ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 14. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

_Lena2109

"Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế sửng sốt.

Mạc Chi Dương cũng choáng váng, sao bất cẩn nói ra lời trong lòng rồi, đờ mờ, con mẹ nó không lẽ hắn cho mình tru chín tộc?

"À không có gì, thần biết bệ hạ vì sao bị ho khan rồi ạ!" Chỉ cần ta dời đề tài đủ nhanh, các ngươi sẽ theo không kịp tiết tấu ta, Mạc Chi Dương nuốt nước miếng.

"Ồ?"

Đề tài thành công bị dịch chuyển.

"Là vì hoa Thủy Tiên!" Tốt, đại gia đã thành công chuyển đề tài, Mạc Chi Dương tiếp tục nói, "Kỳ thật là vậy ạ, độc hoa Thủy Tiên đa số tập trung ở rễ cây, tuy nhiên phấn hoa lại có ảnh hưởng rất lớn đến yết hầu."

Khẳng định chắc nịch.

"Nhưng mà loại phấn hoa này có ở đâu?" Thái giám ở một bên nhắc nhở, cũng bắt đầu suy nghĩ lại.

Tốt tốt, mọi người đã quên hết chuyện vừa nãy, Mạc Chi Dương ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới, vẻ mặt của cậu lúc này, đều dừng ở trong mắt hoàng đế, tiểu thần y này, hóa ra còn có một mặt khác, mới vừa rồi còn hung dữ như vậy, hiện giờ lại thở phào nhẹ nhõm?

"Thức ăn hằng ngày không có vấn đề, trong hoàng cung không dính phấn hoa, lần trước sau khi thái y dặn dò, bệ hạ không còn tiếp xúc với những thứ này nữa." Đại tổng quản cũng không biết giải thích như thế nào.

"Đó là vấn đề của các ngươi, đâu có liên quan tới ta?" Mặc kệ hắn, dù sao chứng bệnh cũng tìm được rồi, Mạc Chi Dương không muốn tìm hiểu sâu hơn.

Một đám thái y nơi này, một đám người hầu thân cận ngài không dùng, thế nào lại gọi ta, ta chỉ là một đại phu bình thường, biết cái gì.

"Khụ khụ ——"hoàng đế ho khan, lúc trước còn ấm áp dặn dò, hôm nay trực tiếp nói đâu có liên quan tới cậu.

Mạc Chi Dương duỗi tay từ hòm thuốc lấy ra một bình sứ nhỏ, "Ta đưa thuốc, phương thuốc cho các ngươi." Đưa cho thái giám, "Các ngươi pha mật ong cho bệ hạ uống trước đi."

"Đa tạ." Thái y lệnh đứng dậy.

Hoàng đế vẫn còn ho khan, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, rất có hứng thú.

Không tính toán với tên hoàng đế này nữa, Mạc Chi Dương biết, lão sắc phê ở cái vị diện này là trung quân ái quốc, nếu cậu và hoàng đế có mâu thuẫn, sẽ làm hắn khó xử.

Tiểu bạch liên không thể khiến lão sắc phê trái phải vì mình.

"Trẫm không thích ăn ngọt." Nghĩ đến mật ong, hoàng đế nhíu mày, ngày thường một chút đồ ngọt cũng không chạm đến.

"Không ăn ngọt ăn, bệ hạ muốn chịu khổ sao?" Ngươi là trẻ con sao, lão tử hảo tâm chữa bệnh cho ngươi, ngươi còn kén cá chọn canh, Mạc Chi Dương trừng hắn một cái.

Hoàng đế:?

Đại tổng quản nghe cũng cảm thấy kinh ngạc: Vị tiểu thần y này thật dũng cảm.

Mạc Chi Dương đứng dậy, đi xuống cùng vài vị thái y thương lượng phương thuốc, bất quá hoàng đế uống xong mật ong, thoải mái hơn nhiều, ho khan giảm bớt không ít.

Bởi vì kiêng kị, cho nên Sầm Ngộ Hành vẫn luôn bên ngoài điện chờ không đi vào bên trong.

Lúc này, Trần Quý Phi cùng muội muội lại đây, cũng là nghe nói bệ hạ đột nhiên ho khan, đặc biệt đến xem, rốt cuộc hai ngày này bệ hạ đều ở Vĩnh Thọ Cung.

"A, là Vương gia!" Trần Sở Linh đi theo tỷ tỷ lại đây, bên ngoài điện thấy nam tử thương nhớ ngày đêm, trong lúc nhất thời không khống chế được, thở nhẹ ra tiếng.

"Hả?" Sầm Ngộ Hành quay đầu, nhìn thấy là Trần Quý Phi cùng muội muội nàng, mày nhăn lại, lại ngửi được một mùi hương rất cay mũi, càng không thoải mái.

Vị Trần Quý Phi này, vẫn luôn muốn gả muội muội cho hắn, bệ hạ cũng cố ý tác hợp, chỉ là hắn không muốn thôi, hiện giờ nhìn thấy tỷ muội này, có chút phiền chán.

"Vương gia thiên thu." Trần Sở Linh bước nhanh lên, cúi người thỉnh an, "Đã muộn như vậy, Vương gia sao còn tiến cung?"

"Long thể bệ hạ bất an, vừa lúc Mạc thần y từng chẩn trị cho bệ hạ, có hiệu quả, bèn dẫn hắn tiến cung bắt mạch cho người." Nhìn thấy mặt mũi Trần Quý Phi, Sầm Ngộ Hành không cho nàng sắc mặt tốt.

Ở trong điện cùng thái y thương lượng song phương thuốc, Mạc Chi Dương cuối cùng cũng có thời gian rảnh thăm dò người đang chờ bên ngoài, đúng lúc thấy cảnh này, thiếu chút nữa thăng thiên.

Tên này được, thế mà dám câu dẫn nữ nhân khác trước mặt cậu?

"Vương gia, thật là có duyên." Trần Sở Linh ngoài miệng nói, không nhịn được vươn tay ra chạm vào người hắn.

Sầm Ngộ Hành sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau một bước, "Nam nữ thụ thụ bất thân, mong nương nương hiểu cho."

"Vương gia, muội muội này của bổn cung, vẫn luôn ngưỡng mộ Vương gia, hôm nay cũng là có duyên." Trần Quý Phi dùng khăn thêu che miệng cười khẽ.

"Quý Phi nương nương, hiện giờ long thể bệ hạ bất an, nương nương vẫn nên quan tâm đến thân thể bệ hạ, sao có thời gian ở đây nói chuyện với bổn vương?" Thật là không biết giữ phép tắc, Sầm Ngộ Hành liếc mắt một cái vào nội điện.

Nghe thế, sắc mặt Trần Quý Phi hơi biến, "Bổn cung đi vào trước." Quý phi đến thăm, nhân cơ hội này, củng cố địa vị mới phải.

"Tham kiến Quý Phi nương nương." Đại tổng quản bưng chén đi xuống.

"Bệ hạ." vẻ mặt Trần Quý Phi nôn nóng, ngồi vào mép giường, "Bệ hạ, có nơi nào không khỏe?"

Mới vừa rồi hoàng đế hảo cảm thấy khỏe hơn, nhưng khi nàng ngồi xuống, không biết vì sao đột nhiên lại bắt đầu ho khan, "Khụ khụ ——"

"Sao lại ho khan nữa?" Mạc Chi Dương vừa nghe cảm thấy không thích hợp, nhìn về phía thái y lệnh.

Thái y lệnh ước chừng biết cậu có ý gì, chủ động tiến lên bắt mạch cho hoàng đế, nhưng mới vừa đi lên đã ngửi thấy một mùi hương, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Quý Phi, "Mùi của hoa Thủy Tiên?"

"Khụ khụ —— tiểu thần y không phải nói, khụ khụ —— trẫm bởi vì phấn hoa Thủy Tiên mới..." Hoàng đế lạnh mặt, quay đầu nhìn về phía Quý Phi đứng ở mép giường.

"Bệ hạ, hoa Thủy Tiên gì?" Trần Quý Phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, nắm chặt khăn thêu.

Thái y lệnh dẫn Quý Phi đi xuống, tránh xa bệ hạ một chút, mới hỏi kỹ, "Nương nương, gần đây người dùng hương liệu son phấn có phấn hoa Thủy Tiên?"

"Không biết." Trần Quý Phi thoạt nhìn có điểm ngu ngốc, không ngừng bước đến gần long sàng của hoàng thượng, "Chỉ là dùng hương phấn Vu Chiêu Nghi đưa tới, bệ hạ còn nói dễ ngửi."

Thái y lệnh hiểu rõ, "Nương nương, thỉnh người cho thần kiểm tra qua chất liệu hương phấn?"

"Bổn cung cho cung nữ trở về lấy." Trần Quý Phi quay đầu, ánh mắt ý bảo cung nữ đi theo phía sau.

Mạc Chi Dương vẫn luôn không nói chuyện, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, kỳ thật trong lòng đã vỗ tay cho Trần Quý Phi: Diễn không tồi, một cái nồi to như vậy, ném cho những người khác.

"Cái gì?" chỉ số thông minh của Hệ thống đột nhiên không dùng được.

"Hương phấn này có thể do Vu Chiêu Nghi đưa tới, nhưng Trần Quý Phi cũng không đơn giản, tương kế tựu kế cho hoàng đế biết thứ này do Vu Chiêu Nghi đưa tới, mà nàng chỉ là Quý Phi ngu ngốc bị tiểu nhân lợi dụng mà thôi." Mạc Chi Dương nhìn thấu mưu kế.

Hệ thống ngoài ý muốn, "Vì sao cậu nói như vậy?"

"Mùi hương trên người nàng quá nồng, hương phấn tầm thường căn bản không ai thích dùng nhiều như vậy, nàng cố ý khiến cho người khác chú ý, mày chờ xem, chờ một chút Quý Phi kia, nhất định sẽ đi tìm Vu Chiêu Nghi tính sổ, chứng thực Quý Phi là một bình hoa di động ngu xuẩn bị lợi dụng." Đến buổi tối, ở trên người hương phấn còn rất nồng, Mạc Chi Dương lắc đầu: Quý Phi này, nói là ngu xuẩn, nhưng nàng lại đang giả heo ăn thịt hổ.

Chờ cung nữ đưa hương phấn kia tới, mấy thái y vây lại xem xét, xác định bên trong có phấn hoa hoa Thủy Tiên, thứ này, tuy nói Trần Quý Phi dùng, nhưng do Vu Chiêu Nghi đưa, đều là sủng phi, vẫn là bệ hạ tự mình định đoạt.

Trên người có phấn hoa, Trần Quý Phi không tiện ở lại, đi về trước tắm rửa sạch sẽ, nhưng muội muội nàng lại không đi, còn ở bên ngoài điện quấn lấy Sầm Ngộ Hành.

"Lão sắc phê của cậu bị làm phiền rồi." Hệ thống đối kịch bản với cung đấu không có hứng thú gì, "Hắn bị đoạt đi rồi."

"Hoa có vô vàn hồng, tiên và gà khác nhau." Mạc Chi Dương cười lạnh.

Lão tử đã từng thiếu chút nữa tu thành tiên, tuy rằng bị đồ đệ rác rưởi kéo vào Ma giới, chỉ bằng nàng, cũng có bản lĩnh cùng đoạt người với cậu?

"Trời tối rồi, sắp xếp một cung cho Ngộ Hành và t=Mạc thần y tá túc, khụ khụ ——" hoàng đế dặn dò nô tài, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, chuyện phấn hoa lần này, ngày mai lại xử trí.

Thái giám lĩnh mệnh, "Thần tuân chỉ."

"Vương gia, nghe nói thân thể Vương gia gần không khỏe, có sao không ạ? Mà hình như đã có chuyển biến tốt?" Trần Sở Linh quấn lấy hắn, giọng nói kiều mị.

Vốn dĩ âm thanh thiếu nữ thanh thúy, đến lỗ tai Sầm Ngộ Hành, chỉ cảm thấy bực bội, "Đã không quá đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi, ta còn nghĩ mấy ngày nữa đi đến Vương phủ thăm hỏi Vương gia, nếu có yêu cầu gì, Vương gia cứ mở miệng không sao." Trần Sở Linh vẻ mặt thẹn thùng, còn muốn duỗi tay kéo tay áo hắn.

Lúc này, Mạc Chi Dương vừa lúc ra ngoài, nhìn thấy hai người như vậy, cúi đầu, "Phải đi về."

"Dương Dương." Sầm Ngộ Hành nhanh chóng bỏ nàng kia xuống, đi đến trước mặt cậu, "Mệt mỏi sao?"

"Vị này, là Mạc thần y chẩn trị cho Vương gia?" Trần Sở Linh cũng đi theo tiến lên, tiếu ngữ liên hồi, "Ít nhiều Mạc thần y, thân thể Vương gia mới chuyển biến tốt đẹp, ta nên cảm tạ ngài mới phải."

Lời này, nghe như chính cung.

"Y giả nhân tâm, chuyện nên làm." Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không nhìn hắn.

"Vương gia." Đại tổng quản ra ngoài, chắp tay hành lễ, "Bệ hạ dặn dò, Vương gia và Mạc thần y ở trong cung một đêm, ngày mai lại rời khỏi cung, nô tài đã phân phó cung nhân, thu thập Cúc Thục Các rồi."

"Vương gia cũng ở đây một đêm? Ta cũng ở đây một đêm." Trần Sở Linh che miệng cười rộ lên.

"Làm phiền công công dẫn bổn vương và Mạc thần y đến Cúc Thục Các đi." Sầm Ngộ Hành muốn nhanh chóng ở một chỗ với Dương Dương, nơi này quá vướng bận.

Đại tổng quản nghi hoặc, tuân lệnh Vương gia, "Mời ngài."

Trần Sở Linh vốn dĩ muốn đi theo, nhưng bị chặn lại, nói nam nữ thụ thụ bất thân, đuổi người đi.

Tiểu thái giám cầm theo đèn cung đình ở phía trước dẫn đường, hai người ở phía sau đi theo.

Mạc Chi Dương một tay mang hòm thuốc, cúi đầu cố ý bước đi chậm rãi, kéo xa khoảng cách với hắn, nhưng Sầm Ngộ Hành cũng cố ý đi chậm, bước chân hai người tương đương.

"Ngươi!"

Giây tiếp theo Mạc Chi Dương kinh hô ra tiếng, tay đã bị hắn chặt chẽ nắm chặt, hất thế nào cũng không hất ra được, chỉ có thể phẫn hận dùng đôi mắt ửng đỏ trừng hắn.

Sầm Ngộ Hành không sợ, chỉ nhẹ nhàng cười, nắm chặt tay của cậu, không muốn buông ra.

Tiểu thái giám dẫn đường phía trước nghe được động tĩnh, chỉ dùng khóe mắt liếc mắt một cái, không nhìn nữa, có một số việc, nô tài không thể biết đến.

Dẫn đường đến Tây Bắc giác Cúc Thục Các, bên trong có cung nhân hầu hạ an bài, tiểu thái giám dẫn hai người vào trong phòng, liền khom người lui ra.

"Nơi này nên có gian phòng một khác, ta đi đến phòng khác." Hai người ở bên nhau, có điểm ngại ngùng, Mạc Chi Dương muốn chạy trốn.

"Em chán ghét ta như vậy sao?" Sầm Ngộ Hành bắt lấy cổ tay cậu, ngữ khí có chút ủy khuất, "Em không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?"

Mạc Chi Dương muốn rút tay về, "Vương gia, ngài đừng như vậy." Không đúng, những lời này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái?

Trong phòng này cũng chỉ có hai người, cơ hội tốt như vậy, Sầm Ngộ Hành sao có thể bỏ lỡ.

"Dương Dương, ta chỉ muốn thích em, nhưng ta nào có tư cách gì? Em vẫn luôn cho rằng người ta vừa ý chính là sư huynh em, cũng không nghe ta giải thích."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia