Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 6-Đại ma vương thích ăn kẹo sữa?
Do Quang Minh Thần vẫn luôn bị trói, giờ đây cũng đã chấp nhận được hiện thực, còn có thể quan sát rõ được cái người làm cho Ryan thần hồn điên đảo.
Thiếu niên này rõ là đẹp, không thể nghi ngờ, nhưng cũng không phải quá kinh diễm, tuy nhiên đôi mắt lại cực kỳ đẹp, có phong thái linh động, môi tựa như trái dâu tây mới hái vậy.
Nhưng mà ta so với hắn cũng một chín một mười, Ryan lại chỉ mê đắm mỗi mình cậu?
Quang Minh Thần không tự chủ được, liền bắt đầu nhìn chăm chú trên người Mạc Chi Dương, những sự vật, sự việc trên thế giới này, chỉ cần hắn muốn là có thể nhìn được hết thảy, bao gồm cả cậu!
Buổi tối sau khi cầu nguyện xong, Mạc Chi Dương đứng lên, cùng lão Giáo Hoàng từ biệt, hướng về phòng nghỉ.
Vừa bước tới cửa, đập vào mắt cậu là rổ hoa hồng còn rất tươi, như vừa mới được hái, lúc này mặt trời chiều ngã về hướng tây, những đóa hoa lại càng thêm kiều diễm.
Kẻ nào ngốc lại đưa hoa tới đây?
Không thể hiểu được, đột nhiên như được khai thông, Chi Dương liền nghĩ tới ngay, là Ôn Xa, Thần sử đại nhân thân mến, buổi cầu nguyện nhất định rất mệt mỏi, hoa hồng có tác dụng an thần, hy vọng ngài sẽ thích.
Ta không thích, còn có, phụng dưỡng Quang Minh Thần sao có thể mệt! Mạc Chi Dương còn tưởng rằng được mệnh danh lãnh tử của Tinh Linh tộc lợi hại tới đâu, kết quả liền như này á? Có phải chiêu này quá cũ rồi không?
Quang Minh Thần lắc đầu: Nếu không phải ta biết trong suốt buổi cầu nguyện ngươi suy nghĩ cái gì, ta nhất định cũng sẽ bị ngươi lừa gạt, ngươi là kẻ lừa đảo.
Cái này... Cư nhiên còn có người không thích hoa hồng? Ôn Xa mạnh mẽ bước ra hành lễ, Thần sử đại nhân. Cầm lên rổ hoa hồng, bước đến trước mặt cậu, Đoá hoa này kiều diễm ướt át, cũng giống như thần sử đại nhân.
Tốt. Mạc Chi Dương tươi cười, vẻ mặt hài lòng, sau đó tiếp nhận rổ hoa hồng kia, tựa hồ rất vừa lòng.
Vẫn luôn đi theo phía sau, Ryan lại rất không cao hứng, tiểu kẹo sữa lại chấp nhận hoa của kẻ xấu xí này? Hoa hồng khó coi, chỉ có hoa hướng dương mới xứng với em.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm hoa hồng, giống như đang quan sát một thứ gì đó xấu xí vậy.
Mạc Chi Dương nhận hoa hồng, sau đó tươi cười đến xán lạn, nói với hắn, Ta sẽ phản ánh với tinh linh vương tử, nói ngươi không làm việc đàng hoàng, làm gì không làm lại đi quấy rầy thần sử.
Vừa nói, vừa giơ tay lên, trên tay là một rổ hoa hồng, Đây là chứng cứ!
Cái này có gì đó sai sai, Ôn Xa không nghĩ tới, Không phải, thứ này làm sao được gọi là quấy rầy? Ta chỉ là biểu đạt sự tôn kính đối với người.
Lời này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
A? Không phải là quấy rầy? Dù sao ta cũng đã quyết định nói cho tinh linh vương tử hay không đâu. khuôn mặt Mạc Chi Dương nhăn lại, đoan trang cầm giỏ hoa hồng trên tay, nghiêng nghiêng đầu, Tiểu tư tế có cái gì ý xấu đâu?
Ngươi chắc không nghĩ tới, nhìn ta như vậy mà lại xấu xa, ta nghẹn một bụng ý nghĩ xấu.
Cơ tim tắc nghẽn...
Ôn Xa nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ gặp được tình huống thế này, Ta cũng không muốn quấy rầy thần sử đại nhân! Lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
Dung mạo này, chẳng sợ ở Tinh Linh tộc cũng gọi là hiếm gặp, nhìn hắn lộ ra biểu tình như vậy, cậu vẫn là có chút luyến tiếc.
Nhưng Mạc Chi Dương, không phải là người, hắn là 'khờ phê', hạ mặt cảnh cáo, Thỉnh ngươi đi về, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tới .
Thần sử đại nhân, ta thật sự chỉ là biểu đạt kính ý. Hắn là thật sự sợ cậu đi nói cho tinh linh vương tử.
Tuy rằng làm chuyện này, cũng là hắn bày mưu đặt kế, nhưng nếu nói ra, không chỉ có thể sẽ rút dây động rừng, còn có thể khiến cậu có ý xấu về tinh linh tộc.
Thôi, người muốn làm gì thì làm gì đi.
Ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Mạc Chi Dương đem hoa hồng trên tay nhét trở lại cho hắn, bước đi gần cửa, nơi này cần hắn quản nhiều như vậy.
Hoa hồng trên tay, lúc này lại thành củ khoai lang phỏng tay, Ôn Xa ôm rổ hoa hồng, tùy tiện ném bên ven đường, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đám người qua đường, hoa hồng nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khô héo, cuối cùng biến thành một bãi bùn lầy.
Loại người này, suy bụng ta ra bụng người, liền cho rằng khắp thiên hạ ai cũng giống như hắn, đều ngốc nghếch. Mạc Chi Dương cởi quần áo ra, thay áo ngủ lên giường nghỉ ngơi.
Mùa hè chỉ cần cái một giường, khăn trải mỏng làm bằng tơ lụa là đủ rồi, thu thập mọi thứ xong xuôi rồi giường ngủ.
Ryan nhìn đến khi cậu ngủ say, mới dám lên giường, nằm ở trên giường, đem người ôm vào lòng, cứ như vậy ôm cậu ngủ, Tiểu kẹo sữa, muốn hoa, ta cho em đưa được không?
Chi Dương còn đang mơ màng, cái gì cũng chưa nghe được.
Mau tỉnh lại, Mạc Chi Dương!
Nửa đêm, Mạc Chi Dương bị hệ thống đánh thức, mơ hồ mở to mắt, liền nhìn thấy bên cạnh có nhiều hơn một người! Trong lớp chăn mỏng, một bộ phận nhô lên làm thấm ướt một mảng, giống như bị người ta làm qua.
Nhấm nháp môi, ẩm ướt, ý tứ gì không cần nói cũng biết.
Nhìn bóng dáng quen thuộc, lão công?
---------
*Cái vòng trên tay của Dương Dương giống như là 1 bản thể của Quang Minh Thần, nó có sức mạnh cũng như ý thức của Quang Minh Thần, còn Minh Thần thặc sự vẫn đang bị trói=))) Ryan cũng ít có ác à
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia