ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 12. Tôi chính là cố ý cho anh truy thê hỏa táng tràng!

_Lena2109

Thấy dáng vẻ này hắn, Mạc Chi Dương thả nhẹ hơi thở, không dám quấy rầy hắn, nói không chừng hắn đã nghĩ ra cách gì đó.

"Anh đánh không lại hắn."

Mẹ nó, tay đã nắm chặt thành quyền, nhưng vấn phải nhịn xuống, chồng mình, chồng yêu của mình đó.

Mạc Chi Dương đã làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân, mới nhịn xuống không đấm hắn một quyền, "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?"

"Trốn đi." Ở đây là khu dân cư, Trưởng Tôn Vô Cực đoán hắn cố kỵ gì đó, cho nên hiện tại trốn đi là biện pháp tốt nhất.

"Được thôi." Còn có thể làm sao bây giờ, Mạc Chi Dương chỉ có thể theo hắn tránh ở góc tường.

Thỉnh thoảng có vài lôi điện đánh xuống bên cạnh, nhưng may mà không đánh trúng hai người.

Có vẻ như rồng bạc tìm không thấy, bắt đầu tức giận, tiếng sấm dần dần dày đặc, vài đạo lôi thiếu chút nữa đánh trúng hai người.

Một đạo lôi trực tiếp đánh thẳng vào bức tường cạnh hai người, tường bị đổ sập xuống.

Trưởng Tôn Vô Cực không cần suy nghĩ dùng thân thể ngăn cản những viên gạch đổ xuống, ôm chầm bảo vệ Dương Dương, tất cả viên gạch đổ xuống đều nện trúng người hắn.

"Đạo trưởng!"

Mạc Chi Dương muốn giãy giụa, lại bị hắn ôm chặt không thể nhúc nhích, vì vậy cậu hoàn toàn không bị thương.

"Dương Dương, á!" một mảng tường lớn đổ xuống, tuy Trưởng Tôn Vô Cực có hơi chịu đựng không nổi, cắn môi đến bật máu, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ người dưới thân.

Tiếng sấm dần dần thưa thớt, đến cuối cùng biến mất.

Chờ khi không còn động tĩnh gì nữa, Trưởng Tôn Vô Cực mới đứng lên, hất bỏ mảng tường trên người, "Dương Dương, em có sao không?" Không màng thân thể của mình, lo lắng hỏi han cậu.

"Tôi không sao." Nhanh chóng giúp hắn phủi sạch đá vụn trên người, "Ngài không sao chứ?"

"Không sao đâu." Trưởng Tôn Vô Cực chỉ lo cho cậu, cũng mặc kệ thương thế trên người mình.

Mạc Chi Dương thấy hắn hộc máu, "Tôi không sao." Dùng tay áo lau vết máu trên khóe miệng hắn, "Ngài bị hộc máu như vậy rồi, có thật là không sao?"

"Không sao, chúng ta đi về trước." Nơi này không nên ở lâu Trưởng Tôn Vô Cực nhanh chóng bảo cậu đỡ hắn trở về, chờ sau khi vào nhà, xem như tạm thời an toàn.

Đỡ hắn về nhà, Mạc Chi Dương đặt người xuống giường, đi bật đèn, "Ngài còn ổn không?" tuy rằng những mảnh vở kia không phải quá lớn, nhưng số lượng lớn đồng thời rơi cùng một lúc, đến mức hắn hộc máu.

"Không sao." Trưởng Tôn Vô Cực dùng tay áo lau vết máu trên khóe miệng, kỳ thật hắn cố ý cắn đầu lưỡi, chỉ là để Dương Dương đau lòng, quả nhiên cậu đau lòng.

Nhìn dáng vẻ cố tỏ vẻ kiên cường này, ai nhìn thấy cũng sẽ nói một câu đau lòng.

Ai còn quản được truy thê hỏa táng tràng cái gì, lão sắc phê đã bị hộc máu, Mạc Chi Dương xoay người đi đến bàn gần đó rót nước cho hắn, "Còn nói không sao, đã hộc máu rồi." đưa nước cho hắn, Mạc Chi Dương cúi người muốn lau vết máu trên khóe miệng cho hắn, lại đột nhiên nhớ tới: Không đúng, ông đây còn đang truy thê hỏa táng tràng, không thể!

Kết quả đang muốn thu tay về, đã bị nắm lấy.

"Em lo lắng cho anh." Trưởng Tôn Vô Cực lúc này đây vẫn cố hết sức nắm lấy tay cậu, không chịu buông ra.

"Tôi..." Lo lắng là nhất định lo lắng, lúc này đây Mạc Chi Dương không rút tay về, ngược lại tùy ý hắn nắm, "Rồng đã xuất hiện, ngài định tính như thế nào?"

Hai người đều biết, đối mặt với con rồng kia, không hề có phần thắng.

"Dương Dương." Nắm lấy tay hắn, Trưởng Tôn Vô Cực hắn dẫn ngồi vào bên người, "Dương Dương, anh yêu em, nhưng anh bắt buộc phải rời đi, nếu không sẽ liên lụy đến em."

Được lắm, truy thê truy một nửa đã muốn chạy? Cửa cũng chả có.

Mạc Chi Dương lạnh mặt, "Hóa ra, lời ngài nói đều là giả." lại không vui, giãy giụa muốn rút tay lại.

"Không có!"

Bị nghi ngờ, Trưởng Tôn Vô Cực luống cuống, vội vàng giải thích, "Những lời anh nói với em tất cả đều là thật, anh rất yêu em, chỉ là, gần đây con rồng kia xuất hiện, bằng mọi giá muốn giết anh, nếu anh ở bên cạnh em, nhất định cũng sẽ liên lụy em, anh không muốn liên lụy em, anh hy vọng Dương Dương em có thể sống tốt."

"Nhưng mà, hắn sẽ bỏ qua cho tôi ư?" Mạc Chi Dương hỏi lại hắn.

"Này..." Điểm này, Trưởng Tôn Vô Cực không nghĩ tới, cho nên chần chờ.

Thuận thế ngồi vào bên người hắn, Mạc Chi Dương thở dài, "Hắn biết tôi là người giúp ngài thoát ra, căn bản không có khả năng sẽ bỏ qua cho tôi, cho nên ngài nói xem, nhiều lắm là hắn giết chết ngươi, sau đó giết chết tôi."

Trưởng Tôn Vô Cực nhăn mày, "Nhưng anh không muốn liên lụy đến em."

"Nói ngốc cái gì đó." Mạc Chi Dương liếc hắn một cái, cũng không phải là lầu đầu hai người đồng cam cộng khổ, đến bây giờ còn nói sợ liên lụy cái gì.

Nghe vậy hắn cũng dần thả lỏng, Trưởng Tôn Vô Cực biết thời cơ tới rồi, nắm lấy tay cậu, đặt vào ngực, "Em không tức giận sao? Hay em chấp nhận anh rồi?"

"Không phải." Mạc Chi Dương rút tay về, "Chỉ là cảm thấy ngài đáng thương thôi, còn bị sét đánh."

Nói rồi, lần nữa liếc hắn.

"Ừm ừm ừm, Dương Dương nhất mềm lòng, thiện lương đơn thuần nhất." Như vậy chỗ nào giống tức giận, Trưởng Tôn Vô Cực lập tức đi xuống bậc thang, "Cho nên, Dương Dương thấy anh đáng thương, cho anh thứ cơ hội, ở bên cạnh em, bảo vệ em một đời vô ưu, được không?"

Nói thật ra, so với hỏa táng tràng, Mạc Chi Dương càng lo lão sắc phê bị sét đánh chết.

" Ngài thực sự không chắc chắn về việc đối phó với con rồng bạc đó sao?"

"Không." Trưởng Tôn Vô Cực rũ mắt, sắc mặt tối sầm.

Không, kỳ thật có, nhưng không thể nói cho Dương Dương, còn phải nhờ vào sự thương hại của cậu, nào có thể tùy tiện buông tha cơ hội này.

Mạc Chi Dương mím môi, nắm lấy tay hắn, "Mọi chuyện đều sẽ tốt thôi, mai ngài muốn ăn cái gì?" Nếu thực sự không thể làm gì được, mai làm đồ cúng, ông đây sẽ tạm biệt với anh.

Trưởng Tôn Vô Cực biết cậu đang nghĩ gì, leo lên cây sào, nói một câu yêu thương, "Anh thích ăn Dương Dương."

Vãi mèo, mình phải tự mình dâng mình lên bàn thờ à?

"Hả?" Sao mặt lão sắc phê tự nhiên đổ nhiều mồ hôi như vậy, Mạc Chi Dương mày nhăn lại.

Dương Dương đột nhiên nhíu mày, trong lòng Trưởng Tôn Vô Cực lộp bộp: Là mình nói sai? Nhưng mà sai chỗ nào rồi, không có biết.

"Trên người ngài còn bị thương chỗ nào nữa không." Lười nói chuyện nhảm với hắn, Mạc Chi Dương đứng dậy định bật chiếc đèn bàn màu xanh trên bàn, nếu là nội thương, vậy không tốt.

"Dương Dương!"

Hắn không để cậu rời đi như ý muốn, Trưởng Tôn Vô Cực vươn tay bắt lấy cổ tay cậu, kéo người trở lại, ấn cậu ngồi lên trên đùi hắn, "Nhưng mà anh nói sai cái gì rồi? em có thể nói cho anh nghe được không."

"Anh đã cố gắng khiến Dương Dương vui vẻ, nhưng mà chưa bao giờ làm được, đều do anh bất tài."

Ánh mắt long lanh ánh nước, giống như chú cún bị vứt bỏ.

Cẩu nam nhân!

Không chịu được hắn như vậy, Mạc Chi Dương nghiêng đầu không nhìn hắn, "Đúng vậy, cho nên ngài nhanh buông tôi ra!" Trà xanh, còn giả vờ đáng thương.

"Em yên tâm, dù liều mạng này anh cũng sẽ bảo vệ em, hết thảy đã có anh." Trưởng Tôn Vô Cực đặt cằm trên vai cậu, thấy Dương Dương đỏ tai, nhịn không được ngậm lấy mân mê.

"Ư~"

Đại khái là lâu lắm không có làm, lần này phản ứng có hơi mạnh, mềm eo ngã vào trong lòng ngực hắn, không có lực uy hiếp lẩm bẩm, "Dù sao mặc kệ như thế nào, cẩn thận bảo vệ bản thân là được, đừng liên lụy đến tôi."

Ôm chặt người trong lòng ngực, Trưởng Tôn Vô Cực suy tư trong lòng, kỳ thật đối phó với thứ kia xác thật có chút phiền toái, thế lực cũng rất lớn, nhưng cũng không phải không được.

Sau một đêm, quan hệ hai người dần dần hòa hoãn.

Tất cả là do Trưởng Tôn Vô Cực không biết xấu hổ, ôm người không chịu buông tay, hận không thể cứ như vậy dính ở trên người cậu.

Tây Cẩn vẫn luôn lẩn trốn ở xung quanh, sau khi phát hiện rồng bạc xuất hiện, đầu tiên là lo lắng cho sư huynh, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hội ép Mạc Chi Dương rời đi.

Nếu sư huynh không bỏ xuống được, thì phải cho Mạc Chi Dương biết khó mà lui.

Ngày thứ hai mở cửa hàng, Mạc Chi Dương mạnh mẽ cưỡng chế Trưởng Tôn Vô Cực ở trong nhà, ngày hôm qua mới vừa bị thương xong, trời biết có nội thương hay không, nếu lộn xộn, động ra cái bệnh gì thì không tốt.

Xem như một cuộc tấn công?

Không lay chuyển được cậu, Trưởng Tôn Vô Cực chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà tĩnh dưỡng, tuy rằng thân thể không bị gì, nhưng vẫn muốn giả bộ dáng vẻ thê thảm đáng thương, như vậy mới có thể khiến Dương Dương đau lòng.

Nhìn xem, đêm qua, em ấy không phải cũng không chán ghét mình sao?

Hôm nay tâm tình rất tốt, chẳng sợ mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài, người đi đi lại lại không ít, cả ngày vội đến chân không chạm đất, cửa hàng sắp đóng cửa, thì có một vị khách không mời mà đến.

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, trong lòng Mạc Chi Dương nóng như bốc lửa, nhưng do tên khốn kiếp này, dám làm nam nhân của ông bị thương, dm!

"Mạc Chi Dương, cậu hy vọng sư huynh xảy ra chuyện sao?" Tây Cẩn không nói lời vô nghĩa, vừa thấy mặt đã nói thẳng, nói chuyện cùng loại hạ tiện không cùng đăng cấp, chỉ lãng phí thời gian thôi.

"A?" Nhíu mày, những lời này chứng minh hắn đã biết rồng bạc xuất hiện, Mạc Chi Dương chớp mắt, hốc mắt đã ửng đỏ, "Cậu, có phải cậu đã biết chuyện gì hay không?"

Chắc chắn chính là cái dáng vẻ nhu nhược đáng thương này mê hoặc sư huynh.

Tây Cẩn khinh thường, không thèm nhìn cậu ngước lên nhìn trời, "Đúng, ta biết hôm qua rồng bạc xuất hiện, lại còn động thủ với sư huynh."

"Đúng vậy." Tên này tính làm gì? Mạc Chi Dương tiếp tục bồi hắn chơi.

"Hiện tại tu vi sư huynh đã bị phế bỏ, không còn năng lực chống cự, mà ta có cách cứu hắn." Tây Cẩn nói, nhìn người cách 3 mét hơn dại ra.

Thốt ra lời này, Mạc Chi Dương liền biết hắn có ý gì, ai da, hiện tại thủ đoạn này còn lưu hành sao? Buộc tôi rời khỏi Trưởng Tôn Vô Cực, cậu tặng đầu, nếu tôi không nhận thật là không cho cậu mặt mũi.

"Cậu, cậu có ý gì?" Mạc Chi Dương chớp mắt, một giọt thanh lệ liền rơi xuống, dáng vẻ tiểu bạch hoa vô tội.

"Ý ta rất đơn giản, ta muốn cậu rời khỏi sư huynh ta, ta có thể giúp sư huynh đánh bại rồng bạc." Thấy cậu không phản ứng lại, Tây Cẩn lại một lần ghét bỏ người này là ngu xuẩn, "Cậu đi theo bên người sư huynh, chỉ sợ bị liên lụy, cậu rời đi, ta có thể bảo toàn cho sư huynh."

"Ly... Rời khỏi ngài ấy?" Tựa như được cảnh tỉnh, Mạc Chi Dương dại ra lặp lại những lời này.

"Đúng vậy, rời đi!" Tây Cẩn cười lạnh một tiếng, loại người giống như cậu, chỉ biết mang đến phiền toái cho người ta thôi.

Mạc Chi Dương gục đầu xuống, "Đúng vậy, tôi chả thể làm gì được, quả thật nên rời đi, nhưng mà..." Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Tây Cẩn.

"Nhưng mà cái gì? Cậu không đi, là muốn nhìn sư huynh đi tìm chết sao?!"

Thấy hắn tức giận, Mạc Chi Dương mượn cớ bước tới cạnh hắn hai bước, "Không phải." Bước đến trước mặt hắn, "Ta không muốn nhìn ngài ấy đi tìm chết." Sau khi nói xong, cậu nhân lúc hắn ta không chuẩn bị mà đấm vào mặt hắn.

"Áu!"

"Hức~ tôi đi tìm Trưởng Tôn Vô Cực, hỏi xem rốt cuộc ngài ấy có muốn tôi rời khỏi hay không." Mạc Chi Dương đánh người xong liền chạy, kích thích.

Tây Cẩn che mặt bị đánh, đứng ở tại chỗ vẻ mặt hoang mang.

???

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia