ZingTruyen.Top

Vì lười mà ở đây

BẠN ĐÃ BAO GIỜ TỪ BỎ NGƯỜI MÌNH THÍCH? - tiệm quýt của jwe

TcKhng039

Tôi làm thư ký cho Cận Ngạn suốt chín năm, tận tụy, cần cù.

Ngay khi tôi chuẩn bị thăng chức trở thành phó tổng giám đốc, hắn lại đem mối tình đầu là lính nhảy dù thay thế vị trí của tôi.

Hắn nói cô ta có trình độ học vấn cao hơn tôi và có năng lực hơn tôi.

Tôi nhìn người đàn ông đã yêu mười năm này, không nói nên lời

1
Khi tôi bước vào công ty, tất cả những nhân viên xung quanh đều mỉm cười chào đón tôi.

"Xin chúc mừng, bây giờ không còn gọi cô là thư ký Ôn nữa rồi, phải gọi là phó tổng giám đốc Ôn."

"Chị iu, chị có nhớ em từng đỡ cho chị một nhát dao không, chị nhớ đừng quên em nha."

"Chị Ôn nhớ khao mọi người ăn mừng một bữa nha. Chị không thể bỏ đói tụi em mà đúng không!"

Nhìn vẻ mặt tươi cười của các đồng nghiệp, tôi mím môi nói, "Vẫn còn chưa quyết định mà. Còn quá sớm để nói điều đó."

"Này, tất cả đều được quyết định rồi trước rồi mà, chỉ còn thiếu quy trình thôi, chị khiêm tốn quá đi!"

Tôi mỉm cười xua tay và bước đến phòng hội nghị.

Các đồng nghiệp không tâng bốc tôi, họ cũng biết việc tôi cống hiến gần 10 năm thanh xuân cho công ty. Tôi ở bên Cận Ngạn từ năm thứ hai trung học, sau đó anh ấy lập nghiệp và muốn tôi trở thành thư ký, chúng tôi không chỉ cùng đưa ra đề xuất, nói về hợp tác và nghiên cứu hướng phát triển của công ty mà còn chăm lo cho việc ăn uống và sinh hoạt của anh ấy.

Có thể nói rằng, nếu không có tôi, cũng không có công ty này và càng không có Cận Ngạn như ngày hôm nay.

Chức phó tổng này là những gì tôi xứng đáng có được.

Tôi kiềm nén niềm vui trong lòng, mở cửa bước vào phòng hội nghị, các ban quản lý cấp cao đã chờ sẵn.

Tuy nhiên, nó khác hẵn với bầu không khí bên ngoài, không khí trong phòng hội nghị lại vô cùng im lặng. Nhìn thấy tôi bước vào, ánh mắt những đồng nghiệp nhìn tôi có chút thương hại xen lẫn oán giận.

Tôi nhìn về phía Cận Ngạn, người đang ngồi phía chủ tọa.

Anh ta bắt chéo tay lên bàn, và ngồi cạnh anh ta là một người phụ nữ với mái tóc đen dài mang khăn choàng, mặc một chiếc váy màu trắng ngọc trai.

Nó không phù hợp khi đang ở trong phòng hội nghị nghiêm túc.

Lúc này, tim tôi như rơi vào hầm băng, nhưng với một tia hy vọng, tôi nhẹ nhàng hỏi: "Cận Ngạn, cô ấy là ai thế?"

Cận Ngạn lãng tránh tránh ánh mắt của tôi, ung dung nói:

"Đây là Lý Thanh Nhã, phó chủ tịch mới của công ty chúng ta. Em có thể đưa cô ấy đi làm quen với công việc. Tan họp, có gì thắc mắc thì em đến văn phòng của tôi."

Đứng chết trân tại chổ, tôi cảm thấy như mình bị tát vào mặt trước nơi đông người.

Người quản lý bộ phận bên cạnh không nhịn được nữa liền đứng dậy, vỗ nhẹ vào mặt bàn.

"Cận Ngạn, ý cậu là sao đây, không phải cậu nói rằng chức phó tổng sẽ thuộc về Ôn Vy sao?"

"Đúng vậy!" Những người khác cũng lên tiếng, "Thật không công bằng cho Ôn Vy đã cống hiến trong những năm qua, làm sao có thể nói thay thế là thay thế được chứ, tôi nói có đúng không?"

Đây điều là những đồng nghiệp cùng làm việc cùng tôi trong những năm qua, chúng tôi có quan hệ rất tốt.

Khuôn mặt của Cận Ngạn tối sầm lại, đôi mắt anh ta lướt qua.

Một lúc sau, giọng nói có phần tức giận vang lên:

"Chủ tịch là tôi hay là cậu?"

Trưởng bộ phận cũng không nao núng: "Cậu là chủ tịch, nhưng công ty không phải của riêng cậu, nó có hợp lý không khi cậu tìm một người khác làm phó tổng thay cho Ôn Vy?"

Cận Ngôn cười nhạo: "Lý Thanh Nhã có bằng thạc sĩ tài chính và kinh tế ở đại học Columbia. Cô ấy có trình độ học vấn cao hơn Ôn Vy và khả năng cũng tốt hơn Ôn Vy, tôi đây là nghĩ cho công ty!"

"Cậu có thể có một tình bạn trong tâm trí, nhưng vì sự phát triển của công ty thì không thể nhân đạo!"

Tôi nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Lý Thanh Nhã, nhếch miệng:

"Cận Ngạn, đừng nói nhảm nữa. Đó chỉ là vì cô ấy là mối tình đầu của anh."

Cận Ngạn và tôi đã biết nhau từ khi còn học trung học. Những người khác có thể không biết, nhưng tối có ấn tượng sâu sắc với Lý Thanh Nhã.

Cô ta là mối tình đầu của Cận Ngạn, trong những năm yêu nhau, anh yêu cô ta rất nhiều. Nhưng sau đó, cô ta muốn ra nước ngoài học tập, còn Cận Ngạn muốn ở lại Trung Quốc để gầy dựng sự nghiệp, hai người tranh cãi vì bất đồng quan điểm và chia tay.

Trong vài năm qua, cũng có không ít người phụ nữ vây xung quanh Cận Ngạn, nhưng họ cũng không ở bên Cận Ngạn quá lâu.

Cận Ngạn bị tôi nói ra sự thật, và khuôn mặt của anh ta bây giờ trông hơi xấu xí.

Anh ta ngả người vào chiếc ghế da và nhìn tôi một cách khinh thường:

"Lý Thanh Nhã đúng là mối tình đầu của tôi, vậy thì làm sao?"

"Cô ấy vẫn có trình độ học vấn cao hơn và tài giỏi hơn em, Ôn Vy, em không thể không chấp nhận thực tế này được."

2
Cuộc họp kết thúc không mấy vui vẻ, tôi đóng sầm cửa lại và bước ra ngoài.

Tại sao Cận Ngạn lại làm điều này trong cuộc họp thăng chức của tôi. Rõ ràng, anh ta có thể nói trước cho tôi biết , nhưng anh ta không làm thế mà chọn cách này khiến tôi phải rơi vào cảnh bẽ mặt nhất.

Vương Triết, giám đốc bộ phận, đã đồng hành cùng tôi khi cậu ấy mới bước vào công ty. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong bảy năm. Cậu ấy phẫn nộ và không biết phải làm cách nào, không ngừng phàn nàn về cuộc họp này:

"Tôi nghe nói rằng Lý Thanh Nhã ở nước ngoài làm việc không tốt, cô ta bị công ty ở đó sa thải và có tiếng xấu và cô ta cũng không thể tìm được việc làm vì tai tiếng đó, cho nên cô ta mới quay lại đây!"

"Chị có thấy anh bộ mặt anh ta chưa? Chúng ta đồng hành cùng nhau nhiều năm như vậy, cống hiến biết bao nhiêu nhưng anh ta không quan tâm đến điều đó. Hắn chỉ nghĩ cho mối tình đầu của mình. Thật là kinh tởm!"

Tôi không nói gì mà nhìn thẳng vào bàn làm việc của mình, vì sử dụng quá lâu, nó đã rất cũ và các góc đầy vết trầy xước.

Cống hiến cho công ty chín năm, tôi vẫn không có văn phòng riêng.

Vào lúc đó, Cận Ngạn nói rằng không gian của công ty rất chật hẹp. Dù sao, tôi cũng chạy đến văn phòng của anh ta mỗi ngày, nên việc phê duyệt cho một văn phòng riêng là không cần thiết, tốt hơn là đưa nó cho người khác.

Tôi đã dại dột đồng ý vào lúc đó.

Nhưng bây giờ, ngay khi Lý Thanh Nhã vừa bước vào công ty, cô ta đã có văn phòng riêng, bàn ghế gỗ gụ sang trọng, và sử dụng máy tính Mac cấu hình cao và đắt tiền nhất.

Sau đó tôi mới hiểu ra rằng tất cả những lý do đó là những cái cớ, vì Cận Ngạn nghĩ tôi không xứng đáng.

"Tôi sẽ từ chức!"

Vương Triết nhấp một ngụm nước, tức giận nói, "Tôi sẽ đi cùng chị, hừ, tôi nghĩ cái công ty thối này sớm muộn gì cũng sẽ phá sản!"

Tôi im lặng một lúc và nhỏ giọng, "Cậu không cần làm điều đó đâu."

Cậu ấy sững sờ và im lặng.

Chúng tôi đã cùng nhau làm việc kể từ khi công ty vừa thành lập, đó không chỉ là công việc đối với chúng tôi.

Vương Triết còn là một đứa trẻ mà tôi đã bồi dưỡng.

Tôi sẵn sàng để từ bỏ rồi.

......

Các đồng nghiệp không hài lòng với việc Lý Thanh Nhã cướp vị trí phó chủ tịch của tôi.

Đặc biệt là các quản lý cấp cao, chúng tôi đã làm việc cùng nhau quá lâu, và bởi vì không có tranh chấp về lợi ích nên mối quan hệ đồng nghiệp từ lâu đã trở nên khắn khít.

Mặc dù họ không thể công khai tỏ sự phản đối với Cận Ngạn, nhưng họ vẫn bí mật bày tỏ sự không hài lòng của mình.

Công việc của Lý Thanh Nhã thì không suôn sẻ mấy, Vương Triết, người đã được phân công hỗ trợ cho cô ta, cơ bản cậu ấy hoàn toàn không nói rõ thông tin những khách hàng quan trọng với cô ta, mà chỉ cung cấp một số thông tin nguồn lực khách hàng không đáng kể hoặc đặc biệt không quan trọng.

Thông tin của các bộ phận khác cũng giống như vắt kem đánh răng. Họ sẽ đưa khi cô ta yêu cầu, không yêu cầu thì khỏi.

Cận Ngạn tức giận hỏi tôi đã xúi giục gì mọi người chèn ép cô ấy, nực cười, không phải tôi đã nhường cho cô ta mọi thứ cô ta muốn rồi sao?

Cận Ngạn không biết làm cách nào, vì vậy anh ta xuống nước với tôi.

Anh ta gọi tôi vào văn phòng và nói một cách uyển chuyển, "Em đã làm việc chăm chỉ trong những năm qua, mặc dù nói rằng em là thư ký, nhưng hầu như em đã làm mọi thứ."

Tôi nhìn anh ta, khuôn mặt tôi không chút biểu cảm: "Nếu anh có gì muốn nói, thì chỉ cần nói ra là được rồi."

Cận Ngạn có chút không hài lòng với thái độ của tôi, nhưng vẫn nhịn, nói:

"Có Thanh Nhã ở đây, sau này em cũng sẽ không phải quá bận rộn. Em chỉ cần cho cô ấy tài liệu về tất cả những khách hàng em có, sau khi hoàn thành công việc thì em sẽ là thư ký chính thức.

Anh ta nói điều đó một cách nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một điều không quan trọng.

Cơ thể tôi run lên, tôi có chút không dám tin: "Anh vừa nói cái quái gì vậy?"

Những khách hàng trong tay tôi đều là những khách hàng cũ đã ở đồng hành cùng tôi vài năm. Anh ta rõ ràng biết tôi đã trả giá bao nhiêu mới có thể giành được những khách hàng này!

Lúc đó, công ty chỉ mới thành lập và còn đang gặp khó khăn. Chúng tôi không có bất kỳ nguồn lực nào trong tay, cho nên chúng tôi phải thu hút khách hàng trong các công ty lớn khác.

Tuy nhiên, không dễ để có thể làm được, những người đó khó đối phó hơn nhiều.

Tôi vẫn nhớ rằng vào thời điểm đó, khi chúng tôi vừa tốt nghiệp, có một khách hàng ở độ tuổi năm mươi, người hắn có cái bụng to, đưa chúng tôi đến KTV, chỉ vào một hàng ly rượu trên bàn và nhe hàm răng vàng khè nói với Cận Ngạn:

"Nếu cậu uống nó, cậu sẽ nhận được một triệu đơn đặt hàng!"

"Đừng nói rằng tiền bối là tôi đây làm khó cậu. Mấy ly rượu này còn thấp hơn giá trị tôi bỏ ra nữa đấy!"

Cận Ngạn trời sinh kiêu ngạo, làm sao anh ta có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy? Anh ta giận dữ kéo tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nhưng tôi biết rằng nếu đơn đặt hàng này mà không thể giành được, chuỗi vốn của công ty sẽ không được duy trì.

Những khó khăn nỗ lực của chúng tôi trong một thời gian dài vì chuyện này trở nên vô ích hay sao?

Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh ta bằng một nụ cười nhẹ nhàng, kéo anh ta ra và bước lại ngồi trước mặt khách hàng.

"Anh Vương, anh ấy không thể uống được rượu. Tôi sẽ uống với ngài!"

Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ vị cay của rượu, đó là rượu Whisky, màu sắc giống như caramel cháy với ngọn lửa thiêu đốt. Khi nó đi vào dạ dày dọc theo thực quản, làm cho tôi có một ảo giác rằng toàn bộ con người đã bị đốt cháy.

Tôi không thể uống rượu, nhưng tôi đã uống tám cốc vào ngày hôm đó.

Cuối cùng, tôi lao vào nhà vệ sinh, tôi đã nôn ra rất nhiều, các cơ quan nội tạng của tôi cũng dường như sắp bị tôi nôn ra hết. Mặt tôi đầy nước mắt, nhưng tôi vẫn nắm chặt lấy khách hàng và hy vọng ông ta sẽ ký hợp đồng với tôi ngay tại chỗ.

Ông ta đã bị sốc bởi dáng vẻ này của tôi và giơ ngón tay cái lên:

"Wow, tuyệt vời, hôm nay cô làm tiền bối đây phải mở mang tầm mắt!"

Sau đó, ông ta đã đặt một hợp đồng chi 10 triệu cho công ty chúng tôi ngay tại chỗ.

Sau khi ông ta ký xong tờ cuối cùng, tôi ngất đi. Đêm đó tôi nằm ở bệnh viện. Sau khi rửa dạ dày, tôi đã bị ném ở đó cả đêm, may mắn tôi đã được cứu mạng.

Tôi nhớ rằng khi tôi mở mắt ra, ánh sáng ban mai mờ nhạt, và Cận Ngạn nằm trên mép giường, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Tôi nở một nụ cười yếu ớt với anh ta: "Tại sao anh lại khóc? Chẳng phải em đã cứu đứa bé được rồi sao!"

Lúc đó, anh ta luôn gọi Tân Thành - công ty chúng tôi là đứa con của cả hai. Lúc đầu, tôi có hơi xấu hổ, nhưng khi tôi ở một mình, tôi thường thầm hạnh phúc với cái cách gọi này và nghĩ mối quan hệ của chúng tôi lại có phần đặt biệt.

Tôi thích Cận Ngạn, tôi biết, và anh cũng biết.

Cận Ngạn lúc đó vẫn còn rất trẻ, không điềm tĩnh được như bây giờ. Anh ta nghẹn ngào, nói:

"Tại sao em lại làm như vậy? Nếu như không đưa em tới đây kịp, em sẽ, em gần như----"

Anh ta không thể nói tiếp, cúi đầu xuống, vả vai hơi run rẩy, chợt tôi nghe thấy tiếng khóc, "... Đừng làm tôi sợ như thế này trong tương lai."

Nhưng tôi nghĩ nó đáng giá.

Bởi vì điều này dạ dày của tôi đã có một vấn đề nghiêm trọng cho đến bây giờ.

Sau đó, những điều tương tự vẫn xảy ra nhiều lần. Cận Ngạn còn quá trẻ và hay tức giận vào thời điểm đó, và nhiều thứ vẫn ngoài tầm kiểm soát. Mỗi lần như thế tôi luôn là người đứng ra che chắn trước mặt anh ta.

Tôi yêu anh ta, và tôi sẵn sàng làm hết sức mình để giúp đỡ anh ta và luôn tiếp tục không ngừng nỗ lực nâng đỡ anh ta.

Lúc đó tôi thật ngu ngốc. Tôi nghĩ anh ta sẽ cảm động khi tôi chịu đựng điều này vì anh ta.

......

Nhưng Cận Ngạn, người năm đó đã nói rằng anh ta sẽ không làm tôi thất vọng, nhưng hiện giờ đang quyền lực để ép tôi ra khỏi bộ máy cấp cao của công ty.

Tôi nói với một giọng run rẩy, "Cận Ngạn, trong những năm qua tôi đã phải bán mạng trả giá biết bao nhiêu cho công ty này? Anh là người biết rất rõ nhưng tại sao anh lại làm như vậy với tôi?"

Cận Ngạn cau mày thiếu kiên nhẫn: "Tôi biết em đã cống hiến rất nhiều cho công ty, nhưng ai mà không làm vậy. Thật thú vị khi em luôn lôi điều này ra nói mãi?"

"Thanh Nhã chỉ vừa mới đến, và có nhiều thứ mà cô ấy không thể hiểu được. Em đưa những khách hàng này cho cô ấy trước, sau này em muốn có khách hàng nào mà chẳng được?

"Tôi không đưa." Tôi lạnh lùng nói.

Có vẻ như anh ta không nghĩ tôi sẽ từ chối anh ta, Cận Ngạn sững sờ trong giây lát.

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm cho bản thân mình mất mặt như vậy." Lý Thanh Nhã đẩy cửa và bước vào.

Cô ta bước đến chỗ Cận Ngạn, nhìn tôi một cách khinh bỉ: "Đừng lấy lý do mình đã nỗ lực như thế nào trong công ty, cô không biết bản thân cô là ai sao. Công ty là của A Ngạn, và cô sẽ chẳng là gì nếu không có anh ấy."

Cô ta nheo mắt, chế nhạo, "Nếu cô chịu hợp tác với tôi bây giờ, thì cô có thể tiếp tục ở đây làm việc. Nếu không, tôi chỉ có thể để cô thu dọn đồ đạc và rời đi."

Tôi không nói gì cả, chỉ nhìn Cận Ngạn nói, "Anh cũng nghĩ như vậy à?"

Cận Ngạn nhìn tôi với biểu cảm khinh thường hiện trên khuôn mặt: "Thanh Nhã là phó chủ tịch của công ty, và cô ấy có quyền quyết định liệu nhân viên có ở lại hay không."

Sau một thời gian dài, tôi gật đầu, nói một cách bình tĩnh:

"Tôi hiểu rồi."

Tôi rút thẻ nhân viên trên ngực và ném nó lên bàn làm việc của Cận Ngạn.

"Anh không cần phải sa thải tôi"

"Mà chính tôi sẽ nghỉ việc!"

3
Ngay khi tôi vừa bước ra ngoài, tôi nghe một vài giọng nói của nhân viên.

Vương Triết đã rất tức giận: "Làm sao anh ta dám làm chị mất mặt? Tức chết ông đây, tôi cũng đi, tôi đi với chị!"

Các nhân viên khác vẻ mặt cũng trông buồn bã: "Chị Vy Vy, công ty có được ngày hôm nay đều là một tay chị ra sức, chị không làm sai gì cả, người không có mặt mũi mới là người đi cửa sau như cô ta. Chị ơi, chị muốn rời khỏi công ty sao? Chị có dự định gì tiếp theo không?"

Tôi cố nặng ra một nụ cười, vỗ nhẹ vào Vương Triết: "Hãy tính kỹ, cậu vẫn còn hợp đồng, nếu bây giờ rời đi, thì cậu phải đền bù. Chị rời đi trước, tìm được công ty thích hợp thì sẽ lôi kéo cậu sang."

Khi tôi rời khỏi công ty, tuyết vẫn đang rơi.

Nhìn lại những thứ trong tay mình, nó bị bao phủ bởi những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời đêm, và những ánh đèn rực rỡ nở rộ trong sự ảm đạm của nơi này.

Tôi nhận ra rằng hình như tuyết rơi vào mắt tôi, tôi đột nhiên cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt.

Khi các nhân viên đến nơi này làm việc lúc chín năm về trước, họ đã chứng kiến nó bắt đầu từ ký túc xá rồi đến một ngôi nhà cho thuê nhỏ gần trường, sau đó là tầng hai, và cuối cùng được nằm chiễm chệ trong tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố.

Vâng, tôi vẫn nhớ rằng tôi vừa bước vào nơi đó. Tôi ôm lấy họ, vừa khóc vừa cười, ngồi bắt chéo chân trên sàn nhà trống trơn và cùng nói cười vui vẻ với nhau.

Giờ đây, chỉ sau vài năm, tôi đã phải nói lời tạm biệt hoàn toàn với nó.

......

Sau khi rời đi, tôi nghe nói rằng khi Lý Thanh Nhã cũng đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt vì lợi ích của công ty, cảnh cáo các nhân viên rằng nếu họ không hợp tác làm việc với cô ta, thì họ sẽ phải kết thúc hợp đồng và dọn đồ rời khỏi công ty giống tôi.

Vương Triết cũng không cho cô ta chút thể diện, chế giễu ngay tại chỗ, "Phim hay thì phải chờ xem hồi kết, vẫn chưa kết thúc đâu? Cô có được Thịnh Lộ thuê làm phó chủ tịch với mức lương cao chưa mà sao già mồm thế hả? "

Khuôn mặt của Lý Thanh Nhã tái xanh, cô ta không thể duy trì cuộc họp, quay đầu vội chạy trối chết.

Cô ta quá ngu ngốc, một người tài năng như tôi luôn được các công ty khác săn đón, đây cũng giống như miếng mồi béo bở vì tất cả các bên đều thèm muốn món ngon.

Trong vài năm đầu tiên, trước khi quy mô của công ty được mở rộng, nhiều công ty lớn đã đến tìm tôi, ngỏ ý muốn tôi về đầu quân cho công ty của bọn họ, họ sẵn sàng chi cho tôi mức lương hàng năm cam kết hơn một triệu tệ.

Vào thời điểm đó, tôi đã từ chối tất cả các lời mời đó và ném mình vào công ty nhỏ của Cận Ngạn, tôi vẫn hài lòng với mức lương vài nghìn tệ từ nơi này.

Nhưng bây giờ, tôi không lo lắng gì nhiều. Một ngày sau khi từ chức, tôi gọi cho chủ tịch của tập đoàn Thịnh Lộ, kẻ thù truyền kiếp của Cận Ngạn:

"Tôi nghe nói rằng chổ anh đang thiếu nhân viên hả? Anh xem tôi có được không?"

Dương Hằng, chủ tịch của Thịnh Lộ, anh ấy trả lời ngay: "Tôi không thiếu nhân viên nào cả. Tôi chỉ có một chiếc ghế phó chủ tịch đang trống. Nếu em muốn, em có thể đến nhậm chức vào ngày mai."

Anh ấy đã chừa cho tôi một chiếc bánh ngon à nha. Anh ấy đã đưa tôi làm các thủ tục vào ngày hôm sau, và giới thiệu cho tôi từng bộ phận khác nhau trong công ty.

"Bắt đầu từ hôm nay, cô Ôn Vy đây sẽ là phó chủ tịch của Thịnh Lộ chúng ta. Những gì cô ấy nói sẽ đều là là những gì tôi muốn nói. Các vị nên báo cáo công việc cho cô ấy trong những ngày sắp tới, tôi hi vọng các vị hợp tác tốt với cô ấy trong tương lai."

Dương Hằng đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng tôi vào buổi tối. Tôi vui vẻ nâng ly với anh ấy: "Anh Dương, thật vinh dự khi được làm việc với anh ở Thịnh Lộ. Hợp tác vui vẻ."

Dương Hằng cong mắt, cười nói: "Không, phải nói là Thịnh Lộ vinh dự khi được hợp tác với em."

Môi trường làm việc mới tốt hơn nhiều so với tôi nghĩ, và cuối cùng tôi cũng đã có một văn phòng lớn cho riêng mình.

Người ở Thịnh Lộ đã không gây rắc rối gì cho tôi khi biết tôi đến từ công ty Tân Thành. Thực tế, tôi vẫn có một số danh tiếng trong ngành, và họ cũng biết khả năng làm việc của tôi trước đây như thế nào.

Mọi thứ diễn ra tốt đẹp bất ngờ khi tôi nhận được dự án lớn đầu tiên.

Khi tôi mở hồ sơ, tôi đã sững sờ.

Dự án này chính xác là dự án hợp tác tiếp thị ở công ty Tân Thành mà tôi đã làm việc trước đây. Giá trị hợp đồng rất lớn, điều này rất quan trọng đối với các công ty như thế này trong thành phố. Lúc trước, Cận Ngạn không thể tin tưởng người khác được mà để tôi trực tiếp đảm nhận.

Tôi đã phải mất nửa tháng mới có thể đưa ra một đề xuất thỏa đáng.

Xét về tầm quan trọng của Cận Ngạn đối với Lý Thanh Nhã, dự án này ắt hẵn bây giờ đã được giao lại cho cô ta.

Một ngọn lửa dữ dội đột nhiên bùng cháy trong trái tim tôi. Đây là dự án đầu tiên của tôi khi rời khỏi công ty đó, và nó cũng là một bước ngoặt của tôi.

Lần này, tôi sẽ cho bọn họ thấy rằng công ty của họ sẽ không là gì nếu không có tôi.

4
Vào ngày đàm phán, Dương Hằng đã đưa tôi đến đó.

Trước khi bước vào cửa, chúng tôi gặp Cận Ngạn ở cửa, còn Lý Thanh Nhã đi theo ở phía sau, cô ta liền cau mày khi nhìn thấy tôi.

Biểu cảm của Cận Ngạn có hơi phức tạp, cánh môi mấp máy, anh ta dường như muốn nói điều gì đó.

Tôi đi lướt qua anh ta, không nhìn lấy một lần.

Sau khi cuộc họp bắt đầu, chúng tôi ngồi đối diện nhau. Tôi nhìn Cận Ngạn với mớ cảm xúc lẫn lộn.

Đây là lần đầu tiên tôi không ngồi cạnh anh ta, nhưng tôi cũng không mong mình được ngồi đối diện anh ta.

Nó thực sự là một tra tấn.

Người phụ trách cuộc họp - Trần Tân, đẩy kính: "Dự án hôm nay rất quan trọng đối với tập đoàn chúng tôi, cũng cảm ơn bên các anh đã đánh giá cao. Các anh có thể nói về kế hoạch của mình trước, và chúng tôi sẽ thảo luận về nó sau đó sẽ đưa ra quyết định hợp tác với bên nào."

Lý Thanh Nhã nóng lòng đứng lên đưa ra phương án và đi ra phía trước để thuyết trình.

"...Tân Thành chính xác là công ty có lợi thế mạnh trong tiếp thị. Các bạn có thể xem qua. Đây là câu đề xuất thành công trước đây của chúng tôi, bao gồm cả hoạt động tiếp thị mà chúng tôi đã làm cho Lean Catering. Trong sáu tháng qua, khối lượng thị trường, thị phần và doanh số của họ đã tăng lên đáng kể, và Ruocha..."

Tôi nhìn cô ta một cách vô cảm.

Một số phương án đã được thực hiện đúng, và đó thực sự là một điều tốt để cô ta nói đến.

Và theo, tôi càng lắng nghe nội dung của Tân Thành, tôi càng cảm thấy có vấn đề, càng nghe càng thấy nó rất quen thuộc với tôi.

Quá rõ ràng rồi...Đó là phương án mà tôi đã viết trước đây!

Tôi rất tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm vào Cận Ngạn.

Tôi không ngờ anh ta lại không biết xấu hổ tới mức đến nỗi lấy phương án của tôi ra lót đường cho Lý Thanh Nhã!

Rõ ràng, tôi đã đưa phương án đó cho Vương Triết trước khi rời đi, và chắc hẳn Cận Ngạn đã cướp nó từ tay cậu ấy!

Trong một khoảnh khắc, tôi không biết bản thân mình nên tức giận hơn hay buồn bã hơn.

Tôi là thư ký của Cận Ngạn trong chín năm trời, tôi tận tụy và siêng năng vì công việc.

Ngay cả khi anh ta không thích tôi, ít nhất chúng tôi cũng từng là đồng nghiệp cũ. Làm sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy!

Cận Ngạn có lẽ tự cảm thấy rằng anh ta đã sai nên chột dạ không dám nhìn tôi.

Vào lúc này, cuối cùng tôi cũng đã hoàn toàn thất vọng về anh ta.

Sau khi Lý Thanh Nhã nói xong một cách thoải mái, tôi thấy có một tia hài lòng trong ánh mắt người phụ trách đề mục này. Anh ấy khen ngợi, "Nó thực sự xứng đáng với danh tiếng của công ty Tân Thành, luôn đạt tiêu chuẩn cao nhỉ. Phương án của cô Lý đây rất tốt."

Lý Thanh Nhã tỏ vẻ khiêm tốn nhận lời khen ngợi: "Cảm ơn."

"Vậy thì bây giờ xin mời Thịnh Lộ đưa ra phương án của mình."

Dương Hằng gật đầu với tôi, tôi đi về phía trước để trình bày phương án.

Phương án nay được đưa ra một cách vội vàng, và tôi không biết rằng là nó có tốt hơn Lý Thanh Nhã hay không.

Sau khi nghe xong, Trần Tân chỉ gật đầu: "Trong trường hợp này—"

"Chờ đã." Tôi ngắt lời, "Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô Lý đây."

"Vừa rồi, phương án của cô nói rằng Tân Thành có 18 đại lý tiếp thị ở Thành phố S, nhưng theo như tôi biết, thực sự chỉ có 8 đại lý ở Tân Thành. Tôi không biết 10 đại lý còn lại đến từ đâu cô Lý nhỉ?"

Đây là lỗi do tôi vô tình nhập sai số khi đưa ra phương án vào lúc đó. Tôi cũng không kịp sửa lại khi tôi từ chức.

Lý Thanh Nhã sững sờ, cô ấy nhìn cầu cứu người phụ trách của Tân Thành, tay thì hoảng loạn lật đi lật lại phương án để tìm câu trả lời thoả đáng cho Trần Tân - người phụ trách cuộc họp này. Tuy nhiên, khi cô ta càng lo lắng thì càng không suy nghĩ được gì.

Tất nhiên, cô ta chỉ nhìn và đọc theo những gì có trong phương án, chứ cô ta đâu phải là người viết ra nó.

Tôi chế nhạo: "Cô không thể nhớ dữ liệu về những gì mà cô viết ra, hay do cô ăn cắp dự án nên không biết gì về dự án này cả?"

Tôi nhấn mạnh từng câu một: "Cô có thấy cô đang dùng thái độ vô trách nhiệm đối với sự hợp tác này hay không? Làm thế nào bên đối tác có thể tin tưởng cô trong khi thái độ làm việc của cô như thế này?"

Lý Thanh Nhã hoàn toàn hoảng sợ. Cô ta nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm vào tôi:

"Đó là do cô, chính cô cố tình làm điều đó để hãm hại tôi!"

Tôi dang tay ra tỏ vẻ ngây thơ nói, "Đây là phương án của công ty cô. Nó có liên quan gì đến tôi?"

Người phụ trách cau mày, việc ăn cắp phương án là điều rất cấm kỵ trong việc kinh doanh. Anh ta thấp giọng, nói, "Cô Lý, ý cô muốn nói là gì vậy?"

Lý Thanh Nhã lắp bắp, không thể nói được. Cận Ngạn một bên vội vàng nói, "Tôi thực xin lỗi, anh Trần, đó là do thực tập sinh của chúng tôi đã điền nhầm số. Trên thực tế, thật ra là chỉ có 8."

"Danh tiếng của Tân Thành chúng tôi xưa nay luôn rất tốt. Anh có thể xem qua các phương án trước đây của chúng tôi--"

Trước khi anh ta nói xong, tôi lạnh lùng ngắt lời, "Tôi là người đã làm tất cả các phương án trước đó. Nó có liên quan gì đến anh?"

"Đúng là cái loại thích ăn cơm mềm, cái nào mà không phải là phương án tiếp thị do Ôn Vy tôi thực hiện, anh có thấy xấu hổ khi nói ra mấy lời đó không vậy?!"

Dương Hằng mỉm cười, nói, "Anh Trần, tôi quên giới thiệu với anh, đây là Ôn Vy, phó chủ tịch công ty chúng tôi, trước đây đã từng làm việc ở Tân Thành, và tất cả các hạng mục thành công mà anh thấy, tất cả đều do cô ấy quản lý."

"Nếu anh chọn hợp tác với Thịnh Lộ, thì cô Ôn Vy cũng sẽ tiếp tục chịu trách nhiệm về hạng mục tiếp thị lần này."

......

Rời khỏi đó, khuôn mặt của Cận Ngạn còn tối hơn carbon.

Trần Tân trực tiếp từ chối phương án của Tân Thành và lập tức ký hợp đồng với Thịnh Lộ.

"Tân Thành khiến chúng tôi rất thất vọng."

Anh Trần nói một cách thô lỗ và lạnh lùng, "Anh quá vô trách nhiệm, thậm chí công ty anh còn không tự làm ra phương án được. Sẵn đây tôi nói luôn, chúng tôi sẽ không xem xét hợp tác với Tân Thành trong tương lai."

Dự án này liên quan trực tiếp đến công ty nào trong số hai công ty có thể chiếm phần lớn thị trường ở thành phố S, cho nên nó rất quan trọng đối với cả hai công ty.

Cận Ngạn rất coi trọng dự án này và đã chuẩn bị cho nó trong một thời gian dài. Có thể nói rằng thất bại này sẽ là một đòn rất mạnh mẽ đấm vào người anh ta.

Trước đây, khi anh ta có tôi ở bên cạnh, anh ta hiếm khi cảm thấy sự thất bại, vì vậy lần này ắt hẵn sẽ đặc biệt khó chấp nhận.

Khi anh ta bước ra ngoài, liền nhìn tôi và nói với giọng điệu trách móc và đỗ lỗi.

"Ôn Vy, em thật sự rất tàn nhẫn."

Tôi nhướng mày, nói, "Việc kinh doanh giống như một chiến trường. Tôi nhớ anh Cận đây cũng là một người vì lợi ích mà không màng đến bất cứ điều gì, không phải sao?"

Anh ta nắm chặt tay và cau mày với tôi: "Hóa ra chỉ vì một chức phó tổng mà có thể bán rẻ tình bạn của chúng ta. Em thực sự cho tôi biết... thế nào là thực tế."

Tôi nhìn chằm chằm vào Cận Ngạn và thấy rằng đôi mắt của anh ta rất nghiêm túc, như thể anh ta thực sự nghĩ rằng tôi đã làm có lỗi với anh ta.

Trong giây lát, tôi thực sự nghĩ điều đó thật nực cười !

Tức giận trong phạm vi còn chịu được, tôi mỉm cười và nhếch khóe môi:

"Cận Ngạn, anh có vô dụng hay không cũng không quan trọng mấy. Nhưng vô dụng thì thôi đi, còn không biết xấu hổ là gì thì cũng không tốt đâu nhé."

"Khi tôi còn ở đó, anh là người luôn dựa vào tôi, nhưng anh vẫn muốn đàn áp tôi. Nhưng từ khi có lính nhảy dù như cô ta--" Tôi liếc nhìn Lý Thanh Nhã một cách khinh thường:

"Là loại rác rưởi gì mà đến để chiếm cái ghế phó tổng của tôi, và bây giờ anh vẫn muốn đỗ lỗi cho tôi trong khi không xem lại việc bản thân mình làm sao?"

"Anh làm tôi buồn nôn."

Tôi mỉm cười nói rõ từng câu từng chữ.

Cận Ngạn mặt trắng bệch, há hốc miệng không nói được lời nào.

Anh ta nhìn tôi như thể không thể tin được tôi - người mãi mãi luôn sánh vai bên cạnh anh ta, mà bây giờ lại là người rút dao ra đâm anh ta một nhát.

Tôi không nhìn anh ta nữa, quay người rời đi.

Vào ngày anh ta để Lý Thanh Nhã đuổi tôi ra khỏi Tân Thành, thì tình cảm tôi dành cho anh ta hoàn toàn biến mất.

Cứ coi như tôi đã mơ một giấc mơ dài suốt gần 10 năm.

Bây giờ cũng đã tỉnh mộng, tôi cũng phải tiếp tục tiến lên phía trước chứ.

5
Một lúc sau, Vương Triết gọi đến phàn nàn: "Tôi thật sự phục cái cô Lý Thanh Nhã kia thật, không phải tốt nghiệp đại học kinh tế ở đại học Columbia và có bằng thạc sĩ tài chính sao, theo tôi thấy thì cô ta giống như một kẻ ngốc vậy, phương án cô ta chuẩn bị có rất nhiều lổ hổng, nên mới vội cướp phương án của chị từ tay tôi, cô ta ngốc đến nỗi không phát hiện phương án của chị bị sai số, tôi chả ưa gì cô ta nên cũng không nhắc nhở."

"Phía bên giao dịch thấy phương án là do ăn cắp mà có, nên nổi giận đùng đùng, trực tiếp không ký hợp đồng. Hợp đồng to này công ty phải làm mòn gần nửa năm mới chờ được. Thật là... !"

Cậu ấy nuốt nước bọt và tiếp tục nói: "Chị không biết đâu, cô ta khiến khách hàng ghét suốt mấy tháng nay rồi đấy! Thành tích công ty đã giảm hơn 40% so với trước đây rồi."

...............

Đến khi cuộc gọi kết thúc tôi vẫn im lặng.

Trước khi rời đi, tôi cũng đã nghĩ tới ngày hôm nay.

Trong những năm qua, tôi đã thay mặt anh ta làm tất cả những gì có thể, đó chính là ham muốn thể hiện tình yêu của một người, vì anh ta mà làm tất cả, anh ta ghét ai tôi cũng ghét người đó, thậm chí tôi có thể chia sẻ cả trái tim và liều mạng để đối xử tốt với anh ta.

Tuy nhiên, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng những thứ có thể đạt được quá dễ dàng đôi khi nó lại không được coi trọng.

Cận Ngạn coi mọi việc tôi xử lý là quá tốt. Những hợp đồng mà anh ta đoạt được trong mấy năm gần đây đều là nhờ những phương án mà tôi đã làm, những thành công của anh ta đều được tôi hỗ trợ từ phía sau.

Không có tôi, anh ta chẳng là cái thá gì cả.

Tôi muốn tôi và anh ta từ nay về sau mỗi người đi mỗi ngã không gặp lại nhau, nhưng có mấy công ty lớn ở thành phố S, tất nhiên sẽ có sự hợp tác, chúng tôi có lẽ sẽ vẫn còn chạm mặt nhau, chỉ là không thường xuyên mà thôi.

Cuối tháng 10, Dương Hằng trở về với một dự án: "Công ty này đến từ thành phố C, nhưng quy mô thì không nhỏ, gần đây tôi cũng muốn làm một vài dự án tiếp thị, em nên xem qua đi."

Sau một lúc nghiên cứu, tôi nói: "Dự án này chúng ta không thể làm được."

"Xem này, công ty này rõ ràng có quy mô không nhỏ mà ngân sách cũng có rất nhiều, nếu tài nguyên của họ không có vấn đề gì và sản phẩm cũng được, thì tại sao họ không quảng bá ở Bắc Kinh mà lại đến hợp tác với chúng ta?"

"Nếu nói một cách khó nghe, thì thành phố S chúng ta có thể so sánh thị trường và cảnh quan với ở Bắc Kinh không? Tôi lo lắng không biết sẽ có vấn đề gì xảy ra hay không", tôi nói.

Vài ngày sau cuộc nói chuyện với tôi, gương mặt Dương Hằng cũng trở nên khó coi hơn.

"Em nói đúng, tôi đã cho người điều tra, quả đúng là sản phẩm trước của họ có vấn đề, công ty này chỉ đến đây để dọn dẹp hàng tồn kho chất lượng thấp từ công ty giấy đóng gói! Nếu không nhờ em cảnh giác, chúng ta đã rơi vào bẫy rồi!"

Tôi cứ tưởng chuyện như thế này tới đây là đã xong xuôi,nhưng không ngờ lại gặp phải những người không ưa trong cuộc họp liên ngành, nhờ đó mà tôi biết sự việc khá bất ngờ.

Lý Thanh Nhã vờ nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng mỉa mai: "Ôn Vy, cô tưởng Tân Thành không có cô sẽ không trụ vững sao?!"

"Chúng tôi vừa mới có được một dự án lớn, quy mô lớn hơn nhiều so với những gì mà cô đã từng làm trước đây!"

"Hừ, trước đây cô chỉ may mắn nhờ mượn gió đông của Tân Thành thôi, chắc không phải cô thực sự nghĩ rằng trái đất không thể quay nếu như thiếu cô chứ? !"

Tôi muốn cho cô ta lời khuyên, nhưng thôi.

Với tâm lý muốn trả thù, tôi cũng không rảnh cho cô ta biết nội tình của sự việc này.

Nhưng Tân Thành là công ty mà tôi đã từng trực tiếp lãnh đạo, tôi thực sự không muốn nhìn thấy nó bị hủy hoại như thế này.

Cận Ngạn trái lại hiểu lầm ý của tôi, anh ta nhìn tôi chằm chằm: "Ôn Vy, em nhìn xem, không có em, anh cũng có thể sống tốt mà."

"Có em hay không cũng vậy thôi."

Tôi nuốt những lời muốn nói, mỉm cười nhẹ nhàng: "Điều đó thật tuyệt à nha."

.......................

Trong những ngày tiếp theo, tôi có thể thấy được sự vui mừng của Lý Thanh Nhã và Cận Ngạn.

Đây là sự hợp tác đầu tiên họ nhận được sau khi tôi rời đi, hai người họ còn hận không thể cho cả thế giới biết.

Tất cả các nhân viên tiếp thị của Tân Thành đều phải tăng ca, để chuẩn bị cho việc quảng bá sản phẩm lần này.

Tuy nhiên, càng lên cao, thì cuối cùng ngã càng thảm.

Tối cuối thu, bài đăng quảng bá sản phẩm đầu tiên của họ đã được xuất hiện trên các mạng xã hội.

Nhưng không may cho bọn họ là trong đợt khuyến mãi này có sữa bột cho trẻ em được thêm vào chương trình, nhưng nhiều em bé đã bị nôn mửa và tiêu chảy sau khi uống loại sữa này, kết cục phải nhập viện.

Ban đầu, bọn họ dùng tiền để gỡ các bài đăng nhưng đó, nhưng tình hình trở nên nghiêm trọng hơn và không kiểm soát được khi các bài đăng bốc phốt ngày càng nhiều.

Đỉnh điểm bọn họ hoàn toàn không khống chế được tình hình là vào hồi tháng 11, vì có hai đứa bé hơn một tuổi bị khó thở sau khi uống sữa bột, nhưng khi đến bệnh viện thì đã quá muộn, hai đứa nhỏ mất trước khi kịp cấp cứu.

Bọn họ phải trầy trật cầu cứu khắp mọi phương diện, nhưng không có kết quả gì.

Tôi thầm nghĩ rằng chắc Tân Thành đã học được một bài học qua sự việc lần này. Một hôm, Vương Triết đột nhiên tìm đến tôi.

Mới có mấy ngày không gặp, nhìn cậu ấy tiều tụy hẵn, quầng thâm mắt sâu hun hút, tôi sợ có khi nào cậu ấy đột nhiên sẽ nằm vật ra chết không trời.

Tôi giật mình: "Không phải chứ, chuyện này nghiêm trọng tới vậy sao?"

Vương Triết không nói gì, xoa xoa thái dương.

Qua một lúc lâu, cậu ấy vùi đầu vào cánh tay, giọng nói xen lẫn cảm xúc hỗn loạn: "Chị Ôn Vy, Tân Thành sắp sụp đổ rồi."

Tôi cau mày: "Lúc nào mà chẳng có sóng gió xảy ra, lần này công ty bên cậu chưa điều tra rõ mà lại ký hợp đồng, trách nhiệm chính là thuộc về công ty sản xuất."

Vương Triết nở nụ cười cay đắng: "Không chỉ riêng việc này thôi đâu, có lẽ chị không biết, Tân Thành mấy ngày nay tất cả đều là một mớ hỗn loạn."

"Sau sự việc đó, chúng tôi phải vội vã cầu cứu nhiều bên vì sự ngu ngốc của Lý Thanh Nhã, cô ta nói có một người bạn đã chỉ cô ta làm dự án đó, người đó còn bảo cô ta lấy tài liệu công ty ra đổi thì mới chịu hợp tác, cô ta cũng đồng ý, đúng là hết thuốc chữa, giờ thì như chị thấy, Tân Thành chẳng còn gì cả."

"Đó không phải là làm lộ bí mật công ty rồi hay sao." Tôi sững sờ.

"Thì đó."

Vương Triết dùng tay chống trán, nói: "Tôi chỉ nghĩ cô ta không có tài cán gì nhưng không ngờ là cô ta lại ngu ngốc không thể tả, tôi chỉ hận không thể giết cô ta một cách đau đớn nhất. Tất cả các tài liệu mật của Tân Thành lần này đã bị rò rỉ hết rồi, bao gồm cả những gì công ty đang hợp tác, còn với khách hàng thì họ đều đang kiện tụng, công ty hoàn toàn không thể bồi thường được số tiền khủng trong sổ sách."

"Lần này Tân Thành có lẽ thực sự không thể trụ được. Chúng ta đã mất nhiều năm như vậy để phát triển Tân Thành, tại sao nó lại sụp đổ nhanh như vậy chứ?"

Tôi im lặng nhưng thực ra tôi cũng không biết lúc này phải nói gì.

Tôi đã dành tâm huyết của mình trong gần 10 năm ở Tân Thành, nhìn thấy nó bị hủy hoại thì thực sự tôi cũng không thoải mái.

"Tại sao Cận Ngôn cứ nhất quyết tìm người không nên làm trở thành phó giám đốc chứ?"

Vương Triết suy nghĩ thế nào cũng không hiểu được: "Tôi cứ tưởng anh ta thích Lý Thanh Nhã, nhưng theo tôi thấy thì hai người họ lại không ở bên nhau. Lần trước Lý Thanh Nhã có ý định mời anh ta cùng đi ăn tối thì anh ta cũng không đi. Lạ thật nhỉ."

"Tôi không biết." Tôi lắc đầu.

Tôi mãi mãi cũng không biết anh ta nghĩ gì.

Bây giờ tôi cũng không muốn biết nữa.

Khi chúng tôi đang ăn cơm cùng nhau, thì Vương Triết đột nhiên nhận được cuộc gọi video.

Tiếp đó, phía bên kia đầu dây trở nên hỗn loạn và ồn ào náo động, chúng tôi không nghe rõ đối phương đang nói gì.

"Có chuyện gì vậy hả?"

Vương Triết tò mò: "Sao lại ồn ào thế?"

"Giám đốc Vương."

Thực tập sinh mới đến mếu máo suýt bật khóc: "Cảnh sát đến để đưa phó tổng đi, cô ta bị tố cáo vì đã tiết lộ bí mật công ty, bây giờ trong công ty đang hỗn loạn lắm nên anh mau quay về đây đi!".

Nhìn vào màn hình, bên trong Tân Thành có đầy khách hàng đến chất vấn, có một vài người trong số đó tôi biết.

Họ chỉ vào mặt Lý Thanh Nhã và không ngừng la mắng: "Tài liệu của chúng tôi là để cho bên công ty của các người tiếp thị. Ban đầu đôi bên đã ký hợp đồng là tuyệt đối giữ bí mật. Bây giờ các người đang làm cái trò gì vậy? Những tổn thất phát sinh từ việc rò rỉ thông tin sản phẩm mới nhất của bên chúng tôi sẽ ra sao đây hả? !"

"Đúng đó! Đúng đó! Lúc đó các người đã hứa là sẽ không tiết lộ bí mật mà!"

"Nếu có thư ký Ôn thì những chuyện này sẽ xảy ra sao? Chuyện này chưa từng xảy ra khi thư ký Ôn có ở đây, tại sao ngay khi cô đến thì tài liệu mật về thông tin sản phẩm của chúng tôi lại bị lộ ra khắp nơi vậy, chẳng phải Tân Thành của các người quá điên rồ hay sao? !"

.....................

Lý Thanh Nhã khóc nức nở đến nỗi lớp trang điểm trên mặt bị mờ đi: "Tôi cũng không biết anh ta là kẻ lừa đảo mà....... các người sao không đi tìm anh ta đi, làm sao các người chỉ có thể đổ lỗi cho mình tôi được chứ?"

Cô ta chỉ biết nói hai câu này, như chọc gậy bánh xe, nó càng làm các khách hàng thêm tức giận.

"Có cục cức, chúng tôi đã đưa thông tin sản phẩm cho cô mà, chúng tôi đâu phải đưa cho cậu ta đâu, sao cô lại bảo chúng tôi đi tìm cậu ta chứ?"

"Nếu có gì muốn nói, thì vào đồn cảnh sát rồi nói tiếp."

Vừa nói xong, những khách hàng kia vừa định kéo cô ta đi, Lý Thanh Nhã bất ngờ đưa tay ra cầu xin.

"A Ngạn, anh cứu em với, em làm tất cả là vì anh, vì công ty này mà!"

"Ôi trời ơi!" Người quản lý nhân sự nói, "Thật là trơ trẽn à nha. Cô ta đang cố phá hỏng công ty của cậu đó, thôi cho chúng tôi xin đi, ngôi chùa nhỏ của chúng tôi không thể chứa được Đức Phật to lớn này đâu, cho nên hãy phắn đi nhanh lên đi!"

Lý Thanh Nhã nhìn xung quanh nhưng phát hiện ra tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn cô ta.

Công ty vốn dĩ đang làm việc tốt, đột nhiên bị cô ta làm cho sụp đổ, tất cả nhân viên đều bị sa thải thì ai có thể giúp đỡ cô ta được?

"A Ngạn..." Cô ta vừa khóc vừa van xin.

Trái lại với lời cầu xin chân thành, Cận Ngạn chỉ liếc nhìn cô ta một lần, ánh mắt chứa đầy căm ghét.

Một lúc sau, cô ta bị lôi đi.

6
Những việc sau đó thì không phải do tôi cố tình hỏi. Tất cả các công ty lớn nhỏ của thành phố đều được phổ biến rộng rãi, họ đã rút kinh nghiệm xương máu từ Tân Thành để tiến hành huấn luyện tự kiểm tra và giữ bí mật để ngăn chặn không cho sự việc kể trên xảy ra ở công ty của họ.

Tân Thành rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được, tiền bồi thường quá nhiều, tiền vốn cũng hoàn toàn không thể duy trì được, mặc dù có lời đồn rằng họ đã dùng tất cả tiền của bản thân để bồi thường xong, nhưng cuối cùng cũng khó có thể cứu vãn tình trạng suy thoái nên đành phải bán công ty với giá rất thấp.

Cuối cùng thì Tân Thành cũng không trụ được, đã sụp đổ hoàn toàn.

Lý Thanh Nhã bị kết án 3 năm tù vì tội danh làm rò rỉ thông tin mật của công ty.

Nghe nói trước khi vào tù cô ta vẫn ầm ĩ rằng đó không phải lỗi của cô ta, nhưng khi mọi người đưa ra bằng chứng, cô ta đành phải im miệng, từ đó tôi cũng không gặp lại cô ta nữa.

Tôi đã nài nỉ Dương Hằng cho tôi trốn việc một ngày nhưng tôi cũng không có kế hoạch muốn làm nên tôi cứ đi dạo dọc theo lề đường.

Đang đi trên đường, tôi ngẩng đầu lên thì phía trước là một tòa nhà không sáng đèn, là công ty Tân Thành, nhưng giờ đây chỉ là biển tên Tân Thành ở trên đã bị xé rách và trống rỗng.

Lơ đãng kiểu gì mà đi đến tận đây cũng không biết.

Buổi tối mùa đông thời tiết không được tốt cho lắm, gió hiu hiu thổi qua bầu trời xám tro nặng trĩu.

Ngày tôi rời Tân Thành, thời tiết cũng giống như thế này.

Tuy nhiên, bây giờ khác ở chổ là đèn không sáng nữa.

Tôi ôm túi xách, đứng bên lề đường, yên lặng nhìn toà nhà cho đến khi mắt tôi bắt đầu đau.

Bắt đầu từ khi 20 tuổi đến năm 29 tuổi, tất cả thanh xuân đều dồn vào nơi này và tại đây tôi cũng trưởng thành từng chút một, ban đầu, từ một ý tưởng giống như trò đùa của sinh viên đại học, đã biến thành hiện thực với một công ty lớn cùng doanh thu hàng trăm triệu mỗi năm.

Đây vốn là ước mơ đã đâm chồi từ sớm của tôi, là niềm tin rằng tôi có thể đấu tranh với cuộc sống của mình.

Tôi không ngờ mình lại chứng kiến cảnh nó sụm đổ nhanh như vậy.

Đến khi cả hai tay tê cóng, tôi mới đi vào cửa hàng đồ ăn bên lề đường.

Cửa hàng này có quy mô nhỏ nên khá ít người biết đến, tất cả khách ở đây đa số đều là khách quen.

Ông chủ đang lau chùi bàn ghế, ông ấy ngước mắt lên liền nhận ra tôi và nói một cách nhiệt tình, "Lâu lắm rồi không gặp cháu, dạo này chắc công việc bận rộn nhỉ".

Tôi trả lời: "Vâng.....dạo này cháu hơi bận."

"Vẫn ăn cay như cũ nhỉ?"

Tôi gật đầu rồi đi đến cái bàn nhỏ ngồi xuống, bàn ghế ở đây có nhiều dầu mỡ nên không lau sạch được nhưng đồ đạc thì làm bằng chất liệu rất tốt.

Lúc trước, khi tôi và Cận Ngạn bắt đầu khởi nghiệp, lúc ấy trong túi chỉ còn số tiền ít ỏi, mỗi lần muốn ăn là đến đây gọi vài xiên nướng, cùng nhau uống hai chai bia là đủ.

Tửu lượng của anh ta rất yếu nên mỗi lần sau khi uống một chai là anh ta đều gục đầu tiên, khuôn mặt thì đỏ bừng và bắt đầu nói lung tung.

"Nếu cùng đi đến đền rung chuông, thì chúng ta sẽ được phù hộ cho ở bên nhau đó!"

Tôi cười nhạo anh ta: "Rung chuông cái gì không biết, theo tôi thấy thì anh giống cái chuông hơn, chúng ta còn chưa có khách hàng nữa là."

Anh ta chỉ cười hehe, với ánh nước trong mắt lấp lánh dưới bóng đèn sợi đốt kém chất lượng.

"Khi chuông reo, thì chúng ta...."

Bên trong cửa hàng quá ồn ào, giọng nói của anh ta thì quá nhỏ nên tôi không thể nghe rõ anh ta đang nói cái gì.

Cuối cùng, anh ta không nói thêm gì cả mà chỉ ngồi đó cười.

.............

Mới chỉ vài năm trôi qua thôi, giờ đây tôi lại ngồi một mình ở chỗ tôi thường vẫn hay ngồi, uống bia mà không biết được đây là cảm giác gì? Chua chát hay vị đắng ?

Mọi thứ giờ đây đã hoàn toàn thay đổi.

Tại sao lại thành ra như thế này nhỉ ?

Rèm cửa bị thổi tung khi gió lạnh ùa vào.

Có một người đã ngồi vào chổ trống trước mặt tôi.

Ông chủ thấy vậy liền vui mừng nói: "Tôi còn tưởng hai người chia tay rồi chứ, trước đây lúc nào hai cháu luôn đến cùng nhau nhưng sau đó chỉ có một người đến đây. Hoá ra hai người vẫn còn ở bên nhau, tuổi trẻ thích thật đấy!"

Cận Ngạn nói: "Ông chủ, cho cháu một chai bia xanh."

"Được rồi, có ngay đây!"

Anh ta ngồi đó một cách thoải mái, sau đó liền cầm bia ở trên bàn và uống một ngụm bia mát lạnh, khí ga dồn lên khiến anh ta cau mày.

Tôi không nhịn được mà mỉa mai:" Tổng giám đốc Ngạn đây uống rượu Tây nhiều quá nên giờ uống bia không quen nhỉ!"

Cận Ngạn không nói gì.

Một lúc lâu sau, anh ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ôn Vy, em có cảm thấy tôi ngốc nghếch và vô dụng lắm sao không?"

Tôi cười khẩy: "Chuyện đó cũng cần hỏi nữa sao?"

Anh ta nở nụ cười cay đắng.

"Tôi biết."

"Tôi luôn nghĩ rằng bản thân mình có thể làm được mà không có em."

Giọng nói Cận Ngôn đã trở nên bình tĩnh: "Tôi thậm chí còn nghĩ rằng sẽ không cần em bảo vệ đứa con tinh thần của chúng ta nữa."

Tôi nhấp một ngụm bia để kìm nén sự cay đắng trong lòng.

Tôi gọi khá nhiều xiên thịt, nhưng Cận Ngạn không động vào một chút nào, mà chỉ tiếp tục uống.

Anh ta vốn có tửu lượng kém, lại uống vội vàng, nên chẳng mấy chốc hai mắt đã ngà ngà say.

Một cách mơ hồ, tôi thực sự nhìn thấy một chút bóng của chàng trai trẻ mặc áo phông trắng đang hối hả muốn tôi cùng đi rung chuông ở đền, Cận Ngạn, người lúc này đây đang mặc vest và đi giày da.

Cận Ngạn đó đã biến mất từ lâu.

Cận Ngạn của hiện tại, đừng nói là muốn cùng tôi đi rung chuông, chỉ sợ hắn bây giờ lại muốn tống tôi đến đường cùng.

Bây giờ chỉ khi say mới tìm lại được hình ảnh ngày xưa.

"Ôn Vy, em có biết vì sao tôi lại đưa Lý Thanh Nhã lên chiếc ghế phó tổng không?"

Tôi suy nghĩ một chút: "Là bởi vì anh cho rằng tôi sẽ uy hiếp địa vị của anh hay sao."

Đó là điều mà sau này tôi mới nhận ra.

Chúng ta đều đã trưởng thành hết rồi, làm sao còn chơi những trò giống như trong câu chuyện cổ tích về mối tình đầu và ánh trăng sáng được.

Ngay cả khi anh ta thực sự có tình cảm với Lý Thanh Nhã đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không đem vấn đề quan trọng như công ty ra đùa giỡn.

Tôi sợ chỉ là anh ta cảm thấy uy tín của tôi trong công ty quá cao, đã uy hiếp đến chức vị chủ tịch của anh ta, cho nên anh ta mới cố gắng ép tôi đi.

Cận Ngạn mỉm cười, nhưng nụ cười đó còn xấu hơn cả khóc.

"Không, tôi chỉ muốn chứng minh cho em thấy rằng tôi, Cận Ngạn, có thể làm mà không cần sự trợ giúp của em."

"Em có nhớ lần nọ em say rượu không?"

Làm sao tôi có thể không nhớ được chứ?

Đến bây giờ dạ dày tôi vẫn còn đau vào đêm khuya.

"Trước đây em không biết uống rượu." Anh ta tinh nghịch nhìn tôi, như thể anh ta đã nhìn thấu tôi từ rất lâu rồi.

"Khi em được đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ đã thông báo cho tôi rằng em đang gặp nguy hiểm."

"Em không biết lúc đó tôi đã sợ như thế nào đâu, thậm chí tôi không cần công ty, không muốn lập nghiệp cái gì hết, tôi chỉ muốn em sống khỏe mạnh mà thôi."

Không biết là tại rượu đắng hay là lòng đắng nữa, sau khi nghe anh ta nói xong, tôi có cảm giác như mình sắp khóc.

Cận Ngạn uống cạn lon bia trong tay, hai mắt dần đỏ lên, dùng hết sức bóp chặt chiếc lon.

"Lúc đó tôi nghĩ, mình đúng là vô dụng, cứ thế này làm sao bảo vệ được em."

Tôi thì thầm: "Đó là điều tôi muốn làm, lúc đó do tôi thích anh, tôi chỉ mong anh sống khỏe mạnh, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh phải đau khổ."

"Vậy bây giờ tôi trả lời có được không?" Anh ta đột nhiên nói.

"Nhiều năm như vậy tôi không trả lời em, không phải tôi không thích em, chỉ có một——"

Anh ta cúi đầu, trong giọng nói xen lẫn sự đau khổ: "Tôi cảm thấy mình không đủ tư cách. Một người đàn ông luôn được một người phụ nữ che chở cho mình, làm sao có mặt mũi để nói lời yêu?"

"Tôi đã cố gắng rất nhiều, nghĩ đến một ngày nào đó tôi có thể làm cho em bớt mệt mỏi như vậy, có thể có một ngày nào đó đến phiên tôi bảo vệ em."

Có xen lẫn tiếng khóc trong giọng nói của anh ta.

"Tôi chỉ không muốn em che chở cho tôi nữa."

Một người đàn ông to lớn sắp bước sang tuổi 30, giờ đây đang khóc nức nở ở quán thịt nướng ven đường.

Tôi nhấp một ngụm rượu, cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống và nóng lên bên trong cơ thể.

Một lúc sau, tôi nói: "Đừng nói những lời tốt đẹp như thế."

"Có thể cho là anh cũng có chút suy nghĩ hay ho này đi, nhưng quan trọng nhất không phải là lòng hiếu thắng của anh hay sao?"

"Bởi vì anh không muốn thua kém tôi, anh sợ anh sẽ vĩnh viễn chỉ có thể núp sau lưng tôi, cho nên anh mới dùng biện pháp này ép tôi phải rời đi. Cho dù không phải Lý Thanh Nhã thì cũng có Trương Thanh Nhã, hay Hồ Thanh Nhã đến để ép tôi rời khỏi Tân Thành mà thôi."

Cận Ngạn á khẩu không biết nói gì hơn.

Tôi uống nốt chai bia cuối cùng rồi đứng dậy: "Ông chủ, anh ta trả tiền nhé."

Ông chủ cười tươi: "Ô sờ kê."

Tôi nhặt áo khoát lên và rời đi.

Không biết bên ngoài tuyết đã rơi từ lúc nào, những bông hoa tuyết nhỏ như lông vũ xoay tròn trong gió, bị ánh đèn xung quanh phản chiếu thành một màu vàng mờ ấm áp.

Cận Ngạn gọi tôi từ phía sau và nói với giọng run run: "Ôn Vy, nếu tôi nói tôi biết mình sai và nhận lỗi với em, em sẽ quay về với tôi chứ?"

Tôi không trả lời, quay người bước đi trong gió tuyết.

7
Vào cuối tháng 1, khi tôi chuẩn bị từ chức, Vương Triết đã gọi điện cho tôi.

Trong điện thoại, giọng cậu ấy mệt mỏi và lộ vẻ phức tạp: "Cận Ngạn bị tai nạn xe rồi chị ơi."

"Có nghiêm trọng không?" Tôi siết chặt chiếc cốc trong tay.

Vương Triết trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Một chân anh ấy không giữ được, đã bị cắt cụt đi, tay của anh ấy cũng bị gãy, mặc dù đã được nối lại, nhưng bác sĩ nói chỉ sợ bây giờ anh ấy chỉ có thể làm được những hoạt động nhẹ nhàng nhất mà thôi, việc nặng thì không làm được nữa."

Đầu óc tôi trống rỗng, ngây người nói: "Làm sao có thể?"

"Anh ấy ra ngoài uống rượu, sau đó lái xe trên đường cao tốc, do say rượu nên đâm vào xe khác." Vương Triết thấp giọng nói.

"Tân Thành sụp đổ, có lẽ anh ấy là người đau khổ nhất."

"Nếu chị có thời gian ... hãy đến gặp anh ấy."

Sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn không tin được, tôi ngồi bần thần ở bàn làm việc cả buổi chiều không làm được việc gì, vừa nhắm mắt lại, trong đầu tôi chỉ toàn là khuôn mặt đầy máu của Cận Ngạn.

Làm sao một người kêu ngạo như anh ta có thể chấp nhận rằng bản thân mình sẽ bị tàn tật đến hết đời?

Tuy nhiên, do dự hồi lâu, tôi vẫn quyết định không gặp anh ta.

Cận Ngạn kiên quyết cạnh tranh với tôi lâu như vậy, anh ta chắc chắn không muốn tôi nhìn thấy anh ta trong tình trạng như bây giờ.

Mối quan hệ của chúng tôi đã đi đến kết cục như hiện tại, gặp nhau khi còn non trẻ cho đến khi nhìn thấy nhau cũng ghét, giờ đây cũng đã đi đến hồi kết.

Cảm xúc được trộn lẫn quá nhiều này dù sao vẫn thì quá mỏng manh, chưa kịp nói ra đã vỡ vụn mất rồi.

Tất cả nên chỉ dừng lại ở đây thôi, tôi ngước ra cửa sổ ngắm nhìn mặt trời đỏ thẫm như màu máu đang dần lặng xuống.

Vốn dĩ đó là một sai lầm, chỉ cần đi đến đây là được rồi.

................

Khi tôi gửi đơn xin từ chức, Dương Hằng đã cố gắng hết sức để níu giữ tôi lại: "Em có cảm thấy cách đối xử của công ty không tốt chổ nào không? Nếu em không hài lòng, em có thể nói với tôi mà."

Tôi cười lắc đầu: "Công ty đối xử với tôi rất tốt, anh Dương cũng đối xử với tôi rất tốt, nhưng chỉ là tôi hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi cho thư giãn."

Dương Hằng tiếc nuối nói: "Vậy thì em phải quay lại sau khi nghỉ ngơi đó, em hãy nhớ rằng cánh cửa của Thịnh Lộ luôn chào đón em."

..............

Ngày hôm sau, tôi đã đi du lịch khắp nơi.

Thành Đô, Hàng Châu, Nội Mông, Tây Tạng...

Tôi ra nước ngoài du lịch, đến Maldives và Ai Cập, chơi vòng quanh châu Âu.

Tôi đã dành những năm tháng tuyệt vời nhất của mình chôn chân tại nơi làm việc, và sau một thời gian có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi nhận ra rằng bản thân mình chưa bao giờ thực sự tận hưởng một cuộc sống thật sự của mình.

Tôi tận hưởng hết thảy niềm vui, đi chân trần trên những bãi biển phát quang kỳ lạ, cưỡi ngựa phi nước đại trên những đồng cỏ rộng lớn và đắm chìm trong sự kỳ diệu của cực quang dưới bầu trời đầy sao của Iceland.

Trong cuộc sống không chỉ có công việc, giờ đây tôi đã được trải nghiệm một loại hạnh phúc khác.

Vào giữa mùa hè tháng 8, Vương Triết đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

"Sắp xong rồi, chị sắp đổi nghề thành một blogger du lịch rồi sao, chị còn rất tham lam đăng trên khoảnh khắc mỗi ngày, làm bọn em ganh tị chết đi được, bây giờ đã gần đến lúc chị phải trở lại với xã hội để làm việc thôi!"

Tôi cười mắng: "Cậu đã bị cho nghỉ việc rồi mà vẫn còn muốn hết mình làm nô lệ cho tư bản à, thích bị ngược hả?"

Vương Triết vui vẻ cười nói: "Em tự hào mà, thế nào, khi nào thì chị trở lại, tất cả huynh đệ chúng ta đang chờ chị để cùng nhau làm lại từ đầu đó nha!"

Tôi nhìn vali trong tay khẽ mỉm cười: "Còn chờ gì nữa, tôi đã xuống máy bay rồi."

"Lần này tôi nhất định dẫn các cậu đến đền rung chuông!"

Mặt trời mọc trên bầu trời xa xôi, dưới ánh bình minh rực rỡ.

[Hoàn chính văn]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top