ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

7. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

_Lena2109

Kỳ Minh Tri áo sơ mi màu trắng bị máu tươi tẩm ướt, hơi thở thoi thóp ngã trên giường Mạc Chi Dương, chờ cậu đến cứu người.

"Mày nói xem, nam hai rốt cuộc có cái bệnh nặng gì không?" Mạc Chi Dương ngồi xổm một góc bên phòng phụ cận, lấy ra một gói gà rán, "Hắn nhất định phải khiến cho tình tiết rối loạn mới chịu sao?"

Hắn có phải chỉ biết một cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân này không? Muốn phê bình! Học tập nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, mới có thể sáng tạo, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ!

"Tôi cũng cảm thấy, phải nhắc nhở Chủ Thần phản ứng một chút." Hệ thống chỉ cảm thấy, cái tên nam hai thật sự ngốc, rốt cuộc biến thái ở nơi nào, cũng nhìn không ra.

Ăn xong ba cái đùi gà rán, Mạc Chi Dương vỗ vỗ tay đứng lên, "Không biết sẽ nháo ra chuyện xấu gì."

Ở trên giường, do mất máu quá nhiều Kỳ Minh Tri bắt đầu lo lắng: Tên nhóc kia sẽ không thật sự không trở lại chứ? nếu nhóc không trở lại, không phải mình sẽ chết sao?

Mẹ nó, muốn chết cũng không thể chết như vậy được.

"Đờ mờ!"

Mới vừa giãy giụa bò dậy, kết quả hoảng hốt nhìn thấy cửa bị mở ra.

Tiến vào là một cổ nước hoa vị rất dễ nghe, hình như còn có vị gà rán?

Không rảnh phân biệt, Kỳ Minh Tri đã hôn mê, hôn mê sâu, hình như nhận thấy được có người nói chuyện, có người nức nở, còn có một đôi tay rất non mịn, chạm qua gương mặt.

Nhớ không rõ, nhưng rất thoải mái.

"Tên này bị điên cmnr!" Mạc Chi Dương không nghĩ đến, hắn lại dám đặt cược tính mạng của mình như vậy, hôm nay bạch liên hoa xem thế là đủ rồi.

Ngồi ở mép giường, nhìn người từ từ tỉnh lại.

Không thể không nói, Kỳ Minh Tri tố chất thân thể quả thực không tồi, vết thương cứ như vậy mất máu rất nhiều, vậy mà có thể tỉnh lại nhanh như vậy?

"Ưm?"

Mơ hồ mở mắt ra, Kỳ Minh Tri nhìn thấy một cái đầu lông xù xù đang nằm bò bên mép giường, thoạt nhìn đầu tóc rất mềm nhẹ, xúc cảm không tồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, duỗi tay sờ sờ.

"Anh tỉnh rồi?" đầu Mạc Chi Dương bị người sờ tỉnh, mở mắt phát hiện người đã tỉnh, vội vàng chống giường đứng lên, "Anh không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?"

Nhìn thấy biểu tình cậu hoảng loạn, mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hắn tinh tế vuốt ve, Kỳ Minh Tri đột nhiên có ý tưởng lớn mật.

"Ha? Em trai này là ai đây?" Đôi mắt sáng ngời, tràn đầy nghi hoặc, Kỳ Minh Tri nhăn mày lại, như một đứa trẻ không rành thế sự.

Không phải chứ, hắn muốn chơi trò chơi mất trí với cậu?

Tên biến thái này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy, Mạc Chi Dương nhất thời không đoán ra.

"Tôi là ai? Đây là đâu." Kỳ Minh Tri muốn ngồi dậy, lại đụng vào miệng vết thương, không nhịn được hét lên, "Đau quá!"

"Anh cẩn thận, anh đang bị thương." Mạc Chi Dương biết hắn giả vờ, nhưng không thể nói ra, chỉ có thể diễn theo hắn.

Mẹ nó, mạch não của biến thái, không biết còn tưởng rằng hắn ăn phải sen đá.

"Sao tôi lại bị thương, tôi đau quá, sao tôi không nhớ nổi cái gì." Kỳ Minh Tri nằm ở trên giường nức nở kêu lên đau đớn, đáng thương hề hề đôi mắt nhìn hắn, "Em trai có phải cũng không biết tôi? Tôi là ai?"

"Tôi là cha anh!"

Buột miệng thốt ra, Mạc Chi Dương lanh mồm lanh miệng, lập tức làm bộ vô thố, không biết nên làm thế nào cho phải, "Em nói có quỷ, không phải cha anh."

"Hở?" Nghe không hiểu cậu quái ngôn quái ngữ, Kỳ Minh Tri tiếp tục nằm ở trên giường khó chịu, "Đau quá."

"Anh không sao chứ? Nơi này không có thuốc giảm đau, anh có muốn ăn điểm tâm không?" Mạc Chi Dương làm bộ rất quan tâm thương thế hắn, "Em cũng không biết sao lại thế này."

Nhân cơ hội, Kỳ Minh Tri nắm lấy cổ tay của cậu, "Em, anh khẳng định quen em, em có phải là người yêu của anh?"

Kỹ thuật diễn vụng về, kỳ thật Kỳ Minh Tri không để bụng có thể lừa cậu hay không, chỉ là thái độ đậu đậu tiểu miêu tiểu cẩu như vậy.

Tôi đã nói, tôi là cha anh, yêu yêu cái der!

Mạc Chi Dương cố sức giãy dụa rút tay ra, "không phải, anh không cần hiểu lầm!"

"Không phải sao?"

Kỳ Minh Tri ngôi sao trong mắt biến mất, "Anh nhớ không nổi, nhớ không được, đầu đau quá, giống như sắp nứt ra rồi!"

Thấy hắn ôm đầu, Mạc Chi Dương trong lòng hét lên: Dùng sức đánh, nhưng nếu muốn ngăn cản cậu cũng có thể cản lại, "Anh đừng như vậy, rồi sẽ nhớ lại thôi."

"Hức~" Kỳ Minh Tri gắt gao nắm lấy tay cậu, tựa hồ nếu làm như vậy, có thể nhận được an ủi, cảm xúc dần lắng xuống, trở lại nằm trên giường.

Xem ra, lại phải nuôi thêm một đứa con riêng.

Bắc Túc Cảnh mấy ngày nay không ngừng đẩy nhanh tốc độ công tác, kết thúc từ nước ngoài trở về, vốn dĩ muốn sau khi về nước tìm Mạc Chi Dương ôn chuyện, kết quả lại được báo lại rằng , người đã đi tham gia buổi triển lãm.

Biết được buổi triển lãm được tổ chức trên du thuyền, nhanh chóng bắt đầu tra thông tin, biết được du thuyền đó như thế nào, sợ đến mức mặt trắng bệch, trên du thuyền có bạn cũ của hắn.

Chỉ cần nơi nào có hắn, nơi đó chính là địa ngục, Bắc Túc Cảnh không thể trơ mắt nhìn tiểu cao dương rơi vào miệng hổ, lập tức điều trực thăng, mặc kệ như thế nào, hôm nay nhất định phải tìm được hắn!

Dương Dương có khả năng phải bị tên hỗn đản kia đùa chết!

Nhưng trên thực tế, ai đùa chết ai, còn phải xem xét lại.

"A~ đau quá ~" Kỳ Minh Tri ngồi ở trên giường, cắn răng chịu đau, mồ hôi đã ướt đẫm trán, hô hấp dồn dập, như đang trải qua nổi đau rất lớn.

Này mà nguyên nhân của nổi đau, chính là Mạc Chi Dương, "Em, nếu không em vẫn nên mời bác sĩ đến đây." Vừa nói, vừa mạnh tay rửa sạch miệng vết thương.

Thấy hắn hít từng đợt khí lạnh, Mạc Chi Dương vô thố thu tay lại, "Em thật sự chưa từng xử lý vết thương thư thế này."

"Không có việc gì, không có việc gì." Đau đớn hoãn hoãn hơi chút, Kỳ Minh Tri lắc đầu, buông đôi tay đang siết chặt, "Anh không sao, nơi này anh chỉ tín nhiệm mỗi em, chỉ em mới có thể giúp ta!"

"Vậy được." Mạc Chi Dương hít sâu một hơi, lại lần nữa muốn xử lý miệng vết thương cho hắn, vươn đôi tay tràn đầy tội lỗi, "Em sẽ cố gắng cẩn thận, cố gắng nhẹ nhàng một chút!"

"A ~"

Sao lại đau như vậy, nếu không phải vẻ mắt của bé ngốc này lộ ra vẻ hoảng sợ, Kỳ Minh Tri sẽ nghĩ là cậu cố ý, cố ý làm như vậy.

Gần như việc thay thuốc giống như việc chịu hình, cuối cùng sau khi kết thúc Kỳ Minh Tri mồ hôi đầy đầu.

"xin lỗi, em trước kia chưa từng làm loại chuyện này, khả năng làm không tốt, đều do em sai." Mạc Chi Dương co quắp đứng ở mép giường, nhìn hắn mồ hôi đầy đầu.

Lấy khăn tay ra, lau mồ hôi cho hắn, "Thực xin lỗi."

"Không sao." Khăn tay truyền đến mùi hương đặc thù, đem Kỳ Minh Tri như từ đau đớn thoát ra khỏi, "Em...đêm nay, có phải muốn tham gia một buổi triển lãm?"

"Đúng vậy, một đêm cuối cùng, tuy rằng hợp tác cũng đã bàn bạc gần xong xuôi, nhưng em vẫn muốn đi tham gia một chút." Mạc Chi Dương thu dọn hiện trường, cười ôn nhu, "Làm sao vậy?"

"Anh bồi em đi." Buổi tối hôm nay, Kỳ Minh Tri với tên Thanh muốn gặp nhau trên du thuyền, giải quyết một số chuyện cũ năm xưa, không thể để cậu đi theo rồi xảy ra chuyện.

Mạc Chi Dương có chút hiếu kỳ, "Hả?" Ánh mắt rơi xuống miệng vết thương của hắn, "Nhưng mà anh đang bị thương thì đi kiểu gì?"

"Không sao đâu."

Thấy hắn kiên trì, Mạc Chi Dương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là ngàn dặn dò vạn dặn dò, nhất định phải cẩn thận.

"Tiểu cao dương, em ngàn vạn lần không thể chọc phải hắn!" Bắc Túc Cảnh ngồi trên trực, tìm kiếm tung tích chiếc du thuyền kia.

Trong lòng oán trách bản thân: không nên vì công tác rời khỏi cậu, nếu không ngăn cản tiểu cao dương sẽ không lên chiếc du thuyền này.

Hải Đồng còn đang say tàu, không thể đi đến tham gia tiệc rượu.

Vừa lúc, Mạc Chi Dương đi cùng với Kỳ Minh Tri.

"Anh đau hay không đau? Nếu không chúng ta trở về nha?" ánh mắt Mạc Chi Dương nhìn chằm chằm miệng vết thương hắn, đôi mắt lộc nhi dường như tràn đầy lo lắng.

Bị cảm giác quan tâm làm choáng váng, Kỳ Minh Tri suy yếu lắc đầu, "Không sao, tuy rằng không nhớ rõ lúc trước những có những sự tình gì, nhưng vẫn cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện phát sinh, cho nên muốn đi theo em."

Nghe được lời này, sắc mặt Mạc Chi Dương lộ ra vẻ cảm động, "Cảm ơn anh."

Quả nhiên rất dễ lừa, Kỳ Minh Tri đã gấp không chờ nổi muốn kéo mặt nạ bản thân xuống, khi dễ cậu khóc không ngừng, làm cậu, cho cậu nhìn thấy một mặt ác ma của hắn, chắc chắn sẽ chơi rất vui.

Chờ cho sự tình hôm nay kết thúc, cho du thuyền trực tiếp chìm, sau đó mang theo cậu rời đi, đem người nhốt lại, chỉ nhốt ở nơi hắn biết.

"Không cần khách khí." Kỳ Minh Tri hồi vẻ báo cười.

Hai người cùng nhau tiến vào hội trường, nơi này đã có không ít khách khứa, trung tâm đại sảnh, bày mười mấy quầy triển lãm, trên các quầy đều trưng bày những lọ nước hoa có giá trị liên thành.

Trong đó, sản phẩm của Mạc Chi Dương trong này đã có đình sản Thất Tâm Phong, còn có sản phẩm Trong Sương Mù mới ra mắt.

Những vị khách khứa, đều cảm thấy hứng thú với nước hoa trước quầy trưng bày, xuống tay cắm bông hồng trung tím, sau đó nhớ kỹ tên nước hoa, tiếp tục đi dạo.

"Anh nghe nói em có công ty nước hoa, một nhánh nước hoa ở đây, là do em điều?" Kỳ Minh Tri bồi cậu đứng ở góc phòng, tiến đến bên tai cậu thở ra hơi nóng.

Bả vai Mạc Chi Dương theo bản năng co rụt lại, cười trả lời, "Kia có Trong Sương Mù là của em, còn có Thất Tâm Phong, đều là tác phẩm đắc ý nhất của em."

Tôi thích nước hoa? Không, tôi chỉ thích em.

"Xin chào tiên sinh, ngài có hứng thú cùng ta nhảy một điệu không?" Một vị nữ khách mặc lễ phục cắt xẻ táo bạo đi đến, to gan nhìn Mạc Chi Dương đưa ra mời.

Bên người có một tên biến thái, nếu Mạc Chi Dương đồng ý, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người chết, lễ phép lắc đầu cự tuyệt, "Ngại quá, tôi không có hứng thú."

Không nghĩ đến, cậu cũng có một ngày bị người khác tiếp cận, khắp chốn đào hoa.

Nữ nhân không thèm dây dưa, khéo léo rời đi.

Cũng làm cho Kỳ Minh Tri, đối với nàng buông sát tâm.

Lúc này, một nữ nhân mặc lễ phục đuôi cá màu đỏ rực xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, xinh đẹp quả nhiên vẫn xinh đẹp, lại cho người ta cảm giác kiêu căng ương ngạnh.

Chỉ thấy nữ nhân kia mang theo hai báo biểu, đi qua quầy triển lãm phía trước, nhìn vào quầy triển lãm nước hoa, đôi mắt đẹp có một tia tham hoa, "Mở ngăn tủ này ra, tôi muốn nước hoa bên trong."

"Chậm đã!"

Mạc Chi Dương đi lên ngăn cản động tác hai người, không phải gây chuyện, mà nàng muốn lọ nước hoa kia, cậu chỉ còn sót lại một lọ Thất Tâm Phong, bên ngoài đã xào đến mười vạn Mỹ kim, như cũ cầu mà không được.

Muốn lão tử bỏ tiền túi mua? Cửa cũng không có, rút đao đi!

"Anh là ai?" Tiểu thư kia chán ghét đánh giá từ trên xuống dưới, hậu tri hậu giác, "Anh chính là điều hương sư Thất Tâm Phong à?"

Nhưng ngữ khí, cũng không nhiều thêm tí tôn trọng.

"Đúng, cho nên lọ nước hoa triển lãm này là hàng cá nhân, không thể bán." Cô gái này, vô thanh vô tức muốn lấy đồ vật cho bằng được, Mạc Chi Dương gọi bảo tiêu đứng ở quầy triển lãm đánh dấu.

Tiểu thư hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng giọng nói khắc nghiệt một chút cũng không tương xứng, "Tôi nói cho anh biết, toàn bộ du thuyền này, đều là của ba tôi, chỉ cần tôi không thích, anh sẽ bị ném xuống biển cho cá mập ăn, cũng chưa từng có ai dám nói gì."

Ơ này, cô gái nên im lặng đi.

"Cô!" Mạc Chi Dương làm bộ ăn mệt, bị nàng nói cho đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể cắn răng, che chắn ở quầy triển lãm trước mặt, "Tiểu thư, cô không thể lấy nó đi."

"Nhanh lên lăn đi." Ghét bỏ cậu làm vướng bận, Phan tiểu thư đưa cho bảo tiêu một ánh mắt, "Thế nào? Còn muốn bổn tiểu thư "mời" các cậu dẫn hắn đi sao?"

"Đúng vậy."

"Các cậu dừng tay!"

Những người khác vây xem, nhưng đều không có ý đi lên hỗ trợ.

Mạc Chi Dương trong lòng hừ lạnh: Người đến, đóng cửa cho nam hai lên sàn!

Ủa, nam hai đâu?

Mạc Chi Dương đột nhiên ý thức được cái gì, hình như vừa mới vẫn luôn không thấy Kỳ Minh Tri ở đâu, đờ mờ, mấu chốt là cái này, mẹ nó hắn đi nơi nào rồi.

"Các cậu không thể đụng đến nước hoa của tôi." tiểu bạch hoa Mạc Chi Dương như một đóa cứng cỏi, đối mặt hai tên bảo tiêu cường tráng, biểu tình không có nửa phần sợ sệt.

Kỳ thật, trong lòng sợ muốn chết: Cmn, nam hai đâu? Sao lại không đến, tiểu bạch liên sắp bị đánh thành hoa súng.

Mắt thấy này hai tên bảo tiêu muốn động thủ với Mạc Chi Dương, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia