ZingTruyen.biz

[ VÂN DUYÊN ] Cảm ơn em vì đã đến!

6

FancyDurian

Thời gian có lẽ trôi nhanh hơn chúng ta nghĩ, mới đó đã gần hai tháng, từ khi Kim Duyên gặp Khánh Vân. Nếu hỏi Kim Duyên cô cảm nhận như thế nào, thì cô sẽ trả lời đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô từ trước đến nay. Không còn phải giấu đi con người thật của bản thân, không còn sợ ba cô khắc khe, không có tình cảm vụ lợi mà chỉ có niềm vui, vui vì cô được chị Vân bảo vệ, chăm sóc rất tốt, mẹ còn kêu chị là con gái, làm lúc nào gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cũng bỏ cô ra rìa, cứ đòi gặp chị suốt, mà hai người nói chuyện đến độ ngó lơ cô, chị còn cười tít mắt nữa kia! Thật ra thì ai mới là con ruột của mẹ chứ? Nhưng Kim Duyên lại không mang sự ghen tị đó, mà là hạnh phúc, khi có một người cũng quan tâm mình nhiều như mẹ vậy.

Cô còn cảm thấy may mắn ở chỗ, từ khi cô vào làm, thì quán nhộn nhịp hơn trước! Đó là chị nói cho cô nghe nha! Chị còn trêu cô:

- Chắc do trong quán có thêm một tiểu công chúa nên người ta thích! - hại cô đỏ mặt tía tai.

Không chỉ có Khánh Vân, mà còn có cả Mỹ Nhân, Mỹ Duyên cùng hùa nhau chọc cô, rồi lâu lâu có cả chị Mâu Thủy và Hương Ly đến, cũng gia nhập hội với chị! Cô là đang làm việc nghiêm túc cơ mà! Khách đến thì cô cười tươi để mời khách, khách ra về cô lại cười thân thiện, hẹn gặp lại. Có gì sai đâu! Cô nhiệt tình với khách hàng thôi mà! Tất cả là do Khánh Vân mà ra! Hại cô trở thành trò cười cho mọi người!

Kim Duyên đang suy nghĩ đến đấy thì chợt liếc qua Khánh Vân khiến chị lạnh cả sóng lưng, quay tới quay lui rốt cuộc tìm ra chủ nhân của ánh mắt đó.

Khánh Vân đang đứng ở quầy bánh, nghiêng đầu nhìn Kim Duyên, nhưng chỉ thấy cô thì thầm gì đó

' Chị là con người không có lương tâm! '

Khánh Vân nhẩm nhẩm theo, hiểu ra nhưng không biết mình làm gì khiến cô bé ấy phật lòng. Chị nhăn mi, dùng ánh mắt để hỏi.

' Chị đã làm gì em đâu? '

' Không phải tại chị thì tại ai? '

*Leng keng*

Tiếng chuông cửa cắt đứt 'cuộc đối thoại bằng mắt' của cả hai, Kim Duyên nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, liền quay sang cười.

- Kính chào quý khách! Quý khách muốn dùng gì ạ?

- Kim Duyên!?

Thấy là lạ, người khách đó sao lại biết tên cô, chợt cô tá hoả. Là chị ta!

- Ha, sau khi được chị 'đưa ra ánh sáng' thì em lại đi đến nơi này làm phục vụ à? - chất giọng đầy vẻ châm biếm và mỉa mai.

- Ủa, chị biết người này hả? - cô gái đang trong vòng tay của chị ta chợt ngẩng đầu lên hỏi.

- À, cũng chỉ là quen biết thôi!

Kim Duyên run vì giận. 6 năm với chị ta là quen biết thôi sao? Còn cái giọng điệu ấy là sao? Có thật là chị ta đã từng là người yêu của cô không?

Khánh Vân đứng một bên cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, đã vậy Kim Duyên còn bị nhận những lời lẽ không hay ho gì mấy. Chỉ có chị mới thấy, bàn tay dưới bàn tính tiền của cô đang siết rất chặt, và điều đó làm chị đau lòng!

Vội đi qua chỗ Kim Duyên, đặt tay lên vai cô rồi nói

- Em vào trong bếp đi. Để ngoài đây chị làm cho! - Khánh Vân 'đuổi khéo' Kim Duyên vào trong

- Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?

Cô ta không trả lời mà chỉ nhìn theo hướng Kim Duyên đi, điều đó làm Khánh Vân và cả cô gái trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu. Nhưng rồi cô ta cười, kêu hai ly trà rồi ra bàn ngồi.

Khánh Vân làm xong hai ly trà, chị không bưng ra mà nhờ Mỹ Nhân bưng giúp, còn chị thì vào trong bếp với Kim Duyên.

Thời gian chữa lành vết thương, Kim Duyên cho là vậy, hoặc có thể cô đã nhận ra những gì đáng để mình bận tâm. Thật ra, ban nãy cô gặp lại chị ta, có chút bất ngờ, không còn cảm giác xao động như ngày xưa, mà chỉ giống như lời chị ta nói, 'người quen biết' mà thôi. Điều làm cô tức chính là cái ánh mắt của chị ta, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô, còn ra vẻ 'Tôi đã sắp có được em' này! Cái đồ đểu cáng!

Kim Duyên đi vào bếp, lấy bột mà Khánh Vân đã nhào sẵn ra, nặn thành nhiều hình thù, chủ yếu là để giải toả căng thẳng! Cô mải mê làm đến nỗi không biết Khánh Vân đang đứng sau lưng mình, ngắm nhìn những thành phẩm dễ thương mà cô đã làm. Đến khi cô làm xong cái thứ năm, vui vẻ bỏ bánh vào khay chuẩn bị đem đi nướng thì chị nói vào tai cô

- Để chị đem đi nướng cho!

- Á, chị Vân, chị ở đây từ khi nào vậy? - Kim Duyên khẳng định mình không giật mình đâu, chỉ là do chị đứng gần cô quá mà thôi, người ngoài nhìn vào còn tưởng chị đang ôm cô từ đằng sau đấy!

- Từ lúc em làm gần xong cái thứ ba! - nói rồi chị giật khay bánh trên tay cô. - Sau khi bánh chín, chị sẽ kiểm tra thử khả năng của em như thế nào!

Trong lúc chị đang để bánh vào lò nướng thì Kim Duyên nở nụ cười trào phúng

- Chị ta, là người yêu cũ của em, người mà em yêu 6 năm và sau 6 năm cũng là người phản bội em! Nhưng em không còn đau lòng nữa, chỉ là thấy tiếc cho bản thân đã lãng phí 6 năm vô ích kia.

- Khoan đã, nếu nói vậy, ba em không biết à? - Ba Kim Duyên là người như thế nào, Khánh Vân đã biết nên mới hỏi vậy.

- Có thể là do em giấu kĩ thôi.

- Mà tại sao em có thể quen được một người như vậy? Ban nãy chị thấy mặt là chị đã không có cảm tình rồi! - Khánh Vân nhăn mi. Chị còn đẹp hơn ả ta mà! Và chị tự tin vào điều đó!

- Tụi em quen nhau vào cấp III, lúc đó em chỉ mới vào lớp 10, mọi thứ còn quá mới mẻ, và chị ta là người đã tiếp cận em, giới thiệu cho em về ngôi trường đó. Khoảng hai tháng sau, chị ta tỏ tình em. Lúc đó tâm trạng em rất rối nhưng cũng rất vui. Vì ở trường không ai chịu chơi với em, cũng có người tỏ tình, nhưng không hiểu vì sao sang hôm ấy là người đó thấy em là chạy. Nên là chị ấy như người bạn, và là người yêu của em suốt 6 năm nay, và đến bây giờ thì mọi thứ đã thay đổi rồi.

Khánh Vân cũng có thể đoán mò được vài chi tiết trong đó nhưng chị không nói ra, kêu em đợi chị một chút rồi chị bước ra ngoài gọi điện thoại.

- Alo, chị Yến hả? Em Khánh Vân nè.

-------------------------------------------

Đã gần đến giờ đóng cửa rồi mà chị ta vẫn không chịu về, vẫn ngồi ở góc quán mà nhìn Kim Duyên. Điều đó không chỉ làm cho cô, mà còn cả Khánh Vân và cặp đôi Mỹ Nhân, Mỹ Duyên khó chịu. Tất cả mọi người đều về hết, cả người yêu của chị ta cũng đã về vì không thể cả ngày ngồi ở một nơi được, chỉ có duy nhất chị ta còn ngồi lại. Mỹ Nhân, Mỹ Duyên và cả Khánh Vân đều 'cố ý đuổi' nhưng chị ta vẫn không di chuyển chút nào.

- Con người gì mà kì lạ vậy trời? Không ý thức được giờ sắp đóng cửa hả? - Mỹ Duyên khó chịu thật rồi. Bình thường nàng rất nhã nhặn, hiền lành nha, nhưng vẫn không thể chịu được sự chai lỳ của ai ngoại trừ Mỹ Nhân cả!

- Em có biết người đó là ai không, Kim Duyên? Chị thấy nãy giờ cứ nhìn em hoài. - Mỹ Nhân hỏi Kim Duyên. Có lẽ từ lúc ban đầu, ánh mắt ấy không rời khỏi Kim Duyên dù chỉ là một chút.

- Để tao ra...

- Không, để em!

Khánh Vân đã không còn nhẫn nại để chờ đợi như vậy nữa, định là ra nói thẳng cho xong, nhưng Kim Duyên lại chặn chị, một bước tiến lại gần chị ta.

- Chị có thể ra về được rồi đó! Đừng ở đây làm phiền người khác nữa! - Kim Duyên không nặng không nhẹ mà đuổi thẳng, vì đã hiểu đối phương là loại người như thế nào.

- Ha, chị chỉ đợi em ra đây nói chuyện với chị thôi! Sao, xa chị, em có nhớ chị không? - không những không ra về mà thậm chí còn ngồi vắt chéo chân đầy thách thức.

- Nhớ? Nhớ cái cách dơ bẩn mà chị đối xử với tôi à? - nghĩ lại còn giận, mặt Kim Duyên muốn đỏ cả lên.

- Có gì đâu là dơ bẩn? Là người yêu của nhau mà em không đáp ứng được nhu cầu của chị, chị chỉ đòi lại quyền lợi đúng cho bản thân mình thôi mà?

- Chị đừng có ngang ngược nữa! Quán chúng tôi sắp đóng cửa nên mong chị về cho.

Chẳng biết từ lúc nào, Khánh Vân đã đứng sau lưng Kim Duyên, bàn tay cầm lấy đôi tay đang siết chặt sau lưng cô mà xoa dịu, nhưng ánh mắt dành cho chị ta thì hoàn toàn ngược lại.

- Đây là... - chị ta như thấy được tình hình trước mặt, thích thú hỏi.

- Tôi là người yêu của Kim Duyên, và tôi không thích cách chị đối xử với em ấy như vậy!

Không phải nói, ai có mặt ở nơi đấy đều sốc, nhất là Kim Duyên. Cô trố mắt nhìn chị, tỏ vẻ không tin được, chị lại nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nhưng lại kiên định 'Để chị lo!'

- Woah, Kim Duyên à, mới xa tôi không bao lâu, em lại có được người yêu xinh đẹp như vậy? Nếu vậy, em nên cảm ơn chị mới phải chứ!

- Chị không cần nói ra những lời vô bổ như vậy đâu! Mời chị ra về cho chúng tôi đóng cửa! - Khánh Vân chính thức nổi giận.

- Haha, được, bây giờ tôi sẽ về - chị ta cười rồi nói tiếp - Nhưng ngày mai tôi vẫn sẽ quay lại đây để gặp em, Kim Duyên à!

Đợi khi chị ta đi, không khí trong quán chợt yên ắng và có phần ngượng ngùng.

- A, chị xin lỗi em, vì chị không còn cách nào khác...

- Không sao đâu chị. Cảm ơn chị đã giúp em! - Kim Duyên tươi cười trấn an Khánh Vân.

- Em không để tâm chuyện đó là được rồi!

------------------------------------------

Do mệt mỏi cả ngày nên cả hai không về nhà nấu ăn, mà ghé vào tiệm ăn ven đường để xử lí bao tử đói meo của mình.

Cả hai về nhà, làm vệ sinh cá nhân xong thì lại không ngủ mà kéo nhau ra sân ngồi. Có vẻ mỗi người đều có tâm sự cho riêng mình, không ai nói với nhau lời nào và cũng không làm phiền đối phương.

Khánh Vân nhớ lại chuyện chị đã nói đỡ Kim Duyên. Dù là mang tiếng giúp đỡ, nhưng trong lòng chị lại có chút mong mỏi đó là sự thật. Hai tháng vừa qua, chị cảm giác mình có chút thích cô gái này. Ở bên cạnh em ấy, chị được chăm sóc, bảo vệ cho em, được nấu ăn cho em, được làn việc cùng em, mặc dù lúc đầu chỉ nhận định là có người ở chung để chị không còn cô đơn nữa, nhưng bây giờ lại không phải vậy. Thấy em khóc, chị đau lòng, thấy em vui, chị cũng hạnh phúc theo, thấy em mệt, chị liền đứng ra làm thay em, nói chung là chị rất để tâm đến em, và chị còn muốn hơn thế nữa.

Nhưng, em mới vừa trải qua đau khổ của tình yêu, liệu rằng em có chấp nhận một tình cảm mới đến không? Chị sợ ám ảnh tâm lý của tình yêu trước sẽ làm em đề phòng về mặt tình cảm...

Thôi thì, tới đâu hay tới đó vậy!

Đang thả hồn vào suy nghĩ của mình, Khánh Vân cảm thấy bên vai mình chợt nặng. Quay sang thì thấy cô đã ngủ lúc nào không hay, lại tựa vào chị.

Khánh Vân cười cười, lấy tay vuốt lại tóc Kim Duyên, không nỡ làm hỏng cảnh đẹp trước mắt mình. Tuy ở góc độ này, Kim Duyên nhìn rất đẹp, nét đẹp của sự tươi sáng và trong trẻo, nhưng ngủ ở ngoài như vầy, sương xuống sẽ khiến cô bị cảm. Chị không còn cách nào khác, liền bế ngang cô vào phòng ngủ.

Trong cơn mơ, Kim Duyên cảm thấy có hơi ấm, liền rúc người vào hơi ấm đó. Khánh Vân cười sủng nịnh, rồi đặt em lên giường, đắp chăn cẩn thận cho em rồi cô cũng nằm xuống đất mà ngủ. Hôm nay tuy không vui nhưng cũng không quá tệ!

----------------------------------

Coi mấy clip trên FB và Tiktok làm mình cảm thấy hai chị không thể nào real hơn nữa :))).

Chỉ mong chị Vân có thể sớm trở về để cho chúng mình có 'cẩu lương' xơi qua ngày :>>>

Mình đã có sẵn đoạn kết rồi, chỉ đợi phần thân thôi :))))

Mình viết khá vội, nhiều khi viết xong không đọc lại nên chỗ nào sai sót mong mọi người thông cảm ạ ♥️♥️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz