ZingTruyen.biz

[Wonsoon] shmily

7.

LynnaYoon

Bước ra khỏi nhà hàng sau buổi ra mắt. Soonyoung cuối cùng cũng có thể hít thở thật thoải mái.

Bố mẹ chồng tương lai và Wonwoo chỉ biết đứng nhìn rồi tự hỏi gương mặt tươi tắn phơn phởn, gò má nhếch cao và hai mắt him híp cong cong lên khác hẳn với biểu cảm nghiêm túc, căng thẳng vừa rồi có phải từ cùng một người mà ra hay không.

Mặc dù màn ra mắt này cũng coi là khá thành công, ông nội đồng ý mà không cần phải đứng ra thuyết phục, nhưng ông bà Jeon vẫn cảm thấy có lỗi với Soonyoung. Một phần vì vợ chồng em trai ông Jeon quá lỗ mãng, một phần là ông bà vẫn chưa làm tròn bổn phận của bậc làm cha làm mẹ, nhìn thấy con mình bị khi dễ mà chẳng thể lên tiếng bảo vệ. Thật xấu hổ khi nghe chính con người tự cho mình là "hiểu biết", "giàu có", "hơn người" nói những câu từ thô lỗ, khinh thường với người khác. Bất kì ai, kể cả không phải là người trực tiếp bị "chất vấn" như Soonyoung cũng sẽ cảm thấy không thoải mái và chối tai. Không hiểu tại sao Soonyoung có thể ngồi yên bình tĩnh trả lời từng câu hỏi khiễm nhã như thế. Phải chăng là đã từng trải qua rất nhiều nên mới tạo thành thái độ bình thản trước sự khinh miệt từ người khác như vậy?

Nhìn đứa nhỏ này vẫn vui vẻ, thoải mái sau sự việc đáng quên này ông bà cũng chạnh lòng. Không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc thằng bé đã phải trải qua những gì. Soonyoung là người có dã tâm lớn đến mức ông bà nhìn qua cũng thấy là người không hề đơn giản. Cậu sống có lí tưởng, có mục đích và phải đạt được mục đích của mình. Có thể đối với ông bà Jeon, Soonyoung là đứa con ngoan ngoãn, vô hại nhưng đối với người khác thì không chắc. Cậu còn chẳng màng che giấu đi bản chất của bản thân, trực tiếp đối đầu với những kẻ thù địch với mình. Điều này nhiều khi sẽ gây nguy hiểm cho cậu nhưng đồng thời cũng sẽ là ưu điểm khiến cậu có thể vượt qua nguy hiểm đó.

Kim Younghee - mẹ của Wonwoo nhìn Soonyoung một hồi thì thấy có điểm khác lạ, bà tiến đến gần để chắc chắn mắt mình không nhìn lầm

-Cổ con sao vậy Soonyoung?

Soonyoung hơi giật mình dùng tay chạm vào cổ của mình.

-Con không........

-Con nói thật cho mẹ.

-Con ... có chút ... xích mích với chú Moonsang ... là lỗi của con ạ

-Ta hỏi cổ con làm sao chứ không hỏi có phải lỗi của con hay không. Không phải lỗi của mình thì tuyệt đối không được nhận.

Soonyoung chỉ biết cúi đầu đứng nhìn xuống đất, không dám đối diện với ánh mặt của mẹ Jeon. Bà Younghee sờ vào vết thâm của Soonyoung, bà không giấu nổi nỗi xót con mình. Đáng giận hơn cả là Soonyoung không phản kháng lại Jeon Moonsang mà còn để hắn tự do làm càn.

-Đứa trẻ ngốc này. Ta sẽ cho người  kiểm tra vết thâm rồi mang thuốc cho con. Ta sẽ gặp Jeon Moonsang tính sổ sau. Giờ thì hai đứa về đi, cũng đã muộn rồi. Wonwoo đưa Soonyoung về nhà cẩn thận.

Dặn dò thêm xong ông bà Jeon lên xe đã đỗ sẵn trở về nhà. Còn lại Wonwoo và Soomyoung ở lại đến khi thấy xe bố mẹ khuất xa khỏi tầm mắt.

-Cậu sắp trở thành con trai ruột của bố mẹ tôi rồi đấy. Ngày trước tôi bị khi dễ cũng không được bảo vệ như cậu.

Soonyoung nghe thấy giọng nói đầy vẻ ghen tị của người kia thì bật cười

-Anh đang ghen tị với tôi đấy à?

-Sau này chắc tôi sẽ khó sống lắm, ai cũng cưng cậu như trứng thế này sao tôi dám lớn tiếng với cậu được.

-Với anh thì tôi vô hại mà. Anh càng nhẫn nhịn tôi sẽ được nước lấn tới, điều này không tốt chút nào. Nếu tôi sai, anh có thể lớn tiếng với tôi, tôi không để bụng.

-Tôi không biết với tôi là sai thì với cậu có là sai hay không. Cách nhìn nhận vấn đề của chúng ta vốn dĩ đã quá khác nhau. Sau này sống chung một nhà sẽ không tránh khỏi bất đồng. Tôn trọng quan điểm của nhau là điều nên làm. Còn chuyện hôm nay không được phép xảy ra nữa, điều gì bất lợi cho cậu cũng sẽ bất lợi cho tôi.

Nói xong Wonwon tiến đến chiếc xe, mở cửa ghế phụ cho Soonyoung rồi ra hiệu cho cậu ngồi vào. Soonyoung cũng quen dần với cử chỉ lịch thiệp của người này, con nhà quý tộc gia giáo thì sao có thể không lịch thiệp cho được. Sau đó Soonyoung được đưa về nhà an toàn, Wonwoo chỉ chúc cậu ngủ ngon rồi rời đi luôn, Soonyoung cũng không có lí do gì để giữ anh ở lại.

Soonyoung đứng trên sân thượng nhà nhìn về phía xa xăm. Nửa tiếng trước cậu còn ở trung tâm thành phố, ở nhà hàng đắt đỏ nhất thành phố, nửa tiếng sau lại về với khu nhà tồi tàn, tối tăm. Jeon Moonsang nói không hề sai, cậu chính là đang trèo cao với tới những thứ rõ ràng là không thuộc về mình. Từ sân thượng này nhìn về phía đối diện là nơi phố xá xa hoa, những tòa cao ốc chọc trời xếp cạnh nhau và những ánh đèn thắp sáng lung linh, sáng bừng lên trong đêm tối. Còn nơi này chỉ có vài ba cột đèn đường là nguồn ánh sáng ít ỏi le lói trong đêm, những ngôi nhà xập xệ, chắp vá, con ngõ nhỏ heo hút lạnh lẽo. Cửa hàng hoa so với căn nhà cũ vẫn có thể coi là tốt hơn, nhưng cái tốt hơn ấy cũng chỉ tốt trong cái mắt của người khó khăn. Có gì mà tốt hơn cơ chứ? Chả có gì là tốt hơn ở đây cả.

Từ nhà của Wonwoo đến đây rất xa nhưng không xa bằng khoảng cách của anh với cậu. Xa đến nỗi mà Soonyoung có miễn cưỡng tưởng tưởng rằng họ cũng xứng đôi cũng không thể. Thật ra Soonyoung đã yêu Wonwoo từ rất lâu, cái hồi mà Soonyoung phải đi làm thêm để kiếm tiền đi học cao trung, Soonyoung tình cờ gặp được Wonwoo trong ca làm tại cửa hàng tiện lợi. Hồi đó Soonyoung còn niềng răng, không những tự ti về gia thế mà cả vẻ ngoài của mình cũng tự ti nên lúc nào cũng đội mũ thấp rồi cúi gằm mặt xuống. Hầu như ngày nào Wonwoo cũng ghé qua cửa hàng tiện lợi cùng bạn, Soonyoung từ đó cũng có ấn tượng. Một ngày nọ, Wonwoo đến quán một mình, anh đặt hai hộp sữa chuối lên quầy tính tiền, Soonyoung thì cặm cụi làm việc của mình. Sau khi trả xong tiền, Wonwoo cầm lấy một hộp sữa cho mình, một hộp còn lại đưa tới trước mặt Soonyoung.

-Cầm lấy đi, hộp sữa này tôi cho cậu. Tự tin lên, đừng suốt ngày cúi gằm mặt xuống. Cho dù cuộc đời này tàn nhẫn với cậu thì cũng phải ngẩng cao đầu lên rồi bước tiếp. Chỉ có kẻ thua cuộc hèn nhát mới cúi gầm mặt xuống không dám đối diện với người khác. Cố lên, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.

Nói xong anh để lại cho cậu một nụ cười rồi đi, ngoài ra còn để lại cho cậu một nỗi thầm thương trộm nhớ. Sau ngày hôm đó cậu không còn thấy anh quay lại cửa hàng tiện lợi nữa, cũng vô tình biết rằng anh đã đi du học. Mãi sau này cho đến khi cậu giả làm nhân viên một tập đoàn để lấy tin mật thì cậu mới vô tình gặp lại anh. Soonyoung âm thầm điều tra thông tin của Wonwoo nhưng không may bị hiểu lầm là bán tin mật của tập đoàn họ Jeon. Chính vì thế anh đã lạnh lùng và phản đối gay gắt cuộc hôn nhân này.

Đám cưới càng tới gần, Wonwoo càng dịu dàng hơn với cậu. Soonyoung lún sâu vào bể mật mà quên đi mất mình đã lợi dụng gia đình anh thế nào. Đáng lí ra cậu không nên có tình cảm với anh để rồi chìm đắm trong sự dịu dàng ấy. Cậu đã trơ trẽn bước vào một gia đình vốn dĩ chẳng bao giờ mở cửa cho kẻ thấp kém như cậu, giờ lại còn trơ trẽn đòi hỏi tình cảm từ Wonwoo. Có một triệu khả năng có thể xảy ra nhưng không có một khả năng nào là đôi ta sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau. Nàng tiên cá không thể vì lợi ích cá nhân mà giết chết người mình yêu nên đành chọn cách gieo mình xuống đại dương biến thành bọt biển. Chỉ cần Wonwoo hạnh phúc thì có hóa thành bọt biển cậu cũng nguyện ý. Làm xong những gì cần làm, cậu sẽ tự mình biến mất khỏi thế giới này. Cậu biến mất khỏi đây thì mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó. Sẽ chẳng còn một Kwon Soonyoung luôn cố chấp với những gì mình không thể có, cũng chẳng còn hận thù nữa. Còn tình yêu kia, cứ cho đi vào quên lãng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz