ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 7. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

_Lena2109

Nghe được ba chữ Ôn y sư, Mạc Chi Dương biết, giữa bọn họ đã có hiềm khích.

"Không phải, không trách sư huynh, đều do ta." Đem sai lầm ôm hết thảy, Mạc Chi Dương đánh gãy lời nói của hai người, lau khô nước mắt, trực tiếp chạy vào trong phủ.

Mẹ nó. Đói chetme, lão tử muốn ăn cơm!

Hai người khắc khẩu bị đánh gãy.

"Ngộ Hành, chàng không nên quan tâm sư đệ ta thái quá như vậy." Ôn Kha Lăng lạnh mặt, khuôn mặt kinh diễm thường ngày, giờ đây tràn đầy âm trầm.

Sư đệ xảy ra chuyện, hắn khẩn trương như vậy, xem ra không bình thường.

"Hắn cứu tánh mạng ta, thay ta giải độc, ta không nên quan tâm hắn sao?" Ngược lại là hắn, sư đệ mất tích cả đêm, vừa thấy người liền quát lớn, Sầm Ngộ Hành không hiểu, đây là đạo lý gì?

"Là ta cứu tánh mạng của chàng, không phải đệ ấy!"

Ôn Kha Lăng như là bị dẫm vào cái đuôi, đột nhiên gào lên, "Là ta cứu chàng, là ta, không phải sư đệ! Sầm Ngộ Hành, chàng có biết hay không!"

Hai người ở trước Vương phủ chửi nhau kéo không ít người đến hóng hớt.

"Bổn vương biết, đi vào trước." Đột nhiên mất đi hứng thú nói chuyện với hắn, Sầm Ngộ Hành ném xuống lời này, phất tay áo xoay người vào phủ.

Để mặc Ôn Kha Lăng đứng tại chỗ, tức giận đến dậm chân, cảm thấy giống như đã xảy ra chuyện gì, mà hắn không biết, vẫn là tống sư đệ trở về càng nhanh càng tốt.

Như vậy, mới tốt một chút.

Mạc Chi Dương là thật sự đói lả, chạy về ừng ực ừng ực uống vài ly trà, lại đi ăn cơm.

Ăn uống no đủ, đến nỗi hai người kia xảy ra chuyện gì, căn bản không quan tâm, đi chuẩn bị thuốc tắm, cho Sầm Ngộ Hành ngâm mình.

"Mạc thần y." Lúc này đây, Sầm Ngộ Hành đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại bắt đầu cởi quần áo.

"Ơ." Mạc Chi Dương giã xong thuốc liệu, xoay người phát hiện hắn đã thoát đến chỉ còn lại mảnh áo lót.

Được lắm, lúc trước còn ngượng ngùng xoắn xít, sợ bị lão tử chiếm tiện nghi, đột nhiên hôm nay sảng khoái như vậy, nói thoát liền thoát, có vấn đề.

Nhận thấy được ánh mắt cậu, trong lòng Sầm Ngộ Hành hoảng hốt, lỗ tai cũng bị ánh mắt ai đó đốt đỏ ửng: Hắn chăm chỉ tập luyện hằng ngày, cũng sẽ không quá khó coi, chỉ là trên người có vài vết sẹo.

Cuối cùng, Sầm Ngộ Hành lấy hết can đảm, cởi áo lót, lộ ra vùng ngực rắn chắc.

Hù huýt~

Mạc Chi Dương thiếu chút nữa ngay trước mặt hắn huýt sáo, nhưng ngại với thiết lập nhân vật, vẫn phải nhịn xuống, bộ zú* vẫn là hồng nhạt, cơ ngực no đủ, cực kỳ tốt.

Thân thể trần trụi ở trước mặt cậu, Sầm Ngộ Hành cảm thấy cảm thấy hơi thẹn.

"Ngài, ngài đi vào trước đi." Mạc Chi Dương thu hồi ánh mắt nhìn lão sắc phê, làm bộ thẹn thùng, không dám nhìn hắn.

Lúc này, không khí hai người cực kỳ vi diệu.

Lúc trước, một người thẳng thắn thẳng thắn, còn người kia cảm thấy không phù hợp.

Hiện tại, một người thẹn thùng, người kia giống như con công muốn thể hiện mình.

"Được."

Sầm Ngộ Hành bước vào thùng tắm, mới vừa ngồi xuống, đã có người tới gõ cửa.

"Ngộ Hành, sư đệ, ở đây sao?"

Nghe âm thanh biết là Ôn Kha Lăng, hai người đồng thời nhíu mày.

"Tới rồi tới rồi!" Nhưng Mạc Chi Dương không thể biểu hiện ra dáng vẻ không vui, chỉ có thể làm bộ vui mừng đi mở cửa, "Sư huynh!"

"Sư đệ." Ôn Kha Lăng đứng ở cửa, nhìn thấy sư đệ vui mừng, thầm mắng một câu: Ngu xuẩn.

Mạc Chi Dương nghiêng người cho hắn tiến vào, "Sư huynh, huynh tới làm gì?" Lại đóng cửa lại.

"Tới giúp đệ đó." Ôn Kha Lăng nói, đón nhận ánh mắt Ngộ Hành, bước tới thùng tắm, "Thế nào? Ngộ Hành có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có, chỉ là có chút mệt mỏi." Sầm Ngộ Hành nhắm mắt lại.

Thấy hắn mệt mỏi, Ôn Kha Lăng cũng không có quấy rầy hắn, ngược lại nói với sư đệ: "Lát nữa đệ dạy ta, cách phối thuốc này, với thi châm châm cứu huyệt vị."

Bây giờ học giỏi trước, sau đó tống cổ sư đệ đi.

"Được thôi." Mạc Chi Dương gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng bắt đầu châm chước: thái độ Ôn Kha Lăng không đúng, hắn vẫn luôn đều đề phòng Sầm Ngộ Hành phát hiện cái gì, nhìn tình huống tới nói, hẳn là Sầm Ngộ Hành bên kia xảy ra vấn đề, khiến hắn nhận thấy được không ổn.

Khả năng, sau khi hắn học được cách phối thuốc với thủ pháp châm cứu, chắc chắn sẽ đuổi cậu đi, ồ, cần thiết nghĩ cách ứng đối với hắn.

"Như thế nào, sư đệ." Thấy cậu đứng tại chỗ xuất thần, Ôn Kha Lăng thấy kỳ lạ.

"Không có gì không có gì, đệ đang nghĩ nên dạy cho sư đệ như thế nào." Mạc Chi Dương đi đến bên cạnh bàn, lấy bao ngân châm đến, nghiêm túc bắt đầu dạy hắn.

Ôn Kha Lăng, khi trước cũng học qua một ít, không đến mức cái gì cũng không biết, học cũng rất nhanh.

"Ta hiểu được, về sau thuốc tắm của Vương gia, đều có ta phụ trách rồi, sư đệ đệ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi."

Nghe thế, Sầm Ngộ Hành mở choàng mắt, hơi há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng tâm lý giống như bị con kiến gặm thức ăn.

"Cũng được." Mạc Chi Dương giơ lên gương mặt tươi cười.

Quả nhiên, hắn hoài nghi.

Vào đêm, Ôn Kha Lăng tới tìm riêng Mạc Chi Dương.

"Sư đệ, còn chưa ngủ à." Ôn Kha Lăng cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy sư đệ ở án thư bên kia viết thứ gì.

Phòng trong ánh nến đã có chút ám.

"Sư huynh, sao huynh lại tới đây?" Mạc Chi Dương dụi dụi mắt, buông bút.

Ôn Kha Lăng đi qua, đứng ở trước án thư, mặt đối mặt với cậu, "Huynh tới là có chuyện nói với đệ."

"Chuyện gì?" đôi mắt Mạc Chi Dương chua xót, dùng sức chớp đôi mắt, mới hoãn lại được.

"Ngày mai, đệ trở về Sơn Cốc đi." Ôn Kha Lăng xoay người đi đến bên giá cắm nến, cầm lấy kéo, vãn tay áo giúp cậu cắt đi bấc đèn, "Đệ không phải vẫn luôn muốn trở về sao? Vừa lúc, trở về đi."

Bấc đèn được cắt, ánh nến sáng không ít, cũng thấy sự lạnh nhạt trên mặt Mạc Chi Dương, chiếu rõ ràng.

Không được đáp lại, Ôn Kha Lăng xoay người, "Làm sao vậy?"

"Đệ chỉ đang suy nghĩ, sư huynh thật sự có thể chứ?" Mạc Chi Dương trề môi, cúi đầu quan sát phương thuốc trên giấy Tuyên Thành, "Phương thuốc này, cần đến sự phối hợp thân thể người bệnh, xét thêm giảm, đệ sợ sư huynh không biết."

"Đệ không tin tưởng sư huynh?" Tại đây một khắc, Ôn Kha Lăng nắm chặt cây kéo trên tay, cây kéo bị nắm chặt khiến tay hắn trắng bệch, "Vẫn là nói, đệ khinh thường sư huynh?"

Mạc Chi Dương vòng qua án thư, đi đến trước mặt hắn, "Không phải! Sư huynh có thể làm sư huynh đệ, chắc chắn rất lợi hại, chỉ là huynh không biết bệnh tình hắn, tùy tiện tiếp nhận có hơi phiền toái."

"Phải không?" Ôn Kha Lăng nhướng mày.

Cảm nhận được hơi thở bất đồng, Mạc Chi Dương làm bộ cũng không biết cái gì, gật đầu, "Đúng vậy." Sau đó xoay người, đi đến án thư, bắt đầu tìm kiếm đồ vật.

Nhìn không hề phòng bị, Ôn Kha Lăng nắm chặt kéo, đi đến gần chỗ cậu, ngữ khí như cũ ôn hòa, "Vậy đệ không muốn đi rồi phải không?"

Mạc Chi Dương liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trên tường, tên khùng, cậu muốn giết người.

"Ký chủ nhịn xuống, không nên đánh hắn." Hệ thống có điểm sợ hãi, sợ ký chủ ra tay quá nặng, đánh người chết.

"Không phải, đệ phải đưa thuốc án hắn tìm được đưa cho sư huynh." Mạc Chi Dương ổn định tinh thần, tìm ra một quyển sách, "Tìm được rồi!"

Đưa qua cho hắn, Ôn Kha Lăng thu hồi động tác, mặt thay bằng vẻ tươi cười ôn hòa, "Phải không? Thuốc án này dùng để làm gì?"

"Thuốc án này là đệ tự mình bắt mạch cho Vương gia tới nay, phương thuốc còn có một ít tình huống, sư huynh huynh đêm nay cầm đi nhìn xem, ngày mai đệ lại cho huynh nói, ngày sau đệ trở về."

Ngày mai quá gấp, Mạc Chi Dương không làm được cái gì, chỉ có kéo dài thời gian.

"Được." Duỗi tay tiếp nhận thuốc án, Ôn Kha Lăng đem kéo tùy tay phóng tới trên bàn, "Ngày mai đi không được, vậy sáng sớm ngày sau khởi hành, chờ sư huynh với Vương gia đại hôn, đệ lại đi đến."

Khi đó gạo nấu thành cơm, cậu muốn cũng không cơ hội.

Nhịn xuống, chỉ có một ngày, nghĩ cũng sẽ không tạo cái ra sóng to gió lớn gì.

"Vâng, sư huynh xem trước đi." Mạc Chi Dương cười đem người đẩy ra cửa.

Một ngày, đủ làm rất nhiều chuyện.

Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương rời giường, mang lên hai bình thuốc ngày hôm qua chuẩn bị, ở cửa chờ hắn hạ triều trở về.

Không bao lâu, nhìn thấy xe ngựa hắn chạy quá góc đường, lắc lắc mà đến.

Mạc Chi Dương nhanh chóng đuổi theo, "Dừng xe!"

Nghe được âm thanh, Sầm Ngộ Hành xốc màn xe lên, nhìn thấy hắn chạy tới, "Ngươi làm gì vậy?" Từ trong xe ngựa ra ngoài, nhảy xuống xe.

"Ngươi đã về rồi!" Mạc Chi Dương chạy chậm đi qua, không giải thích gì, trực tiếp lấy ra hai bình thuốc nhỏ, đưa cho hắn, "Hai bình thuốc này cho hoàng đế bệ hạ, chờ ngày mai ta đi rồi, có lẽ không có cách ở cùng bệ hạ nữa, ngài đem thuốc giao cho bệ hạ, là được."

Sầm Ngộ Hành vẻ mặt không thể hiểu được, nắm chặt bình thuốc, "Cái gì? Cái gì ngày mai đi? Ngươi đây là có ý gì?"

"Ta phải nhanh chóng đi mua chút đồ ăn ngon, ngày mai mang đi, nếu không không biết khi nào có thể xuất cốc." Vội vàng bỏ xuống những lời này, Mạc Chi Dương cũng mặc kệ hắn nghe không nghe đi vào, trực tiếp chạy.

"Mạc thần y, Mạc thần y!"

Hô hai câu, cũng không hỏi được gì, Sầm Ngộ Hành lung tung rối loạn nghe được một câu: Phải đi, nói hồi cốc linh tinh gì đó, chỉ sợ cậu phải trở về.

"Không được!" Một thân triều phục đều không kịp thoát, Sầm Ngộ Hành đuổi theo, "Mạc thần y!"

Niên Thành nhìn hai người chạy, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì, "Vương gia, ngài đây là?"

Biết hắn ở phía sau đuổi theo, Mạc Chi Dương làm bộ không phát hiện, nhanh như chớp chạy đến trên đường cái, đứng yên ở trung tâm đường, bắt đầu ngó trái ngó phải. "Ừm, ta nên mua cái gì mang về đây?"

Sầm Ngộ Hành đuổi theo, một thân triều phục có chút không tiện, nhưng thân thủ đủ tốt, vài bước đã nhìn thấy bóng dáng cậu, "Mạc thần y!" Còn may tìm được cậu.

"Mạc thần y!"

Nhìn thấy có một con ngựa xông tới, Mạc Chi Dương mới làm bộ nghe được giọng hắn, quay đầu vừa thấy, "Ai, sao ngài lại tới đây?"

Quay người lại, không chú ý tới tình huống xung quanh.

"Mạc thần y!"

Triều phục trên người Sầm Ngộ Hành quá nặng, bước chân không được nhẹ nhàng, chậm chạp đuổi theo, muốn hỏi rõ ràng, cái gì gọi là hồi cốc, có phải muốn trở về, nhưng mới đi chưa được mấy bước, thấy một con ngựa đâm lại đây.

"Ai? Ngài tới làm cái gì." Mạc Chi Dương nghiêng đầu.

"Cẩn thận!"

Mạc Chi Dương nghe được hai chữ kia, đồng thời cũng nghe được tiếng vó ngựa bên tai, vừa quay đầu nhìn thấy một con ngựa xông tới đây, "A!"

Tuy rằng muốn diễn kịch, nhưng là an toàn là trên hết, Mạc Chi Dương ngồi xổm xuống, ôm chặt đầu, tận lực đừng cho con ngựa đá trúng.

Lão tử thông minh đều nhờ vào cái não, đá choáng váng là phế luôn.

"Hu ~"

Nhưng vẫn may, chủ nhân con ngựa kịp thời thít chặt dây cương, "Tên tiểu tử thối không có mắt à, lại còn dám ở trên đường cái, cản đường ngựa của bổn công tử, có phải chán sống rồi hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia