ZingTruyen.Top

Vì lười mà ở đây

Vén màn sự thật - biết đâu mai này

TcKhng039

Tôi đã giet chồng mình. Sau khi ra đầu thú, chân tướng về cái chet của chồng tôi lộ ra khi cảnh sát điều tra. Tôi là một kẻ giet người nhưng lại được cho biết kẻ giet người là một người khác. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

1

Một thời gian trước tôi phát hiện hành tung của chồng mờ ám nên tìm cơ hội để xem trộm điện thoại di động của hắn.

Mới phát hiện hắn đã phản bội tôi, có hai tình nhân bên ngoài.

Cố Tuyết và Lâm Oánh.

Tôi sụp đổ, theo dõi hắn như điên dại mấy ngày liền.

Cuối cùng, sau khi chứng kiến ​​cảnh bọn chúng ngoại tình vào ngày hôm qua, tôi đã giet hắn ta trong cơn kích động.

Nói xong đầu tôi hơi nhức, tôi xin anh cảnh sát đối diện ly nước.

Anh đưa ly giấy cho tôi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Tại sao cô không đến đầu thú ngay sau khi vụ án xảy ra mà đến hôm sau mới đến?"

Động tác uống nước của tôi đột nhiên dừng lại, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Anh giơ tay ấn mạnh vào vai tôi, "Cô đang sợ cái gì?"

Phòng thẩm vấn hơi tối, bầu không khí căng thẳng ngột ngạt khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Cố nén nuốt xuống một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn anh một cách chật vật.

"Tôi...Lúc đó tôi sợ quá...Nhiều máu lắm."

Nói rồi tôi không kìm được khẽ nức nở.

Anh bước đến chiếc bàn thẩm vấn đối diện với tôi và ngồi xuống, thong dong lật mấy tờ giấy.

Cái đó được một cánh sát khác đưa tới cách đây vài phút.

Tôi nghĩ hẳn là báo cáo khám nghiệm tử thi.

"Thời gian gây án và hung khí sử dụng khi gây án là gì?

Anh lật xem chừng một phút, ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm rồi nói.

Anh buộc tôi phải nhớ lại mọi thứ đã xảy ra ngày hôm qua...

Sáng hôm qua, tôi ra khỏi nhà đi theo sau chồng tôi là Dương Bằng, bám theo hắn đến một khách sạn hẻo lánh.

Ở cửa có một người phụ nữ xinh đẹp, vừa nhìn thấy anh đã vui vẻ chào đón, anh ta cúi người nói gì đó bên tai ả khiến ả cười run lên.

Tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này, tôi không nén được sự xót xa và tức giận trong lòng, ngồi xổm xuống dựa vào thân cây bên cạnh, cả người run lên bần bật.

Tôi đã thấy bức ảnh của người phụ nữ đó trong điện thoại di động của Dương Bằng, ả chính là một trong những người tình của hắn, Lâm Oánh.

Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Oánh đi ra một mình, ả vừa đi vừa chỉnh lại cổ áo, trên mặt lộ ra vẻ lẳng lơ khác thường.

Tôi cúi đầu nhìn mình, quần áo mộc mạc, đôi giày trên chân bị giặt đến phai màu.

Nỗi oán hận trong lòng lấn át tôi ngay lập tức.

Mãi đến khi bóng lưng ả hoàn toàn biến mất trên đường tôi mới tức giận đứng dậy từ sau thân cây, phủi bụi trên người, đi về phía khách sạn với vẻ mặt kiên quyết.

Chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng của Dương Bằng.

Lễ tân không có ý định cho tôi biết số phòng, nói là xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng, tôi không nói gì mà chỉ lấy một xấp tiền mặt trong túi ra đặt trước mặt cô ấy.

"Yên tâm đi, cô không nói cho tôi, là tôi đi gõ cửa từng phòng mới tìm được."

Có tiền là có tất cả, cô ấy hiểu ý tôi ngay và vui vẻ nhận tiền.

"302 đồng."

Tôi nghe ra ám chỉ của cô ấy, gật đầu rồi đi thẳng lên lầu ba.

Cửa phòng không đóng, bên trong vọng ra tiếng nhạc êm dịu toát lên bầu không khí vui vẻ, thoải mái, trái ngược hẳn với sự điên cuồng, cuồng nộ của tôi lúc bấy giờ.

Tôi đẩy cửa ra, khẽ cửa bước vào.

Cửa sổ trong phòng đóng chặt, mùi dâm loạn chưa tiêu tan trong không khí quanh quẩn tại chóp mũi khiến người ta buồn nôn.

Hắn nhắm mắt lại nằm trên giường, khóe môi hơi cong lên, khắp nơi lộ ra tâm tình tươi đẹp.

Tôi nhặt chiếc gạt tàn trên bàn đập mạnh vào đầu hắn.

Hắn mở mắt ra, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, há miệng như muốn nói điều gì đó nhưng không còn cơ hội.

Máu trên trán tuôn ra không ngừng, phủ đầy mặt hắn.

Tôi dần dần không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, những thứ trước mắt tôi trở nên mờ ảo.

Tôi hoảng sợ, đánh rơi chiếc gạt tàn rồi chạy ra khỏi phòng.

Không ngờ khi tôi đang cúi đầu chạy trên hành lang lại vô tình đụng phải người đang đi tới.

Cú va chạm mạnh đến nỗi cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất.

"Này, đi đường mà không nhìn...Khuynh Khuynh, sao cậu lại ở đây?"

Tôi xoa cái trán bị va đập, nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngước mắt lên thì thấy bạn thân của tôi, An Lam.

"Lam, tớ. . . Tớ giet Dương Bằng."

Nói đến cuối, giọng nói của tôi nhỏ đến mức gần như chỉ tôi có thể nghe thấy.

An Lam trợn tròn mắt, che miệng nhất thời không nói nên lời.

Tôi ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt đau khổ, hai tay ôm sau đầu, vô thức nói:

"Mà sao cậu lại đến đây? "

Tôi lại ngước lên, nhìn thẳng vào cô ấy.

Ánh mắt cô ấy khẽ lóe lên rồi bất đắc dĩ cong môi lên.

"Cậu quên à, ngày mai thành phố tổ chức hội thảo nghiên cứu khoa học tâm lý học ở gần đây, tớ định qua đêm ở đây."

Lúc này tôi mới nhớ ra mấy ngày trước chủ nhiệm đã đề cập chuyện này với tôi rồi.

Chỉ là tôi mải theo dõi chồng quá mà quên mất.

Đúng lúc này, thang máy kêu một tiếng "đinh", tôi đột nhiên quay đầu nhìn sang rồi không khỏi kinh hô một tiếng.

Sao lại là anh?

2

Khi tôi đang nói, cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra.

Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị khiến tôi sợ hãi.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi nói từng chữ một: "Trần Khuynh, tôi khuyên cô nên nói thật, động cơ gây án của cô thật sự là do Dương Bằng phản bội cô sao?"

Tôi chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan ra khắp người khi anh vừa dứt lời.

Lúc này tôi chỉ biết im lặng.

"Dương Bằng ngoại tình là thật, nhưng người tình Tiêu Thiệu Vũ của cô là thế nào? Theo điều tra của chúng tôi, anh ta cũng xuất hiện tại hiện trường vụ án ngày hôm qua."

Cơ thể tôi lại run lên không kiểm soát được.

Kí ức về cơn ác mộng hôm qua lại ùa về khiến tôi thấy ngột ngạt.

Phải, tôi có người tình, là Tiêu Thiệu Vũ.

Khi tôi đang nói chuyện với An Lam thì cửa thang máy mở ra.

Người xuất hiện là anh.

Tôi không ngờ anh sẽ tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng chật vật nhất của tôi.

Sau đó anh cũng biết việc tôi giet Dương Bằng.

Anh cau mày bế tôi từ dưới đất lên, sau đó quay sang nói với An Lam: "Đi xuống dưới đặt phòng ở lầu ba, lát nữa đến 302 tìm chúng tôi."

Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có thể mặc anh bế mình đi vào căn phòng đặt thi thể của Dương Bằng lần nữa.

Một lúc sau, An Lam quay lại.

Vừa vào phòng, cô ấy che miệng kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó đi thẳng đến mở cửa tủ trong góc tường ra, bên trong có một chiếc tủ lạnh nhỏ, cô lấy ra ba chai nước, đưa hai chai cho tôi và Tiêu Thiệu Vũ, còn mình thì nhanh chóng tự mở nắp chai uống vài ngụm nước.

"Căn phòng tôi nhận đối diện với căn phòng này, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Tim tôi thắt lại, tôi ôm chặt cổ Tiêu Thiệu Vũ, vùi đầu vào cổ anh nức nở: "Hay là...em, em đi đầu thú."

Tiêu Thiệu Vũ trầm mặc một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía An Lam, "Sau này hãy chăm sóc em ấy thật tốt, chuyện này do tôi làm, tôi sẽ đi đầu thú."

An Lam hơi ngạc nhiên, tiến lại gần chúng tôi nói khẽ: "Anh...muốn gánh tội thay Khuynh Khuynh?"

Anh không nói.

Tôi khóc lóc lắc đầu, "Đừng, đừng."

Tiêu Thiệu Vũ nắm tay tôi an ủi: "Khuynh Khuynh, đừng sợ, có anh đây."

...

"Cho nên cô không đồng ý để Tiêu Thiệu Vũ gánh tội thay mà tự tới đầu thú." Viên cảnh sát ngồi đối diện nhìn tôi hỏi.

Tôi gật đầu, không kìm được che mặt khóc nức nở.

"Được, tôi đã ghi lại tất cả những gì cô nói, vừa mới nhận được tin tức đội điều tra phát hiện có một chiếc camera lỗ kim tại hiện trường vụ án, đối diện với giường thi thể nằm."

"Anh, anh nói cái gì?"

Tiếng khóc của tôi đột ngột ngừng lại, tôi ngước nhìn viên cảnh sát đầy kinh ngạc.

Sao có thể chứ?

Sao trong phòng đó lại có camera chứ.

"Đã tìm được video chưa?"

Tôi nắm chặt tay, các đốt ngón tay hơi trắng bệch.

Nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén sóng gió trong lòng, dùng giọng điệu tương đối bình tĩnh hỏi anh.

Anh lắc đầu nói: "Chưa, người kinh doanh không lắp camera, hiện tại chúng tôi nghi ngờ là do khách đến thuê trước đó lắp vì mục đích quay lén."

"Vẫn có thể tìm thấy video chứ?"

"Đây không phải điều cô nên quan tâm, cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra chặt chẽ. Về phần cô, cô nên nói hết tất cả những gì mình biết, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."

Tôi cụp mắt xuống, gật đầu rồi móc ngón tay.

"Cô nói bạn thân An Lam sau khi tiến vào hiện trường vụ án theo hai người thì có mang nước cho hai người. Cô ấy đã từng ở khách sạn đó à? "

Tôi cẩn thận nhớ lại, hình như tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói qua.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên An Lam tham gia một hội thảo nghiên cứu khoa học tâm lý học, nơi này cách xa nơi chúng tôi ở lại không phồn hoa nên tôi nghĩ cô ấy chưa từng đến đó.

Sau khi tôi thành thật nói ra, viên cảnh sát nghiêm túc nheo mắt lại, đốt ngón tay chạm lên trán một lần.

"Khi cô nhìn thấy cô ấy thì cô ấy đã đặt phòng chưa?"

"Tôi không biết. Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng nên cũng không buồn hỏi những câu này, chỉ biết là Tiêu Thiệu Vũ nhờ cậu ấy đặt phòng rồi sau đó cậu ấy mới đến phòng 302 tìm chúng tôi."

"Bây giờ có hai vấn đề. Thứ nhất, chiếc tủ lạnh nhỏ trong khách sạn này nằm ở dưới đáy tủ, người bình thường nếu không nhìn kỹ căn phòng thì rất khó tìm thấy nó khi mới bước vào cửa. Thứ hai, biểu hiện sau khi Tiêu Thiệu Vũ nghe thấy cô giet Dương Bằng quá bình tĩnh, vả lại sao anh ta biết vụ án xảy ra ở phòng 302?"

Những gì viên cảnh sát nói khiến da đầu tôi tê dại, vừa nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.

Tôi nhớ ra một ít, đúng vậy, sau khi Tiêu Thiệu Vũ ra khỏi thang máy, tôi không nói số phòng mà Dương Bằng ở nhưng sau khi anh ôm tôi đã buộc miệng nói ra.

Một cơn ớn lạnh lại quét qua cơ thể tôi, tôi bắt đầu sợ hãi.

Tôi luôn cảm thấy mình đang ở trong một mớ hỗn độn, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

3

Ngày hôm sau, sau khi đưa tôi vào phòng thẩm vấn một lần nữa thì anh cảnh sát đã nói một câu khiến tôi hãi hùng.

"Đã lấy được video giám sát."

"Thật...Thật sao?" Giọng tôi run lên dữ dội, không biết tại sao trong lòng tôi lại sợ hãi tột độ khi nghe tin này.

"Cô có biết chúng tôi thấy gì trong video không?"

Tôi lắc đầu hoảng hốt: "Không biết".

"Cô chắc chắn là mình đã giet Dương Bằng?"

"Tôi..."

Vốn dĩ tôi chắc chắn, nhưng khi anh nói lời này không hiểu sao tôi lại thấy hơi không chắc chắn.

"Thật không may, video không quay lại quá trình Dương Bằng bị giet, nhưng..." Anh dừng lại, cầm một tờ giấy A trên bàn.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dòng chữ dày đặc ở mặt sau.

"Nhưng chúng tôi phát hiện ra điểm khác thường từ trong cuộc nói chuyện của cô với An Lam và Tiêu Thiệu Vũ."

Ngón chân tôi co quắp lại trong nháy mắt, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng hỏi: "Có gì khác thường sao?"

"Từ sự tương tác giữa Tiêu Thiệu Vũ và An Lam cho thấy mối quan hệ của họ không đơn giản. Hơn nữa, trạng thái của cô trong video còn kỳ lạ hơn."

Anh cau mày, nhìn kỹ vào mặt tôi.

Tôi sởn tóc gáy trước ánh mắt của anh, run rẩy: "Tôi kì quái ra sao?"

"Mặc dù sau khi cô vào phòng thẩm vấn trông hết sức căng thẳng nhưng không hề trông khá mù mờ, thậm chí có thể nói là đờ đẫn giống như trong video."

Anh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Chúng tôi hoài nghi có khả năng cô bị thôi miên."

Tôi mở to mắt, thốt lên không thể tin được: "Sao có thể!"

Tôi không tin.

Huống chi tôi và An Lam đã là bạn tốt hơn mười năm, cô ấy không thể nào làm như vậy với tôi được, hơn nữa tôi cũng là tiến sĩ tâm lý học, muốn thôi miên tôi là chuyện vô cùng khó khăn.

Cảnh sát kéo ghế ngồi xuống ngay trước mặt tôi, miễn cưỡng khom lưng đối mặt với tôi đang cúi đầu.

"Đây chỉ là một quá trình điều tra bình thường mà thôi. Cho dù cô có tự ra đầu thú thì chúng tôi vẫn cần chuẩn bị đầy đủ tài liệu để sau này có thể kết án cô tại tòa án, hiểu không?"

Tôi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn anh.

Vài giây sau, tôi từ từ gật đầu.

"Hiểu...rồi."

"Sở dĩ chúng tôi nghi ngờ như vậy là vì trạng thái của cô trong video không bình thường, đồng thời thông qua điều tra chúng tôi biết được An Lam rất giỏi thôi miên."

Nghe anh nói, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Cô nghĩ mình hiểu rõ về Tiêu Thiệu Vũ sao? Về cách làm người và cả các mối quan hệ xã hội." Thấy tôi không trả lời, anh tiếp tục nói.

Trong lòng tôi run lên, do dự một giây rồi gật đầu đáp lại anh.

"Hiểu rõ."

"Anh ấy là chủ một quán bar. Sau khi tôi phát hiện ra Dương Bằng ngoại tình, tâm trạng không tốt nên đã đến quán bar của anh ấy uống rượu. Anh ấy đến nói chuyện với tôi, sau đó chúng tôi quen biết nhau. Sau một thời gian ngắn thì nảy sinh tình cảm..."

Tôi không khỏi nghẹn ngào khi nhắc đến Tiêu Thiệu Vũ.

Không ai hiểu được tình cảm tôi dành cho anh, đó là ánh sáng chợt chiếu rọi tôi khi tôi chìm trong bóng tối.

Trong khoảng thời gian tôi suy sụp nhất anh đã cố gắng hết sức để mang lại cho tôi cảm giác an toàn và tình yêu thương vô bờ bến.

Lý do ban đầu tôi kết hôn với Dương Bằng là vì đã quá lớn tuổi lại chưa lập gia đình nên bị bố mẹ thúc ép quá nhiều, cộng thêm áp lực công việc và gia đình khiến tôi không thở nổi.

Sau đó tôi chỉ có thể đầu hàng trước hiện thực.

Tuân theo ý nguyện của cha mẹ vội vàng kết hôn với Dương Bằng quen biết khi xem mắt.

Vào thời điểm đó tôi đã đi đến bước đường này rồi, thôi thì cứ sống một cuộc sống thực tế như vậy đi.

Gia đình Dương Bằng khá giả, hắn còn có một công ty Internet quy mô lớn, mọi người xung quanh đều cảm thấy tôi đã có một bước tiến lớn, trèo lên cành cao.

Không ngờ mới kết hôn hai tháng đã phát hiện hắn ngoại tình.

Lúc đó, tôi cảm thấy mình như một trò đùa vậy.

"Thế thì Tiêu Thiệu Vũ và An Lam có thường xuyên liên lạc với nhau không?"

Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không thường xuyên, An Lam cũng bận rộn công việc như tôi, còn Tiêu Thiệu Vũ cũng bận kinh doanh quán bar nên hai người cũng không giao thiệp nhiều."

"Các anh...các anh cũng hỏi Thiệu Vũ và An Lam sao?" Tôi thấp thỏm dò hỏi.

Cảnh sát gật đầu trầm ngâm nhưng không tiết lộ bất cứ điều gì.

Sau đó anh đứng lên, cúi đầu nhìn tôi nói: "Được, tôi biết rồi. Một lát nữa sẽ có bác sĩ tâm lý có thẩm quyền đến giúp cô làm kiểm tra tâm lý, nếu không có gì bất thường thì nghi ngờ này sẽ bị hóa giải."

Tôi cúi đầu, nghẹn ngào nói một tiếng "Được" rồi cúi đầu gảy chiếc còng trên tay, không nhìn anh nữa.
4

Buổi chiều, cảnh sát đưa bác sĩ tâm lý vào phòng thẩm vấn.

Tôi ngước mắt lên để nhìn rõ mặt người đó thì sững sờ.

Đó là Phùng Nghị, trưởng khoa tâm lý của bệnh viện trung ương.

Tôi thường gặp chú ấy ở những buổi hội thảo nghiên cứu khoa học tâm lý học mà tôi tham gia, có vài lần chú ấy còn ngồi cạnh tôi.

Hình như chú ấy cũng hơi ngạc nhiên, "Cảnh sát Cao, cô ấy là người mà ngài nhờ tôi kiểm tra?"

Viên cảnh sát khẽ gật đầu, "Đúng vậy."

"Tôi đã gặp cô ấy."

"Ừm?"

"Đã từng gặp nhau tại cuộc họp nhưng chưa bao giờ nói chuyện."

Cảnh sát Cao hiểu ý gật đầu: "Không sao, trước khi mời ngài đến đây chúng tôi đã điều tra quan hệ xã hội của hai người rồi."

Phùng Nghị thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến ngồi trước mặt tôi theo chỉ dẫn của viên cảnh sát.

"Trần Khuynh, 31 tuổi, bác sĩ khoa tâm lý bệnh viện số 2 Tây Nam, tiến sĩ tâm lý học..."

Chú ấy nhìn tài liệu trong tay và chậm rãi mở miệng, vừa đọc vừa quan sát phản ứng của tôi.

Tôi cụp mắt xuống ngoan ngoãn gật đầu.

"Có thể nói cho tôi biết về vụ việc một cách chi tiết được không?"

Khóe môi chú ấy hơi cong lên, lúc nói chuyện rất thân thiện.

"Có thể."

Sau đó tôi lặp lại những gì mình đã nói với cảnh sát cho chú ấy.

Nhưng tôi không ngờ sau khi nghe xong, khuôn mặt chú ấy trở nên rất nghiêm túc.

Chú híp mắt nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng: "Cô đang nói dối."

Câu nói của chú ấy khiến tôi ngừng thở trong giây lát, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Viên cảnh sát ở bên cạnh nghe vậy cũng sững sờ, sau đó lập tức lại gần chúng tôi hỏi bác sĩ với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Ngài cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?"

Bác sĩ cứ nhìn tôi chằm chằm không rời.

"Cô nói sau khi giet chồng mình, cô chạy ra khỏi phòng vừa hay đụng phải An Lam, sau đó Tiêu Thiệu Vũ lại đi ra từ thang máy. Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy sao? Tất cả những người có liên quan đều xuất hiện tại hiện trường án mạng."

"Hơn nữa nếu Dương Bằng và Lâm Oánh ngoại tình thì tại sao sau đó chỉ có một mình Lâm Oánh rời đi, Dương Bằng còn ở trong phòng đó làm gì?"

Viên cảnh sát đưa tay xoa cằm, hỏi: "Chẳng lẽ Dương Bằng còn hẹn với người khác nên không rời đi với Lâm Oánh?"

Khi họ nói, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu tôi.

Tôi run giọng hỏi Phùng Nghị: "Không phải chú....là bác sĩ tâm lý sao, tại sao lại vướng mắc tình tiết vụ án?"

Phùng Nghị nghe xong không nói gì mà quay sang nhìn viên cảnh sát như thể yêu cầu anh trả lời câu hỏi của tôi.

"Bác sĩ Phùng ngoài việc là một bác sĩ tâm lý còn là cố vấn trinh sát hình sự của chúng tôi."

Ra là thế.

Tôi đã từng nghe qua việc này, hình như có hai bác sĩ ở Bệnh viện Trung ương còn làm nghề khác nữa, nhưng cụ thể là gì thì không biết.

Chỉ là hình như họ nói xuất thân lớn mạnh.

Tôi gật đầu, tránh đi ánh mắt của Phùng Nghị, hỏi nhỏ: "Khi nào thì bắt đầu kiểm tra?"

"Làm ngay bây giờ."

Cái này tôi biết rõ, có vài mục cần có dụng cụ nên tôi sẽ bị đưa ra khỏi đây.

Trong lòng tôi không khỏi dấy lên một chút hy vọng, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi căn phòng thẩm vấn gò bó, u ám, ngột ngạt này.

Vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, ánh mặt trời quen thuộc chiếu lên cơ thể, một cảm giác ấm áp.

Bước vào xe cảnh sát liền nghe Phùng Nghị nói: "Kết quả của cuộc kiểm tra này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phương hướng điều tra tiếp theo, hy vọng cô có thể cố gắng hợp tác."

Nói xong chú ấy nhìn tôi đầy ẩn ý ​​khiến tim tôi bất giác run lên.

Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của chú ấy quá sâu sắc, dường như có thể nhìn vào sâu thẳm trái tim của mỗi người.

Dọc đường đi sau đó tôi đều im lặng.

. . . . .

Sau tất cả các cuộc kiểm tra tối qua, tôi quay lại đồn cảnh sát.

Lúc này tôi không biết kết quả kiểm tra sẽ như thế nào.

Đồng thời trong lòng tôi rất bối rối, bất kể là chuyện gì cũng khiến tôi khó có thể tiếp nhận.

. . . . .

Sau khi tỉnh dậy, tôi lại bị đưa vào phòng thẩm vấn.

Khác với trước đó là lần này có vài cảnh sát ở bên trong.

Phùng Nghị cũng ở đó.

Trên tay cầm một bản báo cáo, chú ấy và tất cả mọi người nhìn tôi ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc.

"Trần Khuynh, hôm nay dẫn cô tới đây để nói cho cô biết kết quả kiểm tra."

Dù trên đường bị đưa đến đây đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe được câu này tôi vẫn luống cuống.

Toàn thân tôi lại bắt đầu run lên, tim như sắp nhảy ra ngoài.

5

Phùng Nghị mở bản báo cáo, trao đổi ánh mắt với mấy vị cảnh sát rồi mới lạnh lùng nói: "Kết quả kiểm tra cho thấy xác suất cô bị thôi miên rất lớn."

Sau đó chú ấy đặt trang kết luận của bản báo cáo trước mặt tôi.

Tôi hoảng sợ che miệng, muốn hét lên một tiếng nhưng dù cố gắng thế nào vẫn không thể phát ra tiếng.

Cảnh sát Cao đặt cốc nước xuống trước mặt tôi, giọng điệu nghiêm nghị.

"Người của chúng tôi đã lên đường bắt An Lam và Tiêu Thiệu Vũ về, chúng tôi muốn bắt đầu thẩm vấn lại."

Cơ thể tôi run rẩy, mặc cho nước mắt tuôn như suối.

Lúc này tôi nghe thấy viên cảnh sát hình như có cấp bậc cao hơn nói với cảnh sát Cao: "Trọng tâm điều tra kế tiếp tập trung vào An Lam và Tiêu Thiệu Vũ."

Nghe câu này không hiểu sao trong lòng tôi bắt đầu có một tia vui mừng.

Chẳng lẽ, Dương Bằng không phải bị tôi giet thật?

Rõ ràng sau khi đập gàn tàn vào đầu hắn, tôi khẳng định hắn đã chet thật rồi.

Sau đó viên cảnh sát thẩm vấn tôi về An Lam và Tiêu Thiệu Vũ rồi đưa tôi ra khỏi phòng thẩm vấn sau khi ghi chép xong.

Tôi ngồi khoanh chân trong trại tạm giam, nhìn chằm chằm vào bức tường một cách vô hồn.

Cảnh tượng cái chet của Dương Bằng cứ hiện lên trong tâm trí tôi.

Ngày hôm đó, sau khi Lâm Oánh rời đi, mặc dù trong lòng tràn đầy oán hận nhưng tôi vẫn còn một chút lý trí, đồng thời cũng do dự vì sao không Dương Bằng rời đi với Lâm Oánh.

Nhưng ngay sau đó, sự đau buồn và phẫn nộ đã dập tắt những nghi ngờ, cuối cùng kiên quyết lao vào khách sạn.

Nhưng điều không phù hợp với lời thú nhận là không phải tôi chạy ra khỏi phòng và đụng phải An Lam mà là An Lam hoảng hốt chạy xuống hành lang rồi va vào tôi.

Tim tôi thắt lại khi nhìn thấy đó là cô ấy, đột nhiên tôi có một linh cảm xấu.

Quả nhiên.

Cô ấy ngã xuống đất với khuôn mặt tái nhợt rồi nói với tôi bằng giọng nghẹn ngào: "Khuynh Khuynh, tớ giet Dương Bằng rồi."

Tôi đông cứng tại chỗ, toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Cô ấy nói cách đây nửa tháng đã gọi điện thoại cho tôi, định gửi cho tôi vài thứ.

Không ngờ điện thoại của tôi không liên lạc được, cô ấy dứt khoát đến nhà tìm tôi, người ra mở cửa chính là Dương Bằng.

Sau khi cô ấy vào nhà, Dương Bằng nói tôi đã về nhà, có lẽ điện thoại di động hết pin.

Sau khi An Lam biết được thì đặt đồ xuống định rời đi.

Không ngờ Dương Bằng chợt nổi thú tính kéo cô ấy vào phòng dành cho khách ở tầng một rồi cưỡng hiếp cô, đồng thời quay video đe dọa cô không được nói ra, nếu không sẽ đăng video lên mạng.

Mãi đến ngày Dương Bằng bỏ mạng, ngoài việc gặp Lâm Oánh ra hắn còn liên lạc với An Lam, yêu cầu cô ấy đợi hắn ở căn phòng bên cạnh.

Sau khi Lâm Oánh rời đi, Dương Bằng sang phòng bên cạnh để gặp An Lam.

Hắn không chỉ đe dọa cô phải quan hệ với mình bằng đoạn video trước đó mà còn yêu cầu cô lần sau phải đưa cháu gái An Hinh đến.

Tôi nghe thế thiếu chút đã kinh hô thành tiếng.

Con súc sinh này, An Hinh mới mười lăm tuổi!

"Vậy nên cậu giet gã ta rồi?"

An Lam thống khổ bụm mặt gật đầu.

Tôi nhìn xung quanh, thấy rằng hành lang trống rỗng không có một ai, Dương Bằng chọn khách sạn này chính xác là vì không có camera.

Dù sao trước khi kết hôn chúng tôi đã ký thỏa thuận nếu bên nào vượt quá giới hạn trước thì toàn bộ tài sản đứng tên sẽ thuộc về bên kia.

Mặc dù đến nay tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại kết hôn với tôi và đồng ý ký vào bản thỏa thuận rõ ràng có lợi cho tôi.

Tài sản của tôi chẳng là gì so với hắn.

Sau đó, tôi đỡ An Lam dậy, ghé sát vào tai cô ấy thì thầm: "Cậu vào căn phòng gã đặt ban đầu cởi hết chăn ga ra rồi đợi tớ qua."

An Lam ngơ ngác nhìn tôi, không biết tôi muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu.

Sau khi cô ấy bước vào căn phòng đó, tôi cũng bước vào phòng xác định nơi Dương Bằng đang nằm. . .

"Trần Khuynh."

Ai đó gọi tên tôi, kéo tôi ra khỏi hồi ức.

Tôi quay lại, là cảnh sát Cao.

"Đến phòng thẩm vấn."

Trong lòng tôi cảm thấy ớn lạnh, tìm tôi lúc này chắc là bên thẩm vấn An Lam đã có tiến triển.

6
"An Lam đã thừa nhận là cô ta giet Dương Bằng."

Nghe anh nói vậy, sợi dây căng thẳng trong đầu tôi đứt ra.

Tình hình này có nghĩa là tất cả những nỗ lực trước đây của tôi đều uổng phí.

"Tuy nhiên, tôi vẫn còn một thắc mắc."

Anh nói rồi tiến lại gần tôi, nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sắc lạnh.

"An Lam nói rằng cô ta đã thôi miên cô trong căn phòng sau khi Dương Bằng chuyển đến, trước đó, cô là người xuất hiện đầu tiên ở hiện trường vụ án, khi đó, cô có xác nhận Dương Bằng đã tử vong chưa hay không?"

Tôi mệt mỏi lắc đầu.

"Không."

"Vậy khi mọi người chuẩn bị rời đi sau khi xử lý hiện trường thì gặp Tiêu Thiệu Vũ ở cửa thang máy sao?"

"Đúng vậy."

Anh cau mày, cầm một tập tài liệu trên bàn lên mở ra và đặt trước mặt tôi.

"Cô đọc cái này đi."

Tôi không hiểu tại sao nhưng vẫn cúi đầu nghiêm túc đọc.

Thật không ngờ, nội dung trong tài liệu khiến tôi khiếp sợ.

Hóa ra, Tiêu Thiệu Vũ và Dương Bằng là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của Tiêu Thiệu Vũ là vợ đầu của cha anh ấy, hai vợ chồng họ từng hoạn nạn có nhau ra biển để lập nghiệp, về sau khi sự nghiệp của họ phát triển thì mẹ của Dương Bằng là người thứ ba chen chân vào khiến cho gia đình của Tiêu Thiệu Vũ tan vỡ.

Khi cha mẹ Tiêu Thiệu Vũ ly hôn, anh mới 7 tuổi và kiên quyết chọn đi theo mẹ.

Mẹ của Dương Bằng thành công trở thành vợ chính, sau khi kết hôn được bảy tháng thì sinh ra Dương Bằng.

Tiêu Thiệu Vũ luôn có một mối hận không thể nào quên đối với hai mẹ con bọn họ...

Ngoại trừ thân thế của Tiêu Thiệu Vũ còn có điều khác khiến tôi còn sốc hơn.

Trang bên phải của tài liệu lại là toàn bộ ghi chép về việc thuê phòng của Tiêu Thiệu Vũ và An Lam.

Nói cách khác, ngay từ đầu Tiêu Thiệu Vũ tiếp cận tôi là có mục đích khác, hơn nữa anh ấy vẫn duy trì mối quan hệ mật thiết với An Lam.

Vậy họ lại đóng vai trò gì trong chuyện tôi kết hôn với Dương Bằng?

Những thông tin này khiến tôi nhất thời sởn cả gai ốc, lạnh sống lưng, thật buồn khi xung quanh tôi không có một ai có thể tin tưởng được.

"Sau khi đọc xong cô có gì muốn nói không?"
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi.

Tôi á khẩu không trả lời được.

Tôi có thể nói gì bây giờ?

Tại một thời điểm nào đó trong cuộc đời, khi phát hiện những người xung quanh đang lừa dối và lợi dụng bạn thì bạn nói xem bản thân đáng thương đến cỡ nào?

Bây giờ, tôi chỉ muốn biết một điều, đó là liệu Tiêu Thiệu Vũ và An Lam có liên quan đến những chuyện hồi trước khi tôi gặp và quen biết Dương Bằng rồi kết hôn với hắn hay không.

Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn không dám hỏi.

"Không."

"Trước đây cô không biết những chuyện này sao?"

"Không biết, tôi không biết gì cả." Tôi run giọng trả lời.

Vẻ mặt của viên cảnh sát dịu đi: "Đừng sợ, cô sẽ có thể ra ngoài mau thôi, sau khi chúng tôi giao chứng cứ và khẩu cung cho phía công tố rồi xác định xem cô có tội cấu kết và bao che hay không, nếu như không có gì thì cô sẽ được thả ra."

Anh ấy nói xong, lòng tôi chợt nhẹ nhõm.

"Cảm ơn."

Viên cảnh sát nhìn tôi gật đầu, trước khi rời khỏi phòng thẩm vấn, anh đột nhiên hỏi tôi: "Đúng rồi, cô đã từng gặp Cố Tuyết chưa?"

Tôi ngẩng đầu lên đầy nghi ngờ, không biết tại sao anh lại hỏi như vậy.

"Là một người tình khác của Dương Bằng chồng cô, cô đã từng gặp chưa?"

"Chưa."

Tôi vội vàng mở miệng phủ nhận, từ khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của Dương Bằng và bắt đầu theo dõi thì tôi chỉ gặp mỗi Lâm Oánh.

Đến giờ vẫn chưa từng gặp Cố Tuyết.

Tuy nhiên trên điện thoại của Dương Bằng lại có hình của cô ta, nhìn qua thì có vẻ là một cô gái dịu dàng và nhã nhặn.

"Sao anh lại đột nhiên nhắc đến cô ta? Cô ta có liên quan gì đến vụ án sao?"

Viên cảnh sát bĩu môi, "Không có, chỉ là đột nhiên tôi nghĩ tới thôi, có lẽ cô ấy không có liên quan gì với vụ án đâu."

"Ồ."

Trở lại trại tạm giam, khi thấy cửa bị khóa lại và viên cảnh sát rời đi, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Không ngờ, sự cảnh giác của họ lại cao như vậy, mức độ nhạy bén của họ đúng là khiến người ta phải khiếp sợ.

7

Vài ngày sau tôi được thả ra.

Việc đầu tiên tôi làm khi ra ngoài là đi tìm Tiêu Thiệu Vũ, muốn hỏi xem rốt cuộc anh ấy có liên quan gì đến những chuyện này.

Anh có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi được thả ra.

Sau đó dùng vẻ mặt dịu dàng bước tới ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ của tôi và hít một hơi thật sâu.

"Khuynh Khuynh, anh rất nhớ em."

Giọng anh vẫn quyến rũ và mê hoặc như trước.

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, chăm chú nhìn khuôn mặt quen thuộc này.

Nghĩ đến tình cảm mặn nồng ngày xưa, tôi không khỏi mềm lòng, duỗi tay ôm eo anh, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.

"Em cũng nhớ anh."

"An Lam nhận tội rồi, anh biết chưa?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, sắc mặt anh sững lại một lúc, sau đó cười nói: "Anh không biết, nhưng mà...Cô ta giết người, nhận tội đền tội cũng là hiển nhiên."

"Anh không đau lòng sao?"

Nụ cười trên mặt của anh cứng lại rồi lùi về sau một khoảng, nghiêng người cầm ly rượu trên quầy bar lên, uống một hơi cạn sạch nước màu vàng trong ly rượu.

"Cô ấy là bạn thân của em, có đau lòng cũng nên là em đau lòng mới đúng."

Anh vậy khiến tôi không thể không cười mỉa thành tiếng.

Nếu viên cảnh sát không cho tôi xem những tư liệu đó thì e rằng tôi đã tin lời anh ta.

Anh ấy luôn như vậy, giả vờ thâm tình nhưng sau lưng lại như một con rắn, máu lạnh và nham hiểm.

Tôi đã từng nghĩ anh là ánh sáng nhưng bây lại phát hiện anh cũng là người phủ bóng tối lên cả cuộc đời tôi.

Nghĩ đến đây, tôi thấy trong lòng mình chợt dâng lên sự ghê tởm và căm hận anh sâu sắc, bất giác cao giọng nói:

"Tiêu Thiệu Vũ, đừng giả bộ nữa, không mệt sao?"

Anh không nói, chỉ nhìn tôi chằm chằm trong khi vuốt ve ly rượu.

"Tôi đã biết mọi chuyện của anh với An Lam, biết cả quan hệ của anh với Dương Bằng, tôi chỉ muốn biết chuyện Dương Bằng kết hôn với tôi có phải do anh thúc đẩy không?"

Mặt anh tối sầm lại vì giọng nói của tôi, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua cặp kính gọng vàng.

Một lúc sau, anh đột nhiên nhếch môi cười, nói từ từ.

"Không sai, là tôi làm."

"Người đó với mẹ mình hủy hoại cuộc đời tôi, bây giờ rơi vào kết cục này cũng đáng. Đáng tiếc tài sản của hắn bị giám sát mất rồi, nếu không thì em cũng lấy được không ít tiền, cũng coi như bồi thường cho những chuyện này."

Run lên vì tức giận, tôi cầm ly rượu trên bàn bên cạnh hất thẳng vào mặt anh ta.

Rượu chảy xuống mặt, hắn tùy ý lau đi, cười nói: "Khuynh Khuynh, tính tình của em vẫn nóng nảy như vậy, anh cứ tưởng trải qua những chuyện này em sẽ trưởng thành hơn."

"Quả thật trưởng thành hơn rồi, sau này sẽ không dễ dàng tin tưởng loại cặn bã như anh nữa."

Tôi tức giận quay người định bỏ đi nhưng anh ta lại vươn tay tóm lấy tôi.

"Em không thắc mắc chuyện của tôi với An Lam à?"

Tôi hất tay anh ra, hờ hững nhìn anh, nói từng chữ một: "Tôi không tò mò, quan hệ của hai người bây giờ không liên quan gì đến tôi."

"Ồ, thật là tàn nhẫn."

"Nhưng Khuynh Khuynh, em thật sự vô tội sao?"

Lưng tôi xiết chặt, tay vô thức nắm thành cú đấm.

"Cái gì em cũng không biết, chỉ là nạn nhân bị lừa gạt như vẻ bề ngoài thôi sao?"

Anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý, nở nụ cười nửa miệng trên môi như thể đã nhìn thấu mọi bí mật của tôi.

Tôi không thể không hoảng sợ, vội vàng chạy trốn.

8

Trở về căn nhà đã mua trước khi kết hôn ở một đêm, ngày hôm sau tôi lái xe đến một nhà hàng gần ngoại thành.

Sau khi bước vào, tôi đi thẳng đến một chỗ ngồi, khẽ hỏi: "Xin chào, ở đây có ai không? "

Cô gái đối diện ngước lên nhìn tôi khẽ mỉm cười.

"Ngồi đi, em chờ chị lâu lắm rồi."

Tôi cười đáp lại, kéo ghế ra ngồi xuống.

Cô nàng nghiêng người rót cho tôi một tách trà: "Chạy xa như vậy có mệt không?"

"Không mệt."

"Mọi chuyện đã xử lý ổn chưa?"

"Cũng ổn rồi, nhưng làm gì cũng phải cẩn thận hơn chút, có lẽ vẫn có người đang theo dõi chị." Tôi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn cô nàng nói.

Cô gái ung dung cười nói: "Vậy mà chị còn dám vội vã tới tìm em như vậy?"

Tôi nhướng mày, cong môi cười nói: "Chẳng phải do quá nhớ bé Tuyết bé bỏng của chị sao."

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, nói một cách tức giận: "Đã là người vào trại giam sao vẫn chẳng ổn trọng gì cả."

Tôi mỉm cười mở thực đơn đưa cho cô nàng, "Được rồi, lỗi của chị, gọi món đi, chị đói rồi."

Sau khi người phục vụ rời đi, Cố Tuyết đứng dậy ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng hai tay nắm lấy cánh tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Tiền đã vào tài khoản rồi Khuynh Khuynh."

Tôi mỉm cười, trong lòng đã sớm biết việc gì giao cho cô nàng mình cũng có thể yên tâm.

Giống như việc tôi nhờ cô nàng tiếp cận Dương Bằng, đồng thời phối hợp với cô ấy lừa gạt lòng tin của Dương Bằng bằng giấy xét nghiệm có thai giả, sau đó để lộ chuyện tôi đã biết Dương Bằng ngoại tình buộc hắn phải tìm cách di chuyển tài sản của mình.

Nhưng hắn không thể chuyển đến chỗ mẹ hoặc cha mình, dẫu sao cũng rất dễ bị tra được.

Mà khi đó, người hắn tin tưởng nhất chính là Cố Tuyết, dù sao trong bụng cô cũng có "đứa con" của hắn.

Theo chỉ dẫn của tôi, Cố Tuyết đã thành công lừa gạt được rất nhiều tài sản, vốn chủ sở hữu và tiền mặt dưới tên của Dương Bằng, trong quá trình tôi bị thẩm vấn, cô ấy đã rửa thành công những tài sản này thông qua các đường dây khác.

Còn có camera ở phòng 302, cũng là do cô nàng đã chuẩn bị trước.

Nếu không có đoạn video đó hướng điều tra của cảnh sát sẽ không thay đổi, tôi cũng không dễ ra như vậy.

Cố Tuyết lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra, đặt lên bàn, nghiêng người nhìn tôi: "Đây, cho chị."

Tôi đẩy đến trước mặt cô nàng, "Em cứ cầm trước đi, chuyện này còn chưa kết thúc, nếu có người điều tra kỹ thì số tiền lớn như vậy rất dễ bị điều tra ra."

Cô bé cong môi, bất đắc dĩ cất thẻ vào túi xách lại.

"Không phải vụ án đó sẽ sớm được đưa ra xét xử sao?"

"Đại khái trong tháng này. Nhưng nghĩ tới tình huống của An Lam chị vẫn hơi không thoải mái."

Nụ cười trên mặt Cố Tuyết nhạt đi, lạnh lùng nói: "Không cho phép chị thương hại ả ta, nhiều năm qua cái gì của chị ả ta cũng muốn nhúng chàm, chị cũng biết rõ chuyện Dương Bằng bức ép ả là do ả cố ý dụ dỗ, chỉ là sau này sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát nên ả mới đến bước đường này."

Không sai.

Tính cả Dương Bằng, ả đã vấy bẩn bốn người đàn ông của tôi.

Mặc dù tôi không có chân thành với những người đó bao nhiêu nhưng cảm giác bị phản bội bởi một người mà mình tin tưởng thực khó nhịn.

Vậy nên sau khi phát hiện ả lại bắt đầu tiếp cận Dương Bằng, đồng thời Dương Bằng còn có những người phụ nữ khác, tôi đã lên một kế hoạch.

"Chị phải biết kẻ chúng ta đối phó chẳng có ai là người tốt cả."

Nghe vậy tôi cười cười, âm thầm nhìn cô nàng: "Vậy chúng ta thì sao hả bé Tuyết? Chúng ta là người tốt sao?"

Cố Tuyết giật mình, không nói gì.

Sau bữa tối, tôi và cô nàng ra ngồi bên hồ sen mà chúng tôi đã từng đến khi còn nhỏ, mãi đến khi trời tối tôi mới trở về căn hộ trong thành phố.

Điều tôi không ngờ tới là Phùng Nghị sẽ đứng ở cửa.

9

Thấy tôi trở về, chú ấy tiến lên hai bước, ánh mắt sắc bén rơi vào trên mặt tôi.

Trái tim tôi run lên, hình ảnh phòng thẩm vấn bất giác hiện lên trong đầu tôi.

Tôi không biết tại sao bây giờ chú ấy lại đến đây?

Chẳng lẽ chú ấy phát hiện...

"Bác sĩ Phùng tìm tôi có việc gì sao?"

Tôi cố nén sự bất an trong lòng và hỏi một cách bình tĩnh.

Chú ấy lấy ra một chồng tài liệu từ trong cặp tài liệu.

"Trần Khuynh, ngay từ đầu cô đã biết Dương Bằng là người như thế nào, vả lại không phải cô biết mối quan hệ của hắn với An Lam và Tiêu Thiệu Vũ ở trong phòng thẩm vấn phải không."

Tôi đưa tay ra nhận tài liệu, sau khi nghe những gì chú ấy nói, tay tôi đột nhiên dừng lại.

Thật vậy.

Mặc dù cuộc hôn nhân của tôi và Dương Bằng có Tiêu Thiệu Vũ đứng sau trợ giúp, nhưng miễn tôi không muốn thì không thể xảy ra được.

Cả ba chúng tôi đều có mục đích của riêng mình.

Tôi ung dung cười, nhìn thẳng vào chú ấy: "Hôm nay bác sĩ Phùng tìm tôi chỉ để nói những chuyện này sao?"

Phùng Nghị nhét tài liệu vào tay tôi và nhìn tôi, "Đúng vậy, cô nên vui mừng vì những bằng chứng hiện tại không thể chứng minh cô đã phạm tội, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một câu, có một số việc nên dừng tay đúng lúc, đừng chờ đến khi gây ra hậu quả xấu rồi mới biết hối hận."

Tôi hiểu ý chú ấy, gật đầu cười: "Được, vậy thì cảm ơn bác sĩ Phùng đã nhắc nhở tôi, nhưng có thể chú nghĩ nhiều rồi, tôi vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật."

Phùng Nghị nghe vậy thì cười khẩy, "Ồ, thật sao? Khi ở trong phòng thẩm vấn cô không tự tin như bây giờ."

Tôi bị câu nói của chú ấy làm cho nghẹn họng, tôi lặng lẽ trợn tròn mắt, mở miệng đuổi người.

"Nếu đã nói xong thì có phải bác sĩ Phùng nên về nghỉ ngơi rồi không?"

Phùng Nghị không giấu diếm, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi và nói: "Tôi đã biết chuyện của Cố Tuyết, mặc dù rất đồng cảm với những gì đã xảy ra với cô ấy nhưng tôi không muốn cả đời hai người phải sống trong thù hận, nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai người đều sẽ bị hủy hoại."

Trái tim tôi thắt lại ngay lập tức, đôi mắt tôi nhìn chú ấy vô thức bùng lên một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ.

Tôi không ngờ chú ấy sẽ điều tra đến Cố Tuyết nhanh như vậy.

Tôi ổn định tâm thần, "Bác sĩ Phùng tiếng tăm lừng lẫy quả nhiên lợi hại. Nhưng tôi rất tò mò đây không phải là công việc của cảnh sát sao, sao không phải là họ đến tìm tôi?"

"Nếu người tìm cô là họ thì lúc này cô đã ở phòng thẩm vấn chứ không phải nhàn nhã đứng trước cửa nhà tranh cãi với tôi đâu."

Dừng một chút, chú ấy tiến lên một bước, đến gần tôi: "Tôi tìm tới cô là muốn khuyên nhủ cô, không muốn cô lầm đường lạc lối."

"Cảm ơn bác sĩ Phùng, chuyện đã điều tra rõ ràng, tôi và Cố Tuyết cũng không phạm tội gì, bác sĩ Phùng còn lo lắng gì nữa?"

"Không còn, tự cô giải quyết cho ổn thỏa."

Sắc mặt Phùng Nghị trở nên lạnh lùng, chú rút tư liệu ra khỏi tay tôi nhét vào túi, sau đó nhìn tôi đầy ẩn ý rồi quay người rời đi.

Chú ấy vừa đi khỏi, tôi vội vịn vào tường để khỏi ngã vì run chân.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi run rẩy lấy điện thoại trong túi ra và gọi cho Cố Tuyết.

"Bé Tuyết, gần đây cẩn thận một chút."

"Ừm, em biết rồi." Nghe thấy hơi thở của cô nàng hơi nặng nề, ngữ khí cũng nghiêm túc.

Với sự ăn ý bao năm nên tôi không cần nói gì thêm thì cô nàng cũng đã hiểu ý tôi rồi.

Sau khi vào nhà, tôi lấy một cuốn album ảnh trong két sắt ra, trong đó có ảnh chụp tôi và Cố Tuyết khi còn nhỏ nhưng cũng chỉ đến 6 tuổi mà thôi. Sau này cha mẹ Cố Tuyết bất hạnh qua đời trong một vụ tai nạn xe, bà nội Cố Tuyết không chịu nổi đả kích nên cũng qua đời sau vài tháng. Bí thư thôn quyết định gửi em vào trại trẻ mồ côi ở trên huyện.

Từ đó về sau Cố Tuyết rơi vào địa ngục.

10

Sau khi thi đậu cấp ba tôi mới rời khỏi thôn nhỏ trên núi đi đến trên huyện.

Lúc đó suy nghĩ đầu tiên của tôi là đi tìm Cố Tuyết, xem em ở cô nhi viện thế nào.

Nhưng tôi không ngờ cái gọi là trại trẻ mồ côi này thực tế lại là chốn ma quỷ thối nát khiến người ta ghê tởm.

Khi tôi gặp được Cố Tuyết, quần áo trên người cô bé hơi rách nát, đi cùng với em là một giáo viên đời sống với vẻ mặt nghiêm túc.

Cô ấy yêu cầu chúng tôi nói chuyện nhanh lên, lát nữa còn có lãnh đạo đến thị sát.

Lúc đó tôi chỉ là một học sinh lớp mười, chưa nhìn thấy mặt tối của thế giới này nên không nghĩ theo hướng khác.

Chỉ là thân thể Cố Tuyết run lên không kiểm soát được khi nghe lời này, tôi cũng cảm thấy khá kỳ quái.

Bởi vì giáo viên đời sống ở bên cạnh nên Cố Tuyết không nói gì, chỉ nói với tôi em sống rất tốt bằng khuôn mặt xanh xao, bảo tôi đừng mong nhớ em quá.

Tôi chia sẻ với em những điều thú vị mà tôi đã trải qua và nhìn thấy trong mấy năm qua, sau đó tôi gỡ cặp sách xuống, nhét tất cả những món ăn vặt rẻ tiền cho em rồi định rời đi.

Tôi vừa đứng dậy bước một bước thì Cố Tuyết liền nắm lấy tay áo tôi, ánh mắt như cầu xin.

Tôi không biết tại sao nên chỉ nhìn em một cách ngây ngốc.

Giáo viên đời sống ở bên cạnh nhìn thấy thế thì đi tới kéo cô nàng, "Được rồi, được rồi, nếu luyến tiếc không nỡ bỏ bạn của con thì lần sau cô bé lại đến nữa."

Tôi cũng nghĩ vậy nên vui vẻ ra về.

Nhưng không ngờ sau này khi tôi đi tìm em lại tôi luôn được báo em không có ở đó, nói em đã được đưa lên tỉnh đi học.

Khi tôi gặp lại Cố Tuyết đã là lúc vào đại học.

Là em đến tìm tôi, khi tôi nhìn thấy em quần áo vẫn còn rách nát, đầu tóc bù xù, trông rất tiều tụy.

Lòng tôi thắt lại, tôi đưa em vào một khách sạn gần trường đặt phòng để em tắm rửa sạch sẽ mở phòng, còn tôi thì ra ngoài mua quần áo cho em.

Sau khi trở về, em thay quần áo xong mới kể hết những chuyện mình đã trải qua.

Hóa ra trại trẻ mồ côi là do mẹ của Dương Bằng và những người khác cùng thành lập, nhìn bên ngoài thì giống trại trẻ mồ côi nhưng thực chất là hoạt động ngầm để ép buộc trẻ vị thành niên tham gia vào các giao dịch phi pháp.

Khách hàng của họ đều là những kẻ biến thái, lãnh đạo mà giáo viên đời sống nói muốn tới thị sát năm tôi gặp Cố Tuyết thực ra là ám hiệu những khách hàng đó đến cửa.

Sau đó họ hàng của một đứa trẻ nhận thấy có điều gì đó không ổn nên đã gọi cảnh sát, qua điều tra mới phát hiện ra mặt tối đằng sau nó.

Thật không may là mẹ của Dương Bằng rất thận trọng, bà không bao giờ lộ mặt cũng không tham gia vào, trong quá trình điều tra bà chỉ là người quyên góp cho trại trẻ mồ côi, bà tuyên bố mình không biết trại trẻ mồ côi mà bà đã quyên góp lại dùng tiền của của mình để làm những việc như vậy.

Lại thêm sự giúp đỡ của bố Tiêu Thiệu Vũ nên đã thoát tội thành công.

Sau khi cô nhi viện giải tán, những đứa trẻ đó được sắp xếp lại, Cố Tuyết cũng đã mười tám tuổi nên một mình trực tiếp đi bộ đến lên tỉnh.

Trái tim tôi không khỏi nhói lên sau khi nghe những chuyện này xong, nước mắt chảy dài trên mặt mà tôi không hề hay biết.

Tôi ôm lấy em, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi bé Tuyết, tất cả là lỗi của chị, đều tại chị không kịp thời phát hiện, đều tại chị cả."

Em vỗ lưng tôi, nhẹ nhàng nói: "Không phải lỗi của chị, em không trách chị."

Em đã trải qua bao nhiêu khó khăn mà vẫn có thể an ủi tôi như thế này, lúc đó tôi chỉ cảm thấy mình thật bất tài, không thể bảo vệ tốt cho em.

Suốt đời tôi sống an nhàn ổn định lại không biết em đang vùng vẫy trong vũng bùn, lúc đó chắc em phải sợ hãi và bất lực biết bao.

Tôi sụt sịt, ngồi thẳng dậy hỏi: "Từ huyện đến tỉnh hơn trăm cây số mà em cứ đi bộ thế à?"

Em cắn môi khẽ gật đầu, tim tôi lại đau đớn.

Sau đó, tôi đưa em đi ăn, đưa cho em tất cả chi phí sinh hoạt mà tôi có, đồng thời bảo em ở khách sạn trước.

Đến kỳ nghỉ cuối tuần, tôi đưa em ra ngoài tìm một công việc bao ăn bao ở rồi thu xếp tốt cho em.

"Bây giờ bé Tuyết làm việc ở đây nhé, chỗ này cách trường học của chị rất gần, em có thể tới tìm chị bất cứ lúc nào."

Em ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn nắm chặt cánh tay tôi.

Tôi không đi, ở lại với em đến tối mới về trường học lại.

Dẫu sao bây giờ người duy nhất em có thể tin tưởng và dựa vào là tôi.

Ngày tôi tốt nghiệp đại học, em đến tặng hoa chúc mừng, tôi cũng kể cho em nghe về kế hoạch trả thù mà tôi đã nghĩ ra trong mấy năm qua.

Trong kế hoạch ban đầu không có An Lam.

Nhưng ả ta đột ngột bước vào cuộc sống của tôi, lôi kéo tôi một cách nhiệt tình và muốn làm bạn với tôi.

Có lẽ điều này định kết cục của ả.

11

Sau đó, Cố Tuyết và tôi lấy tài sản được chuyển từ Dương Bằng chuyển tới thành phố khác sống.

Sau mười năm yên ổn, một hôm Cố Tuyết đột nhiên hỏi tôi: "Khuynh Khuynh, An Lam giet Dương Bằng thật à?"

Lông mày tôi giật giật.

"Phải cũng không phải."

Cố Tuyết nhìn tôi nghi hoặc.

"Ả nghĩ Dương Bằng đã chet rồi, nhưng khi chị bước vào phòng hắn vẫn chưa chet."

Hai mắt Cố Tuyết trợn to, "Cho nên, thật sự là. . . "

Tôi cười nhẹ, đặt món trứng chiên vào đĩa và đưa đến trước mặt em.

"Là chị. Nếu không đập thêm thì hắn có thể được cứu sống."

Cố Tuyết gật đầu với vẻ mặt phức tạp, cúi đầu ăn bữa sáng tôi làm.

Mà bí mật đó sẽ bị chôn vùi hoàn toàn theo thời gian.

Dẫu sao chuyện xảy ra trong căn phòng kia chỉ có tôi và Dương Bằng đã chet mới biết thôi.

Tôi chỉ mong bé Tuyết của tôi có thể bình thản an ổn sống phần đời còn lại.

Tất cả những thống khổ và trắc trở em phải chịu trong nửa đời trước đã được giải quyết.

"Khuynh Khuynh chiên trứng không bỏ muối, nhạt nhẽo quá."

Câu nói của em kéo tôi ra khỏi hồi ức, tôi cười lấy ngón tay chọc vào đầu em: "Ăn ít muối thôi, béo lên đấy".

 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top