ZingTruyen.biz

Vì nàng mà đến ( dã sử Việt)

Chap7: con cờ chính trị

TramAnhNguyn9

Khi cô về, Hoa đã đứng đợi cô trước cửa cung từ rất lâu.

- Tiểu thư! Sao giờ người mới về! Người đã đi đâu vậy em lo lắm!

- Tôi trốn ra ngoài thành chơi thôi!

- Người! không sợ bị trách phạt sao?

- chỉ một lần thôi mà! Không sao đâu!

- người đã ăn gì chưa hay để em xuống bếp kiếm gì cho người ăn nha!

- thôi không cần đâu!..khi nãy tôi ăn rồi!- Chi Na ấp úng nói. Thật ra từ sáng giờ cô chưa ăn gì cả. Nhưng giờ cũng khuya rồi, cô không muốn làm phiền mọi người, không khéo lại làm lớn chuyện thêm

——————sáng hôm sau——————

Hôm nay chính là sanh thần của Lê Đại Hành. Tất cả mọi người đều đến để dự.

Chi Na đến muộn vì cô phải chuẩn bị quà cho ngài ấy. Không còn cách nào khác cô đành phải tự tay xuống bếp và làm bánh để dâng lên vua.

Khi buổi lễ bắt đầu, Lê Đại Hành đã hỏi Lý Khánh Vân rằng cô đâu.

- Thưa bệ hạ! Thần đến muộn!- giọng của Chi Na vang lên.

Hôm nay cô vấn tóc rất đẹp, mái tóc vàng được cô tự tay búi cẩn thận, điểm thêm chiếc trâm hoa ban mà anh ấy đã tặng, trông rất hợp với cô.

Khi cô xuất hiện mọi người đã rất ngạc nhiên về diện mạo mới này của cô, nhưng đối với Lý Công Uẩn thì anh lại không vui tí nào.

Chi Na thẳng người tiến vào, cô nhìn lên phía trước mặt cô nơi vị trí chánh toạ trên thềm cao, người mặc long bào ấy chắc là vua. Cô ngước mắt nhìn quanh thấy Lý Công Uẩn, rồi lại nhìn sang Lê Long Đĩnh hôm nay anh ăn vận rất đẹp, rất ra dáng của một vị vua tương lai. Cô bước đến chỗ của mình, và nâng chén vàng lên nhâm nhi tí rượu đựng trong đó.

- Bệ hạ!

Sư Vạn Hạnh vội đứng lên nói:

- Quốc sư muốn nói điều chi?

- kính thưa bệ hạ đây là người cháu gái của Lý Khánh Vân, đích nữ của tổng trấn Châu Hoan, xin được diện kiến bệ hạ!

Chi Na ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Sư Vạn Hạnh rồi lại nhìn vua. Lê Đại Hành, vị vua trông hiền từ vô vàn khiến con người ta trông thấy đều sẽ vô thức cúi chào.

Bỗng nhiên Công Uẩn đứng dậy làm Chi Na ngạc nhiên rồi cau mày. Anh tiến đến chỗ cô, dắt cô về phía chỗ ngồi của Sư Vạn Hạnh. Ánh mắt anh không nhìn cô lấy một lần. Ngay cả cô cũng không biết được vị tả thân vệ này cùng đám người kia đang toan tính điều gì nữa. Cô nghiến răng, Lý Chi Na của trước kia từng yêu anh như vậy, anh lại định lừa cô ấy gì sao? Hàng loạt suy nghĩ hiện ra trong đầu cô, ngoài đồng cảm cho cô gái mà cô đang thế thân thì cô cũng hiều được rằng bản thân mình cũng sắp gặp rắc rối rồi.

Lê Đại Hành thấy vậy liền hỏi:

- Vậy Lý tướng quân đây cũng quen biết tiểu thư sao?

- Bẩm bệ hạ! Thần và nàng ấy từ nhỏ đã quen biết nhau! Anh em hoà thuận!

Nghe đến đây, cô bật cười chua chát cô nhìn sang bên. Cô cười vì xót xa cho thân phận Lý Chi Na, nữ nhân này trong cả tiềm thức vẫn yêu anh đến hồ đồ. Hay cho câu anh em hoà thuận.

Nụ cười chua chát đó không hiểu vì sao lại lọt vào mắt của một kẻ ngoài cuộc đam chăm chú xem kịch hay.

Chí Trung từ từ nâng chén vàng, thưởng thức vở kịch, đôi mắt nâu hướng về phía nữ nhân tóc vàng ấy, cô hôm nay thật khác với vẻ ngoài cố chấp mà anh đã gặp trước đây.

- Thưa bệ hạ, đứa cháu này của Lý Khánh Vân, thần cũng xem như cháu ruột mà yêu thương, nay đến tuổi gả đi, mong tìm được nơi tốt để gả vào!

Chi Na từ ngạc nhiên chuyển sang bất an về câu mà Sư Vạn Hạnh vừa nói. Bàn tay Chi Na siết chặt dưới bàn. Cô vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát thân mà không làm lay chuyển lịch sử.

- thế quốc sư đã tìm được mối duyên nào cho con bé chưa?

- Thưa bệ hạ! Thần có nhìn sao trời đêm qua mà thấy tướng số Chi Na hợp với tứ tinh của Khai Minh Vương. Chi bằng gả cho Khai Minh Vương vẫn chưa yên bề gia thất!

Chi Na lập tức trừng mắt, Khai Minh Vương? Tên Lê Chí Trung đáng ghét đó sao?

Chí Trung cũng bàng hoàng nhìn cha, anh vội đứng dậy.

- phụ...

- bệ hạ thấy ta làm vậy có lẽ không?

Sư Vạn Hạnh vội ngắt lời.

Chi Na vội nhìn sang Công Uẩn, anh chau mày, đứng dậy mà lòng rối bời không yên. Quả nhiên kết hôn là một bước đi khôn ngoan đã thay đổi thế cuộc rồi. Cô chau mày, đây là tình huống gì đây? Bọn họ muốn dùng mình để thực hiện toan tính, hất tung thế cờ này sao?

Cô nhìn sang vị vua già ấy. Lê Đại Hành nhất định không phải là vị vua tầm thường đâu, ánh mắt kia nhất định không để cho ai sai khiến được.

Đông thành vương nhếch mép cười, phen này để cho đám người họ lý kia tự sinh tự diệt rồi. Còn nữ nhân tóc vàng kia thật xinh đẹp, nếu cô ta không phải thuộc dòng họ lý kia thì anh cũng muốn cô là của anh.

Chí Trung lúc này mới cất tiếng tâu, anh chau mày:

- Phụ hoàng, con vẫn chưa muốn yên bề gia thất, xin cha thu hồi thánh ý!

Cô ngước mắt nhìn anh, tên đáng ghét này là đang muốn giúp cô sao, hay cả anh cũng có một âm mưu khác.

-long đĩnh, con đã đến tuổi lập gia đình rồi , vẫn còn chưa muốn lập vương phi?

Cô nghe qua như sét đánh, cô thấy tim mình như ngừng đập. Lê Long Đĩnh! Cô phải kết hôn với tên đáng ghét này sao? Người đã đưa nhà Lê đến bờ vực thẳm. Nhưng tiếp xúc với anh cô thấy anh cũng đâu đến nỗi vậy đâu. Lẽ nào còn ẩn tình nào khác so với những dòng lịch sử kia?

Cô ngỡ ngàng xâu chuỗi lại những mảnh kí ức rời rạc về môn sử. Lẽ nào Lý Công Uẩn cướp ngôi từ tay Lê Long đĩnh sao? Và đây là bước đầu của âm mưu ấy sao? Cô sẽ phải gả cho Lê Long Đĩnh sao?

Lê Đại hành trầm ngâm ngước mắt về phí Lý Công Uẩn và Sư Vạn Hạnh, ông nhếch mày.

-Chọn ngày lành tháng tốt, gả Lý tiểu thư làm thê tử của Khai Minh Vương!

-Tôi không đồng ý!

Cô đứng phắt dậy phản đối, cô quyết phải bảo vệ bản thân, cô nhất quyết không chấp nhận bị vùi dập bởi xã hội phong kiến cổ hủ này.

Công Uẩn vội chạy đến chỗ cô, nắm lấy cánh tay cô kéo lại.

- xin bệ hạ thứ lỗi, Chi Na tính tình còn ngây thơ...

Cô giương cặp mắt tuyệt vọng nhìn anh, vậy là trong mắt người con gái đã từng yêu say đắm anh trước kia chỉ là một con cờ trong chính trị này thôi sao?

-Tướng quân không cần phải nói, ta hiểu!

Lê Đại Hành nhìn cô bằng ánh mắt hiền lành, nhưng sao cô lại thấy thâm sâu vô cùng.

Chí Trung bước ra khỏi bàn tiệc, chắp tay nói.

- xin bệ hạ thu hồi ý chỉ, con vốn tính tình ham thích tự do, e là sẽ để lý tiểu thư thiệt thòi!

- Ta muốn con nhân cơ hội này yên bề gia thất!

- nhưng...

Vị vua già ấy nghiêm nghị đưa tay về phía anh, anh mắt nghiêm nghị, Chí trung cắn răng không nói nữa.

Lý Công Uẩn vội nói tiếp.

- Nếu đã là tâm ý của bệ hạ, thần không dám từ chối, thần mong là vợ chồng sẽ ấm êm, hoà thuận.

Cô nghiến răng giật tay khỏi Công Uẩn, cô ngước nhìn Chí Trung đang đứng trước mặt vua, ánh mắt chứa đầy tâm sự. Bọn người này rốt cuộc là âm mưu đến nhường nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz