ZingTruyen.Top

Vì lười mà ở đây

Bạn trai cũ trở về - niên thiếu vô tri

TcKhng039

01

[Bảo bối, anh về rồi nè.]

Tôi nhìn avatar của người vừa gửi tin nhắn này, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người này là ai.

Lâm Nham, bạn trai cũ của tôi.

Một người đàn ông cao lớn đẹp trai, cho dù chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản cũng có thể chói mù mắt bao nhiêu người, trong đó có tôi.

Bất quá, đó đã là chuyện của một năm trước.

Tôi lật lại lịch sử trò chuyện đã dừng lại từ 1 năm trước của hai chúng tôi.

Có bạn trai nào mà cả năm không gặp mặt bạn gái, chẳng quan tâm hay thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không có không?

Đây mà là chiến tranh lạnh sao? Đây là chia tay, là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi thì có.

Lâm Nham đích thật là người như vậy, chuyện gì đã nhận định thì nhất định phải làm đến cùng, không ai có thể chi phối lý trí chắn. Tất cả mọi chuyện phải nhường thuận theo ý hắn, nếu không thì chính là không hiểu chuyện.

Lúc trước nguyên nhân chủ yếu khiến hai chúng tôi cãi nhau chính là hắn muốn tôi cùng hắn xuất ngoại.

Đối với tôi, cha mẹ tôi chỉ là tầng lớp lao động, điều kiện sống cũng không tốt nên xuất ngoại không phải là chuyện đơn giản chỉ qua vài câu nói.

Mà hắn khi đó chỉ cho tôi hai lựa chọn hoặc là đi theo hắn hoặc sẽ chia tay, cũng không cho tôi lựa chọn nào khác, về phần những khó xử của tôi, hắn cảm thấy chỉ là cái cớ không đáng nhắc tới.

Tôi có thể chỉ là người đồng hành trong đoạn hành trình ngắn ngủi kia của hắn, còn về phần lâu dài, tôi cũng không nhìn thấy hắn cho tôi hứa hẹn về sau.

Những câu chuyện vinh quy cố hương, gương vỡ lại lành cũng chỉ có trong tiểu thuyết, chỉ tình yêu thôi cũng không chống đỡ nổi cuộc sống của tôi, còn về phần Lâm Nham, hắn cũng không chống đỡ nổi tình yêu của tôi.

Trong một năm này, tôi tham gia phỏng vấn, cố gắng làm việc, vì duy trì cuộc sống mà làm việc tăng ca trở thành thói quen hằng ngày. Tôi chỉ là một phàm nhân, cần chính là "củi gạo dầu muối" để ăn cho no cái bụng, áo ấm che tốt cái thân. Còn thứ tình yêu mờ mịt kia chỉ như màn sương mờ ảo, càng đánh liều càng thêm hư ảo.

Nếu tôi là Lâm Nham, tôi sẽ không coi bất cứ ai là kẻ ngốc, cho rằng chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể khiến mọi chuyện theo ý mình.

Tôi thật sự không biết hắn có nghĩ gì khi gửi tin nhắn kia cho tôi, nhưng nó thật sự rất buồn cười.

Tôi lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời hắn một tin nhắn: "Anh trở về tham gia hôn lễ của tôi sao?"

02

[Cái gì?] Lâm Nham dường như rất kinh ngạc, liên tục gửi cho tôi thêm rất nhiều tin nhắn.

Cuối cùng còn không cam lòng mà trực tiếp gọi điện thoại tới.

Điện thoại của người yêu cũ, có gì hay để nghe?

Tôi không do dự trực tiếp nhấn từ chối.

Nhưng hắn giống như keo da chó, liên tục gọi tới như để tôi phải bắt máy hắn mới chịu thôi.

Tôi hằn học nhận điện thoại.

"Có chuyện gì?"

"Em sắp kết hôn?" Lâm Nham vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi lại vấn đề ngu xuẩn này.

"Đúng vậy." Tôi cũng lười cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa.

"Anh muốn đến không? Tôi gửi thiệp mời cho anh nhé."

Đáp lại tôi ở đầu dây bên kia là sự trầm mặc rất lâu.

Tôi thật sự hiểu rất rõ tính tình này của Lâm Nham.

Hắn luôn luôn tự xưng mình thanh cao, ỷ vào quá khứ tôi thích hắn mà thường xuyên làm ra một ít chuyện không để ý cảm xúc của người khác.

Mà lúc này đây, hắn có lẽ cũng đang cho rằng tôi chỉ đang cố ý chọc giận hắn.

Nhưng mà bất kể như thế nào, có thể bớt đi cái phiền toái này cũng tốt.

"Anh nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép cúp máy trước."

"Ừ" Lâm Nham buông ra một câu khó hiểu, "Ngày mai gặp."

Có bệnh à!

Tôi không để ý đến hắn nữa, buông điện thoại di động xuống liền tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, tôi đúng giờ đến công ty, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.

Đang lúc bận rộn, tôi mơ hồ nghe được các đồng nghiệp xung quanh nhỏ giọng nghị luận:

"Này, mọi người có nghe nói không, phòng thiết kế của chúng ta sắp có cấp trên mới rồi?"

Thật hay giả?

Sếp mới?

Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Sao lúc này lại có lãnh đạo nhảy dù? Lúc trước một chút tin tức cũng không nhận được.

Chẳng lẽ là dựa vào quan hệ?

Đang lúc tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, từ phòng thiết kế truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào.

Mọi người hiểu được đây là các lãnh đạo tới thị sát, nhất thời chạy trở lại chỗ ngồi của mình, an phận bắt đầu làm việc.

Tôi cũng thu hồi lòng hiếu kỳ không nhiều của mình, cúi đầu sửa chữa bản thiết kế lần trước còn chưa làm xong.

"Bốp Bốp"

Một vị lãnh đạo vỗ tay hai lần, ý bảo mọi người chúng tôi ngẩng đầu lên.

"Tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Lâm Nham."

"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là lãnh đạo mới của bộ phận thiết kế."

Lâm Nham?

Tôi cuống quýt ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt như cười như không của hắn đang nhìn tôi chằm chằm.

Đây chính là ý của hắn khi nói "Ngày mai gặp lại" sao?

Mấy năm nay Lâm Nham luôn làm việc ở nước ngoài, đương nhiên cũng có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú.

"Mọi người nếu như có cái gì không hiểu, đều có thể hỏi cậu ấy bất cứ lúc nào."

Tôi thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục nhìn báo cáo trong tay.

Loại sinh vật được gọi là người yêu cũ này, không phải là hoàn toàn không nên xuất hiện trong thế giới của đối phương mới tốt sao?

Hắn gióng trống khua chiêng chạy về như vậy, xem ra là cảm thấy trong quá khứ hắn cũng không làm gì sai.

Không chừng còn cho rằng hành vi này của mình còn rất là đẹp trai ngầu lòi đi.

03

Quên đi, có lẽ đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tôi cười lạnh lắc đầu, nghe đồng nghiệp xung quanh thảo luận về hắn.

Mọi người nhất trí đều đang khen ngợi hắn:

"Công nhận vị lãnh đạo mới này cũng rất đẹp trai nha."

"Tuổi tác nhìn qua cũng không kém chúng ta nhiều lắm, không biết có bạn gái hay chưa nhỉ?"

Nhìn bề ngoài của Lâm Nham đích xác không tìm ra tật xấu gì.

Nhưng mà làm đối tượng yêu đương với hắn, vẫn là quên đi.

Nghĩ đến sau này mỗi ngày làm việc đều phải gặp mặt, tôi không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Xem ra, vẫn là cố gắng giữ khoảng cách một chút đi.

Tôi cũng không muốn không có việc gì lại phải ở chung một chỗ với hắn.

Nhưng Lâm Nham tựa hồ nhìn thấu trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, hắn không nhìn toàn bộ người của bộ phận thiết kế mà trực tiếp đi tới trước mặt tôi.

"Tô Noãn, thật trùng hợp."

Quả nhiên, hành động này của Lâm Nham lập tức gây ra tiếng xôn xao nghị luận:

"Thì ra Tô Noãn biết lãnh đạo mới này."

"Nhìn qua quan hệ hai người rất tốt."

"Không chừng bọn họ chính là loại quan hệ đó."

Tôi chỉ cười nhạt, cũng không nói gì.

Lúc này nói tiếp sẽ chỉ làm cho các đồng nghiệp hiểu lầm càng sâu, vẫn là trầm mặc cho thỏa đáng.

Huống chi, tôi cùng Lâm Nham cũng không có gì để nói.

Buổi trưa lúc ăn cơm ở căn tin nhân viên, mấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh tôi không khỏi nhiều chuyện hỏi:

"Tô Noãn, trước kia cậu quen quản lý Lâm à?"

Tôi gật đầu, cũng không có ý định nói dối.

Thấy bọn họ cười trộm, tôi lập tức giải thích: "Chỉ là bạn đại học mà thôi, các cậu ngàn vạn lần không nên hiểu lầm."

"Bọn tôi hiểu."

Chỉ là các đồng nghiệp cười đến ý vị thâm trường, nhìn qua không giống như là thật sự hiểu.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, cứ coi như chuyện này cho qua rồi đi.

Nhưng thật trùng hợp, lúc này Lâm Nham cũng tới căn tin.

Hắn bưng khay ăn nhìn các đồng nghiệp khẽ cười nói: "Tôi có tiện ngồi ở chỗ này không?"

"Thuận tiện! Thuận tiện!"

Các đồng nghiệp nhanh chóng cầm khay thức ăn của mình đứng dậy nói với tôi: "Tô Noãn, chúng tôi còn có chút việc phải đi trước, cô và quản lý Lâm từ từ ăn đi."

Còn không kịp ngăn lại các cô ấy, chỉ thấy bọn họ nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt tôi.

Lâm Nham dường như vẫn luôn chờ cơ hội này, trực tiếp thản nhiên ngồi đối diện tôi.

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng dần dần cảm thấy có chút phiền não.

Xem ra bữa trưa này tôi cũng không cần ăn nữa.

Thấy tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lâm Nham thu hồi nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: "Em như vậy là không muốn nhìn thấy tôi sao?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại tràn đầy chất vấn không cam lòng.

Hắn luôn có thái độ vênh váo tự đắc đối với tôi, giống như mọi thứ tôi làm đều phải theo ý hắn.

Phải tận tình phục vụ và làm hài lòng với hắn mới chịu thôi.

Nhưng chẳng lẽ hắn đã quên rồi sao?

Tôi hiện tại đã không còn là Tô Noãn lúc trước thích hắn đến hèn mọn.

04

"Quản lý Lâm tìm tôi có chuyện gì sao?"

Lâm Nham cười nói: "Không phải em nói sắp kết hôn sao? Nhưng phản ứng của họ hình như không giống lắm."

"Em sẽ không phải là đang gạt anh, trên thực tế em ngay cả bạn trai cũng không có chứ?"

Tôi cảm thấy có chút buồn cười: "Tôi lừa anh để làm gì?"

Hắn nhướng mày nhìn tôi giống như đang nói: em thử nói xem?

Tôi đã có bạn trai, nhưng chưa đến bước kết hôn nhanh như vậy.

Bởi vì thân phận đối phương tương đối đặc thù, tôi không thể giới thiệu cho các đồng nghiệp làm quen.

Dù sao làm việc trong công ty, tôi vẫn hy vọng có thể khiêm tốn một chút.

Nhưng không ngờ lần này Lâm Nham lại quấn quýt mãi không buông như vậy.

Tôi không muốn dây dưa với Lâm Nham nữa, nói thẳng ra: "Chúng ta bây giờ chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới."

"Tôi không muốn đồng nghiệp của tôi có những hiểu lầm không đáng có giữa anh với tôi."

"Tôi không có ý làm cho người khác hiểu lầm."

Lâm Nham nói những lời này một cách khẳng khái nhưng những gì hắn làm lại không phải như vậy.

"Tôi hy vọng anh có thể làm được."

Nói xong tôi bỏ đi, không muốn nói chuyện với hắn thêm lời nào nữa.

Tôi tưởng rằng Lâm Nham sẽ không làm phiền tôi nữa sau khi nghe những lời của tôi, nhưng tôi không ngờ rằng hắn thực sự trực tiếp tìm tôi lần nữa sau khi hắn tan làm vào buổi chiều.

"Tô Noãn, em vẫn chưa về phải không?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Anh đưa em về. Vừa vặn chúng ta có thể cùng nhau ăn tối ở bên ngoài, có thể ngồi trò chuyện một lúc, ôn lại chuyện cũ."

Hắn và tôi thì có chuyện gì tốt để ônlại?

"Không cần." Tôi lạnh lùng nói: "Bạn trai tôi sẽ ghen."

"Bạn trai?" Lâm Nham cười lớn.

"Ở đây không có người khác, em không cần tiếp tục diễn đâu ."

Tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu.

Với mức độ tự luyến của Lâm Nham, liệu hắn có nghĩ thành đây là cách để tôi thu hút sự chú ý của hắn không?

Tôi không nói nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Vũ:

"Trình Vũ."

"Sao vậy?" Trình Vũ nhàn nhạt nói: "Em đang vội sao? Anh ở bên này còn có chút kẹt xe..."

"Công ty chúng ta có lãnh đạo mới đến, hắn nhất quyết muốn đưa em về nhà. Em nói em đã có bạn trai nhưng hắn không tin."

Khi tôi nói những lời này, tôi đưa mắt nhìn Lâm Nham một cách khó xử.

Lâm Nham dường như vẫn nghĩ rằng tôi chỉ đang giả vờ, hắn mỉm cười nhàn nhã đứng dựa vào bàn của tôi.

Bên kia điện thoại im lặng một chốc.

Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng xe đạp rất khẽ:

"Noãn Noãn, đừng cúp máy."

"Anh sẽ tới đó ngay."

Trình Vũ tuy không nói gì nhiều nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.

Đúng như Trình Vũ nói, chỉ trong vòng vài phút anh đã xuất hiện trước cửa phòng thiết kế.

"Trình Vũ!" Tôi cười chạy tới, nắm lấy cánh tay anh ấy giới thiệu với Lâm Nham: "Đây là bạn trai của tôi, chúng tôi sắp kết hôn."

"Chỉ cần anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi vẫn sẽ cân nhắc việc gửi thiệp mời cho anh vào ngày cưới."

05

"Bây giờ em bắt đầu thích những tiểu chó săn rồi à?"

"?"

Những gì Lâm Nham nói khiến tôi và Trình Vũ có chút lúng túng.

Trình Vũ? Chó con?

Nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Trình Vũ, tôi không khỏi bật cười.

Lúc đó tôi cũng suy nghĩ ngây thơ như Lâm Nham.

Trình Vũ có khuôn mặt cún con chuẩn mực, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta không khỏi muốn đưa tay xoa xoa mặt anh ấy.

Nhưng sau khi quen nhau, tôi nhận ra anh ấy không phải là chó con nhỏ mà chính là một con chó sói.

Nhưng lúc đó, tôi đã yêu điên cuồng sự dịu dàng của anh và không thể thoát ra được nữa.

Dù là chó con hay chó sói, tôi đều yêu anh.

"Anh là ai?" Trình Vũ hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.

"Bạn trai cũ." Lâm Nham không hề né tránh mà thẳng thắn nói ra, điều này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

"A, cặn bã." Trình Vũ hừ lạnh một tiếng, ôm tôi chặt hơn.

Sau khi bắt đầu mối quan hệ với Trình Vũ, tôi đã kể cho anh ấy nghe tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ của mình.

Khi tôi tiết lộ những chuyện liên quan đến Lâm Nham, anh ấy chỉ im lặng lắng nghe và nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

"Giờ em đã thấy ổn hơn chưa?" Anh ấy ôm tôi vào lòng dịu dàng hỏi.

"Ừm." Tôi gật đầu, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh ấy bao quanh mình.

"Hứa với anh em sẽ không khóc vì người đàn ông khác nữa đi."

"Ừm."

Hiện tại có một người bạn trai hết lòng đối xử tốt với mình như vậy, làm sao trong mắt tôi còn có chỗ cho người đàn ông khác?

"Anh!"

Lâm Nhan tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn đang định đáp trả thì Trình Vũ tiếp tục nói: "Sao thế? Tôi đã nói gì sai à?"

Nói xong, Trình Vũ cúi đầu cười với tôi: "Noãn Noãn, anh ta đến đây để quay lại với em à?"

Tôi bĩu môi trốn sau lưng Trình Vũ: "Em đã nói với anh ta rằng em không muốn liên quan gì đến anh nữa, nhưng anh ta lại không nghe vào."

Nghe. "

"Trình Vũ, ngày chúng ta kết hôn tốt nhất không nên mời anh ta, như vậy cũng tránh phiền toái."

"Em còn muốn mời người yêu cũ?" Trình Vũ đưa tay nhéo nhéo mặt tôi, "Em không sợ anh ghen à?"

Thấy anh ấy thực sự tức giận, tôi lập tức vòng tay qua cổ anh ấy và bắt đầu dỗ dành:

"Ơ, em thực sự cũng không có ý mời anh ta."

"Em chỉ muốn anh ta hiểu rằng giữa em và anh ta đã kết thúc rồi, không thể quay lại."

Trình Vũ vẫn còn tức giận, hất cằm quay mặt về phía khác.

Cái anh chàng này thật là.

Tôi ngay lập tức hiểu ý anh ấy và "chụt" một cái hôn lên mặt anh ấy.

Tâm tình Trình Vũ liền chuyển biến tốt, nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, về sau em không thể nói loại chuyện này nữa."

"Nếu không... không đơn giản chỉ một nụ hôn thôi đâu."

Anh ấy gõ nhẹ vào chóp mũi tôi, mặt tôi không khỏi đỏ lên sau khi nghe những lời này.

Lần trước anh ấy ghen đã khiến tôi phải trả cái giá rất đắt.

"Biết rồi."

06.

Trong khi tôi và Trình Vũ đang mãi nói chuyện với nhau, tôi lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Nham ngày càng xấu đi.

Đã không thể chịu đựng được vậy tại sao hắn vẫn không rời đi?

Tôi không hiểu.

Trình Vũ có lẽ cảm thấy Lâm Nham có chút phiền phức, anh ấy liếc nhìn Lâm Nham và thì thầm với tôi, "Noãn Noãn, trời tối rồi, anh đưa em về."

"Ừm."

Tôi nắm lấy bàn tay đang đưa về phía tôi của Trình Vũ và nhanh chóng rời đi.

Vừa ra khỏi công ty, tôi tìm rất lâu vẫn không thấy xe của Trình Vũ.

"Xe bị bỏ lại giữa đường." Trình Vũ thẳng thắn giải đáp nghi hoặc của tôi.

"?"

"Lúc đó đang tắc đường, nghe em nói sếp ngăn cản em tan ca nên anh lập tức chạy tới."

Vậy anh đi bộ đến đây sao?

"Trời ạ!" Tôi không khỏi thốt lên, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Trình Vũ thật sự đem lại cho tôi cảm giác rất an toàn.

"Vậy bây giờ chúng ta ra xe đi."

Làm sao tôi có thể tỏ ra xấu hổ trước những hành vi dễ thương như vậy của Trình Vũ được chứ?

Sau khi Trình Vũ đưa tôi về nhà, anh ấy không hề có ý định rời đi ngay mà trực tiếp chặn tôi vào một góc.

"Trình Vũ," tôi ngây thơ chớp mắt nhìn anh, "Sao thế?"

Tôi bị anh vây lấy bằng tư thế kabedon, tất nhiên tôi biết anh đang muốn làm gì.

Vẻ mặt bây giờ của Trình Vũ khi anh ấy nhìn tôi giống hệt khuôn mặt anh đang ghen lúc nãy.

Thật sự là y hệt nhau.

"Em còn hỏi anh định làm gì sao?" Trình Vũ ngữ khí có chút lưu manh.

"Bạn trai cũ tới công ty em làm, sao em không nói cho anh biết?

"..."

"Em cũng vừa mới biết thôi."

Tôi cũng cảm thấy bất lực về chuyện này.

Nhưng khi nhìn thấy Trình Vũ ghen và tức giận, không hiểu sao tôi càng cảm thấy vui vẻ.

Mọi hành vi của anh đều cho thấy rằng anh đặt tôi ở vị trí quan trọng trong lòng mình.

Hơn một năm trước, sau khi tôi và Lâm Nham chia tay bằng hình thức chiến tranh lạnh, Trình Vũ đã xuất hiện ở bên cạnh tôi.

Anh là một bậc thầy nổi tiếng trong giới thiết kế và giành được rất nhiều giải thưởng lớn khi còn trẻ, và đương nhiên anh cũng chính là thần tượng của tôi.

Khi biết được thân phận thực sự của anh, tôi đã ngạc nhiên đến mức không thể tin được trong một thời gian rất dài.

Trình Vũ, người xuất thân từ một gia đình có truyền thống trong ngành thiết kế, một người sinh ra ở địa vị cao như thế nhưng anh lại rất kiên nhẫn với tôi.

Anh ấy biết lúc đó tôi vẫn chưa thoát ra được khỏi chuyện chia tay nên chỉ ở bên cạnh âm thầm chăm sóc tôi.

Anh hiểu rõ sở thích của tôi còn hơn cả bản thân tôi.

Anh sẽ nấu những món ăn tôi yêu thích và đưa tôi đi xem những bộ phim mà tôi muốn xem.

Anh còn kiên nhẫn dạy tôi rất nhiều kiến ​​thức về thiết kế.

Chỉ cần có điều gì tôi muốn biết, anh ấy sẵn sàng đưa tôi đi tìm hiểu từng cái một.

Khi một người tiêu tiền vì bạn, điều đó không chứng tỏ rằng anh ấy quan tâm đến bạn, nhưng nếu anh ấy dành hết tâm huyết và thời gian cho bạn thì chắc chắn bạn có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh ấy.

Đây là cách Trình Vũ đã đối xử với tôi.

07

Ở trước mặt Trình Vũ, tôi không bao giờ cần tốn thời gian để đoán xem anh đang nghĩ gì.

Anh không hề giấu giếm chuyện gì với tôi và sẽ chủ động nói cho tôi biết mọi suy nghĩ của anh ấy.

Tôi cảm thấy rất an toàn khi ở bên anh.

Chúng tôi ở bên nhau như vậy một thời gian dài, tôi dần dần có cảm tình với anh.

"Trình Vũ, anh là người duy nhất em yêu." Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em thực sự không biết tại sao anh ta lại đột nhiên chuyển đến công ty em, hôm nay em cũng mới biết."

Sau khi nghe lời tỏ tình đầy chân thành của tôi, lông mày Trình Vũ cuối cùng cũng giãn ra.

Anh ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng nói: "Thật ra anh biết tất cả những điều này, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Nham, anh không tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu."

"Vậy em từ chức nhé?" Tôi ngẩng đầu hỏi anh, "Như vậy thì anh ta sẽ không còn là sếp của em nữa, em cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa."

"Đồ ngốc." Trình Vũ gõ vào đầu tôi, "Tại sao em phải từ chức?"

"Em chưa từng làm điều gì có lỗi với người khác, vậy tại sao lại phải vì anh ta mà phá vỡ kế hoạch của mình."

"Em chỉ cần làm việc chăm chỉ và phớt lờ anh ta đi."

"Vâng."

Tôi vô cùng hạnh phúc khi có được một người bạn trai chu đáo như vậy.

Khi Trình Vũ nấu ăn cho tôi, tôi cũng tò tò đi theo anh ấy muốn giúp đỡ, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu hôn trêu anh.

"Noãn Noãn." Trình Vũ ôm tôi từ phía sau.

"Hả?" Tôi quay người nhét một miếng dưa chuột vào miệng anh, "Sao vậy?"

"Chúng ta kết hôn đi." Trình Vũ vẻ mặt chân thành nhìn tôi.

"Thật ra anh đã sớm có dự định về chuyện kết hôn, nhưng anh không biết em có đang sẵn lòng không."

"Hôm nay khi anh nhìn thấy em nói chuyện này với Lâm Nham, anh nghĩ đã đến lúc nói với em chuyện này."

Trình Vũ đang cầu hôn tôi phải không?

Ngay lúc tôi còn đang nghi hoặc đã thấy anh lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn.

"Noãn Noãn, lấy anh nhé. Anh sẵn sàng nấu ăn cho em cả đời, chỉ mình em mà thôi."

Tôi kinh ngạc che miệng lại, nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra trên đôi mắt người đàn ông tôi đang yêu sâu đậm.

Khi tôi bất lực nhất, Trình Vũ đã xuất hiện và ở bên cạnh tôi.

Hiện tại, trái tim tôi đã hoàn toàn bị người đàn ông này chiếm giữ.

Tôi đưa tay ra nhận lấy và thì thầm: "Em đồng ý."

08

Ngày hôm sau, tôi mừng khấp khởi đeo chiếc nhẫn đính hôn mà Trình Vũ tặng đến công ty.

Ngồi trước màn hình máy tính làm việc nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là những lời anh nói với tôi.

Tôi thực sự cảm thấy rất may mắn khi gặp được Trình Vũ trong cuộc đời của mình.

"Ồ, hôm nay đeo nhẫn rồi à."

Không biết từ khi nào Lâm Nham đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi.

Tôi trợn mắt trừng hắn một cái, tự hỏi tại sao trên đời này lại có người mặt dày như vậy.

Hôm qua đã nói rõ ràng với hắn như vậy mà Lâm Nham vẫn không bỏ cuộc sao?

Tôi biết rất rõ rằng Lâm Nham cũng không coi trọng tôi hơn bản thân hắn bao nhiêu.

Chỉ vì hắn không cam lòng, muốn cạnh tranh đến cùng nên mới tiếp tục dây dưa làm khó tôi.

"Tôi đã nói với anh rồi." Tôi cau mày nói với hắn, "Tôi và Trình Vũ chuẩn bị kết hôn, là chính anh không tin."

Lâm Nham thở mạnh vài lần, có chút tức giận hỏi: "Anh thực sự không hiểu, em thích hắn ta ở điểm gì?"

"Em cho rằng hắn thật sự yêu em sao?" Hắn cười nói: "Nói về ngoại hình, anh cũng không kém hắn ta chút nào."

Nói khùng nói điên gì vậy?

Tôi mở to mắt đánh giá Lâm Nham đầy hoài nghi.

Mặc dù Lâm Nham trông cũng ưa nhìn nhưng so với Trình Vũ thì hắn ta cũng chỉ là một người rất bình thường đứng trong đám đông.

Tôi thực sự không hiểu hắn lấy đâu ra sự tự tin như vậy.

"Anh hiện tại chính là nhân tài trở về từ nước ngoài, giá trị và tài sản của anh nhiều hơn cái tên đó gấp mấy lần."

"Anh còn có mấy căn hô và mấy chiếc xe, hoặc em thích thứ gì, anh cũng có thể cho em bất cứ lúc nào."

Lâm Nham nhìn tôi với ánh mắt đầy tham lam khiến tôi có chút ghê tởm.

"Nếu bây giờ em hối hận và quay lại bên cạnh anh, anh sẽ bỏ qua chuyện em từng ở bên hắn."

Hừ, ảo tưởng à?

Có vẻ như Lâm Nham ở bên ngoài vài năm chỉ học được cái phong thái trịch thượng lố bịch ấy.

"Em không nghĩ rằng nếu quay trở lại bên cạnh tôi, em sẽ có tiền để làm mọi thứ mà em muốn sao?"

"Không cần" Tôi cười khẩy.

Không ngờ Lâm Nham vẫn không chịu bỏ cuộc, ngược lại càng thêm nhiệt tình mà ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi.

"Anh biết em thích thiết kế, vậy nghe thử xem anh tính thế này thì sao? Nếu em muốn, anh có thể cho em tham gia tất cả các cuộc thi thiết kế mà công ty tham dự."

Hắn đang tính lợi dụng chức vụ của mình?

"Đương nhiên, điều này chỉ có thể xảy ra khi em chấp nhận làm bạn gái của anh. Lâm Nham anh đây sẽ không làm chuyện giúp người làm niềm vui."

Đột nhiên giọng điệu của Lâm Nham trở nên âm trầm hơn.

"Điều này cũng có nghĩa là nếu em làm anh không vui, anh có thể hủy tư cách tham gia tất cả cuộc thi của em."

Sở dĩ Lâm Nham dám nói điều này là vì hắn biết tôi thật sự rất mong muốn có cơ hội được tham gia cuộc thi thiết kế.

Nhưng nếu hắn muốn dùng điều này để uy hiếp tôi thì hắn thật quá ngây thơ.

Chỉ là một cuộc thi mà thôi, tôi tin vào thực lực của bản thân mình, cũng muốn tích luỹ thêm kinh nghiệm và học hỏi nhiều hơn cho tương lai về sau.

"Tôi không cần, nếu anh thích cho người khác cơ hội như vậy thì cũng đừng tìm tôi."

Tôi cười lạnh nói tiếp: "Tuy nhiên, nếu anh dám lợi dụng chức vị của mình, tôi tin chắc rằng anh sẽ không thể tồn tại ở công ty này lâu nữa đâu."

"Anh biết không, điều đáng khinh nhất trong giới thiết kế chính là xuất hiện những kẻ sâu bọ như anh."

09

Thấy tôi làm lơ không còn chú ý đến hắn nữa, Lâm Nham ngồi một lúc cảm thấy phiền chán rồi cũng rời đi.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là sự vô liêm sỉ của Lâm Nham vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Một tấm vé được ném trước mặt, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của hắn:

"Chiều nay đi công tác với tôi."

"Cái gì?"

Chức vụ của tôi không cần thiết phải đi công tác, bây giờ Lâm Nham lại công khai thông báo cho tôi như thế này, có lẽ trong bụng hắn đang có ý xấu.

"Cái gì là sao? Sợ tôi làm gì em à?"

Nụ cười của Lâm Nham đầy hống hách và đáng ghét: "Tôi chỉ yêu cầu em đi công tác cùng quản lý bộ phận của mình. Có phải em lại đang tự suy diễn ra cái gì rồi không?"

"Là nhân viên dưới trướng của tôi, tôi mong em có thể phân rõ giới hạn giữa chuyện công việc và chuyện riêng tư."

Hắn nói thì hay lắm.

Tôi nhận tấm vé máy bay hắn đưa tới, nghiêm túc nói: "Tôi thì có gì mà phải sợ? Đi công tác đúng không? Được, tôi đi".

Trên đường đến sân bay, tôi nhắn tin cho Trình Vũ nói cho anh biết chuyện này.

"Đừng lo lắng, anh đến tìm em."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch của Trình Vũ, trái tim có phần lo lắng bất an của tôi hoàn toàn bình tĩnh lại.

Có Trình Vũ bên cạnh, tôi còn có gì phải lo lắng?

Trong quá trình công tác, Lâm Nham cư xử rất bình thường, thậm chí bình thường đến mức tôi cảm thấy giống như chỉ có bản thân mình đang lo lắng quá mức.

Nhưng phải đến khi trở về khách sạn vào buổi tối, tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn lắm.

Lâm Nham chỉ đặt một phòng, khách sạn cũng đã hết phòng.

Bây giờ đang là mùa du lịch cao điểm mà tôi lại không thể chủ động đặt phòng sớm được. Chuyến công tác này vốn dĩ là chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Nham có lẽ đã nghĩ đến điều này trước khi đưa tôi đến đây.

"Noãn Noãn, em có muốn ở cùng anh đêm nay không?" Lâm Nham cười bí hiểm nói: "Anh là đang muốn tốt cho em, em là con gái, ngủ ngoài đường không tốt lắm đâu nhỉ?"

Cả nhà anh mới ra đường ngủ! Khốn kiếp!

Tôi trấn định lại, mỉm cười đáp: "Không sao đâu, bạn trai tôi đã đặt phòng cho tôi ở khách sạn bên cạnh rồi."

Ở xa xa, Trình Vũ đang từng bước khoan thai đến gần. Lâm Nham thấy tôi nhìn chằm phía sau lưng hắn nên cũng quay đầu lại nhìn, sau đó biểu cảm trên gương mặt hắn đều là chết lặng.

"Tránh ra."

Trình Vũ đi ngang qua hắn, vòng tay rộng lớn ôm lấy tôi sau đó cảnh cáo Lâm Nham: "Tốt nhất đừng để tôi thấy anh lại có ý nghĩ xấu gì với vị hôn thê của tôi. Bằng không đừng trách tôi tàn nhẫn."

Hành động bên phía chúng tôi thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, Lâm Nham cảm thấy mất mặt nên chỉ cười ngượng nghịu rồi bỏ đi.

Về đến phòng khách sạn, tôi gục xuống giường:

"Hôm nay em mệt ch/ết rồi."

Nhưng tôi phải nói rằng tôi thật sự đã học được rất nhiều trong chuyến công tác lần này.

Có vẻ như tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước để theo đuổi ước mơ trong ngành thiết kế.

"Nói cho anh biết, tại sao Lâm Nham mãi mà vẫn không chịu bỏ qua cho em vậy?" Trình Vũ nằm xuống bên cạnh tôi, giọng điệu có chút khó chịu.

Nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này, tôi thì thầm nói với anh: "Em không biết mà, có thể là do bạn gái anh quá quyến rũ đi?"

Vừa dứt lời Trình Vũ đã xoay người ôm tôi vào lòng.

"Vậy em đừng bày ra vẻ quyến rũ trước mặt người khác nữa."

"Chỉ được phép cho anh nhìn."

10.

Nhìn thấy nụ hôn của Trình Vũ chuẩn bị rơi xuống, đầu tôi mơ hồ nghĩ đến nếu lúc này mà hôn, sợ rằng những chuyện sau đó cũng sẽ không dừng lại được.

"Trình Vũ." Tôi bĩu môi, nũng nịu nói với anh: "Em đói."

"Em làm việc cả ngày vừa đói vừa mệt, vậy mà anh cũng không biết chuẩn bị món gì ngon cho em."

Trình Vũ lúc này tuy rằng không muốn buông tôi ra, nhưng anh không thể không đầu hàng trước dáng vẻ làm nũng của tôi, nhanh chóng ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Tôi nằm trên giường của khách sạn, nghĩ đến khuôn mặt luôn tươi cười của Trình Vũ.

Sau đó lại nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, tôi không khỏi bắt đầu mơ mộng.

Sau khi thật sự gả cho Trình Vũ, tôi nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn hiện tại.

Một giờ sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Bây giờ mà ai còn gõ cửa?

Tôi cảm thấy hơi lạ.

Nếu Trình Vũ trở về, hắn sẽ trực tiếp dùng thẻ phòng mở cửa àm không phải gõ cửa như vậy.

Quả nhiên, vừa đi đến cửa đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng xì xào:

"Noãn Noãn, là anh... mau mở cửa, anh biết em đang ở bên trong."

Lâm Nham?

Tôi có chút sửng sốt.

Tại sao hắn lại đến đây tìm tôi vào lúc nửa đêm? Làm sao hắn biết số phòng của tôi?

Nghe giọng nói lè nhè của Lâm Nham ngoài cửa, có lẽ đêm nay hắn đã uống rất nhiều rượu.

Tính mượn rượu làm càn sao?

Tôi cảm thấy có chút buồn cười, ngồi trên giường nghe hắn nói nhảm ngoài cửa hơn nửa tiếng.

Lâm Nham thật sự nói rất nhiều mặc dù tôi không hề đáp lại hắn dù chỉ một câu.

Chẳng qua là hắn hối hận vì đã chia tay tôi quá vội vàng.

Hắn nói rằng hắn thực sự hối hận và muốn tôi cho hắn một cơ hội để thay đổi.

Cho hắn một cơ hội sao?

Đây có lẽ là chuyện cười hài hước nhất mà tôi từng được nghe trong đời.

Lâm Nham sao có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?

Chưa nói tới việc hiện tại tôi đã là hôn thê của Trình Vũ, cho dù không phải thì tôi cũng đã không còn chút tình cảm nào với Lâm Nham.

Ngay lúc tôi đang định gọi điện cho Trình Vũ để kể lại chuyện này thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, cửa được mở ra.

Chính là Trình Vũ đã trở lại.

"Noãn Noãn." Trình Vũ lo lắng ôm tôi vào lòng, "Em không sao chứ?"

"Em không sao." Tôi cười nhẹ trấn an anh, "Anh không thấy sao? Em không mở cửa."

Khi tôi còn đang nói chuyện với Trình Vũ, Lâm Nham ở ngoài cửa đã bị bảo vệ khách sạn lôi đi.

Trình Vũ nói rằng anh sẽ báo cảnh sát và an ủi tôi đừng lo lắng, Lâm Nham chắc chắn sẽ yên tĩnh một thời gian mà không tìm tôi gây phiền phức nữa.

Sự việc hiện tại quả thực đã được giải quyết, nhưng xét đến thái độ của Lâm Nham ngày càng trở nên cực đoan, tôi vẫn quyết tâm từ chức.

Dựa vào khả năng của mình, tôi tin ở những công ty khác cũng sẽ có vị trí phù hợp dành cho tôi.

11.

Một tuần sau khi tôi nộp đơn từ chức, Lâm Nham cũng được thả ra khỏi đồn cảnh sát.

Mấy ngày không gặp, Lâm Nham trông tiều tụy và già đi một chút.

"Tô Noãn, tôi quả thật đã xem thường cô." Lâm Nham cười lạnh, "Cô và bạn trai của cô gài bẫy tôi, đưa tôi đến cảnh sát đúng không?."

Tôi nghĩ Lâm Nham chắc chắn bị điên rồi, nếu không hắn cũng sẽ không nói ra những lời khó hiểu như vậy.

"Xin hãy nói rõ ràng, từ đầu đến cuối đều là anh quấy rầy tôi, nếu không phải nửa đêm còn đến tìm tôi, bạn trai của tôi sẽ gọi cảnh sát sao?"

Tôi quá lười để nói những lời vô nghĩa, thẳng tay ném lá đơn từ chức của mình lên bàn:

"Tôi nghĩ kiếp này chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nhau nữa."

Lâm Nham liếc nhìn đơn từ chức, nhướng mày nói: "Cô nghiêm túc đấy à?"

"Tô Noãn, tôi khuyên cô suy nghĩ sáng suốt một chút, chỉ cần cô rời khỏi công ty này, tôi có thể cam đoan sẽ không có công ty nào tuyển dụng cô."

"Cô cần tự nhận thức cho rõ bản thân mình."

Lâm Nham lấy đâu ra sự tự tin để phun ra một câu như vậy?

Hắn cho rằng hắn có thể lợi dụng chức vị của mình để gây phiền phức cho tôi sao?

Hắn là cái thá gì?

Hắn quá tự đề cao bản thân mình rồi.

"Anh tự lo cho anh đi."

Tôi xoay người rời khỏi văn phòng của Lâm Nham mà không nhìn hắn thêm một cái nào nữa.

Khi vừa bước đến cửa, tôi vẫn có thể nghe rõ Lâm Nham đang hét lên sau lưng mình: "Vị hôn phu của cô cũng chỉ là một thằng đẹp mã không có gì ngoài cái gương mặt đó cả, ngay cả thực lực cũng không có. Nếu chọn hắn, cô chắc chắn sẽ hối hận."

Trình Vũ không có thực lực? Tôi bật cười thành tiếng.

"Vị hôn phu của tôi không khoa trương như anh, đàn ông gì mà xách có nửa xô nước cũng kêu la đau nhức khắp nơi."

Sau khi nghỉ việc ở công ty cũ, tôi cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

Đương nhiên rồi, thế giới sẽ là một nơi tươi sáng hơn nhiều nếu không có những kẻ cặn bã xung quanh bạn.

Sau khi từ chức, tôi xoay mình liền đến công ty của Trình Vũ xin phỏng vấn.

Trước đây tôi muốn tự mình lập nghiệp, bây giờ đột nhiên từ chức cũng là cơ hội tốt để lập nghiệp, nhưng tôi thực sự không thể chịu nổi Trình Vũ cả ngày cứ quấn lấy tôi:

"Anh sẽ rất buồn nếu vợ anh không đi làm cùng anh".

"Em giỏi như vậy, em định giúp cho mấy công ty đối thủ của anh nữa sao?"

Có câu nói rằng một người đàn ông cứ luôn cư xử như một đứa trẻ thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp nhất.

Tôi thở dài bất lực và đồng ý với anh.

Không còn cách nào khác, tất nhiên tôi chỉ có thể chiều chuộng người bạn trai do mình tự tìm..

12.

Ngoài việc thích nghi với môi trường làm việc ở công ty mới, tôi còn đăng ký tham gia các cuộc thi thiết kế cấp tỉnh.

Trong nửa tháng này, tôi cẩn thận thiết kế bản thảo vào mỗi tối sau khi tan ca về nhà.

Thời gian trôi qua, ngày thi đấu cũng đã đến.

Nhìn thấy Lâm Nham đắc ý ngồi trên vị trí ghế giám khảo, tôi không khỏi cau mày.

Tại sao người đàn ông này cứ dai như đĩa thế?

Tôi cố chịu đựng sự khó chịu trong lòng, tiếp tục mỉm cười giới thiệu tác phẩm cũng như ý tưởng thiết kế của mình với ban giám khảo và khán giả.

Khi tôi đang nghỉ ngơi ở hậu trường sau cuộc thi, đúng như tôi nghĩ, Lâm Nham lại chủ động đến gặp tôi.

"Nhìn xem, tôi đã nói gì ấy nhỉ?" Lâm Nham mỉm cười nói, "Tôi biết chúng ta sẽ gặp lại nhau. Cô muốn tạo dựng tên tuổi cho mình trong giới thiết kế, vì vậy, cô cần tôi."

"Tại sao?" Tôi nhìn hắn với vẻ chán ghét.

Lâm Nham mỉm cười và đến bên cạnh tôi:

"Chỉ cần bây giờ cô đồng ý ở bên tôi và bỏ rơi vị hôn phu của mình, bất kể là hạng nhất hay gì đi nữa, tôi đều có thể tìm cách đưa giải thưởng vào tận tay cô mà không bị ai nghi ngờ."

Đó cũng chỉ là một chiếc cúp, không có gì hơn.

Hơn nữa, tôi có lý do để tin vào năng lực của bản thân.

"Vẫn là câu nói đó, không cần."

"Tôi không biết phải mắng cô ngu hay thế nào nữa." Lâm Nham hung hăng trừng mắt nhìn tôi, "Tô Noãn, quyết định hôm nay của cô sẽ khiến cô hối hận cả đời."

Nói xong những lời này, Lâm Nham tức giận rời khỏi hậu trường.

Mà hắn rời đi không bao lâu, Trình Vũ từ bên cạnh cửa sau đi ra.

"Ghi âm lại chưa?"

"Đương nhiên." Tôi kiêu ngạo lắc lắc điện thoại, "Em bị anh ta quấy rầy nhiều lần như vậy, sao có thể không chuẩn bị một chút chứ?"

Trình Vũ hôn lên má tôi: "Quả nhiên là vợ anh, rất thông minh."

Sau đó, chuyện đương nhiên là tôi sẽ bị Lâm Nham cho điểm cực thấp ở vòng BGK chấm điểm.

Không những vậy, hắn còn nhận xét tác phẩm của tôi không hề có chút logic nào.

Quan trọng là nhận xét của ban giám khảo có thể ảnh hưởng rất lớn đến lượng bình chọn của khán giả.

Đó là lý do tại sao hắn làm điều này, chỉ đơn giản là muốn dằn mặt tôi.

"Tôi không nghĩ vậy."

Dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình, Trình Vũ xuất hiện trên sân khấu.

"Hóa ra là anh!" Lâm Nham đứng bật dậy, vẻ mặt không thể nào tin được, như thể bản thân hắn đã bị lừa gạt.

Sau đó Lâm Nham mới ý thức được mà nhận ra Trình Vũ chính là nhà thiết kế tài năng được mọi người ca ngợi thành huyền thoại, người đã có rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ khi còn trẻ.

Mục đích lớn nhất của việc ban tổ chức chương trình tổ chức một cuộc thi lớn như vậy là để mời được Trình Vũ tới làm khách mời.

"Là tôi, có chuyện gì vậy?" Trình Vũ hỏi.

Thấy kế hoạch của mình sắp thất bại, Lâm Nham trực tiếp chỉ ra mối quan hệ giữa tôi và Trình Vũ với ban tổ chức.

"Điều này thật không công bằng." Lâm Nham nghiêm khắc nói: "Theo như tôi biết, giám khảo khách mời Trình Vũ và thí sinh Tô Noãn là một đôi. Thật sự không công bằng khi để Trình Vũ tham gia làm BGK cho cuộc thi này."

13

Lâm Nham nói xong, khán giả trên khán đài lập tức bắt đầu xôn xao.

"Được thôi, tôi cũng không tham gia chấm điểm."

Trình Vũ ung dung bình tĩnh, nhìn Lâm Nham cười nói: "Nhưng anh cũng không có tư cách làm BGK chấm điểm."

"Tại sao tôi không thể?" Lâm Nham cất cao giọng, âm thanh xen lẫn chút lo lắng.

Thấy mọi chuyện đã phát triển đến mức này, tôi nhanh chóng mở đoạn ghi âm sau hậu trường lúc nãy, đưa loa thật sát vào micro trong tay.

Tưởng tôi dễ bắt nạt sao?

Mọi người có mặt sau khi nghe rõ mọi chuyện liền bắt đầu chuyển hướng, dùng mọi ánh mắt căm phẫn chế giễu nhìn chằm chằm Lâm Nham.

"Tô Noãn, cô thật không biết xấu hổ!" Lâm Nham tức giận mắng tôi.

"Cũng không vô liêm sỉ bằng anh, đúng không?" Tôi cảm thấy buồn cười vô cùng.

Thế thì sao?

Việc làm hèn hạ của mình bị bại lộ còn có dám tức giận mắng chửi người khác?

"Nếu đã biết việc mình làm là đáng xấu hổ thì nên bớt ra ngoài gây rắc rối đi."

"Tôi không ngờ Lâm Nham lại là người như vậy." Rất nhiều tiếng nghị luận vang lên.

"Đúng vậy, trông hắn cũng rất đẹp trai, nhưng tính cách lại tệ như vậy."

"Mọi người không nên đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài của họ."

Vẻ mặt của các giám khảo khác và người dẫn chương trình khi nhìn về phía Lâm Nham cũng dần trở nên phức tạp.

Không thể chịu đựng được sự soi mói như vậy, Lâm Nham chỉ có thể im lặng ngồi lại trên ghế.

Để duy trì sự công bằng của cuộc thi, cả Trình Vũ và Lâm Nham đều không được tham gia vào quá trình chấm điểm.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn giành được vị trí hạng nhất bằng chính thực lực của mình.

Tôi đứng trên sân khấu, đích thân nhận cúp từ tay Trình Vũ.

"Noãn Noãn, anh biết em là giỏi nhất."

Tôi hơi đỏ mặt.

"Điều này là không thể!" Lâm Nham chỉ vào tôi và hét lên, "Làm thế nào cô có thể giành được vị trí hạng nhất? Chắc chắn là gian lận."

"Cậu cho rằng mọi người đều giống như cậu sao?" Một nhà thiết kế đáng kính ngồi trên ghế ban giám khảo nói: "Lâm Nham, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì cậu."

Nhìn bóng dáng chán nản rời đi của Lâm Nham, tôi đột nhiên cảm thấy hơi mơ hồ.

Không phải lúc trước còn nói sẽ không cho tôi đi tiếp con đường thiết kế này sao?

Bây giờ xem ra chính hắn mới là người không thể đi tiếp.

Sau khi trở về nhà, Trình Vũ nói để chúc mừng tôi giành được hạng nhất, tối nay anh sẽ nấu cho tôi một bữa tiệc hoành tráng.

"Trình Vũ, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?" Tôi ôm anh từ phía sau, trong lòng cảm thấy tràn ngập niềm vui.

"Đồ ngốc." Trình Vũ quay người lại hôn lên trán tôi.

"Tất nhiên là vì anh yêu em."

Tôi rúc vào vòng tay của Trình Vũ, cảm nhận mình có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

"Trình Vũ, em rất vui vì được gặp anh."

"Anh cũng vậy." Trình Vũ mỉm cười, "Thật vinh hạnh khi được ở bên cạnh em."

...

Một tháng sau, tôi và Trình Vũ tổ chức đám cưới.

Ngày cưới, khi tôi đang ngồi trong phòng thay đồ chuẩn bị thì nhận được tin nhắn của Lâm Nham:

"Tô Noãn, anh thực sự biết mình sai rồi, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"

Tôi mỉm cười, trực tiếp xóa tin nhắn và bấm chặn số điện thoại di động của Lâm Nham.

Tốt nhất là để cho kẻ cặn bã như Lâm Nham biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi trong tương lai.

Trong bữa tiệc, tôi cũng nghe các bạn cùng lớp đại học nói về tình hình hiện tại của Lâm Nham:

"Cậu không biết bây giờ danh tiếng của hắn ta rất tệ sao?"

"Nếu hắn còn muốn kiếm sống, hắn chỉ có thể chuyển đổi công việc sang ngành khác."

"Hả? Thảm vậy sao, nhưng hắn xứng đáng bị như vậy."

Tôi không quan tâm Lâm Nham có sống tốt hay không.

Chỉ cần Trình Vũ luôn có thể ở bên cạnh tôi, điều này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

(Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top