững.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Trầm ngước mắt nhìn cậu.

Vì mới tắm rửa xong, tóc Quý Bạch còn ướt, vài giọt nước theo tóc trượt xuống, cậu mặc trên người một chiếc áo phông rộng rãi có sọc màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần đùi, sạch sẽ lại thoải mái.

Hạ Trầm hơi híp mắt, im lặng nhìn cậu một lúc lâu, cảm thấy bụng dưới hơi căng lên.

Quý Bạch hoàn toàn không để ý đến tia sáng u ám hiện lên trong ánh mắt Hạ Trầm, cậu nhìn đồng hồ, thở phào: "May mà tôi tắm nhanh, không tốn mấy thời gian".

Vừa nói vừa giục Hạ Trầm: "Còn mười mấy phút nữa thôi, nhanh lên, tắt đèn thì không tắm được đâu".

Quý Bạch suy nghĩ một chút lại thấy bận tâm, nhíu mày do dự bổ sung thêm một câu: "Cậu... cẩn thận đừng để vết thương dính nước nhé".

Hạ Trầm có vẻ đang mỉm cười.

Hắn xoay người cầm hai bộ quần áo, đi đến trước mặt Quý Bạch.

Nhờ ưu thế chiều cao, hắn cúi đầu nhìn gương mặt của Quý Bạch. Làn da Quý Bạch rất trắng, bờ môi phấn hồng, Hạ Trầm im lặng nhìn một lúc lâu, gần như muốn cúi người hôn xuống.

Quý Bạch đứng im tại chỗ, không biết Hạ Trầm định làm gì, đối mặt với ánh mắt của hắn, trái tim cậu đập thình thịch, nhưng lại không muốn chạy trốn, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.

Vài giây sau, Hạ Trầm bỗng thu hồi ánh mắt, lùi bước, không nói lời nào, đi thẳng vào phòng tắm đóng cửa lại.

Quý Bạch: ". . ." Cậu làm gì khiến Hạ Trầm tức giận sao?

Quý Bạch đứng ở đó nghĩ một hồi, do dự hồi lâu, không lập tức lên giường nữa, mà quyết định đợi Hạ Trầm tắm xong.

Trong phòng tắm.

Hạ Trầm ở trần, nhìn vào vết thương của chính mình.

Nhìn một lúc lâu, hắn chậm rãi đưa tay vặn chốt mở, mặc cho dòng nước trút xuống.

Lúc nãy khi đối mặt với Quý Bạch, đúng là hắn đã muốn hôn xuống, dời ánh mắt đi chỉ vì hắn sợ mình không nhịn được.

Hạ Trầm bực bội vì khả năng tự chủ của mình, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt của Quý Bạch. Hắn cúi đầu cười không thành tiếng, liếm môi một cái, đáy mắt đỏ lên.

Lúc Hạ Trầm tắm rửa xong xuôi, trên người đã mặc quần áo chỉnh tề.

Áo trắng quần đen, mái tóc hơi ướt che ngang trán, trên người vẫn còn mang theo hơi nước ướt át và mùi hương sữa tắm dễ ngửi.

Lúc hắn đi về phía Quý Bạch, Quý Bạch bỗng thấy hoảng hốt.

Giống như trong nháy mắt cậu đã quay trở lại mười năm kiếp trước, lúc đó Hạ Trầm đã gánh vác toàn bộ nhà họ Hạ. Trong ấn tượng của Quý Bạch, dường như cậu luôn cảm thấy chỉ cần tỉnh dậy thôi, hắn sẽ lập tức biến thành một người cẩn thận lại tỉ mỉ như hiện tại.

Quý Bạch sững sờ hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lắc đầu xóa đi ký ức của kiếp trước, nhưng cậu vẫn không nhịn được ngẩng đầu hỏi Hạ Trầm: "Tắm xong rồi còn mặc như thế sao, không thoải mái lắm đâu".

Hạ Trầm lắc đầu, thản nhiên nói: "Quen rồi."

Kiếp trước hắn hờ hững nhận toàn bộ nhà họ Hạ vào tay, địa vị cao đương nhiên đi kèm sự bận rộn người ngoài không thể nào hiểu nổi. Hắn cần duy trì trang phục để tùy thời tùy chỗ có thể tổ chức ngay các cuộc họp và tham gia bất cứ sự kiện gì.

Mặc dù hắn chán ghét mọi thứ liên quan đến nhà họ Hạ ---

Hạ Trầm híp mắt, ánh mắt khó phát hiện ra dừng trên gương mặt Quý Bạch.

Kiếp trước hắn tốn nhiều công sức lắm mới đứng được ở nơi cao như vậy, cũng chỉ đơn giản vì muốn bảo vệ được người trước mặt này.

Thấy sắc mặt Hạ Trầm khác thường, Quý Bạch không biết hắn đang nghĩ gì, khẽ gật đầu, nhìn hắn chân thành khen ngợi: "Cậu mặc áo sơ mi rất đẹp".

Thật sự rất đẹp.

Tỉ lệ dáng người của Hạ Trầm tốt vô vùng, quanh thân được bao bọc bởi khí chất lạnh lẽo cấm dục, mà vòng eo mỏng manh kia lại khiến người ta cảm thấy hắn có một sự nguy hiểm khó hiểu.

Quý Bạch nghĩ đi nghĩ lại, tự ngượng ngùng ho khan một cái, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm.

"Tôi giúp cậu thay thuốc nhé?" Đột nhiên nhớ tới chuyện này, Quý Bạch vội vàng đứng lên, "Bác sĩ bảo một ngày phải đổi hai lần, vừa rồi cậu tắm có dính nước vào vết thương không?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, ngồi lên bên cạnh ghế của Quý Bạch, thân thể hơi lùi về phía sau, đặt tay lên mặt bàn.

Quý Bạch cầm thuốc tới, cúi đầu cẩn thận giúp Hạ Trầm thay thuốc.

Hai người cách nhau rất gần, Hạ Trầm gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Quý Bạch đang cúi đầu thay thuốc cho hắn phả lên da thịt, yếu hầu hắn nhấp nhô mấy lần, định nói chuyện với cậu.

"Bụp" một tiếng, ánh đèn trên đỉnh đầu phụt tắt, toàn bộ ký túc xá chìm vào một mảng tối tăm.

Quý Bạch bối rối, đang định đứng dậy, một giây sau, bàn tay của cậu bị người khác nắm chặt, ý thức được người nắm tay mình là Hạ Trầm, trái tim Quý Bạch lại nhảy lên, mặt cũng bốc cháy.

Giọng nói của Hạ Trầm trầm thấp nặng nề, "Đừng nhúc nhích".

Nhịp tim Quý Bạch đập như sấm: "Tôi... Ngăn tủ bên cạnh có đèn bàn, đã nạp điện rồi, mở lên là được".

Hạ Trầm đi bật đèn, Quý Bạch đi theo.

Nói đúng là, Hạ Trầm một mực nắm tay cậu, cậu không thể không đi sau hắn.

Bàn tay Hạ Trầm lớn hơn tay cậu một chút, nhiệt độ lòng bàn tay lại lạnh hơn.

Nhưng không biết tại sao, làn da bị Hạ Trầm tiếp xúc lại dần dần nóng lên, làm trái tim cậu cũng nóng bỏng.

Hạ Trầm lục tìm được đèn bàn, bật sáng, căn phòng ký túc xá cũng sáng lên.

Trong khoảnh khắc đó hai mắt Quý Bạch còn chưa kịp thích ứng, nhẹ "A" một tiếng. Hạ Trầm quay đầu lại nhìn cậu, Quý Bạch đỏ bừng mặt, vô thức né tay Hạ Trầm, hơi ngượng ngùng lui lại một bước.

Hạ Trầm cụp mắt, thản nhiên nói: "Vừa rồi sợ cậu bị ngã".

Quý Bạch hơi cảm động, từ nhỏ cậu đã có chứng bệnh về mắt, cũng sợ tối. Bình thường khi một mình ở trong ký túc xá, cậu sẽ lên giường trước khi tắt đèn, mở một chiếc đèn bàn mới yên tâm ngủ.

Cậu nhìn thấy sự quan tâm bé nhỏ kia ở trong mắt Hạ Trầm. Quý Bạch mím đôi môi sắp cong lên, gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừ... suýt nữa tôi đã ngã rồi".

"Tôi rất sợ bóng tối --- còn hơi bị quáng gà, lúc tắt đèn thường xuyên bị va đập".

"Lúc trước ở một mình, hiện giờ..." Quý Bạch nói khẽ: "Hiện giờ, may mắn đã có cậu".

Ánh đèn bàn ảm đạm, lờ mờ chiếu sáng hình dáng của thiếu niên.

Hạ Trầm yên lặng nhìn cậu một lát, vẻ mặt không thay đổi, đôi mắt lại sâu thêm, nhẹ thở ra một hơi, cố kiềm chế mình không làm ra hành động nào khác. Hắn khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi".

Quý Bạch lặng lẽ nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng hơi thất vọng.

Cậu đã nói rõ ràng đến vậy, chẳng lẽ Hạ Trầm nghe không hiểu?

Hay là cậu đang làm không đúng cách?

Quý Bạch hơi ủ rũ nắm tóc, ừ một tiếng, leo lên giường của mình.

Bên kia, Hạ Trầm nhìn theo bóng lưng của cậu.

Ở một góc độ thiếu niên không thể nhìn thấy, ánh mắt hắn đỏ lên, mang theo cố chấp u ám và khát vọng.

Lời lúc nãy Quý Bạch nói, hắn nghe thấy.

Nhưng đến tột cùng cậu đang có ý gì?

Hạ Trầm nhẹ thở ra, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, trong đầu không tự giác nhớ lại hình ảnh hắn và Quý Bạch lần đầu quen biết.

Chẳng lẽ. . . Quý Bạch còn nhớ hắn?

---

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo sẽ nói về lần đầu hai người gặp mặt, cũng nói lý do tại sao hai kiếp Hạ Trầm vẫn thích một người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia