ZingTruyen.biz

[VKOOK] [Long Fic] KÍ ỨC KHÔNG TÊN

CHAP 30: Làm lại

kimthwa

.
.
.
Tuyết mùa đông tuyết vẫn phủ trắng các mái nhà.  Tán cây hay mặt đường cũng không ngoại lệ. Min Yoongi vẫn kéo dài những chuỗi ngày mê man trong rượu. Hắn loạng choạng bước đi với chai soju trong tay. Bộ dạng thật thảm hại! Còn đâu là vị thiếu gia ngạo nghễ ngày nào?  Đến hắn cũng tự cười vào mặt mình mỗi khi hơi thở ngập tràn mùi rượu kia mà!

Min Yoongi có nhà, nhưng lại không giống như nhà. Nơi đó mẹ hắn thường bảo là 'xó bẩn thỉu' nên đã về nhà ông ngoại. Hắn suýt nữa quên mất mẹ hắn là đại tiểu thư ấy chứ. Nghe đâu sắp sửa đắm cưới linh đình với doanh nhân thành đạt nào đó.

Nhanh thật, ngày ba và hắn chiều chuộng bà đến cái ngày bà vứt lá đơn ly hôn trước mặt ba hắn, tất cả cứ như vậy mà đổ vỡ. Ba hắn ngày ngày ủ rủ như kẻ thất thần, hắn đêm nào cũng rượu với rượu. Tự hỏi ngày tháng này sẽ kéo dài bao lâu?

Min Yoongi hối hận. Là hối lỗi và hận bản thân. Hắn có lỗi với Jungkook, hắn hận mình ngông cuồng, xốc nổi. Hắn quá tệ hại khi chính tay hắn đã đẩy gia nghiệp của mình xuống vực thẳm. Đến cuối cùng, hắn cũng không thể làm gì để ông chấp nhận nhìn nhận hắn.

.....

Min Yoongi quanh quẩn bên vệ đường, đối diện với công ty có cái bản tên to đùng - Min Thị. Xung quanh, các cửa hàng lớn nhỏ vẫn sáng đèn, chỉ có tòa nhà cao lớn này là tối đen, đóng cửa. Min Yoongi ngước mắt ngắm nhìn, trong lòng không nguôi những hối hận.

Chợt hắn nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Là bọn chúng, những kẻ đã âm mưu giết chết Min Thị của hắn. Bọn chúng tới đây làm gì? Min Yoongi ở bên đây đường nhìn thấy chúng nói chuyện gì đó với bảo vệ, ông bảo vệ ngao ngán ngáp dài rồi cho chúng vào. Sao có thể như vậy?

Tức tốc chạy sang, hắn hỏi bảo vệ. Nhưng gọi sao bảo vệ cũng không dậy. Min Yoongi bất an.

"Chết tiệt! Bọn nó bỏ thuốc ngủ vào cafe"

Công ty đóng cửa, tối đèn cứ không bỏ hoang. Ông bảo vệ này là Min Yoongi dùng từng đồng lương ít ỏi, tích góp hàng tháng để trả công cho ông ta canh giữ Min Thị. Nào ngờ đến đường cùng bọn chúng còn không tha. Min Yoongi nhanh chân đuổi theo.

Bọn chúng chắc chắn có âm mưu đen tối. Thang máy không hoạt động, Min Yoongi bám sát theo chúng qua mấy tầng lầu. Cuối cùng dừng trước phòng Chủ tịch.

"Chúng đến đây làm gì?"

Hắn nấp ngoài cửa giám sát bên trong. Hé mắt qua khe cửa nhỏ, căn phòng trước lúc rời khỏi rõ ràng hắn đã sắp xếp vô cùng ngay ngắn, vậy mà bây giờ bừa bộn, ngổn ngang, chắc chắn bọn chúng đến đây không phải một lần.

Hai người bên trong vẫn ra sức tìm kiếm gì đó. Chúng mở chiếc tủ gỗ, lôi ra cái két sắt cũ.

"Ha ha! Quả là không uổng công"

"Tao đã nói mà. Trong đây chắc chắn là thứ cực kì giá trị, vì vậy nên ông ta mới giấu kĩ như này"

"Không chờ được nữa! Thời khắc đổi đời tới rồi. Mang dụng cụ đến đập nó ra"

Min Yoongi cũng không biết trong phòng mình có thứ như vậy. Có lẽ dượng Jeon đã cố tình giấu nó.

"Mở được rồi!"

Đào bới trong két sắt, mặt chúng tái lại thấy rõ. Một tên đứng dậy đạp một phát vào tên còn lại.

"Đây là cái quái gì đây? Kim cương của mày đấy à? Chỉ là sấp hình cũ nát"

"Không, không thể như vậy. Rõ ràng tôi thấy ông ta đêm nào cũng thần thần bí bí cất giấu thứ gì đó bên trong, còn lén lút không để người khác thấy"

"Mẹ kiếp! Mày bị lừa rồi thằng ngu. Mày biết tao bỏ bao công sức để lẻn được vào đây không? Từ việc bỏ thêm cafein vào cafe của ông ta, đến từng hợp đồng ảo cho tên vắt mũi chưa sạch Min Yoongi. Hi sinh công việc hái ra tiền của mình để kì vọng vào khối tài sản mà mày nói. Để giờ tao được quái gì?"

"Mày câm đi. Cũng không phải do mày tham cả sao? Tự làm thì tự chịu"

Bọn chúng bên trong tự nắm cổ nhau vật lộn, Min Yoongi bên ngoài ánh mắt như sôi sục dung nham. Chúng vì lợi ích bản thân mà hại người hại mình. Tay nắm thành đấm run lên, Min Yoongi kiềm chế bản thân, không thể lao vào bóp chết bọn chúng lúc này. Những kẻ khốn nạn như thế, phải ngồi trong tù đếm lịch mới đáng.

Bên trong một lúc mới thả nhau ra. Lại còn gầm gừ tuyên bố.

"Tao đã không có được thứ mình muốn, vậy thì nơi này cũng đừng tồn tại nữa"

Phòng Yoongi trước kia có trưng bày một tủ đựng vài chai rượu vang loại mạnh. Bây giờ chúng đập vỡ, rưới rượu lên khắp căn phòng, bật lửa.

"Đi mau"

Rượu loại mạnh chẳng khác gì dầu hỏa. Căn phòng phụt cháy dữ dội. Min Yoongi chạy đến cuối hành lang lấy bình chữa cháy, xông vào. Khói trắng bao phủ căn phòng,  bao lấy người hắn.

Trong căn phòng mù mịt khói, bóng dáng hắn cũng mập mờ như thế. Chỉ một mình hắn ra sức dập lửa, khó khăn lắm xong. Min Yoongi khó thở ngã xuống chân tường. Một lúc sau mọi thứ mới lắng xuống. Bàn ghế bị cháy sém, trần nhà một mảng ố đen. Yoongi chạy đến chiếc két sắt nằm lăn lóc đằng kia. May là lửa chưa tới đây, vài tấm chỉ bị uốn mép.

Hắn phủi ít bụi dính trên hình để nhìn rõ hơn. Và người trong ảnh là em họ hắn, Jeon Jungkook.

Những tấm hình chụp ở nhiều nơi khác nhau, nhưng đa số là chụp lén. Duy nhất có hai tấm là hình gia đình và hình hai cha con chụp chung. Ngoài ra còn có một phong bì lạ. Min Yoongi tò mò mở thử. Là một bức thư tay. Chẳng biết trong thư ghi gì, chỉ thấy hắn vội vàng gấp lại bỏ vào bì. Xong cũng đem xấp hình kia bỏ vào túi. Min Yoongi cũng rời khỏi nơi đó.

.....

Vài ngày sau đó, một buổi sáng có chút ánh nắng sau những ngày tuyết rơi dày đặc, Min Thị mở cửa. Nơi sảnh lớn lắp sân khấu, tập trung hàng trăm phóng viên, nhận viên bảo vệ đứng kín bên ngoài, Min Yoongi bán mạng đòi vào bên trong.

Trên khân khấu lót thảm đỏ, Kim Taehyung giơ cao bản ủy nhiệm thừa kế có con dấu của Min Yoongi.

"Kể từ hôm nay, cậu Park Jimin sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch của tập đoàn Jeon Thị. Công ty sẽ bắt đầu lại với hai cổ đông lớn chính là Kim Thị và Park Thị"

"Chuyện gì thế? Làm sao hắn có con dấu của mình? Tên khốn đó sao lại xen vào chuyện này chứ? Jungkook? Jungkook thì sao? Jeon Jungkook từ đầu đến giờ không ra mặt. Chẳng lẽ em ấy để bọn họ cứ vậy mà chiếm lấy Min Thị sao? Không được!"

Nghĩ rồi hắn lại lao đi. Hắn đến Jeon Gia tìm Jungkook nhưng cổng đã đóng chặt. Mặc cho hắn gọi to thế nào cũng chẳng ai mở cửa.

Min Yoongi thờ thẫn từng bước đi về trên con đường cô độc. Hết rồi! Min Thị hắn giữ không được, đến Jungkook cũng không quan tâm. Gia nghiệp từ nay, hoàn toàn hủy hoại trong tay hắn.

Giá như ngày đó, hắn không tham lam, nông nỗi thì hôm nay, mọi chuyện đã khác.

.....

Min Yoongi có thể làm giả di chúc thì Kim Taehyung cũng có thể làm giả con dấu. Trò chơi 'giả thật' này phải có đối thủ mới thú vị.

.....

Jeon Thị làm lại từ đầu với sự giúp sức của hai tập đoàn lớn, nhân lực dần cũng được hoàn thiện. Sẽ nhanh thôi mọi thứ sẽ đi vào hoạt động.

Trên loạt các phương tiện truyền thông, tin tức tuyền đi nhanh chóng. Cái tên 'Jeon Thị' quay trở lại cùng hai cổ đông hàng đầu cả nước đang làm mưa làm gió khắp nơi. Song song với đó cũng gợi nên nhiều hoài nghi và sự khó hiểu cho dư luận.

- Min Yoongi ủy nhiệm nhưng sao không có mặt vậy?

- Kim Taehyung là người trả nợ cho Min Thị đấy. À không, là Jeon Thị. Ể! Hay là Min Thị. Aisss, đến cái tên công ty cũng khiến người ta khó gọi.

- Tôi thật không hiểu nổi những người giàu. Thiếu gia Jeon Thị thì làm việc cho Kim Thị. Chủ tịch Jeon Thị qua đời lại không truyền cho con trai mà truyền cho cháu trai. Bây giờ đến Thiếu gia Park Thị cũng tham gia vào mớ tơ vò này. Đúng thật là làm người ta ngớ ngẩn mà.

 [.....]

.....

"Cảm ơn quản gia Han đã chăm sóc Jungkook hôm nay"

"Không có gì! Thằng bé ngoan lắm, chẳng mệt gì cả. Thôi! Tôi về trước đây"

"Vâng"

Taehyung và Jimin đến Jeon Thị, để Jungkook ở nhà một mình anh không yên tâm nên đã nhờ quản gia Han đến trông giúp. Đến chiều hai người mới về, Jungkook loáng thoáng nghe giọng nói quen thuộc đã chạy ào ra chôm lấy cổ anh. Taehyung cũng ôm cậu lê vào trong nhà.

"Em không nhẹ đâu Kookie à! Đừng bám anh như vậy"

"Không"

Jungkook phùng má, giọng nhỏ xíu thôi mà mị lực kinh khủng, làm tim anh như muốn nhũn ra rồi. Jimin nhìn hai người trước mặt cứ dính nhau như sam liền bật cười thành tiếng. Nhưng nói chứ anh cũng ganh tị đó. Jungkook chỉ quan tâm Taehyung thôi.

"Hai người thật là! Hôm nay cứ để tôi nấu cơm"

"Đâu được! Tôi giúp cậu"

Anh bước một bước cậu níu một bước. Cuối cùng vẫn là chịu thua.

"Rồi rồi! Nhưng cho anh đi tắm trước được không?"

Nói vậy cậu mới buông tha, nhưng cũng lon ton theo anh lên lầu.

Lát sau trở xuống, vẫn là Taehyung phụ giúp một tay. Jungkook thì ngồi trên sofa nhìn hai anh làm bếp. Tự nhiên cậu thấy gì đó quen thuộc, hình như đã thấy cảnh này ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra. Và những lúc như vậy cậu không thèm nghĩ nữa, vì càng nghĩ thì đầu sẽ càng đau, lúc đó Taehyung sẽ lại lo lắng. 

Nhưng thật sự, người tên Jimin đó cảm giác rất thân quen.

Và Jungkook không biết đó là bữa cơm cuối cùng của ba người.

Sáng hôm sau, Jungkook đứng trong nhà nhìn Jimin rời khỏi. Gương mặt ngơ ngác không biết tại sao người đó rời đi. Không biết có phải là do cậu không thèm để ý anh ấy không.

Jimin quay đầu mỉm cười tạm biệt cậu. Jungkook mãi nhìn theo cũng quên cả chào.

Người đó lên xe rời khỏi làm trong lòng cậu nao nao tiếc nuối nhưng lại không biết tại sao.

"Em đừng buồn! Anh ấy chuyển đến nhà mới. Thỉnh thoảng sẽ về thăm em"

Jungkook nghe xong thì lòng bớt nặng nhưng vẫn ủ rủ gật đầu. Anh cười xoa tóc cậu, trong bụng thầm mừng rỡ, Jungkook thật sự đang khỏe lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz