ZingTruyen.Asia

Xuyên qua thành mẹ ruột nhân vật phản diện phật hệ

Chương 15: Cô làm sao có chút quen thuộc?

PhuongNhi1612

   Hôm nay, Diệp Phạm chuẩn bị đi ra ngoài, Diệp Phạm cùng Trình Bình ước định cẩn thận thời gian, ngày hôm nay sẽ đi tới nhà Trình Bình dạy con gái bà học đàn.

   Diệp Phạm đã đi qua nhà Trình Bình mấy lần, con gái bà gọi Nghiêm Tiểu Tiểu, vừa vặn tám tuổi. Bởi vì Nghiêm Tiểu Tiểu quấn lấy Trình Bình muốn học dương cầm, cho nên Trình Bình mới đặc biệt tìm Diệp Phạm về nhà dạy cho cô bé.

   Thời điểm Diệp Phạm đi tới cửa, Đô Đô cũng theo tới, bé đi theo không một tiếng động, lại biết Diệp Phạm muốn ra cửa. Đô Đô có chút trầm mặc, không lên tiếng. Diệp Phạm đeo xong giày, phát hiện Đô Đô còn đứng ở sau lưng cô. Diệp Phạm ngồi xổm xuống: "Mẹ ra ngoài hai giờ liền trở lại được không?"

   Bởi vì Diệp Phạm thường xuyên đi ra ngoài, cho nên cô đã dạy dỗ Đô Đô làm sao nhìn kim đồng hồ. Đô Đô rất thông minh, vừa dạy liền biết.

   Đô Đô thanh âm mềm nhu nhu: "Được ạ." Diệp Phạm sợ Đô Đô không vui, cô ngồi xuống trước cùng Đô Đô chơi một hồi, lại đem Đô Đô giao cho Lý mẹ, lúc này mới ra cửa.

   Bởi vì « Ẩn nấp Bến Thượng Hải » quảng bá nhiệt liệt, Diệp Phạm đã có chút danh tiếng, liên quan tới nhân vật mà cô diễn, độ thảo luận cũng được rất giá cao.

   Diệp Phạm hiện tại lúc ra cửa, sẽ có một ít fan hâm mộ nhận ra, Diệp Phạm ra ngoài sẽ mang lên kính mắt, như vậy bình thường sẽ không có người phát hiện là cô. Diệp Phạm đến cửa nhà Trình Bình mới tháo xuống khẩu trang, ấn vang lên chuông cửa.

"Tỷ tỷ tới." Tiểu Tiểu vui vẻ kêu một tiếng. Thời điểm Tiểu Tiểu ở nhà, không ai theo cô bé chơi, mà Diệp Phạm rất có kiên nhẫn, cho nên Tiểu Tiểu rất thích cô giáo dương cầm này.

   Diệp Phạm cúi xuống, sờ lên đầu của cô bé: "Tiểu Tiểu ngày hôm nay rất xinh đẹp."

   Tiểu Tiểu cười lên, một đôi mắt vầng trăng cong cong: "Tỷ tỷ cũng xinh đẹp." Cô bé nghiêng đầu: "Cùng biểu ca của em đẹp."

   Diệp Phạm nhìn Tiểu Tiểu tuổi còn nhỏ, cho rằng biểu ca trong miệng cô bé cùng tuổi với cô bé. Nhưng thật ra là Trình Bình khi sinh Tiểu Tiểu tuổi tác đã hơi lớn, cho nên biểu ca Hạ Hàn của Tiểu Tiểu so với cô bé lớn hơn mười mấy tuổi.

   Diệp Phạm chỉ cần dạy dương cầm cho Tiểu Tiểu 40 phút, đứa bé 8 tuổi không có kiên nhẫn, không thể chuyên chú quá lâu.

   Trình Bình từ phòng bếp đi tới, nhìn Diệp Phạm chuẩn bị rời đi: "Con muốn hay không lưu lại cùng nhau ăn cơm a?"

   Diệp Phạm cười lắc đầu: "Không được, người nhà vẫn chờ con trở về."

   Trước đó Diệp Phạm cùng Trình Bình nói qua, cô là một diễn viên nhỏ, cho nên chỉ có thể dạy chương trình học ngắn hạn. Trình Bình biết tính tình của con gái mình, đều là nhiệt tình ba phút, bây giờ có thể kiên trì lâu như vậy đã vượt quá dự liệu của bà.

   Trình Bình cũng không có cưỡng cầu: "Con diễn bộ phim kia ta một mực đang xem." Trước kia Trình Bình xem bộ phim này là vì Hạ Hàn, không nghĩ tới Diệp Phạm thế mà cũng ở bên trong.
"Con diễn rất khá."

   Diệp Phạm có chút ngượng ngùng: "Con bây giờ còn đang học tập, không có giống người nói diễn tốt như vậy."

   Sau khi Diệp Phạm cùng Trình Bình tạm biệt, lập tức chuẩn bị về nhà, trước khi ra cửa cô cùng Đô Đô nói qua mình sẽ về nhà sớm, cô đã đáp ứng Đô Đô, sẽ không lỡ hẹn. Diệp Phạm đi ra khỏi nhà Trình Bình, cô tăng tốc bước chân, muốn mau sớm về nhà.

   Một cỗ xe hơi màu đen phía đối diện lái tới, người lái xe là Hạ Hàn. Anh ngày hôm nay vừa vặn có việc lại tới đây. Hạ Hàn hai tay đặt lên trên tay lái, sắc mặt lạnh lùng, giống như thường ngày.
   Diệp Phạm đi qua bên xe của Hạ Hàn, anh đột nhiên dừng một chút.

   Hạ Hàn nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Phạm, ánh mắt ở trên người cô dừng lại vài giây. Cô mang theo kính mắt, ánh nắng chiếu xuống, tóc dài đen nhánh tú lệ tùy ý hất lên, rũ xuống bên mặt, có một loại hững hờ mỹ lệ.

   Không biết sao, dù không thấy được mặt của Diệp Phạm, Hạ Hàn vẫn cảm thấy cô rất quen thuộc. Hạ Hàn nhắm lại mắt, mắt sắc dần sâu. Nhưng Hạ Hàn không có truy đến cùng nữ nhân này là ai. Anh thu tầm mắt lại, giảm tốc độ xe, ô tô dần dần ngừng lại.

   Diệp Phạm đi thẳng về phía trước, cô nhìn cũng không nhìn người trong xe, không thèm để ý chút nào.

   Hai người vừa vặn lướt ngang qua nhau.

   Diệp Phạm lập tức chạy về nhà, thời điểm cô mở cửa đi vào, phát hiện Đô Đô chuyển một cái ghế đẩu ngồi ở cạnh cửa. Vừa nhìn thấy cô tiến đến, Đô Đô liền lập tức chạy tới.

   Lý mẹ từ phòng bếp đi tới: "Đô Đô ngồi không yên, liền muốn chờ con trở về, chính bé dời ghế ở chỗ này chờ."

   Đô Đô rất thông minh, Diệp Phạm đã nói với bé thời gian trở về, bé một mực nhìn đồng hồ.
Thân thể Đô Đô mập mạp có chút nặng, Diệp Phạm đem bé bế lên, cô ấm giọng thì thầm nói: "Ngày hôm nay cùng mẹ đi mua đồ, có được hay không?"

   Đô Đô ôm cổ cô, mặt dán tại trên vai của cô, bé nghe lời gật gật đầu. Nghĩ đến được cùng mẹ cùng ra ngoài, Đô Đô cả người đều trở nên hưng phấn, miệng nhỏ cười toe toét, nãi thanh nãi khí nói: "Được."

   Diệp Phạm cũng không ở trong nhà ở lâu, ôm Đô Đô đi ra cửa. Có một siêu thị cỡ lớn cách nhà Diệp Phạm một đoạn đường, cần ngồi xe đi qua, Diệp Phạm ôm Đô Đô hướng bên ngoài đi, chuẩn bị gọi xe.

   Cũng không lâu lắm, Đô Đô ở trong ngực lại đạp đạp bắp chân, Diệp Phạm tranh thủ thời gian ngừng lại: "Sao vậy? Bảo Bảo."

   Đô Đô mở to một đôi mắt tròn vo, không chớp mắt nhìn Diệp Phạm: "Bảo Bảo nặng, muốn mình xuống dưới đi."
   Lần trước khi Diệp Phạm mang theo Đô Đô đi bên ngoài chơi, đụng phải một cặp mẹ con, đứa bé kia la hét muốn ôm, có thể là mẹ của đứa bé ấy quá mệt mỏi, nên cùng đứa bé nói, để chính bé tự đi.

   Đô Đô nghe được lời người lớn nói, bé nghe xong liền nhớ kỹ. Đứa bé đơn giản giống như tờ giấy trắng, chỉ cần có người ở bên cạnh dạy bé, bé sẽ học được rất nhanh.

   Diệp Phạm: "Thế nhưng con là tiểu bảo bảo, mẹ còn có thể ôm một hồi."

   Đô Đô rất kiên trì, bé lắc đầu: "Không được."

   Diệp Phạm đành phải đem Đô Đô thả trên mặt đất, vươn tay giữ chặt tay nhỏ bé của bé: "Thế này có thể chứ?"
   Đô Đô lúc này mới nhẹ gật đầu.

   Diệp Phạm nghĩ đến nơi này cách cửa tiểu khu không xa, Đô Đô cũng sẽ không quá mệt mỏi. Diệp Phạm nắm tay Đô Đô, đón xe, đi siêu thị gần nhất. Trong siêu thị không nhiều người, Đô Đô đi theo bên cạnh cô, cũng không dễ dàng bị lạc mất. Diệp Phạm chủ yếu là muốn mang Đô Đô ra ngoài đi một chút, đồ trong nhà đã đủ rồi, cô nghĩ đến mua cho Đô Đô chút đồ ăn vặt nhỏ.

"Bảo Bảo đi sát theo mẹ, được không?" Diệp Phạm một tay cầm rổ, một tay nắm tay nhỏ mập mạp của Đô Đô, dặn dò. Trong siêu thị vòng lớn vòng nhỏ, nếu Đô Đô buông tay ra liền chạy mất, cô phải đi đâu tìm một đứa con trai mũm mĩm đáng yêu như vậy.

   Sự thật chứng minh, Diệp Phạm suy nghĩ nhiều, ở trong lòng Đô Đô, sự tình khác cũng không quan trọng bằng mẹ. Đô Đô cũng bước theo sát Diệp Phạm, căn bản không cần người quan tâm.

   Diệp Phạm ngồi xổm ở bên cạnh kệ hàng, chọn đồ, Diệp Đạc tiểu bảo bối dùng ngón tay đâm từng dãy kẹo đường.
"Mẹ, kẹo đường, ngọt ngọt."

   Lần trước Diệp Phạm đã từng cho Đô Đô ăn thử một lần, không có để bé ăn nhiều, Đô Đô lại đối với loại hương vị ngọt ngào này khắc sâu ấn tượng.

   Diệp Phạm không muốn cho đứa bé ăn quá nhiều kẹo đường, cô lôi kéo tay Đô Đô đi ra một chút, cô chỉ vào sữa chua: "Cái này cũng rất ngọt, chúng ta mua cái này được không?"
Đô Đô cũng nhớ kỹ hương vị sữa chua, bé nghĩ một lát, nhẹ gật đầu.

"Mẹ." Diệp Phạm cảm giác được có người ôm lấy bắp chân cô, thanh âm này không phải do Đô Đô phát ra.

   Diệp Phạm cúi đầu xuống, cô giật mình, là một cô bé cô chưa từng thấy qua, thế mà gọi cô là mẹ?

Cô bé cùng Đô Đô tuổi tác có vẻ không chênh lệch nhiều, khóc đến nước mắt nước mũi đàm đìa, đỏ bừng cả khuôn mặt, có thể là cô bé bị lạc mất mẹ.

Từ khi cô bé ấy gọi Diệp Phạm là mẹ một khắc đó trở đi, khuôn mặt nhỏ của Đô Đô nhíu lại, bé lập tức nắm chặt tay Diệp Phạm, cảnh giác nhìn cô bé kia.

Diệp Phạm không có chú ý tới, cô ngồi xổm người xuống hỏi chuyện cô bé, nhưng cô bé tuổi còn nhỏ, căn bản nói không rõ ràng, cô đành phải một tay nắm lấy Đô Đô, một tay nắm lấy tay cô bé, hướng phía sảnh đi tới.

May mắn chính là, mẹ của cô bé kia phát hiện con mình bị lạc, đang chuẩn bị nhờ thông báo tìm người, lúc Diệp Phạm đi qua, cô ấy thiếu chút nữa gấp đến khóc lên.

Sau khi tìm được đứa bé, người kia nói cám ơn liên tục, rất cảm kích Diệp Phạm. Diệp Phạm quay trở lại, nhấc lên giỏ đựng đồ vừa đặt cạnh bên. Diệp Phạm trả tiền xong, lúc chuẩn bị rời siêu thị, Diệp Phạm mới phát hiện Đô Đô tựa hồ như không thích hợp. Bé chỉ chăm chú nắm lấy tay Diệp Phạm, không nói tiếng nào.

Khuôn mặt nhỏ của Đô Đô bình tĩnh, một chút liền có thể nhìn ra bé đang tức giận. Diệp Phạm mang Đô Đô ngồi vào khu nghỉ ngơi của siêu thị, cô ngồi xổm ở trước mặt Đô Đô, ánh mắt nhìn bé.
"Bảo Bảo, con sao rồi?"

Đô Đô khó chịu, bé không để ý tới Diệp Phạm, đem đầu lệch qua một bên, miệng xẹp xẹp, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc. Diệp Phạm có chút luống cuống, cô không rõ chuyện gì xảy ra biến Đô Đô thành thế này.

Diệp Phạm rất kiên nhẫn, cô nhẹ giọng dỗ dành: "Đô Đô có chuyện gì hãy nói với mẹ, vì cái gì không vui a?"

Lông mi Đô Đô thật dài rũ xuống, nước mắt treo ở trên lông mi thiếu chút nữa sẽ rơi xuống.
"Mẹ là mẹ của con, là của con, của con." Đô Đô nhỏ giọng lầm bầm một câu, thanh âm rất nhẹ. Bé tựa hồ muốn để Diệp Phạm biết rõ, nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh. Đô Đô đã sắp ba tuổi, rất nhiều điều bé đều hiểu, cũng có thể biểu đạt rõ ràng.

Diệp Phạm ý thức được, hẳn là do việc vừa rồi cô bé kia gọi cô là mẹ, làm cho Đô Đô không có cảm giác an toàn. Diệp Phạm sờ lấy vành tai nhỏ của Đô Đô, cô bưng lấy khuôn mặt nhỏ của bé, đối diện với con mắt tròn: "Bảo Bảo rất thích mẹ đúng không?"
Cho dù Đô Đô còn đang tức giận với Diệp Phạm, nhưng bé vẫn nhẹ gật đầu. Đô Đô rất ủy khuất, đúng là bé thích mẹ, nhưng mẹ của bé thiếu chút liền bị người khác đoạt đi.

Diệp Phạm tiếp tục ôn nhu mở miệng: "Vừa rồi bạn nhỏ kia cũng thích mẹ bạn ấy như vậy, cho nên mẹ mới giúp bạn ấy tìm mẹ."
"Nhưng mẹ chỉ là của một mình con, Bảo Bảo mới là ở vị trí thứ nhất."
Diệp Phạm cũng không biết Đô Đô có thể hay không nghe hiểu được, cô nói từng chút, muốn để Đô Đô hiểu rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, Đô Đô đột nhiên xích lại, ở trên chóp mũi Diệp Phạm hôn một cái. xúc cảm nho nhỏ, đọng trên chóp mũi Diệp Phạm. Diệp Phạm cảm thấy lòng của cô lập tức trở nên càng thêm mềm mại.

Sau khi hôn xong, Đô Đô cả người ỷ lại trong ngực Diệp Phạm, khôi phục bộ dáng trước đó.
Bé rất uyển chuyển biểu đạt ý tứ của chính mình, bé đã tha thứ cho Diệp Phạm.
~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia