ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 9. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

_Lena2109

Ồ wow, muốn thổ lộ sao?

Mạc Chi Dương nóng lòng muốn thử: Không cần vì ta là bạch liên hoa, mà săn sóc ta, lổ lộ mạnh bạo lên.

"Sao đó?"

Lúc này, Ôn Kha Lăng đứng ở bên ngoài bình phong, lo lắng cho thân thể hắn.

Gọi vào một tiếng, quyết tâm mới vừa rồi lại bị tiếng gọi của Ôn Kha Lăng phá vỡ, Ôn Kha Lăng cứu mạng hắn, kết quả hắn lại yêu sư đệ Ôn Kha Lăng, thật sự quá không biết xấu hổ.

Tên ngốc này, Mạc Chi Dương cả kỹ thuật diễn cũng chuẩn bị cả rồi, định hắn tỏ tình xong làm bộ hoảng sợ, thẹn thùng, thuận lý thành chương, kết quả bị đánh gãy, đáng chết!

"Sư huynh, Vương gia hắn còn phải nghỉ ngơi." Mạc Chi Dương cũng như nhớ tới cái gì, muốn rút tay về.

Nhưng Sầm Ngộ Hành không cho, nắm chặt tay cậu, không chịu buông ra.

"Thả..." nhìn Mạc Chi Dương bị nắm chặt tay, trong lúc nhất thời đỏ mặt.

Sầm Ngộ Hành chết không muốn buông ra, ánh mắt sáng ngời, như có ngàn câu vạn chữ, nhưng không thể nói ra.

Muốn rút tay về, Mạc Chi Dương dùng sức, lại bị hắn chặt chẽ túm chặt, thoạt nhìn không muốn buông tay, cuối cùng cậu cũng mặc kệ.

Hai bàn tay đang siết chặt nhau, nhiệt độ dần dần tăng lên.

Sầm Ngộ Hành nắm chặt tay, thân thể rất đau, nhưng rất thoải mái, cậu còn bồi bên cạnh.

Tay cũng nắm rồi, tên ngu này còn không thèm thổ lộ, định giữ trong lòng để ăn tết luôn hay gì?

Mệt mỏi quá độ, cuối cùng cũng thiếp đi, nhưng tay Sầm Ngộ Hành vẫn không chịu buông ra.

Ôn Kha Lăng ở bên ngoài nóng lòng chờ đợi, "Sư đệ, sao rồi?"

"Sư huynh, huynh vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi, nơi này đã có đệ chiếu cố." Nếu hắn tiến vào, thấy một màn như vậy, phỏng chừng nhất định sẽ tống cổ cậu đi, Mạc Chi Dương đuổi người đi trước.

Không dám tự tiện xông vào, Ôn Kha Lăng còn tưởng rằng thuốc hắn bốc có vấn đề, nhưng không dám kiểm tra, "Huynh ở bên ngoài chờ đệ, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi sư huynh."

"Được!"

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, Sầm Ngộ Hành mơ hồ tỉnh dậy, còn có thể cảm nhận được trong tay truyền đến độ ấm, mở to mắt, phát hiện Mạc thần y ngồi cạnh mép giường ngủ từ bao giờ.

Tay hai người, vẫn còn đan vào nhau.

"Ưm?" Mạc Chi Dương mê hoặc mở to mắt, khi muốn dụi mắt, phát hiện tay vẫn còn ở trong bàn tay lòng hắn, mặt thoáng chốc đỏ ửng lên.

"Mạc thần y." Sầm Ngộ Hành khàn giọng gọi.

"Không cần xem ta như vật thay thế của sư huynh." Mạc Chi Dương lúc này đây quyết tuyệt rút tay về, không cho hắn cơ hội lưu luyến, "Sư huynh, Vương gia tỉnh rồi."

"Không phải, ta..." Sầm Ngộ Hành muốn nói cho cậu biết hắn không phải xem cậu như Ôn Kha Lăng, nhưng mà người đã đi ra ngoài.

Chuyện này, Mạc thần y lại hiểu lầm.

Ôn Kha Lăng tiến vào, nhưng Sầm Ngộ Hành nhìn thấy hắn, liền cảm thấy bực bội, nhắm mắt xoay người lại đưa lưng về phía hắn, "Bổn vương có điểm mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

"Vâng." Tự biết bản thân đuối lý, Ôn Kha Lăng chỉ có thể dặn dò hai câu, rồi cho hắn nghỉ ngơi, xoay người đi ra ngoài.

"Sư đệ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Sau khi ra ngoài, nhìn thấy sư đệ thu dọn hòm thuốc, Ôn Kha Lăng ngồi không yên, phương thuốc chắc chắn không thể có chuyện bốc sai được.

Mạc Chi Dương thu dọn ngăn nắp đồ đạc, "Bất kể thuốc gì ít nhất có 3 phần độc, nửa điểm không thể có sai lầm, sư huynh cũng quá không cẩn thận."

Lần đầu tiên bốc thuốc cho Ngộ Hành, đã đụng tới loại chuyện này, Ôn Kha Lăng cũng không nghĩ đến, "Vậy hiện tại nên làm như thế nào?"

"Đệ cần kiểm tra lại cho Vương gia một lần nữa, sư huynh, huynh nhớ lấy phải cẩn thận, bốc thuốc vạn lần không thể có sai sót, biết không?" Mạc Chi Dương thở dài.

"Huynh hiểu rồi." Nói như vậy, không thể để sư đệ đi rồi, Ôn Kha Lăng có hơi không vui, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thân thể Ngộ Hành quan trọng, "Vậy đệ ở lại đây vài ngày nữa hẵng đi."

À ha? Lão tử chờ chính là câu này.

Mạc Chi Dương nghe được từ vài ngày nữa, không vui được nữa, gục đầu xuống, có chút không muốn, "Như vậy sao? Đệ còn tưởng rằng có thể trở về luôn."

"Sư đệ, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa." Nhìn cậu không vui, Ôn Kha Lăng chỉ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo.

Không cần lão tử thì kiếm cách đuổi đi, cần lão tử thì kiếm cách khuyên nhủ ở lại, ta khinh!

"Vậy được rồi." Mạc Chi Dương làm bộ không tình nguyện, bĩu môi, "Vậy đệ đi điều chế lại thuốc."

Ôn Kha Lăng thở phào nhẹ nhõm, "Được được được, đệ mau đi đi."

"Vâng." Mạc Chi Dương ôm hòm thuốc đi ra ngoài, nhướng mày: Đấu với ta, còn không phải hạ mình cầu xin ta ở lại.

Sau khi tỉnh lại, Sầm Ngộ Hành nghe nói cậu không đi nữa, nằm ở trên giường cố gắng không cười, hắn cảm thấy, lúc này đây, đau hơn nữa cũng đáng giá.

Ôn Kha Lăng hiện tại nào dám nói gì, nếu tiếp tục bôi thuốc cho hắn, sợ lại giống lúc này, nháo ra việc lớn như vậy.

Sau khi khỏi bệnh, Sầm Ngộ Hành bắt đầu hoạt bát trở lại, hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

"Cậu nói, rốt cuộc có cách nào, để lão sắc phê thượng cậu không?" Hệ thống đứng ngồi không yên, lâu như vậy, mà vẫn chưa có trận sinh hoạt giường chiếu nào cho ra trò.

"Mày có bệnh?" Mạc Chi Dương ngồi xổm bên hồ hoa sen, định xuống ngắt hạt sen nấu thành chè hạt sen cho lão sắc phê, cho hắn giải tỏa hỏa khí.

Rốt cuộc gần đây hắn cũng nghẹn đến thảm.

Hệ thống ủy khuất, "Nhân gia chính là muốn nhìn đó, làm sao!"

Mạc Chi Dương trừng hệ thống một cái, ngồi xổm bên cạnh cái hồ, giơ tay muốn ngắt đài sen gần nhất, "Hắn phải thượng tao mày mới cảm thấy thỏa mãn à?"

"Vậy không được sao?" Hệ thống muốn nhìn mà.

Có lẽ là bị hệ thống chọc tức giận, Mạc Chi Dương duỗi tay đi ngắt đài sen, thiếu chút nữa té xuống nước.

"Cẩn thận!"

Đột nhiên một người từ sau lưng xuất hiện, ôm chặt người muốn trượt xuống, vững vàng ôm vào trong ngực.

"Á?" Mạc Chi Dương vừa xoay đầu, phát hiện bản thân hãm ở trong ngực hắn, còn hơi ngại ngùng, "Vương gia?"

Đem người ôm chặt, Sầm Ngộ Hành gật đầu, "Ừ."

Từ ngày ấy, hai người không còn gặp mặt, Mạc thần y rõ ràng là cố tình tránh hắn đi, Sầm Ngộ Hành biết.

Tư thế hai người quá mức ái muội, Mạc Chi Dương nhẹ nhàng giãy giụa, muốn bảo hắn buông ra, "Vương gia, ta không phải sư huynh."

"Ta biết ngươi không phải Ôn Kha Lăng." Ôm chặt người trong lòng, Sầm Ngộ Hành không muốn buông ra.

Kỳ thật, đã nhiều ngày lén quan sát cậu, đôi mắt giống như không chịu khống chế, chỉ cần nơi có cậu đi qua, hắn sẽ nhịn không được nhìn về phía cậu.

"Vậy ngài tại sao, tại sao phải nắm lấy tay của ta, không chịu buông ra?" Mạc Chi Dương hoang mang trong lòng ngục hắn, có thể cảm nhận được tiếng tim hắn đập, rất nhanh.

"Bởi vì..." Bởi vì ta thích em, nhưng lời này, lại không thể nói ra thành lời được? Sầm Ngộ Hành sợ, sợ một khi mở miệng, cậu sẽ chạy đi.

Mạc Chi Dương truy vấn: "Vì sao?"

""Ta không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng khi ta đột nhiên nhìn lại, trong tim ta đã có thêm hình ảnh một người." Sầm Ngộ Hành giờ đã hiểu câu nói đó có nghĩa gì.

Tình bất tri sở khởi, mà nhất vãng tình thâm.

Nhưng hắn không biết, hắn không biết sự giằng xé này, đều do người trong lòng đi một bước thiết lập bẫy rập.

"Là sư huynh sao?" Mạc Chi Dương giãy giụa ra khỏi cái ôm của hắn, đứng lên kéo lại xiêm y, "Ta biết, Vương gia thích sư huynh, Vương gia sẽ cùng với sư huynh thành thân đúng không?"

Sầm Ngộ Hành ngửa đầu nhìn cậu, "Không, không thể nào." kéo lấy tay cậu.

Tay bị bắt lấy, Mạc Chi Dương muốn rút về, lại bị gắt gao nắm lấy, đối mặt với đôi mắt hắn, rực rỡ mong chờ, tình thâm như biển.

Liếc mắt nhìn rừng xuân khô, hai lòng không còn gì xao lãng.

Mạc Chi Dương bị ánh mắt của hắn dọa sợ, đột nhiên rút tay về, xoay người bỏ chạy.

"Ai." Sầm Ngộ Hành không đuổi theo, chỉ nhìn hồ hoa sen thở dài.

"Sao hai người còn chưa thượng?" Hệ thống sắp tức chết rồi, mẹ nó, ta muốn nhìn cảnh tình yêu ngọt ngào, mà không phải lão sắc phê thống khổ yêu mà không được.

"Thời cơ không tốt." Mạc Chi Dương biết, cảm tình đã chín, có thể hái, nhưng thời cơ này không đúng, không nên ở nơi này.

Hệ thống: "Thời cơ? loại chuyện Bạch bạch bạch này, không phải ban ngày buổi tối, trong phòng ngoài phòng đều có thể sao?"

Mạc Chi Dương: "......." Hệ thống bị lão sắc phê dạy hư luôn rồi.

Chạy về, Mạc Chi Dương không lập tức về nhà, mà trực tiếp chạy đi tìm sư huynh, lúc này, cậu mới có thể ra ngoài đi dạo.

"Sư huynh!"

Dòm qua khe cửa, Mạc Chi Dương nhìn lén bên trong, phát hiện hắn thế mà quyết chí tự cường đọc sách, xem ra, hắn thật sự quyết tâm ném cậu ra ngoài.

"Sao đệ lại tới đây?" Ôn Kha Lăng buông thư tịch trong tay, đứng dậy đi mở cửa, "Mau tiến vào."

"Sư huynh ới~" Mạc Chi Dương nhanh như chớp chui vào trong phòng, ngồi vào ghế mới nhìn thấy trên bàn một bãi y thư lung tung rối loạn, "Sư huynh, huynh làm gì vậy?"

Ôn Kha Lăng ngồi vào ghế đối diện cậu, rót trà đưa qua, "Khi trước là ta chậm trễ, thiếu chút nữa lấy mạng Ngộ Hành, hiện giờ không thể suy sút như thế."

"Sư huynh phải mau mau học giỏi, như vậy đệ là thể trở về sớm một chút." Mạc Chi Dương dùng hai tay nhận lấy ly trà, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Sư huynh, huynh từng đến thanh lâu bao giờ chưa?"

Thanh lâu?

"Đệ muốn làm cái gì?" Sư đệ từ trước đến nay đơn thuần, sao biết thanh lâu loại chuyện này, Ôn Kha Lăng nhăn chặt mi.

Mạc Chi Dương thò lại gần, hạ giọng, "Đệ kể huynh nghe, ở trong thoại bản đệ có nhìn thấy, đều nói thanh lâu là chốn thần tiên, đệ muốn đi xem."

"Đừng đi những nơi không đứng đắn như vậy!" Ôn Kha Lăng lạnh mặt, cũng cho bản thân một ly trà, "Nơi đó cũng chả phải nơi tốt đẹp gì cho cam."

"Sư huynh à~" Mạc Chi Dương buông ly trà, vòng qua đến bên người hắn, túm ống tay áo bắt đầu chơi xấu làm nũng, "Sư huynh, huynh cho đệ đi xem thử đi mà, nói không chừng, đệ có thể giống trong thoại bản, tìm được hồng nhan tri kỷ thì sao? Như vậy đệ cùng nàng ấy sẽ cùng nhau hồi cốc, cũng sẽ không buồn đến chán!"

Một câu này, Ôn Kha Lăng như trong mộng mới tỉnh: Đúng vậy, khi trước vẫn luôn nghĩ, có cách nào khiến Ngộ Hành không với động tâm tiểu sư đệ, lại quên có biện pháp này.

Nếu trong lòng tiểu sư đệ có người, dựa theo tính tình Ngộ Hành, nhất định sẽ thành toàn, chẳng phải là vĩnh tuyệt hậu hoạn?

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Mạc Chi Dương liền biết, hắn động tâm, tiếp tục dụ dỗ, "Sư huynh, huynh cho đệ đi, về sau đệ sẽ nghe lời sư huynh nói!"

"Đệ thật sự muốn đi đúng không?" Ôn Kha Lăng giả đứng đắn uống một ngụm trà.

Mạc Chi Dương túm ống tay áo kéo qua kéo lại, "Đúng vậy đúng vậy, đệ muốn đi, đi để trải đời, sư huynh huynh là tuyệt nhất, huynh dẫn đệ đi đi."

"Vậy được rồi." Làm bộ cố mà đáp ứng, trong lòng Ôn Kha Lăng nhạc thành hoa, "Đêm nay huynh mang đệ đi."

"Tuyệt vời!" Tâm nguyện đã thành, Mạc Chi Dương vui mừng đến không được, bắt lấy tay áo hắn chỉnh lại đàng hoàng, hứng phấn chạy ra ngoài, "Đêm nay ta sẽ được đến chốn phong hoa tuyết nguyệt!"

Âm thanh lớn đến mức, Niên Thành đi ngang qua cũng có thể nghe thấy.

Nghe được còn cảm thấy mới mẻ: Mạc thần y muốn đi thanh lâu làm cái gì?

Buổi tối khi hầu hạ Vương gia dùng bữa, Niên Thành nhớ tới việc này, "Vương gia, Mạc thần y muốn đi thanh lâu, chuyện này ngài biết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia