ZingTruyen.Top

[Zosan|Dịch] Order made

Chương 6

N2T_Theoutsider

Người xưa nói, trời cao khó lường, người có phúc ắt có họa, mà tai họa xem ra nhiều vô kể, phải không?

Họ bị tách khỏi Luffy trước khi đến Wano Quốc, và cuối cùng khi mọi người đoàn tụ, họ phát hiện ra có mỗi Zoro là lại đi lạc. Nhưng sum họp không bao lâu ở Kuri, Kaido lại bất ngờ xuất hiện. Thế là Luffy ngay lập tức hét vào mặt Kaido và lao ra chiến đấu với hắn.

Kết cục cho sự liều lĩnh của Luffy là bị kaido đánh bất tỉnh và tống thẳng vào ngục. Những người còn lại tuyệt vọng phải trốn vào thủ đô để thu thập thông tin tình báo, thực hiện chiến dịch bí mật chiêu mộ những người có cùng lý tưởng nổi dậy.

"Nhà Chân Đen, là tôi đây."

"Đợi một chút."

Sanji đóng cửa và bước ra ngoài sau khi thu dọn nguyên liệu để bán mì cho ngày mai, và Law, người đang nhìn anh bước ra, đội mũ trùm bằng rơm và họ hướng đến những ngọn đồi với những khu rừng rậm rạp vào ban đêm.

Sau khi xác nhận rằng không có ai xung quanh, Law hỏi. "Mọi việc vẫn ổn chứ?"

"Vẫn vậy, quý cô Robin và những người khác đều không bị lộ."

"Tốt."

"Đừng lo lắng, chuyện gì đến thì nó đến thôi."

So với Sanji, người đã quá quen và thoải mái với phong cách hành động của băng Mũ Rơm, thì Law lại hiện rõ vẻ đau đớn và bất lực.

"So với việc đó..." Mắt chàng đầu bếp đảo sang một bên. "Những gì cậu đã nói, về việc điều trị cho tôi, vẫn còn hiệu lực không?"

Law không biết vì sao đột nhiên rất kích động. "Tất nhiên rồi, nhà Chân Đen, cậu yên tâm đi, tôi đặt cược bằng danh dự bác sĩ của mình, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu."

Và ngay sau đó, Sanji biết lý do tại sao Law trở nên kích động.

"Cho nên chuyện có thai cậu không cần lo lắng. Tôi đã tra cứu các sách y học liên quan, trong đó chỉ nói trừ khi thắt tuyến, những thứ khác đều không gây vô sinh. Nhưng nếu cậu kiên quyết muốn thắt tuyến để không thể tiết ra pheromone, tôi tôn trọng quyết định của cậu."

"Xin lỗi, cho tôi hỏi tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi, ờm, bận tâm về những chuyện đó?"

Và câu trả lời mà anh nhận được từ Law, tất nhiên rồi, Brook và Chopper. Việc cậu tuần lộc thảo luận về hoàn cảnh của Sanji với Law, như những người cùng chuyên môn, anh hoàn toàn có thể thông cảm được, nhưng còn Brook...

Có ai biết món súp làm từ xương người có vị như thế nào không?

"Vậy thì khi nào cậu định phẫu thuật?"

"Sau khi trận chiến với Kaido kết thúc." Anh hít một hơi thật sâu và thở ra bầu trời đêm. "Tôi còn có vài chuyện muốn nói với tên đó. Tôi không có ý định tiếp nhận điều trị cho đến khi biết hắn nghĩ gì."

"Hiểu rồi." Law nhìn Sanji một lúc rồi nghiêm túc nhắc nhở anh. "Tôi không muốn gây áp lực quá lớn cho cậu, nhưng tôi vẫn phải nói rằng, vì tương lai, cậu nên bắt đầu giảm bớt thuốc lá từ bây giờ để không phải gặp nhiều khó khăn sau khi tham gia phẫu thuật."

Nói xong, chàng bác sĩ tử thần vỗ vai Sanji như để động viên, Law đội lại mũ trùm rơm và đi xuống đồi trước, để lại chàng trai tóc vàng với vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.

Và về phần Zoro cũng đã gặp rất nhiều chuyện lớn nhỏ ở đây. Đi lạc, bị cướp kiếm, gặp phụ nữ và trẻ con đang bị đuổi giết trước mặt và ra tay giải cứu, như thể ông trời cố tình ngăn cản anh gặp Sanji vậy. Không lẽ là muốn trừng phạt anh vì đã quá vô tâm khi còn ở Zou ư?

"Vậy cô là em gái của Momonosuke sao!?"

"Đại hiệp thực sự biết anh trai tôi!?" Hiyori, người tự gọi mình là em gái của Momonosuke, tiến lại gần một cách hào hứng. "Anh ấy không sao chứ? Kinemon ở bên cạnh anh ấy phải không? À, những người khác đâu? Tất cả đều ổn chứ?"

"Bình tĩnh và từ từ nói! Kiểm soát nồng độ pheromone trước đi, cô là Omega à!?"

"Sao? Vâng, đúng vậy. Nhưng đừng lo lắng, đại hiệp Zorojuro, tiểu nữ đã uống thuốc vì công việc trước đây của mình, vì vậy nó sẽ không ảnh hưởng đâu ạ."

Ở một Wano Quốc khép kín, địa vị của các Omega hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài, vì vậy thuốc để bảo vệ các Omega cũng tốt hơn, và loại thuốc mà Hiyori - hoa khôi của đất nước, đương nhiên là loại cao cấp nhất. Những người ngoại quốc như Zoro không hay biết cũng là chuyện hiển nhiên.

"Vậy, tôi muốn nhờ cô một việc." Vuốt cằm, Zoro nghĩ đến Sanji đầu tiên. Nếu anh có thể kiếm được một ít thuốc cho Chopper nghiên cứu, nó sẽ có ích rất nhiều cho chàng đầu bếp. "Cô còn thuốc không?"

"Vâng." Hiyori lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gấm nhỏ. "Đại hiệp Zorojuro, nếu ngài muốn tôi sẽ đưa cho ngài. Thuốc này dùng được trong một tuần. Tôi vừa dùng xong ngày hôm qua, tạm thời không có cũng không sao."

Hiyori ngay lập tức trao đi số thuốc còn lại của mình, người đàn ông trước mặt dù sao cũng là những người do anh trai cô mang đến, cũng là cứu tinh của cô và Toko, vì vậy không có lý do gì mà cô không cố gắng hết sức để báo đáp lòng tốt của anh.

"Vậy tôi sẽ nhận nó, cảm ơn."

"Không đâu, tôi rất vinh dự được trả ơn đại hiệp." Cô cười duyên dáng. "Nếu như những dược phẩm này có thể giúp cho Omega yêu thích của ngài thì thật tốt làm sao."

Kỹ năng quan sát thực sự không tầm thường, mặc dù người phụ nữ này hơi lạc đề.

Sau khi phân loại các thông tin hiện có, Zoro quyết định tạm thời ngừng suy nghĩ, dù sao thì lo lắng cũng chẳng ích gì nên anh quyết định nằm xuống nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Zoro bị một tiếng kêu quen thuộc đánh thức, vừa muốn đứng dậy, liền phát hiện trên người có hai sức nặng dị thường, cúi đầu nhìn lại, anh phát hiện Hiyori cùng Toko đã ngủ ở trên người mình. May mắn thay, người quen mà anh tình cờ gặp là Brook.

"Mặc dù tôi biết nói như vậy là không tốt..." Hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Zoro. "Nhưng gặp mỹ nhân không nhịn được cũng là chuyện đương nhiên, cậu Zoro."

"Đừng nói nhảm, tôi còn không biết tại sao hai người này lại ở trên futon của tôi."

"Thứ lỗi cho tiểu nữ, do thời tiết lạnh quá nên..." Hiyori tuyệt vọng xin lỗi. "À, nhưng những người đàn ông khác thường rất vui khi tôi ngủ cùng, vậy chắc ngài cũng vậy nhỉ?"

"Không." Đó là một câu trả lời dứt khoát. "Ngủ với bất kỳ ai khác ngoài người tôi muốn không cho tôi được cảm giác gì cả."

"Yohohoho, tuổi trẻ thật là nóng phỏng!"

Brook mang đến tin tức rằng thủ đô đang hỗn loạn vì nhiều thứ, và khi nghe đến tin Yasuie bị bắt và sắp bị xử tử, Toko - con gái của Yasuie, không thể chịu được nữa và lao ra cứu cha mình, và những người khác chỉ có thể bắt kịp cô bé.

Nhưng rốt cuộc thì đã quá muộn, Shimotsuki Yasuie, người đứng đầu gia tộc đã anh dũng hy sinh để bảo vệ niềm hy vọng cuối cùng mà Momonosuke mang lại. Zoro và những người khác cũng biết được sự kinh hoàng thực sự của "Trái ác quỷ nhân tạo Smile" vào lúc đó. Tuy nhiên, con rắn độc Orochi vẫn bị ám ảnh bởi cái chết của Yasuie nên đã chỉ tay về phía một Toko bé nhỏ đang đau khổ bên thân xác của cha mình.

không ổn! Cô bé đang gặp nguy hiểm!

Tiếng súng vang lên, nhưng chỉ có hai bóng người lao vào pháp trường, không có cảnh tượng đẫm máu của một cô gái nhỏ bị bắn chết bên xác cha mình như hắn đã tưởng tượng.

"A?" Hai âm giọng đồng loại vang lên.

Một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, Zoro và Sanji cùng lúc xông vào bảo vệ Toko và cuối cùng cả hai cũng được hội ngộ kể từ khi đặt chân đến Wano Quốc.

"Có chuyện gì nói sau đi. Tôi giao con nhóc này cho cậu."

Giữ lấy Toko vừa bị Zoro đẩy sang cho mình, Sanji lập tức ý thức được cái tên tóc xanh đó định làm gì. "Bình tĩnh đi, đồ ngốc! Đừng kích động!"

Để bảo vệ Toko và phòng thủ trước sự náo loạn ở Hoa Đô, tất cả các thành viên của băng Mũ Rơm đã quyết định tham gia vào vụ ẩu đả và tụ họp với nhau tại làng Amigasa. Luffy cũng trốn thoát khỏi nhà tù và đoàn tụ với các đồng đội của mình ở làng.

Đêm khuya, trong rừng trúc, có một người vẫn đang vung kiếm, cố kiểm soát sự chế ngự của thanh kiếm mới.

"Này, vẫn chưa kết thúc sao?"

"Thì, đây là một thanh kiếm tốt, và kiếm càng tốt thì càng khó thuần hóa."

Thấy Zoro không có ý định dừng lại, Sanji đặt phần mì tsukemen đã chuẩn bị sẵn sang một bên, định âm thầm rời đi, không ngờ vừa quay người lại đã nghe thấy giọng của Zoro. "Thứ lỗi, cũng vì chưa thể chế ngự được nó hoàn toàn mà suýt chút nữa đã chém trúng cậu."

Điều Zoro muốn nói đến là trong một lần khi họ lại cãi nhau, Zoro đã dùng thanh Diêm Ma định vung một đường vào Sanji như mọi khi, nhưng lại vô tình cắt đứt một góc của vách đá. Tất cả mọi người bao gồm cả bản thân Zoro cũng đều sửng sốt trước việc này.

"Kết quả chẳng phải là không trúng sao? Đừng bận tâm nữa."

Vừa nói, Sanji vừa quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới Zoro đã tra kiếm vào vỏ và cầm lấy khay mì. Chàng đầu bếp tự nhiên dừng bước, quay người trở lại ngồi xuống bên cạnh kiếm sĩ.

"Itadakimasu." Sau khi nhúng mì vào nước dùng, Zoro hút một gắp mì vào miệng, đó là hương vị mà anh đã bỏ lỡ từ lâu. "Đồ ăn của cậu vẫn là tốt nhất."

Lời nói của Zoro làm Sanji cay cay sống mũi, anh cúi đầu vùi mặt vào hai bàn tay. "Tôi đã dùng toàn lực tung một cước vào Luffy."

"..."

"Rõ ràng là tôi đã tự ý bỏ đi, nhưng mọi người vẫn chạy đến đón tôi."

"..."

"Cuối cùng, tôi đã đá Luffy rất mạnh và xúc phạm tư cách của một hải tặc."

"Thế cậu ta có ý kiến gì về chuyện đó không?"

"KHÔNG."

"Vậy được rồi." Zoro đặt chỗ mì vừa ăn xong xuống, thô lỗ bắt Sanji phải ngước lên nhìn mình. "Tôi không cần biết cậu đã làm gì và cũng không muốn biết. Vì Luffy đã không phản đối những gì cậu đã làm, nên tôi cũng vậy, hiểu chưa?"

Sanji mở miệng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng do dự một hồi, liền ngậm miệng lại, trầm mặc không nói.

Thực tế, từ lúc Luffy và Zoro gặp nhau, cậu đã kể cho anh nghe tất cả những nỗi lo lắng bất an của Sanji, và cũng đề cập đến việc chàng đầu bếp đã không thể ngừng bận tâm đến những chuyện đã qua, đối phương xem ra đã nghĩ ngợi rất nhiều.

- Vì vậy tôi trông cậy vào cậu. Nhân cơ hội này cũng giúp cậu nhận ra những gì mình nên làm với tư cách là một Alpha! -

"Này, đầu bếp."

"Chuyện gì?"

"Chọn tôi làm Alpha của cậu đi."

"Tại sao?"

"Dù cậu cả đời không phát tình, sẽ gây rắc rối cho tôi, sẽ một đời phát điên khi nhìn thấy phụ nữ, tôi đều có thể chấp nhận tất cả những chuyện đó. Tôi không quan tâm, chỉ cần cậu là Omega của tôi là được, thấy ổn không?"

Đây đã là lời tỏ tình lãng mạn nhất mà Zoro có thể nghĩ ra, dù sao thì trong đầu anh thường không có gì khác ngoài tập luyện, rượu và những thanh kiếm quý.

"Còn Hiyori..."

"Cái gì?"

"Brook nói ổng vô tình bắt gặp cậu ngủ chung chăn với người ta..."

Tôi chắc chắn sẽ băm ông ta thành từng mảnh và cho chó ăn! Cái bộ xương hôi hám chết tiệt đó!

"Hiyori là một mỹ nhân tuyệt sắc, vì vậy theo logic thì tôi nên ghen tị với cậu mới đúng. Vì chỉ mình cậu được tiếp xúc với người đẹp như vậy, nhưng..." Ánh mắt của Sanji vô thức rời khỏi khuôn mặt của Zoro, và đôi gò má dần thấy nóng. "Ngược lại, t-tôi lại đi ghen tị với cô ấy, dù biết hai người không làm gì nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh cả hai đã ngủ chung chăn nằm chung giường, tôi lại thấy ghen tị. Xấu hổ chết mất."

Lần này đến lượt Zoro sững sờ, và Sanji cũng thả đôi tay đang ôm mặt mình xuống. Zoro có thể cảm nhận được sự run rẩy của đôi bàn tay trắng ngần ấy trên mặt mình.

"Chọn tôi, cậu thật sự không hối hận sao?"

"Hoàn toàn không." Một câu trả lời chắc nịch.

Roronoa Zoro là một người đàn ông không khoan nhượng, Sanji là người hiểu rõ điều này nhất. Chàng kiếm sĩ kiên quyết rời quê hương một mình vì lời hứa với người bạn đã khuất khi còn nhỏ, và sẵn sàng chênh vênh giữa đại dương để giúp người thuyền trưởng mà anh đã công nhận thực hiện ước mơ. Một tên ngốc như vậy đã nói sẽ không hối hận khi ở bên anh, thì anh cần gì phải thuyết phục hắn đổi ý và lừa dối bản thân rằng người trước mặt sẽ không giữ lời hứa.

-Không phải đã đến lúc cậu nên kết thúc trò đuổi bắt vô nghĩa của mình rồi sao?-

"Luffy, cậu thực sự rất đáng sợ đấy."

"Hả? Cậu-"

Giờ đã có câu trả lời thì còn gì phải chần chừ nữa, nhất là sau khi mọi gông cùm, khó khăn đã được hóa giải.

Đây là lần đầu tiên Sanji chủ động hôn Zoro, chàng kiếm sĩ lúc đầu bị cử chỉ của anh làm cho sửng sốt, nhưng sau đó liền phản ứng lại, ôm cả người anh vào trong ngực, chủ động nhấn sâu nụ hôn như một cách đáp lại.

Mùi rượu và khói thuốc giữa hai người hòa làm một trong nụ hôn sâu, cảm giác ngứa ran từ tủy sống chạy lên sau gáy rồi chuyển thành khoái cảm dồn xuống bụng dưới. Xung lực này khiến nụ hôn của hai người càng mãnh liệt hơn, tay Zoro thậm chí còn thò tay vào trong yukata của Sanji, nhưng ngay lập tức đã bị chàng trai tóc vàng ngăn lại. Anh nhìn kiếm sĩ với ánh mắt khó ai đoán được, chỉ biết mút mạnh môi dưới Zoro để kết thúc nụ hôn mình đã bắt đầu.

"Cậu hấp tấp cái gì thế, con dã thú biển Đông nhà cậu!?" Anh liếm đôi môi hơi sưng đỏ của mình, mắng. "Chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, sao cậu thiếu kiên nhẫn thế?"

"Chết tiệt, cậu không biết cậu đã bắt tôi chờ bao lâu rồi sao?" Zoro than thở, nhưng chỉ đành ôm chặt lấy người trong vòng tay, cũng không làm gì thêm nữa. "Aaa! Mẹ kiếppp..."

"Muốn tôi giúp cậu không?" Sanji làm một cử chỉ rất khiếm nhã.

"Không cần." Kiếm sĩ thở dài, và tiếp tục siết chặt lấy người đầu bếp. "Cứ chờ xem sau khi mọi việc kết thúc, đồ đầu bếp biến thái."

"Được, tôi sẽ chờ xem, ngài kiếm sĩ vĩ đại."

Kết quả là sáng sớm hôm sau, không hiểu sao tất cả thành viên băng Mũ Rơm đều biết tin cuối cùng họ cũng thuộc bên nhau, và đương nhiên họ cũng biết chuyện xảy ra đêm qua. Nghi ngờ có nguyên do rằng Brook đã chia sẻ chuyện tốt này với bất cứ đồng đội nào ông gặp được, nên đương nhiên Sanji muốn thực hiện lời hứa trước đây của mình là đem bộ xương đó đi hầm canh.

"Chúc mừng, cuối cùng cậu cũng có được người ta." Bước đến chỗ Zoro, người đang xem trò vui, Nami mỉm cười. "Nhưng xét theo cách cậu ấy đối xử với Robin và tôi sáng nay, có vẻ như Sanji vẫn chưa giải quyết được cái tính hám gái của mình. Cậu không thấy lo lắng sao?"

"Sao phải lo?"

"Ồ? Lấy đâu ra tự tin vậy?"

"Hám gái đã là bản chất của cái tên đó rồi, sửa thế nào được." Anh nở một nụ cười tự mãn hơn là tự tin. "Nhưng tôi là người đàn ông duy nhất trên thế giới có thể khiến cậu ta yêu, phải không?"

"Wow! Đang khoe mẽ đó à?"

"Cậu nghĩ sao?"

"Ừm, nhất định là khoe mẽ." Nami gật đầu, sau đó nhìn về phía Brook, phát hiện nếu không cứu ông, thật sự sẽ bị Sanji nấu chín. "Được rồi, đã đến lúc tôi nên đi cứu cái đống cốt đó rồi. Dù sao thì, một lần nữa chúc mừng cậu, Zoro."

"Cảm ơn."

Vài ngày sau, Chiến dịch tổng tiến công vào đảo Onigashima chính thức bắt đầu.

Thế sự cuộc chiến diễn ra ác liệt và hỗn loạn hơn dự tính. Băng Hải tặc Bách thú, băng Hải tặc BIG MOM, băng Hải tặc Mũ Rơm, băng Hải tặc Heart, băng Hải tặc Kid và các chiến binh Kozuki đều chiến đấu trong sự hỗn loạn.

Đột nhiên tiếng la hét cầu cứu của Sanji được phát sóng trên khắp các ngóc ngách của chiến trường, ai cũng thừa biết rõ ràng là nhằm dụ Robin vào bẫy. Mặc dù có nhiều người thầm chế giễu một người đàn ông như Sanji lại phải nhờ phụ nữ giúp đỡ, nhưng không một ai trong băng Mũ Rơm nghĩ rằng điều đó là lố bịch, vì họ thừa biết...

"Chắc kẻ thù lại là phụ nữ rồi. Thật là..." Nami bất lực thở dài, nhưng sau đó lại phá lên cười. "Nhưng lần này cậu ấy cũng có tiến bộ vì đã chịu tin tưởng đồng đội mình. Khi bọn mình trở về, tớ sẽ cân nhắc cho cậu ấy thêm ít tiền tiêu vặt làm phần thưởng vậy."

"Cậu là mẹ Sanji à!?" Usopp quay đầu lại và thì thầm. "Và việc này lẽ ra không đáng được khen thưởng chứ!?"

Và đúng như Nami dự đoán, có một Sanji đầy vết thương và bị trói trong không trung bởi một thứ giống như tơ nhện.

"Vừa nãy là chuyện công, nhưng giờ thì là chuyện tư, chuyện chúng mình." Người phụ nữ nhện khổng lồ Black Maria vươn một ngón tay và nhẹ nhàng nâng đầu Sanji lên. "Mặc dù ngươi trông không giống như vậy, nhưng Hắc Cước này, người phải là một Omega, vì người ngươi có mùi chủ quyền của Alpha để lại, ta nói đúng chứ?"

"Ch-chờ đã! Dừng lại!"

"Ồ? Vẫn chưa được đánh dấu sao?" Người phụ nữ kéo cổ áo của Sanji và thấy rằng không có dấu vết. "Hắc Cước, ngươi không lẽ mắc bệnh sinh lí ngừng trưởng thành? Vừa vặn ta không có Omega nam nhân trong bộ sưu tập, lại là bệnh nan y hiếm gặp nữa."

Black Maria vừa nói vừa nhe răng nanh. Là một Omega, Sanji lập tức biết người phụ nữ kia muốn làm gì. Anh bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, cố gắng thoát khỏi nguy hiểm.

"Yên tâm đi, kỹ thuật của ta rất tốt, ta sẽ không cắn đứt đầu của ngươi đâu." Ngay khi Black Maria vừa định cúi đầu mở miệng tiếp cận gáy Sanji, thì một giọng nói vang lên.

"Gigantesco Mano, SPANK!"

Vô tình, một cánh tay khổng lồ mọc ra và tát mạnh vào má Black Maria, với lực mạnh đến mức khiến ả bay ra ngoài.

"Thứ lỗi, cậu đầu bếp của chúng tôi rất tử tế với phụ nữ." Robin trang nhã vuốt qua mái tóc dài của mình. "Nên nếu ngươi muốn độc chiếm tình yêu bằng bạo lực, ngươi xứng đáng chịu một cái tát thẳng tay."

"Quý cô Robin!"

"Lượng thứ, để tôi chém đứt tơ nhện cho cậu bằng Băng giá Hoàng Tuyền..." Một cơn gió lạnh thổi qua, những tơ nhện trong nháy mắt bỗng đông cứng lại và vỡ ra thành ngàn mảnh. "Xem ra trận này hợp với tôi, yohohoho!"

"Cám ơn, Brook!" Cuối cùng cũng được cởi trói, Sanji loạng choạng đứng dậy. "Xin lỗi, ở đây tôi trông cậy mọi người, tôi sẽ đến chỗ Kinemon và những người khác để hỗ trợ. Tôi không biết tại sao tôi cảm thấy mình không có cơ hội chiến thắng ở chỗ này..."

"Chứ còn gì nữa." Cả Robin và Brook đều đồng thanh nói ra suy nghĩ của mình.

"Sanji." Ngay khi Sanji chuẩn bị rời đi, Robin bỗng gọi anh lại. "Cậu sẵn sàng nhờ tôi giúp đỡ khi gặp khó khăn thế này, tôi cảm thấy vui lắm."

Người ngoài muốn cười nhạo Sanji bao nhiêu cũng không quan trọng, miễn là tất cả các thành viên của băng Mũ Rơm đều hiểu tầm quan trọng của việc nhờ đến sự giúp đỡ từ người đầu bếp của họ là được.

"Được rồi, cô Nhện, tôi sẽ không bao giờ nương tay với những kẻ đã làm tổn thương đồng đội của tôi."

Sau khi tránh xa chiến trường cực kỳ bất lợi cho mình, Sanji chọn một hướng để tiếp tục tiến lên, không ngờ sau khi chạy được hơn mười phút, bỗng Law và Zoro từ đâu xuất hiện trên không trung khiến chàng đầu bếp theo phản xạ đỡ lấy hai người họ.

"Tôi sẽ để cậu ấy cho cậu." Law nói sao khi hướng đến nơi anh nghĩ có sự xuất hiện của BIG MOM và lên đường không do dự. "Hãy nhớ rằng, nhà Zoro cần cố định vết thương bằng một tấm ván cứng, sau đó đặt cậu ta nằm ngửa, đảm bảo giữ cậu ta còn tỉnh táo và thở đều đặn."

Dù phàn nàn rằng mình không phải là bác sĩ và sẽ không chữa trị cho tên kiếm sĩ, Sanji vẫn tìm được một căn phòng an toàn và nhanh chóng sơ cứu cho Zoro như lời Law nói. Dựa trên lời của tay bác sĩ tử thần, mặc dù Sanji vốn biết tên kiếm sĩ từng nhiều lần bị trọng thương vẫn có thể ngồi dậy kết thúc cuộc chiến, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy vết thương nghiêm trọng như vậy.

"Mặt cậu xấu quá đi."

"Vừa rồi tôi cũng đã cố gắng hết sức băng bó cho cậu rồi! Cái đồ đầu tảo chết tiệt! Tôi sẽ đi tìm Chopper. Mặc dù tôi đã sơ cứu cho cậu, nhưng rốt cuộc tôi cũng không phải là bác sĩ."

"Này."

"Sao?"

"Tôi chưa chết, đừng làm cái mặt đó nữa."

"Làm cái mặt gì kệ tôi đi cái cục tảo hôi hám..."

Sanji cuối cùng đã mang Zoro đang bị băng bó như xác ướp nhập hội với Chopper một cách thuận lợi. Sau khi trì hoãn thời gian để giúp Zoro hồi phục, cả hai lập tức chiến đấu chống lại KING và QUEEN, một trong ba chỉ huy cánh quân chủ lực của Kaido.

Trong trận chiến, sự bất thường về thể chất mà Sanji luôn quan tâm đã thực sự xảy ra, những vết thương cắt sâu trên khắp cơ thể rõ ràng là chí mạng đã hồi phục ngay lập tức, và cơ thể của anh trở nên bất khả xâm phạm trước dao và súng thông thường giống như những tên khốn ở Germa, hệt như những gì Sanji sợ hãi...

"Ngươi không phải là một samurai từ Wano Quốc?"

Những người phụ nữ trong phòng đều cầm vũ khí, run rẩy chỉ vào anh.

"Tránh ra! Đừng lại gần đây! Đây là nơi duy nhất chúng tôi có thể trốn!"

Ánh mắt và nét mặt lộ vẻ sợ hãi chứng tỏ không ai trong số họ quen với chiến trường.

"Là mình đã làm sao?"

Sanji thẫn thờ rời khỏi phòng, mặc kệ QUEEN không ngừng khiêu khích mình, anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng điều quan trọng nhất là rất có khả năng hắn sẽ bắn trúng các geisha giữa cuộc chiến của cả hai.

Nếu tôi sắp mất đi nhân tính... thì tốt hơn hết...

[ Hửm? Tại sao mình lại có một một con sên truyền tin nhỉ? ]

"Là tôi để đấy, phòng khi cậu chết ở xó xỉnh nào đó không ai tìm thấy."

[ Đầu bếp thối, tôi hiện tại không có thời gian tán gẫu đâu! ]

"Tôi sẽ xong ngay." Nuốt nước bọt, Sanji cố giữ giọng như bình thường. "Sau khi đánh bại băng Hải tặc Bách Thú và cả băng được đoàn tụ, nếu cậu thấy tôi có gì bất thường, cậu phải giết tôi trước khi tôi làm tổn thương bất cứ ai khác."

Tôi thà được chết dưới tay cậu còn hơn.

[ Được rồi, tôi hứa. ] Sau khi nhận được câu trả lời, Sanji vừa định cảm ơn thì Zoro đã ngay lập tức nói. [ Vậy thì đừng chết cho đến lúc đó, nếu tôi không còn ngửi thấy mùi pheromone của cậu nữa, tôi sẽ khiến cậu hối hận cả đời vì dám tắt thở sớm như vậy. ]

Tên tảo xanh bốc mùi! Cậu nghĩ gì mà dám nói chuyện ngang ngược như vậy hả!?

"Được rồi, vậy thì tôi trông cậy vào cậu."

Sau khi cắt đứt cuộc gọi, Sanji không còn cảm thấy mình cần thiết phải bối rối nữa. Bất kể cuối cùng dù có chuyện gì sẽ xảy ra với anh, người duy nhất anh có thể giao phó cuộc sống của mình cũng đã chấp thuận yêu cầu ích kỉ ấy. Vì vậy, ngay cả khi Sanji thấy mình sắp chết, anh sẽ không sợ hãi.

Sau đó, cả hai đã giành chiến thắng trước KING và QUEEN, Luffy cũng đồng thời vô tình đánh thức năng lực trái ác quỷ trong trạng thái hấp hối. Toàn bộ chiến dịch tấn công Onigashima toàn thắng.

Vào ngày đầu tiên sau trận chiến quyết định, sau khi buổi lễ kế vị được tổ chức, vì không thể từ chối lời mời của Momonosuke và những chiến binh khác, cộng với việc cả băng hiện có hai người bị thương rất nặng cần được nghỉ ngơi và chăm sóc, nên tất cả lực lượng chính của cuộc chiến tạm thời tá túc trong phủ tướng quân.

"Cậu không muốn tôi chết trước..." Sanji với tay mân mê khuôn mặt hôn mê của Zoro. "Nhưng cuối cùng thì cậu mới là người bị thương nhiều nhất và trông như sắp chết không phải sao? Thật là..."

Vụt.

Cánh cửa trượt nhẹ nhàng mở ra, người đến là Law.

"Tình hình thế nào?"

"Như thường lệ, cả hai vẫn đang ngủ. Chopper và những người khác sẽ đến thăm khám sau."

Đứng dậy, anh đi đến bên cạnh Law. "Có tiện để nói chuyện ở một nơi khác không?"

Sau khi Law gật đầu, cả hai di chuyển đến một nơi vắng vẻ, và ngay khi đi đến một tiệm mì ramen đã đóng cửa, Sanji nói. "Ca phẫu thuật sẽ mất bao lâu?"

"Còn phải xem khả năng chịu đựng của cậu." Law lấy sổ tay phẫu thuật trong áo khoác ra. "Tôi sẽ căn cứ vào thể trạng của cậu mà lựa chọn phương pháp phẫu thuật thích hợp nhất. Nhưng cậu cũng nên biết điểm phiền phức ở chỗ, vì là phẫu thuật tuyến, mọi hình thức gây mê đều vô dụng, đó là theo đánh giá của tôi. Đừng cố ép bản thân phải chịu đựng, tôi sẽ tạm dừng nếu cậu đến giới hạn, hiểu không?"

"Đã hiểu." Sanji thấy mình dễ dàng gật đầu. "Vậy thì tôi cần chú ý điều gì nữa?"

"Chuẩn bị đầy đủ thuốc ức chế, bảo đảm sau khi phẫu thuật phải được tiêm trong vòng một giờ, tôi sẽ ấn định địa điểm phẫu thuật."

Sau khi thảo luận lại một số chi tiết về những gì cần chuẩn bị, Sanji thấy rằng thời gian đã trôi qua được một lúc lâu và quay trở lại phòng với Law. Đúng như anh dự đoán, Chopper vừa kết thúc chuyến thăm khám tiếp theo của mình.

"Chopper."

"Sanji, anh tới thăm à?"

"Đúng vậy." Anh để ý rằng hôm nay chỉ có Chopper đến khám theo dõi. "Hôm nay chỉ có cậu thôi à?"

"Ừm, bởi vì trong thành còn có rất nhiều người bị thương cần được chăm sóc, hơn nữa hai người bọn họ tuy còn hôn mê, nhưng thể chất đã ổn định."

"Chopper, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu khi cậu đang bận rộn như vậy, nhưng cậu có thể điều chế cho tôi thuốc ức chế tốt nhất có thể được không?"

"Thuốc ức chế tốt nhất có thể? A, Sanji, rốt cuộc anh cũng chịu phẫu thuật rồi sao?" Thấy Sanji ngại ngùng gật đầu, Chopper vui mừng đến mức vẫy vẫy móng guốc nhỏ của mình. "Cứ để đó cho tôi, tôi sẽ điều chế loại thuốc ức chế mới nhất ngay bây giờ!"

"Không cần gấp gáp như vậy. Mà này, có phải cậu vừa nói về cái gì đó mới không? Cậu đã nghiên cứu ra công thức thuốc ức chế mới nữa sao?"

"Không, cả ngày hôm nay tôi chỉ chăm sóc cho Luffy và Zoro thôi." Sau đó, cậu bác sĩ lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ trông như hộp báu vật. "Và tôi đã nhận được thứ này từ Zoro. Đó là loại thuốc ức chế Omega đặc hiệu của Wano Quốc mà Hiyori đã sử dụng khi cô ấy còn là một Oiran. Chất ức chế của Wano Quốc thực sự rất mạnh! Hiệu lực của loại thuốc này là tốt nhất mà tôi từng thấy. Nó cũng ít tác dụng phụ nhất!"

"Hiyori, cô ấy là một Omega?"

"Chà, Zoro cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra, nhưng sau đó anh ấy nghĩ chuyện này có thể có ích gì đó cho anh, vì vậy anh ấy đã hỏi xin cô ấy." Chopper liếc nhìn Zoro vẫn đang ngủ. "Zoro thực sự thích Sanji đó!"

Sanji không thể nghe những gì Chopper nói sau đó, anh chỉ có thể che mặt và cố gắng không để Chopper nhìn thấy biểu cảm hiện tại của mình, bởi vì anh nghĩ biểu cảm hiện tại của mình phải rất xấu xí.

Rốt cuộc, sau khi biết người đàn ông mình hằng tương tư dù đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân, còn là một Omega, vẫn chỉ nghĩ đến mình, thì trên đời này ai có thể kiềm chế được cảm giác hạnh phúc cơ chứ?

Bảy ngày sau trận chiến quyết định, Luffy và Zoro cuối cùng cũng tỉnh dậy sau cơn mê man. Vì đã ngủ suốt bảy ngày liền nên gần như họ đã ăn và uống hết số thịt và rượu đã chuẩn bị ngay khi thức dậy, tắm trong suối nước nóng và sau đó hưởng thức bữa tối từ yến tiệc khai mạc của tướng quân.

Bởi vì đây là một bữa tiệc trong nhiều ngày liên tiếp nên khắp nơi trên đất nước đều trang trí lộng lẫy và tiếng cười nói của mọi người bất kể ngày đêm. Trong số đó, Zoro phát hiện ra rằng Sanji đã tham gia lễ hội với họ vào ngày đầu tiên, nhưng ngày hôm sau anh bỗng biến mất hoàn toàn.

Vào đêm muộn của ngày thứ hai của lễ hội, khi Zoro đang ngồi một mình trên tòa nhà cao tầng để tìm kiếm Sanji, Law đột nhiên xuất hiện sau lưng anh.

"Ngươi đang tìm nhà Chân Đen đúng không?" Law ra hiệu cho Zoro với vẻ mặt mệt mỏi. "Im lặng đi theo tôi và đừng hỏi gì hết."

Hai người dọc đường rời khỏi kinh đô, dừng lại cách một túp lều bỏ hoang trên bờ biển không xa, thuyền viên của Law là Shachi và Penguin đã đợi ở đây từ lâu.

"Trước mắt để tôi giải thích tình huống cho cậu rõ." Sau khi đến nơi, Law chỉ vào túp lều cách đó không xa, nói. "Nhà Chân Đen ở trong túp lều đó, sau khi phẫu thuật xong, cậu ta đã được tôi kiểm tra toàn thân."

Rõ ràng là sắc mặt của Zoro trở nên tái nhợt khi nghe đến từ 'kiểm tra toàn thân', vì vậy Law - cũng là một Alpha, đã nhanh chóng bổ sung rằng mình đã thực hiện cuộc kiểm tra cùng Chopper. Dù sao thì anh ta cũng đã biết vấn đề của Zoro nằm ở đâu từ cái đêm cả băng đang trên đường đến Dressrosa. Đó là tính chiếm hữu độc nhất vô nhị của Alpha, kiếm sĩ đặc biệt nhạy cảm với các vấn đề liên quan đến chàng thanh niên tóc vàng trong băng. Mặc dù Law cam đoan có thể bản thân sẽ không thua trong một trận chiến với kiếm sĩ tóc xanh, nhưng anh vừa thực hiện một cuộc phẫu thuật quan trọng và thực sự không muốn tốn sức cho những vấn đề không cần thiết.

"Vậy..." Dù bản năng của Alpha vẫn đang gào thét âm ĩ, nhận thức của kiếm sĩ vẫn rất tốt để thốt nên lời. "Chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài dự liệu của cậu rồi phải không? Nếu không, cậu đã không mắc công đem tôi tới đây, lại còn để người của mình trông coi nơi này."

"Đúng vậy, ca phẫu thuật đã thành công nhưng đã xảy ra một tai nạn."

Hóa ra khi kiểm tra toàn thân sau ca phẫu thuật, Chopper đã vô tình làm rơi ống thuốc ức chế mà cậu mang theo trên người. Thành phần dược tính thông thường thì không sao, nhưng Chopper đã mang theo uống thuốc có chứa pheromone của Zoro, thành ra kết cục là gây ra triệu chứng phát tình đầu tiên trong đời của Sanji.

"Sau đó, tôi nhanh chóng dùng khả năng của mình để dịch chuyển bản thân và nhà Tony ra ngoài, nhưng vì là lần đầu tiên phát tình nên nhà Chân Đen không biết phải làm gì để giải quyết. Tôi đành phải tìm 'bạn đời' của cậu ta, chính là cậu, để giúp đỡ."

"Chopper..." Zoro vỗ mặt, không biết nên nói gì khác hơn. "Ừm, xin lỗi, và cảm ơn vì đã cho tôi biết..."

"Bởi vì nhà Chân Đen lần đầu phát tình, cho nên theo tôi tính toán, sẽ kéo dài đại khái một tuần."

"Hiểu rồi, nhờ cậu giải thích cho Luffy giúp tôi." Sau đó Zoro đi về phía túp lều, Law ở phía sau nhắc nhở. "Tôi sẽ dùng năng lực của mình để tiếp tế cho hai người, nếu có chuyện gì, cứ nói với thuyền viên của tôi ở bên ngoài, hiểu chưa?"

Zoro giơ tay ra hiệu mình nghe thấy, sau đó tiến vào túp lều dưới ánh mắt cảnh giác của Law và thuyền viên của anh ta. Law cũng bắt đầu thảo luận với Shachi và Penguin về cách luân phiên các thuyền viên Beta thường xuyên túc trực.

"Nhưng thuyền trưởng, lần này anh thật sự tốt bụng vậy sao?" Nghe Shachi mở lời, Penguin cũng không sợ chết nói theo. "Đúng vậy, không chỉ giúp hoàn thành cuộc phẫu thuật, kiểm tra toàn thân, thậm chí còn giúp đưa người đến đây..."

"Đừng lan man nữa, cứ làm đi."

Sau khi sắp xếp người canh gác, Law chỉ nói rằng anh ta còn có việc phải làm và vội vàng bỏ đi.

Nằm sâu dưới lòng đất trong Phủ của Tướng quân là vị trí của Xích phiến Poneglyph, một bản chỉ đường đến hòn đảo tận cùng.

"Cậu còn muốn tìm gì nữa sao?"

"Chỉ muốn xem lại thôi."

Người đột nhiên xuất hiện sau lưng anh là Robin, cũng là người cùng anh đến thăm phiến đá ngày hôm trước. Law chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào phiến đá khổng lồ trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

"Plumeria."

"Cái gì?"

"Tên thông thường còn gọi là hoa Chi Đại. Theo ngôn ngữ của loài hoa thì Chi Đại mang hàm ý cuộc sống mới và hy vọng. Hoa có hương thơm tươi mát, ngọt ngào nhưng không quá béo ngậy. Là một mùi hương rất hợp với người đó."

Sau khi biết Robin đang nói cái gì, Law không khỏi lẩm bẩm. "Thật là... Trên thế giới này có chuyện gì cô không biết không?"

"Chuyện tôi không biết còn nhiều lắm, nhưng..." Tất nhiên, lời lẩm bẩm của Robin không lọt vào tai Law. Cô chỉ mỉm cười rồi quay người bước về phía lối ra. "Tôi chỉ biết thuyền trưởng của tôi đối với cậu không có ấn tượng xấu, hơn nữa Alpha cùng Alpha kết bạn đời cũng không có gì lạ."

"Nhà Nico!!"

Cùng với tiếng gầm xấu hổ hiếm hoi của Law và tiếng cười tao nhã của Robin, mọi sự cố cuối cùng đã đi đến một kết luận thành công.

Vài năm sau, thời đại mới của những chiến binh mạnh mẽ cuối cùng cũng đến đỉnh điểm, và trang nhất của tờ báo đã đăng một bức ảnh của Luffy, và dòng chữ "Tân Vua Hải Tặc ra đời" được viết bằng khổ chữ lớn.

Nhà hàng biển Baratie.

"Ông chủ! Có chuyện gì rồi! Ông chủ!!"

Một người thợ vừa mới bắt đầu làm việc ở Nhà hàng Baratie loạng choạng bước vào văn phòng của Zeff, hoảng sợ hét lên. Bình thường Zeff sẽ đá anh ta một phát, nhưng hôm nay tâm trạng Zeff đặc biệt tốt, nên không có hành động gì.

"Có khách biết ăn không biết trả sao? Hay là lại có người tới cướp?"

"Không, và không..." Người đầu bếp nuốt nước bọt mấy lần mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh. "Đó là một con tàu hải tặc, và nó không phải là một con tàu hải tặc bình thường... mà là... đó là... con tàu của Tân Vua Hải Tặc được đề cập trên báo đang đến nhà hàng! Tôi nên làm gì đây? Ông chủ!"

Nhưng trước sự ngạc nhiên của người đầu bếp, Zeff khi biết tin không những không lo lắng mà trên khuôn mặt còn lộ ra niềm tự hào và vui sướng chưa từng có.

"Cuối cùng cũng an toàn trở về..."

"Hả!?"

"Truyền tin! Hôm nay nhà hàng đã kín chỗ, nhân viên không liên quan hôm nay cho về hết đi!" Ông nói, cầm lấy đồng phục đầu bếp bên cạnh mặc vào. "Hôm nay không được ai vào bếp, ta sẽ tự mình nấu cho đám nhóc đó!"

Người đầu bếp siêng năng trông có vẻ bối rối khi bước ra khỏi văn phòng, nhưng Carney, người tình cờ có mặt ở đó, giải thích sự bối rối của anh ta bằng một nụ cười.

"Ngươi đã nghe nói về đầu bếp trên con tàu Tân Vua Hải Tặc chưa?"

"V-Vâng, nghe nói hắn nấu ăn rất giỏi, còn biết đánh nhau nữa..."

"Thằng nhóc đó trước đây làm việc ở nhà hàng này." Tay đầu bếp gạo cội nói tiếp khi thấy sự sững sờ thể hiện trên khuôn mặt người đầu bếp mới. "Đứa con trai đáng tự hào nhất của bếp trưởng cuối cùng cũng trở về, sao lại không vui cho được?"

Ngay sau đó, Thousand Sunny đã đến và neo đậu bên cạnh Baratie, và sau đuôi của Thousand Sunny là một chiếc thuyền nhỏ được nghi ngờ là một nhà hàng trên biển, và Zeff đã tự mình đứng bếp và dọn đầy thức ăn ngon để chào đón những vị khách quý.

Lão bếp trưởng nóng lòng muốn nghe cậu nhóc đó kể về những cuộc phiêu lưu của mình và được thấy cậu xúc động như thế nào khi đã nhìn thấy ALL BLUE.

Để rồi sau khi biết Sanji đã chữa khỏi căn bệnh nan y và cũng bị đánh dấu bởi kiếm sĩ số một thế giới, hiện tại đã kết 'bạn đời' với cậu con trai không cùng huyết thống của mình, Zeff đã thẳng chân đá anh một trận không thương tiếc.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top