ZingTruyen.biz

[ZSWW/Edit] Ngoại lệ duy nhất (Hoàn)

Chương 5

augustur

Tiêu Chiến nhìn tốc độ ăn cơm càng lúc càng nhanh của hai người còn lại, không khỏi nhíu mày: "Không phải. Hai người ăn nhanh như vậy làm gì? Ma đói đầu thai à?"

Một già một trẻ ăn xong lau miệng, đưa tay về phía thanh niên.

"Làm gì?" Anh giả ngu, tiếp tục ăn chậm nhai kỹ.

Sau đó Tiêu Chiến bị hai người chặn lại, ông ngoại Tiêu chống nạnh cau mày: "Làm gì hả? Tiêu Chiến con ngứa đòn đúng không, mau trả điện thoại cho ta và Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác ở một bên ra sức gật đầu phụ họa.

Thấy bộ dáng tiếp tục thờ ơ của cháu mình, lão nhân gia đảo mắt liền bưng đồ ăn về phòng bếp. Anh sửng sốt ngây người, lên tiếng hỏi: "Con nói đã... ông ngoại, sao lại đem đồ ăn đi, hai người ăn rồi nhưng con còn chưa xong mà?"

Thiếu niên nhìn hiểu ánh mắt ông ngoại, chìa tay đòi: "Mau lấy điện thoại ra đây, nếu không thì anh đừng hòng ăn cơm!"

Tiêu Chiến cong môi, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy hai chiếc điện thoại trong túi quần trả cho cậu, ánh mắt tràn ngập ý cười. Nam hài đòi được dế yêu liền nhếch miệng nhìn anh.

"Ông ngoại, lấy được điện thoại rồi." Vương Nhất Bác la lên.

Ông ngoại Tiêu nhẹ gật đầu.

"Hai người mau trả đồ ăn về lại cho con chứ." Thanh niên nhìn hai con người vừa ôm được điện thoại đã vọt lên sô pha, khuôn mặt lộ ra biểu cảm không biết làm sao.

"Tự mình bưng đi!"

Lý quản gia lặng lẽ che miệng cười, "Đột nhiên cảm giác được nơi này có hương vị của 'nhà' rồi."

"Ông ngoại, con thắng rồi, con nhiều hơn người hai mạng nha." Thiếu niên ngồi trên sô pha nhìn chiến tích của mình, miệng ha ha cười.

"Được được, trận này con thắng."

"Vậy phải cám ơn ông ngoại đã nhường rồi."

Phòng khách trong nhà lập tức vang lên từng trận tiếng cười giòn tan, làm ai nghe được cũng thấy ấm áp vô cùng.

Tiêu Chiến tùy ý liếc nhìn điện thoại trên tay, chân bắt chéo, lưng tựa vào ghế, tư thế có chút lười biếng: "Ông ngoại, có công ty bên Hàn Quốc muốn hợp tác với chúng ta về một hạng mục, con nghĩ chúng ta cũng nên phát triển ra nước ngoài, người thấy cơ hội lần này thế nào?"

Vừa dứt lời anh đã chuyển ánh mắt sang bạn nhỏ nào đó đang ngoan ngoãn ngồi chăm chú xem TV.

Tay ông ngoại dừng một chút ở đĩa hạnh đào, khóe mắt đã đầy vết chân chim cong lên nét cười: "Con cứ xem mà làm, tập đoàn cũng đã giao cho con quản lý rồi. Ta bây giờ chỉ cần dưỡng già cho tốt thôi."

"Ừm."

Lúc ông ngoại Tiêu và Lý quản gia còn đang tâm sự những chuyện trên trời dưới đất, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã về phòng ngủ.

"Lão Lý, cậu thấy Nhất Bác thế nào?"

"Đứa nhỏ này tuy nhìn qua có chút lạnh lùng lại ít nói, nhưng tôi thấy rất xứng với tiểu Chiến."

"Cậu thấy xứng à, ta cũng giống vậy. Hôm nay Tiêu Chiến còn bỏ bữa tiệc kia mà trở về, trước đây nó chưa từng làm vậy, cũng ít khi về ăn cơm cùng lão già này."

"Đúng vậy, bây giờ tiểu Chiến đã kết hôn rồi, ngài cũng nên thư giãn lòng mình thôi."

"Được, trước kia ta vẫn cứ luôn sợ nó không muốn kết hôn, bây giờ cậu nhìn xem, nói kết hôn liền kết hôn, nhưng ta vẫn thấy hai đứa có gì đó là lạ." Ông ngoại Tiêu mờ mịt không rõ.

"Lạ chỗ nào, rất bình thường mà."

"Chính là không có cảm xúc mãnh liệt thời thời khắc khắc đều muốn dính lấy nhau kiểu như tân hôn, bọn nó không phải vậy. Ngược lại ta thấy có chút khách khí, ai da, ta đi lên lầu nhìn hai đứa nó một cái." Ông ngoại Tiêu chỉ tay, chầm chậm bước lên lầu.

"Do ngài nghĩ nhiều thôi, tôi thấy rất tốt, nếu như thời thời khắc khắc đều dính cùng một chỗ sẽ rất nhàm chán." Chú Lý khoát tay, "Chờ tôi đi với."

Vương Nhất Bác vừa tắm xong, hiện đang nằm dài ra sô pha lướt điện thoại. So với cái người đêm trước vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên, đêm nay cậu đã có chút tùy ý.

"Cảm ơn anh." Thiếu niên bước đến bàn làm việc của nam nhân, lên tiếng.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, cặp mắt thụy phượng toát ra vẻ khó hiểu.

"Hôm nay tôi đến bệnh viện, biết anh đã tới một lần, cảm ơn anh."

"Muốn cảm ơn tôi thì..." Lời còn chưa dứt, thanh niên đã nghe được tiếng bước chân lên lầu, anh kéo tay nam hài, nhỏ giọng nói: "Là ông ngoại, lên giường nằm."

Bạn nhỏ cũng hốt hoảng phóng nhanh theo đối phương lên giường. Tiêu Chiến quay đầu nhìn khắp phòng, thấy đống chăn gối của Vương Nhất Bác còn ở trên sô pha liền gom lại quăng xuống dưới giường.

Hàng loạt động tác vừa rồi chẳng khác nào một tên trộm.

Thiếu niên vô cùng khẩn trương, tim đập mạnh, hai tay cậu nắm ghì chăn thật chặt.

Ngoài cửa quả nhiên vang lên giọng của lão nhân gia: "Nhất Bác, tiểu Chiến, hai đứa ngủ chưa?"

Nam hài định mở miệng trả lời đã bị người lớn hơn che lại, anh lắc đầu: "Đừng đáp, giả vờ là chúng ta đã ngủ đi." Sau đó liền ôm người vào trong ngực.

"A, ừm ừm." Bạn nhỏ bị dọa sợ chỉ biết gật gật đầu.

Cửa mở ra.

Ông ngoại Tiêu và chú Lý dáo dác ngó vào đã thấy hai người đang nằm say giấc trên giường, Vương Nhất Bác còn rúc vào ngực Tiêu Chiến, tay anh khoác lên eo cậu. Lão nhân gia quay sang cười nói với chú Lý: "Hai đứa nó ngủ cũng sớm quá đi." Lại nhìn thêm một lần, không thấy có vấn đề gì mới lặng lẽ đóng cửa.

"Ngài xem, tình cảm đôi phu phu trẻ rất tốt, là ngài nghĩ nhiều rồi."

"Phù." Hai người trên giường đồng loạt thở hắt ra một hơi.

Thiếu niên vừa vén chăn định về lại sô pha đã bị người nọ kéo cổ áo, cậu nghe thấy anh nói: "Ngủ luôn ở đây đi, lỡ như ông ngoại đột ngột tập kích mà thấy em ngủ trên ghế thì chẳng phải chúng ta phí công nhọc sức à."

"A... việc này." Nam hài có chút ngượng ngùng, tối hôm qua mới ngủ trên sô pha mà hôm nay đã leo thẳng lên giường rồi, tốc độ cũng nhanh đến đáng sợ.

"Sợ tôi sẽ làm gì em sao?" Giọng nói trầm thấp của Tiêu Chiến lại vang lên, gương mặt khiến bao người ưa thích kia tiến đến gần cậu, anh nhướng mày, hơi thở thơm mùi bạc hà phả vào mũi Vương Nhất Bác.

"Tôi sợ gì chứ, không sợ, ngủ thì ngủ!"

"Vậy nằm xuống đi." Đối phương vẫn tiếp tục trêu chọc.

"Nằm thì nằm."

Nửa đêm đầu thiếu niên còn ngủ rất có quy củ, vẫn duy trì tư thế mẫu mực của mình, tay gắt gao nắm chặt mép chăn, nằm nhích qua một bên giường, cố gắng không đụng vào người bên cạnh.

Nhưng sau đó, bạn nhỏ ngủ say đã buông thả bản thân, cái gì dáng ngủ, cái gì mẫu mực đều đi chơi hết.

Tiêu Chiến vốn ngủ không sâu liền cảm giác có một cái chân gác lên người mình. Anh chống tay nhổm dậy, nhờ vào ánh đèn ấm áp mà nhìn đứa nhỏ đang say giấc bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều.

Tia sáng vàng nhạt đáp lên mặt cậu, đây là lần đầu thanh niên nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác ở khoảng cách thế này, gần đến mức có thể thấy rõ cả những sợi lông tơ nho nhỏ, nam hài lớn lên thật dễ nhìn, làn da cũng rất tốt.

Bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng chạm vào mặt đối phương, một cảm giác nhồn nhột truyền đến, người nhỏ hơn theo phản xạ khều khều tay, vì ngủ say mà còn nỉ non phát ra mấy âm giọng mũi.

Tiêu Chiến khẽ cười, đôi mắt thụy phượng lóe sáng như cất giấu cả bầu trời sao, anh tiến lại gần tai bạn nhỏ, hạ thấp giọng: "Làm sao bây giờ? Hình như tôi không quản được trái tim này nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz