ZingTruyen.Top

[Zosan|Dịch] Order made

Chương 5

N2T_Theoutsider

Sanji sẽ không bao giờ quên khi anh còn là một đứa trẻ và phát hiện ra mình là một Omega.

Biểu cảm của mẹ anh lúc đó đầy thương cảm, chị gái thì tránh vướng vào anh bằng mọi cách có thể, những người anh em khác thì cười nhạo, và người cha, tên khốn ích kỷ và tàn nhẫn đó.

- Ngươi, từ đầu đến cuối thật sự là một sự lãng phí, ngươi là thứ thất bại, không, hoàn toàn là phế phẩm! -

Đồ phế vật, đồ phế vật, đồ phế vật, những từ đó cứ tuôn ra từ miệng tên khốn đó thay vì tên anh.

-Thưa Điện hạ, tôi có một ý này, ngài có muốn thử không?-

Rồi ngày hôm đó, khi còn vẫn còn là một đứa trẻ, cậu bé Sanji đã chứng kiến ​​địa ngục.

Dù anh có khóc nhiều bao nhiêu và van xin thế nào, ca phẫu thuật vẫn không dừng lại, và anh tiếp tục với vòng xoáy của hai trạng thái ngất đi và tỉnh dậy trong cơn đau dữ dội suốt cả ngày. Thậm chí anh đã không có sức để khóc.

- Mấy người đã làm cái quái gì với con tôi thế này!? -

Không lâu sau khi chịu đựng trong địa ngục, lần đầu tiên Sanji thấy mẹ mình mất bình tĩnh với Judge. Mặc dù thể trạng của bà có giới hạn, mặc dù bà đã nôn ra máu, nhưng người mẹ ấy vẫn không ngừng hỏi tại sao với gã khốn đó.

-Là lỗi của ông! Tất cả là lỗi của ông mà Sora phải chết!-

Sức khỏe của bà trở nên tồi tệ hơn sau lần đó, và trong vòng một tuần, bà đã ra đi mãi mãi, và trước khi cậu bé Sanji có thể đặt hoa lên bia mộ của bà tại đám tang, thì hắn đã với lấy đứa con trai của mình, bằng tông giọng nghèn nghẹn trong cổ họng, hắn đã hét lên rằng Sanji chính là kẻ đã gây ra cái chết của vợ hắn. Mọi thứ, mọi chuyện, tất cả đều là lỗi của anh.

-Mày ở đây cho đến chết đi, đồ vô tích sự.-

Chiếc mũ sắt, bóng tối và nỗi cô đơn vô tận khiến Sanji nhận ra mình không chỉ là khối ruột thừa của đất nước này, mà còn là một phế phẩm.

"Sanji, em có nghe chị nói không?"

Tiếng gọi của Reiju khiến Sanji đang thất thần chợt tỉnh lại. Chết tiệt, anh lại nhớ về quá khứ, chẳng lẽ là do đã trở về nơi này sao?

"Chị cứ quyết định đi, tôi không phản đối."

Bây giờ mặt Sanji sưng đến mức khó nhìn, là do những người anh em khốn nạn của anh gây ra, và nguyên nhân chỉ vì anh bênh vực một nữ đầu bếp và gây mâu thuẫn với họ.

Reiju lấy một lớp mặt nạ đắp lên mặt Sanji, dù vẫn còn đau nhưng ít nhất nó cũng trở lại bình thường. Dù sao thì như chị anh đã nói, đi gặp một quý cô mình sắp kết hôn với khuôn mặt sưng húp và biến dạng như vậy thì thật trịch thượng làm sao.

"Mà này, em thích hoa cúc từ khi nào vậy?"

"Cái gì, khụ khụ khụ!" Không ngờ một con nghiện thuốc lá như Sanji cũng có một ngày bị sặc khói. "Đừng có lục lọi đồ đạc trong phòng tôi nữa!"

"Chị gái kiểm tra đồ của em trai không phải là chuyện bình thường sao?" Reiju nói một cách tự tin, không chút áy náy. "Hơn nữa chị không cần phải lục lọi, phòng của em không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

Trong bình là một vài bông hoa cúc mùa thu sử dụng công nghệ để giữ cho hoa được tươi lâu, trà thơm làm từ hoa cúc mùa thu khô và những túi hương có mùi hoa cúc mùa thu.

"Hoa cúc luôn tốt cho sức khỏe, cho dù là ăn hay ngửi nó."

"Nhưng chị đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe của em, rõ ràng là hoàn toàn khỏe mạnh." Reiju thấy em trai mình hoàn toàn bối rối, và quyết định sẽ làm phiền anh thêm nữa. "Là Alpha trên con tàu mà em đã ở phải không, người đó như thế nào?"

Reiju không nói với Sanji về cuộc gặp gỡ tàu Thousand Sunny, nhưng cô có ấn tượng tốt với những người trên tàu lúc đó, đặc biệt là vị thuyền trưởng thẳng thắn với pheromone có mùi như mặt trời. Vì vậy cô ấy cũng tò mò về Alpha mà em trai mình đã vô cùng nhớ nhung là người như thế nào.

"Tôi ghét cậu ta." Sanji gãi đầu, rồi nằm gục xuống bàn. "Cậu ta đúng là một tên ngốc khó đoán."

Alpha đó vốn đã biết Omega mà mình muốn không có khả năng phát tình, thậm chí có thể không thụ thai được, thường xuyên bị pheromone của những Alpha khác ảnh hưởng mà kiệt sức, cả ngày luôn cần phải được chăm sóc, làm sao anh dám đánh giá được Alpha đó là người như thế nào? Huống chi, cái tên Alpha đó còn được người khác công nhận là một Alpha ưu tú hiếm thấy trên đời.

"Nhưng cái tên đó chọn tôi..." Nắm tay đặt trên bàn bất giác siết chặt lại. "Rõ ràng là một Alpha xuất sắc như vậy, nhưng hắn lại muốn chọn tôi, chuyện này..."

Hai chữ "phế phẩm" như nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được, có lẽ việc khống chế Sanji của Nami và Robin đã có hiệu quả, hoặc có thể cuối cùng anh cũng đối mặt với chính mình vì không còn đường thoát. Nhưng bất luận là vì nguyên nhân gì, lần đầu tiên, từ tận đáy lòng, Sanji đã chống lại hành động tự gọi mình là một 'phế phẩm'.

"Nếu em có một người quan trọng như vậy cho mình, em không nên quay lại đây."

"Không phải ai cũng có thể dễ dàng sắp xếp mọi thứ vào trật tự như gia đình khốn nạn này đâu."

Zeff là người cha quan trọng nhất trong trái tim Sanji, băng hải tặc Mũ Rơm là gia đình quan trọng nhất trong trái tim Sanji, và đôi bàn tay nấu ăn được mẹ anh ủng hộ cũng quan trọng không kém đối với Sanji. Vì tất cả những điều này, anh không thể cho phép bản thân ích kỷ bám víu vào sự tự do của bản thân mà đánh mất những điều quý giá đó.

"Chị khuyên em nên sớm quên tất cả đi, như vậy sẽ dễ dàng hơn, cả Germa và Big Mom đều không để em được tự do đâu."

Trong khi cả hai đang trò chuyện, người hầu gái gõ cửa nhắc nhở rằng đã đến lúc phải đến thành phố Round Cake. Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, Sanji bước lên xe và hướng đến con đường một chiều mà anh không bao giờ có thể quay lại, đó là hôn nhân.

Tuy nhiên, con đường ấy rẽ theo một hướng không thể kiểm soát.

"Sanji, tôi tới đón cậu!"

Luffy và Nami không biết vì sao lại xuất hiện trên đường và chặn chiếc xe mèo lại, theo những gì Nami nói thì có vẻ như cả Chopper, Brook và hai người thú anh đã gặp ở Zou cũng đến đây. Dựa trên lời của thuyền trưởng, họ đến để đưa anh trở lại tàu.

Cả Luffy và Nami đều bị bầm tím và lấm lem, thật lòng mà nói, Sanji muốn chạy ngay đến chỗ họ và hỏi xem vết thương của họ có nghiêm trọng hay không.

Nhưng cuối cùng, Sanji đã đá Luffy trước khi những người khác có thể di chuyển, anh nghe thấy những người anh em của mình cười và khen anh đã làm rất tốt, nhưng chỉ có anh mới biết cú đá đó khó khăn đến mức nào.

"Trở về đi."

Xin lỗi.

"Diable Jambe!"

Tôi xin lỗi, đau quá.

"Joue Shot!"

Tôi thành thật xin lỗi, đau quá, xin lỗi.

"CONCASSER!"

Tôi xin lỗi, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, tôi xin lỗi.

Nỗi đau tưởng chừng như ăn sâu vào xương tủy, ập vào não anh. Cứ mỗi cú đá Sanji giáng xuống Luffy, anh lại cảm thấy toàn thân như chịu cả ngàn chấn thương, những vết thương vô hình ấy đau đớn đến mức khiến anh muốn hét lên thành tiếng.

Thấy Sanji tự mình giải quyết được sự cố không đáng có, Judge hài lòng ra lệnh cho chiếc xe mèo tiến về phía trước. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Luffy đã có thể sống sót sau những đòn đá không thương tiếc của Sanji, cậu đứng dậy và tiếp tục hét vào mặt anh.

"Cậu càng đá tôi thì cậu chỉ càng đau!"

Nước mắt không thể kiểm soát trào ra từ đôi mắt Sanji.

"Tôi sẽ không nuốt lời! Tôi đã hứa với cậu ấy là sẽ đưa cậu về!"

Lời nói của Luffy như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh.

"Không có cậu ở bên cạnh, tôi không thể trở thành Vua Hải Tặc!"

Những gì xuất hiện trong tâm trí anh là hình ảnh đẹp đẽ của anh và người đó cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc Luffy trở thành Vua Hải Tặc.

"Cậu là đầu bếp trên thuyền của tôi, tôi chỉ ăn đồ cậu nấu thôi. Nếu cậu thật sự không định quay về..."

Reiju nhẹ nhàng hỏi Sanji có muốn dừng lại không, nhưng đã bị đối phương từ chối.

"...Thì tôi sẽ chết đói ở đây cho cậu xem! Cậu có nghe thấy không? Sanji!!!"

Reiju liếc nhìn Sanji, người đang cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt và những tiếng nức nở, có vẻ như anh đã thực sự gặp được những đồng đội hiền lành và đáng tin cậy, nghĩ về điều này, Reiju âm thầm đưa ra một quyết định khác trong lòng.

Sau khi đến Thành phố Round Cake, Judge và Linlin rất vui mừng vì hôn sự của hai gia đình sắp thành công, còn Reiju để ý thấy Pudding lén đưa một bức thư cho Sanji nên đã lẻn đến chỗ cô nàng sau bữa tối, cô đứng ngoài phòng của Pudding.

"Em là vị cứu tinh duy nhất của tôi..."

Những lời nói của Sanji khiến Reiju nhớ lại khi mẹ cô còn sống. Lúc nhỏ, mẹ cô luôn mỉm cười và nói với cô rằng Sanji rất giống bà, thậm chí cậu sẽ là sự cứu rỗi của Germa. Lúc đó cô không thể hiểu được những lời của mẹ mình, nhưng bây giờ cô đã hiểu tại sao Sanji lại được gọi như vậy.

Nhưng mẹ ơi... sự cứu rỗi duy nhất trong trái tim Sanji là con tàu cướp biển đó...

Sau đó, Reiju đã ngấm ngầm điều tra. Dù Pudding để lại ấn tượng rằng cô thực sự là một cô gái tốt, nhưng quá tốt đến mức đáng ngờ, vì vậy cô ấy bắt đầu thực hiện các cuộc trò chuyện và nghe lén để lấy ý kiến ​​​​của tất cả những người hầu trong lâu đài về ấn tượng của họ với Pudding.

"Chị yêu à, đây không phải là một bước đi khôn ngoan đâu."

~☆~

Trong đầu Reiju vang lên âm thanh như những thước phim nhựa, cuối cùng cô mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên giường từ lúc nào, đón chào cô là Sanji đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đau quá, chân mình..." Ký ức mơ hồ dường như bị bao phủ bởi một tầng bóng tối. "Mình đã đi quanh lâu đài và tham gia vào một cuộc chiến để bắt kẻ đột nhập?"

"Chị không nhớ được đâu, đó là bởi vì ký ức của chị đã bị thay đổi."

"S-sao?"

Sau khi nghe Sanji kể lại tất cả những gì mình biết, Reiju chỉ bình tĩnh đáp lại. "Chị nghĩ Germa nên nhân cơ hội này mà diệt vong luôn một thể. Em cứ giả vờ như không biết những chuyện này và bỏ trốn cùng nhóm Mũ Rơm đi."

"Nói bậy bạ cái gì thế? Như vậy chị cũng sẽ chết đó!"

Thấy Sanji thực sự lo lắng cho mình, Reiju thở phào nhẹ nhõm, vì cô biết mẹ mình hy sinh tính mạng vì anh là điều xứng đáng. Đứa em trai bị cha và những người anh em khác chế giễu là phế phẩm, giờ đã trở thành một người đàn ông tốt. Anh thực sự là sự cứu rỗi cho lịch sử tội lỗi của Germa mà người mẹ cô mong đợi.

"Sanji, em phải nghĩ kỹ xem điều gì là quan trọng nhất với mình."

Sanji, em không phải là phế phẩm như cha và những người khác đã nói.

"Nếu em bỏ lỡ cơ hội này, em sẽ không bao giờ có thể có lại được những người đồng đội tốt như băng Mũ Rơm!"

Em là thành phẩm đặc biệt tốt nhất trên thế giới, được mẹ trao cho cuộc sống và tình yêu của mình!

Sau khi Sanji rời đi không lâu, Reiju nghe thấy tiếng huyên náo trong hành lang, xen lẫn với giọng nói quen thuộc. Đó là thuyền trưởng băng Mũ Rơm, nữ nhân tóc hồng đã nhận ra ngay khi giọng nói của cậu lướt ngang qua cửa phòng y tế. Bằng tốc độ nhanh như chớp của mình, cô đã kéo cậu vào phòng.

"À! Cô là chị gái của Sanji?"

"Nhỏ giọng xuống." Cô nhắc nhở. "Nếu cậu đang tìm Sanji, thì em ấy đã rời khỏi đây không lâu rồi."

Sau đó, Reiju biết được từ những lời của Luffy rằng cậu đang cố gắng nhắc nhở Sanji hãy cẩn thận với Pudding, và cô không khỏi cảm thấy rằng cậu em trai của mình thực sự đã gặp được một nhóm người tốt. Sau tất cả, khi vẫn còn kẹt trong lâu đài của BIG MOM, Sanji và những người khác sẽ không bao giờ được an toàn.

"Cậu Luffy, trước khi đi tôi muốn hỏi cậu một câu được không?"

"Ừm?"

"Alpha thích em trai tôi là người như thế nào?"

"Cậu ấy là một chàng trai không bao giờ từ bỏ lời thề của mình một cách dễ dàng." Cậu thuyền trưởng mỉm cười tự hào. "Và cậu ấy là một người đàn ông rất mạnh mẽ, người sẽ trở thành kiếm sĩ số một thế giới trong tương lai!"

Nói xong, Luffy nhảy ra khỏi cửa sổ và lao đến địa điểm đã thỏa thuận với Sanji, bởi vì cậu tin tưởng từ tận đáy lòng rằng anh nhất định sẽ tự mình đến đó để gặp cậu, và cậu cũng nhất định sẽ đợi người đầu bếp của mình. Vì cậu biết rất rõ rằng Sanji sẽ không bao giờ bỏ mặc những ai đang đói.

Cuối cùng thì Luffy cũng đợi được Sanji và chờ được thức ăn anh mang đến. Về phần tam hoàng tử, anh cũng cảm thấy áy náy và khó xử vì đã đánh cậu, đồng thời nói ra lý do mình không thể trở về, mong rằng cậu thuyền trưởng hiểu cho mình.

Cuối cùng, thứ đổi lấy là một cú đấm trời giáng của Luffy.

"Nói cho tôi biết sự thật đi!"

Những ngày hạnh phúc trên thuyền liên tục đan xen với khuôn mặt của lũ khốn đó và BIG MOM thoáng qua trong tầm mắt⁷, Sanji không thể kìm nén được sự mong manh và tuyệt vọng trong lòng, anh đã khóc nức nở trước mặt Luffy mà không chút e dè.

"Luffy, tôi... thật sự muốn quay về Thousand Sunny!" Những suy nghĩ trong đầu cũng ứa ra cùng với nước mắt. "Nhưng tôi không có dũng khí chạy trốn. Không chỉ cậu hay lão già, ngay cả gia tộc cặn bã tôi không muốn thừa nhận đó. Tôi không muốn thấy ai phải chết hết..."

"Tôi biết, bởi vì Sanji mà chúng tôi biết là người rất tốt bụng!" Luffy nói, như thể đang nói về thời tiết hôm nay. "Nào, chúng ta hãy cùng nhau phá hủy đám cưới thôi!"

Sau đó, mọi người trong thế giới gương được kết nối với Luffy thông qua các mảnh gương, đồng thời cũng biết được từ Jinbei rằng Bege đã lên kế hoạch ám sát BIG MOM, Luffy và những người khác chính thức lên đường đàm phán với Băng hải tặc Fire Tank.

"Thực tế là tôi đã đánh Luffy, người không bao giờ chịu đánh trả..." Sanji nhìn chằm chằm vào cái chậu trước mặt, lẩm bẩm một mình khi đang tắm trong bồn tắm lâu đài của Bege. "Tên đó mà biết được, hắn sẽ không tha cho tôi đâu..."

Dù biết Zoro thích mình, nhưng Sanji cũng hiểu rằng chàng kiếm sĩ - với tư cách là thuyền viên đầu tiên được Luffy chiêu mộ, người vẫn luôn quan tâm đến thuyền trưởng của mình, sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động ra đi không lời từ biệt mà không có lấy nổi một lý do chính đáng, giờ còn thêm hành vi tấn công thuyền trưởng.

"Đừng suy nghĩ nhiều!" Luffy không chút do dự dội một xô nước lên đầu Sanji. "Zoro đã cầu xin tôi đưa cậu trở lại."

"Sao?"

"Hoho! Hóa ra cậu Zoro đã cọc cằn với mọi người là vì chuyện này à?" Brook nghiêng người tham gia cuộc trò chuyện. "Cậu Sanji, chuyện này tôi thấy cậu không cần lo lắng. Mặc dù tôi gia nhập băng muộn nhất, nhưng những người đồng đội khác đều nói lần này cậu Zoro cáu kỉnh hơn bình thường!"

"Chà, tất nhiên rồi! Tôi đã rời đi mà không đưa ra lý do rõ ràng, vì vậy việc cậu ấy giận là chuyện hiển nhiên..."

"Không đúng." Luffy lại nhấn mạnh. "Tôi nói này Sanji, cậu cũng biết vì sao cậu ta khó chịu đúng không?"

Sanji không tiếp tục đáp lại lời nói của Luffy, mà đưa tay lên trán với vẻ mặt bối rối.

"Chừng đó là đủ rồi phải không?"

"Ừm..." Chàng đầu bếp gượng gạo ấp úng.

"Thế không phải đã đến lúc cậu nên kết thúc trò đuổi bắt của mình rồi sao?"

Trò đuổi bắt phải được thiết lập bằng cách một người chạy và một người đuổi. Không cần biết trò đuổi bắt sẽ kéo dài bao lâu, và thay bao nhiêu lượt, người thắng vẫn luôn là người bỏ chạy, và người đuổi chỉ thắng khi tóm được mục tiêu.

"Đôi khi tôi thực sự nghĩ rằng cậu thật đáng sợ, Luffy."

"Hee hee hee!" Vẫn cười toe toét. "Dù sao tôi cũng là thuyền trưởng mà!"

Sau khi tất cả các nhân viên tắm rửa và mặc lễ phục, họ tiến hành đàm phán chính thức với Bege. May mắn thay, với sự tham gia tích cực và sự tận tâm của Jinbei, mối quan hệ hợp tác cuối cùng đã đạt được mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.

Kế hoạch ám sát ngày hôm sau diễn ra như dự kiến. Nhưng có quá nhiều sự cố trong quá trình thực hiện, cả nhóm đã cố gắng hết sức để thoát khỏi sự truy đuổi của BIG MOM và các con của bà ta, Sanji cũng đã cứu được gia đình mình như ý muốn và họ cũng đã chủ động hỗ trợ băng của anh. Chính thức phá vỡ xiềng xích số phận của hai bên kể từ bây giờ.

Nhưng thật không may, chứng thèm ăn của BIG MOM lại bùng phát vào thời điểm này. Bị con trai xúi giục, bà ta đã đồ rằng chiếc bánh cưới đã bị băng Mũ Rơm đánh cắp và truy đuổi họ. Khi cả bọn vẫn còn đang lo lắng không biết phải làm gì thì Pudding và Chiffon đã xuất hiện trên tấm thảm bay và đề ra giải pháp khả thi nhất cho vấn đề. Sau một hồi thảo luận, băng Mũ Rơm lại chia thành hai đội, một đội tiếp tục tiến đến Thousand Sunny và đội còn lại đến Đảo Cacao để làm lại chiếc bánh cưới.

Sau khi đến Thị trấn Chocolate, Pudding đã sử dụng khả năng của mình để đánh bại nhiều đầu bếp, và ngay lập tức bắt tay vào làm bánh với Sanji và Chiffon.

"Anh Sanji, em có thể hỏi anh một câu được không?" Pudding khuấy đều miếng sôcôla trong tay, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng rụt rè đưa ra câu hỏi. "Em trước đây thật tâm muốn giết anh, nhưng sao anh vẫn còn tin tưởng em?"

"Anh chỉ tin vào những giọt nước mắt của em lúc đó."

"!?"

"Pudding thân mến, sau này nhất định em sẽ gặp được một người chồng thực sự yêu em, vì vậy đừng chỉ vì lần này mà nản lòng." Anh liếc nhìn xung quanh để đảm bảo rằng cuộc trò chuyện không bị ai khác ngoài Chiffon nghe được. "Nhìn thái độ của Big Mom thì chắc em và những đứa con khác của bà ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ đúng không? Chuyện bị đánh mắng với em xem ra là chuyện bình thường, chưa kể anh còn..."

"Anh còn?"

"Anh còn là một Omega, họ đã nói với em trước khi chúng ta gặp nhau, phải không?" Đột nhiên, Pudding che miệng lại như thể nhận ra điều gì đó. "Nhưng chắc đã không kể chuyện họ đã phẫu thuật các tuyến của anh khi anh còn nhỏ để thay đổi giới tính thứ hai của anh. Mất cả ngày để rồi thất bại, và họ chỉ đơn giản là niêm phong nó trong sự thất vọng tột độ. Giữ cho các tuyến của anh không làm ảnh hưởng đến những anh em khác."

Những gì Sanji nói là một cách nói có phần nói giảm, nhưng cả Chiffon và Pudding đều biết nó điên rồ như thế nào.

Ai cũng biết mổ tuyến sẽ gây đau đớn dữ dội đến mức thuốc mê mạnh nhất trên đời cũng vô tác dụng, đến những người lớn cũng không đủ can đảm để chịu đựng ca mổ chứ đừng nói đến ép trẻ nhỏ phẫu thuật hay gì đó.

"Hắc Cước, anh..."

Sanji mỉm cười với một Chiffon đang sửng sốt và ra hiệu rằng cô không cần phải ép mình nói ra bất cứ lời gì. "Nghĩ đến việc hủy hoại cuộc sống của một quý cô vì lợi ích của mình, gia đình tôi không phải là một lũ đê tiện thì còn là gì nữa?"

Cảm thấy hai người họ chìm vào im lặng vì chủ đề này, Sanji ngay lập tức chuyển chủ đề và bắt đầu nói với họ cách làm món tráng miệng ngon hơn và tốt cho sức khỏe hơn. Hai nữ nhân thậm chí còn thông cảm hơn với anh ta, mặt khác, Pudding bị mê hoặc và cảm thấy xấu hổ khi thấy mình không xứng đáng với anh.

Sau đó, chiếc bánh đã được hoàn thành và rời đảo Cacao, Sanji được đoàn tụ với các đồng đội của mình, và đoán chắc an ninh của đảo hiện đang được thắt chặt ở mức cao nhất khi băng hải tặc Big Mom biết được rằng Luffy sẽ thoát khỏi thế giới trong gương ở đảo Cacao để đoàn tụ với băng.

Chàng đầu bếp bất chấp sự thuyết phục của mọi người và nhất quyết đến đảo Cacao để hỗ trợ cậu thuyền trưởng, dù sao thì anh cũng là nguyên nhân chính của tất cả những chuyện này và không thể đứng ngoài cuộc.

"Tôi có thể giúp." Pudding, người vốn đứng ngoài cuộc, tình nguyện giúp đỡ. "Nếu chỉ có tôi và anh Sanji... tôi nghĩ chúng tôi có thể lẻn vào một cách thuận lợi."

"Cô..."

Trái với sự do dự của Nami, Sanji lập tức nhảy lên tấm thảm bay. "Tôi sẽ đi đón Luffy và quay lại, mọi người không cần lo lắng."

"Này, nếu còn như lần trước, tôi sẽ không bỏ qua đâu."

"Vâng, thưa tiểu thư Nami."

Nhìn thấy Sanji trò chuyện và cười nói vui vẻ với những người đồng đội của mình, Pudding thầm đưa ra một quyết định trong lòng, cho dù quyết định đó sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu trong suốt quãng đời còn lại.

~☆~

Sau khi nghe người người trên đảo nói rằng chiếc tàu của băng Mũ Rơm đã tạm thời an toàn thoát khỏi sự truy sát của mẹ cô, Pudding, người đang trốn trong con hẻm tối, đã thấy thở phào.

Trên thực tế, cô đã từng có một khoảnh khắc nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ mọi thứ như người chị Laura và chị Chiffon để đi theo Sanji rời khỏi đây. Nhưng hình bóng của Alpha trong kí ức của chàng trai tóc vàng đã ngăn cô lại.

Cô không biết tên cũng như tính cách của người đó, nhưng sự ấm áp và an tâm mà cô cảm nhận được từ cuốn phim ký ức của anh thật mạnh mẽ. Nếu là người đó, cô tự hỏi nhất định Sanji sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.

"Xin hãy hạnh phúc, anh Sanji."

Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Pudding ước nguyện cho hạnh phúc của người khác mà không phải cho mình với một vị thần không bao giờ tồn tại.

Sau khi thoát khỏi quần đảo Whole Cake, Wano Quốc là điểm đến tiếp theo, sự trở lại của Sanji mang đến cho Luffy và những người khác những cơn thèm ăn. Hầu như có cảm giác họ có thể ăn hết rất nhiều món chất đống cao đến trần nhà mỗi ngày.

"Thứ lỗi, cậu Sanji, cho tôi một cốc sữa nóng được không?"

Gõ cửa phòng bếp, Brook lịch sự hỏi Sanji, người đã dọn dẹp nhà bếp và đang ngồi ở bàn viết công thức nấu ăn.

"Ồ, ngồi đợi tôi một chút nhé." Đặt chiếc bút trên tay xuống, Sanji đứng dậy và đi về phía nhà bếp. "Ông có muốn một ít mật ong không?"

"Làm phiền cậu."

Brook vừa ngồi xuống, liền phát hiện trên bàn có một cuốn sách nhỏ đã sờn cũ hơn những cuốn sách công thức nấu ăn khác, có vẻ như nó được viết bởi một đứa trẻ.

"Đó là công thức tôi viết khi còn nhỏ." Anh lấy sữa trong tủ lạnh ra và đổ vào nồi. "Nó được Reiju - chị tôi đưa cho tôi. Mặc dù chúng đều là những ý tưởng trẻ con nhưng chúng đã được tôi nghĩ ra khi còn nhỏ, vì vậy tôi chỉ muốn xem xét và cải thiện chúng."

"Cậu Sanji, có vẻ như xiềng xích trói buộc cậu đã được gỡ bỏ."

Chàng đầu bếp tóc vàng bỗng sững sờ, sau đó mới hiểu ý nghĩa trong lời nói của Brook. "Vâng, là nhờ sự giúp đỡ của mọi người."

"Yohohoho, vậy cậu có cân nhắc đề nghị của cô Nami và cô Robin không?" Brook đang đề cập đến vấn đề tìm cách chữa trị từ Law. "Bây giờ xiềng xích đeo bám cậu đã biến mất và cậu nên nghe lời khuyên của Luffy, kết thúc trò đuổi bắt vô nghĩa này. Đã đến lúc quyết định có chấp nhận sự điều trị của cậu Torao hay không? Đằng nào thì ta cũng sẽ gặp cậu bác sĩ ở Wano Quốc. Nhưng rất có thể việc liên minh có nguy cơ sẽ kết thúc, đến lúc đó ta không biết được có còn giữ được mối quan hệ hòa hảo với băng hải tặc Heart không, chứ đừng nói gì đến nhờ cậu ấy phẫu thuật cho cậu."

Sanji tắt lửa, rót sữa trong nồi vào cốc, sau đó lấy ra một hũ mật ong nhỏ đặt bên cạnh trước mặt Brook.

"Tôi biết tốt hơn là tôi nên đi tham gia điều trị, nhưng..." Ngồi đối diện với Brook, anh chuẩn bị cho mình một tách trà thơm sảng khoái. "Thành thật mà nói, tôi cảm thấy không được thoải mái, thậm chí có thể nói là sợ hãi..."

Sau khi rời khỏi vùng biển của quần đảo Whole Cake, Sanji đã kể cho mọi người nghe sự thật về bản thân mình, tất nhiên, anh cũng chia sẻ sự thật về tình trạng sinh lí của mình.

"Xét cho cùng, tôi vẫn còn rất trẻ khi thực hiện ca phẫu thuật, vì vậy tôi không biết liệu việc điều trị có ảnh hưởng gì đến cơ thể của mình bây giờ không."

"Cậu Sanji..."

"Mặc dù tôi biết cái anh chàng đó sẽ ổn thôi, nhưng tôi..."

"Tôi hiểu rồi, cậu Sanji, cậu đang lo lắng sao?"

Ngay khi Sanji muốn gật đầu đồng ý, anh đã bị những lời tiếp theo của Brook làm cho bất ngờ đến mức suýt sặc trà trong miệng.

"Cậu lo mình không sinh con được cho cậu Zoro à?"

"Cái gì, khụ khụ khụ! Ông, khụ khụ!"

"Không sao, cậu Chopper nói sau khi phẫu thuật thành công, cậu ấy cùng cậu Torao sẽ kiểm tra lại cơ thể cho cậu, nếu có vấn đề gì, họ sẽ lập tức xử lý."

Không, tôi rất biết ơn vì sự chu đáo của họ, nhưng chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện này!

Càng nôn nóng được nói ra lời này lại càng nghẹt thở, và khi nghe thấy tiếng ho của Sanji, mọi người lo lắng tập trung vào bếp. Và sau đó, không lấy làm ngạc nhiên, tất cả đều hùa theo Brook.

"Có con..." Nami ôm mặt nói. "Mặc dù sinh con thì đứa nào cũng được, nhưng tôi vẫn hy vọng đó là con gái!"

"Uầy! Con trai thì tốt hơn!" Luffy bĩu môi phản đối.

"Ai bảo trên tàu toàn là đàn ông hôi hám, có thêm một cô gái ăn mặc giống tôi và Robin như thế thì tốt biết bao!"

"Ha ha ha, trên thuyền có những con người phi thường như vậy, lũ nhóc khi lớn lên nhất định là sẽ trở thành những người xuất chúng."

"Con trai hay con gái gì cũng được, tôi chỉ muốn chăm sóc đứa bé và xem nó trưởng thành như thế nào thôi!" Chopper hào hứng vẫy móng.

"Được, nếu có, nhất định phải mang đứa bé đến Zou, mọi người ở đó nhất định sẽ rất vui vẻ cho xem!"

"Chờ, chờ đã..." Sanji yếu ớt vùng vẫy sau khi cuối cùng cũng nói được. "T-tôi không có nói muốn sinh con cho hắn..."

"Hả!? Cậu đang lạm dụng quyền lực của mình đó!!"

Giọng nói của Sanji hoàn toàn bị lấn át bởi tiếng gầm của Nami.

"Không đúng! Thuyền trưởng có quyền đặt tên cho tân thuyền viên!"

"Không được! Gu đặt tên của cậu thảm họa chết đi được, cậu sẽ hại đời đứa nhỏ mất!"

"Nami, cậu nghĩ mình có khiếu đặt tên sao!?"

Những gì ban đầu là một cuộc cãi vã đơn giản ngay lập tức biến thành một bộ phim truyền hình nơi hoa tiêu hành hung thuyền trưởng.

"So với con trai hay con gái, tôi mong được nhìn thấy một đứa trẻ sẽ giống cậu Zoro hoặc cậu Sanji sẽ như thế nào."

KHÔNG! Cuộc thảo luận đã vượt quá kiểm soát, phải ngăn họ lại thôi!

"Mọi người!!" Hét lên bằng tất cả sức lực của mình, Sanji cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của băng. "Chuyện tôi lo lắng là chuyện khác, không phải chuyện sinh con cho hắn!"

"Là chuyện gì?" Nami đã dạy dỗ xong một Luffy đang cúi đầu.

"Chu-chuyện đó..." Mặt anh dần đỏ lên dưới ánh nhìn của mọi người. "Tôi chưa bao giờ phát tình, nên không biết thực tế sẽ ra làm sao. Nếu việc đó gây rắc rối cho mọi người, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi..."

Sau khi nghe những rắc rối thực sự của Sanji, mọi người im lặng một lúc. Nami là người đầu tiên bước đến bên Sanji, cô vỗ vai anh với một nụ cười.

"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với Franky, tiền bạc không cần lo lắng, coi như là lời chúc phúc của tôi đến hai người đi!"

"Sao?"

"Nhưng không có phòng trống trên Thousand Sunny?" Luffy hỏi với cái đầu đầy cục u.

"Vậy ra cậu là một tên ngốc." Nami liếc nhìn thuyền trưởng của mình một cách khinh bỉ. "Mọi người quên thiết kế tàu của Hachi rồi à? Tôi có chút hứng thú nên mới hỏi, hóa ra số tiền cần thiết để đóng một con tàu như vậy rẻ hơn tôi tưởng!"

Sanji cảm thấy không nói nên lời, anh rất biết ơn sự hào phóng của Nami, nhưng tại sao lại lạc đề nữa rồi.

"Thế nên..." Mắt cô bỗng sáng lên. "Tôi là người có tư cách nhất để đặt tên cho đứa con đầu lòng sau khi bỏ ngần ấy tiền và công sức ra! Vậy đấy!"

"A! Đồ phản bội! Đặt tên là quyền của thuyền trưởng!"

OK, mình từ bỏ, sao cũng được.

Nhìn những người trước mặt lại làm ầm ĩ lên, Sanji quyết định trốn tránh hiện thực, anh lặng lẽ dẹp chiếc cốc mà Brook đã uống xong và cốc của mình, sau đó vào bếp dọn dẹp và bỏ qua chủ đề này.

"Sanji."

"Hả? Có chuyện gì vậy, Chopper?"

Sau khi rửa và lau khô tay, Sanji quỳ một chân xuống và nhìn Chopper, người có điều muốn nói với anh.

"Cái này cho anh."

Thứ Chopper đưa ra là một lọ thuốc nhỏ, Sanji cầm lấy và hướng ra ánh sáng, bên trong là những viên thuốc màu trắng và hơi trong suốt.

"Đây là?"

"Thuốc tránh thai." Bỏ qua một Sanji đang sững sờ tại chỗ, Chopper nói tiếp. "Mặc dù mọi người đều sẵn sàng chào đón sự xuất hiện của một sinh linh mới, nhưng em nghĩ tốt hơn hết là anh nên thảo luận với Zoro để đưa ra quyết định."

"Cảm ơn, ừm, xin cảm ơn..."

Lần đầu tiên trong đời, Sanji cảm thấy vô cùng hối hận vì đã tin tưởng vô hạn vào những người bạn đồng hành của mình trên con tàu này.

Anh ấy thậm chí còn chưa chính thức hẹn hò với Zoro, có phải là quá sớm để nói chuyện trực tiếp về việc sinh con không!?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top