ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

9. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

_Lena2109

 "Đúng vậy."

Tiểu cao dương này, ngốc ngốc cái gì cũng không biết.

"Tôi không hiểu anh nói cái gì." Mạc Chi Dương cảm thấy đau đầu, xoa thái dương từ trên sô pha đứng lên.

Kết quả, Bắc Túc Cảnh đột nhiên duỗi tay, một tay chặn ngang ôm lấy người, ấn lên trên đùi, "Em muốn biết chân tướng sự việc sao?" Cưỡng bách cậu ngồi xuống.

"Anh buông tôi ra!" Bị hắn ôm, Mạc Chi Dương biểu hiện ra vẻ chán ghét, bắt đầu giãy giụa, "Bắc tiên sinh, cầu xin anh đừng trêu đùa tôi như vậy."

Trêu đùa?

Nếu được như em nói, anh trêu đùa em thì bây giờ khỏe rồi không.

"Vậy giờ em muốn biết chuyện gì đang xảy ra không?" Bắc Túc Cảnh không buông cậu ra, ngược lại càng ôm chặt người hơn, không cho cậu có không gian giãy dụa.

"Anh nói đi." Giãy giụa bất quá, Mạc Chi Dương dứt khoát bất chấp tất cả, tùy hắn đi.

"Kia..." Bắc Túc Cảnh đầu dựa vào vai cậu, tham luyến mùi hương trên người, dùng chóp mũi cọ trên cổ cậu, "Vậy em phải thân mật với anh một lúc."

Nghe được lời này, Mạc Chi Dương thiếu chút nữa từ trên đùi hắn bay ra khỏi, "Anh!" Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.

Anh anh anh, quả nhiên là một vạn tệ.

"Rồi rồi rồi, thân mật một lúc, anh sẽ nói cho em chân tướng, được không?" Sợ cậu bị rơi xuống, ôm người càng chặt hơn, Bắc Túc Cảnh nhỏ giọng nói.

Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã muốn ấn người xuống dưới thân, cũng không biết sao hắn có thể hain xuống đến bây giờ.

Mạc Chi Dương đang rối rắm không biết nên thân mật hay không thân, cuối cùng cũng thốt nên lời, "Tôi không muốn."

Cậu muốn hôn, nhưng không cho phép nhân thiết, cậu phải hain xuống.

Không phải, yêu cầu hai người ***, không khác gì yêu cầu cậu *** với một tên đầu heo, hắn thật sự xấu như vậy sao? Bắc Túc Cảnh luôn tự hào về sắc đẹp này, sinh ra hoài nghi.

Toàn thế giới đều muốn hắn thích, chỉ có cậu không thích hắn, nhưng hắn lại chỉ thích cậu, chuyện này cũng thật phiền toái.

"Anh đơn thuần muốn thân mật với em thì khỏe rồi." Bắc Túc Cảnh lùi một bước, đè ót cậu lại, hung hăng gặm một ngụm, cắn đủ rồi mới chịu buông ra, "Em có hiểu gì về con người Kỳ Minh Tri không?"

"Cái gì?!" Mạc Chi Dương đôi mắt lộc nhi trừng lớn, "Sao anh biết anh ấy?"

Thật xinh đẹp, Bắc Túc Cảnh thò lại gần, tiến lại gần đuôi mắt cậu, Bắc Túc Cảnh tiếp tục nói, "Anh không chỉ biết hắn, còn rất quen thuộc với hắn."

"Sao hai người lại quen nhau?" Mạc Chi Dương vẻ mặt khiếp sợ, nhưng lúc này đây không phải giả vờ, mẹ nó bây giờ cậu phải một đấu năm.

Nam chính sao lại còn quen biết nam hai?

"Bọn anh còn có một người nữa,người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau khi trưởng thành, anh về nước phát triển, hắn và một người khác ở nước ngoài, nhưng Kỳ Minh Tri là cái tên biến thái."

Bắc Túc Cảnh một bên nói, còn một bên ăn bớt trên người cậu, nơi này thân thân, nơi đó sờ sờ, bản thân động thủ cơm no áo ấm.

Mạc Chi Dương một mặt khiếp sợ: Ôi mẹ ơi, sao tự nhiên có một tên biến thái rồi, lại thêm một tên biến thái khác?

"Kỳ Minh Tri lúc này ở trên du thuyền muốn mạng một nhà Phan Duyệt, mẹ của Kỳ Minh Tri, chính là bị Phan gia hại chết, sau khi hắn toàn quyền kiểm soát được nhân mạch, nhất định sẽ tìm một nhà kia báo thù."

Kỳ thật, Bắc Túc Cảnh nhận được thiệp mời lại từ chối, chính là bởi vì biết Kỳ Minh Tri cũng tới, không muốn gặp mặt hắn, cho nên mới từ chối, chỉ là không nghĩ tới, tiểu cao dương lại chạy lên đó.

Cái tên Kỳ Minh Tri biến thái kia, nhất định sẽ xuống tay với tiểu cao dương, mới đặc biệt tới cứu người.

Chỉ là, tên ngốc không lương tâm, muốn thân mật chút cũng không chịu.

"Cái kia, anh nói Kỳ Minh Tri là tên biến thái, là chuyện như thế nào?" Mạc Chi Dương cũng muốn biết, tên điên này biến thái như thế nào, chỉ biết, thời điểm ở trên giường, thường xuyên thích ăn thịt tươi.

Còn thích bức ép nữ chủ bồi hắn ăn.

"Hắn đặc biệt thích những đồ vật kỳ quái." Bắc Túc Cảnh tự hỏi, nên biểu đạt thế nào, mới không đến nỗi dọa đến tiểu cao dương, "Lúc hắn tham gia hội nghị với anh, dùng máu của một vị trưởng lão, vẫy bẩn tây trang, sau đó ăn mặc bộ đồ đó, vui vẻ đi tham gia hội nghị."

Tận lực bình thường trần thuật, nhưng nhìn thấy tiểu cao dương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chuyện này đại khái là chuyện bình thường nhất trong những chuyện bất thường rồi.

"Nhưng mà Kỳ Minh Tri thoạt nhìn như một vầng mặt trời sáng chói." Mạc Chi Dương vẫn không tin, cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch.

Hắn chưa bao giờ xem mọi người xung quanh là con người, chỉ xem như ánh sáng hoặc là heo, thích dùng phương thức đồ tể, đi giết người, phanh thây làm huân chương, đây đều là những mầm non mới nhú, hắn còn thích thu thập các mạch máu của các tổ chức khác nhau, thích đôi mắt của người, rồi sử dụng hóa chất formalin tiêu hủy, chỉ cần là thứ hắn muốn hắn sẽ giành cho bằng được.

Bắc Túc Cảnh sẽ biến tất cả hương vị trên người cậu thành của hắn.

"Biến thái cũng sẽ không khắc từ biến thái trên trán." tiểu cao dương, chính là rất dễ bị lừa bịp, Bắc Túc Cảnh ôm chặt cậu. "Cho nên, em phải phân rõ giới hạn với Kỳ Minh Tri."

Kỳ Minh Tri đại khái là biết được quan hệ giữa hắn và tiểu cao dương, nên tò mò, sau đó muốn xen vào một chân.

Đối với những lời này, Mạc Chi Dương âm thầm đồng ý, mặc kệ là Bắc Túc Cảnh, hay là Kỳ Minh Tri, Tống Thư, một đám bọn họ đều là mấy con cẩu hình người.

Đều là biến thái bệnh kiều.

Bắc Túc Cảnh đối với việc sắm vai nhân vật, là loại điên cuồng chấp nhất, sắm vai đạt được khoái cảm; Kỳ Minh Tri chính là biến thái người thật việc thật, thích máu , thích nhân mạch của tổ chức.

Tống Thư, còn lại một người cố chấp chấp niệm, phải dựa theo cảm nhận của hắn mà sinh hoạt, một khi vi phạm kỳ vọng hắn đối với bạn, trực tiếp bị thọc chết.

Mạc Chi Dương hít hà một hơi: nữ chủ, thật là lấy thân nuôi ma, đức cao vọng trọng.

Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, Bắc Túc Cảnh ôn nhu an ủi, "Đừng sợ, dựa vào anh, bọn họ sẽ không ra tay với em, anh sẽ bảo vệ em."

"Bắc tiên sinh." Mạc Chi Dương súc bả vai, "Bắc tiên sinh, em muốn trở về."

Một tên biến thái lại bình phẩm một tên biến thái khác, thật sự trong lòng không kiểm điểm lại bản thân sao?

"Anh đi rồi, nếu bị Kỳ Minh Tri gặp được làm sao bây giờ? Hắn nói không chừng sẽ lấy đôi mắt của em." Nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của cậu, Bắc Túc Cảnh cười khẽ, "Đi theo anh được không? Anh sẽ bảo vệ em."

Mạc Chi Dương đỏ mặt, đột nhiên đem người đẩy ra, đứng lên, "Bản thân em có thể bảo vệ được bản thân." Bá tổng bạch liên, tuyệt không nhận thua!

"Làm cách nào để em tự bảo vệ?" Bắc Túc Cảnh đi theo đứng lên, trên cao nhìn xuống nhìn cậu, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, "Em thích anh sao?"

Đột nhiên có vấn đề, hỏi cho Mạc Chi Dương ngơ ngẩn, "Anh, anh đang nói mê sảng cái gì, sao có thể thích anh." Nhưng lỗ tai lại có điểm phiếm hồng.

Cậu không phải vô tình, Bắc Túc Cảnh biết.

"Em thật sự không thích anh?" Bắc Túc Cảnh bẻ cằm cậu, ép bức cậu nhìn thẳng đối diện với hắn.

Mạc Chi Dương bị hắn nhìn chằm chằm đến phát run, nhưng vẫn muốn ngăn chặn sự rung động trong lòng, "Không phải, Bắc tiên sinh không cần như vậy, cầu xin anh không nên trêu đùa em."

Dục cự còn nghênh đem người đẩy ra.

"Anh không hề trêu đùa em, anh là..."

Bắc Túc Cảnh còn chưa nói xong, đã bị Mạc Chi Dương đánh gãy, "Đủ rồi, Bắc tiên sinh, anh nghĩ như thế nào chẳng lẽ em không biết, nhưng mà, chúng ta không cần gặp lại, một đêm kia chúng ta đã huề nhau, không nên quấy rầy tôi với Đồng Đồng."

"Nữ nhân kia có thể cho em cái gì?" Lại là cô gái Đồng Đồng kia, đôi tay Bắc Túc Cảnh nắm chặt thành quyền, cố nén xúc động giết người trong lòng, "Em thích nàng?"

"Tôi thích ai, không quan hệ với Bắc tiên sinh." Ném xuống những lời này, Mạc Chi Dương tránh thoát trói buộc hắn, "Bắc tiên sinh, xin anh không nên làm như vậy."

"Mạc Chi Dương, em có tư cách nói với anh những lời như vậy sao?" Bắc Túc Cảnh bị chọc tức giận, muốn giơ tay bóp chặt cổ cậu, nhưng nhẫn nại, không thể thương tổn cậu, "Em đừng quên đã làm gì với anh."

Mạc Chi Dương giống như bị bóp chặt yết hầu, môi run rẩy, "Vậy bây giờ tôi đến cục cảnh sát tự thú!" Nói xong, xoay người chạy ra ngoài.

"Em muốn đi đâu!" Nếu thật sự đi, Bắc Túc Cảnh có chút khẩn trương, chạy ra đi theo cậu, nhưng khả nhân đã xuống cầu thang.

"A ~" Bắc Túc Cảnh đột nhiên cười khẽ, "Hải Đồng đúng không?"

Niệm tên này vài lần, mang theo sát ý.

"Đờ mờ!"

Mạc Chi Dương lao xuống lầu, từ cửa khách sạn chạy ra ngoài, quẹo vào một cái hẻm nhỏ, một phách đập bàn, "Lão bản, cho tôi một chén mì chua cay, thêm 1 phần trứng chiên còn có xúc xích nướng, thêm dầu thêm cay!"

"Không phải, cậu chạy ra ngoài này một mình, chỉ để ăn một chén mì chua cay?" Hệ thống xem không hiểu thao tác này.

"Chứ sao nữa?" Mạc Chi Dương lấy ra đôi đũa dùng một lần, "Từ buổi chiều đến giờ, tao đã ăn cơm đâu, vừa mới nãy hắn cứ sờ bụng tao mãi, sờ đến mức bây giờ đói lả luôn rồi."

Một vạn tệ nếu mà biết, vuốt cậu như vậy mà cậu chỉ nghĩ đến đồ ăn, chỉ sợ chết tâm luôn rồi.

Bắc Túc Cảnh khẩn trương, cũng lo lắng cậu sẽ đi tự thú, kia nói như vậy, không phải cái gì cậu cũng biết? Không được, ngày mai đi tìm cậu.

Ăn xong tô mì chua cay, Mạc Chi Dương sờ sờ miệng gọi xe về nhà, nữ chủ cái quái gì không quan tâm nữa, trở về ngủ mới là quan trọng.

Nhưng rất kỳ quái, sự tình du thuyền ngày hôm qua, lại không được đưa tin, giống như căn bản không phát sinh việc gì, này không thể không khiến Mạc Chi Dương cảnh giác: Thân phận nam hai không đơn giản.

Hơn nữa nữ chủ lại không tổn hại dù chỉ là một sợi tóc, hỏi một chút, nàng căn bản không biết phát sinh loại chuyện này, còn trách cứ Mạc Chi Dương, sao trở về không gọi cậu.

Mạc Chi Dương chỉ tùy tiện tìm lý do qua loa lấy lệ, nói là gặp được một người bạn tốt, bèn cùng hắn uống vài chén, kết quả buổi sáng trời chưa sáng, du thuyền đã cập bờ, rồi theo người đi xuống.

Nghe được lời này, Hải Đồng cũng không nói thêm cái gì, chỉ trách cứ vài câu còn chưa tính.

Mấy ngày nay, Bắc Túc Cảnh cư nhiên không quấy rầy cậu, Mạc Chi Dương cảm thấy, có phải hắn không quan tâm cậu nữa không, nếu không hay mình làm làm hắn?

"Hôm nay, có phải Bắc tiên sinh đến đây chụp phim tuyên truyền hay không?" Mạc Chi Dương nhìn về phía Tống bí thư bưng tách cà phê tiến vào, do dự có nên đi qua người cậu.

"Là, đã đến, ở dưới lầu." Tống bí thư đặt cà phê xuống trên bàn, lại nghĩ tới cái gì. "Đúng rồi, Hải tiểu thư thay thế ngài đi tiếp đãi."

"Cái gì?" Cô gái này thật thú vị, nữ chủ ngươi làm gì nam nhân của tôi! Mạc Chi Dương đột nhiên đứng lên, "Tôi đi xem."

Này có ý tứ gì?

Cậu đột nhiên kích động, làm Tống Thư bắt đầu hoài nghi: Mạc tổng có phải thật sự thích Hải Đồng hay không? Nếu không tại sao lại khẩn trương như vậy.

"Mạc tổng, ngài đây là?" Tống Thư tay phải đặt ở sau người, nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn dùng dáng vẻ trấn tĩnh hỏi cậu.

Đờ mờ, đã quên hắn còn có cái bệnh kiều, Mạc Chi Dương làm bộ làm tịch thở dài, "Hải tiểu thư có xích mích với Bắc tiên sinh, nếu cho nàng đi tiếp, tôi sợ hai người đều không vui vẻ."

Nghe cậu nói thế, Tống Thư tay siết chặt cũng buông ra, "Thì ra là thế."

Một bí thư khác mở cửa ra bước vào, "Mạc tổng, ngài có chuyển phát nhanh."

Gọi trợ lý lấy lại đây, nhìn thấy người ký tên, Mạc Chi Dương ngẩn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia