ZingTruyen.Asia

[VKOOK | NAMKOOK] S I L E N T [SM|HE]

8. Tai nạn trong quá khứ.

yoobi_chan

Cùng với TaeHyung sải bước trở về nhà, điện thoại trong túi của tôi chợt reo lên liên hồi, vội bắt máy, đầu dây bên kia vang lên âm thanh lạnh băng ám ảnh tôi mỗi đêm.

"Đang ở đâu?"

"T... tôi đang trên đường về nhà". Tôi khẽ nói, đồng thời giảm âm lượng xuống để TaeHyung không nghe thấy cuộc đối thoại.

"Mười phút nữa phải có mặt nhà ngay!"

Nói rồi hắn liền tắt máy ngang, tôi biết rằng điều gì đang chờ mình phía trước. Chuyện hắn đã hăm dọa tôi hơn một tháng trước, cứ ngỡ rằng đã quên, hóa ra hắn vẫn âm thầm theo dõi tôi.

"Xin lỗi, tôi phải về nhà trước". Tôi vội nói với TaeHyung rồi lập tức chạy đi. "Tạm biệt anh."

Tôi sợ rằng Kim NamJoon sẽ lại làm chuyện điên rồ gì đó ở nhà, nhất là khi mẹ tôi vẫn còn ở trong đó. Đôi chân lại càng chạy nhanh hơn, ngay khi về đến nhà, tôi đã lập tức đẩy cửa đi thẳng vào phòng mẹ.

Nhìn thấy bà ấy vẫn nằm yên trên giường, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Thật may là mọi thứ vẫn ổn.

"Về rồi sao?"

Giọng nói kia đột nhiên phát ra từ phía sau khiến tôi giật bắn cả người mà lùi lại phía sau vài bước. Kim NamJoon, hắn lúc nào cũng như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.

"Hôm nay đi chơi có vui không?"

Hắn vẫn như thế, dùng loại biểu cảm đó mà nói chuyện với tôi.

"Anh đã nói với em thế nào nhỉ? Lần này còn dám trốn học đi chơi". Hắn nghiêng đầu nhếch mép nhìn tôi. "Kim TaeHyung, đúng không?"

"Khốn kiếp!". Tôi không kiềm được cơn tức giận mà đẩy hắn vào tường. "Tôi cấm anh đụng đến anh ấy."

"Em nghĩ sẽ cấm được anh sao?". Hắn vẫn đứng yên đó, không có ý phản kháng lại hành động của tôi. "Hắn ta là gì của em? Người yêu à?"

"TaeHyung không liên quan gì đến chuyện này cả, là do tôi tự ý muốn trốn học."

"Xem cách em bảo vệ thằng nhãi đó kìa". Hắn ghé sát vào mặt tôi. "Có lẽ còn quan trọng hơn cả người yêu nữa, thật bất ngờ nha."

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, như bị nói trúng tim đen, tôi liền cứng họng. Hắn chỉ chờ ngay lúc này liền túm lấy cổ áo của tôi mà đè xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Sao vậy? Cùng với thằng câm đó vui vẻ đến vậy sao?". Đôi mắt hắn bỗng chốc phát lên vài tia đỏ. "Nó có gì khiến mày vui như thế hả?"

"Tránh ra". Tôi hét lên khi hắn bất đầu giật bung hàng cúc áo của mình ra. "Ít ra anh ấy luôn là người chữa trị cho tôi!"

Hành động của hắn bỗng dưng dừng lại.

"Ít ra anh ấy vẫn trân trọng tôi."

"..."

"Tôi không hiểu, có lẽ anh sẽ vui nếu như nhìn thấy tôi khốn khổ như thế. Những vết thương trên người tôi, chưa một lần nào có thể phai mờ đi."

"..."

"Mỗi ngày đi học đều rất lo sợ, chỉ cần vô ý, tôi liền trở thành kẻ tâm thần tấn công người khác."

"..."

"Như thế khiến anh vui lắm sao?"

Tôi phẫn uất một lần nói ra, cũng không để ý rằng nước mắt của mình đã trào ra từ lúc nào. Hắn vẫn trân mắt ra nhìn tôi như thế, đồng tử cũng giãn ra ít nhiều, nhưng sắc mặt vẫn không có ý định sẽ tiếp thu những lời tôi nói.

Hắn đột nhiên đứng dậy, rời khỏi người tôi mà đi thẳng ra ngoài. Cho đến khi cánh cửa mạnh bạo đóng sầm vào nhau, tôi mới biết được mình đã an toàn.

.

.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, NamJoon vẫn chưa trở về nhà. Đi nhanh vào phòng mẹ, tôi kiểm tra lại mọi thứ trong phòng rồi mới thay quần áo rời khỏi nhà.

Ánh mắt tôi hướng về phía góc đường cũ, hai tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt của mình. Tôi không muốn để anh ấy nhìn thấy rằng mình đang có vấn đề.

Thế nhưng hôm nay, tôi đã không nhìn thấy TaeHyung.

Bình thường anh ấy đến đây từ rất sớm, hôm nay không nhìn thấy khiến tôi có chút lo lắng. Cố nghĩ rằng TaeHyung có lẽ đã ngủ quên hoặc bận gì đó không thể đến được, tôi liền bước vào trường.

Nhưng rồi hinh ảnh của NamJoon tức tốc đi ra ngoài vào tối hôm qua khiến tôi khựng người lại.

Một nỗi lo sợ bất chợt tràn qua đại não, bàn tay phút chốc cũng ướt đẫm mồ hôi. Tôi không kịp suy nghĩ gì, liền quay người chạy nhanh đi.

...

Đến nhà của TaeHyung, tôi thở dốc mà đứng lại để điều chỉnh lại nhịp đập trong trái tim mình. Vừa lúc đó, tôi chợt nhìn thấy bà của anh ấy cũng từ trong nhà bước ra.

"Chào bà ạ". Tôi cúi đầu chào, ánh mắt cư nhiên hướng vào bên trong. "TaeHyung..."

"À, thằng bé đang ở bên trong". Có lẽ đoán được suy nghĩ của tôi, bà liền móm mém cười. "Hôm qua trở về nhà thì trong người liền nóng dần lên, cũng may là hôm nay đã ổn. Cháu vào trong với TaeTae đi."

"Vâng ạ."

Vội đưa mắt nhìn vào trong ngôi nhà nhỏ, đây là lần thứ hai tôi đến đây. Gõ cửa phòng của TaeHyung, nơi góc giường kia, tôi liền nhìn thấy được thân ảnh của anh ấy đang nằm đó.

Vừa nhin thấy tôi, TaeHyung đã lập tức nhoẻn miệng thành một nụ cười quen thuộc, nhưng đồng thời nụ cười ấy cũng lập tức tắt ngúm. Vội với tay lên bàn lấy quyển số và cây bút quen thuộc.

"Cậu không đến trường sao? Đã trễ rồi đấy."

"Không sao, tôi có thể xin vào lớp trễ". Tôi vội xua tay rồi ngồi xuống cạnh giường, trong lòng có phần nhẹ nhõm khi vẫn còn nhìn thấy anh ấy ở đây. "Anh đã khỏe hẳn chưa?"

"Chỉ là cảm mạo thôi". TaeHyung vẫn cười, như một thứ chất gây nghiện mà tôi luôn muốn nhìn thấy mỗi ngày. "Nhưng sao cậu biết mà đến đây?

Tôi chợt im lặng khi nhìn thấy câu hỏi đó của anh ấy. Bản thân cũng không hiểu vì sao lại gấp gáp đến mức muốn gặp anh ấy ngay. Chỉ là khi nhìn thấy TaeHyung, tôi mới có thể yên tâm phần nào.

"Ngốc". Tôi cốc nhẹ vào đầu anh ấy rồi nhanh chóng nghĩ ra một lí do nào đó. "Hôm qua trước khi trở về, tôi đã cảm thấy người anh có chút nóng rồi, không ngờ lại đổ bệnh thật."

TaeHyung ngây ngốc nhìn thôi mà bật cười. Anh ấy vẫn cứ như vậy, cứ vui vẻ mà nở nụ cười, cứ yên bình như những ngày qua, đối với tôi như thế đã là một điều vô cùng tốt.

Tôi không muốn bất cứ ai xung quanh mình đều phải bỏ đi một lần nữa.

...

TaeHyung sau khi uống thuốc xong thì nằm xuống giường lim dim muốn ngủ. Tôi cũng không làm phiền anh ấy, liền tạm biệt rồi ra khỏi phòng. Bên ngoài, bà của anh ấy đang tất bật nấu một nồi cháo khác.

Nói chuyện với bà ấy một lúc, tôi mới biết được rằng, năm 12 tuổi, một vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi mạng sống của ba anh ấy, TaeHyung trong chiếc xe xấu số kia được đưa đến bệnh viện trong tình trạng không thể nào tệ hơn với những mảnh vỡ cắm sâu vào nơi cổ, cứ ngỡ rằng sẽ không thể nào qua khỏi. Rất may mạng sống của anh ấy được cứu sống, nhưng thanh quản bị tổn thương nặng nề sau tai nạn đó khiến TaeHyung hoàn toàn mất đi giọng nói của mình . Mẹ của anh ấy vì nỗi đau mất chồng và bị dòng họ bên nhà chồng khinh rẻ, trong một lúc quẫn trí đã treo cổ tự tử.

Tất nhiên, cả dòng họ hai bên đều nghĩ rằng một đứa câm sẽ chẳng làm nên được tích sự gì cả, thế nên chẳng ai muốn nuôi cả. Anh ấy từ một người dù có người thân nhưng bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi. Bà vốn là người làm trong nhà họ Kim lúc trước, vì thương cảm cho đứa trẻ đáng thương ấy nên đã mang cậu về nhà nuôi dưỡng, xem như cháu ruột của mình.

Vốn dĩ nếu có thể đưa TaeHyung sang nước ngoài làm phẫu thuật ghép nối thanh quản, anh ấy sẽ có cơ hội nói được trở lại. Thế nhưng với số tiền lớn như thế, bà chẳng thể nào kham nổi.

Anh ấy cứ như, đối diện với sự im lặng đã 10 năm nay.

Nghĩ lại, hoàn cảnh của tôi và TaeHyung có phần giống nhau. Nhưng có điều, so với tôi thì anh ấy bất hạnh hơn rất nhiều.

Ít ra tôi vẫn có thể nhìn thấy mẹ hàng ngày.

...

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia