ZingTruyen.Top

[Zosan|Dịch] Order made

Chương 2

N2T_Theoutsider

[Luffy! Không được đâu! Bảo cậu ta đợi chúng ta đuổi kịp đi!]

Giọng nói quen thuộc phát ra từ ống nghe điện thoại khiến Sanji bất giác mỉm cười.

[Này Đầu Bếp! Cậu có nghe tôi nói không! Có thể có mấy tên khó xơi trên tàu đấy, và hẳn phải có rất nhiều Alpha cho xem.]

Giờ đây, tất cả các thuyền viên đều đang trên đường đến Enies Lobby để giành lại nhà khảo cổ học của họ, và Sanji thật may mắn khi đi trước mọi người một bước.

"Anh bạn đầu rêu à, cậu đang lo lắng cho tôi sao?" Anh đùa, và quả nhiên nghe được đối phương xấu hổ quát lại.

[Lo cái đầu cậu đấy!]

"Này, Zoro."

[Gì?]

"Dùng hết thuốc ức chế cũng không thành vấn đề, phải không?"

Có một sự im lặng, nhưng không kéo dài quá lâu.

[Không cần phải nói, nếu cậu ngồi lì ra đó chờ thật là tôi băm cậu ra đấy, đồ đầu bếp thối.]

Đó không phải là sự tin tưởng tuyệt đối sao?

Khi Franky kể về cuộc trò chuyện đó với Robin sau sự cố, cô đã ngay lập tức đưa ra kết luận này với một nụ cười.

Sau khi tiễn đưa tàu Merry - một đồng đội đã gắn bó với mọi người trong một thời gian dài, và mở ra những đồng đội mới, tàu Thousand Sunny và Franky - một thợ đóng tàu, nhưng hiện tại băng hải tặc Mũ Rơm vẫn gặp phải một khó khăn lớn.

"Tôi không cho phép bất cứ một ai cố gắng đưa cậu ta trở về."

Đúng vậy, Zoro đã đứng ra ngăn cản quyết định đón Usopp trở về của nhóm Luffy. Tất nhiên nhóm Luffy cũng phản bác lại rằng không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, nhưng chàng kiếm sĩ vẫn không nhân nhượng, thậm chí còn dõng dạc tuyên bố rằng nếu việc này không được xử lý đúng cách, người tiếp theo rời băng sẽ là anh.

"Tiểu thư Nami, rất tiếc khi tôi phải thừa nhận tên đó nói đúng đấy."

Thật bất ngờ, người đầu tiên tán thành lại là Sanji. Với tư cách là thuyền viên trong băng Mũ Rơm, ngoài Zoro ra, anh cũng là người hiểu rõ các quy tắc hải tặc, dù sao thì lão già Zeff - người đã nuôi nấng anh cũng là một hải tặc khét tiếng.

Bởi vì có hai người hiểu rõ nhất các quy tắc hải tặc trong băng đã ra mặt, thì với tư cách là thuyền trưởng, Luffy buộc phải suy xét thật kỹ, và cuối cùng quyết định sẽ yên lặng chờ đợi phản ứng của Usopp rồi mới ra khơi.

"Cậu không cần phải hùa theo tôi." Chàng kiếm sĩ ngẩng đầu uống một hớp rượu, sau đó nhìn bầu trời đầy sao. "Giữ lấy tôn nghiêm của thuyền trưởng cũng là một quy tắc, nhưng là quy tắc của bản thân tôi thôi, cậu không phải cũng muốn Usopp trở về băng sao?"

"Cậu cũng muốn mà, không phải sao?" Giật lấy chai rượu trong tay Zoro, rồi lấy ra một chai mới tinh nhét vào tay anh, đối phương ngẩng đầu lên phản đối. "Lão già đã từng nói, lòng tin không tuyệt đối dù chỉ một chút lay động chính là điều cấm kỵ nhất, đánh đá mắng chửi nhau thế nào cũng chỉ để hiểu nhau hơn, nhưng sự tín nhiệm lại là một chuyện khác..."

Một vết nứt nhỏ có thể trở thành vết thương trí mạng dù đó có là bức tường vững chắc nhất, trái tim của một người cũng giống vậy. Và với tư cách một hải tặc, nơi duy nhất ta có thể dựa vào giữa biển khơi rộng lớn là những đồng đội cùng thuyền. Nên dù không ai muốn, nhưng cảm giác bị đồng đội phản bội giống như cái bóng dai dẳng của tâm hồn, ăn mòn từng chút một cho đến khi mục nát.

"Cho nên lúc này cần phải có một 'bác sĩ' với lời lẽ đanh thép và thái độ dứt khoát để tránh cho vết thương trở nên xấu đi, thậm chí là thối rữa." Ngẩng đầu lên, anh uống nốt chỗ rượu còn lại không chút do dự. "Đó là lý do tại sao tôi đồng thuận với cậu. Không hài lòng à, Kiếm sĩ vĩ đại?"

"N-nè..."

"Hả?"

"Rượu này mạnh lắm, uống hết một hơi như thế cậu sẽ say đấy."

"Hả? Có thật không. . ."

Vừa dứt lời, Sanji đã say quắc y như lời chàng kiếm sĩ đã cảnh báo. Mọi thứ đảo lộn trong tích tắc và chàng đầu bếp không cẩn thận suýt ngã ngửa ra sau.

"Seis Fleur."

Những cánh hoa bay ngang qua, và sáu cánh tay vươn ra từ phía sau Sanji để đỡ lấy cơ thể anh, rồi đẩy anh vào vòng tay của Zoro.

"Qu-quý cô Robin?"

"Chào buối tối, cậu Kiếm Sĩ, cậu Đầu Bếp." Robin buông tay xuống, mỉm cười đi tới bên cạnh hai người. "Tôi không làm phiền hai cậu chứ?"

"Không." Zoro đáp, giữ lấy Sanji trong vòng tay, người đang cố gắng đứng dậy. "Đầu bếp chết bằm, say khướt rồi cũng đừng cố đứng dậy chứ, muốn ngã nữa à?"

"Nói gì đó, cục tảo bốc mùi! Ai ngã? Vừa rồi tôi không có ngã!"

"Vừa rồi nếu không có người đỡ chắc kèo cậu ngã chổng mông rồi! Say xỉn thì bớt nói đi!" Anh nhéo má người kia một cái, kéo chàng đầu bếp sang một bên.

"Đằng này muốn nói đấy rồi sao!? Bợm rượu thì bớt đánh giá người ta đi!"

"Thôi nín đi con hà bá biến thái!"

"Không muốn thì sao hả, thần đằng mù đường!?"

Người mắng bị giữ trong vòng tay người kia, sau đó họ lại véo má nhau và tranh cãi như hai đứa trẻ, cảnh tượng này thú vị hết mức khiến Robin bật cười sảng khoái.

"Xin lỗi, nhưng tôi thực sự không thể nhịn được..."

"Tiếng cười của quý cô Robin đúng là làm rụng tim người ta mà, nụ cười cũng đẹp mê người!" Nói xong, lại tiếp tục bắn cho cái tên đứng cạnh ánh nhìn khinh thường.

"Tôi cũng có cùng quan điểm với cậu Đầu Bếp." Robin không giấu giếm việc mình đã nghe lỏm được cuộc đối thoại giữa hai người. "Tôi đã chứng kiến ​​rất nhiều băng nhóm cướp biển bị hủy hoại vì bản ngã của chính họ. Vì vậy khi cậu Kiếm Sĩ răn đe mọi người, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là con tàu này và thủy thủ đoàn có thể đi lâu hơn dự kiến. Rốt cuộc thì, tôi thực sự rất thích mọi người trên con tàu này."

Lúc đó Robin không nói ra, bởi vì cô đã tự ý rời băng và không còn ở đó để chứng kiến mọi chuyện, nghĩa là với tư cách một người phản bội, cô không có quyền lên tiếng. Vì nhận thức được vị trí của mình, Robin chỉ có thể giữ ý kiến ​​​​này lại trong lòng.

Sau khi nghe nữ khảo cổ thổ lộ, Zoro và Sanji liếc nhìn nhau, đồng thời dừng cuộc chiến trẻ con lại.

"Quý cô Robin, nên nói sao đây, cô đối với chúng tôi hình như quá mức dè dặt rồi."

"Vâng?"

"Hừm... giải thích thế nào nhỉ, nghĩa là..."

"Nghĩa là cô vốn đã là đồng đội của chúng tôi, nên tất nhiên có tư cách tham gia vào cuộc thảo luận lúc chiều." Bỏ qua cái tát vào sau đầu như để khiển trách của Sanji, Zoro nói tiếp. "Tuy nhiên, trước hết hãy đổi cách xưng hô đi. Cô xưng hô nghe xa lạ quá, Robin."

"Cái đầu rêu hôi thối! Cậu không được phép gọi thân mật như vậy với quý cô Robin! Thêm chữ 'quý cô' vào cho tôi!"

"Hả? Gọi thế nào là quyền của tôi, cái đồ đầu bếp biến thái!"

Kết quả là cả hai lại kéo nhau vào một cuộc tranh chấp khác, không nhận ra vẻ mặt hạnh phúc của Robin khi được Zoro gọi là 'đồng đội'. Cả hai không hề biết được nữ khảo cổ trân quý hai từ ấy đến nhường nào.

"Quả nhiên, hai người thực sự rất xứng đôi, Zoro và Sanji."

"Không hề!" Cả chàng trai đều đồng thanh quát mà không có lấy chút cảm giác tội lỗi vì đã thô lỗ. "Đừng nói theo tôi, đồ ngốc!!" Và lại tiếp tục đồng thanh.

Sau đó, dưới ánh nhìn của Robin, cảm giác như bầu trời đêm dần được thay thế bằng ánh bình minh, cũng như bóng tối trong trái tim cô được lấp đầy bởi ánh sáng.

Vài ngày sau, phó đô đốc Garp, tức ông nội của Luffy, lại nhận được lệnh truy bắt băng hải tặc Mũ Rơm. Họ phải từ bỏ việc chờ đợi Usopp và lên đường trốn thoát. May mắn thay, cậu mũi dài đã xuất hiện vào phút cuối và nói với Luffy lời xin lỗi chân thành nhất và được quay trở về băng. Thousand Sunny cũng thể hiện khả năng phi thường của nó khi trốn thoát khỏi sự truy bắt của hải quân. Luffy - người thích được tiệc tùng, ngay lập tức tổ chức tiệc mừng cho những sự kiện vui vẻ này cho đến tận đêm khuya sau khi trốn thoát thành công.

Khi leo lên cầu thang và nhìn thấy toàn bộ căn phòng, Zoro đã rất hài lòng với phòng canh gác trên Thousand Sunny, ngoài việc không phải chịu mưa gió, Franky còn chuẩn bị những dụng cụ luyện tập thể lực mới, nhờ đó chàng kiếm sĩ có thể vừa canh gác vừa tập luyện.

"Hừm, chỗ tốt đấy chứ."

Ngay lúc Zoro vừa nhận xét xong, thì trên thang truyền đến một thanh âm nặng nề nghe như tiếng leo thang, chàng kiếm sĩ đứng dậy đi tới để chuẩn bị đón người kia.

"Zorooo..."

Chà, đúng như dự đoán, khuôn mặt của tên đầu bếp xấu hơn bình thường.

"Lên đi." Gần như cùng lúc với lời nói của anh, đối phương nhào người tới ôm lấy Zoro một cách mãnh liệt ngay khi vừa thấy mặt, bất chấp việc leo thang còn dang dở. "Này! Nguy hiểm lắm đấy! Nhỡ ngã thì sao!?"

"Zoro! Zoro..."

"Tch, còn tệ hơn tôi nghĩ..."

Thành thật mà nói, việc Sanji có thể chịu đựng đến bây giờ đã là một kỳ tích. Ống thuốc ức chế cuối cùng Chopper làm ra đã dùng hết từ ngày hôm qua. Cậu bác sĩ tuy đã nhiều lần thử nghiên cứu điều chế ra những loại thuốc ức chế mới tốt hơn loại chàng Omega tóc vàng thường dùng, nhưng vẫn không đủ để đối phó với tình trạng hiện tại.

"Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh và cảm nhận pheromone của tôi."

"Ừm..."

Ông nội của Luffy - Garp, cũng là một Alpha, và bản năng của ông ấy mạnh hơn cả Luffy và Zoro cộng lại rất nhiều. Khi cả băng gặp ông lần đầu tiên, Sanji đã may mắn không bị ảnh hưởng vì đã đã sử dụng loại thuốc ức chế đặc biệt được Chopper điều chế. Nhưng đến sáng nay thì khác, thuốc ức chế thông dụng được bán trên thị trường không thể ngăn chặn được pheromone do Garp phát ra khi sức mạnh của ông được kích hoạt.

"Haaa..."

Giờ đây, Sanji chỉ cảm thấy não mình như bị đun sôi hết lần này đến lần khác, và những ngón tay nắm lấy áo Zoro trở nên trắng bệch vì dùng lực quá nhiều.

"Chậc!" Thấy đối phương tựa hồ cũng không khá hơn, Zoro rốt cuộc nhịn không được. "Tôi sẽ đánh thức Chopper."

"Không được!!" Tiếng hét đột ngột càng gây ra sự khó chịu nghiêm trọng hơn. "Hự, haa..."

"Đừng cứng đầu nữa!" Anh ôm lấy Sanji và chuẩn bị đứng dậy. "Hiện tại pheromone của tôi không thể làm cậu ổn định được, vì vậy chỉ có thể dựa vào Chopper thôi!"

Đột nhiên, Sanji đẩy anh ra.

"Đầu bếp thối! Cậu điên rồi hả?" Chàng kiếm sĩ vươn tay muốn đỡ đối phương, nhưng y lại một lần nữa muốn tránh. "Đồ đần độn nhà cậu!"

"Cậu sẽ- cậu có thể..." Chống đỡ cơ thể trên đôi chân bằng tất cả sức lực của mình, Sanji ngẩng đầu lên và nói với giọng chắc nịch. "Nhưng nếu cậu từ chối, t-tôi sẽ không bao giờ nh-nhờ cậu giúp nữa..."

Cơn sốt và cơn đau trong đầu dần trở nên dữ dội, nhưng cơ thể lại lạnh như băng, ý thức bị tra tấn đến mức gần như mê muội, nhưng Sanji vẫn không chịu khuất phục.

"Tôi không thể... để mọi người lo lắng thêm nữa." Chàng đầu bếp suýt vấp ngã. "M-mọi người đã vất vả rồi. Làm sao tôi có thể..."

Đây là vấn đề mà Sanji không bao giờ chịu thỏa hiệp. Giống Zoro - người đã tự nguyện đeo chiếc mặt nạ đanh thép để bảo vệ tôn nghiêm của thuyền trưởng và những quy tắc trong băng. Dù Sanji không nói ra, nhưng anh cũng sẽ luôn sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì sự an toàn của những người bạn đồng hành quý báu.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng Zoro cũng không đành lòng mà chịu thua bộ dạng ương ngạnh của đối phương, bực bội gãi đầu rồi vươn tay tóm lấy Sanji lần nữa. Không biết có phải đã chạm đến giới hạn không, chàng đầu bếp Omega đã rất ngoan ngoãn ngả vào lòng kiếm sĩ.

"Lần này tôi bỏ qua, nhưng lần sau nhất định phải nghe lời tôi, biết không?" Anh nói với một cái siết tay. "Lần này tôi sẽ giải phóng pheromone hết mức có thể, cố mà ổn định đi."

Zoro đã sẵn sàng chiến đấu suốt đêm, tập trung vào Sanji đến nỗi anh không để ý có một cái tai và một con mắt ẩn trong góc phía sau anh đang quan sát tình hình.

Vô tình cho đến rạng sáng, Zoro tạm thời mất đi ý thức vì ép mình tiết ra quá nhiều pheromone, khi tỉnh lại thì đã thấy Robin và Chopper đang ngồi xổm bên cạnh để xem xét tình trạng của Sanji.

"Chào buổi sáng, Zoro." Robin chào với một nụ cười. "Ban đầu, tôi muốn di chuyển cậu ấy sang một bên để cho Chopper kiểm tra, nhưng cậu ấy đã ôm cậu quá chặt, vì vậy tôi đành phải làm việc này."

"Tình hình thế nào?" Anh lặng lẽ buông đôi tay tê cóng đang ôm chặt lấy mình ra.

"Không có gì nghiêm trọng." Chopper cất ống tiêm trên tay đi, trong giọng nói non nớt của cậu có chút nghẹn ngào. "Nhờ có Zoro mà não Sanji không chịu nhiều tổn thương. Là do tôi không đủ tốt. Nếu tôi có thể là một bác sĩ giỏi hơn, Sanji đã có thể dựa vào tôi..."

Sở dĩ sinh lí ngừng trưởng thành được xếp vào bệnh nan y mà ai cũng sợ là vì nếu chẳng may người bệnh bị Alpha gây ra triệu chứng phát tình, mà xung quanh không có chất ức chế và cũng không có ai để giải tỏa được, thì bệnh nhân sẽ luôn trong tình trạng sốt cao kéo dài, và thông thường tình trạng nhiệt độ tăng liên tục như vậy sẽ khiến não bệnh nhân sinh ra những di chứng nan y, hậu quả khó mà lường trước được.

Zoro đưa tay xoa đầu Chopper. "Đừng tự trách nữa, là tại tên đầu bếp này quá cứng đầu thôi, làm cậu vất vả rồi."

"Nhưng..."

"Chopper, cậu rất giỏi." Robin nhẹ nhàng ôm Chopper. "Chúng ta có nên để phần còn lại cho Zoro không? Hay cậu lo lắng việc giao Sanji cho cậu ta?"

"Zoro, anh có thể chuyển vài lời tới Sanji giúp tôi được không?"

"Được."

"Tôi muốn nói với anh ấy rằng..." Rốt cuộc cậu tuần lộc nhỏ cũng không thể kìm lại được nước mắt . "Sanji là đồ ngốc! Từ giờ tôi sẽ mặc kệ anh ta! Uuuaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Câu nói bất ngờ khiến Robin và Zoro đều phải bật cười.

"Vậy thì phiền cậu chăm sóc Sanji, và tôi sẽ tìm cách che giấu chuyện này." Vỗ nhẹ Chopper, người vẫn đang nức nở trong vòng tay mình, nữ khảo cổ đề nghị. "Nhân tiện, tôi có nên mang bữa sáng cho cậu không?"

"Phiền lắm, không cần đâu."

Vài ngày sau, mọi người thấy Sanji xin lỗi Chopper bằng những món tráng miệng, rồi không hiểu sao lại lúng túng khi đối mặt với Zoro và Robin, cảm giác như chàng đầu bếp đã làm sai điều gì đó. Việc này trở thành chủ đề thảo luận của mọi người. Mặc dù họ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi Luffy nói cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, mọi người đành để mặt.

"Hà..."

Với một tiếng thở dài, Sanji nhìn lên bầu trời đêm với điếu thuốc trên môi, suy nghĩ về món tráng miệng mình nên làm vào ngày mai để tiếp tục xin lỗi Chopper.

"Xem ra cậu rất phiền não, cần tôi cho lời khuyên không?"

"Quý cô Robin!?"

Duyên dáng bước đến boong tàu và dựa vào thành tàu như Sanji, Robin mỉm cười và đợi chàng đầu bếp hồi đáp. Anh đã thực sự xin lời khuyên từ Robin rằng mình nên làm gì sau khi đã đấu tranh nội tâm rất lâu.

"À, việc đầu tiên..." Cô nhìn lên căn phòng canh gác duy nhất còn sáng đèn. "Xin lỗi Zoro trước thì sao?"

Sanji vô ý cắn đứt điếu thuốc trong tay, cười không nổi nữa. "Cô đúng là quyết đoán đấy, quý cô Robin..."

"Ha ha, đây chỉ là kinh nghiệm của tôi thôi."

Chỉ cần hoàn thành phần khó nhất, thì không có gì phải sợ những phần khác, đây là kinh nghiệm của Robin từ khi còn bé.

Mặc dù Sanji không còn ký ức nhiều về thời điểm đó, nhưng anh nhớ rất rõ ràng những lời mình đã nói với chàng kiếm sĩ. Zoro đã không nói lời nào với anh kể từ khi anh tỉnh dậy và đến gặp Chopper. Cả hai thậm chí còn không cãi nhau nữa, cùng lắm cái tên đó chỉ nhìn anh chằm chằm một lúc rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi.

Thành thật mà nói, sự tương tác này khiến Sanji cảm thấy như mình đã lầm lỡ điều gì đó, giống như lúc nhỏ khi anh nhìn thấy cái chân bị mất của Zeff.

Một tiếng RẦM phát ra. Robin giật mình vì cú va chạm bất ngờ, và khi quay lại, cô thấy Sanji chính là người đã đập đầu vào mép thuyền.

"Sanji?"

"Thứ lỗi, quý cô Robin, tôi đã mất quá nhiều thời gian để tìm ra vấn đề."

Robin cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện. "Không, cậu đã rất cố gắng mà."

Nhìn Sanji rời khỏi boong tàu, trên mặt Robin tràn đầy nụ cười mãn nguyện, dù sao cảnh bàn ăn yên bình như thường lệ cũng sẽ trở lại vào ngày mai.

Cơm nắm, thịt hải thú ngâm rượu và rượu, tất cả những thứ trước mắt đều là những món yêu thích của Zoro, do một tay Sanji chuẩn bị và mang đến cho anh. Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau trong phòng canh gác. Họ im lặng nhìn nhau, một bầu không khí nặng nề và kỳ lạ bao trùm toàn bộ không gian.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Sanji lên tiếng trước. "Tôi sẽ không xin lỗi."

Zoro tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh mà không có lấy bất kỳ phản ứng nào.

"Cậu có ý chí của cậu, tôi có nguyên tắc của tôi, nên chuyện này tuyệt đối tôi sẽ không xin lỗi." Chàng đầu bếp chần chừ một lúc rồi nói tiếp. "Nhưng... về việc đã làm cậu lo lắng... là lỗi của tôi, xin thứ lỗi..."

Khi Sanji nói những lời cuối cùng, giọng anh thấp xuống dần, gần như hòa vào không khí. Lòng tự tôn của anh mạnh mẽ đến mức nào, Zoro là người hiểu rõ nhất, vì chàng kiếm sĩ có một cái tôi cũng mạnh không kém gì. Nhưng qua câu xin lỗi yếu ớt ấy cũng có thể thấy Sanji đã vượt qua giới hạn đến mức phải cúi đầu và nói ra lời tạ lỗi.

"Chopper đã khóc khi khám cho cậu vào ngày hôm đó." Chàng kiếm sĩ với tay lấy một nắm cơm và cắn một miếng. "Bởi vì cậu ta cảm thấy năng lực của mình không đủ để cậu tin tưởng, cho nên nghĩ rằng cậu đã không cần sự giúp đỡ, Chopper cảm thấy rất có lỗi."

Sanji vô thức nắm chặt tay lại, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

"Sáng mai tôi sẽ đi cùng cậu đến xin lỗi Chopper."

"Tại sao?"

"Nếu tôi đi cùng, thái độ của Chopper có thể dịu đi rất nhiều."

"Zoro..."

"Và được tận mắt chứng kiến ​​ngài đầu bếp kiêu ngạo đây mở mồm xin lỗi nghe cũng thú vị phếch chứ."

"Cái cục tảo thúi này! Quả nhiên, mục đích của cậu là xem trò à!?"

Ngạc nhiên thay, Zoro đã mỉm cười sau khi thấy Sanji nổi giận.

"Thế mới là đầu bếp tôi biết." Anh cắn một miếng thịt hải thú. "Cậu dè dặt như vậy, nghĩa là cũng biết mình sai rồi đúng không? Vậy đủ rồi."

Sanji - người bị chọt trúng tim đen, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, nhưng làn da trắng ngần dần chuyển sang màu đỏ đã tố giác anh.

"Nếu sáng mai cậu dám cười tôi, là tôi đá chết cậu đấy."

"Ồ, hiểu rồi." Zoro trả lời ngắn gọn, kèm theo một nụ cười.

Ngay khi trời sáng, hai người cùng nhau bước vào bệnh xá. Không rõ chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong bữa sáng, Chopper đã trở lại trạng thái nói cười như thường lệ với Sanji.

"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ!" Cầm miếng thịt bằng cả hai tay, Luffy ngồi xuống cạnh Zoro, người đang ngủ trên boong tàu. "Tôi đã nghĩ chuyện này sẽ còn kéo dài hơn!"

"Tên đầu bếp hôi hám chưa phát hiện ra cậu ăn vụng sao?" Mặc dù đôi mắt vẫn nhắm chặt như đang ngủ, Zoro vẫn luôn cảnh giác.

"Hì hì, hiện tại thì chưa!" Cậu nuốt trọn miếng thịt trong tay. "Này, Zoro."

"Hả?" Kiếm sĩ vẫn nhắm mắt.

"Sanji, trông cậy vào cậu."

Nghe vậy, anh đột nhiên mở mắt, nhận ra Luffy đã biến mất, để lại Zoro với gió biển cùng tiếng sóng vỗ trên boong tàu trống rỗng.

"Thật là..." Là trực giác? Hay phán đoán? Bất quá, chàng kiếm sĩ cũng mặc kệ, xem ra tâm tư đã bị bại lộ trước mặt thuyền trưởng. "Cậu không cần nói thì tôi vẫn sẽ làm thế, thuyền trưởng ạ."

Vài ngày sau, mọi người vớt được chiếc thùng gỗ trôi dạt thờ thần hộ mệnh của biển cả, họ nghe Nami nói trong đó có thể là rượu hay lương khô để dùng cho một bữa tiệc nhỏ, không ngờ lại là một quả bom phát sáng được ngụy trang thành một món quà. Đó có thể là một loại tín hiệu nào đó, không may con tàu gặp phải một cơn bão và đi vào vùng tam giác quỷ.

Ở đó, mọi người tình cờ gặp được bộ xương khô tên Brook, người đã được hồi sinh sau khi ăn trái ác quỷ, và Luffy bắt đầu hứng lên mời người đàn ông ấy gia nhập băng, thậm chí đưa ông đến Thousand Sunny với tư cách là khách mời.

"À! Đúng rồi!" Sau bữa tối, Chopper đột nhiên chạy về phòng như nghĩ ra điều gì đó, khi quay lại, trên tay cậu cầm vài ống thuốc. "Đây, Sanji. Thuốc ức chế mới của tôi. Nó chứa pheromone của Zoro để tăng dược tính ổn định, vì vậy nó sẽ hiệu quả hơn loại trước."

"Ồ, cảm ơn cậu, Chopper."

Brooke đang ngồi ở bên cạnh uống trà, kinh ngạc nói: "Thuốc ức chế? Hóa ra bây giờ là thời đại các Omega ra khơi, thật là tốt làm sao yohohoho!"

"Không lẽ Omega đời trước không thể đi biển sao?" Franky hỏi.

"Vâng." Quý ông Brook trả lời. "Mấy chục năm trước, thuốc ức chế là dược phẩm quý hiếm, chỉ có quý tộc mới mua được, nhân quyền của Omega còn chưa được hoàn thiện, cho nên đối với Omega mà nói, ra khơi gần như là một việc xa xỉ, mà các Omega có thể ra khơi thì phần lớn là những người bị bệnh nan y."

"Đó có phải là căn bệnh sinh lí ngừng trưởng thành không?"

Với sự hỗ trợ của Chopper, Robin đã giải thích chi tiết cho Brook về các triệu chứng của căn bệnh và hiện tại đã có thể điều trị đến đâu, đồng thời kể ông nghe về các Omega hiện đại. Nghe xong, Brook lại mỉm cười hạnh phúc.

"Người bình thường không chỉ có thể mua được thuốc ức chế, mà ngay cả những căn bệnh nan y cũng có cơ hội được chữa khỏi. Thật sự là một thời đại tuyệt vời, yohohoho!"

Chopper dường như cũng bị cảm xúc của Brook ảnh hưởng. "Vì vậy, tôi phải nỗ lực hơn nữa trong nghiên cứu của mình. Bằng cách này, không chỉ Sanji, mà tất cả các Omega đã ngừng trưởng thành sinh lí trên thế giới đều có thể được tiếp thêm hy vọng!"

"Yohohoho! Đàn ông đúng là phải có tham vọng lớn!" Brook đột nhiên ngừng cười, rồi quay sang nhìn Sanji với vẻ mặt kinh ngạc. "Vậy là cậu mắc bệnh đó hả!?"

"Phản ứng chậm quá vậy!!" Usopp và Nami không khỏi phàn nàn.

"À, không, không, bởi vì phần lớn Omega bị bệnh nan y thường không sống đến tuổi của cậu, cho nên tôi lấy làm ngạc nhiên."

"Ngoài sự may mắn của tiến bộ y học, đó còn là vì chúng ta có một bác sĩ trên tàu đáng tin cậy, và một Alpha trẻ tuổi đầy triển vọng." Robin xoa đầu Chopper với một nụ cười và nhìn Zoro đang im lặng uống rượu. "Chúng tôi chỉ có hai Alpha trên tàu. Một là thuyền trưởng Luffy và người còn lại là Zoro, cậu ấy thường chịu trách nhiệm ổn định cho Sanji."

"Yohohoho!" Brook vui vẻ ngân nga. "Quả là sự tiến bộ của thời đại mới, Alpha có thể kiểm soát pheromone của mình khi còn trẻ như vậy, và Omega có thể lớn lên an toàn thế này với một căn bệnh nan y, hôm nay là một ngày đầy bất ngờ."

"Không, ông là người gây bất ngờ nhất đó. Ông đã bao giờ soi gương chưa?"

Vừa nói, Nami vừa lấy chiếc gương cầm tay ra chĩa thẳng vào Brook, nhờ vậy mà họ mới biết nguyên do Brook lại trốn ở đây một mình.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, mặc dù Brook đã cảnh báo cả băng nên sớm rời đi, nhưng không bao giờ làm theo lời người khác là đặc tính của băng hải tặc Mũ Rơm. Vì vậy với ý chí này, họ mới có thể liều mạng để giúp đỡ cho quý ông.

Sau một đêm giằng co, Luffy đã thành công đánh bại Gecko Moria, là một trong những Shichibukai dưới quyền của chính phủ, đồng thời là kẻ chủ mưu đã cướp đi những cái bóng khiến Brook và những người khác không dám rời khỏi đây.

"Xin lỗi, tôi nghĩ tôi có thể tìm ra cách chữa trị cho Sanji khi tôi gặp Hogback. Rốt cuộc, thì..."

Chopper thất vọng xin lỗi Sanji. Vị bác sĩ mà cậu ngưỡng mộ hóa ra lại là một tên cặn bã chơi đùa với xác chết. Rõ ràng, chính Chopper mới là người buồn nhất, nhưng cậu vẫn nghĩ đến những người khác.

"Không sao đâu, tôi cũng không muốn cậu lại gần cái loại cặn bã đó." Anh xoa đầu Chopper. "Cậu đã làm ra loại thuốc ức chế tốt nhất cho tôi đấy thôi, so với trước thì thời gian kéo dài đáng kể đấy, cũng không bị ảnh hưởng pheromone quá nhiều, cậu quả nhiên là thuyền y của băng đấy!"

"T-Thiệt tình! Khen tôi chẳng có ích gì đâu! Đồ khốn!"

Sự lúng túng quen thuộc của Chopper khiến mọi người bật cười, nhưng họ không có nhiều thời gian để thả lỏng khi một cuộc tấn công khác ập tới từ một Shichibukai khác - Bartholomew Kuma, người đã nhận lệnh giết toàn bộ băng Mũ Rơm. Mặc cho tất cả mọi người, bao gồm cả những cướp biển được Luffy giúp đỡ, đã hợp sức toàn lực chống lại hắn, nhưng tất cả đều bị năng lực trái ác quỷ của hắn cản phá dễ dàng.

"Dù sao thì ta đến đây là để lấy đầu Luffy Mũ Rơm, không phải các ngươi."

Do cuộc công kích của Kuma, khu vực xung quanh đã rơi vào tình trạng đổ nát, Zoro cho rằng mình là người duy nhất còn trụ vững vì hắn vẫn còn nhân đạo, nhưng xem ra lòng khoan dung của hắn cuối cùng cũng đến giới hạn.

"Đó là nhượng bộ lớn nhất." Kuma kết lời.

"Được thôi." Thật may hắn là một đối thủ biết giao tiếp. "Nhưng lấy đầu ta thay cho cái đầu của Luffy! Làm ơn." Zoro nuốt mạnh khi ép bản thân phải hạ mình. "Mặc dù bây giờ cái đầu của ta không được giá lắm, nhưng tương lai sẽ trở thành kiếm sĩ số một thế giới..."

"Rõ ràng là một tham vọng lớn, nhưng ngươi có sẵn sàng hy sinh vì thuyền trưởng của mình không?"

"Nếu ngay cả thuyền trưởng cũng không thể bảo vệ được, thì đừng nói đến bảo vệ được tham vọng..." Kiếm sĩ kiên định đáp ngay lập tức với một niềm tin tuyệt đối. "Luffy sẽ trở thành Vua Hải Tặc!"

Cạch...

Thanh âm phía sau khiến lòng Zoro run lên, đừng là tên ngốc kia, đừng là hắn. Tâm trí anh gào thét.

"Chờ đã, đồ khốn..."

Một giọng nói quen thuộc nhưng vô cùng xa lạ.

"Này, đầu của ta còn đáng giá hơn cái đầu tảo kia đấy."

Mẹ kiếp, sao lại muốn đứng dậy, ngoan ngoãn nằm đó không được sao?

"Xin lỗi, nhờ cậu nói với mọi người..."

Để tôi yên đi!

"... Hãy tìm một đầu bếp mới."

Gần như cùng lúc đó, cơ thể vốn đã đạt đến cực hạn của Zoro bắt đầu tự động di chuyển, anh không kịp nghĩ ngợi đã đâm cán dao vào hông Sanji, đối phương còn chưa kịp nói, chỉ có thể tóm lấy anh rồi ngã quỵ bất tỉnh.

"Tôi xin lỗi, tôi đã hứa với Luffy." Sau đó, anh ném ba thanh kiếm của mình không chút do dự. "Xin ngươi, làm nhanh đi."

"Nếu ngươi đã làm đến mức này rồi mà ta còn ra tay nữa thì thật hổ thẹn làm sao." Thở dài, Kuma vươn tay và tóm lấy Luffy. "Ta sẽ giữ lời hứa, nhưng đồng thời, ngươi cũng sẽ chứng kiến ​​địa ngục."

Một lúc lâu sau, dưới sự kêu gọi của những người khác, cuối cùng tất cả các thành viên của băng Mũ Rơm cũng tỉnh dậy. Ngay khi mọi người vẫn đang vui mừng vì sức khỏe của Luffy thì Sanji đã chạy đi với khuôn mặt tái nhợt, lúc này họ mới nhận ra Zoro không có ở đây, nên những người khác đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Zoro bị thương nặng như vậy." Chopper nhìn chàng kiếm sĩ đang bất tỉnh và nghiêm túc nói. "Tính mạng của anh ấy đang gặp nguy hiểm. Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra khi chúng ta bất tỉnh..."

Khi tìm thấy Zoro, Sanji đã bước đến và nằng nặc muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta, nhưng tên kiếm sĩ bướng bỉnh thậm chí còn không nhúc nhích chân mày và nói rằng không có gì, nhưng chỗ máu trên mặt đất cho thấy điều hoàn toàn ngược lại. Có một chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.

May mắn thay, lúc này, có hai tên ngốc đang vui vẻ tự thổi phồng rằng mình đã chính kiến toàn bộ sự việc, và để không bị người khác biết, Sanji đã kéo họ ra ngoài để dò hỏi.

"Chuyện là thế đó." Cả hai kết câu sau khi đã trình bày mọi chuyện. "Thành thật mà nói, tôi tưởng tay kiếm sĩ đó đã chết..."

"Tên đó..." Sanji vô thức nắm chặt tay lại. "Thật là rắc rối..."

"Nhân tiện, lúc đó Kiếm sĩ còn nói gì đó." Câu nói tiếp theo của tên ngốc Số Một càng khiến trái tim Sanji đau hơn. "Ngay sau khi anh bất tỉnh, anh ấy đã nói 'Xin lỗi, tôi đã hứa với Luffy'. Hai người đúng là đồng đội tốt."

Sau đó, Sanji không thể tập trung vào những lời khen ngợi của hai tên đó nữa, lời nói của Zoro giống như một vết thương đỏ rực, khắt sâu vào tâm trí anh.

Sanji đặc biệt căn dặn hai tên đó không được kể chuyện này cho bất kì ai sau khi quay lại, cậu trở về chỗ Zoro và ngồi xuống một mình, lúc này xung quanh không còn ai, ngay cả Chopper cũng không.

"Cái gì mà 'Xin lỗi, tôi đã hứa với Luffy.' Tên khốn chết bằm!"

Cảm giác cay xè xộc thẳng vào sâu trong mũi rất xót và đau.

"Không phải cậu đã làm hỏng lời hứa với Luffy khi lao đầu vào chỗ chết sao? Đúng là cái đống tảo chỉ biết quang hợp mà."

Tuy nhiên, phản ứng duy nhất đáp lại Sanji là hơi thở đều đều và mùi hương thoang thoảng của hoa cúc mùa thu mà anh vô cùng nhớ nhung.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top