ZingTruyen.biz

Xuyên về TN80: Gả cho Chủ trại heo trở thành mẹ kế xinh đẹp nuôi con

Chương 145: Trợ giúp

HanSaiSai

Chương 144: Tôn trọng số phận của người khác

Sau khi thảo luận về ngày cưới, Phó gia rời đi.


So với sự phấn khích của cha mẹ Tư, Lâm Tư Tư không vui như vậy, một khi Phó gia rời đi, nụ cười cũng tắt lịm.


Bởi vì ngày hôm đó Phó Dạng đã không chạm vào cô.


Khi nghe thấy từ "Niệm Niệm " từ miệng của Phó Dạng, Lâm Tư Tư đã hoảng sợ trong lòng.

Bởi vì kiếp trước, ít nhất ba năm đầu, Phó Dạng không yêu Tư Niệm.

Nhưng kiếp này, Tư Niệm rời đi khi anh ghét cô nhất, người đàn ông đáng lẽ phải vui vẻ này lại gọi tên Tư Niệm trong lúc say.


Con người đều nói thật sau khi uống rượu.


Mặc dù Phó Dạng có thể không yêu Tư Niệm, nhưng xét từ tình hình hiện tại, trong lòng hắn ấy chắc chắn nhớ Tư Niệm.

May mắn thay, Tư Niệm và Chu Việt Thâm đã kết hôn.

Niềm kiêu hãnh của Phó Dạng sẽ không bao giờ cho phép hắn ta phá huỷ hôn nhân của người khác.

Chỉ là không muốn.

Lâm Tư Tư đã cố gắng rất nhiều, tại sao lại không thể giành được trái tim của Phó Dạng.

Khuôn mặt của Lâm Tư Tư ảm đạm.

Ngoài cô ta ra, còn có một người khác trong nhà họ Tư có khuôn mặt xấu xí.

Lưu Đông Đông đeo tạp dề đang đứng trong bếp, sắc mặt tái nhợt dựa vào người bệ bếp.

Cô ta không ngờ rằng đám cưới của Lâm Tư Tư và Phó Dạng sẽ diễn ra sớm như vậy.


Cô ta không biết phải làm sao.

Nghĩ đến người đàn ông cao lớn và đẹp trai như Phó Dạng sắp kết hôn với một người phụ nữ khác.


Trái tim Lưu Đông Đông đau đớn như bị xé nát.


**


Tư Niệm không hề biết về trận cuồng phong đẫm máu trong khuôn viên quân khu, cô cảm giác như mình đã ngủ đến tận ba giờ chiều.


Không có việc gì làm, cô dắt Dao Dao lên xe đạp, định ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành.


Vốn định đi loanh quanh rồi quay lại, không ngờ lại nhìn thấy một đám người trước mặt.

Người qua đường nhìn sang bên đó, cô tò mò đi theo, liền thấy tiếng khóc từ sân nhỏ nhà họ Trương phía trước.

Nhiều người đang xem trò vui.


Khi Tư Niệm nhìn vào cánh cửa, cô nhận ra đó là nhà của chị dâu họ Châu, người đã đến mua bánh đậu xanh của cô.


Cô có chút tò mò, dừng xe lại, kéo Dao Dao qua xem một chút.


Trước cổng nhà Tiểu Trương Thiến, chị dâu Châu Vân đang ôm hai đứa con ngồi ở ngưỡng cửa lau nước mắt, đầu tóc rối bù.


Hai đứa trẻ cô bế so với đứa lớn và thằng hai nhỏ hơn rất nhiều, nhìn chừng ba bốn tuổi, đều là con gái.


Hai cô gái nhỏ khóc thảm thiết, người chung quanh đều là thở dài nhỏ giọng nghị luận.


"Nghe nói Châu Vân đã lén tiết kiệm tiền trong nhà để chu cấp cho nhà mẹ đẻ."


"Cô ấy bị mẹ chồng và em dâu phát hiện, lục lọi tiền dưới gối. Xảy ra cãi vã, bà Châu ép ly hôn. Hai đứa con gái đều là của con dâu, còn thằng út là thuộc về gia đình của Tiểu Trương Thiến. Đúng là ác nhơn."


"Không thể nào, Châu Vân bình thường nhút nhát như vậy, làm sao dám tiết kiệm tiền riêng? Bạo dạng vậy sao. Hơn nữa, cô ấy lấy tiền ở đâu ra để đưa cho nhà mẹ đẻ?"


"Biết đâu, có lẽ đã lén lút giấu tiền thật, anh Tiểu Trương Thiến làm nghề khuân vác trong thị trấn kiếm được rất nhiều, có lẽ Châu Vân đã giấu rất nhiều tiền."


Trước cổng nhà Tiểu Trương Thiến, Châu Vân tuyệt vọng kêu lên: "Mẹ, con không đưa tiền cho nhà mẹ đẻ."


"Vậy thì nói cho tao biết tiền dưới gối của mày từ đâu mà có, con trai tao còn chưa ly thân mà mày đã dám giấu tiền riêng, tao nói sao một năm nay tiền ngày càng ít, hoá ra do mày lén lút giấu đi, còn lén lút ăn vụng cất đi, cháu trai tao vốn là không thích ăn bánh ngọt, mày còn dám lén lút mua nhiều đồ tốt như vậy cho hai con vịt trời kia, tao xem ra mày muốn ch.ết rồi không phải!


Mẹ chồng của Châu Vân, bà Trương, chỉ vào trán cô ấy và chọc mạnh, nhưng Châu Vân thậm chí không dám trốn.


Một cô gái trẻ giống như bà Trương ở bên cạnh hả hê: "Chị dâu, chị còn giả bộ, tôi thấy chị đưa tiền cho gia đình rồi, anh tôi vất vả như vậy, nhưng cuối cùng lại đưa hết tiền của anh ấy. Chị cũng quá bạc bẽo với anh tôi đấy."


Nhà họ Trương có ba con trai và một con gái, các con trai đều đi làm ở ngoài nên hàng tháng tiết kiệm được rất nhiều tiền.


Cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.


So với những gia đình khác, ít nhất có thể coi là một gia đình khá giả.


Nhưng vì điều kiện gia đình của hai chị dâu của Châu Vân tốt hơn cô và họ có cá tính mạnh mẽ, Tiểu Trương Thiến sợ hãi không dám bắt nạt, tự nhiên trút hết giận dữ lên người anh trai út và con dâu.

Châu Vân không dám nói lại cô ta, sinh liên tiếp hai cô con gái, cô ta không thích cô lắm.


Nhà đông con cháu nhưng không cho kẹo, Châu Vân lại bỏ tiền ra để mua một thứ đắt tiền như bánh đậu xanh và lén đút cho con gái mình, Tiểu Trương Thiến tức giận đến mức không thể đợi để đánh người sành ăn này cho đến ch.ết.

Bây giờ nghe con gái nói như vậy, bà ta càng thêm tức giận, ánh mắt ác độc kia muốn ăn tươi nuốt sống Châu Vân.

Trong đám đông, khi Tư Niệm nhìn thấy cảnh này, cô nhận ra vụ việc này là do bánh đậu xanh của mình gây ra.

Cô biết rằng nhiều gia đình trong thôn, mối quan hệ mẹ chồng và con dâu không mấy tốt đẹp.

Nhưng không ngờ nó lại đáng sợ như vậy.


Nhìn khuôn mặt xấu xa như thím Lưu của bà Trương, Tư Niệm không khỏi run lên.


Trong một khoảnh khắc, cô mừng vì cha mẹ của Chu Việt Thâm rời đi sớm.


Châu Vân cả người run như cái sàng, sắc mặt tái nhợt: "Tôi, tôi không có, tôi không có, số tiền này tôi may vá để dành được, cha tôi cũng không có lấy một đồng nào."


Số tiền ít ỏi này cô dành dụm để lo cho con gái ăn học, nhưng cuối cùng mua bánh đậu xanh lại bị em dâu ăn sạch.


Chưa kể bị cướp tiền, mẹ chồng còn một mực đòi ly hôn.


Châu Vân kinh hãi, cô có ba đứa con, nếu ly hôn thì làm sao sống được.


Chồng đối với cô rất tốt, mặc dù cô luôn không được lòng nhà chồng nhưng cô biết gia đình sẽ ly tán, cô vẫn thận trọng mong chờ ngày đó.

Ai có thể nghĩ rằng chuyện đã xảy ra vào thời điểm quan trọng này.


Châu Vân cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ.


"Mày nói cái rắm, mày đúng là con đ*ếm không biết xấu hổ, mày có thể kiếm được bao nhiêu tiền, ly hôn đi, hôm nay cút khỏi nơi này, trở về nhà mẹ đẻ của mày!"


Tư Niệm cau mày, vừa định đi lên phía trước, liền thấy Châu Vân đột nhiên quỳ rạp xuống đất, van xin: "Mẹ, mẹ, con sai rồi, mẹ đừng đuổi con đi, con sẽ không bao giờ trộm tiền nữa."


Tư Niệm dừng lại.


Cô muốn giải thích về món bánh đậu xanh, nhưng đôi khi giải thích một mình cũng vô ích.


Phải nói người như vậy rất đáng thương, nhưng nếu cô ấy không yêu bản thân mình thì làm sao người khác có thể giúp cô ấy?


Tôn trọng số phận của người khác là quy tắc sống của cô ấy.


Cô ấy chuẩn bị rời đi.


Không ngờ, vừa quay người lại, Tiểu Trương Thiến đang đứng một bên xem kịch trước cửa ánh mắt chợt sắc bén nhìn thấy cô.


Cô ta đứng thẳng dậy, hét lớn: "Tư Niệm đó không phải sao? Chị dâu tôi mua bánh đậu xanh của cô đúng không, tiền mà chị ấy lấy chắc chắn là cô nhìn thấy rồi."

Những người xung quanh cũng liếc nhìn Tư Niệm.

Tư Niệm dừng lại quay đầu.


Châu Vân nhìn sang với khuôn mặt tái nhợt.


Quả nhiên, cô nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Tư Niệm.


Cô thờ ơ nhìn cảnh này, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.


Cô ấy có chút hy vọng nhìn Tư Niệm, cũng không cầu cô nói hộ mình, chỉ hy vọng cô nói rõ ràng mình thật sự không có nhiều tiền như vậy.


Tư Niệm nhìn cô ấy một cái, sau đó quay đi, nói: "Ừ."


Châu Vân ngước nhìn cô với vẻ hoài nghi.


Tiểu Trương Thiến đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn những người xung quanh đang kinh ngạc nói: "Mọi người nghe thấy rồi, không phải Trương gia chúng tôi không phải vô cớ gây chuyện muốn đuổi cô ta đi, mà là cô ta đi quá xa, lén đưa tiền cho gia đình ruột thịt của cô ấy còn ăn lén sau lưng chúng tôi, tôi xin hỏi mọi người, ai có thể chịu được hành vi này?"


Tất cả mọi người đều sửng sốt, vốn là bọn họ không tin Châu Vân sẽ như vậy to gan.


Nhưng Tư Niệm nói đã nhìn thấy, hẳn là đúng.


Nhìn Tiểu Trương Thiến đắc ý, Tư Niệm nói: "Cô vội vàng cái gì, tôi còn chưa nói xong."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz