ZingTruyen.Top

[ZSWW] - Rung Động

25

zhanbobo

Xe dừng trước cổng ký túc xá, Nhất Bác bước xuống rồi cúi đầu chào người tài xế. Không trở về phòng luôn, cậu ghé vào cửa hàng tiện ích ở ngay cạnh khu ký túc để mua kem, lúc này chỉ có nó mới xoa dịu được nỗi lòng của cậu.

Cầm chiếc kem ốc quế vị Chocomint bự chà bá, Nhất Bác thỏa mãn vừa đi vừa ăn. Về tới phòng ký túc xá vắng vẻ, sự buồn bực trong lòng lại như muốn trỗi dậy, đang vùng vùng vằng vằng tháo giày ra khỏi chân thì cây kem tuột khỏi tay rơi ụp xuống đất.

Nhất Bác tức giận nói lớn, "Đáng ghét, tất cả đều đáng ghét"

Nói xong cậu vung chân đá chiếc giày vẫn còn mắc ở mũi chân vào phía trong nhà. Trùng hợp đúng lúc Tiêu Chiến từ đâu xuất hiện đã dùng tay chụp được chiếc giày, Nhất Bác hoảng sợ lập tức cúi mặt xuống nhìn cái kem đang tan chảy dưới chân.

Cầm chiếc giày mang đặt lên kệ tủ, Tiêu Chiến cúi người nhặt nốt chiếc giày ở cạnh chân của Nhất Bác lên, xếp ngay ngắn

"Có chuyện khiến em không vui sao? Nếu là do mấy người bạn của tôi... thì tôi"

Không để Tiêu Chiến nói hết, Nhất Bác đã ngắt lời, "Không phải, chỉ là... chỉ là chuyện riêng của em thôi"

Chỉ tay xuống cái đống nhão nhoét dưới chân, cậu nói thêm, "Em cần phải dọn dẹp cái chỗ này trước khi mọi người trở về"

"Để tôi làm cho, em vào trong đi"

Tiêu Chiến lấy cái chổi kèm hót rác ở phía sau cửa dọn dẹp, thấy bạn nhỏ chưa trở về phòng thì khó hiểu hỏi

"Sao vậy? còn chuyện gì sao?"

Nhất Bác lắc đầu, lại hỏi vì sao Tiêu Chiến ở nhà, không phải anh có hẹn với nhóm người kia đi tới phòng trà vui chơi sao? Không trả lời câu hỏi của cậu ngay, Tiêu Chiến mang chỗ kem chảy ra thùng rác to ở ngoài hành lang để đổ bỏ, còn cẩn thận dùng nước để rửa sạch sẽ chổi và hót rác. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, anh kéo Nhất Bác tới phòng khách, ấn cậu ngồi xuống ghế sô pha rồi mới trả lời

"Tôi và mọi người không đi, vì em không đi nên chúng tôi cũng không muốn đi"

Thấy bạn nhỏ mở to mắt nhìn mình, Tiêu Chiến nhấc tay xoa đầu cậu, bật cười, "Sao tự nhiên lại ngây ngốc ra thế? Chúng tôi sao có thể để em ở nhà một mình được, vì vậy trước đó mới hỏi ý kiến của em"

"Thì ra lúc đó là anh đang hỏi ý kiến của em sao?"

Tiêu Chiến ngập ngừng một lúc mới gật đầu. Dù lời nói trước đó không rõ ràng, nhưng chỉ cần bây giờ anh giải thích cho Nhất Bác hiểu là được. Tuy nhiên việc bạn nhỏ không muốn chia sẻ tâm tư của mình làm Tiêu Chiến không vui, anh muốn trở thành chỗ dựa cho cậu, dù là một nơi để trút giận cũng tốt, vậy thì Tiêu Chiến mới có dũng khí tiếp tục theo đuổi đoạn tình cảm này

"Nhưng hình như tâm trạng của em khi đó không được vui"

Biết Tiêu Chiến vì mình mà không tới phòng trà cùng với A Ly, tâm tình của Nhất Bác vui sướng bay bổng, điều này chứng tỏ cậu ở trong lòng anh có vị trí quan trọng hơn A Ly rồi, giờ chỉ cần vượt qua cái người được gọi là Lão bà thì coi như đã rước được một nửa Nam Thần trong lòng về nhà.

Tuyệt đối không được làm mất hình tượng tốt đẹp với Nam Thần, càng không thể để anh biết Nhất Bác ngốc nghếch không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, còn quay sang giận dỗi trách móc anh nữa chứ.

"Thực ra là vì chuyện của Vương Cẩm Chi, anh ấy không nói cha của em đã về nước còn đang ở chỗ của anh ấy, báo hại em bị ông mắng"

Tiêu Chiến hỏi vì sao cha Vương lại mắng Nhất Bác? Cậu lắc đầu, sau đó lại nói có lẽ là vì chuyện chiếc xe yêu thích của Vương Cẩm Chi, hiện tại đang nằm trong viện bảo dưỡng. Nghĩ tới đây cậu lại bày ra vẻ mặt hờn dỗi, miệng lẩm bẩm

"Cha lúc nào cũng thiên vị Vương Cẩm Chi hết"

Tiêu Chiến không tin cha Vương vô cớ mắng Nhất Bác, trong chuyện này ắt hẳn còn có nguyên nhân khiến ông đứng về phía Vương Cẩm Chi

"Em nói anh trai bỏ ván trượt của em, là tự dưng anh ấy vứt đi sao?"

"Không phải, trước đó em bị ngã nên Vương Cẩm Chi mới đem ván trượt ném vào thùng rác, còn cấm em không được chơi trượt ván nữa. Anh ấy hành xử ngang ngược như vậy mà cha nói là vì lo cho em, muốn tốt cho em. Vì bênh vực cho Vương Cẩm Chi mà cha có thể đổi trắng thành đen, đúng là khiến người ta tức giận"

"Em thấy anh trai không thương em sao? Vì em bị ngã nên anh ấy mới làm vậy mà"

"Sao có thể? Chuyện té ngã là rất bình thường, đâu thể vì vậy mà ngăn cấm sở thích, niềm vui của người khác. Nếu Vương Cẩm Chi yêu thương em thì anh ấy nên ủng hộ mọi quyết định, sở thích và đam mê của em mới đúng, đâu có dùng tiền để ép em từ bỏ sở thích của mình"

Nghe xong những lời Nhất Bác nói, Tiêu Chiến bỗng chốc tỉnh ngộ. Đối với bạn nhỏ, tình yêu thương là phải đáp ứng mọi điều mà cậu muốn, phải bộc lộ rõ ràng chứ không thể âm thầm dùng hành động thay thế lời nói.

Giống như việc Vương Cẩm Chi vì lo lắng em trai lại bị ngã nên dứt khoát loại bỏ nguy cơ, nhưng anh ta không nói rõ tâm ý của mình với Nhất Bác mới dẫn tới việc cậu hiểu lầm, rồi làm ra những việc ngốc nghếch. Cha Vương cũng muốn Nhất Bác tự hiểu được tình cảm của anh trai, ngược lại khiến cậu hiểu thành ông dung túng và thiên vị cho anh ta hơn mình.

Từ hai tấm gương sáng kia, Tiêu Chiến đã rút ra được kinh nghiệm quý báu cho hành trình chinh phục bạn nhỏ. Cha Vương có bị Nhất Bác hiểu lầm thì ông vẫn là cha của cậu, Vương Cẩm Chi có bị Nhất Bác ghét bỏ thì anh ta vẫn là anh trai, vẫn có thể dùng tiền và vật chất để khiến cậu ngoan ngoãn, vui vẻ nghe lời, dù cho có chuyện gì xảy ra thì ba người họ vẫn có mối liên hệ vô cùng mật thiết không thể tách rời.

Nhưng còn Tiêu Chiến thì sao? Anh chẳng có bất cứ thứ gì ngoài trái tim vì Nhất Bác rung động. Trước đây anh chỉ có một mục tiêu là cố gắng học thật tốt, sau đó kiếm được một công việc ổn định với mức lương cao thật cao, hy vọng bản thân sau này có được một cuộc sống sung túc đầy đủ, không thiếu thốn.

Bây giờ điều khiến Tiêu Chiến bận tâm hơn cả là những chuyện có liên quan tới Nhất Bác, nghĩ cách làm sao để trái tim nhỏ của cậu cũng vì anh mà rung động, mong ngóng chờ đợi một ngày cậu đồng ý cùng anh nắm tay sánh bước. Còn về phía gia đình của Nhất Bác, điều này Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới.

"Vậy bây giờ cha của em đang rất giận phải không? Em có cần tới để xin lỗi ông ấy không?"

Nhất Bác lắc đầu, cậu mang chuyện cha Vương không cho phép ở lại ký túc xá kể ra, còn không quên bồi một câu phía sau

"Đều tại Vương Cẩm Chi hết"

Tiêu Chiến hỏi Nhất Bác rất sợ cha Vương sao? Cậu lắc đầu, nói không hẳn là sợ, từ nhỏ ông luôn nghiêm khắc nhưng chưa từng lần nào tức giận thực sự với cậu cả, chỉ duy nhất có lần này.

"Vậy.. em sẽ quay về nhà sao? Còn ký túc xá?"

Nhất Bác buồn rầu nhìn Tiêu Chiến, "Cha của em có thể không tức giận, nhưng việc mà ông ấy đã nói ra chắc chắn sẽ thực hiện, em chưa từng làm trái ý cha"

Tiêu Chiến bất an khi nghe Nhất Bác nói chưa từng làm trái ý cha Vương. Mọi người đều biết Vương Tổng là người coi trọng thể diện, lỡ như biết được có một người nghèo hèn muốn theo đuổi con trai của mình, ông ấy tuyệt đối không cho phép và sẽ làm mọi cách để ngăn cản, tới lúc đó Nhất Bác sẽ phải đưa ra lựa chọn.

Tất nhiên Tiêu Chiến không hề muốn chuyện đó xảy ra, càng không muốn Nhất Bác vì anh mà trở mặt với gia đình, thế nhưng anh lại muốn được ở bên cạnh cậu. Nếu cha Vương xem trọng người có tài thì tốt quá, Tiêu Chiến đủ tự tin dùng khả năng của mình thuyết phục ông.

"Bao giờ em sẽ dọn đi?"

"Chưa biết, cha nói sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ sẽ tới đón. Em không muốn rời khỏi đây chút nào, ở cùng với mọi người em rất vui"

"Không còn cách nào khác thuyết phục cha em đổi ý sao?"

Nhất Bác lắc đầu, từ trước tới nay chưa ai dám có ý kiến trước sự quyết định của cha Vương, chỉ mỗi một mình cậu dám phản bác lại nhưng đều vô hiệu, chả có ích gì còn khiến ông ấy bực bội thêm.

"Vậy..."

Tiêu Chiến ngập ngừng một vài giây mới nói tiếp, "Có phải việc kết hôn cũng là do cha em làm chủ?"

"Sao... sao có thể? Em chỉ đồng ý kết hôn với người mà em thích, cha không quyền can thiệp vào hạnh phúc của em"

Tiêu Chiến tiếp tục dò hỏi, nếu chẳng may người mà Nhất Bác thích không vừa mắt cha Vương, ông không đồng ý cho cậu quen người đó thì sao?

Nhất Bác bỗng dưng trầm lặng, nhớ lại trong mấy cuộc họp gia đình lúc trước cha Vương có nhắc, ông không quan tâm con cháu nhà họ Vương quen ai, quan trọng phải môn đăng hộ đối, mặt mũi nhà họ Vương không thể bị người đời chê cười được.

Chị cả của Nhất Bác tên là Vương Bội Bội, người đứng tên với cô ấy trong bản đăng ký kết hôn là Elena, tiểu thư quý tộc mang trong người hai dòng máu Nga và Trung. Vương Bội Bội đã cùng Elena kết hôn năm ngoái, nhận được sự chấp thuận của tất cả mọi người bao gồm cả cha Vương. Hai người không những đẹp đôi về ngoại hình mà cả gia thế cũng tương xứng, vì vậy đối với cuộc hôn nhân đồng giới này không ai có dị nghị gì, chỉ có sự sùng bài và ngưỡng mộ.

Hiện tại Elena đang mang song thai, đó là kết quả thụ tinh trong ống nghiệp được tiến hành đầu năm. Bác sĩ đã lấy trứng của hai người và dùng tinh trùng của một người đàn ông để tiến hành cấy phôi, sau đó thì chuyển hết vào cơ thể của một mình Elena. Ý tưởng thông minh của Bội Bội khiến cha mẹ hai bên rất vừa lòng.

Còn về phần Vương Cẩm Chi, người vợ sắp cưới Tô Đề Lan là bạn của Elena, anh ta gặp cô ấy trong đám cưới của chị gái và lập tức si mê. Vừa hay Đề Lan là một thiên kim tiểu thư của tập đoàn sản xuất nguyên liệu bánh kẹo nổi tiếng thế giới, đứa con dâu này cũng khiến cha mẹ Vương rất vừa ý.

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, tự hỏi người con dâu này có khiến cha mẹ Vương vừa ý hay không? Nếu như hai người không chấp nhận anh thì cậu phải làm thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top