ZingTruyen.Top

[Zosan|Dịch] Order made

Chương 3

N2T_Theoutsider

"Cấm tập thể dục, uống rượu và ăn quá nhiều gia vị..." Sanji cầm trên tay một tờ giấy ghi đầy nội quy, đó là thông báo mà Chopper gửi cho mọi người để giúp giám sát Zoro. "Tin tốt duy nhất là không có quy tắc nào bắt mọi người phải tự mình băng bó cho cậu ta, phải không?"

Không lâu sau khi kiếm sĩ tỉnh dậy, Luffy và cả nhóm đã tạm biệt những người bạn mới trên chiếc thuyền buồm ba cột đáng sợ, và lại ra khơi trên hải trình đến Đảo Nhân Ngư.

Sau nhiều lần thuyết phục Zoro nghỉ ngơi để hồi phục thể trạng không có kết quả, Chopper hiếm khi nhờ ai đó giúp đỡ cũng phải huy động đồng đội trên tàu hỗ trợ mình, bao gồm cả thuyền trưởng, yêu cầu mọi người giám sát chàng kiếm sĩ, khiến anh ta dù không muốn cũng phải ngoan ngoãn để người khác chăm sóc cho đến khi những vết thương hồi phục.

"Chán muốn chết."

"Vậy thì ngoan ngoãn dưỡng thương đi." Thu xếp đống giấy tờ, Sanji đứng dậy đi về phía quầy bar. "Cậu có muốn một cốc bia không cồn giống hồi trước không? Tôi đã hỏi Chopper và cậu ấy nói cậu có thể uống."

Sanji nghiễm nhiên được bầu làm người chăm lo cho Zoro toàn thời gian. Thoạt đầu kiếm sĩ còn tưởng Sanji sẽ cực lực phản đối quyết định này, không ngờ anh lại đồng ý rất dễ dàng.

Sau cuộc thảo luận của mọi người, quầy bar thủy cung được ​​chỉ định là chỗ dưỡng thương của Zoro, mọi hoạt động ngoại trừ việc tắm rửa đều bị hạn chế ở đây để tiện kiểm soát, và chàng đầu bếp hầu như luôn ở cùng anh ta, ngoại trừ việc nấu nướng và giặt giũ.

"Đây."

"Ờ."

Zoro cầm cốc và bắt đầu uống không chút do dự, trong khi Sanji đặt một số món ăn nhẹ trước mặt anh và ngồi xuống bên cạnh.

"Sẽ tuyệt hơn nếu có một ít cơm nắm đấy."

"Đợi tí."

Thực tế, sau khi nghe hai tên ngốc kia giải thích chuyện gì đã xảy ra, Sanji luôn có một phức cảm kì lạ cuộn trào trong tâm trí, mặc dù anh mơ hồ cảm nhận thôi thúc muốn được nói ra. Nhưng bởi sự hèn nhát của bản thân và các yếu tố bên ngoài khiến anh không dám đối diện với vấn đề.

"Muốn nghĩ gì thì bỏ điếu thuốc xuống đi rồi nghĩ." Đột nhiên điếu thuốc trên miệng Sanji bị Zoro giật lấy ném vào gạt tàn. "Bị bỏng thì sao? Đồ đầu bếp ngu ngốc."

Sanji không phản ứng lại như mọi khi khiến kiếm sĩ có chút quan ngại.

"Có chuyện gì?" Anh hỏi.

"Tôi muốn hỏi cậu một câu, và cậu nên thành thật trả lời tôi, không trả lời được thì đừng nói gì thêm nữa." Sau khi hít một hơi thật sâu, Sanji chậm rãi nói. "Thực sự cậu đánh gục tôi chỉ vì lời hứa với Luffy à?"

"Không." Câu trả lời ngay lập tức thoát ra. "Ngay cả khi không có lời hứa với Luffy, tôi vẫn sẽ không để cậu chết thay."

"Vậy là do lòng tự tôn của một kiếm sĩ sao?" Lấy tay che mặt một cách yếu ớt, Sanji vùng vẫy trong tuyệt vọng cuối cùng.

"Nếu là nguyên nhân này, thì khác gì tôi đang khinh rẻ lòng tự tôn của người khác, tuyệt đối không có chuyện đó."

Zoro gần như khẳng định suy đoán của Sanji, anh nặng nề thở dài nói. "Tôi chỉ yêu phụ nữ, đám đàn ông hôi hám hoàn toàn nằm ngoài tầm cân nhắc của tôi, kể cả Alpha."

"Tôi biết."

"Cậu đã biết thì tại sao vẫn- cậu vẫn..." Sanji vô thức lắp bắp. "Điều đó- nghĩa là cậu th-thích tô..."

"Nghĩa là cậu là một tên ngốc?"

Theo phản xạ anh lập tức nắm lấy cổ áo Zoro. "Muốn tôi một cước đá chết người sao!?"

"Tôi nói sai sao?" Zoro cất lời ngay khi Sanji sắp mất bình tĩnh. "Với giấc mơ của Luffy hay của tôi thì đã từng có người thực sự đạt được nó, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy ALL BLUE. Còn cậu thì vẫn luôn tin chắc cái nơi ngu ngốc đó tồn tại và sẵn sàng dành cả cuộc đời để tìm kiếm, nghe đáng ngưỡng mộ thật đấy nhưng rồi cậu lại chọn từ bỏ mạng sống vào lúc đó."

Sau khi nghe những gì Zoro nói, cơn giận vừa bùng phát của Sanji lập tức bay biến. Nếu người khác cười nhạo và nói rằng giấc mơ của anh là ngu ngốc, anh sẽ đá kẻ đó đến khi hắn hấp hối. Nhưng người nói là Zoro, và anh ta đã nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc, tuy nghe có chút thô lỗ, thì làm sao Sanji có thể nổi giận với chàng kiếm sĩ được?

"Chắc mấy vết thương hành cậu quá, đâm ra nói nhảm rồi." Lập tức cảm thấy mệt mỏi, Sanji buông cổ áo Zoro ra định ngồi xuống, nhưng đối phương đã vươn tay kéo anh ngồi vào lòng mình. "Này, cậu thật sự nghĩ tôi không dám đá cậu sao?"

"Đá đi, tôi cũng đang chán đây." Zoro thách thức, vì bị cấm hành nghề nên Nami đã tịch thu những thanh kiếm yêu quý của anh như một lẽ hiển nhiên. "Nghe này, vết thương của tôi không liên quan gì đến cậu, cho dù cậu có đứng lên bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ đánh gục cậu bấy nhiêu."

Mọi người đều biết Sanji tốt bụng như thế nào, mặc dù thái độ của anh đối với nam và nữ là rất cách biệt. Nhưng ai cũng đều biết sự dịu dàng ẩn giấu trong con người chàng đầu bếp. Vì vậy, mặc dù không ai trách móc anh sau mọi chuyện, anh vẫn không thể tha thứ cho chính mình vì đã để đồng đội bị tổn thương nặng như vậy.

Nhìn Sanji vẫn nghiêm nghị im lặng, Zoro chợt lóe ra một con đường mà với anh có vẻ hơi lưu manh, nhưng đủ an toàn để giúp đối phương giảm bớt cảm giác tội lỗi. "Nếu cậu vẫn chưa thể tha thứ cho chính mình, tôi sẽ cho cậu một hướng giải quyết."

"Gì?"

Zoro vòng tay trái qua eo Sanji, tay phải vuốt ve chiếc cổ thanh mảnh của anh, rồi hơi dùng lực để kéo xuống áp môi họ vào nhau.

Mùi khói thoang thoảng hơi có vị đắng nhưng thật dễ dàng để Zoro tiếp nhận.

Bỗng dưng con thuyền chịu một chấn động.

"Có chuyện gì vậy!? Kẻ thù tấn công à!?"

"Báo động! Báo động! Có kẻ thù!!"

"Luffy! Franky! Brook! Giúp với!"

Bộ ba nhút nhát - Nami, Usopp và Chopper chạy đến bãi cỏ trước, và những gì họ thấy là mặt biển yên bình và tĩnh lặng, vậy tiếng động vừa rồi là gì?

Ngay khi Nami và Usopp còn đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra thì họ thấy một Sanji mặt đỏ bừng che miệng tức giận đóng sầm cửa quầy bar và đi về phía nhà bếp, hai người họ dường như đã linh cảm thấy có chuyện gì đó. Nami đi tìm Robin, trong khi Usopp bế Chopper vẫn đang la hét trong hoảng loạn đi về phía khu thủy cung.

Chắc chắn rồi, Zoro dường như đã trúng một đòn nặng nề đến mức đập đầu vào chiếc ghế sofa đã bị phá hủy một nửa, điều tốt duy nhất là bể cá không bị hư hại, vì vậy Franky có thể sửa chữa ít hơn một chút.

"Thật là, lâu lắm mới thấy hai người các cậu hòa thuận, nhưng chỉ mới được mấy ngày lại đánh nhau nữa rồi."

Chàng kiếm sĩ chỉ thờ ơ đáp lại lời phàn nàn của cậu xạ thủ.

"Kiểm tra xong rồi!" Chopper cất dụng cụ y tế đi rồi phàn nàn với Zoro. "Không sao, xem ra Sanji đã rất nhân từ, Zoro, anh thật sự không nên chọc giận anh ấy chứ."

"Ừa..."

"Tuy nhân từ nhưng cậu ta thực sự là một con quái vật, nhìn chiếc ghế sofa đi..." Usopp nhìn chiếc ghế đã bị phá hủy một nửa trong run rẩy.

ĐINH - tiếng thang máy dùng để giao đồ ăn đột nhiên vang lên, Usopp bước lên phía trước, phát hiện đó là một đĩa cơm nắm, trên đĩa có viết mấy chữ lớn bằng nước chấm.

【Tên đầu rêu quấy rối biến thái khốn kiếp đi chết đi】

Được rồi, giờ thì Usopp đã biết mớ hỗn độn này xảy ra như thế nào, cậu xạ thủ ước gì mình không có ký ức về chuyện này.

Zoro bước tới gần một Usopp đang hóa đá, nhìn đồ ăn trên đĩa cùng chỗ nước chấm, sau đó thay vì tức giận thì anh ta lấy ra với một nụ cười, cắn một miếng.

Về phần Sanji thì anh đang cọ rửa bát đĩa trong bồn rửa một cách thô bạo, và điếu thuốc lủng lẳng trên miệng cứ lắc lư lên xuống vì cáu kỉnh.

"Chết tiệt! Cái đầu tảo xanh hôi hám đó nghĩ mình đang làm cái gì thế này!?" Lúc bát đĩa được rửa sạch, cơn tức giận tích tụ đã đạt đến giới hạn, Sanji ngồi xổm trước bồn rửa và cuộn tròn thành một quả bóng sau khi gầm lên. "Chết tiệt! Chết tiệt..."

Thật ra chuyện vướng bận của Sanji không phải là chuyện bị hôn, bởi vì lúc trước anh và Zoro đã từng môi chạm môi khi cùng nhau chống lại băng hải tặc Foxy, cho nên lặp lại lần nữa cũng chẳng khác nào bị chó cắn, thật sự không đáng bận tâm. Vấn đề là...

"Không ngờ tên khốn kiếp đó lại thò lưỡi vào!!!"

"Ồ? Vậy cậu có thè lưỡi đáp lại không?"

Brook - người đang cầm một chiếc cốc, xuất hiện trong bếp từ lúc nào không hay và hào hứng nhìn Sanji đang ngồi xổm trên mặt đất.

Thousand Sunny lại chịu thêm một rung chấn nữa. Hai lần trong một ngày.

Biết rõ không phải kẻ địch công kích, tất cả thuyền viên cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

"Thứ lỗi, vừa rồi tôi không nghe rõ." Một chân cắm sâu vào bức tường bên cạnh khuôn mặt đang mềm nhũn ra của Brook, Sanji trịch thượng nói, như thể vừa mới giết xong một mạng người. "Ông cần gì?"

"Là-làm ơn, cho tôi mô-một ly sữa, xin cảm ơn..."

Một chuyện cho qua bằng chín điều lành.

Sau khi sửa xong tường nhà bếp, Franky lớn tiếng nhắc nhở anh không được tùy ý làm hỏng tường và những đồ vật khác, vì vậy người đàn ông to lớn bỏ mặc hai người họ và trở về sửa ghế sofa trong quầy bar.

"Đây, sữa của ông."

"Yohohoho, cảm ơn cậu rất nhiều!"

Sau khi đặt cốc sữa lên bàn, Sanji quay trở lại bếp và bắt đầu làm món tráng miệng cho Robin và Nami cho bữa trà chiều, và tất nhiên là có thêm kẹo dẻo cho Chopper và bánh nhân thịt cho Luffy.

"Trước tiên tôi muốn cho cậu biết, chỉ là kinh nghiệm cá nhân thôi, cậu không muốn tiếp thu cũng không sao hết."

Trước câu nói đột ngột của Brook, Sanji chỉ ngước mắt lên nhìn ông rồi lại tiếp tục công việc bận rộn của mình.

"Trời ạ, theo đuổi ước mơ là chuyện tốt, nhưng đôi khi quay đầu lại mới nhận ra, thứ phù hợp với mình nhất không bao giờ là thứ lý tưởng nhất, mà chỉ là những điều bình dị và gần gũi."

Tất nhiên, Sanji không ngu ngốc đến mức không biết Brook đang ám chỉ điều gì, nhất là sau khi Zoro đã thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình.

"Điều đó chỉ đúng với người bình thường." Anh lấy kem ra, cẩn thận phết lên từng chiếc bánh mới nướng. "Tôi vốn không định và cũng không có khả năng kết bạn đời với bất kì ai. Cứ cho là tôi đang lấy căn bệnh của mình ra làm cái cớ đi. Dù nguyên nhân là không thể phát tình, có lẽ cũng bởi vì bản thân tôi còn không muốn phát tình. Kết bạn đời rồi có con, việc đó chỉ gây phiền phức cho mọi người."

"Cậu Sanji..."

"Quý cô Robin đã từng nói, việc tên đầu tảo tuy còn rất trẻ nhưng đã có thể khống chế pheromone của mình hoàn hảo như vậy là bằng chứng của một Alpha ưu tú, cũng có nghĩa là chỉ cần tên đó muốn, bất cứ Omega nào trên thế giới cũng là của cậu ta."

"Nhưng theo tôi thấy, cậu Zoro đã quyết định Omega cho mình rồi."

Chắc chắn, ngay cả Brook, người chỉ vừa mới gia nhập băng, cũng nhìn ra manh mối.

"Đó chỉ là quyết định nhất thời của cậu ta thôi, đúng không?" Anh cầm lấy đĩa bánh quy và tách trà thơm mới pha. "So với một phế phẩm luôn chửi bới người khác và bạo lực, thì dịu dàng và ân cần có lẽ phù hợp với cậu ta hơn, ông không thấy thế sao? Có thể là một người phụ nữ tốt bụng hay một Omega ấm áp, nếu chịu được tính khí bạo lực của cậu ta, chắc hẳn tên ngốc đó sẽ trân trọng người ta lắm cho xem."

Sau khi hướng dẫn Brook đặt cốc vào bồn rửa sau khi uống xong, Sanji vui vẻ đi tìm Robin và Nami trong vườn hoa cùng với khay trà bánh.

"Có vẻ như cậu ấy không có bất kỳ sự tự nhận thức nào." Thở dài, người nhạc công quay lại nhìn về phía Sanji đã đi khuất dạng. "Mặc dù tôi không biết ai đã đặt cái xiềng xích mang tên 'phế phẩm' cho cậu Sanji, nhưng kẻ đó thực sự quá độc ác. Hắn không biết rằng ngôn từ là thứ vũ khí dễ làm tổn thương người khác nhất mà không cần đổ máu sao?"

Sau khi khẽ lắc đầu, Brook nâng cốc lên và uống một ngụm sữa.

"Là vậy đó." Robin nhìn Nami trong khi ôm má. "Cô nghĩ sao?"

Nami, người đang ngồi đối diện với Robin, cúi đầu và chống trán nên không thể nhìn rõ vẻ mặt hiện tại, nhưng bàn tay còn lại của cô ấy trên bàn đã nắm chặt đến mức chảy máu.

"Tiểu thư Nami! Quý cô Robin! Xin lỗi đã để hai người đợi!"

Sanji đi về phía hai người phụ nữ với những bước chân yêu thương và nhẹ nhàng, anh không để ý đến nụ cười của Robin vì Nami đang tỏa ra một luồng sát khí khiến anh giật thót.

"Sanji..." Ngẩng đầu lên, trên mặt Nami lộ ra một tia ngại ngùng có thể khiến hầu hết đàn ông đều không thể từ chối. "Này, tôi muốn anh đồng ý một chuyện, anh có nguyện ý nghe theo không?"

"Đương nhiên!" Nhanh chóng trượt đến bên cạnh Nami, sau đó quỳ một chân xuống nắm lấy tay nàng. "Chỉ cần tiểu thư Nami yêu cầu, tôi nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa."

"Vậy thì..." Sắc mặt nàng hoa tiêu trong nháy mắt thay đổi, vẻ ngượng ngùng đã không còn, chỉ còn tràn đầy tức giận. "Từ nay về sau, nếu còn dám gọi mình là 'phế phẩm', một lần phạt 10.000 Belly, số tiền sẽ trực tiếp trừ vào tiền tiêu vặt của anh, hiểu chưa?"

"Và tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp Nami theo dõi cậu, xin hãy cẩn thận."

"Ể? Ể? Đợi đã, tiểu thư Nami? Quý cô Robin?" Tuy nhiên, vẻ mặt nghiêm túc của họ khiến Sanji - người vốn đã luôn là người đàn ông của phụ nữ, do dự vài giây trước khi thỏa hiệp. "Được, nếu là ý nguyện của hai quý cô, tôi nguyện ý cố gắng không nói lời nào."

"Tốt lắm." Nami hài lòng gật đầu, cầm lấy bánh quy cắn một miếng. "Không dễ dàng trốn thoát được sự giám sát của Robin đâu, đừng lơ là nhé Sanji."

Tóm lại, trước tiên phải loại bỏ sự tự ti vô thức của anh ấy, rồi hãy nghĩ cách giải quyết sau!

Đây là giải pháp tốt nhất Nami có thể nghĩ ra lúc này, bởi vì trước khi Sanji kịp nhận ra lời nói của mọi người hẳn không đủ sức thuyết phục anh, trừ khi thế giới trao cơ hội buộc anh phải đối mặt với mấu chốt sâu thẳm trong lòng.

Và khi Franky thông báo rằng đã sửa xong ghế sofa, Sanji lại phải quay lại dù không muốn đối mặt với Zoro, vì trước đó anh đã cam kết với mọi người rằng mình sẽ chăm lo thật tốt tên kiếm sĩ thương tật đó.

Sanji lặng lẽ đẩy cửa phòng thủy cung, bên trong là Zoro đang khoanh tay ngủ gật trên ghế sofa.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ tìm người khác thay tôi lo cho cậu chứ." Chàng đầu bếp mở lời chào.

Zoro giật mình bị đánh thức bởi giọng nói đột ngột từ phía sau, anh quát. "Này, cậu cố ý đấy à? Khốn kiếp! Tôi cũng muốn đổi người lắm, nhưng đã thống nhất để cậu phụ trách rồi, bây giờ mà đổi sẽ gây phiền phức cho xem. Cảm thấy không muốn thì để tôi tự lo lấy cũng được."

"Cái não nuôi rêu nói dễ nghe thật." Đặt đĩa thức ăn bẩn trở lại thang máy, Sanji chọn ngồi đối diện bàn để giữ khoảng cách với Zoro. "Nghe nè đầu tảo, không phải Omega hay quý cô nào cũng có thể tha thứ cho hành vi quấy rối của cậu như tôi đâu. Cậu tuyệt đối không được làm chuyện bậy bạ đó với những cô gái hay các Omega khác, hiểu không?"

"Tôi sẽ không làm việc tương tự với bất kỳ ai khác." Kiếm sĩ đáp trong khi nhìn Sanji. "Tôi nói trước, nếu cậu đã biết thì tôi cũng không có ý định giấu giếm nữa. Nếu cậu thật sự muốn từ chối tôi, thì tốt nhất nói ra ngay bây giờ. Nếu không tôi sẽ hiểu lầm và tiến tới đấy."

"Mắc gì cậu..."

Sanji sững lại khi nhìn vào mắt Zoro, biết rằng anh chàng đang rất nghiêm túc.

Việc Sanji phải làm thực ra rất đơn giản, chỉ cần ngay lúc này từ chối Zoro, bởi vì anh biết kiếm sĩ luôn là người nghiêm túc tuân thủ những thỏa thuận. Cho nên chỉ cần anh mở miệng, phiền toái của anh sẽ được giải quyết.

"TÔI..."

Đúng vậy, thời điểm duy nhất để từ chối là bây giờ.

"TÔI..."

Tuy nhiên, những ký ức khi cả hai người vẫn còn là những kẻ xa lạ giữ phép lịch sự đến khi thân thiết và có những trận đánh nhau bắt đầu hiện lên trong tâm trí.

"TÔI..."

Chàng đầu bếp không muốn cắt đứt mọi mối liên kết với Zoro, cho dù sau này chàng kiếm sĩ có chọn một Omega khác hay một cô gái nào khác, điều đó cũng không quan trọng. Ít nhất đó là điều mà trái tim Sanji nói với anh lúc này, nói rằng anh không muốn từ bỏ bất kì mối liên kết nào với anh ta.

"Chết tiệt! Rõ ràng tôi..." Sanji cúi đầu, thanh âm tràn đầy xấu hổ. "Rõ ràng tôi chỉ thích phụ nữ thôi mà, đồ khốn..."

Chàng đầu bếp không biết rằng trái tim mình đã bị lấy đi bởi lòng dũng cảm và sự tham vọng của một người đàn ông kể từ khi chứng kiến ​​người kiếm sĩ đó lãnh nhát chém trực diện của Hawkeye ở Baratie.

Đó là lý do tại sao anh đồng ý với lời mời của Luffy.

Đó là lý do tại sao anh từ bỏ nơi an toàn duy nhất của mình mà không do dự.

"Này đầu bếp." Sanji bị lay người, thôi thúc anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Zoro. "Nếu cậu đã không nói gì, tôi sẽ coi như cậu đồng ý, được không?"

"Tôi nhất định vẫn sẽ ưu tiên phụ nữ."

"Ừ."

"Và cậu nhất định sẽ gặp được người mà cậu thực sự muốn trong tương lai."

"Không đâu."

"Và rồi cậu sẽ hối hận, hối hận vì đã chọn một phế phẩm như tôi..."

"Đầu bếp." Đứng dậy đi tới trước mặt chàng trai tóc vàng. "Cậu không có quyền quyết định tương lai cho tôi, tương lai của tôi là do chính tôi quyết định, hiểu không?"

"Ha..." Sanji bật cười. "Không phải cậu đang tự mình quyết định tương lai cho tôi sao?"

"Ừ đấy." Zoro nhàn nhã đáp lại. "Bởi vì tôi đã xác định đó là cậu, nên tương lai của cậu đương nhiên sẽ có tôi."

"Cậu là giang hồ à?"

"Không, là hải tặc."

"Uầy, sao tôi nói gì cậu cũng trả treo được thế!?" Sanji cau có, cúi đầu và gãi. "Nói trước cho cậu biết, tôi rất khó theo đuổi đấy. Lũ đàn ông mấy người không dễ gì ăn được tôi đâu."

"Ha ha, cũng hợp lí, Vua hải tặc hay kiếm sĩ số một rồi tán tay đầu bếp hách dịch như cậu, có cái nào dễ dàng đâu."

Nhìn nhau một hồi, hai người đồng thời bật cười, Zoro sau khi cười xong lại đưa tay vuốt ve gò má Sanji, đối phương rõ ràng là sửng sốt nhưng cũng không có ý cự tuyệt. Rõ ràng đây là một cử chỉ ngầm chấp thuận.

Trong chớp mắt, đã đến giờ ăn tối, ngoại trừ thuyền trưởng và Chopper vẫn đang chơi đùa trên boong tàu, các thuyền viên đều đã tập hợp trong bếp, nhưng Sanji vẫn chưa xuất hiện. Mọi người định đến quầy bar để gọi thì Sanji đã vội vàng mở cửa bước vào.

"Thứ lỗi! Tôi đi chuẩn bị bữa tối ngay bây giờ!"

Đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm và đôi má ửng hồng khó hiểu, ai nấy đều không khỏi nghĩ đến những chuyện có thể đã xảy ra với Sanji và Zoro trong quầy bar.

"Không." Robin thì thầm để phá vỡ trí tưởng tượng của họ. "Họ chỉ có một nụ hôn mãnh liệt thôi, không còn gì khác đâu."

"À quên mất, Robin có nhiệm vụ giám sát Sanji." Nami gõ gõ đầu.

"Này... đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư của người khác sao?" Usopp không thể không phản đối hai người phụ nữ.

"Chúng tôi có sự đồng ý của Sanji, nên không sao đâu." Nami vặn lại.

"Tôi chưa nghe thấy cậu ấy đồng ý." Lời nói của tay mũi dài rất nhanh bị Brook cắt đứt. bằng một sự phấn khích. "Nhưng xin hỏi cô Robin đây, cô đã nghe được chuyện gì rồi?"

Bản chất của con người là thích náo nhiệt và buôn chuyện. Brook vừa hỏi câu này, ngay cả Usopp - chuyên gia nói dối có lương tâm duy nhất, cũng thuận theo dòng chảy, mọi người đều nhìn Robin và chờ đợi câu trả lời của cô.

"Ồ? Ông có muốn biết không?"

Robin nhìn lên và xác nhận rằng Sanji - người đang chuẩn bị các món ăn trong bếp, không có thời gian để chú ý đến những người còn lại, và ra hiệu đã chuẩn bị xong bữa tối.

"Có chuyện gì vậy Sanji? Tại sao mọi người đều nằm dài trên bàn?"

"Chuyện khủng khiếp gì thế này!? Báo động! Gọi bác sĩ đi! Ừ nhỉ! Mình là bác sĩ mà!"

Luffy và Chopper đến muộn vừa bước vào cửa thì thấy tất cả mọi người trừ Robin đều nằm trên bàn với khuôn mặt run rẩy. Chopper nghĩ đến rất nhiều triệu chứng trong đầu và hoảng sợ nhưng Robin đã bình tĩnh đứng dậy để trấn an cậu tuần lộc.

"Mọi người không sao cả chứ, chỉ là hơi kích thích một chút thôi đúng không?"

"Robin, cô thực sự là đứa con của ác quỷ! Thật kinh khủng..." Usopp - người đầu tiên ngồi dậy khỏi bàn trước, run rẩy nói.

"Ahh! Giọng nói của cô vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi đây này." Franky thì thầm trong khi đỡ lấy đầu mình.

"Yohohoho... Tôi không có mặt, nhưng tôi cảm thấy như mặt mình đang bốc cháy! Yohohoho..." Brook điên cuồng quạt cho mình.

"Robin bắt chước quá sống động... quá là sống động." Nami che miệng muốn khóc không ra nước mắt.

"Nhìn xem? Mọi người không sao cả."

Nhìn nụ cười vẫn tao nhã của Robin và mọi người với đủ loại biểu cảm, Chopper chỉ có thể đáp lại bằng những tiếng ậm ừ khe khẽ.

Khi Sanji cuối cùng cũng chuẩn bị bữa ăn và dọn ra bàn, mặc dù rõ ràng là mọi người đều sợ hãi khi nhìn vào anh, nhưng sự chú ý ngay lập tức bị thu hút bởi Robin nói với Nami rằng anh ấy đã vi phạm nội quy một lần và kết quả là đã bị phạt. 10.000 Belly.

Tuy nhiên, hai người phụ nữ đã điểm mặt các thành viên và nhận ra thiếu một người.

"Nhân tiện, Sanji này, cậu đã đồng ý lời tỉnh tò của Zoro chưa?"

Luffy - một thuyền trưởng bằng cách nào đó luôn đi thẳng vào vấn đề.

"Hả?" Cái khay trên tay Sanji trượt khỏi tay, nếu không phải Robin tinh mắt và nhanh tay thì đã lỡ mất một món ngon rồi. "Lu-Luffy, tôi không hiểu cậu đang nói về cái gì hết."

"Hả? Nhưng tôi đã tình cờ nhìn thấy khi Chopper và tôi chơi trốn tìm." Nghiêng đầu, sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt cậu trai trẻ. "Không phải cậu và Zoro đã hôn nhau trong quầy bar sao? A! Chẳng lẽ Zoro cưỡng hôn cậu? Không được! Tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học!"

"Đồ ngốc nhà cậu! Người ta đến với nhau rồi!"

"Phải đó! Nói xàm xàm coi chừng bọn này đem cậu làm mồi cho hải thú đấy!"

Nami và Usopp phối hợp ăn ý và nhanh chóng trấn áp một Luffy bốc hỏa đang định dạy cho người khác một bài học, nhưng cả hai cũng vô tình gián tiếp lật tẩy toàn bộ những đồng đội đang giả vờ như không biết chuyện gì.

"Sanji..." Chopper hỏi một cách chân thành và lo lắng từ tận đáy lòng khi cậu kéo ống quần đang cứng đơ của Sanji. "Zoro thật sự không cưỡng ép anh phải không?"

Sau vài giây xấu hổ, chàng đầu bếp mới nặng nề hồi đáp. "Không..."

Brook sau đó thề rằng mình đã tận mắt nhìn thấy, dù người nhạc công không hề có mắt, rằng Sanji - người bùng nổ vì đỏ mặt ngay lập tức nhốt mình trong kho nguyên liệu sau khi trả lời Chopper. Chàng trai trẻ thật đáng yêu, yohohoho!

Không biết chàng đầu bếp đã thôi chống cự hay do cảm xúc đã bùng nổ, mà kể từ ngày hôm đó, Sanji không còn trốn tránh mọi người nữa. Nếu cần thiết, anh sẽ trực tiếp ngồi trong lòng Zoro để tìm kiếm sự ổn định bằng pheromone của kiếm sĩ, nhưng chỉ khi không ở trước mặt quá nhiều người. Tuy đây chỉ là dấu hiệu duy nhất cho thấy chàng đầu bếp đã hồi đáp tình cảm, nhưng Zoro trông khá hài lòng, mặc dù chàng trai tóc vàng vẫn xao xuyến khi nhìn thấy phụ nữ suốt ngày. Nhưng miễn là mọi người trên con tàu này đều biết rằng đầu bếp là của anh ta thì sao cũng được.

Cuộc hành trình trên biển chưa bao giờ là suôn sẻ, họ đã từng vượt qua vô số khó khăn và biết rõ điều đó nhất. Tuy nhiên, nhận thức đó biến thành nỗi tuyệt vọng khi cả băng tan rã, khiến họ phải nhìn nhận về những thiếu sót của mình, để rồi nhận ra bản thân vô dụng đến nhường nào.

May mắn thay, cả nhóm nhận được thông điệp qua tờ báo mà thuyền trưởng muốn truyền tải đến họ. Đây là động lực để mọi người bình tĩnh và tập trung rèn luyện bản thân. Tất cả mọi người đều cố gắng với mong muốn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho thuyền trưởng của họ sau hai năm sau khi đoàn tụ.

Vương quốc Kamabakka trên đảo Momoiro là một nơi được cai trị bởi người sử dụng trái ác quỷ Horu Horu -Emporio Ivankov, và đó cũng là nơi Sanji được Kuma gửi đến.

"Ồ, Sanji cưng hôm nay cũng thua rồi sao?"

"Đúng vậy, hôm nay lại bị các 'quý cô' chăm sóc nữa rồi, ha ha!"

Chiếc váy dài màu hồng nữ tính bồng bềnh, bộ tóc giả dài cùng màu tóc được lựa chọn cẩn thận, lớp trang điểm tinh xảo do nhiều người tô điểm nên giờ đây "trang phục khoa trương" này khiến Sanji suýt chút nữa quên mất giới tính thật của mình.

"Chết tiệt! Lần sau, lần sau nhất định phải lấy được công thức!"

"Sanji cưng à, để ta nói cho cưng biết, trở thành một con người mới có tệ đến vậy đâu, nhìn này." Ivankov nói với Sanji - người đang bị trói trên một chiếc đệm màu hồng mềm mại, với tất cả các 'chị em' ăn mặc lộng lẫy vây quanh. "Mọi người đều là Omega giống như Sanji cưng đây. Họ đều được Nữ Hoàng cứu khi bị những tên thô lỗ đối xử tệ bạc. Cưng nên hiểu cảm giác đó chứ, phải không?"

"Thì sao, ở đây không có mỹ nữ, dù có là Omega hay không, nơi này thật sự là địa ngục, ta là một hiệp sĩ sống vì các quý cô mà!"

"Hừm! Vậy sao?" Ivankov bất ngờ mở cánh cửa màu hồng rực rỡ, trên tay cầm một lọ thuốc trong suốt mà Sanji đã quá quen thuộc. "Thuốc ức chế đặc trị kèm với pheromone của một Alpha cụ thể được thêm vào để ổn định sinh lí. Thuyền y của Nhóc Mũ Rơm thực sự là một bác sĩ giỏi đó!"

"Đồ khốn! Ngươi lấy nó khi nào!? Trả lại cho ta!"

Không màng đến cơn giận Sanji, Ivankov đi vòng ra phía sau kéo cổ áo anh để kiểm tra, quả nhiên không có vết sẹo nào trên tuyến mồ hôi sau cổ Sanji, sau đó tiến lại gần ngửi một cái để xác nhận.

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh mạnh mẽ ập đến toàn thân chàng trai tóc vàng.

Khoảnh khắc Ivankov buông tay, cú đá vòng của Sanji chỉ sượt qua má y, và máu rỉ ra nhưng Nữ Hoàng đã giữ lấy chân Sanji trước khi anh có thể phản công thêm bằng một cú đá khác. Những okama xung quanh lập tức trói chặt anh lại, chàng trai vùng vẫy trong tuyệt vọng để thoát khỏi sự kiềm hãm.

"Cứ thử lại nếu có can đảm." Giọng điệu và biểu cảm người đầu bếp bình tĩnh đến lạ thường nhưng chứa đầy nguy hiểm. "Còn lần sau là ta giết ngươi đấy."

"Đừng lo lắng quá, nhóc Sanji, ta chỉ đang kiểm tra thôi." Ivankov ra hiệu cho người đến cởi trói anh. "Cưng hiểu bao nhiêu về sinh lí của chính mình, nói ta nghe xem."

Sanji sửng sốt một hồi, sau đó mới chậm rãi nói ra những gì mình biết về căn bệnh này, sau đó Ivankov lắng nghe và nghiềm ngẫm.

"Cậu bé tội nghiệp, cưng đã bao giờ nghĩ đến việc chữa khỏi căn bệnh này chưa?"

Cơ thể Sanji bỗng căng cứng vì sững sờ.

"Đúng như lời đứa con của ác quỷ trên thuyền của nhóc Mũ Rơm đã nói, quả thực trên đời này có người chữa được căn bệnh này." Sanji bị cắt ngang khi anh định nói gì đó. "Tuy nhiên, nó không nhất thiết là điều tốt cho cậu đâu, cậu bé."

"Có phải vì tôi sẽ phải đối mặt với những vấn đề tương tự mà các Omega thông thường khác gặp phải sau khi tôi hồi phục?"

"Sai! Hoàn toàn sai!!" Nữ Hoàng làm một dấu X lớn, và sau đó một lần nữa lấy ra thuốc ức chế do Chopper làm ra. "Pheromone được sử dụng trong chất ức chế đặc biệt này thuộc về tay thợ săn hải tặc trong băng cưng, phải không?"

"Ừ, lúc trước có vài chuyện xảy ra nên Chopper đã thêm vào, sao vậy?"

"Đó là lý do tại sao." Ivankov ném ống thuốc lên và bắt lấy nó. "Cơ thể của cưng đã quen với pheromone của thợ săn hải tặc. Nói cách khác, ngay cả khi sinh lí của cưng hồi phục lại, thì cơ thể vẫn sẽ ưu tiên phản ứng với pheromone của nhóc đó, và nó sẽ tự động nhận ra đối phương là bạn đời. Chuyện là thế đó, cưng hiểu không?"

Tốt! Đối với một tên yêu phụ nữ như mạng sống này mà nói, giống như sống không bằng chết đúng không? Cơ thể vô thức tự nhận một gã trai là 'bạn đời' của mình, nghĩ tới nữa có lẽ nhóc Sanji sẽ suy nhược thần kinh mất.

Tuy nhiên, trái với dự liệu của Ivankov rằng Sanji sẽ suy sụp và chết lặng, thì lúc này mặt anh nóng bừng đến đỏ hoe hết cả mặt, ai có mắt cũng nhìn ra anh đang thẹn thùng.

"Ta tưởng cưng nói mình sinh ra là vì phụ nữ trên toàn thế giới?"

"Đừng nói nữa!"

Đột nhiên, một vài bàn tay chạm vào vai Sanji khiến tóc anh dựng đứng.

"Ái chà, ái chà, ái chà chà."

"Cưng giấu ghê thật, chị em bọn ta không hề nhận ra luôn đó."

"Đúng vậy, nếu không phải nhờ ngài Ivankov, chắc bọn ta chắc sẽ không bao giờ được biết."

Sanji đông cứng quay đầu lại, và đằng sau anh là một đám đông những kẻ quá khích với đôi mắt sáng rực.

"Hôm nay không đánh đấm gì nữa."

"Hãy để chị em ta được nghe cưng kể những gì đã xảy ra giữa cưng và chàng thợ săn hải tặc đó đi."

"Bọn chị sẽ không để cưng rời đi mà không được nghe toàn bộ câu chuyện."

Lần đầu tiên, Sanji cảm thấy sâu sắc rằng mình sẽ chết ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top