ZingTruyen.Asia

[XWZ] 心之所向

Chapter 3

jungsoo-ssi

Triệu Lỗi thường chọn đi chơi trái mùa. Trên máy bay không có nhiều người, Triệu Lỗi cắt xong tư liệu vlog vừa quay rồi lưu lại, còn hơn một tiếng nữa mới đến nơi.

Xung quanh rất yên tĩnh, lúc này máy bay đa số là nhân viên văn phòng đi công tác, tranh thủ mấy tiếng trên máy bay này để ngủ bù. Đèn trong cabin hơi mờ, Triệu Lỗi nhắm mắt dựa vào lưng ghế, đầu óc rối bời. Cậu thực sự rất mệt mỏi, nhưng mỗi khi chìm vào giấc ngủ, cảnh tượng của Yên Hủ Gia luôn hiện ra trước mặt cậu. Triệu Lỗi thường xuyên tỉnh lại, nhưng không khỏi nhớ tới thân nhiệt quen thuộc của người trong mộng sau khi tỉnh giấc. Nhất thời cậu không thể hiểu được là cậu sợ mơ thấy những ký ức hay khao khát những thứ trong giấc mơ. Kết quả là Triệu Lỗi càng ngày càng khó đi vào giấc ngủ, thậm chí thuốc ngủ do Diêu Sâm kê cũng dần mất tác dụng.

Nhắm mắt lại cho đến khi máy bay hạ cánh, Triệu Lỗi thực sự cũng không thể ngủ được, trằn trọc một hồi lâu, đầu óc càng thêm choáng váng.

Điểm đến lần này là một thị trấn ven biển ít được biết đến, nơi chưa được giao thương hóa vẫn còn lưu giữ những phong tục dân gian rất đỗi bình dị. Bên ngoài căn nhà trọ là biển vô tận, và tiếng sóng vỗ về cảm xúc buồn bực của cậu.

Lịch trình của Triệu Lỗi rất lỏng lẻo. Cậu ở trong khách sạn cho đến trưa ngày hôm sau. Đi bộ dọc theo con phố và dừng lại ăn trưa tại một quán ăn nhỏ trước khi đi đến điểm đến cuối cùng của mình.

Đích đến là một bục nhảy bungee mới xây xong chưa được bao lâu, không có nhiều người đến chơi, Triệu Lỗi chỉ xếp hàng một lúc rồi đứng trên bục. Bục nhảy bungee được xây dựng dựa vào biển, đứng trên đó có thể nhìn thấy một vùng biển rộng vô tận, nối liền với bầu trời phía xa. Người trên bãi biển dưới chân đều hóa thành điểm đen nhỏ, Triệu Lỗi nghĩ, nếu như Yên Hủ Gia ở đây, anh ấy nhất định sẽ sợ tới mức  mềm nhũn hai chân, nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông. Không biết làm thế nào mà một cảnh sát đạt điểm xuất sắc lại sợ độ cao như vậy.

Đáng tiếc. Triệu Lỗi lắc đầu ngừng nghĩ về điều đó. Đã từng nói sẽ mang Yên Hủ Gia đến đây để rèn luyện dũng khí, nhưng bây giờ đến cơ hội cũng chẳng còn.

Lúc thả người rơi xuống, Triệu Lỗi mở to mắt nhìn mặt biển lấp lánh, cảm giác được cơn gió mang theo mùi mặn của biển lướt qua mình, tốc độ quá mức khiến Triệu Lỗi vốn luôn táo bạo, tim đập nhanh hơn một chút. Gia Gia, anh có cảm thấy thế này khi rơi từ mạn tàu xuống không? Triệu Lỗi nghĩ. Anh có sợ không? Chắc cũng chẳng kịp để anh sợ, dù sao nhanh như vậy, nhanh đến mức không thể nhìn anh thêm một lần.

Trên đường trở về khách sạn từ bục nhảy bungee, có lẽ đã chơi mệt, Triệu Lỗi có chút thất thần. Một quán bar bên đường vừa đến giờ mở cửa, truyền ra tiếng đàn du dương. Triệu Lỗi bước vào, chọn một chỗ ngay quầy, gọi một ly đặc biệt, dựa vào quầy bar và ngâm nga nhẹ một khúc.

"Có hứng thú lên đó hát một bài?"

Triệu Lỗi quay đầu lại, người phục vụ đang đứng trong quầy bar cũng đang nhìn anh mỉm cười.

"Xin chào, tôi là Nhậm Hào, chủ quán bar này và là bartender." - Anh ta đưa tay về phía Triệu Lỗi:  "Tôi không có ý gì khác, vừa rồi cậu hát rất hay. Nếu muốn, tôi có thể hỏi họ cho cậu mượn cây đàn. "

"Triệu Lỗi." Triệu Lỗi bắt tay Nhậm Hào, "Cảm ơn, nhưng... xin lỗi, tôi không muốn hát bài này công khai."

"Không sao đâu." Nhậm Hào cười với anh, "Mạo muội hỏi một câu, có thể nói cho tôi biết vừa rồi anh hát bài gì không? Nghe rất hay, nhưng hình như tôi chưa nghe qua."

Triệu Lỗi mỉm cười. "Quá khen rồi. Đó là bài hát do chính tôi viết. Để ... tặng cho người tôi yêu."

"Vậy thì người yêu của cậu thật hạnh phúc." Nhậm Hào không ngại khen ngợi.

Triệu Lỗi cúi đầu cười. "Anh ấy đã qua đời rồi."

Nhậm Hào đã ở quán bar này gần mười năm, cùng vô số khách nói chuyện phiếm, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy mình không thể nói nhiều như vậy.

"Tôi xin lỗi ... Tôi không biết..."

Anh cúi đầu xin lỗi nhìn người đàn ông trước mặt, ngập ngừng muốn nói gì đó để an ủi, nhưng lại bị cắt ngang. Triệu Lỗi ngẩng đầu cười nhẹ với hắn, "Không sao hết, người không biết không có tội."

Lớp vỏ bảo vệ của Triệu Lỗi được sửa chữa nhanh chóng đến nỗi Nhậm Hào nhất thời cảm thấy nỗi buồn sâu kín toát ra từ toàn thân khi người đàn ông cúi đầu vừa rồi dường như chỉ là ảo giác vậy.

Triệu Lỗi không nói, Nhậm Hào cũng không dám nói gì thêm. Anh ta chỉ nhìn vị khách trước mặt mình nhấm nháp thứ chất lỏng sáng màu trong cốc, xem các nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu, cho đến khi một thanh niên sải bước lên sân khấu, và tai anh ta bắt đầu nghe thấy. Một bản rap sâu sắc và sắc nét.

Anh thấy môi Triệu Lỗi mấp máy, dường như đang nói điều gì đó.

"Cái gì?" Anh hỏi trong tiềm thức.

"808Bass." Triệu Lỗi nói, "Tiếng trống này, trước đây anh ấy rất thích".

Thời gian đó đến cả Hạ Chi Quang cũng không biết

Khi hai người vẫn còn đang là học sinh cấp 2, có một khoảng thời gian Yên Hủ Gia rất mê rap, luôn nói rằng sau này sẽ trở thành rapper, mỗi ngày đều sẽ lải nhải bên tai Triệu Lỗi không ngừng nghỉ

"Triệu Lỗi, cậu nghe xem đoạn này có hay không?"

Triệu Lỗi thực ra không hiểu về rap, nhưng có thể nghe ra mỗi lần đưa cho cậu nghe, nhịp điệu gần như là không đổi

"Tại sao mỗi lần dùng nhịp điệu đều không khác nhau vậy"

"Cái này gọi là 808Bass." - Yên Hủ Gia theo thói quen tựa cằm lên vai Triệu Lỗi, cố ý nói "Nhịp điệu của nó giống như nhịp tim, thế nên nó còn được gọi là nhịp điệu con tim."

Khi đó, hai người vẫn chưa xác định quan hệ thì một người đã được ôm trong vòng tay của người kia dưới ánh chiều tà.

Buổi biểu diễn đầu tiên của Yên Hủ Gia là tại bữa tiệc chào mừng vào học kỳ đầu tiên của trường cấp 3. Người này đã dũng cảm đến mức mang một tác phẩm gốc lên sân khấu. Triệu Lỗi không thi vào cùng một trường cấp 3 với Yên Hủ Gia, vì vậy đã bắt Triệu Lỗi đến xem anh ấy biểu diễn. Phải nói rằng Yên Hủ Gia rất tài năng, với giọng hát trầm ấm và nhịp trống rộn ràng. Triệu Lỗi ngồi trên khán đài nghe tiếng hét của các cô gái và nghĩ, nếu người này thực sự trở thành một rapper chuyên nghiệp, anh ta chắc chắn sẽ có thể làm tốt.

Vào ngày sinh nhật thứ 16 của Yên Hủ Gia, Triệu Lỗi đã thức cả đêm để thiết kế logo 808Bass. Khi Yên Hủ Gia nhận được bức vẽ, anh ấy đã xúc động đến mức suýt khóc, mắt còn đỏ hơn cả Triệu Lỗi, người đã thức đến bốn giờ sáng. Anh ôm Triệu Lỗi và nghẹn ngào nói: "Nghệ danh của anh trong tương lai sẽ là nó, anh sẽ in clogo này lên micro của mình, và in nó ở khắp mọi nơi."

Nhưng đến cuối cùng, giấc mơ rapper của Yên Hủ Gia cũng không thành hiện thực. Khi bước vào cấp ba, cậu quyết định lại mục tiêu của mình, thi vào trường cảnh sát cùng với Triệu Lỗi. Triệu Lỗi cười anh tại sao không nói làm rapper tiếp đi? 

"Bởi vì 3 năm này quá đau khổ rồi, tớ không muốn chia xa nữa, tớ muốn sau này đều ở bên cạnh cậu"

Hạ Chi Quang biết được Yên Hủ Gia có thể rap là sinh nhật năm 20 tuổi của Triệu Lỗi. Ba người họ thuê một phòng bao KTV, náo loạn suốt một đêm. Đồng hồ vừa điểm đến 0h, Yên Hủ Gia tắt 

"Đã nhiều năm như thế, những thứ có thể tặng cũng đã tặng rồi, năm nay tặng em một đoạn rap nhé"

"Gia ca, tớ đây là lần đầu tiên thấy có người lấy rap ra làm quà, đúng là sáng tạo thật."

Yên Hủ Gia không để ý đến Hạ Chi Quang, vì trong mắt cậu chỉ có người đang đứng trước mặt cậu là quan trọng nhất.

--------

16.09.2020
#Chen

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia