ZingTruyen.Top

Zsww Chien Bac Nguoi Noi Paris Chang Co Anh Mat Troi Trans


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng thức dậy sau cơn say, sâu trong thâm tâm cứ cảm giác rằng bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều điều.

Khi Vương Nhất Bác mở mắt ra, trời cũng đã sáng dần. Rèm cửa tông màu xám của căn phòng khách sạn sang trọng có những khe hở đón chào các tia sáng từ bên ngoài vào, khiến cho con người ta bớt đi cảm giác cô đơn.

Trong điện thoại là một tin nhắn mà Tiểu Phi gửi đến cách đây không lâu: Vương lão sư, hẹn gặp anh ở X.Studio lúc chín giờ sáng, anh có thể đến studio ăn sáng cùng mọi người.

Vương Nhất Bác cố nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm qua, và mảnh ký ức cuối cùng dừng lại ở Le Syndicat; một số mảnh ký ức vỡ vụn liên tục lóe lên tiếp sau đó, và có rất nhiều điều liên quan đến Tiêu Chiến, tựa như bốn năm trước đây. Thật nực cười, đến giờ mà em vẫn có thể nằm mơ được.

Vừa tắm xong, em liền thấy trên bàn có hai gói thuốc giải rượu, có lẽ là do Đại Thần để lại lúc đưa em về.

Đầu vẫn cảm thấy có chút đau nhứt, chắc có lẽ đêm qua thật sự đã uống quá nhiều. Thiếu niên lặng lẽ uống hết thuốc giải rượu, tiện tay với lấy một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu đen mặc vào người, bên ngoài khoác chiếc áo khoác đen y hệt chiếc áo hôm qua, chậm rãi bước ra ngoài.

Khi Vương Nhất Bác đến trường quay X.Studio, mọi người đã quây quần trên bàn, Tiểu Phi thấy em đi vào liền vẫy vẫy tay, "Vương lão sư, qua ăn sáng cùng mọi người đi ạ."

Bữa sáng hôm nay khác với ngày hôm qua, hôm qua là bữa sáng kiểu phương Tây thuần túy, hôm nay thì có nhiều món kiểu Trung Quốc hơn. Còn có những chiếc hoành thánh nhỏ mà Vương Nhất Bác yêu thích. Bụng đói rồi nên em có chút thèm ăn, "Mọi người có ai ăn bát hoành thánh này không?"

Tiểu Phi lắc đầu, "Vương lão sư ăn đi."

"Cảm ơn."

Ngay khi mở nắp hộp giữ nhiệt ra, xộc ngay lên mũi là mùi giấm quen thuộc. Vương Nhất Bác vô cùng sợ tối qua mình đã uống quá nhiều dẫn đến khứu giác có vấn đề, nên nhanh chóng húp một ngụm canh rồi gắp miếng hoành thánh cho vào miệng. Thật sự là bát hoành thánh này đã được cho thêm dấm, vị chua không quá nhiều cũng không quá ít, thật hay vừa vặn với khẩu vị của em.

Nếu là ở Trung Quốc, em vẫn có thể tin đây là sự trùng hợp, nhưng bây giờ lại đang ở Paris, trong lòng em không khỏi cảm thấy nặng nề hơn vài phần. "Bữa sáng này ai mua vậy ạ?"

"Tiêu lão sư đấy ạ. Anh ấy là người duy nhất ở đây có xe hơi, thuận tiện đem vào đây." Warren nhanh chóng trả lời.

Nghe được câu trả lời này, Vương Nhất Bác không có vẻ gì là ngạc nhiên. Mặc dù có nhiều người cho thêm giấm vào hoành thánh, nhưng hầu hết mọi người đều tự mình thêm vào tùy theo khẩu vị, chẳng quán nào tự ý cho vào trước cả.

Em nhìn quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Tiêu Chiến. "Tiêu lão sư đâu rồi ạ?"

"Đang dựng bối cảnh quay phim chụp hình."

"Vâng."

Vu Hồng đặt đồ ăn và đũa xuống, "Tôi đi hỏi Tiêu lão sư hôm nay chụp tạo hình gì, anh ấy bảo sẽ đưa món phụ kiện nghệ thuật quý giá cho tôi chọn."

"Vu lão sư không cần đi, Tiêu lão sư đã giao phó xong xuôi rồi. Tôi sẽ đến phòng trưng bày lấy sau." Warren ngăn Vu Hồng đứng dậy.

Vu Hồng quay mặt lại, nửa đùa nửa thật nói: "Lại là khu A?"

"Vâng. Bộ thứ tám." Warren cũng đặt cốc cà phê trong tay xuống, "Tôi đi lấy ngay. Vương lão sư, Vu lão sư, mọi người cứ ăn từ từ." Nói xong anh ta liền chạy đi.

Tạo hình của ngày hôm nay rất khác so với ngày hôm qua, nếu như ngày hôm qua là nam thần cấm dục thì hôm nay lại là chàng trai nhà bên. Áo len hoa văn chắp vá màu xanh lá cây đậm, kết hợp cùng quần kaki ống suông. Trên đầu đội một chiếc mũ kaki, cùng với một dải ruy băng màu xanh lá cây mềm mại.

Khi Vương Nhất Bác thay trang phục xong, Tiêu Chiến đã bước ra từ studio. "Vu lão sư, hôm nay trang điểm nhẹ một chút." Nói xong liền ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi quay lại, "Nhớ che đi quầng thâm mắt cho cậu ấy."

Ngay khi Tiêu Chiến rời đi, Warren liền đi tới và nói nhỏ vào tai em rằng: "Vương lão sư, tối nay đừng ra ngoài uống rượu nữa nhé. Mặc dù Tiêu lão sư nhìn có vẻ hiền lành thân thiện, nhưng trên thực tế yêu cầu của anh ấy rất cao, nếu để ảnh hưởng đến công việc, anh ấy sẽ dọa anh sợ chết khiếp đấy. "

Vương Nhất Bác sửng sốt trong một giây, hôm qua không phải mình đi uống rượu với Đại Thần sao? Làm sao Warren biết được, nếu như thế, thì chẳng phải Tiêu Chiến cũng biết rồi sao, "Làm sao cậu biết?"

"Hôm qua chúng tôi ở trong nhóm bàn luận về các mục công việc của ngày hôm nay, sau đó Tiểu Phi gọi cho anh, thế là bạn của anh bắt máy, nói rằng anh say quắc cần câu rồi."

Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi, hôm qua tôi uống cùng bạn bè hơi quá chén."

"Không sao, chúng tôi không vấn đề gì. Ngày mai khi kết thúc công việc, chúng ta vẫn có thể đi uống cùng nhau một trận đã đời. Nhưng đừng để Tiêu lão sư biết được, anh ấy không thích người khác uống rượu trong khoảng thời gian làm việc quan trọng." Warren vừa nói vừa thận trọng nhìn quanh nhìn quất studio, như đang sợ Tiêu Chiến đột nhiên lù lù xuất hiện.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không giỏi uống rượu và cũng không thích uống rượu. Trong khoảng thời gian quen biết Tiêu Chiến, lần duy nhất em say là khi nhóm bọn em thắng một trận bóng rổ.

Kết quả là Vương Nhất Bác lần đầu tiên uống rượu không biết chừng mực, liền uống một hơi cạn sạch rượu, còn để Tiêu Chiến cõng em về ký túc xá trường.

Chỉ là lúc đó bọn họ còn đang trong giai đoạn chớm nở tình cảm, còn bây giờ thì chẳng là gì cả. Tiêu Chiến làm gì mà quan tâm đến em nữa.

"À đúng rồi, Vương lão sư, lát nữa anh nhớ cảm ơn Tiêu lão sư đấy. Tối hôm qua nửa đêm nửa hôm phải lật đật đến quán bar đón anh đưa về khách sạn." Warren nói xong liền rời đi làm việc.

Chỉ còn Vương Nhất Bác ngồi đó với đầu óc choáng váng. Bộ não bùng nổ với một tiếng "bùm". Em cho rằng việc uống rượu ngày hôm qua là bí mật giữa em và Đại Thần. Nhưng bây giờ không chỉ tất cả mọi người đều biết, mà ngay cả Tiêu Chiến cũng biết điều đó.

Em luôn nghĩ rằng Đại Thần đã đưa em trở về vào đêm qua. Nhưng nếu là Tiêu Chiến, em chẳng có cách nào phán đoán những gì mình đã làm hoặc đã nói, liệu bản thân có khóc có làm khùng làm điên trước mặt Tiêu Chiến hay không.

Vương Nhất Bác đưa tay sờ khóe môi.

Một số hình ảnh mờ ảo chợt hiện về trong đầu, và em không thể nhớ rõ hay phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.


Vương Nhất Bác trong trạng thái xuất thần đến phòng quay được chỉ định, một cục bông nhỏ lao đến chân em.

Đó là một bé mèo chân ngắn có hai màu đen trắng, lúc này nó đang nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe dường như đang nhìn em.

Kiên Quả, sao em lại ở đây." Vương Nhất Bác hưng phấn ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy mèo con mũm mĩm, tay sờ sờ vào mũi nó, "Kiên Quả của ca ca, ca ca nhớ em lắm đấy, em không nhớ ca ca sao?."

Kiên Quả là một con mèo chân ngắn do Tiêu Chiến nuôi từ nhỏ. Tiêu Chiến còn tự nhận mình là cha của nó.

Lúc ban đầu khi theo đuổi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng lấy Kiên Quả ra làm vũ khí. Cho nên con mèo nhỏ này cũng được tính là có công lao rất lớn trong công cuộc theo đuổi em.

Sau này khi cả hai quen nhau, lúc đầu Vương Nhất Bác cũng tự nhận mình là người cha thứ hai của Kiên Quả, nhưng sau này em bắt đầu chê Tiêu Chiến quản mình quá chặt, trêu anh giống như một người cha già, còn hay trêu đùa rằng anh lớn hơn em mấy tuổi tuổi. Vì vậy, em tự hạ cấp và trở thành ca ca của Kiên Quả.

Tiêu Chiến càng muốn đổi cách xưng hô này, thì Vương Nhất Bác càng thích nói. Vì vậy, thân phận ca ca của Kiên Quả không bao giờ lung lay.

Khi Tiêu Chiến đẩy cửa trường quay ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế...

Thiếu niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên tay ôm bé mèo con mũm mĩm. Mèo con cứ dụi vào người thiếu niên, dùng mũi ngửi cổ và liếm cổ tay Vương Nhất Bác bằng chiếc lưỡi nhỏ của mình.

Gương mặt thiếu niên nở một nụ cười vui vẻ, em bĩu môi nhìn mèo con một cái rồi bật cười "khúc khích" thành tiếng, chiếc má sữa cứ thế rung rinh.

Nụ cười này là thứ mà Tiêu Chiến chưa từng thấy lại kể từ khi Vương Nhất Bác đến Paris.

Nhưng bốn năm trước, đâu đâu cũng ngập tràn những hình ảnh như vậy.

Lúc đó, cứ vào cuối tuần, Tiêu Chiến sẽ ở nhà cùng em, thậm chí nếu có công việc, anh cũng sẽ mang về nhà làm. Còn chàng thiếu niên anh thương thì ôm mèo con vào lòng, phơi mình trong nắng rồi ngáp ngắn ngáp dài.

Cứ ngỡ cuộc sống của họ sẽ mãi như thế, chẳng ai ngờ lại cứ thế chóng vánh chia tay.

"Ui trời, không ngờ Kiên Quả lại chơi với Vương lão sư, đúng là kỳ tích..." Khi Warren đến, Tiêu Chiến vẫn đang đắm chìm trong ký ức đã qua, nhờ lời nói của Warren đã đưa anh trở về thực tại.

Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng, cất bước vào phòng với Warren.

"Tiêu lão sư, thật hiếm khi Kiên Quả đến gần Vương lão sư. Chủ đề của lần này rất thích hợp để nó tham gia cùng. Anh có muốn thử không?" Khi Warren nói, Vu Hồng, Tiểu Phi và những người khác cũng bước vào phòng.

"A, con mèo con này thật đáng yêu." Các cô gái nhỏ nói chung thường không thể cưỡng lại nổi sự đáng yêu của mèo con. Tiểu Phi vừa nói vừa đến gần Vương Nhất Bác, rồi dang hai tay đón Kiên Quả.

"Cẩn thận, Kiên Quả sợ người lạ." Lúc Tiêu Chiến nói ra thì đã quá muộn, móng vuốt mèo con sắc bén không chút lưu tình hướng về phía Tiểu Phi, sau đó xoay cả người vào trong vòng tay của Vương Nhất Bác.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Vương Nhất Bác cũng giật mình, theo bản năng bảo vệ Kiên Quả trong vòng tay mình, và thuận tay vuốt ve vài cái vào lưng nó.

Tiêu Chiến bước đến gần, nhìn mu bàn tay của Tiểu Phi, vài vết cào đỏ mảnh khảnh có chút chói mắt, "Không sao, trong phòng khách có thuốc, đi khử trùng đi. Tôi làm hư Kiên Quả rồi, bây giờ lại cực kỳ ỷ lại như thế, nhưng cô yên tâm, nó đã được tiêm phòng rồi, đừng lo lắng."

"Không sao đâu Tiêu lão sư, là do em bất cẩn. Em đi khử trùng trước. Xin lỗi." Tiểu Phi cũng xin lỗi và rời khỏi phòng.

Một sự cố nhỏ ngoài ý muốn đã làm trì hoãn quá trình quay chụp. Cho đến khi Tiểu Phi quay lại, Kiên Quả đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, miệng ngáp ngắn ngáp dài.

"Warren, để Kiên Quả chụp cùng đi, lấy 5D IV và quay camera phụ. Tiểu Phi, nên chụp bộ sản phẩm nào trước?"

"Mười hai chòm sao và chuỗi cung hoàng đạo." Tiểu Phi đưa ra một loạt dây chuyền.

"Vậy thì hãy mang dây chuyền có chiếc đầu trâu ( Sinh năm 1997 - Tuổi Đinh Sửu) và cung Sư Tử đến cho Vương lão sư. Nào bắt đầu thôi."

"Vâng." Tiểu Phi lấy hai sợi dây chuyền treo lên cổ Vương Nhất Bác. Sợi dây chuyền cung Sư Tử ngắn hơn sợi dây chuyền có hình đầu trâu một chút, cả hai được xếp chồng lên nhau. "Tiêu lão sư quả nhiên đã chuẩn bị rất tốt. Ngay cả cung hoàng đạo và chòm sao của Vương lão sư cũng đã được làm đủ cả. Em còn nghĩ rằng em là người duy nhất biết điều đó nữa chứ."

"Thông tin của Vương lão sư tràn ngập trên Baidu mà." Vu Hồng ghẹo Tiểu Phi.

Người nói vô tình mà người nghe hữu ý, nhưng may mắn thay Vu Hồng đã vô tình giải quyết sự bối rối đột ngột này. Ngay khi Tiểu Phi đang nói, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, ánh mắt của em bắt gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Chiến.

Những ký ức này đã ăn sâu vào tận xương tủy của anh, huống chi là bốn năm, thậm chí là bốn mươi năm, anh vẫn sẽ không thể quên được sinh nhật của Vương Nhất Bác, đương nhiên cũng biết được cung hoàng đạo và chòm sao của em.

Nhưng đối với Vương Nhất Bác mà nói, Tiêu Chiến vẫn nhớ rằng em thích ăn hoành thánh nhỏ, còn nhớ em thích thêm giấm, nhớ em không thích ăn cà rốt, lại còn nhớ cả cung hoàng đạo của em, sẵn sàng đến quán bar đón em vào đêm muộn. Điều này khiến em có chút vọng tưởng, vọng tưởng rằng trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn có em.

Vương Nhất Bác cảm thấy sởn cả gai ốc với ý nghĩ của mình. Ngay cả khi biết Tiêu Chiến đã có vợ sắp cưới, trong đầu em lại không ngừng vọng tưởng rằng đối phương vẫn còn vương vấn tình cảm năm xưa.

Em ghét bản thân như thế này. Nhưng lại không cách nào kiềm chế được sự khao khát của mình đối với anh.


Với sự có mặt của Kiên Quả, biểu hiện của Vương Nhất Bác tự nhiên hơn rất nhiều so với ngày hôm qua. Điều thu hút nhất vẫn là nụ cười tự nhiên cùng với dấu ngoặc nhỏ đáng yêu nơi khoé miệng ấy.

Tiêu Chiến đã rất nhiều lần bị nụ cười ấy làm cho lòng rối như tơ vò. Cũng may có camera trước mặt nên không bị ai phát hiện.

"Vương lão sư, Kiên Quả rất thích anh, quả nhiên là mèo cũng giống người, chúng chỉ có ấn tượng tốt với người đẹp. Đúng là đẹp trai có nhiều cái lợi thật." Warren bày tỏ sự bất lực khi không thể đến gần Kiên Quả trong suốt hai năm.

"Này, Warren, ý cô là tôi xấu hả." Tiểu Phi - người vừa bị Kiên Quả cào không thương tiếc, làm bộ mặt giận dữ với Warren.

"Không, không, tôi đang nói về bản thân mình. Tôi xấu xí. Kiên Quả là một tiểu cô nương đấy, và bé mèo bị thu hút bởi Vương lão sư. Cô là một cô gái xinh xắn, nên Kiên Quả ghen tị với cô đấy..." Warren nhanh miệng chữa cháy.

"Anh cũng được quá đấy." Tiểu Phi không để ý đến Warren nữa mà nhìn Vương Nhất Bác, "Vương lão sư, có phải là trước đây anh có nuôi thú cưng nên Kiên Quả mới thích anh như vậy có phải không."

Vương Nhất Bác đánh mắt về phía Tiêu Chiến, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để lựa hình, "Ừm, trước đây tôi cũng nuôi một con mèo con, nhưng là mấy năm trước rồi."

Tiểu Phi cũng nhận thấy Vương Nhất Bác có vẻ đang nhìn Tiêu Chiến, cô nghĩ Vương Nhất Bác tò mò nên giải thích, "Vương lão sư có phải muốn hỏi Tiêu lão sư đang làm gì phải không? Phía nhãn hàng đang rất gấp đối với bộ sưu tập này, sắp đến ngày lễ tình nhân rồi, họ muốn công bố danh tính người đại diện nhãn hàng là anh vào ngày lễ tình nhân 14 tháng 2. Sau đó nhân cơ hội để quảng cáo bộ phụ kiện này như một món quà đặc biệt dành cho ngày lễ tình nhân. Tiêu lão sư đang bận chọn những bức ảnh đẹp nhất."

"Ồ." Thì ra sắp đến ngày lễ tình nhân. Thực ra ngày lễ tình nhân có rất nhiều ý nghĩa đối với em và Tiêu Chiến. Bởi vì cả hai quen biết nhau đúng vào ngày lễ tình nhân cách đây 6 năm.

"Vương lão sư, hai sợi dây chuyền này là do nhãn hiệu tặng cho anh." Tiểu Phi đưa hai hộp quà cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mở nó ra, đó là một chiếc dây chuyền có hình đầu trâu và một chiếc dây chuyền cung Sư tử mới tinh hoàn toàn. "Tiểu Phi, cô có thể giúp tôi hỏi xem bên phía nhãn hàng là liệu tôi muốn mua thêm hai chiếc nữa thì có được không?"

"Tất nhiên là có thể, anh cần gì, em sẽ giúp anh."

"Dây chuyền cung Thiên Bình và dây chuyền có hình đầu dê ( Sinh năm 1991 - tuổi Mùi )." Tiêu Chiến nhớ rõ ràng về cung hoàng đạo và tuổi của Vương Nhất Bác, thì Vương Nhất Bác đương nhiên cũng nhớ rõ mọi thứ về đối phương.

"Không vấn đề, em sẽ hỏi giúp anh ngay bây giờ." Vừa gửi tin nhắn cho nhãn hàng, Tiểu Phi vừa tò mò hỏi: "Vương lão sư tặng cho người trong lòng à ?"

Vương Nhất Bác lúc này đang quay mặt về phía sau đầu của Tiêu Chiến, nhìn dáng vẻ anh đang tập trung chăm chú xem những bức ảnh vừa chụp xong, nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng, là người trong lòng, đó cũng là mối tình đầu của tôi."

"Chà, thật ghen tị với người yêu của Vương lão sư quá đi, quà ngày lễ tình nhân phải không?"

Tai của Vương Nhất Bác có chút đỏ lên, "Vâng, là quà ngày lễ tình nhân. Cũng là quà kỷ niệm sáu năm quen nhau." Mặc dù cuối cùng em cũng không biết mình có đủ dũng khí để tặng hay không.

Có thể cuộc gặp gỡ giữa em và Tiêu Chiến sẽ dừng lại sau lần hợp tác này...

Em không muốn suy đoán...

Em chỉ nhớ rằng câu chuyện của cả hai bắt đầu vào ngày lễ tình nhân cách đây sáu năm......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương sau là hồi tưởng về quá khứ - quãng thời gian ngọt ngào của cả hai nhé.

Chào mụi người tui đã trở lại sau quãng thời gian lặn quá lâu ☺️☺️☺️

30.10.2022 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top