ZingTruyen.Top

Vì lười mà ở đây

Ẩn Hôn - sơn hữu mộc hề

TcKhng039


au khi kết hôn cùng ảnh đế, vì để tránh phiền phức, tôi chỉ nói với mọi người là mình đã kết hôn.

Nhưng các bạn học lại chế nhạo tôi rằng có lẽ chồng tôi không phải thứ tốt đẹp gì cho nên mới không dám mang ra giới thiệu

Còn bịa đặt tôi mang thai con của kim chủ nào đó.

Ông chồng ảnh đế của tôi mặt mũi tối sầm, tức giận phát Weibo: "Vất vả lắm cô ấy mới chịu cho tôi danh phận, các người lại dám tìm một thằng cha tào lao nào đó về bảo là cha của con tôi?"

Hot search bùng nổ, fan cảm thấy mình sắp điên luôn rồi. Đối với chị dâu từ trên trời rớt xuống như tôi vô cùng phẫn nộ.

Sau đó, các nàng tìm ra vô số đồ hiệu, lại nhìn số lượng công ty và bất động sản mà tôi đứng tên, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng trầm mặc...

"Chị đẹp ơi, chị là idol duy nhất của em, không biết anh rể có để ý việc chị bao nuôi chúng em không ạ?"

Ảnh đế Loan Thư: "Hôm qua các người còn gọi tôi là chồng yêu đó..."

01

"Lâm Trĩ, lần này phòng chúng ta đi sơn trang du lịch, cô cũng gọi chồng mình đến đi!"

Sau khi tan học môn chuyên ngành, giáo hoa Vạn Nhuỵ của khoa chặn tôi ở cửa, ngọt ngào nói.

Tôi nghe cô ta nói... không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, cảm thấy rất phiền.

"Công việc của chồng tôi rất bận, thật sự không thể phân thân."

"Công việc gì mà bận như vậy, Chu Hối nhà chúng tôi giúp gia đình quản lí công ty, không phải vẫn sắp xếp để đi cùng tôi đấy thôi." Vạn Nhuỵ kéo tay bạn trai phú nhị đại của cô ấy, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

"Mà thật ra cô kết hôn lâu như vậy, chúng tôi vẫn còn chưa được gặp chồng cô lần nào đâu!" Một bạn học xem náo nhiệt ngại thế giới chưa đủ loạn phụ hoạ.

Tôi có điểm nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.

Kỳ thật vị kia nhà tôi còn mong ước được đến đâu, hắn thời thời khắc khắc đều muốn tôi cho hắn một cái "danh phận".

Nhưng tôi thật không thể để cho hắn tới. Chỉ cần hắn vừa tới thì chuyến du lịch này biến thành hiện trường họp fandom.

Bởi vì hắn đúng là người được những người này suốt ngày treo bên miệng, chồng yêu quốc dân - ảnh đế Loan Thư.

Loan Thư xuất đạo lúc còn trẻ, dựa vào một khuôn mặt lạnh lùng giết chết bao trái tim thiếu nữ.

Có nhan sắc thì thôi, kỹ thuật diễn của hắn so với khuôn mặt càng có sức hấp dẫn, hấp dẫn vô số mộng nữ(*).
*fan only xem idol như người yêu

Tôi cùng Loan Thư là thanh mai trúc mã, thuận lời gia tộc mà liên hôn, cũng coi như môn đăng hộ đối.

Tuy rằng tôi thực ghét bỏ hắn cả ngày dính lấy tôi.

Nếu như các nàng biết Loan Thư đã kết hôn, đối tượng còn là tôi, kia không phải là trời sập sao.

Nhưng tôi không lên tiếng, Vạn Thuỵ hình như lại hiểu lầm ở đâu đó.

Cô ta bày ra vẻ mặt thấu hiểu nỗi khổ của tôi, âm dương quái khí nói: "Lâm Trĩ, mất công hằng ngày các thầy cô đều khen ngợi cô phẩm hạnh đoan chính, không nghĩ cô lại là người ghét bỏ chính chồng của mình. Cho dù chồng cô lớn lên xấu, cô cũng không thể đối xử với anh ấy như vậy. Nhất nhật phu thê bách dạ ân, cô lại sợ anh ấy làm xấu mặt cô, dù sao đó cũng là chồng cô mà."

Vạn Nhuỵ là một cô gái rất xinh đẹp.

Có thể thi vào trường chúng tôi, chứng minh cũng có chút đầu óc.

Chỉ là năng lực suy diễn có chút thái quá.

Tôi lúc ấy bởi vì cùng Loan Thư cử hành hôn lễ, khai giảng muộn nửa tháng, khi đó cuộc bình chọn giáo hoa(*) đã kết thúc.
*hot girl của khoa hoặc trường

Nhưng sau đó lại luôn có người nói Vạn Nhụy chỉ là một giáo hoa hữu danh vô thực.

Bởi vì không có tôi ở đó cho nên cô ấy nhặt được của hời.

Câu nói này khiến cô ấy luôn cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa tôi còn có sự thanh thuần.

Cô ấy không chỉ có khuôn mặt không bằng tôi, thẩm mỹ cũng không bằng tôi.

Thậm chí Chu Hối bạn trai hiện tại của cô ấy cũng từng đau khổ chạy theo sau lưng tôi.

Cô ấy càng không cam lòng.

Không chỉ suốt ngày bắt chước phong cách của tôi, có cơ hội liền kiếm chuyện.

"Lâm Trĩ, cô như vậy là không được, không phải ai cũng giống Chu Hối nhà tôi vừa có tiền lại đẹp trai. Cô kêu chồng mình đến đây đi, chúng tôi sẽ không ghét bỏ anh ấy đâu."

"Đúng vậy, cô yên tâm đi Lâm Trĩ. Cho dù chồng cô có lớn tuổi, chúng tôi cũng sẽ không chê cười cô đâu." Chu Hối không có ý tốt hát đệm.

Sau khi cùng Loan Thư kết hôn, hắn muốn công khai nhưng bị tôi cự tuyệt.

Vì điệu thấp, tôi cũng chỉ mang nhẫn cưới trên tay.

Ngay từ thời điểm Chu Hối mất công theo đuổi tôi, tôi nói với hắn tôi đã kết hôn, hắn còn không tin.

Thẳng đến lúc tôi bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Loan Thư.

Ngày đó anh ấy đang quay một bộ phim điện ảnh, diễn một viên chức vì nuôi sống gia đình mà làm lụng vất vả. Lúc tôi gọi, anh ấy đang ở cùng người đối diễn.

Trùng hợp khi tôi gọi điện thoại qua khiến cho bọn họ nghe thấy được âm thanh đối diễn.

Lại thêm Vạn Nhụy cảm thấy tôi tuổi còn trẻ liền gả chồng, còn che giấu không cho chồng gặp người.

Liền tung tin đồn khắp nơi rằng tôi gả cho một ông già.

Bởi vì ông già đó có thu nhập ổn định, có nhà có xe.

Đối diện với gương mặt chướng khí của cô ấy, tôi lại chẳng thấy tức giận gì, ngược lại thấy có chút buồn cười.

Tôi chỉ chiếc váy giống y chang chiếc tôi vừa diện hôm qua trên người cô ả, vô cùng ân cần nói: "Vạn Nhuỵ, váy nhà Valentino có chất lượng khá tốt, nhưng cái của cô đường chỉ bị bung khắp nơi, có phải cô mua nhầm hàng giả không? Nếu bạn trai cô có tiền như vậy, sao hắn lại không mua hàng thật cho cô?"

Quần chúng vây xem xung quanh vừa nghe thấy liền chuyển tầm mắt lên người Vạn Nhuỵ, có chút nín cười.

Vạn Nhuỵ theo tay tôi chỉ nhìn xuống góc váy, khuôn mặt lập tức trắng bệch.

Chu Hối đứng một bên sắc mặt cũng không tốt,

Hắn người này, tuy rằng là phú nhị đại, nhưng rất khôn.

Đối với nữ nhân tự động đưa tới cửa, hắn ngoài miệng dỗ dành nhưng thực tế không hề muốn tiêu tiền, cũng mặc kệ Vạn Nhuỵ mặc cái gì.

Tôi nói một câu chọc thẳng vào tâm hai người, khiến bọn họ mặt đỏ tai hồng.

Vạn Nhuỵ tức giận chỉ lưu lại một câu cãi lại yếu ớt: "Tôi lỡ bị vướng đâu đó thôi!" rồi túm lấy Chu Hối bỏ đi.

Tôi vừa lòng nhìn bọn họ tức muốn hộc máu.

Ngồi chờ điện thoại của tài xế đến đón tôi.

02

Tôi mới vừa rửa mặt xong ngồi ở trước bàn trang điểm chuẩn bị chăm sóc da.

Phía sau liền vươn tới một đôi tay, ôm lấy eo tôi, đem tôi ôm vào trong lòng ngực hắn.

"Vợ, anh nhớ em."

Loan Thư đem mặt chôn bên gáy của tôi.

Sau đó diễn xuất sinh động một phen vẻ mặt em trai nhỏ si tình.

Loan Thư là kiểu đẹp cá tính, mặt mày sắc bén, góc cạnh rõ ràng.

Thời điểm cười lạnh lên rất có tính công kích.

Chỉ thiếu viết thẳng lên mặt vài chữ 'người sống chớ đến gần'.

Nhưng tôi cùng với hắn quen biết đã hơn hai mươi năm, hắn có là thần tiên tôi cũng nhìn chán rồi.

"Anh đừng quấy rầy em chăm sóc da."

Tôi ghét bỏ muốn đem tay hắn đẩy ra, nhưng hắn cố chấp ôm chặt.

Hắn gác ở bên gáy tôi thì thầm: "Vợ, nghe nói lớp em muốn đi sơn trang chơi, anh có thể đi theo không?"

Tôi thật vất vả đẩy hắn ra, quả quyết cự tuyệt: "Không được."

Hắn nghe vậy mất mát cúi đầu, giống như một con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ, nghẹn ngào nói: "Anh chỉ muốn một cái danh phận mà thôi..."

Bộ dáng vừa đau thương vừa bất lực, nếu là để fans hắn thấy, thật sự đau lòng hỏng rồi.

Nhưng tôi không phải fans của anh ấy.

Tôi thờ ơ ngồi trước gương thoa serum, thậm chí vô tình vạch trần hắn: "Anh bớt diễn kịch với em đi."

Loan Thư bị vạch trần, thấy tình tiết diễn ra không giống kịch bản, vô cùng thản nhiên ngẩng đầu.

Lại khôi phục vẻ mặt B-king được fan hắn yêu thích nhất.

Ánh mắt hắn gắt gao khoá trên người tôi, lau tay lau mặt của tôi, tôi liền trở nên cảnh giác, "Anh muốn làm gì?"

Anh ấy không trả lời tôi, mà nhìn tôi cười đầy tà tứ.

Trong tiếng kêu sợ hãi của tôi, Loan Thư túm lấy hai chân của tôi mà bế thẳng lên.

"Loan Thư —— anh muốn làm gì! Mau thả em xuống!"

Cùng với tiếng kêu to của tôi, anh ấy ôm tôi sải bước hướng đến phòng ngủ.

Vừa nhàn nhã càn rỡn thả cho tôi một câu: "Nếu cô em đã không muốn cho tôi danh phận, vậy chớ trách tôi bất nhân bất nghĩa!"

"..."

03
Ngày hôm sau trên đường đi sơn trang nghỉ mát, tôi cảm thấy mệt, vô cùng mệt.

Lại còn phải nghe Vạn Nhuỵ trên xe chém gió.

Nói mình mượn được cái sơn trang này cho chúng tôi nghỉ dưỡng vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên chuyện khiến cô ấy không ngờ là: cái sơn trang này là món quà ba tôi tặng vào dịp sinh nhật năm 7 tuổi của tôi.

Tôi đã sớm chơi chán rồi.

Nhưng giáo viên nói mọi người học cùng nhau lâu như vậy nhưng chưa có dịp cùng nhau đi chơi.

Bỏ lỡ cơ hội này thì thật đáng tiếc.

Tôi không đành lòng làm mất mặt cô giáo, liền đồng ý đi cùng.

Lúc ấy trong group lớp thảo luận đi đâu chơi, giáo viên vốn dĩ định dẫn cả lớp đi một làng du lịch nhỏ ở gần.

Nhưng Vạn Nhụy nhảy ra nói rằng cậu của cô nàng là người phụ trách của Vân Cảnh sơn trang.

Có thể mở cửa sau cho chúng tôi.

Không cần đặt lịch, có thể vào chơi luôn.

Vân Cảnh sơn trang trứ danh xa hoa ở Lương Thành, không chỉ có giá cả vô cùng cao còn chỉ dành cho ai có thẻ vip.

Người bình thường muốn vào chơi, số lượng có hạn, đều yêu cầu phải đặt hẹn trước.

Giáo viên ban đầu cảm thấy tiêu phí quá lớn, dù sao cũng là học sinh, sợ có vài bạn học không tiêu được giá vé này.

Vạn Nhụy lại nói không cần lo lắng, hết thảy phí dụng đều có bạn trai nàng là Chu Hối gánh vác.

Giáo viên lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

Chu Hối này vắt cổ chày ra nước khó được một lần lấy ra một mớ tiền, cấp Vạn Nhụy đủ mặt mũi.

Trong xe một đám người đều ở hầu bên cạnh hai người bọn họ.

"Vạn Nhụy, không nghĩ tới cậu của cậu thế nhưng là quản lí của Vân Cảnh sơn trang! Này cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào!"

"Đúng vậy Nhuỵ Nhuỵ, bạn trai cậu đối xử với cậu tốt thật đó! Tớ rất hâm mộ luôn!"

"Không nghĩ tới bạn trai cậu có tiền như vậy, còn đẹp trai nữa, mạng cậu thật sự là quá tốt luôn đó Vạn Nhụy. Có thể chia sẻ hai người quen biết như thế nào không, tôi cũng muốn có một anh người yêu như vậy!"

Vạn Nhụy một bên khiêm tốn mà nói: "Nào có nào có, các cậu không cần lại khen, tớ sẽ thẹn thùng đó!"

Một bên khống chế không được giơ khóe miệng lên, nũng nịu dựa vào trong ngực Chu Hối.

Chu Hối đồng dạng bị khen đến hư vinh tăng vọt, cảm thấy số tiền này chính mình không hề tiêu phí. Hắn giương cái mặt ra không nói gì, giả vờ lãnh khốc thâm trầm.

Vạn Nhụy che miệng, cuời ngại ngùng, nghe hai bên trái phải không ngừng xu nịnh.

Thẳng đến khi bắt gặp ánh mắt của tôi.

Nàng áp xuống độ cong nơi khóe miệng, cố tình đề cao âm lượng, dẫn đường mọi người cùng nhìn về phía tôi.

"Lâm Trĩ, cô tỉnh ngủ rồi ư, này một đường phong cảnh khá tốt, cô bỏ lỡ, lần sau nghĩ đến liền không biết phải chờ tới khi nào" nàng ôm lấy cánh tay Chu Hối, châm chọc nói: "Rốt cuộc chồng cô công tác mệt như vậy, chuyến này có khi đi cả ba tháng tiền lương của anh ta nhỉ?"

Tôi ngáp một cái, mặc kệ cô ta.

Cô ta lại rất kiên định, không thấy phiền lòng, tiếp tục đắc ý nói: "Nghe cậu tôi nói, hôm nay Loan Thư cũng tới nơi này chơi, không biết có thể hay không nhìn thấy anh ấy."

"Loan Thư?! Là ảnh đế Loan Thư sao! A a a a, tôi thích anh ấy lắm chứ!"

"Tôi cũng thích, tôi cũng thích! Là thật vậy chăng! Tôi là fan anh ấy đã 5 năm rồi!"

Một lần nữa được mọi nguời chú ý, Vạn Nhụy kiêu căng ngạo mạn liếc mắt liếc tôi một cái.

"Đương nhiên rồi! Tôi cùng cậu tôi nói, anh ấy sẽ ký tên cho tôi, đến lúc đó tôi giúp các cậu xin một phần."

"Nhuỵ Nhuỵ cậu thật tốt!"

Trong xe các nữ sinh tức khắc ríu rít hưng phấn thảo luận.

Tôi có chút nghi hoặc nhăn mày lại, tôi sao không biết chồng tôi muốn chạy tới nơi này?

Suy nghĩ một hồi, tôi đột nhiên nhớ tới buổi sáng lúc anh ấy đưa tôi ra cửa trước có nói...

......

Anh ấy sẽ không thật sự tới đòi danh phận đi?

04

Xuống xe, Vạn Nhụy giống một bụi hoa không ngừng rêu rao kêu gọi ong mật,

Kiêu căng ngạo mạn dẫn cô giáo cùng bạn học ở phía trước vào nhận phòng.

Tôi ngại bọn họ ồn, liền ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, tổng cảm giác hình như mình đã quên cái gì.

Liền vào lúc tôi sắp mơ màng đi vào giấc ngủ, nghe thấy Vạn Nhụy bén nhọn cười hướng tôi đi tới.

"Ai nha, ngượng ngùng nha Lâm Trĩ, thời điểm đặt phòng đặt thiếu một phòng, hiện tại mọi người đều an bài tốt, liền thiếu phòng của cô, phải làm sao bây giờ?"

Tôi nhấc mí mắt mê mang nhìn cô ta, bình tĩnh nói: "Vậy lại thuê thêm một phòng."

Vạn Nhụy lại che miệng, như là nghe được cái gì đó rất đáng chê cười.

"Lâm Trĩ, cô nghĩ gì vậy? Hiện tại còn thừa chính là phòng tổng thống ở Thượng Vân Đình, cô biết cái phòng đó bao nhiêu tiền sao? Huống hồ phòng đó cũng không phải cô có tiền là có thể ở, đó là để tiếp đãi SuperVIP, cô sẽ không cho rằng vì tôi là bạn học của cô, tôi sẽ vì cô tiêu tiền như rác hả?"

"Tôixem thế này đi, dưới chân núi còn có mấy cái nhà dân, cô xuống núi ngủ đỡ một đêm, chờ ngày mai có phòng, cô lại trở về. Rốt cuộc Vân Cảnh sơn trang cũng không phải người nào đều có thể ở, tôi sợ đến lúc đó nhân viên công tác hiểu lầm, đem cô trở thành trộm đuổi ra ngoài."

Vạn Nhụy kia đắc ý dạt dào có giấu cũng không nổi.

Giáo viên vội vàng tới hoà giải, kéo tay tôi nói: "Không có việc gì không có việc gì, này có gì khó, Lâm Trĩ cùng cô ở một phòng là được."

Vạn Nhụy không thuận theo không buông tha, châm chọc mở miệng: "Cô ơi, cô có lòng tốt, cô ấy lại không nhất định chấp nhận ân tình này của cô, rốt cuộc cô ta là loại vừa vào đại học liền gả cho cái ——"

Vạn Nhụy còn chưa nói xong, đã bị một đám người đột nhiên ùa vào đánh gãy.

Bọn họ mặc đồng phục nhân viên của Vân Cảnh sơn trang, có cả nhóm quản lí.

Đứng ở phía dẫn đầu, nam nhân trung niên vội vàng chạy đến, trận thế vô cùng rầm rộ.

Vạn Nhụy thấy được nam nhân dẫn đầu, lập tức hai mắt sáng lên, ngọt ngào ra đón.

"Cậu! Cậu đâu cần phải tự đến đón con, còn mang theo nhiều người như vậy ——"

Giọng nói của nàng áp không được hưng phấn, bị sự phô trương của cậu mình cảm động hỏng rồi.

Nhưng người đàn ông trung niên kia cùng nàng chạm vào nhau, lại cũng chưa liếc nhìn nàng, lập tức hướng đám đông đi qua.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, đứng ở trước sofa tôi đang ngồi.

Cúi người, trên trán và cổ đều đổ mồ hôi.

Trên mặt cười nhợt nhạt, gương mặt tái nhợt: "Lâm tiểu thư, là tôi công tác sơ sẩy, ngài tới đã nửa ngày cũng không biết, không biết lần này ngài tới đây du lịch hay là.."

Nam nhân khiêm tốn nhìn về phía tôi, thật cẩn thận mà dò hỏi ý kiến của tôi.

Trong đại sảnh nhất thời an tĩnh cực kỳ.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.

Vạn Nhụy bị làm lơ mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được, đứng ngốc nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

"Cậu, cậu kêu cô ta là gì?"

Nam nhân lúc này mới phát hiện Vạn Nhụy cũng ở đây, sắc mặt không tốt, "Đương nhiên là Lâm tiểu thư."

Sau đó trừng mắt nhìn cô ta một cái, làm cô ả câm miệng.

Quay đầu đối tôi tạ lỗi: "Lâm tiểu thư, xin lỗi, đây là cháu gái tôi, trong nhà quản giáo vô phương, mong ngài bao dung."

Tôi dựa vào sofa, cảm thấy có chút đau đầu.

Tôi tới này không thông báo là vì muốn khiêm tốn.

Ai ngờ vẫn bị thấy được.

Làm cả vạn nhân công hoảng hoảng loạn loạn tìm lại đây.

Bất quá, tôi có đáng sợ như vậy sao, sao hắn lại sợ thành như vậy?

Mọi người kế bên cũng đều bị tình huống đột ngột này khiến đầu đầy dấu chấm hỏi.

Mới đây, Vạn Nhụy từng vênh váo tự đắc thổi phồng.

Nói này Vạn Cảnh sơn trang là xem ở mặt mũi cậu nàng, mới có thể cho chúng tôi vào chơi.

Bởi vậy, dọc đường đi mọi người đều chiều chuộng tâng bốc cô ấy, cảm giác về sự ưu việt tăng vượt bậc.

Nhưng hiện tại người phụ trách là cậu của cô ta ra tới, lại không để ý tới cô cháu gái này.

Ngược lại đối với tôi khom lưng uốn gối.

Điều này làm cho Vạn Nhụy không xuống đài được.

Cô ta không rõ cậu mình như thế nào liền đối tôi cung cung kính kính.

Vì thế cô ta miễn cưỡng cười vênh váo tự đắc, đi lại trước mặt cậu của cô ta.

"Cậu, cậu biết Lâm Trĩ hả?"

Vạn quản lí bảo trì mỉm cười trên mặt, phỏng chừng trong lòng hận không thể đem đứa cháu gái này ấn lại vào trong bụng mẹ.

Tôi quá quen thuộc chế độ quản lí của Vân Cảnh sơn trang.

Loại hành vi mở cửa sau cho người nhà tiến vào như hắn sẽ phải bị sa thải.

Vạn quản lí một bên nỗ lực dùng ánh mắt ra hiệu với Vạn Nhụy, một bên nhìn theo biểu cảm của tôi nói:

"Dĩ nhiên, Lâm tiểu thư chính là chúng ta ——"

"Khụ ——"

Tôi ho nhẹ một tiếng đánh gãy, đưa mắt ra hiệu.

Tôi điệu thấp lâu như vậy, cũng không thể tới đây liền lòi.

Vạn quản lí vội vàng phản ứng sửa miệng: "Lâm tiểu thư là khách quý của chúng ta."

"Khách quý?" Mọi người đều có chút ngốc.

Không chờ Vạn quản lí lại giải thích, Vạn Nhụy lại bừng tỉnh đại ngộ nga một tiếng, "Con hiểu rồi, cậu có phải quen biết với chồng của Lâm Trĩ không?"

Vạn quản lí bị hỏi sửng sốt, mờ mịt nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng giành trước trả lời: "Đúng đúng, chồng tôi cùng Vạn quản lí đây là chỗ quen biết."

Thật là cảm ơn Vạn Nhụy, tôi còn đang lo phải giải thích như thế nào.

Nghiêm túc mà nói thì cũng không phải nói dối.

Ông ấy không phải là cùng Loan Thư có quen biết sao?

Mọi người dĩ nhiên cũng chấp nhận suy luận của Vạn Nhuỵ.

"Lâm Trĩ, không nghĩ tới chồng cô lợi hại như vậy nha!"

"Cậu của Vạn Nhuỵ đối với cậu khách khí như vậy, thân phận của cậu phải cao cỡ nào chứ!"

"Đúng vậy, cậu quá khiêm tốn, chồng cậu lợi hại vậy mà chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới!"

Vạn Nhuỵ đứng một bên bốc khói, hiển nhiên cô ta rất không phục.

"Cậu ơi, nhưng hiện tại không còn phòng. Dù cô ta có là khách quý thì cũng đâu có phòng cho cô ấy ở."

Vạn quản lí tức giận liếc nàng, "Con nói gì vậy, Lâm tiểu thư dĩ nhiên sẽ ở Thượng Vân đình.

Mọi người lại lại lần nữa kinh ngạc rớt cằm.

Vạn quản lí cung kính vội vàng dẫn đường cho tôi.

Tôi đứng dậy duỗi vai, vừa mới bước được một bước, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay đầu tủm tỉm nói với Vạn Nhuỵ: "Mà đúng rồi, Vạn Nhuỵ, vừa rồi cô vừa nói phòng ở Thượng Vân đình như thế nào nhỉ?"

Sắc mặt Vạn Nhuỵ khó coi cực kì.

Cô ta còn chưa kịp mở miệng, tôi liền kéo dài âm cuối ngâm nga: "Là nơi không phải ai cũng có thể vào ở được."

Tôi đầy tiếc hận nhìn về phía cô ta, "Vậy uổng công cô đến một chuyến rồi ha."

Nói xong tôi ngáp một cái, nhìn nàng tức muốn hộc máu vui vẻ rời đi.

05

Bởi vì trận phong ba này, hướng gió lập tức thay đổi.

Tôi bỗng chốc trở thành người nổi danh trong nhóm bạn học, lúc đi dạo buổi chiều đều tụ xung quanh tôi nói chuyện phiếm.

Không chỉ hỏi về chồng tôi, còn tranh thủ hỏi tôi có thể mở cửa sau cho bọn họ gặp Loan Thư một chút.

Một đống câu hỏi khiến đầu tôi có chút đau, lại làm tôi trở nên vô cùng kiên định

Không nói cho đám người này tôi là vợ của Loan Thư là một lựa chọn không thể chính xác hơn!

Chỉ mỗi việc Vạn Nhuỵ nói cậu của cô ấy có thể xin chữ ký của Loan Thư giúp các nàng đã đủ khiến các nàng hét ầm lên.

Nếu để cho họ biết tôi mỗi ngày đều gặp được gương mặt đó, còn không chém tôi sao!

Vào giờ cơm chiều, Vạn quản lí vì lấy lòng tôi mà tự ý sắp xếp cho chúng tôi đến Lưu Vân các ăn cơm.

Trên đường đi các bạn học không ngừng khen ngợi toàn bộ sơn trang được trang hoàng hoa lệ với phong cảnh độc đáo.

"Wow, Lâm Trĩ, mặt mũi chồng cậu lớn ghê! Tôi nghe nói Lưu Vân các là nơi chỉ mở cửa chiêu đãi SuperVIP thôi!"

Tôi còn chưa lên tiếng, Vạn Nhuỵ ở một bên đã âm dương quái khí nói: "Các cô hâm mộ ai không hâm mộ, lại hâm mộ Lâm Trĩ tìm được chồng tốt, tôi học không tới, chỉ cần có Chu Hối nhà tôi là đủ rồi."

Nói xong liền ôm tay Chu Hối.

Giữa trưa Chu Hối đi trước, hiện tại nhìn thì biết là bởi vì buổi chiều Vạn Nhuỵ bị ấm ức, tìm hắn đến làm chống lưng.

Chu Hối mặc kệ Vạn Nhuỵ ôm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

Cố gắng giữ vững hình tượng con nhà giàu, nhìn tôi cười nhạo.

"Lâm Trĩ lúc trước cô giả vờ hiền lành ngây thơ, tôi còn tưởng cô là người thành thật. Không nghĩ cô cũng chỉ là đồ trơ trẽn trèo cao."

Tôi có chút kinh tởm, vừa định mắng hắn. Đồng học cũng nhìn ra không khí giữa tôi và hai người họ không đúng lắm, vội vàng tiến lên hoà giải.

Lại đem Loan Thư ra làm đề tài.

Các nàng hưng phấn thảo luận Loan Thư hôm nay có thể xuất hiện không.

Đối với hình tượng của hắn không ngớt lời ngợi khen.

Càng nói càng thái quá

Tôi nghe đến mệt mỏi nên lặng lẽ nói: "Các người nếu gặp hắn hằng ngày, sợ là không thích nổi."

Vạn Nhuỵ lại tiếp lời nhân tiện trào phúng tôi: "Nói như cô đã được gặp Loan Thư rồi vậy."

À.

Tôi mỗi ngày đều thấy, nhiều đến phiền

Lời này có thể nói sao?

Vì thế trong cái nhìn tìm tòi nghiên cứu của mọi người, tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói lung tung, "Chưa từng gặp."

Lời này lại được ý Vạn Nhuỵ

Cô ta vuốt vuốt tóc, cao giọng nói: "Tôi từng gặp qua Loan Thư rồi, còn được nói chuyện với anh ấy nữa."

Các nữ sinh lặp tức đem sự chú ý đặt lên người cô ta.

Nhưng bởi vì bạn trai cô ấy đang ngồi bên cạnh.

Vạn Nhuỵ uyển chuyển, ngượng ngùng nói: "Sau khi tốt nghiệp tôi vào showbiz, lúc đi thử vai có gặp qua Loan ảnh đế một lần, hắn làm người rất hiền hoà, còn nói tôi rất hợp vào giới giải trí."

Ồ.

Tôi thế mà lại không biết chồng tôi vậy mà đã từng gặp qua cô ta.

"Nguyên lai Nhuỵ Nhuỵ lợi hại như vậy, thật hâm mộ cậu! Tôi nếu có thể được gặp Loan Thư một lần, chết không hối tiếc!"

"Huhu, tôi cũng vậy!"

"Ai nha, mọi người yên tâm, tôi đã nói với cậu tôi rồi, ấn tượng của Loan ảnh đế với tôi hẳn là vô cùng sâu, chắc chắn sẽ cho tôi mặt mũi mà ký tên cho mọi người."

"Vạn Nhụy cậu thật tốt!"

"Ai nha, nào có, nào có, chúng ta vẫn là đi ăn cơm trước đi."

Đoạt lại sân, Vạn Nhụy như gà trống chiến thắng ngửa đầu đi về phía trước

Tôi nhìn cô ta hận mặt không thể song song với bầu trời, có chút buồn cười.

Ai ngờ đi được hai bước, phía trước liền bị phục vụ cản đường

Hắn nhìn chúng tôi tỏ vẻ xin lỗi: "Loan tiên sinh đang đãi tiệc, ngài ấy mời mọi người sang."

"Loan tiên sinh? Loan tiên sinh nào?" Mọi người đều có chút ngốc.

Phục vụ lễ phép cười cười, trả lời: "Là Loan Thư tiên sinh."

"Loan Thư!!" Các nữ sinh tức khắc hét ầm lên.

Vạn Nhụy càng nhịn không được nhếch khóe miệng, vội vàng tranh công đối với đám đông giải thích: "Thấy chưa, tôi nói rồi, Loan ảnh đế quả nhiên nhớ rõ tôi! Nhất định là nghe cậu tôi nhắc tới tôi, mới kêu chúng ta qua đó!"

Tôi lại trong lòng nhịn không được nổi lên cảnh giác.

Gia hoả này, trách không được hắn nhịn một ngày không nói chuyện với tôi.

Nguyên lai là chờ tôi ở đây.

06

Trên đường đi qua đó tôi nhắn tin cho Loan Thư: "Em cảnh cảnh cáo anh, anh ít gây rắc rối cho em đi!"

Giây tiếp theo liền nghe thấy đám người bùng nổ, thấp giọng kêu tên Loan Thư.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn liền thấy hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, khí chất lạnh lẽo.

Hoàn toàn là bộ dáng băng sơn mà fan của hắn yêu thích.

Ngồi bên cạnh hắn còn có vài nam nhân trung niên mặc suit.

Chu Hối vừa tiến lên liền sững sờ tại chỗ, đối với một người trong đó kinh ngạc nói: "Ba, người như thế nào lại ở đây?"

Chu Cẩn vẫy tay với con trai, "Là Loan thiếu phát hiện các con ở đây, lúc này mới mời các con lại đây ăn cơm, còn không mau cảm ơn Loan thiếu."

Chu Hối tuy rằng luôn luôn ở trường học diễu võ dương oai nhưng ở trước mặt cha mình vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Liền thành thành thật thật đối Loan Thư nói cảm tạ.

Loan Thư lại không để ý đến Chu Hối, bởi vì hắn đang bận đấu mắt với tôi.

Tôi điên cuồng ám chỉ hắn lại muốn làm cái trò gì!

Hắn lại dùng đôi mắt ảnh đế của hắn biểu thị kêu tôi đừng nóng nảy.

Mắt đi mày lại như vậy bị Vạn Nhụy đứng một bên nhận ra.

"Loan thiếu, ngài còn nhớ rõ tôi sao, chúng ta lần trước có gặp qua ở bữa tiệc của Vương đạo diễn!"

Nàng thẹn thùng đi đến bên cạnh Loan Thư, muốn ngồi ở vị trí kế bên hắn.

Lại bị Loan Thư cau mày ngăn lại.

Hắn nghi hoặc nhìn Vạn Nhuỵ, "Cô là ai?"

Lại không để ý đến cô ta, vẫy vẫy tay với tôi: "Lâm Trĩ, lại đây ngồi nè."

Tôi: "......"

Cảm giác chồng yêu nhà mình chính xác là đến kiếm thêm chuyện cho tôi làm.

07

Toàn bộ căn phòng lâm vào không khí trầm lắng.

Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm tôi, chất vấn trong mắt đều muốn tràn ra.

Chỉ có Loan Thư ——

Cười đến vô cùng đẹp trai, "Lâm Trĩ, thẹn thùng cái gì, còn không qua đây."

Tôi: "......"

Dưới ánh mắt của mọi người, trong lòng tôi âm thầm cân nhắc tội mưu sá.t chồng thì ngồi tù mấy năm.

Sau đó đi qua, tuyệt vọng ngồi ở kế bên hắn

Lẳng lặng cấu đùi hắn, lại bị hắn nắm tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tôi nghiêng người, ý bảo hắn buông tay.

Nhưng lão lưu manh lại làm như không thấy, dùng tay khác dọn chén đũa cho tôi, ôn nhu nói: "Đều là đồ em thích ăn, lát nữa ăn nhiều một chút nhé."

Trong phòng lại là một mảnh tĩnh mịch.

Cha của Chu Hối là người đầu tiên hồi phục tinh thần, "Loan, loan thiếu, ngài cùng đồng học của A Hối có quen biết?"

Loan Thư thần sắc bất biến, đương nhiên trả lời: "Đương nhiên."

Trong phòng một trận nhỏ giọng kinh hô.

Tôi nhìn chồng mình làm khùm làm đin, đau đầu đỡ trán

Trong đầu dùng hết công suất suy nghĩ.

Nghĩ nên như thế nào giảo biện, à không, giải thích.

Vạn Nhuỵ - người bị bỏ qua từ lúc vào tiệc đột nhiên lên tiếng nói: "Loan thiếu, ngài quen biết chồng của Lâm Trĩ ư?"

Tôi lúc này mới phát hiện, cô ta thế nhưng vẫn luôn đứng ở bên cạnh chúng tôi.

Tôi cùng Loan Thư cùng lộ vẻ khó hiểu, không biết đây là ý tứ gì.

Vạn Nhụy thập phần "quan tâm" bỏ qua tôi, đối Loan Thư "giải thích": "Không nghĩ tới chồng của Lâm Trĩ cùng ngài có quen biết, không biết là thần thánh phương nào, thế nhưng có thể làm Loan thiếu đều phải chiếu cố Lâm Trĩ."

Loan Thư nhíu mày, "Cô nói lung tung gì vậy, tôi là.."

"Đúng đúng đúng, anh ấy có quen biết với chồng tôi" tôi vội vàng che miệng hắn, mở miệng liền bịa chuyện: "Là chồng tôi nhờ Loan Thư chiếu cố tôi, cô nói quá đúng!"

Tôi còn đau đầu phải giải thích như thế nào đâu.

Không nghĩ tới Vạn Nhụy tuy rằng đầu óc không tốt lắm.

Nhưng năng lực tư suy diễn vẫn là trước sau như một, vô cùng nhuần nhuyễn.

Đây quả thực là một kịch bản tốt!

Tôi gửi cô ta một ánh mắt cảm kích, sau đó tránh thoát ra bàn tay đang rục rịch của Loan Thư, khiến cho hắn an tĩnh một chút.

Tôi cảm động nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Vạn Nhụy, "Cô nói cô làm thế nào mà thông minh như vậy chứ!"

Tôi tuyên bố, giây phút này, cô, chính là tỷ muội tốt của tôi!

Vạn Nhụy lại cảnh giác nhìn tôi, "Lâm Trĩ, ánh mắt của cô là sao, cô sẽ không cho rằng chúng tôi hiểu lầm Loan thiếu mới là chồng của cô nha?"

"Nghĩ gì vậy, tôi cũng không có bị ngu."

Cô ta trắng mắt liếc tôi một cái, không chú ý tới ánh mắt sâu kín của Loan Thư đang nhìn.

Giờ phút này, cô ta tựa hồ là quên mất ảnh đế Loan Thư mà cô ta luôn tâm tâm niệm niệm, trong mắt đều chỉ có hình bóng của tôi.

Chỉ nghe cô ta lại hỏi tôi: "Ánh mắt của cô có ý gì? Lâm Trĩ, cô có phải đang mắng tôi ở trong lòng không?"

Tôi liếm liếm môi, nỗ lực nhịn cười trả lời: "Không —— không có, tôi đang khen cô thông minh đó."

08

Khoảng thời gian sau đó, không khí bàn cơm vô cùng quỷ dị.

Di động của tôi rung liên tục, tất cả đều là từ group lớp.

"Lâm Trĩ, cô giấu quá kĩ! Quen biết với Loan Thư đều không nói cho chúng tôi biết, mau, xin ký tên giúp chúng tôi, tôi liền tha thứ cho cô *thả tim*."

"+1"

"+10086"

"Giơ tay, chỉ có tôi càng tò mò về chồng của Lâm Trĩ sao, không chỉ có cậu của Vạn Nhụy cung kính đối với hắn mà còn quen biết cả Loan Thư luôn!"

"Chẳng lẽ nói......"

Chẳng lẽ nói cái gì, trong lòng tôi có chút lộp bộp.

"Chẳng lẽ chồng cô là phú nhị đại nhà nào đó! So Chu Hối càng lợi hại hơn, mọi người xem Chu Hối ở trước mặt Loan Thư cũng không dám lên tiếng!"

"Ê, Chu Hối có trong này."

Trên bàn cơm đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh,

——là từ Chu Hối đang xem di động,

Vạn Nhụy lúc trước vì để khoe bạn trai đã kéo Chu Hối vào group lớp với mỹ danh "Người nhà".

Vì thế,

Tin nhắn trong group,

Liền khiến Chu Hối nghẹn khuất cả đêm.

Buông xuống đôi đũa trên tay.

Thừa dịp Loan Thư đi tiếp điện thoại công việc.

Đối với tôi âm dương quái khí nói: "Lâm Trĩ, tôi thật đúng là xem thường cô, liền vòng tròn giao thiệp với Loan thư cũng với được."

Cha hắn cả đêm không ngừng cúi đầu khom lưng với Loan Thư không nghe ra ẩn ý trong lời nói của con trai mình, cũng nhịn không được hỏi tôi: "Không nghĩ tới vị đồng học này tuổi còn trẻ đã kết hôn, chỉ là không biết chồng cô là ai, có thể giới thiệu cho tôi quen biết không!"

Hắn đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.

Một bàn người đều mắt trông mong nhìn về phía tôi, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết dành cho bát quái.

Tôi chột dạ hắng giọng, còn chưa lên tiếng, Vạn Nhụy lại thay tôi mở miệng:

"Bá phụ, ngươi cũng không biết, Lâm Trĩ nhà chúng ta vô cùng lợi hại. Vừa vào đại học liền kết hôn, tuy rằng tuổi chồng cô ấy hơi cao, nhưng đối xử với cô ấy vô cùng tốt, thật là làm người khác hâm mộ."

"Ồ? Phải không?" Chu Cẩn tức khắc hứng thú, ánh mắt nhìn tôi cũng đầy biến hoá.

"Ha ha ha, con trai, vị đồng học này nhưng thật ra "biết sống"" Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy nghiên cứu, gọi phục vụ rót rượu cho tôi, lại nâng ly với tôi, "Nếu là bạn học của Hối nhi, về sau thường tới nhà bá phụ chơi nhé, bá phụ nhất định chiêu đãi tốt mọi người."

Các đồng học khác không hiểu nghĩa trong câu nói này, đều nói cảm ơn:

"Cảm ơn bá phụ!"

"Bá phụ người thật tốt!"

Mà tôi nhìn ly rượu được rót đầy trước mặt, nghiền ngẫm cười, cũng không có cầm lên.

Chu Cẩn bưng ly rượu cười với tôi, bộ dạng nếu tôi không uống thì sẽ không từ bỏ.

Chu Hối ngồi bên cạnh cha mình, cười đầy đối trá.

Vạn Nhụy che miệng thanh âm mềm mại thêm mắm thêm muối: "Lâm Trĩ, Chu bá phụ chính là đại nhân vật ở Lương thành chúng ta, kính rượu với cô, cô còn không mau uống. Không uống chính là không cho bá phụ mặt mũi đó!"

Ba người rất có hứng thú nhìn tôi, tựa hồ là chắc chắn ly rượu này tôi không uống thì không được.

Liền vào thời điểm Vạn Nhụy chế giễu nhìn tôi, cửa gỗ khắc hoa bị đẩy ra, một phục vụ bước vào.

Mọi người vừa mới hết hồn cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì.

Giây tiếp theo, Loan Thư từng bước tiến vào. Hắn quanh thân khí chất băng hàn, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt như lưỡi dao, cực kì sắc bén.

Hắn chậm rãi đi qua, khóe miệng nở một mạt cười lạnh, âm thanh âm trầm: "Mặt mũi tôi cô ấy còn không thèm cho, chỉ dựa vào ông?"

Chu Cẩn, người không nghĩ tới hắn sẽ trở về nhanh như vậy, tức khắc bị dọa mồ hôi lạnh ứa ra: "Loan, Loan thiếu."

Nhìn sắc mặt Loan Thư, tôi cảm thấy không tốt.

Xong rồi xong rồi,

Hắn giận rồi.
Tôi vội vàng đứng dậy, kéo kéo góc áo hắn, ý bảo hắn không cần nổi giận.

Hắn liếc nhìn tôi một cái, nỗ lực áp xuống tức giận, lại liếc mắt nhìn cha con họ Chu.

Nhìn đến mức Chu Cẩn đương trường chân mềm, liền thiếu điều quỳ xuống.

Tôi lại kéo kéo tay áo hắn, hắn lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi.

Nói với cha con nhà họ Chu một câu: "Họ Chu nhà các người có thể biến khỏi Lương thành."

Liền mặc kệ cha con nhà họ xin tha, dưới cái nhìn hoảng hốt của đồng học, kéo tay tôi về nhà.

Trên đường còn không quên oán giận tôi một câu: "Em sớm cho anh danh phận thì làm gì có chuyện này xảy ra?"

Ta vuốt vuốt đầu tóc được chải gọn gàng của hắn như vuốt lông mèo.

Không nhịn được hỏi: "Câu nói vừa rồi là câu nói kinh điển của tổng tài bá đạo—— cho nhà họ Vương phá sản trong truyền thuyết sao?"

Loan Thư nghe vậy u oán nhìn tôi trong chốc lát,

Sau đó dùng hành động nói cho tôi biết, hắn đúng là có huyết thống với tổng tài bá đạo!

09

Sau bữa tiệc hôm đó tôi cũng không để ý đến group lớp.

Vốn dĩ là lần hoạt động tập thể lớp cuối cùng của năm tư.

Nhưng sau khi kỳ nghỉ kết thúc trở lại trường học, tôi có điểm chán ăn, nhìn cái gì cũng đều buồn nôn.

Đến lúc tôi ý thức được có điểm không đúng thì cũng xét nghiệm ra mang thai.

Loan Thư vui đến nỗi hận không thể chiêu cáo toàn thế giới.

Ta đang nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt u oán,

Quay đầu nhìn lại, không phải Vạn Nhụy thì là ai!

Từ lúc Chu gia bị Loan Thư cho phá sản, Vạn Nhuỵ cũng thất thế.

Đồng học vây xung quanh nàng năm xưa giờ chuyển hết sang bên tôi.

—— đương nhiên đều là vì tìm hiểu Loan Thư.

Tin tức tôi với Loan Thư có quen biết đã truyền khắp trường.

Bất quá còn tốt, trừ bỏ lớp tôi gặp qua Loan Thư, người khác phần lớn là thái độ bán tín bán nghi.

Tôi cũng liền thuận thế giải thích đó là tin vịt.

Còn về chồng tôi, tôi cũng không nhắc đến trừ khi có người nhìn thấy nhẫn cưới mà hỏi thì tôi mới bảo mình đã kết hôn.

Nhưng ngày gần đây, trên diễn đàn trường học hoặc confession, luôn có người nhắc tới:

"Lâm Trĩ năm 4 có phải đã kết hôn? Nghe nói nàng gả cho một lão nam nhân tuổi lớn hơn nàng rất nhiều."

"Tôi nghe nói nàng là tiểu tam, thân phận của kim chủ vô cùng lớn, còn quen biết với Loan Thư."

"Thật hay giả vậy? Tôi chỉ nghe nói cô ấy đã kết hôn, chồng tuy lớn tuổi nhưng rất thương cô ấy, hoá ra là làm tiểu tam cho nhà giàu!"

Tôi lúc đầu còn không thèm để ý.

Từ nhỏ đến lớn, loại ác ý phỏng đoán này tôi nghe nhiều rồi

Lúc còn học cao trung, tài xế nhà tôi chạy Maybach tới đón tôi, có người chụp hình đưa cho cô giáo, nói tôi theo người giàu có.

Tôi giải thích nửa ngày cô giáo còn không tin

Vẫn là ba tôi tự mình giết lại đây, mua lại trường học, làm hiệu trưởng xoa mồ hôi lạnh tự mình khai tên của cô giáo kia.

Sau này, tôi không muốn không có việc gì liền nói với người khác về gia cảnh nhà mình.

Lại không nghĩ muốn bày trò chứng minh thân phận cho người khác xem.

Cho nên sau khi lên đại học, vẫn luôn kêu tài xế lái xe bình thường đến đón tôi.

Mà khi tôi thấy hot search "Nữ sinh đại học chê nghèo yêu giàu, tiểu tam thượng vị chưa thoả mãn, còn sinh con cho kim chủ!" tôi tức muốn nổ lửa.

Cái hot search kia còn kèm theo vài tấm ảnh chụp mờ mờ.

Một cái là tài xế mở cửa chiếc xe bình thường đón tôi tan học.

Một cái là vào hôm tôi kiểm tra thai kì đi ra, được ba tôi đỡ lên chiếc Rolls Royce IV về nhà.

Ngày đó Loan Thư một hai phải đi theo, bị tôi lườm một cái phải ở nhà.

Tôi đi kiểm tra thai kì, không phải đi xem họp fan.

Tuy rằng không cận mặt nhưng người "có tâm" đã tiết lộ đến tên trường tôi.

Phía dưới bình luận tất cả đều là "Nữ hài tử hiện tại thật không biết giữ mình trong sạch"

Có rất nhiều comment và ý kiến trái chiều.

Loại đề tài bát quái này, cùng với ý kiến nam nữ đối lập, lập tức liền bạo.

Tôi chỉ là một sinh viên, ai rảnh để ý đến tôi.

Có thể mua cho tôi cái hot search, trừ Vạn Nhuỵ ra, thật nghĩ không ra người thứ hai.

Có một số người thật đúng là xem sự khoan dung của người khác thành sự nhượng bộ của tư bản.

Tôi cong môi cười lạnh một tiếng, nhìn Vạn Nhuỵ đắc ý cười với tôi.


Dịch: | Bản dịch thuộc sở hữu của blog, vui lòng không tự ý repost.
___

Tôi cong môi cười lạnh một tiếng, nhìn Vạn Nhuỵ đắc ý cười với tôi.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, đi về phía ả ta.

Tôi đứng lại trước mặt cô ta.

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của ả, nâng tay.

Ở dưới ánh mắt khó tin của nàng, tát một phát.

Tát ả trực tiếp rớt từ trên ghế xuống, bụm mặt "A" một tiếng kêu đau.

Ả dĩ nhiên đau, cái tát này là dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ.

Nhìn Vạn Nhuỵ kêu thảm thiết không thôi, tôi ngồi xổm xuống, tủm tỉm cười: "Ai nha, thật là xin lỗi, nhất thời trượt tay. Bất quá, tôi cũng không có dùng nhiều sức, cô như thế nào làm ra vẻ như vậy? Thật đúng là không có mệnh công chúa, nhưng lại mắc bệnh công chúa."

Vạn Nhụy bụm mặt khiếp sợ nhìn tôi, tựa hồ vẫn chưa phản ứng lại được.

Rồi sau đó bụm mặt hướng tôi điên cuồng thét chói tai: "Cô—— cô—— cô dám đánh tôi!? Cô một đứa tiểu tam cũng dám đánh tôi?"

Nói liền phải nâng lên tay muốn hướng trên mặt tôi đòi lại một chút.

Tôi sao để ả đánh.

Có phải đang xem phim truyền hình đâu mà.

Tôi đánh cô một cái, cô đánh tôi một cái, các bạn nhỏ đều vui đâu?

Tôi trực tiếp cản tay ả, cười lạnh, trở tay lại cho cô ả thêm một bạt tay nữa.

Đánh cho ả ngu người luôn.

Cô ả đơ nữa ngày, rồi sau đó nổi giận đùng đùng giãy giụa muốn xông lên, giống như muốn đánh cho đầu ta nở hoa.

Tôi trực tiếp đứng lên, lại đạp cho ả một đạp

Sau đó trên cao nhìn xuống nhìn nàng, lạnh giọng nói:

"Cô động tay động chân với ai vậy? Không nói đến tôi đang mang thai, cho dù không mang thai, cũng không phải người cô có thể trêu vào."

"Còn có, cô nói ai tiểu tam? Cần tôi quảng cáo giúp mẹ cô như thế nào mà thượng vị không? Không phải ai cũng đi theo truyền thống nhà cô đâu."

"Vạn Nhụy, không phải cô vẫn luôn muốn biết chồng tôi là ai sao? Các ngươi không phải cũng vậy sao?" Tôi nhìn lướt qua những người xung quanh, không thiếu người từng ở trên diễn đàn nói xấu tôi.

Bọn họ chột dạ né tránh ánh mắt của tôi, không dám cùng tôi đối diện.

"Hôm nay tôi liền thỏa mãn các ngươi."

Dù sao tôi cũng sắp tốt nghiệp, quay xe thì quay xe.

Ở trước mặt bọn họ, tôi gọi điện thoại cho Loan Thư.

Thanh âm dễ nghe của Loan Thư truyền đến: "Vợ ơi, em như thế nào lại gọi điện thoại cho anh, nhớ anh hả?"

Tôi nhìn thoáng qua Vạn Nhuỵ đang giẫy giụa trên mặt đất, nói với chồng tôi: "Anh không phải vẫn luôn muốn danh phận ư, em đồng ý."

"Thật sự?"

"Thật sự."

Loan Thư hưng phấn cúp điện thoại

Nhưng thông minh như anh ấy sao lại không rõ ý tứ của tôi.

Ba phút sau, trong đám người truyền đến âm thanh xôn xao.

"Loan Thư đã kết hôn!"

"Cái gì? Là ảnh đế Loan Thư sao? Xem xem?"

"Hot, hot search giống như bạo! Server tê liệt, mọi người xem được không?"

Tiếng người sôi trào lên

Bụm mặt nghe mọi người xung quanh nghị luận, Vạn Nhuỵ dựa vào câu này tựa như nghĩ tới cái gì, sắc mặt càng ngày càng tái đi.

Loan Thư ở trên mạng đã phát cái gì tôi không biết, bởi vì server kia nửa ngày cũng chưa sửa xong.

Tôi dĩ nhiên không xem được

Nhưng việc này đã không còn quan trọng.

Sau khi tôi cúp điện thoại mười lăm phút, xung quanh có biết bao tiếng hét chói tai.

Tất cả mọi người hội tụ ở dưới lầu.

—— bởi vì Loan Thư tới.

Anh ấy được mọi người bao vây, đi về phía tôi, cảnh cáo liếc Vạn Nhuỵ đang nằm trên mặt đất một cái.

Sau đó dắt tay tôi, đối với đám người lễ phép nói: "Phiền toái mọi người nhường một chút, tôi muốn mang vợ tôi về nhà."

10

Bởi vì chiếc hot search kia tôi đương nhiên không thể buông tha Vạn Nhụy.

Tôi đem chứng cứ đều chuyển giao cho cảnh sát

Cảnh sát liền mang ả rời đi.

Cũng thay tôi phát một tin thanh minh từ phía chính phủ.

Tôi cảm thấy này kết quả còn có thể chấp nhận, nhưng Loan Thư lại không vui,

Hắn nói sẽ trực tiếp tự mình ra mặt, đối với phía chính phủ nói: "Cảm ơn, vất vả rồi!"

Hôm trước hắn post: "Cô ấy thật vất vả mới đáp ứng cho tôi danh phận! Các người thế nhưng tìm một tên đàn ông tào lao nào đó về làm bố của con tôi?"

Người sáng suốt đều hiểu hàm ý trong đó.

Nhìn vẻ mặt mưa gió sắp đến của Loan Thư

Tôi nghĩ quay xe thì quay xe.

Dỗ chồng yêu quan trọng hơn.

Tôi nếu không hùa theo hắn, tôi sợ hắn học theo ba tôi, đi mua lại trường học của tôi.

Vì thế tôi đăng kí cái tài khoản, vào hotsearch, tuyên bố danh phận một cách chính thức cho anh ấy.

Lúc này Loan Thư mới vui vẻ, vùi đầu vào cổ ôm tôi không buông tay.

Nhưng bên trong nhà chúng tôi đang năm tháng tĩnh lặng thì bên ngoài lại mưa gió bão bùng.

Từ lúc Loan Thư xuất đạo tới nay vẫn luôn ít có tai tiếng, đa phần đều là tin đồn vô căn cứ.

Tuy rằng fans luôn miệng nói Loan Thư là diễn viên, không phải idol, yêu đương lại không ảnh hưởng đến tác phẩm.

Nhưng chính chủ đột nhiên tuyên bố kết hôn, còn sắp có con.

Đối với chiếc chị dâu từ trên trời rơi xuống như tôi vô cùng oán niệm.

Muốn nghiên cứu xem tôi từ xó xỉnh nào chui ra.

Nhưng vô luận bọn họ đào thế nào, đều không tìm ra tin tức gì của tôi.

Khiến người ta buồn cười chính là, họ thế mà lại đào ra được dấu vết của Loan Thư.

Các doanh tiêu hào nói hắn siêu xe vô số, bất động sản càng là số lượng kinh người.

Sau lại tuồn ra tin hắn là người thừa kế của tập đoàn Hắc Nhã.

Là cái loại diễn không hay thì về nhà thừa kế tài sản trong truyền thuyết.

Các fan lại càng oán hận, tò mò một sinh viên bình thường như tôi, rốt cuộc bằng cách nào mà với được Loan Thư.

Bọn họ lại lần theo dấu vết trên mạng xã hội của Loan Thư.

Chỉ thiếu điều mang cả kính hiển vi ra soi.

Tìm ra một cái tài khoản khác hoàn toàn tài khoản tôi dùng để công bố mối quan hệ với Loan Thư.
Một cái là nữ sinh viên thanh thuần có chồng là minh tinh nổi tiếng khiến bao nữ sinh hâm mộ.

Còn cái kia, dùng giọng chỉ trích của bọn họ, là ngợp trong vàng son.

Các loại hàng xa xỉ, cao cấp

Các loại địa phương SVIP

Chu du khắp nơi trên thế giới

Siêu xe, du thuyền.

......

Trong lúc nhất thời, toàn mạng chửi mắng tôi, nói có phải Loan Thư bị tôi tẩy não hay không.

Yêu cầu hắn tránh xa loại nữ nhân tham giàu này một chút.

Đầu tiên tôi muốn nói là tôi thập phần cảm tạ bọn họ đánh giá cao nhan sắc của tôi.

Tôi không nghĩ tới cư dân mạng vô cùng cao tay! Cái này mà đều có thể đào ra được.

Cuối cùng, vẫn là chồng tôi không chịu được người khác nói xấu tôi.

Hắn trực tiếp livestream, mở miệng nói: "Là tôi trèo cao cô ấy."

"Bất động sản mấy người tra được, đều là của cô ấy"

"Siêu xe, chỉ có mấy chiếc là của tôi, còn lại toàn bộ đều là của vợ tôi"

"Vân Cảnh sơn trang lần trước, còn có những sơn trang nghỉ dưỡng khác, vợ tôi đứng tên mười mấy cái"

"Tôi? Tôi là người thừa kế tập đoàn Hắc Nhã không sai, cũng là liên hôn cùng gia tộc nàng, nhưng tôi yêu cô ấy, cho nên mọi người đừng nói lung tung nữa. Vất vả rất lâu cô ấy mới chịu cho tôi danh phận."

Làn đạn tức khắc điên cuồng, ngày xưa băng sơn ảnh đế, thế nhưng khi yêu phải khổ công đòi danh phận!

Quần chúng ăn dưa đến xem tức khắc cười haha.

Tôi ở phía sau nhìn ôm tim tự trấn an, còn tốt, còn tốt.

Quay xe đến mức này, vẫn tiếp thu được.

Nhưng lúc này, có một comment mới, "Nhưng mà..tôi nhớ rõ, Vân Cảnh sơn trang, không phải sản nghiệp của nhà giàu số một ở Lương Thành, Lâm Tông Hành, sao?"

Lòng tôi tức khắc lộp bộp một tiếng, cầu nguyện không ai thấy.

Làn đạn thật đúng là không ai chú ý,

Nhưng cho đâm sau lưng tôi lại là chồng yêu nhà tôi.

Chỉ nghe hắn ừ một tiếng, trầm giọng nói: "Cha vợ của tôi đúng là tên Lâm Tông Hành."

Tôi: "......"

Làn đạn: "!!!"

Tôi không nhớ rõ hắn là khi nào tắt livestream, tôi chỉ nhớ rõ.

—— Tôi, Lâm Trĩ, giấu kĩ hơn hai mươi năm.

Này chỉ là bắt đầu.

Có người tìm ra kim chủ đầu tư vào phim mới của tiểu hoa Hứa Lộc là tôi.

Tôi mỉm cười mà chống đỡ.

Kế tiếp, có người tìm ra người đầu tư show tuyển tú đang hot số một, đưa ca ca nhà họ xuất đạo cũng là tôi.

Tôi khóe miệng ẩn ẩn run rẩy.

Sau lại, lại có người tìm ra, đại bộ phận tài sản của tôi cũng không phải do cha tôi tặng, mà là do tôi làm ra.

Tôi cảm giác cả người đều không tốt.

Tôi muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép!

Sau đó nữa, hai mươi năm nhân sinh che giấu của tôi, từng chút, từng chút một trở nên rõ ràng.

Thay thế được ông chồng ảnh đế, trở thành khách quen của hot search.

Fan của Loan Thư trầm mặc

Cho đến một ngày, bọn họ mò tới tài khoản của tôi, "Chị, chị là idol duy nhất của em, không biết anh rể có để ý nếu em muốn ở cùng chị không?"

Loan Thư đóng phim bên ngoài, đêm đó liền trở về nhà.

Muốn dùng dùng thực lực chứng minh một chút địa vị gia đình, bị tôi đá văng.

Hắn ủy ủy khuất khuất đành phải trên mạng oán giận: "...... Các ngươi ngày hôm qua còn gọi tôi là chồng yêu đó."

Bình luận đối với địa vị trong gia đình của hắn, tức khắc cười haha một mảnh.

Liền như vậy qua mấy tháng,

Nhà của chúng tôi thêm một nhân vật mới.

Anh chồng cao lãnh của tôi, kiêu ngạo post một video.

Trong video mẹ con tôi bình an, cùng mọi người trong nhà cười thành một đoàn,

Cùng với Loan Thư đối tiểu gia hỏa cảnh cáo: "Ba nói cho con biết, mẹ con là của ba, sau này con không được giành với ba!"

Một tiểu Lâm Trĩ mang theo áo choàng che kín thân phận đi đến thế giới này.

Nhưng tôi nghĩ,

Nàng nhất định sẽ cùng tôi giống nhau,

Sinh hoạt hạnh phúc lại mỹ mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top