ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

7.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế

_Lena2109

"Đúng vậy!" Mạc Chi Dương cũng không biết nên giải thích như thế nào, "Đúng là Dương Vụ có tới, ăn xong cháo liền đi ra ngoài, chỉ thế mà thôi."

Bỏ mẹ rồi, vì sao mà lão sắc phê nhìn cứ như muốn ăn thịt người, mình có phải lén lút ngoại tình đâu, nhất định phải bình tĩnh.

"Như vậy a, Đệt!" Đột nhiên biểu tình buông lỏng, Đường Minh Nhiên buông tay cậu ra, ngược lại đi lấy một trái cà chua, há to miệng cắn một ngụm, "Có ẩn tình trong đó."

Xác thật có ẩn tình, Mạc Chi Dương cảm thấy, anh ghen với mình cũng có ẩn tình, cà chua không có tí quan hệ với chuyện này, bèn cúi đầu tiếp tục nấu cơm.

Đường Minh Nhiên giống như không phát sinh chuyện gì, như cũ quấn lấy cậu ôm cậu làm nũng.

Đến buổi tối, Mạc Chi Dương ở bên ngoài phòng tắm đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy hắn đang ôm chăn ngồi xổm ở chân giường, "Anh, anh sao lại ở chỗ này?"

"Chờ em á!" Không lên giường chờ, chủ yếu là muốn cho Dương Dương thấy mình đáng thương, lại có thể đồng cảm, vì vậy Đường Minh Nhiên bất chấp.

Quả nhiên, Mạc Chi Dương thở dài, đi qua ôm lấy chắn trên tay hắn, "Thôi được, lên giường nghỉ ngơi đi, anh ngày mai không phải muốn ra ngoài sao?"

"Được!" Đường Minh Nhiên phe phẩy đuôi chó sói ngoan ngoãn lên giường, thoải mái dễ chịu thở dài, "Dương Dương cũng tới ngủ cùng đi."

Đau đầu

Ngủ? Xem ra hắn là muốn ngủ với cậu.

Tuy vậy nhưng không có biện pháp, Mạc Chi Dương sửa sang lại áo ngủ, cởi giày lên giường, mới vừa nằm xuống lại bị gắt gao ôm lấy: Sớm hay muộn bị ngạt chết.

"Dương Dương, ngủ ngon." Vững chắc hôn một cái, Đường Minh Nhiên liền nhắm mắt lại.

Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Ngủ đến sau nửa đêm, Đường Minh Nhiên đột nhiên mở to mắt, há mồm ngậm lấy vành tai người trong lòng ngực, dùng ngữ khí cực kỳ ôn nhu hỏi, "Dương Dương, nếu lại làm anh phát hiện, em cho phép nam nhân tiến vào, anh sẽ cho tang thi, đem nam nhân kia cắn chết, được không?"

Mạc Chi Dương:...

"Anh biết em khẳng định sẽ đồng ý, siêu thích em." Đem trầm mặc trở thành cam chịu, Đường Minh Nhiên lại hôn một cái, cao hứng nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau đưa Đường Minh Nhiên ra cửa, không sai biệt lắm, thời điểm chạng vạng, bên ngoài bắt đầu trời mưa, Mạc Chi Dương có điểm lo lắng, cầm lấy ô che mưa đi tiếp.

Còn ổn, nơi huấn luyện dị năng, ly cách nơi này không xa, đi vài bước là có thể đến, đến nơi, vừa vặn dị năng giả cũng ra tới.

Mạc Chi Dương đứng ở cửa, hạt mưa lớn tích tí tách tí tách rơi trên mặt dù màu đen, tán vỡ thành sao thuỷ.

Có lẽ mọi người đều không nghĩ tới trời sẽ mưa, hơn nữa nguồn gốc của mạt thế, là do một trận mưa đen không minh bạch, cho nên một đống người đợi ở cửa, cũng không dám lao ra.

Mà Mạc Chi Dương đứng ở cổng lớn, cầm hắc dù, trên tay cũng cầm một chiếc dù.

Ô che mưa cắt ra lưỡng đạo dòng người, bên trái đám người chen chúc ồn ào, bên phải một người lẻ loi cầm ô, hình thành liên minh đối lập.

"Sao đột nhiên trời lại mưa." Đường Minh Nhiên đi ra, Tống Ngạn còn đi theo phía sau phụ họa, "Đúng vậy, không biết tại sao đột nhiên trời mưa?"

Một đám bọn họ là thực lực mạnh nhất, Dương Vụ cũng đi theo ra tới, mọi người thấy hắn đến cũng tự nhiên mà vậy tránh ra một đường.

"Dương Dương!" Nhìn đến người đang bung dù, Đường Minh Nhiên ánh mắt sáng lên, không quan tâm liền tiến lên, đỉnh vũ chạy tới, "Dương Dương, em tới đón anh?"

"Ừ." Mạc Chi Dương cử cao ô che mưa, vừa vặn bao phủ để hắn tiến vào, lại đưa dù trên tay cho hắn, "Đi thôi."

"Anh không cần, anh muốn cùng em cùng một dù." Mới không cần, này thật tốt a, Đường Minh Nhiên cười hì hì thò lại gần, tiểu sói con muốn ăn thịt.

Anh không cần, ta đây cầm đi làm gì, Mạc Chi Dương không nói gì, cầm ô mang theo tiểu sói con ra đến cửa, trên tay là ô che mưa đưa cho Tống Ngạn, "Trời mưa, mau trở về thôi."

Thanh âm ôn nhu, tươi cười ấm áp, mặc cho ai nhìn không thể không nói một câu người tốt a!

Nhưng Tống Ngạn không có tiếp, biết người này chính là cố ý chọc giận, hừ lạnh một tiếng, "Thôi bỏ đi, vẫn là chính cậu dùng đi."

"Dương Dương, hắn không biết điều cũng đừng quản hắn." Đường Minh Nhiên nhất phiền hắn, theo bên người ríu rít nói cái không ngừng.

Mạc Chi Dương con ngươi rũ xuống, dùng thập phần ôn nhu thanh âm khuyên, "Trời mưa, tắm vòi sen rốt cuộc không tốt." Sau đó liền đem ô che mưa đưa cho hắn, xoay người cùng Đường Minh Nhiên rời đi.

Mặc cho ai nhìn, đều cảm thấy Mạc Chi Dương là hảo tâm bị trở thành lòng lang dạ thú.

Dương Vụ đưa ánh mắt dừng ở trên tay cậu cầm dù, hoảng hốt nhớ rõ, chính là cái tên Tống Ngạn này, nói bậy về Mạc Chi Dương nhiều nhất, thật sự cậu chán ghét như lời hắn nói, cũng không đến mức đưa dù cho hắn.

"Em biết không? Em tới đưa dù khiến anh rất vui." Trở về được một lúc, Đường Minh Nhiên như tiểu hài tử được cho kẹo, ôm Mạc Chi Dương dính dính nhớp.

Đương nhiên, không ai cự tuyệt hành động săn sóc trời mưa đưa dù như vậy cả.

"Được rồi, nhanh ăn cơm đi." Mạc Chi Dương cầm chén đũa dọn xong, lại đãi hắn một bữa thịnh soạn, "Mấy ngày nay tựa hồ rất bận?"

"Là, bọn họ yêu cầu anh mang đội đi chấp hành một cái nhiệm vụ." Đường Minh Nhiên đang ăn cơm, đột nhiên chính sắc lên, "Đúng rồi, chuyến này đi khả năng sẽ rất lâu."

Nghe qua chuyện này, Mạc Chi Dương lại nhớ không nổi cụ thể, "Cái nhiệm vụ gì?"

"Là đi tìm một đám dụng cụ." Phải rời xa cậu bảy ngày, Đường Minh Nhiên cũng không bỏ được, hôm nay buổi tối, phải ăn thịt là đủ.

Hình như là nghiên cứu dụng cụ chống virus, Mạc Chi Dương gật đầu, ngồi xuống ăn cơm, "Đi đường phải cẩn thận, biết không? Anh đợi chút em chuẩn bị cho anh ít màn thầu với lương khô?"

Vốn dĩ tưởng nói không cần, nhưng cuối cùng cũng không nói, Đường Minh Nhiên gật gật đầu, "Được."

Tắm rửa xong, Đường Minh Nhiên nằm ở trên giường, bắt đầu õng ẹo tạo dáng, "Rốt cuộc thế nào, mới có thể cho Dương Dương ăn vào đây? Đây là vấn đề hết sức nghiêm trọng."

Mạc Chi Dương chưng màn thầu xong tắm rửa xong mới quay lại, thì nhìn thấy hắn nằm ở trên giường, "Anh sao không đi nghỉ ngơi đi? Ngày mai không phải còn có việc sao?"

"Ai nha, bụng đau, không thoải mái." Ôm bụng, Đường Minh Nhiên trưng ra vẻ khó chịu, đau khổ.

Sợ tới mức Mạc Chi Dương chạy nhanh chạy chậm đi qua, sờ trán, "Làm sao vậy? Bụng không thoải mái, còn có chỗ nào không thoải mái nữa không?"

Kết quả, Đường Minh Nhiên đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay cậu, đem người túm toàn bộ hướng trên giường, một cái xoay người liền đem người đè ở dưới thân, "Ngày mai anh phải đi rồi, không biết có thể tồn tại trở về hay không, Dương Dương, em đáp ứng anh lúc này được không?"

"Không được!" Mẹ nó, lại bị chơi, Mạc Chi Dương quay mặt đi, cũng không nhìn hắn.

"Nếu anh đã chết, em nhất định phải mang theo di ảnh của anh, cho anh một lần cuối cùng." Đường Minh Nhiên khóa ngồi lên trên người cậu, cúi đầu há mồm cắn nút thắt áo ngủ cậu, dùng sức một lần, đem nút thắt cắn rớt, "Đáp ứng anh, nếu anh chưa trở về, chỉ cần nhớ mong anh là được."

Nghe như lời trăn trối, Mạc Chi Dương cuối cùng mở mắt nhìn hắn, thở dài, "Anh không cần nói bậy, anh sẽ trở về."

Mẹ nó, tang thi đều là tiểu đệ của ngươi, còn ai có thể hại ngươi nữa? Nhưng vẫn nên phối hợp diễn xuất lừa người, tận lực biểu diễn.

"Dương Dương, mong em nhớ kỹ anh, anh hiện tại làm những chuyện như vậy, đều là hy vọng em nhớ kỹ anh." Đường Minh Nhiên giống chỉ sắp bị vứt bỏ, tiểu cẩu giống nhau, đáng thương hề hề.

Nhìn thấy cậu nháy mắt buông lỏng, Đường Minh Nhiên liếm môi, quả nhiên, giả đáng thương Dương Dương nhất định chịu không nổi, cuối cùng ra đòn sát thủ, cúi đầu ngậm lấy vành tai cậu, "Mẹ nhỏ~"

Một tiếng này, làm cho mặt mũi Mạc Chi Dương hồng lên, tự nhiên cũng không có sức lực phản kháng.

Trồng trọt cảnh giới cao nhất, chính là không ngừng gieo rắc hạt giống thuộc về mình.

Từ trong đất chảy ra nước, giai đoạn trước cày bởi vì lâu lắm không sử dụng, thế cho nên có điểm khó cày, yêu cầu cẩn thận tưới nước, chậm rãi xới đất.

Nông phu rất là cần cù và thật thà, múa may cái cuốc, động tác lại tàn nhẫn vừa nhanh chóng, hy vọng làm nhanh đem phiến đất này. Gieo rắc được hạt giống của mình.

Rốt cuộc cũng thực hiện được, hạt giống vừa mạnh vừa nhiều , nhưng nông phu sợ không thể nở hoa kết quả, vì thế bèn cày cấy lại một lần nữa, lúc này đây so với lần trước càng thêm nỗ lực.

Cuối cùng, thổ địa chỉ có thể bị trào nước, hôn mê qua một đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu đã không thấy hắn, đại khái ra cửa, xoa eo chụp bò dậy, kéo bức màn ra, bên ngoài trời còn đang mưa.

"Mẹ nó, sói con chính là sói con." Mạc Chi Dương sờ sau cổ, có thể cảm nhận được một đám dấu răng cùng với đau đớn, "Còn còn là hắn đi rồi, lại đến một lần, ăn không tiêu."

Đi WC rửa mặt, Mạc Chi Dương đánh răng đột nhiên nghĩ đến, "Nếu hắn nói muốn đi mang đến kia một đám dụng cụ, hắn sẽ mang về đây sao?"

Kỳ thật, Mạc Chi Dương rối rắm, cũng có đạo lý, rốt cuộc cái này sói con là đầu máu của tang thi, nếu có thể nghiên cứu xuất huyết thanh hoặc là giải dược, vậy hắn sẽ sống như thế nào, chẳng phải là không thích đáng.

"Ta cái này, cũng không biết." Hệ thống cũng không dám nói, bởi vì hiện tại tuyến cốt truyện đã khác xa lúc trước, đời trước kỳ thật, Đường Minh Nhiên diệt thế thành công.

"Ngươi biết không, đời trước Đường Minh Nhiên thành công đánh vào bên trong Hạnh Tồn Địa, cuối cùng an bài tang thi, mặt khác tiêu diệt sạch sẽ Hạnh Tồn Địa, khiến toàn bộ các dị năng giả chạy đến nơi này, sau đó... Sau đó thế giới, cũng chỉ có hắn và Tống Ngạn còn có bọn tang thi lập thành một đế quốc." Hệ thống thở dài, sói con thật tàn nhẫn.

Mạc Chi Dương sợ tới mức thiếu chút nữa đem bọt biển nuốt xuống, "Cái gì?"

"Không sai, cái tên chó con kia không phải thứ tốt đẹp gì." Hệ thống đau đầu.

"Sói con nhà ta, sao có thể mỗi ngày đều tìm cách tiêu diệt thế giới." Chủ yếu là, Mạc Chi Dương cảm thấy, tình huống không thể thay đổi, nếu nói mọi người biến thành tang thi.

Thì thế giới này, chắc chắn không còn hy vọng, Mạc Chi Dương biết cảm giác không có hy vọng, quá đáng sợ.

"Phải nuôi dưỡng sói con thật tốt, đừng cho hắn báo đời." Mạc Chi Dương che lại eo lắc đầu, lão tử thật là khổ mờ, còn kém chút nữa bị thao túng tâm lý.

Đường Minh Nhiên lúc này đang đi làm nhiệm vụ, xác thật là yêu cầu thu hoạch một đám dụng cụ nghiên cứu, một đám dụng cụ này, là dụng cụ quan trọng thu hoạch huyết thanh tang thi virus huyết thanh.

Hết thảy chuyện này, Đường Minh Nhiên đều biết, này một đường trở lại, phi thường thuận lợi tiến đến cửa phòng thí nghiệm, hiện tại yêu cầu rất cả người có mặt ở đây dọn vào trong.

Đều là dị năng giả, thể lực kinh người, cho nên dọn mớ dụng cụ này, cũng không phải khó khăn gì, chỉ cần đề phòng được tang thi tốt.

"Chỉ cần phóng hỏa, là có thể đem mấy thứ này, đều thiêu sạch." Thiêu lúc sau, lại giết cái tên tiến sĩ kia, không có bất luận kẻ nào có thể nghiên cứu chế tạo xuất huyết thanh.

Vậy thiêu đi, một phen lửa đốt thành tro!

Đường Minh Nhiên tay nắm dò xét camera, hơi hơi mỉm cười, chỉ cần một chút nữa, là có thể khiến toàn bộ nổ tung.

Chính là hiện tại!

"Mạt thế có cái gì tốt, đã chết nhiều người như vậy."

"Những người đó rất đáng thương."

Trong đầu đều là lời Mạc Chi Dương nói, thế cho nên Đường Minh Nhiên siết chặt tay ngọn lửa dần tan ra, "Haz, em ấy biết được chuyện khẳng định không cao hứng." Một người thiện lương như vậy.

Mạc Chi Dương ở nhà chờ đợi người trở về, đột nhiên chuông cửa vang lên, cảm giác rất kỳ quái, từ mắt mèo nhìn ra, nhưng không ai.

"Có ai không?" Mở cửa thì thấy, cũng không ai, chẳng qua trên mặt đất có túi giấy, bên trong có vài đồ vật linh tinh và một ít trái cây, nhìn dáng vẻ là người tới đưa vật tư.

Khom lưng bế túi giấy kia lên, đột nhiên phát hiện cửa thang máy bên kia, có một cái cà chua bị rơi ra, "Gia hỏa này, sao lại không cẩn thận như vậy."

Đại khái là thời điểm đưa đồ, không cẩn thận làm rơi, lúc này lãng phí lương thực nhưng sợ bị phát hiện.

Hai bước đi qua khom lưng nhặt cà chua lên, lúc này cửa thang máy đột nhiên chậm rãi mở ra, Mạc Chi Dương quay đầu lại nhìn thấy một đống rương lớn, tựa hồ đều là đồ vật quan trọng, từ bên trong bị người đẩy, thẳng tắp nện xuống tới.

"Đậu má!"

"Cẩn thận!"

Thời điểm túi giấy bị rơi xuống, nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên xuất hiện một bàn tay, đem Mạc Chi Dương lôi đi, mới vừa bị túm, khiến cậu không bắt được cà chua làm nó bị dập nát.

"A .." âm thanh rơi rớt tan tác, một lúc Mạc Chi Dương mới có thể thần lại, phát hiện mình đang ở tronh lòng ngực người khác, theo bản năng đẩy người ra, "Xin lỗi."

Ngẩng đầu nhìn thấy, mới phát hiện là Dương Vụ.

"Em không sao chứ?" Thoáng nhìn hắn kinh hoảng, lại khôi phục ôn nhu thần sắc, Dương Vụ ánh mắt hơi tối sầm lại.

Thật sự rất khó tin, người ôn nhu như vậy, cư nhiên trong miệng bọn họ lại biến cậu thành một kẻ không ra gì.

"Không có việc gì." Mạc Chi Dương hơi cúi đầu, tựa hồ muốn né tránh tầm mắt hắn.

Lúc này, bên trong thang máy, người kia đột nhiên nói chuyện "Ngại quá ngại quá, không chú ý."

Thanh âm này rất quen thuộc, quả nhiên, Mạc Chi Dương vừa ngẩng đầu phát hiện là Lục Viễn Tùng-tên hỗn đản này, "Không sao không sao, lần sau phải cẩn thận, đừng làm chính mình bị thương."

Ngươi khiến lão tử chờ, chờ lát nữa ta cho ngươi kêu ba ba.

"Sao không cẩn thận như thế?" Dương Vụ đi qua, nhìn thấy người bên trong, ngữ khí không tốt, nếu không phải vừa mới kịp thời đi đến, người khẳng định sẽ bị thương.

Lúc này, sao lại không có sự góp mặt của bạch liên hoa?

"Hẳn là không phải cố ý." Mạc Chi Dương chủ động thay hắn cãi lại, "Cái rương này to như vậy, không cẩn thận đụng vào, cũng bình thường."

Ngoài miệng nói là không có gì, nhưng là người thông minh vừa nghe liền cảm thấy kỳ quái: Vì cái gì cái rương lại đặt ở cửa thang máy, vì cái gì sẽ rơi xuống dưới?

Này hết thảy là trùng hợp?

"Phải vậy không?" Dương Vụ là người thông minh, đương nhiên không cảm thấy là trùng hợp, quay đầu nhìn đôi mắt ôn nhu cười đó, lại để ý một chút xấu hổ cùng không cam lòng hiện lên trong mắt Lục Viễn Tùng.

Không cam lòng? Không cam lòng không đẩy người ta chết?

Nam xứng ác độc diễn xuất quá kém, thế cho nên làm Dương Vụ nhìn ra được manh mối.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia