ZingTruyen.biz

[Yandere] Tù Nhân Là Vợ

Chương 3: Con mồi

Veralyn_18

Chương có chứa những từ ngữ thô tục, những độc giả dưới 14 tuổi cần chú ý, xin cảm ơn.
______________

Cảm giác lạnh lẽo đi cùng màn đêm u tối ôm trọn cơ thể của Delphi, mùi hôi thối ẩm ướt hoà lẫn với những tiếng than khóc âm ĩ vang văng vẳng bên tai, thân hình liên tục chao đảo, nghiêng ngả tứ phương như thể đang ngồi trên một chiếc xe quân đội chuyên dụng hoặc thuyền bè gì đó mà người dân trong làng thường nhắc tới.

Trong cơn mơ màng, đôi mắt xanh rêu chầm chậm mở ra nhưng chưa thực sự kịp tiếp thu điều gì thì cơn đau nhói phát ra từ sau gáy bỗng chốc lại bùng lên, đau đến mức khiến Delphi phải rên lên khe khẽ, cố gắng với tay lấy điểm tựa là tấm ván kim loại ngay sau lưng rồi khó khăn ngồi dậy.

Đầu đau như búa bổ nên phải mất một lúc Delphi mới có thể nhớ ra tất cả, giật mình nhìn xung quanh mới phát hiện nơi cô đang ngồi hình như là trên một chiếc xe quân đội chuyên dụng. Bởi lẽ ngay phía cửa ra của xe, cô thấy được nơi có thứ ánh sáng nhạt nhòa duy nhất chiếu vào còn có hai tên lính luôn cầm súng túc trực, ngăn chặn không cho người bên trong chạy thoát.

Trong lòng bất giác bắt đầu dự cảm sẽ có chuyện không lành xảy ra, cơ thể không tự chủ được bắt đầu run lên cho thấy chủ nhân của nó sợ hãi đến nhường nào khi giây phút ấy Delphi nhận ra được rằng...

Cô đã bị bắt lại làm tù nhân của bọn đám lính giết người không gớm tay.

Khoé mắt đỏ hồng khó khăn kìm lại những giọt nước mắt sợ hãi, bỗng chốc đâu đó lại vang lên tiếng khóc ỉ ôi của một số cô gái đang khóc nấc lên không ngừng rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Delphi. Nhìn qua thì thấy đầu tóc họ rối bời và trên người cũng mặc những chiếc váy đơn giản như cô, nhưng dù vậy thì bất kỳ ai khi vô tình nhìn thoáng qua họ thì cũng nhận ra một điều, đó là họ thật sự rất xinh đẹp!

Bên cạnh những cô gái đang yếu ớt khóc lóc thì còn có vài cô gái rất bình tĩnh để đối diện với sự thật, có lẽ bởi họ biết rằng việc khóc lóc ngay bây giờ chỉ là vô dụng và hoàn toàn tốn sức, hơn nữa nếu làm loạn quá nhiều thì tính mạng của họ thậm chí sẽ bị đe doạ chăng?

Quả nhiên đúng với suy nghĩ của Delphi, chỉ sau vài phút giây ngắn ngủi không đáng kể thì đám lính kia đột nhiên xoay người, dùng ánh mắt lạnh tanh nhắm thẳng đầu súng đen dài vào đầu của một trong những cô gái đang ôm mình gần cửa ra vào rồi bắt đầu lên nòng khiến tất cả những người con gái còn lại sợ hãi hét toáng lên.

Không chút chần chừ liền nhanh chóng thu cơ thể đang run rẩy về phía góc nơi Delphi đang ngồi mặc cho cô gái kia càng lúc càng khóc lớn hơn, vừa theo bản năng tự vệ dùng tay ôm chặt lấy đầu mình vừa khổ sở cầu xin tên lính trước mặt.

"Tôi xin lỗi... xin tha cho tôi... xin ngài tha cho t..."

Chỉ có điều tên đầu hói kia còn không đợi cô gái ấy nói hết liền dơ ra bộ mặt ghét bỏ, bắt đầu điều khiển cho cơ thể vạm vỡ đứng thẳng lên đi đến trước mặt cô ta rồi dùng chân đạp thẳng một cước vào đầu khiến cơ thể lấm lem bùn đất kia ngã oạch sang một bên.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, bàn chân còn lại vừa rồi còn đang đứng yên làm trụ cho chân khác đá người thì nay bỗng dưng lại di chuyển, tàn ác dùng nó đạp thẳng lên gương mặt đầy vết xước đỏ rực rồi di qua di lại như thể đang chơi một trái banh không hơn không kém.

"Mày có im mồm chó của mày lại không, phận chỉ là món hàng sau chiến tranh thì tốt nhất im mồm lại mà chấp nhận đi. Chắc gì mày đã được chọn mà ở đó khóc lóc, có khi chính mày lại may mắn nằm dưới thân tao nếu ngài Miller không chọn mày đấy."

"À mà tao quên, nếu mày được chọn thì sao? Chắc gì mày sẽ sống qua nổi một đêm tao nói phải không?"

Giọng nói trầm đục nâng lên rồi lại hạ xuống như đang cười nhạo món đồ chơi trước mặt, đôi mắt chứa đựng đầy sự khinh miệt nheo một hồi mới quay đầu nhìn sang góc còn lại, nơi đang có những tù nhân của nước thua cuộc như bọn họ đang run rẩy thu mình vào một góc, đe doạ cất tiếng:

"Còn chúng mày, đứa nào dám khóc lóc ỉ ôi như con đĩ này thì đừng trách tao ác."

Delphi cùng những cô gái khác nhanh chóng biết điều mà gật đầu không ngừng, bởi lẽ người khôn ngoan không cần lời nói mà chỉ cần hành động và đó cũng là thứ mà đám lính kia cần.

Trong mắt bọn chúng, một khi đã là món đồ chơi thua cuộc được đem ra trao đổi thì bất kỳ ai cũng đều phải quỳ gối mà phục tùng.

Bọn chúng xem mình như một chủ nhân cao cao tại thượng, kiêu ngạo nắm chặt lấy sợi dây sinh mạng của những người thấp bé hơn rồi dễ dàng sai khiến, định đoạt cho họ sống thì họ phải sống, chán rồi thì chỉ cần ban câu "Chết" thì ngày mai chắc chắn kẻ đó sẽ không còn được thấy ánh mặt trời.

Nhưng đó cũng là định luật tất nhiên của thế giới còn đang chiến tranh này, kẻ nào có địa vị lẫn tiền tài đều có thể dễ dàng thâu tóm tất cả, còn những người bình thường hay thậm chí ở dưới đáy xã hội thì sẽ bị đối xử như một con kiến, dễ dàng bị đạp chết lúc nào không hay.

"Mày có thôi đi không Cadoc, mấy đứa con gái đó khi nào chưa được chọn thì cũng có nghĩa chúng nó vẫn là con mồi của ngài Miller, nếu mày muốn chết sớm thì cứ việc động tay chân thêm đi thằng điên." Một gã râu xanh còn lại đang thản nhiên ôm chặt cây súng ngồi ngay cửa ra vào mỉa mai lên tiếng.

"Tao đang mong ngài Miller chọn vài đứa thôi còn lại để lại cho bên đội tao đây này."

"Bên đội mày thiếu gái đến mức đó à, đừng làm như kiểu thiếu thốn như thế, người ta đánh giá."

Nghe thấy vậy, gã bặm trợn kia mới cười khẩy một cái rồi mới chầm chậm thu chân mình về, xoay lưng đi về cửa ra rồi lại chỗ cũ bắt đầu cất súng ngồi lại canh gác như lúc đầu như thể việc bạo lực kia chưa từng xảy ra trong chiếc xe này.

Chẳng màng cho những người con gái đang run rẩy tản ra lại chỗ cũ vừa nhìn về phía bọn hắn đang thao thao bất tuyệt về những điều tục tĩu về cơ thể phụ nữ, không gian vừa rồi còn ẩm mốc khó chịu thì nay lại càng trở nên bí bách hơn bao giờ hết.

Chiếc xe lại chao đảo không ngừng đi cùng những giọt mưa lâm râm không chút nhân từ hắt thẳng vào trong, đám mây mù đen kịt hệt và từng đợt gió thổi mạnh mẽ đang đập lên liên hồi ở hai bên thành xe như thể những điều này là một điềm báo cho một tương lai u tối, không chút hi vọng dành cho những cô gái nhỏ nhoi đang yếu ớt chờ đợi cái chết sắp xảy ra với mình này.

Delphi vừa rồi vốn còn đang muốn khóc thì lại bị cảnh tượng kia doạ cho sững người, cô sợ hãi cắn răng cố gắng nuốt ngược những giọt lệ vào trong, vô thức nắm lấy chiếc váy dính đầy bùn đất để kìm nén một loại cảm giác lạnh lẽo như thể đang có một thứ gì đó rất đáng sợ đang chầm chậm đến gần cô, đe doạ cô, thậm chí là giết chết cô bất kỳ lúc nào không hay.

Chỉ là trong vài phút giây ngắn ngủi, tiếng cười dữ tợn của hai tên lính canh gác kia lại khiến Delphi nhận ra rằng dù cho bây giờ cô có suy nghĩ mọi cách để phản kháng thì sẽ càng làm đau bản thân hơn.

Một con kiến không thể đấu nổi một đàn voi, đó là quy luật của cuộc sống, hơn nữa với thân phận là một tù nhân thấp hèn của nước thua cuộc như cô, Delphi càng không thể làm gì mà chỉ có thể nhẫn nhịn rồi ngoan ngoãn làm một con chó dưới chân chủ.

Nhưng Delphi vẫn rất cứng đầu không chịu đầu hàng trước con đường số phận đã được định sẵn từ trước, bên trong cô vốn biết rõ, một tia vọng bỏ trốn khỏi nơi tanh tưởi này đang len lỏi trong tâm trí cô.

Bỗng đột nhiên từ phía xa, một tiếng kẽo kẹt thật lớn như thể đang có một thứ gì đó rất lớn mở ra, chiếc xe  bắt đầu di chuyển thật chậm vào trong như thể đang rất cẩn trọng và đề phòng thứ gì đó.

Và trước khi tất cả cô gái kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng động cơ gầm gừ chợt tắt ngấm, tiếng rầm như có thứ gì đó đóng lại bất chợt lại vang lên cùng với động tác của hai tên lính vừa rồi còn rất cao ngạo cũng đang nghiêm túc im lặng vác súng bước xuống, theo đúng nhịp chân của nhau chia ra đứng thẳng ở hai bên cửa xe chờ đợi nhân vật nào đó đến.

Sau hàng loạt những hành động kì lạ kia, tiếng bước chân của rất nhiều người chợt vang lên càng lúc càng rõ bên tai Delphi. Kéo theo đó là tiếng xì xào thảo luận của hai người đàn ông trung niên vang lên được một lúc cũng biến mất, tiếng lạch cạch từ tấm lá chắn nữa vời để ngăn cho những cô gái chạy thoát cho thấy nó đã được gỡ xuống, đi kèm theo đó là một giọng nói như đang ra lệnh đầy vẻ đanh thép của ai đó lại vang lên.

"Chúng mày có bước xuống nhanh không?"

Tất cả cô gái đều giật bắn người, run rẩy theo từng tốp mà bước xuống mặt đất đã được lát bằng những tấm đá tuyệt đẹp gì đó mà Delphi cũng chẳng biết tên. Hai bên con đường đều có một dãy những binh lính cầm trên tay những khẩu súng dài đen kịt đang kính cẩn đứng ở hai bên, nhưng nếu để ý thì trong số đó còn có hai ba người mặc quân phục rất khác với những người đang đứng canh gác như rằng thân thế của họ thật sự không tầm thường so với những người còn lại.

Bất chợt một cơn gió lộng một lần nữa thổi lên khiến những tán cây lớn cùng nhiều khóm hoa cũng vì đó mà chao đảo, đánh thức một khung cảnh vừa thơ mộng mà vừa kinh dị, thứ mà bất kỳ người bình thường nào cũng chưa từng nghĩ đến.

Bởi lẽ thơ mộng là khi nơi đây thật giống một cung điện hào hoa và tuyệt đẹp, một nơi diễm lệ mà tất cả cô gái chưa từng được thấy. Còn kinh dị là nơi đây ngoài hai từ 'hào hoa' ra thì còn có rất nhiều xác người thối rữa đang được cột trên đỉnh của những cây gỗ lớn, sừng sững như một lá cờ cách rất xa mặt đất.

"Aaaaaaaaaaaaaaa..."

Những tiếng la hét thất thanh của các cô gái vang vọng cả một bầu trời và nó như một nhát búa gõ thẳng vào đầu Delphi, cho thấy rằng những gì cô đang sững sờ nhìn thấy không phải là ảo giác.

Delphi của bây giờ, chỉ khác những với những cô gái còn lại đang mất kiểm soát bắt đầu la hét bỏ chạy một điểm là chỉ bất động đứng yên như cũ, khó tin trợn to đôi mắt xanh rêu còn đang run rẩy vì sợ hãi mà thu lại tất cả.

Không phải vì cô can đảm hay rất cứng rắn, mà là do Delphi đã sợ đến mức hai chân trở nên tê dại từ giây phút nào không hay, mềm nhũn đến mức không thể di chuyển.

Nhưng Delphi cũng nào hay biết rằng, đây cũng chỉ là mở màn cho những cơn ác mộng hàng đêm mà cô phải gánh chịu sau này.

Chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi của thế giới, ở một nơi cách không xa nơi cô đang đứng, sau một lớp kính dày đang có một ánh mắt thích thú đang nhìn chăm chăm vào cô.

Một loại ánh mắt thâm hiểm vốn có của kẻ điên khi đã xác định được con mồi sắp tới của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz