ZingTruyen.Top

Vi Luoi Ma O Day


Giới thiệu:

Tôi đã mở một cửa hàng nhỏ dưới địa phủ.

Bởi vì địa phủ không có hàng nên tôi chỉ có thể báo mộng cho bạn trai, nhờ anh ấy đốt giúp cho một ít.

Một tháng sau, bạn trai tôi nổi giận.

"Sau khi c.h.ế.t em chơi high quá đấy nhỉ! Cái đống đồ chơi này, sao hồi còn sống em lại không nghĩ đến chuyện thử cùng anh chứ?"

Một năm sau khi tôi mất, tôi quyết định sẽ làm ăn nhỏ dưới địa phủ.Khảo sát một thời gian, tôi phát hiện ra ở đây thế mà chẳng có cửa hàng tình nhân nào cả.Nhìn thấy cơ hội kinh doanh, tôi lập tức dồn hết tiền tiết kiệm để mở cửa hàng.Nhưng mà mặt bằng đã có rồi, hàng hoá thì phải lấy ở đâu đây ta?Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bắt đầu đánh chủ ý lên gã bạn trai của nợ* của mình hồi trước.Dùng chút tiền giấy cuối cùng mua chuộc Mộng Quan, tối hôm đó, tôi tiến vào giấc mơ của anh ấy.

"Ông xã, ông xã, người ta nhớ anh nhiều lắm á."

Đã một năm không gặp rồi, Lục Uyên# trông có vẻ chín chắn hơn trước nhiều.Anh ấy vẫn mặc bộ đồ ngủ mà năm đó chúng tôi cùng nhau mua, mái tóc có vẻ lâu ngày không được cắt tỉa mềm mại xoã tung trên đỉnh đầu, thân hình đã gầy đi nhiều so với trước, chỉ có bộ dạng tuấn tú đẹp trai c/h/ế/t người kia là vẫn không thay đổi gì cả.

Anh ấy không cảm xúc gì nhìn tôi, ánh mắt còn hết sức thờ ơ.

Trái tim tôi như thắt lại, tên cẩu nam nhân này không phải là đã quên tôi rồi đấy chứ!Ngay khi tôi đang muốn làm gì đó để khơi gợi lại trí nhớ kém cỏi đến mức đáng thương của hắn, thì Lục Uyên cuối cùng cũng mở miệng "ừm" một tiếng coi như đáp lại.Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn nhớ tôi là tốt rồi.

Tiền ít nên Mộng Quan chỉ cho tôi có năm phút nhập mộng.

Không có thời gian để ôn lại cảm tình cũ, tôi chỉ có thể căng da đầu dán chặt vào người Lục Uyên. "Ông xã à, những ngày tháng không có anh em cô đơn lắm ý, nếu anh có thể giúp em với thì tốt rồi.""À? Giúp thế nào?""Dễ ấy mà, anh gửi cho em mấy thứ đồ để em DIY** là được rồi."Thời gian có hạn, vì vậy, tôi báo hết một mạch danh sách nhập hàng đã nghĩ sẵn từ trước ra với 

anh ấy.

Ngay sau đó, tôi phát hiện ra vành tai của Lục Uyên... thấy rõ bằng mắt thường đang đỏ lên.Anh ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng tôi còn chưa kịp nghe thì Mộng Quan đã chấm dứt cõi mộng của tôi rồi.

Sau khi về, trái tim tôi cứ nhảy lên nhảy xuống thất thường, thật ra về chuyện Lục Uyên liệu có đốt cho tôi cái gì không, tôi cũng chẳng có tí chắc chắn nào.

C/h/ế/t đã một năm rồi, anh ấy thậm chí còn chưa đốt một tờ tiền giấy nào cho tôi cả. Nhưng tôi lại không biết tìm ai khác ngoài anh nữa.Cũng không thể để cha già và mẹ già của tôi đốt cho tôi những thứ này được!


Hồi hộp chờ đợi ở trạm giao dịch bưu chính khoảng ba bốn ngày, ngay khi tôi cho rằng lần này thất bại rồi thì cuối cùng cũng nhận được gói hàng gửi cho tôi từ dương thế.Tôi mừng khôn xiết khi nhìn thấy chữ "Uyên" rồng bay phượng múa viết ngay trên đầu.Mở gói hàng ra, các mục từ danh sách tôi đã gửi trong cõi mộng đều không sót tí nào nằm ở đó.Trời xanh ơi, lần này Lục Uyên rốt cuộc cũng đã làm được một chuyện người làm rồi!


Những thứ mà Lục Uyên gửi cho tôi thực sự có thể coi là phân bọ cạp trong chốn âm phủ này - duy có một***.Dù sao thì đâu có ai sẽ không biết xấu hổ để gia đình đốt cho mấy thứ này phải không?Cửa hàng vừa khai trương đã lập tức thu hút vô số ma quỷ săn đón.Ngay sau đó, tất cả các món hàng đều được bán sạch.


Những hồn ma dưới âm phủ muốn bước vào cõi mộng của người trên trần thế sẽ phải trả cái giá không hề rẻ, nhưng tôi vẫn nâng cao hào khí "thả con săn sắt bắt con cá rô##", mang theo tất cả thu nhập gần đây của mình, hùng hổ tới văn phòng quản lý cõi mộng, đập toàn bộ đống vàng mã đó xuống trước mặt Mộng Quan."Lần này, tôi muốn một giờ!"...Lục Uyên không ngủ nhiều lắm, sau khi đánh bài với Mạnh Quan mấy tiếng đồng hồ, tôi cuối cùng mới đợi được lúc anh ấy đi ngủ.Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng."Anh đi ngủ muộn quá rồi đấy."


Lục Uyên hình như vẫn đang ở công ty, áo sơ mi hơi nhăn lại, gò má tái nhợt đỏ ửng, giống như vừa mới từ tiệc xã giao trở về, nằm liệt trên sô pha của phòng làm việc.Tôi bước tới hít hít mũi, "Lại còn uống rượu à?"


Anh nhìn tôi ngây người vài giây, xác nhận ra tôi là ai rồi mới từ từ thu hội lại ánh mắt, lần nữa "ừm" một tiếng.Dù sao thì cũng có nhiều thời gian nên tôi thong thả khoanh chân ngồi xuống."Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình chứ, còn trẻ lại cứ thức khuya và uống nhiều quá vậy. Anh có biết là ở bên đó em đã phải chờ bao lâu mới đợi được anh đi ngủ không hả?"Lại còn hại tôi mất thêm một trăm vàng mã vào tay Mộng Quan nữa.Lục Uyên cười lạnh.


"Em còn quan tâm đến sinh t.ử của anh cơ à, đã một năm qua rồi cũng chẳng thấy em tới gặp anh lần nào.""Em đương nhiên là quan tâm rồi! Còn không phải... Không phải là vì lúc trước không có cơ hội sao, chẳng phải giờ em đã tới rồi à."Tôi ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu Lục Nguyên thật sự c/h/ế/t đi thì sẽ không còn ai cung hàng cho mình nữa rồi.


Tôi gãi gãi đầu, đi thẳng vào chủ đề chính, "Cái đó... Mấy thứ đồ anh đốt cho em lần trước, em đã nhận được rồi."Lục Uyên nhướng mày, chờ đợi những lời tiếp theo của tôi.Tôi nuốt một ngụm nước bọt, "Tức là nói, có... có thể đốt thêm cho em được không?"Nghe vậy, Lục Uyên nở nụ cười.Anh cười đến nỗi chiếc răng cọp nhỏ ẩn sâu bên trong cũng lộ cả ra."Trần Niệm An, có phải ở dưới đó em đang giấu tôi nuôi chó**** không hả?"Tôi lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, "Tuyệt đối không có! Em chỉ tự mình chơi thôi...""Em đã thích chơi đến thế thì tại sao khi còn sống lại không nghĩ đến chuyện cùng anh thử xem chứ?"


Không nghĩ đến chuyện cùng anh thử xem chứ...Cùng anh thử xem chứ...Thử xem chứ...Một loạt hình ảnh bị bôi mosaic chợt xuất hiện trong tâm trí tôi, tôi lập tức mặt đỏ tai hồng chạy trốn ra khỏi cõi mộng.


Khi quay lại, Mộng Quan đang vắt chéo hai chân chơi game xếp hình Tetris.Cái máy chơi game dành cho trẻ em đó là do con trai của ông ấy đốt cho năm ngoái.Cả ngày ông đều mang theo nó, coi nó như trân bảo.Thấy tôi đi ra, ông ấy đút máy chơi game vào túi, "Còn tận hai mươi phút nữa cơ mà, sao ra sớm vậy?"


Tôi lại nghĩ đến lời nói của Lục Uyên, vỗ vỗ khuôn mặt thất thần của mình, nói: "Hai mươi phút đó giữ lại đi, lần sau tôi lại dùng."Nói xong, không đợi Mạnh Quan đáp lại, tôi đã vội vội vàng vàng chạy đi.Cuộc đàm phán lần này coi như thất bại rồi.Tôi không thể lừa gạt Lục Uyên đốt thêm hàng cho tôi nữa.


Đám khách ma suốt ngày tới cửa hàng của tôi để hối thúc khiến tôi cũng sứt đầu mẻ trán.Ngay khi tôi đang nghĩ đến chuyện tìm thêm một vài kênh cung cấp khác, trạm giao dịch bưu chính đã liên hệ với tôi, nói rằng có bưu kiện từ dương gian gửi đến cho tôi.Chữ "Uyên" trên nắp hộp sáng lấp lánh ánh vàng, lay động trái tim tôi, mở ra thì thấy tràn ngập đều là những thứ tôi muốn, chủng loại thậm chí còn phong phú hơn cả lần trước.Ngoài ra còn có rất nhiều loại mà trước nay tôi chưa thấy bao giờ.Lục Uyên là vị thần tài phương nào vậy trời!


Tôi đang nóng lòng muốn đem toàn bộ chúng ra đặt lên kệ trưng bày thì lại chợt thấy một tấm thẻ bị ấn ở phía dưới cùng.Chính Lục Uyên đã viết bằng bút dạ đen rồi đốt nó.Nét chữ sinh động và hữu lực: "Lần sau muốn đồ vật của anh thì hãy viết báo cáo về trải nghiệm sử dụng rồi đọc cho anh nghe. Mỗi kiện sản phẩm không dưới 800 chữ."Báo cáo trải nghiệm người dùng?


Không dưới 800 từ?Tôi kiểm kê lại số hàng mà Lục Uyên đã gửi cho tôi.Đống báo cáo đó về cơ bản là sẽ có kích cỡ của một cuốn tiểu thuyết!Sao trước đây tôi hề không biết Lục Uyên có sở thích này chứ!...*Nguyên văn là "我当年的冤种男朋友": Tra hoài không hiểu cái từ "冤种" kia là bóng gió cái gì nữa luôn, ai biết chỉ mình với **DIY: Do It Yourself – tự mình "làm" lấy ấy mà***蝎子拉屎—独一份 (Phiên âm: Hạt tử phân – độc nhất phân): Mình nghĩ nát óc thì ngộ ra đây có thể là một kiểu chơi chữ của Trung. Trong câu "độc nhất phân" (dịch nghĩa: chỉ có một), thì từ "độc" (独) đồng âm với từ "độc" (毒) trong từ "độc hại/ chất độc"; còn "phân" (份) đồng âm với từ "phân" (粪) mang nghĩa là "". Cả câu đồng âm là "毒一粪" (Độc nhất phân) ý là bọ cạp thì đến "cũng độc" ấy mà


****Giấu tôi nuôi chó: ý chỉ việc ngoại tìnhThành thật mà nói thì, tôi chưa bao giờ sử dụng bất kỳ thứ nào trong số những thứ này.

Nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm kiếm tiền của tôi.

Tôi lập tức mở ra hoạt động đánh giá trải nghiệm người dùng, bất kỳ ai có bài đánh giá dài hơn 800 từ đều sẽ được tặng phiếu giảm giá của cửa hàng.Dưới sự tiếp thị khéo léo của tôi, trong vòng một tuần, tôi không chỉ bán hết hàng mà còn nhận được một xấp báo cáo đánh giá dày cỡ cuốn từ điển.Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đến văn phòng quản lý cõi mơ, còn chưa kịp nói gì thì Mộng Quan đã hỏi trước: "Lại muốn nhập mộng à?" "Dạ vâng."


Mộng Quan nhíu mày, "Chẳng có người chết nào mỗi ngày bỏ ra nhiều tiền như vậy để nhập vào giấc mơ của người sống cả, thậm chí Steve Jobs sau khi hạ thổ cũng không khoe khoang như cô vậy."Tôi híp mắt cười, "Tôi đang kiếm thêm cho chú còn gì ạ.""Vậy thì tôi thực sự phải cảm ơn cô rồi ha."Mộng Quan mở cửa chính của nhập mộng, tôi còn cứ tưởng sẽ lại phải đợi lâu lắm nhưng không ngờ là lần này lại vô cùng suôn sẻ.


Sau khi tiến vào cõi hư ảo, tôi nhìn lướt qua đồng hồ, mới có đúng bảy giờ chiều."Sao anh đi ngủ sớm dữ vậy?"Nhìn lại lần nữa, Lục Uyên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm và một chiếc quần tây hưu nhàn, tóc có vẻ như đã được chải chuốt và xịt keo kỹ lưỡng.Cổ tay phải của anh ấy đang đeo chiếc đồng hồ tôi đã tặng hồi trước, dây đeo có hơi bạc màu nhưng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất quý tộc của anh ấy.


Ai sẽ mặc thế này để đi ngủ chứ?Tôi nghi hoặc, "Không phải hôm nay anh biết em sẽ đến nên cố ý chờ em đấy chứ?"Đáp lại là tiếng cười đầy chế nhạo của Lục Uyên.Thôi, coi như tôi tự mình đa tình vậy.


Lục Uyên ngồi ở trên ghế xoay, giống như ông cụ non, dùng những ngón tay thon dài gõ gõ trên tay vịn, "Lại tìm anh muốn hàng à? Hôm trước giao bài tập cho em đã làm xong chưa?"Lại còn bài tập nữa.Thật sự cho mình là nhân vật gì đó rồi.Nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, tôi lấy báo cáo trải nghiệm người dùng mà mình đã thu thập được trong túi ra, dâng lên bằng cả hai tay, "Trải nghiệm người dùng mà ngài yêu cầu tiểu nhân đều đã viết cả ra đây rồi, mời ngài xem lại."


Lục Uyên nhận lấy lật xem, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, "Đây đều là do em tự mình dùng hết rồi viết?"Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại.Trước khi đến đây tôi đã đọc nội dung và xóa hết những cái tên liên quan rồi, chẳng lẽ vẫn có cá lọt lưới sao?Vừa trả lời "phải", tôi vừa không yên tâm 

thò đầu tới, cũng muốn xem thử xem.

Lục Uyên lật đến một trang, "Em tự đọc to lên xem."Tôi chớp chớp mắt, đọc chỗ anh ấy chỉ: "Trải nghiệm người dùng cực kỳ xuất sắc, cả quá trình đều muốn làm chuyện đó đó với nam thần. Quả nhiên ứng nghiệm một câu, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu".Đây coi như tình chân ý thật, có lễ có phép.


Tôi không thấy xấu hổ hỏi lại, "Xin hỏi có vấn đề gì à?"Lục Uyên nhướng mày, "Nam thần của em là ai?"Chết tiệt, hoá ra là "gài" tôi ở đây!"Ngài nghe em giải thích, em không có ý đó, em chỉ là muốn nói..."Cái này tôi giải thích thế nào được!


Cuối cùng, tôi chỉ có thể cứng cổ đáp lại câu: "Anh... anh chính là nam thần của em!"Nghe thấy lời này, mắt thường cũng thấy sắc mặt của Lục Uyên lập tức tốt hơn rõ rệt.Ngay cả khóe miệng vạn năm chưa từng cong cũng hơi nhếch lên, giữa mày toát lên một chút thỏa mãn.


"Coi như biểu hiện của em không tệ, muốn gì thì cứ nói đi."Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen Lục Uyên, tôi chợt phát hiện ra anh ấy siêu đẹp trai!Tôi không nhịn được mà nhào tới, ôm lấy Lục Uyên "moa" một tiếng rõ to, "Ông xã vạn tuế!"Lục Uyên hiển nhiên hơi sửng sốt một chút, dường như không thể tưởng tượng được vươn tay sờ sờ mặt của tôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi, con ngươi hơi giãn ra.Tôi biết anh ấy muốn hỏi gì, mở miệng nói, "Đây là một giấc mơ mà."Cõi mơ là cõi hão huyền.


Nhưng nó cũng là sự tồn tại chân thực duy nhất giữa hai giới Âm - Dương này.Nói xong, tôi thấy Lục Uyên hai mắt đỏ hoe. Một lúc lâu sau, anh mới thu bàn tay đặt trên mặt tôi lại.Chuông reo, lại đến giờ chia tay.Tôi nói, "Lục Uyên, anh đốt thêm cho em nhiều đồ hơn nhé."Lục Uyên không trả lời tôi.Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ làm được....Nhờ sự giúp đỡ của Lục Uyên, công việc kinh doanh của tôi bắt đầu khởi sắc.Với tốc độ chiêu tài này, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chẳng mấy tháng nữa tôi sẽ leo được vào top 100 con ma giàu có nhất khu vực Đông Nam.Đáng tiếc là tôi cũng chẳng tiết kiệm được đồng nào.Tất cả số tiền tôi kiếm được đều đã dùng để đi gặp Lục Uyên cả.


"Cô cứ không biết tiết chế thế này là không ổn rồi."Bộ dạng tiêu tiền như nước của tôi khiến Mộng Quan cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, cảnh cáo tôi: "Cô đã chết rồi, người – ma khác biệt, cô cứ mãi đi vào yêu đương với một người sống thì ra cái gì cơ chứ!"


"Ai, ai, ai yêu đương chứ! Tôi chỉ là đi nhập hàng thôi!" Tôi hất cằm lên không chịu thừa nhận. "Tôi là vì sự phát triển bền vững của doanh nghiệp, và đây cũng chỉ là vốn đầu tư chiến lược trong giai đoạn đầu.. "


"Hừ, nói với cô cô còn không chịu hiểu."Mạnh Quan không tiện tức giận, "Nói với cô cũng chẳng có ích lợi gì, lăn lăn lăn, lập tức lăn vào cho tôi."Khi cõi mơ mở ra, Lục Uyên đã chờ sẵn đợi tôi.


Tôi rất tự nhiên chạy tới, ôm eo Lục Uyên, vùi mặt vào trong ngực anh, ngọt ngào hô lên: "Ông xã!"Lục Uyên nhoẻn miệng cười muốn vươn tay ôm lấy tôi, nhưng lại vô lực mà rút lại.Tôi không nhận ra sự khác thường của Lục Uyên, trong lòng có chút kích động, "Lần này chúng ta có thể gặp mặt những hai tiếng, anh có vui không hả?""Ừm."


Tôi dựa vào người Lục Uyên, lải nhà lải nhải, "Anh có biết mấy ngày trước em đã nhìn thấy ai dưới địa phủ không? Là lão Trương, chính là lớp trưởng lớp trung học cũ của chúng ta ấy, em nghe nói cậu ta chết vì bệnh ung thư. Aiz, anh nói xem, cậu ta vẫn còn trẻ như thế cơ mà, còn vừa mới kết hôn năm ngoái, phải không? "


Vừa dứt lời đã cảm nhận được thân thể Lục Uyên cứng đờ. Anh không trả lời tôi mà lại hỏi: "Nếu bây giờ anh chết, anh cũng sẽ có thể gặp được em sao?"Tôi mất vài giây phản ứng mới nhận ra Lục Uyên đang nói gì."Sao anh lại có suy nghĩ như vậy hả? Lục Uyên, anh không thể chết được! Anh phải sống thật tốt!"


"Tại sao chứ?"Lục Uyên nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu."Hồi đó em có thể ra đi dễ dàng như vậy, tại sao anh lại không thể?""Đó là do tình hình khác nhau mà. Em đã cứu mạng một người, cũng coi như là một vị anh hùng trên báo đài nhỉ? Còn anh sẽ là gì? Hơn nữa, bố mẹ của em còn có chị gái em chăm sóc, em độc thân một mình ra đi thì không sao. Nhưng bố mẹ anh chỉ có mỗi anh là con trai duy nhất. Tương lai họ già rồi cũng chỉ có thể dựa vào mình anh thôi. "


"Độc thân một mình?" Lục Uyên nhìn tôi, "Trần Niệm An, khi em liều mạng cứu người, em có nghĩ đến anh không? Đôi khi anh lại phải hoài nghi, liệu em có từng thực sự yêu anh không?"Đôi mắt Lục Uyên như nhiễm thuỷ quang, hít sâu vài cái mới bình tĩnh trở lại."Không phải như thế."Tôi lắc đầu muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói gì thì cõi mơ đã bắt đầu tan vỡ.Tôi bị buộc phải thoát ra ngoài.


"Chuyện gì xảy ra thế?"Tôi chạy đến bên Mộng Quan, "Không phải chú nói có thể kéo dài đến hai tiếng đồng hồ à, sao bỗng nhiên lại kết thúc trước khi thời gian hết?"Vẻ mặt Mộng Quan cũng đầy khó hiểu, "Không nên là vậy chứ, chẳng lẽ hệ thống phát sinh ra vấn đề gì?"


Chúng tôi đã thử thêm vài lần nữa nhưng đều không thành công.Thật là một cái hệ thống rác rưởi, tôi đã tốn nhiều tiền như vậy mà vẫn không thể đổi được cái tốt hơn à!Hôm đó tôi đã không thể đợi được Mộng quan mở lại cửa cõi mơ nên đành phải trở về.Thế mà ngày hôm sau, tôi vẫn không thể vào được giấc mơ của Lục Uyên.


"Vẫn chưa sửa xong ư?""Nó không hề bị hỏng." Mộng Quan cau mày, "Đã kiểm tra mà không phát hiện ra vấn đề gì cả."Vậy tại sao tôi lại không thể tiến vào?Mộng Quan suy đoán, "Có thể là anh ta không ngủ.""Không thể nào, Lục Uyên sẽ không để cho tôi đợi lâu như vậy. Anh ấy biết tôi sẽ vào trong mộng, mỗi lần đều là vừa tới đã gặp ngay mà."Vừa nói xong, tôi đã lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.Vừa tới đã gặp?


Làm sao mà con người có thể luôn ở trong trạng thái ngủ để tôi có thể gặp được mọi lúc cơ chứ?Rõ ràng là Mộng Quan cũng nhận ra điều không ổn đó.Tôi túm lấy cánh tay của Mộng Quan, "Mộng Quan, nếu có người đột nhiên bị hôn mê, tôi cũng sẽ bị đẩy ra khỏi mộng sao?"


"Nếu cô hôn mê, cô sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, và cánh cửa dẫn đến cõi mơ cũng sẽ đóng lại."Mộng Quan khuyên nhủ tôi: "Cô đừng nghĩ lung tung, anh ta cũng đâu phải kẻ ngốc, có ai sẽ giữ cho mình ngủ suốt để chờ gặp được cô chứ. Có thể là mấy ngày nay bận quá rồi, đợi thêm chút là lại có thể gặp được nhau rồi!."


Nhưng tôi đã đợi rất lâu cũng không thấy Lục Uyên đâu.Số hàng mà anh ấy hứa sẽ đốt cho tôi cũng đã tuyệt tích.Lục Uyên... rốt cuộc là làm sao vậy?


Tôi đã không còn nguồn thu nữa, lại về với trạng thái đầu tiên khi vừa mới đến địa phủ.Giờ thì tôi chỉ còn có thể sử dụng vài chục phút dư ra từ lần gặp cuối cùng với Lục Uyên. Để có thể gặp được anh ấy sớm hơn, tôi đã ngồi chồm hỗm luôn bên cạnh Mộng Quan chờ đợi.Ông ấy cứ ngồi chơi Tetris còn tôi thì cứ ngồi bắt chuyện với ông ấy, "Con trai chú bao lớn rồi ạ?"Mộng Quan suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Tôi đi từ hồi thằng bé mới có bảy tuổi, tính ra thì năm nay cũng phải mười bốn tuổi rồi.""Chú cũng mất bảy năm rồi thế mà con trai vẫn còn đốt cho chú máy chơi game, thật sự là quá hiếu thảo.""Con trai từ nhỏ đã rất thân thiết với tôi mà."


Nhắc đến con trai mình, Mộng Quan lại cười ngây ngô, "Đây là món đồ chơi cuối cùng tôi mua cho thằng bé trước khi chết. Ước chừng là nó đang giận dỗi với tôi, trách tôi sau khi chết vẫn luôn không có tới gặp nó."Không có tiền thì sẽ không thể nhập mộng.Tô hơi tò mò, "Người nhà chú không đốt tiền giấy cho chú sao ạ?""Không đốt, cũng có lẽ là họ hận tôi."


Những ngón tay thô ráp của Mộng Quan vuốt ve viền của máy chơi game. Khuôn mặt góc cạnh chợt giăng mây kéo mưa như thể đang lạc trong hồi ức."Tôi thuộc loại đột tử ngay khi đang lái xe, chết đột ngột quá, lúc đó tôi vẫn đang trên đường đi làm về, để lại vợ con, để lại cô nhi quả phụ không nơi nương tựa... Họ hận tôi là đáng lắm."Nói tới đây, ông thở dài một hơi: "Nói thật với cô, tôi làm quỷ sai cũng chỉ vì muốn dành dụm ít tiền để gặp lại mẹ con họ, nhân tiện tích chút âm đức xem xem có lo được cho vợ con tôi phần nào không..."


Quỷ sai cũng coi như là công chức của âm phủ, lương chẳng bao nhiêu nhưng công đức tích luỹ thì gấp bội.Đây chính là câu "mỗi con ma đều có một tâm sự", kiểu đàn ông cao lớn thô kệch như Mộng Quan, lại cũng có một tâm hồn rất tinh tế.


Nhắc đến con trai, miệng của Mộng Quan lại không nhàn rỗi, "Con trai tôi giống mẹ nó hơn, bộ dạng rất đẹp trai."Tôi nghi ngờ liếc qua khuôn mặt vuông vức trước mặt, rõ ràng là không tin.Mộng Quan biết ngay nghi ngờ của tôi, từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, "Cho cô xem đấy."Tôi cúi xuống nhìn, vừa thấy đã lập tức đần người ra luôn.


Trong ảnh, một người phụ nữ cười tươi như hoa đang bồng một đứa trẻ, đứa trẻ này không lớn lắm, chỉ khoảng chừng sáu bảy tuổi, cười lên giữa hàm còn thiếu một chiếc răng.Chỉ là... sao trông quen quá.


Tiếng phanh gấp và tiếng hét thất thanh vang vọng bên tai, cảm giác thống khổ bởi thể xác và linh hồn bị chia lìa khi tôi cố bảo vệ đứa trẻ dường như lại ùa về.Giờ thì cơn đau nơi thân thể tôi đã biến mất từ lâu, nhưng ý thức vẫn còn lưu lại một chút co thắt.Mộng Quan vỗ mạnh vào vai tôi, "Suy nghĩ cái gì thế? Tôi đang hỏi cô có đẹp trai không kìa?"Tôi hồi thần, "ừm" một tiếng, trả lại bức ảnh cho ông, "Rất đẹp trai."Mộng Quan bất mãn, "Chiếu lệ quá."


Đột nhiên im lặng một hồi lâu, cánh cửa dẫn đến cõi mộng của Lục Uyên chợt mở ra, mắt tôi sáng lên, "Mộng Quan, tôi có thể vào rồi chứ?"Không biết có phải do bị tôi lây nhiễm hay không mà Mộng Quan cũng có chút kích động, "Nhanh lên, còn có bốn mươi phút, nắm chắc thời gian nhé."Tôi lao vào trong, "Lục Uyên!"


Đập vào mắt là một bóng hình ốm yếu.Anh không mở mắt, một mình cô đơn nằm trên giường bệnh, xung quanh nồng nặc mùi thuốc khử trùng.Chỉ mới vài ngày mà Lục Uyên đã sụt cân rất nhiều, gương mặt tái nhợt không chút sửa sang, toàn thân lộ ra vẻ yếu ớt thiếu sức sống.Nước mắt tôi "tạch" một tiếng rớt xuống.


Lục Uyên đưa tay lên, dường như phải dùng hết sức lực thì mới có thể chạm vào má tôi.Giọng anh ấy yếu đến mức tôi phải lại gần mới nghe rõ.Anh ấy nói, "Mấy món đồ anh hứa đốt cho em... vẫn chưa đốt... Có phải đã làm chậm trễ việc sử dụng của em rồi không?"


Đã là lúc nào rồi mà còn nói những lời bên lề này chứ!Nỗi bi thương của tôi đã bị anh ấy phủi tan hơn nửa, "Sao anh lại ra nông nỗi này hả?"Lục Uyên lắc đầu không đáp, chỉ nhìn tôi chằm chằm.Lần này thời gian có hạn, tôi chẳng thể nói với anh ấy được mấy câu."Em phải đi rồi." Tôi cúi đầu hôn lên môi Lục Uyên, "An tâm dưỡng bệnh, tự chăm sóc tốt cho mình, đừng khiến em đã chết rồi mà vẫn phải lo lắng cho anh."


Sau khi xác nhận rằng Lục Uyên vẫn bình an, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Vài ngày sau, thùng hàng do Lục Uyên gửi lại đến.Cửa hàng mở cửa trở lại, và kiếp sống ma quỷ của tôi cũng cứ thế trôi qua.Nhưng hôm ấy, khi tôi đang định đóng cửa hàng và khôi phục lại thói quen đi gặp Lục Uyên như trước, một người quen bỗng nhiên xuất hiện.


Người đến là lớp trưởng* lớp trung học cũ mà tôi đã đề cập với Lục Uyên hôm trước, lão Trương....Lão Trương mới đến âm phủ chưa được mấy ngày nhưng trên mặt đã không còn nét bi thương khi vừa rời trần thế nữa, mà trái lại tràn đầy vẻ xuân sắc.Đứng bên cạnh tay trong tay với cậu ta, lại là một... một ma nữ tuổi xuân phơi phới?Tôi biết vợ của Lão Trương, hồi xưa tôi còn có quan hệ không tồi với cô ấy, và rõ ràng người đứng bên cạnh này hoàn toàn không phải là cô ấy.


Mới chết có bao lâu mà đã tán tỉnh ngay được một em khác rồi?!Khi lão Trương nhìn thấy tôi, cậu ta không hề tránh né chút nào, thậm chí còn chủ động tiến lên chào hỏi: "Hoá ra cậu mở cửa hàng này hả? Tôi vừa xuống đây đã nghe nói đến nó ngay rồi. Nếu Uyên ca mà biết cậu ở bên này sống tốt như vậy thì chắc là cũng có thể yên tâm rồi ha."Không nhắc đến Lục Uyên thì không sao, nhưng vừa nhắc đến Lục Uyên là tôi lại nghĩ ngay đến vợ cậu ta.


Tôi không khỏi chế nhạo, "Ừ, nếu chị dâu mà biết cậu ở dưới này tiêu dao tự tại như vậy, hẳn là cô ấy cũng sẽ yên tâm lắm đấy."Kết quả cậu ta cứ như không hiểu tôi đang nói gì, còn làm như thật gật gật đầu, "Đợi tôi tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ báo mộng nói cho cô ấy biết."Người này có thể biết xấu hổ một chút được không!


Lão Trương vừa bước vào vừa lải nhải nói: "Cậu và Lục Uyên quen nhau cũng phải hơn mười năm rồi ấy nhỉ? Sau khi cậu đi rồi, anh ấy cũng gầy đến thoát tướng, người không ra người, ma chẳng ra ma. Tháng trước khi tôi nằm viện điều trị ung thư dạ dày, tôi còn gặp được Lục Uyên đấy."Tôi vốn không muốn để ý đến gã tra nam này, nhưng nghe những lời đó, cuối cùng cũng có phản ứng."Cậu nói là gặp Lục Uyên ở bệnh viện**? Anh ấy làm sao mà phải đến bệnh viện?""Uống thuốc ngủ quá liều, bị đưa đi rửa ruột."


Tôi hít sâu một hơi, lão Trương ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: "Đợi cậu kiếm đủ tiền rồi thì cũng tới chỗ Mộng Quan báo mộng cho anh ấy đi, để anh ấy sống cho thật tốt, không cần nhớ cậu nữa, người chết thì đã chết rồi, người sống vẫn phải sống, đúng không? "Lão Trương nói xong lập tức theo ma nữ rời đi.


Tôi thì vẫn cứ đứng nguyên chỗ cũ, hồi tưởng về những lời ban nãy của hắn.Có rất nhiều điều tôi đã không chú ý và giờ thì cuối cùng cũng đã có câu trả lời.Tại sao một người chỉ lúc uống say mới miễn cưỡng nhắm được mắt vào lúc 3 giờ sáng, giờ bất cứ khi nào tới văn phòng quản lý cõi mộng lại đều có thể gặp được...


Tại sao người ban đầu đầy mặt nhếch nhác, cứ mặc mãi bộ đồ ngủ tôi mua cho không chịu thay, giờ mỗi lần gặp nhau lại đều âu phục thẳng thớm, hệt như đang chuẩn bị hò hẹn với ai vậy...Uổng cho tôi còn cứ phàn nàn về việc anh ấy đỏm dáng, kể cả đi ngủ cũng không quên trang điểm.Hóa ra, đều là để gặp tôi.Lục Uyên, tên ngốc này.*Lúc trước chả hiểu mắt nhắm mắt mở sao lại dịch nhầm thành "giám thị", thật ra là "lớp trưởng" ý, đã sửa lại rồi nhe**Nguyên văn là 你说在医院遇见老张了?(Cậu nói là đã gặp lão Trương ở bệnh viện?) nhưng mình nghi là tác giả gõ nhầm "Lục Nguyên" thành "lão Trương" lắm vì chả ăn khớp gì với ngữ cảnh cả -.-


Tôi vốn định đi tìm Mộng Quan để gặp Lục Uyên.Nhưng những lời của Lão Trương đã ngăn tôi lại.Mộng Quan đã nói, người - ma hai đường.Lão Trương cũng nói, đã chết chính là đã chết.Tôi quấy rầy Lục Uyên như thế này, chẳng phải chỉ là đang kéo dài chu kỳ đau khổ của anh ấy ư?Sau ngày hôm đó, tôi tự khống chế mình không đi gặp Lục Uyên nữa.


Chẳng còn phương hướng, tôi cũng ngừng nỗ lực, cả ngày nằm bất động trong quan tài.Thời gian đó, Mộng Quan đã đến gặp tôi một lần. Ông cau mày khi thấy tôi như thế, "Lâu vậy không tới, tôi cứ tưởng là cô đi đầu thai rồi, nhưng giờ thấy cô vẫn còn chết, tôi cũng yên tâm rồi."


Sau đó, trông dáng vẻ sa sút của tôi, ông không nhịn được lại hỏi: "Làm sao thế? Phá sản rồi à?"Tôi cứ cảm thấy giọng điệu kia có chút vẻ hả hê.Tôi cũng chẳng có bạn bè gì dưới địa phủ, vừa xuống đây đã lập tức rầm rầm rộ rộ kiếm tiền rồi, Mộng Quan này thực sự là một trong số ít những người mà tôi có thể nói chuyện cùng.Tôi không kìm lòng được, "Có vẻ như tôi không thể không chia tay rồi."Sắc mặt Mạnh Quan cứng lại, "Chia tay với nhà cung cấp? Vậy thì số tiền đã tiêu lúc trước không phải là vô ích rồi sao?"


Đây là vẫn nhớ những lời ban đầu tôi nói à.Tôi không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể nói: "Anh ấy là bạn trai của tôi."Tôi kể một mạch với mọi chuyện với ông ấy, "Chú nói đúng, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy thôi. Người vẫn luôn không thể chấp nhận được chuyện ly thế, thật ra chính là tôi. Mộng Quan, chú có nghĩ rằng tôi đã sai không?"


"Dù sao cô cũng không thiếu vàng mã. Cô muốn gặp hắn thì cứ gặp đi. Cô hãy cứ như vậy nhìn hắn tới già, chứ giờ còn có thể làm gì được nữa?""Nhưng không phải chú nói người và ma khác biệt ư, tất cả đều chỉ là hư ảo ư?""Mấy lời đó đều chỉ là nói với những con quỷ nghèo thôi."Mộng Quan suy nghĩ một hồi, "Tôi ở dưới âm phủ nhiều năm như vậy, thật sự chưa thấy ai giống như cô vậy. Mọi người đều biết sớm muộn gì cũng phải đầu thai. Những kẻ chết rồi còn nghĩ đến chuyện làm ăn như cô, rất ít."


Nói xong lại lẩm bẩm: "Nếu kiếm được nhiều vàng mã như vậy, tôi cũng sẽ tới xem vợ con mình mỗi ngày, chẳng sợ nó chỉ là hư ảo...""Chú không sợ sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, khiến cho họ càng ngày càng lún sâu ư?""Vậy nếu cô chính là chỗ dựa tinh thần của họ thì sao?"Những lời của Mộng Quan đã kéo tôi ra khỏi sự hỗn loạn.


Đúng vậy, dù sao tôi cũng có thể kiếm được tiền, tôi thường xuyên đi gặp người đàn ông của tôi thì sao chứ!Nhưng mà, liệu Lục Uyên có tình nguyện gặp tôi nữa không?Nếu anh ấy lại tiếp tục uống thuốc ngủ thì phải làm sao đây?Ngay khi vẫn còn nhìn trước ngó sau chưa thể hạ quyết tâm, tôi lại nhận được một gói hàng từ Lục Uyên.


Bên trong, có một bức thư viết tay được đốt tới.Gửi vợ của anh.Hôm nay là ngày giỗ thứ hai kể từ khi em từ trần, anh vẫn không thể đợi được em về báo mộng.Khi em vừa mới đi, anh cũng đã từng hận em, hận em sao lại nỡ ra đi quyết tuyệt đến vậy, nhưng rồi, anh lại càng hận chính bản thân mình, hận mình đã không thể bảo vệ được em.Lần đầu tiên em bước vào giấc mơ của anh, anh đã nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh thôi, bởi em thì sao lại có thể chủ động hỏi anh về những thứ đó? Nhưng cuối cùng, anh vẫn đốt hết tất cả những gì em đã nói với anh trong mộng, không ngờ chỉ vài ngày sau em lại quay lại. Anh đã vô cùng vui vẻ, coi như bé hư em còn có chút lương tâm, vẫn tìm ra cách này để đến gặp anh.Bỗng nhiên, anh lại cảm thấy cuộc sống như một lần nữa có kỳ vọng.Vậy mà gần đây, em lại biến mất. Anh chỉ cầu xin em, xin em hãy quay lại gặp anh một lần nữa thôi, được không?Yêu em mãi mãi.Lục Uyên.


Tái bút còn có thêm một mẩu chuyện nhỏ thú vị nữa."Hôm nay, khi anh đặt những thứ này cho em, chủ cửa hàng đã nhắn tin hỏi rằng anh có phải là người trong nghề không, có muốn hợp tác không. Sau khi thương lượng một hồi lâu, anh thật sự đã mặc cả xuống được 20%. Chưa bao giờ trong đời, anh nghĩ đến chuyện một ngày nào đó, anh sẽ lại kinh doanh này loại mặt hàng này."


Đọc tới đây, nước mắt vốn sắp rơi lại nghẹn trở lại, tôi không nhịn được bật cười.Khi còn đi học, Lục Uyên đã là một học bá*, tốt nghiệp rồi cũng là người ưu tú, nếu không phải vì tôi, anh ấy nhất định sẽ không mua mấy thứ này.Sau khi đọc bức thư hai lần, tôi hết sức cẩn thận gấp nó lại và bỏ vào túi.Thở phào ra một hơi.Trái tim lơ lửng, cuối cùng cũng đã hạ xuống.


...Ngày hôm sau, tôi đi tìm Mộng Quan.Mộng Quan nhận tiền rồi hỏi, "Nghĩ thông rồi hả?""Cũng nhờ chú chỉ rõ cả."Nói rồi, tôi lấy trong túi ra một "dụng cụ" kiểu mới đưa cho ông ấy, "Tặng chú nè."Nhìn thấy thứ đó, khuôn mặt vốn đã xanh đen của Mộng Quan lại càng xanh hơn."Tôi là một đại nam nhân, tại sao cô lại đưa cho tôi cái thứ này hả, có phải là muốn ghê tởm chết tôi không! Mang đi ngay, mang đi!"


"Làm gì á! Nó là bảo vật trấn kệ của cửa hàng cháu đó!"Tôi cau mày, nhấn nút mở, thứ trong tay tôi bắt đầu rung khắp từ bên này sang bên kia.Lợi dụng sơ hở, tôi chọc cái thứ đó vào vai ông ấy, ông ấy kêu "Ai da" một tiếng, tôi toét miệng cười, "Gậy massage đó, thế nào, không phải là cùng một loại hiệu quả ạ?"Mạnh Quan vặn vẹo cổ, "Thế mà cũng nghĩ ra được."


"Đó là tất nhiên mà." Tôi chớp chớp mắt, "Nếu thấy nó dùng tốt, chú lại tìm cháu mua nhe, bảo đảm sẽ giảm giá cho chú."Khuôn mặt Mạnh Quan tối sầm lại, phất tay áo, "Cút cút cút, mau cút đi tìm người đàn ông của cô đi, cứ nhìn thấy cô là lại phiền!"Đã lâu không gặp, tôi đứng cách Lục Uyên vài bước xa, vẫn có chút rụt rè.Tôi sợ anh ấy sẽ hỏi tại sao lâu như vậy mà tôi không đến.Lề mà lề mề vẫn không dám tiến lên.


"Còn chưa qua đây?"Lục Uyên vừa duỗi tay ra, giống như được phóng thích, tôi lao vào vòng ôm của Lục Uyên như một viên đạn nhỏ, "Em xin lỗi."Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi, thở dài một hơi:"Tới là tốt rồi."Người khác yêu đương thì tốn tiền, tôi yêu đương thì lại tốn vàng mã.


Tôi đã yêu cầu Lục Uyên cung cấp rất nhiều hàng cho mình để duy trì chi phí yêu đương khủng khiếp này."Anh bỏ tiền ra để mua đồ cho em, em kiếm được tiền thế mà lại chẳng chia cho anh gì cả, đây là em đang mua bán không cần vốn à."


Lục Uyên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, liếc mắt nhìn tôi."Cái đó em... Cái đó không phải là vì muốn cho anh cơ hội gặp em sao..."Tôi quấn lấy anh ấy như một con rắn nước, cười xoà."Anh vẫn cảm thấy mình thua thiệt ấy. Anh mua một đống thứ, nhưng không thể dùng được dù chỉ một cái, tất đều đem bán kiếm tiền cả rồi."


"Thế anh định làm gì?"Tôi thực sự không biết một kẻ đã chết như mình có thể làm gì nữa.Lục Uyên nhìn tôi, "Sau này không cần nộp báo cáo nữa, trực tiếp đem mấy thứ anh gửi tới đây đi."


Tôi choáng luôn, câu đó nghĩa là gì vậy?Lục Uyên cúi đầu, thì thầm với giọng điệu tựa như mê hoặc, "Chúng sinh tẫn luyến thế gian lạc, Tương Vương cứ mãi hoài mộng xuân**."Gần đây tâm trạng tôi vô cùng tốt.Mộng Quan cũng có tâm trạng rất vui vẻ.


Khi tôi đến tìm Lục Uyên, tôi còn nhìn thấy ông già này đang sửa sang lại mái tóc của mình."Lẽ nào chú đã tìm thấy mùa xuân thứ hai dưới âm phủ này rồi?""Nói bậy bạ."Mộng Quan trừng mắt nhìn tôi, "Tôi yêu vợ như mạng nhé."Ồ ồ.


Tôi còn chưa kịp hỏi thì Mộng Quan đã thần thần bí bí đến nói với tôi, "Tôi tiết kiệm đủ tiền rồi! Thứ ba tuần sau chuẩn bị đến gặp con trai rồi!"Chết đã nhiều năm như vậy, cuối cùng Mộng Quan cũng có thể gặp lại con trai mình, ông ấy vui vẻ cũng chẳng có gì là lạ."Tại sao lại là thứ ba tuần sau ạ?""Ngày lành tháng tốt, tôi mời sư phụ tính toán đó."Từ sư phụ là kẻ dựng quầy đoán mệnh dưới âm phủ của chúng tôi, sinh thời ông cũng là một thầy bói.


Đồn rằng vì trời tối ông đi đường không cẩn thận nên mới rơi xuống sông chết đuối.Tôi không tin mấy thứ này, chỉ nói câu chúc mừng rồi tiến vào trong mơ tìm Lục Uyên.Chỉ là trong lòng cứ nghĩ mãi về việc Mộng Quan sẽ đi gặp con trai vào tuần tới nên có hơi lơ đãng.


"Nghĩ gì thế?"Thấy tinh thần của tôi có chút không ổn, Lục Uyên mở miệng hỏi."Anh còn nhớ đứa trẻ mà em đã cứu không?"Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lục Uyên trầm xuống.Nhưng anh ấy vẫn "ừm" một tiếng, "Nhớ"."Thằng bé dường như, chính là con trai một bạn ma của em."*Học bá: Học sinh giỏi/ xuất sắc


**微生尽恋人间乐,只有襄王忆梦中: Phiên âm: Vi sanh tẫn luyến nhân gian lạc, chích dựu Tương vương ức mộng trung Lược dịch: Chúng sinh tẫn luyến thế gian lạc, Tương Vương cứ mãi hoài mộng xuân (Bản dịch của Morela T) Dịch nghĩa: Chúng sinh thường muốn hưởng thụ hết khoái lạc chốn nhân gian, riêng chỉ Tương Vương mới cứ mãi nhớ về giấc mộng đêm tình với nữ thần hồi ấy. Câu này từ bài thơ cổ "Quá Sở Cung" của Lý Thương Ẩn, kể về Sở Tương Vương - người có một đêm giao hoan với thần nữ Vu Sơn và lưu luyến hoài không quên. Vì điển tích này, "Vu Sơn mây mưa" cũng được dùng để chỉ việc ân ái giao hoan. (Ý là nam chính đang dụ nữ chính ... ấy các bạn )


Tôi là bị xe đâm chết.Cũng chỉ vì muốn cứu một đứa trẻ.Hôm đó, tôi có hẹn đi xem phim với Lục Uyên. Khi đang ở trước cổng công ty chờ anh ấy tới đón thì tôi nhìn thấy một cậu thiếu niên đang đứng nơi ngã tư chờ đèn giao thông. Đột nhiên, có một chiếc xe lệch hướng, nhằm thẳng về phía cậu ấy lao đến.Thiếu niên choáng váng chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc xe, còn tôi thì chẳng kịp nghĩ gì đã vội lao đến kéo lấy cậu ta chặn dưới thân.


Anh hùng cứu người, chỉ tiếc là không cẩn thận nên cũng xong đời rồi."Ông xã à, đã tìm ra kẻ lái xe gây tai nạn chưa?"Thấy Lục Uyên gật đầu, tôi mím môi: "Bạn em đã cho em xem ảnh vợ mình. Người ngồi ở ghế phụ hình như... Chính là vợ của chú ấy.""Gì cơ?"Ban đầu tôi cũng không chắc lắm, nhưng bức ảnh mà Mộng Quan cho tôi xem ngày hôm đó đã khiến tôi mơ hồ có vài ấn tượng.Giờ càng nghĩ lại càng thấy nghi ngờ.


Tại sao chiếc xe lại đột ngột rẽ khỏi làn đường và lao thẳng về phía cậu thiếu niên kia chứ?Và tại sao cậu bé lại không chạy mà cứ như chết trân tại chỗ nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia?"Chồng à, anh có thể giúp em một việc được không?"Tôi nhìn Lục Uyên, "Giúp em tìm hiểu về tình hình của cậu bé kia, và cả... tình hình của mẹ cậu ấy nữa."


Vừa dứt lời, Lục Uyên đã bật cười."Trần tiểu thư à, em không cảm thấy anh đã phải cung cấp quá nhiều dịch vụ trên đời rồi hay sao? Quan tâm em thì cũng thôi, giờ còn phải quan tâm cả đến cả bạn ma của em nữa à?"Dừng một chút lại nói, "Quan trọng nhất là... người bạn kia của em chính là người nhà của kẻ đã hại chết em. Trong nhà họ, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều không hề muốn biết!""Giúp em đi mà?"


Mộng Quan là một con ma tốt, ông ấy đã làm việc chăm chỉ trong rất nhiều năm để dành dụm vàng mã, tôi không hy vọng cuối cùng ông ấy sẽ đổi lại kết quả như vậy.Nếu những điều này là sự thật, vậy còn không bằng Mộng Quan đừng nhập mộng.Thấy Lục Uyên vẫn sắc mặt không chừng, tôi dán hẳn lên người anh, "Ông xã tốt của em ơi, em xin anh đó. Không phải anh vừa gửi sản phẩm mới cho em hả? Hay là chúng ta thử ngay hôm nay luôn đi?".


Sau khi đã trả giá và cống hiến hết mình, cuối cùng tôi mới được bước ra khỏi cõi mộng.Nhìn khuôn mặt vuông vức vô tư ngồi bắt chéo chân, vừa khe khẽ hát dân ca vừa chơi game kia, cơn giận vô cớ chợt dâng lên. "Tôi đã hy sinh rất nhiều cho chú đấy!"Mộng Quan không hiểu ra làm sao, "Gì thế? Lại xung đột với nhà cung cấp của cô rồi à?"Những hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng lại hiện ra, tôi nghiến răng nghiến lợi: "Tôi mới không thèm quan tâm đến chú đâu, đàn ông tồi!"Mộng Quan: ?


Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn đốt tới của của Lục Uyên.Ngồi ở bên ghế phụ chính là mẹ ruột của cậu bé, Lưu Huệ.Còn người lái xe gây ra vụ tai nạn là chồng hiện tại của bà ta, Trương Nghị.Trương Nghị chính là một kẻ hết sức thối nát, nhậu nhẹt cờ bạc gái gú đủ cả, thường thường còn tay đấm chân đá Lưu Huệ.


Con trai của Mộng Quan vẫn còn là một cậu bé tuổi vị thành niên, thấy mẹ bị đánh đập cũng sẽ phản kháng.Đổi lại là mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn.Cuối cùng, Trương Nghị thực sự nảy sinh ý định giết người.Gã đã mua một khoản bảo hiểm khổng lồ cho con trai của Mộng Quan và muốn giết chết cậu ấy để gian lận khoản tiền đó.


Ban đầu Lưu Huệ không đồng ý, nhưng sau cũng không chịu được sự dụ dỗ của Trương Nghị. Gã nói chỉ cần có tiền, họ có thể đi đến một thành phố khác để bắt đầu cuộc sống mới.Gã cũng hứa hẹn rằng chắc chắn sẽ hối cải, trở thành một con người khác.Thế nên, Lưu Huệ đã đồng ý.Mọi chuyện diễn ra coi như thuận lợi, họ đã lừa được cậu bé ra ngoại ô, nhưng biến cố duy nhất lại là việc tôi xuất hiện.Lời thú nhận của hai kẻ đó chi tiết đến mức ngay cả một người ngoài cuộc như tôi cũng phải lạnh run người.


Hổ dữ còn không ăn thịt con, Lưu Huệ này thật sự là kẻ tàn nhẫn.May mắn thay, cả hai kẻ đó đều đã được đưa ra công lý, chỉ là đứa trẻ tội nghiệp kia, tới giờ vẫn đang tạm gửi nuôi trong trung tâm thu dụng.Tôi không dám tưởng tượng, rằng một người yêu vợ thương con như Mộng Quan sẽ đau khổ đến mức nào nếu biết được, sau khi ông ấy đi lại xảy ra những chuyện này.


Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là phải ngăn ông ấy đừng bước vào giấc mơ của con trai mình."Mộng Quan!"Tôi chạy ngay đến văn phòng quản lý cõi mơ, nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu cả."Ông ấy đi gặp con trai rồi." Quỷ sai giúp đổi ca trực phe phẩy cái quạt, thấy tôi đến tìm người thì nói: "Lại còn mang theo cả máy chơi game nữa chứ, muốn đại chiến một trận Tetris với con trai luôn. "Đại chiến Tetris cái gì chứ!Đây là đại chiến giữa Nga và Ukraine mới đúng!


Tôi chỉ có thể đợi ở bên ngoài, khoảng một giờ sau, cánh cửa báo mộng cuối cùng cũng mở ra."Mộng Quan."Tôi bước tới, "Chú, chú có ổn không ạ?"Vẻ mặt của Mộng Quan khá bình tĩnh, nhưng khuôn mặt vuông vức càng trở nên vuông hơn.Nhìn thấy tôi, khóe miệng ông miễn cưỡng giật giật."Niệm An, cảm ơn cô nhé."Lòng tôi nặng trĩu.Ông ấy vẫn là đã biết rồi.

...

"Anh nói xem, tại sao Mộng Quan biết chuyện đó rồi lại chẳng có phản ứng gì vậy?"Trong mơ, tôi ngồi chống cằm đối diện với Lục Uyên, vẻ mặt khó hiểu."Thế em muốn có phản ứng gì?""Khóc lóc? Chửi rủa? Cái gì cũng được mà, dù sao thì cũng không nên là như thế này."Mỗi ngày vẫn an phận làm việc, hệt như chưa từng biết gì cả.Lục Uyên không mấy để tâm, buông lời nói: "Có lẽ cảm thấy là mình đã chết rồi, không thích hợp quan tâm quá nhiều đến chuyện trần thế thôi."Câu này tôi không thích nghe.


"Ý anh là đang muốn nói, chuyện của người sống, người chết bớt quan tâm lại hả?"Lục Uyên nhíu mày, "Nói xằng nói bậy."Tôi nghiêng người qua, có chút tò mò hỏi, "Lục Uyên, ba mẹ anh vẫn chưa kêu anh đi tìm đối tượng khác à?"Ước chừng là bởi mạch suy nghĩ của tôi nhảy quá nhanh, Lục Uyên phải dừng mất mấy giây mới lại liếc tôi một cái, "Tìm người khác? Anh không có lắm tiền mà đốt hàng cho cô ta nữa đâu."Khịa tôi đấy, lại khịa tôi nữa rồi đấy!


Tôi đang định dỗi lên thì Lục Uyên bắt đầu ho khan.Tôi cau chặt mày, "Anh làm sao vậy?""Không sao, bị cảm chút thôi.""Không phải đã bị lâu lắm rồi sao?""Ừ, cũng chẳng nhớ nữa."Tôi phát hiện ra thể trạng Lục Uyên đã tệ đi trông thấy.


Một người từng chạy một mạch 1.500 mét chẳng tốn sức gì, giờ đây lại bắt đầu hở chút là cảm lạnh.Hôm ấy tôi đã tìm thấy một lọ thuốc trong phòng của Lục Uyên, tôi hỏi anh ấy là thuốc gì thì anh ấy nói dối tôi là vitamin.Tuy nhiên, vài ngày sau khi tôi vào mộng, lại phát hiện ra cái lọ đó đã biến mất.Trở ngại lớn nhất giữa người và ma chính là khi anh ấy cố tình giấu diếm, tôi hoàn toàn không có cách nào biết được.


Tôi vốn muốn hỏi xem tình trạng cơ thể của Lục Uyên rốt cuộc có liên quan gì đến việc tôi thường xuyên báo mộng không, nhưng kết quả là còn chưa kịp biết gì, cửa hàng của tôi đã xảy ra chuyện rồi.Thương nhân dưới địa phủ bị chấn chỉnh, cửa hàng của tôi đã bị đóng cửa vì lý do "vi phạm thuần phong mỹ tục".


Đây quả là sấm sét giữa trời quang!Tôi chỉ trông chờ vào doanh thu của cửa hàng này để đi gặp người đàn ông của tôi, giờ thì hay rồi, cả ổ đều đứt rồi."Làm sao bây giờ!"


Lòng như lửa đốt, chỉ có thể đến tìm Mộng Quan nghĩ cách, "Niêm phong đột ngột quá, tôi đã hẹn Lục Uyên rồi, nếu không chào hỏi gì mà cứ thế huỷ hẹn, vậy không nghi ngờ gì sẽ lại khiến Lục Uyên một lần nữa cảm giác được tôi đã chết."


"Đã bảo cô là gặp nhau thì tiết kiệm đi, giữ lại chút vàng mã để dành, cô còn cứ không nghe." Mộng Quan lắc đầu, "Tháng sau tôi lĩnh lương, tiền tiết kiệm cũng đủ chống đỡ năm phút báo mộng, cô cứ cầm lấy dùng trước đi.""Thật ư?"Tôi quá cảm kích, từ trong kho lấy ra thêm một ít "dụng cụ" nữa, "Mấy cái này cho chú hết đấy."Sắc mặt Mộng Quan tối sầm lại, "Tự mình giữ lấy dùng đi, cám ơn."


Vốn dĩ tôi chỉ cần đợi đến khi Mộng Quan lĩnh lương là có thể gặp được Lục Uyên rồi.Ít nhất cũng phải nói lời từ biệt, để cho anh ấy biết rằng lần này không phải là tôi chủ động bỏ cuộc.Nhưng chỉ vài ngày sau, Mộng Quan lại gửi tin nhắn cho tôi."E là tôi không giúp được cô rồi.""Tại sao vậy?"Mạnh Quan nghiến răng nghiến lợi, "Trương Nghị, hắn được thả ra vì tại ngoại chữa bệnh* rồi, giờ hắn còn dám dọa sẽ giết chết con trai tôi nữa."*保外就医: Xin tại ngoại để chữa các loại bệnh hiểm nghèo


Tin tức Trương Nghị được tại ngoại chữa bệnh, tôi cũng không rõ Mộng Quan làm thế nào mà biết được nữa.Tôi nhắc nhở Mộng Quan, "Chú cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ chú còn thật sự muốn dựa vào năm phút đó để can thiệp vào chuyện của người sống sao?" "Cô cũng chết rồi đó thôi, tại sao vẫn nhất quyết muốn gặp người yêu của mình chứ?"Tôi hiểu những lời này của Mộng Quan có ý gì.


Mộng Quan sắp đi báo mộng rồi."Chú sẽ đi gặp con trai chú à?"Mộng Quan không trả lời tôi mà lại nói, "Niệm An, cô biết việc làm quỷ sai có thể tích lũy âm đức chứ?"Tôi gật đầu.


"Hôm qua, tôi đã đến Trung tâm quản lý âm đức để kiểm tra toàn bộ đức hạnh trong suốt trăm năm của mình, và trình toàn bộ lên để làm một giao dịch."Dưới âm phủ này, mọi quỷ đều tu tập âm đức.


Chỉ khi đủ tới một ngưỡng nhất định mới đạt điều kiện đi đầu thai.Và số lượng công đức sẽ quyết định tình trạng xuất thân và địa vị của một người ở kiếp sau.Nơi nào có lợi nhuận, nơi đó có mua bán, dưới địa phủ cũng có rất nhiều những kẻ chuyên làm giao dịch âm đức.Bán càng nhiều âm đức, đổi về ước nguyện càng cao.


Những con quỷ chuyên làm loại kinh doanh âm đức này đều có đạo hạnh ngàn năm, có bản lĩnh thật, nhưng những kẻ dục vọng quá lớn mà bán sạch âm đức đi thì rất dễ phải đầu thai vào cõi súc sinh, thậm chí không thể luân hồi nữa.


Vậy mà Mộng Quan lại một mạch bán sạch trăm năm âm đức, ông ta điên rồi à!"Rốt cuộc là chú muốn làm gì vậy hả? Chỉ vì Trương Dịch kia mà như thế thật sự không đáng đâu. Nếu chú có biện pháp gì, chúng ta có thể cùng nhau tìm cách mà. Còn có Lục Uyên nữa, anh ấy vẫn còn sống, cháu có thể nhờ anh ấy chăm sóc cho con trai chú mà."


Mộng Quan lắc đầu cười cười, từ trong túi lấy ra máy chơi game đưa cho tôi, "Cầm giúp tôi đi."Sau đó, ông ấy bước vào cổng lớn cõi mơ và đích thân đóng chặt thông đạo của giấc mơ lại.Tôi sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài, muốn chờ ông ấy bước ra lại cố gắng khuyên nhủ lão quỷ này.Vậy mà, năm phút ước định trôi qua, ông ấy không ra ngoài.Cả tiếng đồng hồ nữa, ông ấy vẫn chưa bước ra.


Số vàng mã của người này làm sao mà chống đỡ nổi thời gian dài như thế trong cõi mộng chứ.Tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, cuống cuồng chạy đi gọi người, nhưng chẳng ai đáp lại tôi cả.Rất nhanh, một đám quỷ sai mặc đồng phục đã tới.Họ mở cánh cổng đi đến cõi mộng ra, viên quỷ sai thủ lĩnh lấy ra một cái túi, giống như Pháp Hải hàng yêu hướng về phía bên trong khoa tay múa chân, ngay lập tức, đã có thứ gì đó bị hút vào.Tôi chỉ có thể thấy hồng quang nhấp nháy trong đó, tiếng động cực lớn.


"Đây... Đây là làm sao vậy?"Tôi túm lấy một gã quỷ sai và nhỏ giọng hỏi thăm.Quỷ sai kia mặt vô biểu cảm: "Mộng Quan tiền nhiệm Vương Dũng giám thủ tự đạo*, giờ đã biến thành ác quỷ, quấn giết người thường trong mộng, nay bắt giữ đưa đi xét xử."Ác quỷ, quấn giết người thường?


Tay cầm máy chơi game chợt run lên bần bật.Tôi không ngờ được rằng, lần này Mộng Quan tiến vào giấc mơ, hoá ra lại là giấc mơ của Trương Nghị.Mục đích lại là giết chết gã ta!Đây là một tội danh có thể khiến ông ấy tan thành tro bụi mà!Đám quỷ sai đều đã đi hết, văn phòng quản lý cõi mộng không một bóng quỷ.Tôi đứng đó rất lâu mà vẫn không thể định thần lại được.


Mộng Quan đã bán đi trăm năm âm đức, rõ ràng là ông ấy đã lường trước được kết cục của mình.Chỉ là, tại sao ông ấy không dùng âm đức trăm năm này để đổi lấy sự trừng phạt với Trương Nghị?Vậy cuối cùng thì ông ấy đã ước điều gì?Tôi còn đang thất thần suy nghĩ về điều đó, thì đột nhiên từ phía sau có kẻ gọi tôi, "Cô là Trần Niệm An?"Khi tôi quay lại, một người đàn ông khoác áo choàng đen dài đứng sau lưng tôi, gầy đến mức chỉ thấy quần áo rộng thùng thình, đội mũ che kín cả đầu, không thể nào nhìn thấy khuôn mặt."Là tôi.""Có người dùng âm đức hứa nguyện cho cô, đi theo tôi đi."...Thiên không xanh trong vời vợi.Từng đám, từng đám mây lớn điểm xuyết trên bầu trời.Ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt khiến người ta không thể nào mở mắt ra được.Toàn thân tôi giống như sắp tan giá, cảm giác đau lưng vô cùng chân thực khiến tôi nước mắt lưng tròng.


Tôi không nhịn được than thở: Con quỷ làm giao dịch âm đức kia xuống tay cũng nặng quá rồi đó!Với trí nhớ khi vẫn còn là một con người, tôi mò đến nhà của Lục Uyên.Mở cửa lại là một người xa lạ."Nửa năm trước người chủ cũ đã bán căn nhà này rồi," Anh ta nói với tôi như thế."Bán rồi ư?!""Ừm, bán rất vội vàng, có vẻ như đang cần tiền gấp."Cần tiền gấp?Lục Uyên rất thiếu tiền ư?


Nhưng anh ấy chưa bao giờ đề cập về chuyện này với tôi trong mơ cả.Tôi thất thần bước ra ngoài, rồi chợt nhận ra rằng mình đã chẳng còn nơi nào để đi cả.Giờ tôi không có điện thoại, không có thông tin liên lạc của Lục Uyên, thậm chí anh ấy còn thay đổi cả chỗ ở nữa.Tìm người trên trần gian khó hơn dưới âm phủ nhiều. "Chị ơi?"Đột nhiên, có ai đó từ phía sau gọi với theo.Tôi quay đầu lại và thấy một thiếu niên đang đứng đó.Cậu bé cao ngang tầm với tôi và trông có vẻ rất quen thuộc.Tôi nheo mắt hồi lâu mới chợt hít vào một hơi, "Cậu là... cậu nhóc đó à?"

Con trai của Mộng Quan!

Tôi lại gặp con trai của Mộng Quan ở đây!Cậu ấy không hề kinh ngạc như tôi mà chỉ chớp chớp mắt, "Chị đang tìm anh Lục Uyên ạ?""Cậu biết anh ấy ư?"Cậu thiếu niên gật đầu, "Hiện tại em đang ở cùng với anh ấy, anh ấy nhờ em đến đón chị ạ."Tôi tròn xoe mắt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.


Tôi mang theo nghi hoặc đi theo cậu ấy về phía trước, bảy quẹo tám rẽ tiến vào một con ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà ngang* thoạt trông hết sức cũ kỹ."Hai người sống ở đây à?"Đối phương gật đầu bước tiếp lên, mãi cho đến khi tới tầng cao nhất mới lấy ra chìa khoá.Vừa định mở cửa thì bên trong đã có người mở ra trước.Sau đó, tôi nhìn thấy một hình bóng anh tuấn đĩnh đạc nhưng lược hiện gầy ốm.Gương mặt anh ấy lộ ra nụ cười hiểu rõ.Nước mắt cứ thế tuôn rơi.


Cậu bé rất có tự giác tiến vào trong phòng trước, chỉ để lại tôi và Lục Uyên.Hai chúng tôi đều không nói chuyện, Lục Hyên nắm chặt lấy tay tôi, dắt tôi đi qua phòng khách trống trải, dẫn vào phòng ngủ chính.Đây là căn phòng mà tôi đã thấy trong giấc mơ của mình.Bên trong trang trí hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ thô mộc của bên ngoài, giống y như đúc phòng ngủ chính trong nhà chúng tôi trước kia.Chẳng trách tôi không nhận ra điều bất thường gì.


"Nhà bán khi nào vậy?"Lục Uyên ho khan vài tiếng, xuôi xuôi rồi mới nói: "Nửa năm trước.""Là vì muốn đốt đồ vật cho em ư?"Lục Uyên chỉ nhìn tôi mà không nói gì.Nhưng tôi biết rằng mình đã đúng.Tôi chỉ ở mỗi dưới đó kiếm được tiền, nhưng hoàn toàn không tính đến số lượng lớn hàng quá lớn mà Lục Uyên đã phải một mình gánh chịu chi phí.


Tôi không biết nên nói gì cho phải, vùi đầu ôm chặt lấy eo của Lục Uyên.Trong mơ, tôi đã làm động tác này không biết bao nhiêu lần.Nhưng có chỉ lần này, tôi cảm giác được thân nhiệt.Thân nhiệt của một con người.Lục Uyên cũng dùng sức ôm lại tôi.


Hệt như trong mộng lúc trước, anh ấy cúi đầu đặt lên trán tôi một nụ hôn, chầm chậm nói ra bốn chữ:"Mừng em về nhà."Mộng Quan đã dùng trăm năm âm đức để đổi lấy cơ hội trở lại trần thế của tôi.Nhưng mà đây đều là chuyện ở dưới âm phủ của chúng tôi, Lục Uyên làm sao mà biết được nhỉ?Còn con trai của Mộng Quan nữa, tại sao lại sống cùng với Lục Uyên chứ?

Phấn khích qua đi, cuối cùng tôi cũng không nhịn được đặt câu hỏi.

"Mộng Quan đã bước vào giấc mơ của anh.""Anh nói gì cơ?""Mộng Quan đã bước vào giấc mơ của anh. Trong vòng năm phút, xin anh hãy chăm sóc cho đứa con của ông ấy, và... cả em nữa.""Thế nên, năm phút cuối cùng của ông ấy thực sự đã đưa cho anh ư?"Tôi đã nghĩ rằng Mộng Quan dùng năm phút đó để đi vào giấc mơ của Trương Nghị, nhưng không ngờ rằng ông ấy vẫn đưa nó cho tôi mượn.Chẳng qua là thay thế tôi đến gặp Lục Uyên thôi.


Tôi lại nhớ về khuôn mặt vuông vức của Mộng Quan, đôi mắt có chút ẩm ướt.Vốn tôi còn chưa biết "giám thủ tự đạo" là có ý gì, nhưng hóa ra là nói về việc ông ấy đã dùng quyền hạn của mình để cưỡng ép tiến vào giấc mơ của Trương Nghị.Ác quỷ ư?Ông ấy à, chỉ là một kẻ ngốc thôi.


Sau rồi, con trai của Mộng Quan hỏi tôi ở dưới đó có từng gặp được cha của cậu ấy hay không.Tôi không thể nói với cậu ấy rằng cha của cậu ấy đã hoá thành tro bụi được.Thế nên tôi chỉ nói, cha của cậu ấy đã trở thành một anh hùng, sẽ vĩnh viễn dõi theo và phù hộ cho con cháu đời sau.


"Đây là thứ mà cha em đã nhờ chị đưa cho em."Tôi đưa cho cậu bé chiếc máy chơi game mà Mộng Quan đã luôn chơi, "Sau này cũng đừng đốt nó xuống nữa."Vì ở dưới kia... Đã chẳng còn ai nhận được nữa đâu....Ngoại truyện:Trong suốt hai năm sau khi tôi qua đời, cơ thể của Lục Uyên đã bị suy nhược nghiêm trọng.Tôi hoàn dương một năm sau, mới từ từ giúp anh ấy nuôi ra thêm chút thịt.Nhưng mà thời gian này tôi lại phát hiện, Lục Uyên có vẻ không hề nghèo như tôi nghĩ.


"Anh nói anh định mua gì cơ?""Nhà tân hôn.""Anh điên hả?" Tôi cau mày "Chúng ta đào đâu ra tiền mua nhà tân hôn?"Vì sức khoẻ nên Lục Uyên đã lâu không còn đi làm.Con trai của Mộng Quan vẫn phải đi học và chúng tôi thậm chí sẽ có cả con riêng trong tương lai nữa.


Bây giờ mà mua nhà, tôi sợ anh ấy phải bán thận mất."Một năm trước, khi bán nhà đi, anh đã lấy ra một phần tài sản và nhân tiện làm chút đầu tư.""Đầu tư gì vậy?""Em nhớ bức thư anh viết cho em trước đó, rằng anh luôn đặt hàng cho em từ một cửa hàng trực tuyến, rồi thêm luôn thông tin liên lạc của sếp bên kia không?"Tôi gật đầu."Sau này, công việc làm ăn của họ gặp khó khăn nên anh đã nhân tiện mua luôn cổ phiếu và tiếp quản công ty đó. Lúc ấy chỉ nghĩ em sẽ có nhu cầu nhiều nên mua luôn để nhập được hàng giá rẻ thôi".Tôi há hốc miệng nhưng không nói nên lời.


"Rồi sau đó?""Sau đó hả, anh đã cải tiến và điều chỉnh sản phẩm theo nghiên cứu phản hồi từ người dùng mà em đã cung cấp cho anh đó, đồng thời còn sửa đổi mô hình tiếp thị. Giờ thì, công ty đó cải tử hoàn sinh, sinh lời rồi."Tôi nghẹn nửa ngày mới nói nổi một câu, "Vậy thì... quá tốt rồi.""Vì vậy, để nhà ta tiếp tục đề cao doanh thu, công việc của em không thể dừng lại được đâu."Đột nhiên tôi có một dự cảm không lành, "Công việc gì cơ?"Anh ám muội đặt môi lên vành tai tôi, "Công việc đánh giá ấy, bà xã đại nhân."


Tôi nghĩ đến bản báo cáo đánh giá dày hơn cả cuốn từ điển kia... Giờ "ngỏm" thêm lần nữa, liệu còn kịp không ta???*Giám thủ tự đạo: ý chỉ việc tham ô, trộm cắp tài sản công, không biết dịch ra tiếng Việt sao luôn @@*Nhà ngang (筒子楼 - Đồng tử lâu): hay còn gọi là nhà lính, xây theo kiểu một hành lang dài nối liền rất nhiều nhà đơn với nhau._______________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top