ZingTruyen.biz

[Vũ Nhật Câu Tăng] - Chiếm Giữ

Chap 3 H

ZICme195

Khi xấp giấy báo cáo điều tra thân thế bối cảnh Tăng Thuấn Hy được đặt trước mặt, Tiêu Vũ Lương liếc tên của cậu, tiếp theo lật ra xem sơ qua một chút.

Lấy quyền thế địa vị gia tộc Tiêu gia, hắn cũng có đầy đủ bản lĩnh làm cho đối phương thần phục dưới thân mình. Huống chi thời điểm bọn họ gặp nhau, Tăng Thuấn Hy đã thất thế từ lâu...

Hắn đối với bối cảnh quá khứ của Tăng Thuấn Hy hoàn toàn không có hứng thú, chỉ muốn tương lai đối phương triệt để thuộc về mình.

Kết thúc công việc sáng sớm, hắn đứng lên dự định đến phòng ăn dùng bữa sáng. Vừa nghĩ tới sau đó có thể nhìn thấy người kia làm hắn cực kỳ cảm thấy hứng thú, bước chân Tiêu Vũ Lương liền mềm mại đi không ít.

Sáng sớm Tăng Thuấn Hy bị gọi dậy, cưỡng chế mang đến trước bàn ăn, bắt đối mặt trước Tiêu Vũ Lương.

Nhà chính Tiêu gia lớn đến mức kinh người. Từ phòng ngủ đi tới phòng ăn khá dài, vết thương phía sau đau nhức cùng thân thể lại bị sốt, khiến thần trí Tăng Thuấn Hy vốn không rõ ràng lại càng thêm mơ hồ. Tuy rằng ngày đó sau khi Tiêu Vũ Lương rời đi, lập tức liền có người tiến vào khắc phục hậu quả, nhưng thương thế bên trong cơ thể quá nặng, Tăng Thuấn Hy coi như thân thể cho dù tốt, cũng không thể ngày thứ hai liền sinh long hoạt hổ, cậu cần thời gian khôi phục.

Tiêu Vũ Lương vừa đi vào phòng ăn liền nhìn thấy Tăng Thuấn Hy sắc mặt tái nhợt, vì suy nhược mà dựa vào một bên ghế salon dài, hai mắt nhắm nghiền.

Ẩn ẩn cảm giác được tầm mắt phóng trên người mình, Tăng Thuấn Hy có chút khó khăn mở mắt ra, xuất hiện ở trước mắt, chính là cái kẻ đầu sỏ hại cậu thành thảm trạng này. Nếu như đêm đó gặp gỡ mà biết trước sự việc hôm nay, cậu tuyệt đối sẽ không tự nhiên mà đem súng trong tay đưa cho kẻ này, mà sẽ một phát bắn chết hắn.

Tiêu Vũ Lương đã biết thân phận người trước mắt này, cũng biết, đối với người từng trải qua sinh tử sẽ đối với sinh mạng mình có bao nhiêu chấp nhất. Đặc biệt với Tăng Thuấn Hy đã từng ngồi ở vị trí cao như vậy, nhất định sẽ không cam lòng ở hoàn cảnh thất bại, vì lẽ đó, hắn không có chút nào lo lắng đối phương sẽ bởi vì chuyện tối qua mà làm ra chuyện không nên.

Hắn dùng dáng dấp của chủ nhân mà nói với âm thanh lạnh lẽo: "Bữa này không chịu ăn, ngày hôm nay liền không cần ăn nữa."

Nói xong, ánh mắt Tiêu Vũ Lương đảo qua trên người Tăng Thuấn Hy, mang theo xem thường cùng kiêu ngạo, sau đó liền tao nhã mà nhịp bước, ở ghế chủ vị ngồi xuống.

Đồ ăn phong phú lập tức được chuẩn bị sẵn sàng.

Tuy rằng vết thương trên thân thể còn đau đớn, nhưng Tăng Thuấn Hy so với ai khác đều rõ ràng, cậu hoàn toàn không hi vọng tên điên trước mắt sẽ dành cho mình bất kỳ sự thương cảm nào. Dựa vào sự việc xảy ra hôm qua, cậu đã đại khái hiểu rõ tính tình quái đản của Tiêu Vũ Lương.

Mà muốn trốn khỏi nơi này, cậu nhất định phải mau chóng khôi phục thể lực, cần phải ăn uống đầy đủ là vô cùng then chốt. Cắn chặt hàm răng, Tăng Thuấn Hy chống đỡ thân thể đứng lên, chậm rãi đi tới vị trí xa Tiêu Vũ Lương nhất mà ngồi xuống.

Thời điểm cậu thật vất vả ngồi xuống ghế thở dốc, Tiêu Vũ Lương nhẹ nhàng làm một động tác. Người hầu lập tức đưa lên một phần điểm tâm, chỉ có điều toàn bộ đều đặt ở vị trí bên cạnh Tiêu Vũ Lương.

Hắn không hề liếc mắt nhìn Tăng Thuấn Hy một chút, như một quý tộc tao nhã dùng đồ ăn, đem mỹ vị đưa vào trong miệng. Tăng Thuấn Hy tự nhiên rõ ràng ý tứ Tiêu Vũ Lương.

Cậu liền biết hiện tại không phải thời điểm làm cao. Tăng Thuấn Hy ở trong lòng tự nhủ như vậy. Lần nữa chật vật cố đứng lên, dời bước hướng tới vị trí bên cạnh Tiêu Vũ Lương, trong lúc bước đi, hai chân không nhịn được mà khẽ run.

Thời điểm vừa định ngồi xuống, Tăng Thuấn Hy bị vướng vào một phần của chiếc ghế kiểu cung đình, làm thân thể cậu lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống mặt sàn.

Tiêu Vũ Lương cánh tay dài duỗi ra, kéo lại thân thể Tăng Thuấn Hy sắp cùng sàn nhà tiến hành tiếp xúc thân mật. Thân thể hai người bởi vì bất ngờ này, không tránh được mà dính chặt vào nhau, rất nhanh Tiêu Vũ Lương cảm nhận được rõ ràng mùi thuốc cùng nhiệt độ cao trên người Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy dùng khí lực còn sót lại đem hắn đẩy ra, Tiêu Vũ Lương hiếm thấy cũng không bực bội, liền buông cậu ra lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.

Bữa sáng là cố ý sắp xếp cho Tăng Thuấn Hy, đều là thức ăn thích hợp dùng cho bệnh nhân, nhưng kỳ thực cậu sớm bị đau xót hành hạ đến không thấy ngon miệng, nhưng để sớm khôi phục, bất luận làm sao cậu cũng ép mình phải ăn.

Tiêu Vũ Lương không e dè mà nhìn chằm chằm Tăng Thuấn Hy, lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra lẳng lặng mà nhìn một người đang ăn, cũng thú vị như vậy.

Tăng Thuấn Hy hoàn toàn coi Tiêu Vũ Lương là không khí, một bên dùng cơm, một bên ở trong đầu nghĩ các biện pháp trốn khỏi nơi này. Mà lúc này, cậu nhìn thấy trên chiếc khăn ăn có hoa văn mơ hồ.

Nhíu nhíu mày, cậu có chút không thể tin được mà đem khăn cầm lấy, đưa lên trước mắt nhìn kỹ.

Nếu như không có nhận sai, cái hoa văn này, hẳn là thuộc về thế lực Mafia lớn nhất tại Hồng Kông - gia huy gia tộc Tiêu Gia.

Không muốn thừa nhận chính mình trêu chọc tới người trong gia tộc họ Tiêu này, Tăng Thuấn Hy khẽ nâng tầm mắt, nhìn lên ống tay áo của Tiêu Vũ Lương lúc này đang cầm tách cà phê.

Gia huy trong suốt bằng thủy tinh cài trên tay áo đập vào mắt, cậu kinh ngạc đến hầu như muốn làm rơi đồ ăn trên tay - trong gia tộc chỉ có kẻ đứng đầu mới có tư cách mang gia huy.

Thả xuống dĩa ăn trong tay, cậu bỗng nhiên không thể kiềm chế mà nở nụ cười. Đối với cử động quái lạ của cậu, ngay cả Tiêu Vũ Lương cũng nhìn với ánh mắt tò mò.

"Nghĩ cũng không dám nghĩ, tôi gặp cọp mà lại xem như là mèo."

Tăng Thuấn Hy cầm lấy chiếc khăn có hoa văn gia huy Tiêu Gia, đối với Tiêu Vũ Lương nói:

"Sớm biết anh có lai lịch lớn như vậy, tôi cũng sẽ không ngu ngốc mà dây vào anh."

Vừa nghe thấy câu nói này, Tiêu Vũ Lương cảm thấy có chút chói tai. Bởi vì theo ý tứ đối phương muốn biểu đạt, cậu ta đối với sự việc đêm đó ở trong ngõ hẻm cảm thấy hối hận.

Trong tiềm thức, Tiêu Vũ Lương đối với hành vi của Tăng Thuấn Hy ngày đó rất có hảo cảm. Cậu là người đầu tiên không để ý nguy hiểm đến tính mạng, ở tình huống chưa biết mình là ai, xông tới hạ gục những tên kia để bảo vệ mình.

Nhưng hiện tại, người này lại nói, cậu ta rất hối hận vì đã cứu mình. Vì lẽ đó, Tiêu Vũ Lương rất không cao hứng. Mà chính hắn cũng không nhận ra, phần tâm tình này, là chịu ảnh hưởng từ lời nói của Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy bỗng nhiên ý thức được ngữ khí của mình có chút nặng nề. Mặc dù đối phương đã làm chuyện không nên làm với cậu, người ta cũng là kẻ đứng đầu của Tiêu Gia có thể sai Thiên Lôi đánh chết cậu. Hắn chỉ cần động ngón út, liền có thể dễ dàng đem mình ăn tươi nuốt sống, lúc này đối với hắn nói năng lỗ mãng sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Không cam lòng đem những lời thô tục vừa định phun ra khỏi miệng mà nuốt trở vào, Tăng Thuấn Hy tận lực khiến ngữ khí của chính mình uyển chuyển một chút.

"Nếu như ngài không ngại, có thể thả tôi ra được không?" Thế giới bên ngoài coi như tối tăm, cũng hơn so với ở đây làm đồ chơi cho tên điên nhà ngươi.

Đối với thỉnh cầu nhanh chóng muốn rời khỏi đây của Tăng Thuấn Hy, Tiêu Vũ Lương đem đồ ăn trong tay thả xuống, từ tốn nói.

"Cho cậu hai lựa chọn."

"Thứ nhất, ở lại nơi này làm thuộc hạ của tôi, dĩ nhiên, vẫn phải theo tôi lên giường."

"Thứ hai, ở lại nơi này làm nô lệ, cũng không ngoại lệ, tự nhiên vẫn phải theo ta lên giường."

Cmn nhịn xuống kích động muốn lật bàn, Tăng Thuấn Hy bỏ ra tinh lực lớn cố gắng duy trì bình tĩnh.

"Xin lỗi, tôi thực sự không nhìn ra hai lựa chọn này có gì khác nhau."

Tiêu Vũ Lương tiếp tục nói: "Lựa chọn thứ nhất có kỳ hạn, thời gian một năm, nếu như tôi hài lòng, có thể giúp cậu đoạt lại địa bàn Bắc Kinh kia. Mà lựa chọn thứ hai, không có kỳ hạn."

Cậu đã rõ ràng, nam nhân này muốn trợ giúp mình Đông Sơn tái khởi, nhưng đổi lấy sự phục tùng của cậu.

"Nếu như kỳ hạn đến, ngài đổi ý thì lúc đó phải làm sao?" Tăng Thuấn Hy trước hết xác nhận điểm ấy cho mình.

Nghe vậy, Tiêu Vũ Lương cười lạnh một tiếng: "Tôi hứng thú với thứ gì, bình thường sẽ không vượt quá một tháng."

"Rất tốt, thành giao."

Có chút phẫn hận mà đem khăn vứt trên bàn ăn, Tăng Thuấn Hy tiếp nhận cái giao ước bất bình đẳng này.

Đối với việc người kia rất thức thời, Tiêu Vũ Lương vốn là tâm tình không tốt đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Mặc dù mới qua mấy tiếng, nhưng hắn đã nhớ nhung thân thể Tăng Thuấn Hy, ngay cả khi cậu khó khăn chuyển động hai chân hướng mình đi tới, hắn liền có thể hồi tưởng cảm giác vô cùng vui sướng giữa hai cái chân thon dài kia.

Nếu như không nghĩ tới hôm qua người kia bị mình dằn vặt khiến cho bị thương, xem ra thật sự không được, Tiêu Vũ Lương đã không thèm để ý mà đem cậu áp đảo ngay trên bàn ăn. Tiêu Vũ Lương đột nhiên cảm giác mình không thể nhìn chằm chằm Tăng Thuấn Hy, bởi vì nhìn nhiều sẽ khiến hắn cứng lên, mà tình trạng cơ thể hiện tại của Tăng Thuấn Hy không thể chịu đựng hắn lại dày vò thêm lần nữa.

Dùng khăn ăn trắng như tuyết xoa xoa tay, Tiêu Vũ Lương đứng dậy, kết thúc bữa sáng thú vị.

Lúc ngang qua bên người Tăng Thuấn Hy, hắn bỗng nhiên cúi người xuống, nói khẽ bên tai cậu:

"Tôi cho cậu nhiều nhất là một ngày. Nếu như không khôi phục, đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình."

Dứt lời, mới xoay người rời khỏi phòng ăn. Tăng Thuấn Hy nắm chặt hai tay kiềm nén tâm tình vừa phẫn nộ vừa khuất nhục, chờ Tiêu Vũ Lương đi xa, cậu mới tàn nhẫn mà đem tất thảy đồ trên bàn quét rơi xuống đất.

Trong hỗn loạn đổ vỡ, cậu nhục nhã cam chịu dùng hai tay chống lấy cái đầu đau như muốn nứt ra.

Từ sáng sớm hôm qua, sau khi nhìn thấy Tiêu Vũ Lương ở trong phòng ăn, cậu cũng không đụng mặt cái tên vô sỉ mặt người dạ thú kia nữa. Nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Vũ Lương cho mình kỳ hạn, Tăng Thuấn Hy chưa từng chờ mong kỳ hạn đến nhanh như vậy, giá mà xảy ra động đất hoả hoạn, hoặc cái gì có thể để tên chết tiệc kia tạm thời bất ngờ mất trí nhớ thì thật tốt quá, còn không thì cho thằng em của hắn bất lực đi cũng được.

Tâm trạng không yên cho tới đêm khuya cũng không gặp bóng dáng Tiêu Vũ Lương, Tăng Thuấn Hy đáy lòng âm thầm vui mừng, xem ra lời nguyền rủa của mình đã ứng nghiệm, tên điên kia có lẽ đã quên mình.

Tâm đề phòng dỡ xuống, cậu thả lỏng tinh thần tựa ở trên gối, một hồi liền ngủ thiếp đi.

Đang say ngủ, Tăng Thuấn Hy đột nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt khí dán vào thân thể, từ cổ đến ngực, đang từ từ thiêu đốt, nóng muốn bỏng người. Cậu vô thức dùng tay đem nguồn nhiệt kề sát ngực mình đẩy ra, nhưng lại bị một luồng sức mạnh lớn hơn chế trụ.

Bỗng nhiên ý thức được cái gì, cậu từ trong mê man thức tỉnh. Đúng như dự đoán, vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt thiên sứ của Tiêu Vũ Lương. Nhưng mà, "thiên sứ" này đang làm ra hành động chỉ có ác ma mới làm.

Áo ngủ Tăng Thuấn Hy chẳng biết bị cởi ra từ lúc nào, Tiêu Vũ Lương đang dùng đầu lưỡi khiêu khích một bên đầu ngực của cậu, cũng không quên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kích thích bên còn lại.

"Biến thái, sao anh lại ở đây?" Hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, Tăng Thuấn Hy không tự chủ đem suy nghĩ trong đầu nói ra.

"Tôi đã nói qua, sẽ cho cậu thời gian một ngày khôi phục, hiện tại vừa vặn qua 24h."

Con mẹ nó, ai đúng giờ như anh vậy chứ Tăng Thuấn Hy ở trong lòng mắng to, nhưng cũng chỉ có thể bị động mà tiếp thu khiêu khích của đối phương.

Kéo quần Tăng Thuấn Hy xuống, Tiêu Vũ Lương liếm môi một cái:

"Mở chân ra, tôi muốn vào."

Dưới ánh đèn dìu dịu, hung khí không thèm che giấu chút nào của hắn lộ ra kích cỡ kinh người, khiến Tăng Thuấn Hy già đời thuận buồm xuôi gió ở nơi phong nguyệt cũng chỉ có thể nhìn mà lắc đầu than thở.

Chẳng trách lần trước khiến cậu bị hôn mê tại chỗ, nhìn nhìn, Tăng Thuấn Hy có chút gian nan mà nuốt nước bọt một cái.

"Anh điên rồi, chỉ như vậy đã muốn đi vào sao?"

Nhìn Tiêu Vũ Lương chuẩn bị tách đùi của mình ra, Tăng Thuấn Hy nhịn xuống kích động muốn đem hắn một cước đạp văng, hướng hắn rống lên một câu.

"Không như vậy thì cậu muốn thế nào?"

Nếu như hiện tại có khẩu súng ở trên tay, Tăng Thuấn Hy tuyệt đối sẽ đem Tiêu Vũ Lương một súng bắn vỡ đầu.

Con mẹ nó, anh muốn thao lão tử, còn muốn lão tử dạy anh?!

Nhưng sự thật vô cùng thảm, nếu như ngày mai cậu còn muốn bước xuống giường, đêm nay liền không thể không dạy cho Tiêu Vũ Lương một chút thường thức cơ bản.

Tăng Thuấn Hy kiềm chế nóng giận, tận lực dùng ngữ khí bình thường nói: "Trước tiên anh phải đeo bao cao su vào."

Tiêu Vũ Lương vừa nghe nói, liền phủ quyết.

"Không được."

"Tại sao?" Hắn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, không đeo bao mới kỳ quái đi.

"Bởi vì tôi muốn bắn vào trong cơ thể cậu."

Đ*!

Tăng Thuấn Hy ở trong lòng điên cuồng mắng, gân xanh trên mu bàn tay vì tức giận mà nổi lên, chỉ có điều, Tiêu Vũ Lương không có đem những điều này để ở trong mắt.

"Còn có gì muốn nói không, nếu như không, liền đem chân mở ra."

"Của anh lớn như vậy lập tức đi vào sẽ chết người a!" Tăng Thuấn Hy rốt cục không nhịn được đem tên đang ở trên người mình đá văng ra.

"Chẳng lẽ anh không có biện pháp tránh để tôi không bị thương như lần trước sao?"

Tăng Thuấn Hy cắn răng, hỏi: "Tiền diễn trước khi làm tình, anh thật sự không biết chút nào?"

"Tôi không thích loại hành vi này, vì lẽ đó rất ít làm."

"..."

Tăng Thuấn Hy bị Tiêu Vũ Lương làm cho hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mở tủ ở đầu giường ra, tìm thuốc bôi trơn lần trước người hầu để ở bên trong.

Chưa từng nghĩ tới, cư nhiên sẽ có một ngày cậu phải tự bôi trơn mở rộng mình để mời kẻ khác thao. Đem lượng lớn thuốc bôi trơn đổ ra trên tay, Tăng Thuấn Hy thả lỏng, hít sâu vài hơi, cánh tay vòng ra phía sau, đưa ngón tay chậm rãi đẩy vào hậu đình.

Vốn vết thương cũng chưa hoàn toàn khép lại, khi ngón tay tiến vào thì khó tránh khỏi sẽ phát sinh cảm giác nóng rực, đau đớn. Nhưng Tăng Thuấn Hy cũng rất rõ ràng, nếu không làm như vậy, sẽ bị thương càng thảm hại hơn.

Tiêu Vũ Lương ở một bên nhìn Tăng Thuấn Hy dùng ngón tay chầm chậm thâm nhập mở rộng, bụng dưới trướng đau càng thêm mãnh liệt. Nhưng mà chẳng biết vì sao, hắn rất thích động tác tràn ngập tự ngược cùng ý vị tình dục hiện tại của đối phương, hắn kiềm chế dục vọng lại mà thoả mãn nhìn Tăng Thuấn Hy. Người kia vừa lúng túng vừa khuất nhục mà làn da từ cổ lên mặt dần dần đỏ ửng.

Sau khi Tăng Thuấn Hy có thể đưa hai ngón tay vào trong cơ thể mình, Tiêu Vũ Lương không kiềm chế nổi, trực tiếp đem cậu ép ngã ở trên giường.

Tăng Thuấn Hy bị ép nằm bẹp ở trên giường, Tiêu Vũ Lương thuận thế giữ bờ vai của cậu, ngón tay trực tiếp mò xuống dưới hạ thể.

"Này, tôi còn chưa chuẩn bị xong..."

Tăng Thuấn Hy chưa nói hết câu, một thứ liền cương quyết chen vào, cậu suýt chút nữa vì đau mà kêu thành tiếng. Khó khăn quay đầu nhìn, cậu phát hiện Tiêu Vũ Lương học theo răm rắp - đem ngón tay thon dài của chính mình đưa vào trong cơ thể cậu, dùng thuốc bôi trơn ở bên trong đảo loạn.

"Anh nhẹ chút cho ta..."

Được một hồi Tiêu Vũ Lương liền đâm ba ngón tay vào, tốc độ ra vào càng thêm nhanh, Tăng Thuấn Hy phát hiện tiếng nói của mình bắt đầu run rẩy.

Như không nghe thấy gì, ngón tay Tiêu Vũ Lương gia tăng cường độ đưa đẩy. Loại động tác này tựa hồ so với trực tiếp tiến vào càng vui vẻ, Tiêu Vũ Lương đối với phát hiện mới này cảm thấy rất thoả mãn.

Bởi vì động tác của hắn, tính khí Tăng Thuấn Hy không ngừng cùng chăn đơn mềm mại dưới thân ma sát, không thể tránh khỏi mà sản sinh dục vọng, cư nhiên trong lúc vô tình liền cứng lên.

" a..."

Tăng Thuấn Hy không tự chủ phát sinh tiếng rên nhẹ. Bị âm thanh hỗn hợp thống khổ cùng vui sướng hấp dẫn, Tiêu Vũ Lương phảng phất như phát hiện ra đại lục mới, dùng tay cầm tính khí đã cương của cậu.

"Anh!" Tăng Thuấn Hy đối với động tác của Tiêu Vũ Lương cảm thấy có chút kinh ngạc, vừa định đem tay hắn đẩy ra, lại bị đối phương giữ chặt tay mà ép lên đỉnh đầu.

"Chạm vào nơi này của cậu, cậu sẽ có cảm giác sao?"

Không cảm giác chính là bất lực a! Tăng Thuấn Hy vốn là định nói như vậy, nhưng bị động tác vuốt ve mới lạ của Tiêu Vũ Lương làm cho cậu lạc giọng than nhẹ.

"Câu kêu lên rất dễ nghe, kêu thêm mấy tiếng nữa đi..."

Tiêu Vũ Lương hiển nhiên cũng động tình, thân thể phủ lên người Tăng Thuấn Hy, nhẹ nhàng hôn lên môi lên cổ cậu.

Cẩu mới kêu cho anh nghe. Tăng Thuấn Hy cắn chặt hàm răng không phát ra một tiếng, oán thầm trong lòng, Nhưng trào phúng chính là, một giây sau vì động tác ra vào đột ngột của Tiêu Vũ Lương mà rên rỉ một tiếng.

Ngay thời điểm hung khí to lớn đi vào cả gốc lẫn rễ, trong nháy mắt, hô hấp của Tăng Thuấn Hy như muốn đình chỉ.

Hết thảy ý thức đều chảy về cái địa phương khó có thể mở miệng ở phía sau kia. Cự thú cường tráng ở trong cơ thể cậu không chút lưu tình trực tiếp hung hãn đem người mà xuyên xỏ.

Lần thứ hai tiếp thu loại đãi ngộ này nội bích Tăng Thuấn Hy cực lực co rút lại, muốn ngăn cản cự vật xâm lấn. Nhưng vách tường khẽ động mà co rút theo quy luật, làm cho cự vật chôn sâu bên trong lần nữa cảm nhận hưng phấn.

Hắn giữ chặt lấy người dưới thân mà điên cuồng đưa đẩy ngày càng kịch liệt, khiến Tăng Thuấn Hy cảm giác thân thể của mình sắp bị xé thành hai nửa.

Đầu gối bị ép chặt, hai chân mở rộng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Vũ Lương ôm chặt eo Tăng Thuấn Hy, phòng ngừa thân thể của cậu dưới công kích của mình mà trượt về trước. Cứ như vậy, Tăng Thuấn Hy một chút cũng không có cơ hội tách ra khỏi Tiêu Vũ Lương, chỉ có thể chịu đựng hết thảy va chạm kịch liệt.

Tình dục mãnh liệt thiêu đốt, cả phòng tràn ngập âm thanh trầm thấp rên rỉ, trong không khí tản ra nồng đậm mùi vị giao hoan. Tăng Thuấn Hy không biết mình bị Tiêu Vũ Lương dày vò bao lâu, khi ý thức của cậu lần thứ hai từ hư huyễn trở lại hiện thực thì đã là sáng sớm hôm sau.

Cậu khó khăn mở mắt, ngoại trừ hạ thể bởi vì miệt mài mà trở nên tê dại, cổ họng như bị lửa thiêu đốt, cùng ngực, cổ trải rộng dấu hôn xanh tím, xem liền biết sự tình hôm trước đặc biệt khốc liệt, nhưng so với lần đầu thì thật sự khá hơn rất nhiều.

Từ từ ngồi dậy, cậu chuyển động cái cổ cứng nhắc, ngoài ý muốn phát hiện chỏm tóc lộ ra dưới chăn.

Cậu hơi kinh ngạc, bởi vì thân là kẻ đứng đầu, tuyệt đối sẽ không đem nhược điểm chính mình bày ra trước mặt người khác, càng không thể cùng giường cùng gối với cậu.

Xốc khẽ chăn lên, Tăng Thuấn Hy thấy Tiêu Vũ Lương đem mặt chôn trong chiếc gối trắng mềm.

Hắn là đang ngủ say ngọt. Màu da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, cặp môi đầy đặn, đáng tiếc không thấy cặp mắt nâu sẫm ngàn năm không đổi kia, bằng không đây hẳn là một bức tranh vẽ hoàn mỹ.

Tăng Thuấn Hy còn đang chìm đắm suy tư, lại bị Tiêu Vũ Lương đột nhiên tỉnh dậy ép xuống giường, một khẩu súng lục lóe ánh bạc dí vào trán cậu.

Tràn ngập trong mắt Tiêu Vũ Lương đều là sát khí, khí thế mạnh mẽ vô cùng, Tăng Thuấn Hy dù đã nhìn quen cảnh tượng khủng bố, thái dương không khỏi trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Nam nhân hỉ nộ vô thường này, sẽ không đem bạn tình giết chết làm thú vui ngay ngày hôm sau chứ?

Tăng Thuấn Hy trong đầu vắt óc nghĩ kế sách ứng phó. Mà Tiêu Vũ Lương đang đè trên người cậu sau khi nhìn rõ người dưới thân, bỗng nhiên lại khôi phục bình thường, đem súng thu hồi.

Tăng Thuấn Hy hoàn toàn không hiểu nổi cái người này, hắn là diễn viên sao, tốc độ trở mặt cũng quá nhanh đi.

Tiêu Vũ Lương ngồi thẳng dậy, hơi nghi hoặc nhìn Tăng Thuấn Hy một chút, tay khẽ vuốt lại tóc.

"Tôi sao lại ngủ ở đây?" Lấy cảnh giác thường ngày của hắn, chắc chắn sẽ không có tình huống ngủ cùng người khác.

Không thèm để ý câu hỏi của Tiêu Vũ Lương, Tăng Thuấn Hy vén chăn lên, đứng dậy đi tới phòng tắm. Cả người chật vật cũng nên cố gắng thu thập một chút.

Vừa vào phòng tắm không bao lâu, cậu liền nghe Tiêu Vũ Lương phân phó:

"Từ hôm nay, cậu bắt đầu làm việc, có gì không hiểu liền đi hỏi chú Vương. Đúng chín giờ tôi sẽ ra ngoài, nếu đến muộn cậu tự chịu trách nhiệm."

Tăng Thuấn Hy ở trong lòng oán thầm cái tiên hạ lưu vô sỉ bỉ ổi đang ra lệnh kia, đồng thời tăng nhanh động tác, bởi hiện tại đã tám rưỡi.

Coi như động tác của cậu nhanh chóng như thế nào đi nữa, chờ người chuẩn bị quần áo xong xuôi, lúc chạy xuống phòng khách dưới lầu, vẫn đến muộn mấy phút. Mà chính là bởi vì mấy phút đồng hồ này, làm những người khác đặc biệt chú ý.

Thuộc hạ của Tiêu Vũ Lương đều tuyệt đối sánh ngang bộ đội đặc chủng tinh anh, mỗi người đều trải qua tầng tầng sàng lọc cùng huấn luyện mới được đứng bên cạnh Tiêu Nhị Gia. Bọn họ đối với gia tộc Tiêu Gia một lòng trung thành có thể nói là không ai sánh kịp.

Nhưng hôm qua bọn họ nhận được thông báo, có một người thân phận không rõ tiến vào đội ngũ của họ.

Mặc dù đối với mệnh lệnh của thủ lĩnh nhất định tuyệt đối phục tùng, không được nghi ngờ, nhưng trong lòng đối với một thành viên mới tới vẫn ôm ấp hiếu kỳ cùng ngờ vực. Đây là chuyện rất bình thường, chưa nói đến việc người này trong ngày làm việc đầu tiên dám to gan đến muộn.

Tiêu Vũ Lương mặc dù tuổi còn trẻ đã có thể an ổn ở vị trí đứng đầu của Tiêu Gia, ngoại trừ tính cách mạnh mẽ quyết đoán, còn một điểm rất trọng yếu chính là nghiêm minh.

Trong đội ngũ của bọn họ, đã từng đã xảy ra chuyện có người bởi vì việc riêng mà làm lỡ hành trình, kết cục chờ đợi người kia chính là bị phế hai chân, trục xuất khỏi tổ chức. Từ đó không bao giờ có người dám đến muộn.

Mà cái người mới tới này, ngày thứ nhất liền phạm vào cấm kỵ, những người khác đều ở trong lòng yên lặng mà cầu khẩn cho cậu.

Lúc Tăng Thuấn Hy từ cầu thang xoay tròn bước nhanh xuống, Tiêu Vũ Lương cùng những người khác đồng dạng, đem tầm mắt hướng lên trên người cậu.

Tuy rằng trên giường cậu là người bị động nằm dưới, nhưng Tăng Thuấn Hy cùng với cụm từ "nam sinh nữ tương" hoàn toàn không quan hệ chút nào.

Thân hình cao ráo cùng vóc người tỉ lệ hoàn mỹ, cơ bắp bởi vì nhiều năm huấn luyện mà duy trì rất tốt, như một con báo tràn ngập sức mạnh tiềm tàng.

Sau khi đổi bộ quần áo tây trang màu đen vừa vặn, càng đem vóc người cậu tôn lên vô cùng hoàn mỹ, ngay cả sợi tóc trên trán còn ẩm ướt chưa kịp khô cùng cặp mắt màu đen thuần túy, cũng làm cho Tiêu Vũ Lương cảm thấy hợp mắt.

Đại khái là so với những người khác rõ ràng nguyên nhân mà Tăng Thuấn Hy đến muộn, Tiêu Vũ Lương phá lệ không nói nhiều hơn một từ, chỉ là liếc nhìn cậu một cái rồi ra lệnh "xuất phát", sau đó liền từ trên ghế đứng lên.

Mọi người nối đuôi nhau mà ra, trước cửa lớn nhà chính, người hầu đợi đã lâu lập tức cung kính mở cửa, khom mình hành lễ.

Thân mang âu phục Ý màu trắng, được cắt may thủ công tỉ mỉ, Tiêu Vũ Lương đứng trong đám thuộc hạ áo đen vô cùng nổi bật.

Tăng Thuấn Hy mới đến, vốn là kiến thức công việc vệ sĩ nửa vời, thêm vào việc những người khác đối với cậu cũng không có bất kỳ ý tứ trợ giúp, chính cậu cũng không hứng thú đối với việc bảo vệ Tiêu Vũ Lương, liền đi theo cả đám đội ngũ cùng bước ra ngoài.

Chiếc Rolls-Royce dài đậu phía ngoài, tài xế đứng bên cạnh xe mang găng tay màu trắng, mở cửa xe cho ông chủ.

Tiêu Vũ Lương vừa muốn khom người lên xe, nhưng dường như chợt nhớ tới cái gì, hắn đem tầm mắt quét về phía sau.

Bên cạnh Tăng Thuấn Hy đều là thuộc hạ người Châu Âu nên trong đội ngũ chỉ có cậu là chiều cao vừa phải, thêm vào việc cậu lại tận lực đứng sau mọi người. Bởi vậy, khi Tiêu Vũ Lương quét mắt qua cũng không có tìm được bóng Tăng Thuấn Hy.

Hắn nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy bất mãn.

Vương tổng quản lập tức tiến lên hỏi dò. Y vì gia tộc Tiêu Gia phục vụ hơn nửa đời người, đối với tính khí Tiêu Vũ Lương đương nhiên hiểu rõ, cũng rất được tín nhiệm.

Tiêu Vũ Lương ở bên tai y nói nhỏ vài câu, mọi người liền nhìn thấy vẻ mặt tổng quản hơi quái dị. Sau đó, y xoay người xuyên qua mọi người, đi tới trước mặt Tăng Thuấn Hy.

"Tiêu Nhị Gia muốn cậu cùng lên xe."

Khi Vương tổng quản vừa nói xong, Tăng Thuấn Hy phảng phất nghe được âm thanh hít khí của những người xung quanh.

Tăng Thuấn Hy không có tâm tình để ý tới ý nghĩ của người khác, vẻ mặt không đổi hỏi ngược lại:

"Tôi còn có lựa chọn khác không?"

Vương tổng quản lập tức nhìn cậu thanh niên dám có gan đối nghịch với Tiêu Vũ Lương bằng con mắt khác, có điều y vẫn đè thấp âm lượng cảnh cáo:

"Cậu tốt nhất không nên trước mặt mọi người chọc giận Nhị Gia, bằng không hậu quả cậu tuyệt đối lãnh đủ."

Tăng Thuấn Hy nhịn xuống kích động muốn chửi ầm lên, nén lửa giận, hướng về xe Tiêu Vũ Lương mà bước đến.

Tài xế phục vụ lần đầu tiên thấy có thuộc hạ có thể ngồi chung xe với Tiêu Vũ Lương, theo trực giác liền chạy tới mở cửa xe cho Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy cũng không khách khí, không thèm để ý đến Tiêu Vũ Lương, tiến thẳng vào xe ngồi trước. Tiêu Vũ Lương đối với hành vi khiêu khích của Tăng Thuấn Hy cũng không hề sinh khí, ngược lại còn có chút dung túng. Có lẽ bởi tối hôm qua đối phương rất phối hợp, mang đến cho hắn trải nghiệm hoan ái kỳ diệu so với lần đầu, hắn từ trước đến giờ tính cách hà khắc được thoả mãn dục vọng liền thể hiện ra chút độ lượng.

Không có ai nói cho Tăng Thuấn Hy đích đến của chuyến đi này, nhưng căn cứ quy mô xuất hành cùng quần áo sang trọng của Tiêu Vũ Lương, trực giác nhiều năm lăn lộn nói cho cậu biết, khẳng định là chuyện làm ăn hoặc đàm phán trọng yếu.

Bầu không khí trên xe trầm mặc, Tiêu Vũ Lương trước sau như một - kiệm lời ít nói, mà Tăng Thuấn Hy càng không muốn nói, trong không khí yên tĩnh như vậy, thân thể không khỏe cùng hạ thân đau nhức càng thêm rõ ràng, khiến mi mắt cậu nặng trĩu.

Cũng không biết qua bao lâu, Tăng Thuấn Hy phát hiện có người dùng sức đẩy đẩy mình, ý thức liền từ trong mê man tỉnh lại.

Cậu lúc này mới phát hiện cư nhiên mình vừa ngủ, hơn nữa còn ngả vào trên đùi Tiêu Vũ Lương ngủ đến say sưa. Cậu thực sự kinh ngạc, cái tên Tiêu Vũ Lương tính tình quái đản, có bệnh sạch sẽ đến nghiêm trọng lại không đánh thức mình, tùy ý để mình gối lên đùi hắn sao?

Tăng Thuấn Hy ngồi dậy, khóe mắt chăm chú nhìn âu phục của Tiêu Vũ Lương nguyên bản phẳng phiu đã bị cậu gối đầu lên mà tạo thành vài nếp nhăn.

Tiêu Vũ Lương hiển nhiên cũng phát hiện, nhưng không nói gì, bước chân xuống xe.

Tăng Thuấn Hy lắc lắc đầu óc có chút mê man, cứng rắn chống đỡ theo đội ngũ tiến vào biệt thự trước mặt.

Mãi đến tận lúc gặp mặt đối phương, Tăng Thuấn Hy mới biết, Tiêu Vũ Lương chuyến này là đi hiệp đàm chuyện buôn bán súng đạn, bởi vì đứng cạnh lão mập thấp lùn ngậm xì gà trước mắt, chính là đại nhân vật nửa Nga chuyên kinh danh súng đạn - Đình Lăng.

Đình Lăng hiển nhiên quen thuộc việc Tiêu Vũ Lương không thích người khác đụng chạm, nhìn thấy hắn đi vào, cũng chỉ đứng lên, mỉm cười hàn huyên vài câu liền vào đề tài chính.

Tiêu Vũ Lương gọi ba thuộc hạ theo hắn cùng tiến vào phòng tiếp khách, những người khác thì lưu lại canh giữ bên ngoài.

Mà khi hắn gọi Tăng Thuấn Hy vào thì vẻ mặt tất cả thuộc hạ đều có chút quái dị.

Tăng Thuấn Hy theo hai người khác tiến vào phòng tiếp khách trang hoàng xa hoa đến cực điểm, cùng phong cách chủ đạo màu trắng giản lược của Tiêu Vũ Lương hoàn toàn khác biệt.

Đàm phán thẳng thắn, Tiêu Vũ Lương không đôi co dài dòng, bỏ ra một cái giá chí ít đến ngàn vạn đôla.

Tăng Thuấn Hy quan sát thấy Đình Lăng hiển nhiên đối với Tiêu Vũ Lương còn chưa đủ hiểu rõ, dùng phương pháp đàm phán quanh co đối phó Tiêu Vũ Lương, trái lại mất chủ quyền khống chế đàm phán, bị Tiêu Vũ Lương làm cho có chút tiến thoái lưỡng nan. Dù sao, nếu như lần này giao dịch cùng Tiêu Gia không xong, súng đạn của Đình Lăng muốn từ Nga vào Hồng Kông chắc chắn sẽ phải chịu trở ngại rất lớn.

Tiêu Vũ Lương không tới hai giờ đàm phán liền đạt thành giá buôn bán giao dịch trên trời.

Đình Lăng bị tàn nhẫn mà gọt đi một bút lợi nhuận, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Tăng Thuấn Hy vẫn đứng ở phía sau Tiêu Vũ Lương, đem tình cảnh này thu vào đáy mắt, tự đáy lòng khâm phục tác phong làm việc thẳng thắn dứt khoát của hắn. Bình tĩnh mà xem xét, năng lực lãnh đạo của Tiêu Vũ Lương xác thực không thể nghi ngờ.

Từ khi thất thế tới nay, cậu đã rất lâu không có trải qua cảnh tượng hoành tráng như vậy. Máu hiếu thắng ngủ đông bị trận gặp mặt này nhen lửa gấp bội. Nắm chặt hai tay, Tăng Thuấn Hy chưa từng có khát vọng có thể trở lại Bắc Kinh như lúc này, khát vọng lần nữa ngồi trên vị trí đã từng thuộc về mình kia.

Đàm phán kết thúc, Tiêu Vũ Lương đứng dậy, thuộc hạ ra nên đi trước mở cửa dẫn đường, nhưng Tăng Thuấn Hy vẫn chìm đắm trong suy tư, không có phát hiện biến hóa xung quanh nên cứ thế mà đứng yên tại chỗ. Tiêu Vũ Lương vẫn đứng nguyên không di dời cũng không mở miệng nói.

Tăng Thuấn Hy khác thường lập tức làm những người kia chú ý, đặc biệt là Đình Lăng. Gã đối với cái người trẻ tuổi lơ ngơ này bỗng nhiên xuất hiện trong dàn thuộc hạ nghiệm nghị lão luyện này đã sớm ôm hiếu kỳ, nhưng đang đàm phán nên không có cơ hội hỏi ra lời.

Thấy Tăng Thuấn Hy bất động ở nơi đó, Đình Lăng đưa tay ra vừa định hướng bả vai cậu vỗ một cái để nhắc nhở, nhưng động tác ấy ở giây tiếp theo bị Tiêu Vũ Lương chặn lại.

"Đình Lăng, ngài nên hiểu rõ, tôi không thích đồ vật của mình bị người khác chạm vào."

Bị hất tay ra Đình Lăng rất lúng túng, nhưng bởi thái độ hung hăng của Tiêu Vũ Lương, cũng không thể đáp trả mà trên mặt miễn cưỡng hiện lên nụ cười dối trá.

Tăng Thuấn Hy lúc này mới phát hiện chính mình thất thố, lập tức xoay người theo những người khác đi ra ngoài.

Tiêu Vũ Lương rút ra khăn vuông ở trong túi áo âu phục, xoa xoa vị trí trên tay vừa nãy đụng tới Đình Lăng, rồi đem khăn ném vào thùng rác.

Đình Lăng tuy một đường mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại đối với Tiêu Vũ Lương ngạo mạn vô lễ oán hận rất nhiều.

Sau khi nhìn xe gia Tiêu gia đi xa, Đình Lăng nhằm vào tên thuộc hạ bên cạnh tàn nhẫn phát tiết, giẫm đạp trên đất, cho hả giận.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz