ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

3. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

_Lena2109

Nuốt nước miếng, tên nam nhân này đúng là rất ngon!

Hắn hôm nay ăn mặc rất giản dị, bên trong một kiện sơ mi màu trắng, rất hợp với chiếc áo gió màu nâu nhạt, áo gió kết hợp với thân hình cao 185m, tạo nên một cảm giác vô cùng hòa hợp.

Hắn vẫn đeo cặp kính mạ vàng ấy, nhưng nốt ruồi dưới đuôi mắt phải, lại như đang ngo ngoe rục rịch, giống như muốn dụ dỗ cậu.

"Anh trước đi ra ngoài đi, tôi với Bắc tiên sinh có việc muốn nói." Xem ra chạy không khỏi nắng, Mạc Chi Dương như một đứa trẻ bị phạm lỗi, gục đầu xuống.

Tốt lắm, bây giờ hắn còn dám ở chung một chỗ với ta? Vậy giờ ta nên đánh gãy chân, hay là nên rút đầu lưỡi.

Ta mà lại chỉ có giá một vạn tệ?

Bắc Túc Cảnh cực kỳ ưu tú, ưu nhã thế nhưng khi Tống bí thư đóng cửa phòng lại, không ai có thể nhìn ra vẻ ôn nhu thường ngày của hắn nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt thân trầm như bị ai giành mất đồ.

Trong văn phòng, chỉ còn lại có hai người, không khí có chút quỷ dị.

Mạc Chi Dương tỏ vẻ: Tránh ra, bổn bạch liên muốn bắt đầu diễn kịch.

"Thật sự xin lỗi!"

Đứng ở cánh cửa bên này, Bắc Túc Cảnh lạnh nhạt nhìn cậu: Rốt cuộc sao phải xin lỗi? Nhưng không ngờ ta chỉ đáng giá một vạn tệ.

Đờ mờ cuộc đời

Mạc Chi Dương đột nhiên khom lưng bắt đầu xin lỗi, "Tôi ngày đó chỉ muốn đi tìm người phát ngôn, lại không biết uống phải thứ gì, sau đó liền... Liền như vậy, là tôi có lỗi với anh trước, cưỡng bức Bắc tiên sinh, thật sự xin lỗi."

Một bên nói, tiếng nói đã nhiễm tiếng khóc nức nở.

"Cậu nói cậu cưỡng bức tôi?" Lời này nghe có vẻ mới mẻ, Bắc Túc Cảnh không đoán trước đến sự tình sẽ phát triển theo tình huống như vậy, thế cho nên không kịp định thần.

"Là tôi sai rồi, tuy rằng lúc ấy không có ý thức, nhưng chắc chắn là tôi cưỡng bức anh, hu hu hu rất xin lỗi!" Nói tới đây, Mạc Chi Dương rốt cuộc cũng không được nhịn nữa, nức nở che mặt khóc lớn, "Thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết bồi thường như thế nào cho anh, cũng chỉ có thể bỏ lại một tờ chi phiếu."

"Bỏ là bỏ lại một vạn tệ sao?" Rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm, Bắc Túc Cảnh lặng lẽ giữ cửa khóa trái lại, đi về hướng cậu.

Mạc Chi Dương đứng ở phía sau bàn làm việc, dựa lưng vào cửa kính, một bên khóc một bên giải thích, "Tôi không biết anh trong vòng quy củ, tôi cũng không có kêu vịt vào phòng, không biết một vạn tệ là nhiều hay vẫn thiếu, rất xin lỗi."

"Trong vòng quy củ?" Bắc Túc Cảnh tức giận đến phì cười, tên ngốc này, quả nhiên là xếp hắn vào chỗ mấy con vịt ngoài kia.

Khóc nức nở, Mạc Chi Dương nói ngập ngừng, "Tôi cưỡng bức anh, là tôi không tốt, đều là tôi sai, anh muốn làm gì tôi, muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ chấp nhận, xin lỗi!"

Nói xong, hít sâu một hơi.

Cậu ta lại nghĩ cậu cưỡng bức hắn?

Bắc Túc Cảnh nghe muốn bật cười, cười cậu quá ngu xuẩn, thế giới này ai có thể uy hiếp cưỡng bức được hắn? thấy hắn khóc thành như vậy, cũng không giống như đang diễn kịch.

"Đúng vậy, đều là do cậu cưỡng bức tôi, đó là lần đầu tiên của tôi." Bắc Túc Cảnh dùng kĩ thuật diễn thần sầu của mình nói dối không chớp mắt, rũ mắt cười khổ, là cô đơn, cũng là bất đắc dĩ.

Ngươi muốn diễn? Ta đây cũng chiều theo ngươi.

"Quả nhiên, đều do tôi, xin lỗi anh rất nhiều." Mạc Chi Dương khóc đến mức hít thở không thông, qua loa mà lau nước mắt trên khuôn mặt, giơ tay về phía trước dáng vẻ không sợ chết, "Anh, anh động thủ đi."

Nhìn vào cổ tay trắng ngần, Bắc Túc Cảnh cảm thấy, dùng tơ vàng xiềng xích trói buộc lại, chắc chắn rất đẹp, nhưng cái này thôi sau lại nói, "Cậu làm gì vậy?"

"Anh báo cảnh sát đi, bắt tôi lại, đều do tôi làm sai!" Tiểu bạch liên hạ giọng quyết tâm, "Tôi sẽ thừa nhận hành vi phạm tội trước cảnh sát, chuyện này là do tôi sai trước."

Hắn thấy biểu tình chết không sợ của cậu, hoang mang rốt cuộc chuyện này là sao vậy?

Mạc Chi Dương làm cho Bắc Túc Cảnh cảm thấy, hắn thật sự bị cậu cưỡng bức không thương tiếc, nhưng nghĩ lại buổi tối ngày đó, là cậu bị trúng dược mất đi ý thức, sau đó hắn nhân cơ hội ăn sạch sẽ người ta.

Cậu ta còn nghĩ là bản thân là người phạm sai lầm?

Hiện tại, lại muốn báo cảnh sát, một khi điều tra chắc chắn sẽ phát hiện ra manh mối, lúc đó khó mà biện hộ được.

"Tôi biết, cậu cũng không cố ý, chuyện này không thể tránh khỏi được, tôi hiểu rõ." Lời này quả nhiên là thiện giải nhân ý, Bắc Túc Cảnh rũ con ngươi, "Bây giờ cậu cũng đâu thay đổi được mọi chuyện đúng không?"

"Hức hức, anh đúng là một người tốt!" Kích động Mạc Chi Dương bước lên một bước, bắt lấy cánh tay hắn, "Anh yên tâm, nếu anh muốn cái đại ngôn này, tôi chắc chắn có thể cho anh, coi như là bồi thường cho Bắc tiên sinh, ha ha~ anh đúng là người tốt."

Sự tình dần dần trở nên thú vị, người này sao lại có thể ngốc đến vậy cơ chứ, nhưng mà như vậy cũng rất đáng yêu.

Hắn vừa lại gần, Bắc Túc Cảnh ngửi được một mùi hương khác, không giống như trước kia, ghé sát lại gần cổ cậu, hít sâu một hơi, "Hôm nay cậu cũng rất thơm."

"Là nước hoa mới của chúng tôi." Tựa hồ không quá thói quen với khoảng cách gần như vậy, Mạc Chi Dương lùi ra sau, "Nếu anh muốn, tôi có thể đưa cho anh một lọ, xem như bồi tội."

Cậu nói một câu là đòi bồi tội, một câu là đòi bồi thường, giống như người sai thật sự ở đây là cậu vậy, Bắc Túc Cảnh trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, người này sao lại ngốc đến như vậy.

Nếu là buổi tối ngày đó là những người khác, cậu có phải cũng nghĩ bản thân sai, mẹ nó, đột nhiên lại cảm thấy bức xúc.

"Mạc tổng." Đột nhiên hắn gọi như vậy, Bắc Túc Cảnh khóe miệng mang theo ba phần ý cười, đôi mắt đào hoa hơi nhăn lại, tiếng nói trầm thấp dụ hoặc, "Nếu ngài muốn bồi tội, thì không thể qua loa như vậy được."

Mạc Chi Dương vờ như nghĩ ra gì đó, nuốt nước bọt, đôi mắt nai con dường như vô tội, trong suốt mà nhìn hắn, do dự một lúc, mới hạ quyết tâm, "Hay tôi lại đưa cho anh một vạn?"

"À không phải 1 vạn 2 vạn không thành vấn đề!" Chẳng lẽ ta thật sự chỉ có giá trị một hai vạn thôi sao? Bắc Túc Cảnh thật muốn đánh chết cậu, hoặc là, làm cậu lại một lần nữa để cậu hiểu được cái gì gọi là vui sướng.

Bắc Túc Cảnh đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy eo cậu, cúi người ghé sát vào cậu, "Mạc tổng." Thanh âm có từ tính cực phú.

Bị giọng nói của hắn mê hoặc, Mạc Chi Dương cũng quên phải đẩy hắn ra, trơ mắt nhìn hắn luồn tay vào áo, môi sắp chạm môi, chỉ còn cách nhau một centimet.

"Bắc tiên sinh hôm nay công ty chúng tôi có món lạp xưởng, thật ngon, anh có muốn ở lại ăn trưa không." Có thể ngửi được hương thơm ngào ngạt của thịt, Mạc Chi Dương rất muốn tiếp tục phối hợp diễn xuất, nhưng thật sự là quá thơm.

A a a, thật xin lỗi, kỹ thuật diễn ở trước mặt mỹ thực, không chịu nổi một kích.

Bắc Túc Cảnh chữ nghẹn ở cổ họng, bây giờ nghẹn đến mức không thốt ra được nửa lời.

"Bắc tiên sinh?" Nhẹ nhàng gọi một câu, Mạc Chi Dương cảm thấy: Muốn mạng, hắn chắc chắn cho rằng ta bị ngốc.

Lúc này, cửa bị gõ vang.

Nhân cơ hội này, lập tức đánh vỡ sự xấu hổ, Mạc Chi Dương lui về phía sau kéo dài khoảng cách, "vào đi."

"Mạc tổng, tôi tới đưa cà phê." Tống bí thư bưng cà phê cùng với hai chiếc bánh dâu tây ngàn lớp đi vào, đặt ở trên bàn sau, rồi thức thời rời đi.

Không khí quỷ dị vừa rồi bị đánh vỡ.

Mạc Chi Dương đỏ mặt mời hắn ngồi xuống uống cà phê.

Nào biết, Bắc Túc Cảnh đột nhiên cười khẽ, tay vịn trán, "Ha ha ha ha!"

Thấy hắn đột nhiên bật cười, Mạc Chi Dương tâm lộp bộp một cái: Chẳng lẽ, ta khiến hắn choáng váng? Cũng không đến mức đó mà, kỹ thuật diễn của lão tử không thể tổ đến mức như vậy.

"Mạc tổng, cậu thật là quá thú vị." Cười đủ rồi, Bắc Túc Cảnh thu lại vẻ buồn cười đó, nhưng lúc này đây hắn lại tháo mắt kính xuống.

Cặp mắt đào hoa mê người kia, hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.

"Tuy rằng không biết tại sao anh nói tôi thú vị, nhưng anh không ăn bánh dâu tây sao?" Mạc Chi Dương đưa bánh dâu tây ngàn lớp cho hắn, "Ăn một chút đi."

Bắc Túc Cảnh không yêu đồ ngọt, tập thể hình nên hắn vẫn luôn kiêng đường.

Cái bánh dâu tây ngàn lớp này, giống như người ở trước mặt, vừa thơm lại vừa, Bắc Túc Cảnh bỏ mắt kính vào trong túi, nhận lấy bánh kem, "Cảm ơn."

"Không có gì." Mạc Chi Dương mời hắn ngồi xuống ăn bánh kem.

Dáng ngồi ưu nhã, Bắc Túc Cảnh trời sinh đã có loại khí chất quý tộc, cầm bánh dâu tây ngàn lớp, nhìn bánh kem, lại nhìn người trước mặt ăn kem, múc một muỗng nhỏ nếm thử.

Nhập khẩu ngọt mà không ngấy, còn không phải là giống như bạn dâu tây tinh phía trước sao? Ánh mắt tối nghĩa.( tối thui luôn chứ nghĩa gì tầm này)

Nhận thấy ánh mắt hắn mang theo chút dục vọng, Mạc Chi Dương làm bộ không biết, cố ý đặt cái muỗng dính đầy bơ vào môi dưới, vô tri vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ vết bơ.

Bắc Túc Cảnh hít hà một hơi, người này chắc chắn là cố ý, nhưng nhìn dáng vẻ cậu đắm chìm mỹ thực, cũng không giống như cố ý, kẻ ngốc như cậu, sao có thể biết cách câu dẫn người khác?

"Mạc tổng, nếu muốn bồi thường cho tôi, thật ra tôi có một giải pháp." Bắc Túc Cảnh buông bánh kem xuống, có bạn dâu tây tinh ở đây rồi, ăn bánh kem làm cái gì nữa.

"Cách gì." Nghe được lời này, bánh kem cũng không thèm ăn nữa, Mạc Chi Dương đôi mắt lộc nhi dường như đang nhìn hắn, trong miệng còn ngậm cái muỗng hồi nãy.

Không phải ta, mà là cái muỗng, thật đáng tiếc.

"Đây là phương thức liên hệ của tôi, ba ngày sau buổi tối 9 giờ, tôi ở khách sạn Hilton chờ Mạc tổng." Bắc Túc Cảnh đứng lên, lại đi bàn làm việc của Mạc Chi Dương đặt một tấm danh thiếp xuống, "Tôi về trước, tạm biệt."

"Hẹn gặp tại." Một vạn tệ~

Đợi đám người kia đi, Mạc Chi Dương lười nhác ngồi trên sô pha, cầm đĩa bánh hồi nãy hắn ăn mới được một nửa xử lý nốt, "Lãng phí là đáng xấu hổ."

"Ngươi tính sao bây giờ?" Hệ thống không hiểu, ký chủ rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Làm sao bây giờ? Mời nữ chủ lại đây một chuyến, cô không phải vẫn luôn muốn tiếp cận Bắc Túc Cảnh sao? Ta đây cho cô một cơ hội." ăn nốt miếng bánh cuối cùng, Mạc Chi Dương đứng dậy, "Bá tổng, ngài phải nỗ lực lên hehe ~"

Mạc Chi Dương đoán được nữ chủ nhất định sẽ tìm đến cậu, bởi vì hắn kêu hệ thống thả tin tức ra, Bắc Túc Cảnh sẽ cùng bổn công ty hợp tác, cô muốn câu dẫn Bắc Túc Cảnh, không phải cậu là cây thang tốt nhất sao.

Kỳ thật, Hải Đồng rất ghét cậu, nếu không phải tại cậu, trong yến hội cũng sẽ không phải xám xịt rời đi.

Nhưng cũng không có cách nào khác, nếu không lợi dụng khả năng của cậu trong thời gian ngắn rất khó có cơ hội tiếp cận Bắc Túc Cảnh, chẳng sợ chịu đựng sự chán ghét trong lòng, nhất định phải đi tìm cậu.

Buổi chiều, Tống bí thư đột nhiên nghe được tin tức có một cô gái muốn gặp mặt Mạc tổng, đây chính là điều không thể, chẳng lẽ, Mạc tổng bắt đầu không ngoan sao?

Khó mà làm được.

"Cô đợi chút, tôi sẽ lập tức thông báo cho Mạc tổng." Mỉm cười cắt đứt điện thoại, Tống Thư đứng lên, sửa sang lại quần áo, phân phó trợ lý một bên, "Đúng rồi, đợi lát nữa mặc kệ nghe được cái gì cũng không cần mở cửa."

"Vâng ạ." Tiểu trợ lý tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu.

Tống Thư rón ra rón rén mở cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Mạc tổng đang nằm ở sô pha nghỉ ngơi, mỗi ngày đến giờ này, cậu đều sẽ ngủ trưa.

"Mạc tổng, ngươi không ngoan rồi, sao lại đột nhiên lại có gian díu với cô nương khác bên ngoài thế?" Giày da đi qua thảm, không có phát ra nửa điểm âm thanh, Tống Thư ngồi xổm trước sô pha.

Vươn ngón tay ra, không chạm mà miêu tả mặt mày cậu, "Mạc tổng, ta biết ta không xứng với ngươi, nhưng mà ngươi muốn cùng những người khác ở bên nhau, ta sẽ giết ngươi."

Trong mắt Tống Thư xiết lại khó có thể miêu tả được sự điên cuồng và thô bạo, run rẩy xuống tay chậm rãi hướng đến cổ cậu, vừa yếu ớt tinh tế, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, đã có thể bẻ gãy.

"Giết ngươi, rồi biến ngươi thành một lọ nước hoa tinh khiết, như vậy mỗi ngày ta đều có thể ngửi được mùi hương của ngươi."

"Khụ khụ ~" Mạc Chi Dương trong lúc ngủ mơ, đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó từ từ mở to mắt, "Tống bí thư, anh sao lại ở chỗ này?"

"Vừa mới gõ cửa thấy ngài không đáp lại, tôi bèn tiến vào kiểm tra, nhìn thấy ngài đang nghỉ ngơi." Tống bí thư nói, hỗ trợ nâng người dậy, "Sao lại ho khan rồi?"

Mạc Chi Dương bị hỏi như vậy, ngáp một cái, "Hai ngày nay yết hầu không thoải mái."

Vừa nghe cậu nói không thoải mái, Tống Thư so với cậu còn khẩn trương, "là bị cảm sao? Có cần tôi đi hẹn trước bác sĩ, làm kiểm tra toàn thân."

"Không có sao đâu, yên tâm đi." Chỉ là đêm qua ăn gà rán nhiều quá, Mạc Chi Dương đứng lên, đang muốn khom lưng sửa sang lại xiêm y.

Kết quả, Tống Thư lại nhanh hơn cậu một bước, quỳ một gối ở bên chân cậu, nghiêm túc sửa sang lại áo khoác tây trang cho cậu, "Mạc tổng, có cái một cô gái họ Hải, nói đã hẹn trước với ngài, nói là ngài đưa cho cô ấy danh thiếp."

Trước kia đều là hắn giúp người khác sửa sang quần áo, lúc này người khác lại quỳ xuống, Mạc Chi Dương cảm thấy mới mẻ, cảm giác này cứ sai sai.

"A? Là cô ấy sao." Mạc Chi Dương xoay người đi đến bàn làm việc, "Cô là người tôi gặp được ở trong yến hội, cô có cái mũi rất nhạy cảm, tôi muốn cùng cô nói chuyện, có lẽ có thể cho cô làm điều hương sư."

Nghe thế, Tống Thư nắm chặt nắm tay nháy mắt buông ra, trên mặt giả cười cũng bị cảm giác chân tình tươi cười thay đổi, "Đúng vậy, toàn bộ công ty chỉ có mình Mạc tổng, cũng rất mệt nhọc."

"Anh xếp lịch cho cô ấy ngày mai gặp mặt, đi vội đi." Mạc Chi Dương ngồi vào bàn làm việc, không quản Tống Thư nữa, bắt đầu vùi đầu công tác.

"Vâng thưa Mạc tổng." Tống Thư nghe lời lui ra, bước chân cũng khoan khoái không ít.

Chờ cửa xoạch một tiếng bị đóng lại.

Mạc Chi Dương từ màn hình ngẩng đầu lên, "Đờ mờ, tên điên này là một tên bệnh kiều!"

Khi hắn vào phòng, Mạc Chi Dương cũng đã tỉnh, lúc trước cậu vẫn luôn cảm thấy Tống Thư rất kỳ quái, vì vậy liền giả vờ ngủ muốn xem thử hắn ta muốn gì.

Tên điên này, vậy mà muốn biến lão tử thành nước hoa, đây là điên phê* sao?

*Ae giải thích hộ tui từ này với

Xem ra, cậu phải đề phòng người này, điên phê khả năng tùy thời thọc sẽ người một đao.

Rất muốn tránh tên này mà ôm một vạn tệ vào trong lòng.

Hải Đồng nhận được lời hẹn của Mạc Chi Dương bên kia, đến điểm hẹn chờ cậu đến 3 giờ rưỡi, có chút ghét bỏ, một tên nam ba, còn có tư cách bắt mình chờ hắn?

Chờ cô bắt được trái tim của Bắc Túc Cảnh, nhất định phải khiến cậu trả giá đại giới!

"Hải tiểu thư." Mạc Chi Dương đúng giờ đi vào phòng tiếp khách, nhìn thấy Hải Đồng một thân xinh đẹp cô mặc một bộ váy liền áo màu tím nhạt, tóc cũng được uốn nếp chỉnh chu, tạo cảm giác trí thức.

"Mạc tổng." Hải Đồng cười gật đầu, cực kỳ xinh đẹp, không biết vì sao, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn cậu, cô đã cảm thấy dáng vẻ này rất quen thuộc, hơn nữa giọng nói này lại càng giống.

Có người chẳng sợ tóc vuốt ngược, nhìn cậu rất giống kẻ hôm trước.

"Mạc tổng, em hẹn đột ngột như vậy không làm phiền đến ngài chứ?"

Mạc Chi Dương đi đến bên cô đối diện sô pha, mời cô cùng nhau ngồi xuống, "không sao."

Tống Thư bưng nước trà lên, không dấu vết đánh giá một chút vị Hải tiểu thư này, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng không thể so được với Mạc tổng nhà chúng ta.

"Hải tiểu thư, mời." Mạc Chi Dương bưng tách cà phê lên.

Nhưng Hải Đồng không duỗi tay, ngược lại hỏi cậu, "Mạc tổng, em rất tò mò, mùi hương trên người vị tiểu thư kia, chắc chắn là hàng fake, vì sao ngài lại muốn giúp đỡ cô ấy?"

Thế mà lại làm ta mất mặt ở chốn đông người.

"Vị tiểu thư kia, xác thật là khách hàng quen của chúng tôi." Thương nhân đều lấy ích lợi làm trọng, khiến vị khách quen mất mặt trước đám đông, này không phải là tự tay đập đá vào công ty hay sao?

Mạc Chi Dương phân rõ, cậu lại không phải là tên nam ba ngốc nghếch đó.

"Vây sao ạ." Đối với tên nam ba này cô lại càng chán ghét hơn, Hải Đồng còn mang theo ý cười nhạt, trong lòng lại khinh thường: Ngươi chỉ là một tên nam ba, tuy nhiên sau này còn phải lợi dụng ngươi nữa.

Nguyên bản Hải Đồng ở ký túc xá ngủ, sau khi một giấc ngủ dậy, lại phát hiện bản thân xuyên vào bên trong bộ truyện ngôn tình np thịt văn ngày hôm qua vừa đọc, mà cô vẫn là nữ chủ.

Bởi vì rất thích các hành văn này, lặp lại xem qua vài lần, mỗi tình tiết đều phá lệ nhớ rõ ràng, trong truyện, nữ chủ Hải Đồng có vài người bạn trai.

Tên nam ba này cũng chỉ một trong số đó, nhưng mà sau lại khiến nam một nam hai ghen, nên nữ chủ phải đạp hắn bay ra khỏi dàn hậu cung, bất quá tiệc tối lúc trước đáng lẽ phải dựa theo kịch bản, sao lại giống như có chút lệch lạc.

"Hải tiểu thư, cô đang suy nghĩ cái gì?" Mạc Chi Dương giọng nói cùng gương mặt rất giống, trong trẻo lại mang theo một tia mềm ngọt không dễ phát hiện.

"Không có gì, em chỉ là không rõ, Mạc tổng vì sao lại danh thiếp của ngài cho em, rốt cuộc em đã làm khách hàng quen của ngài khí xử." Hải Đồng giả cười, trang dung, tinh xảo đưa cảm xúc của cô che giấu hoàn mỹ.

"Đó là bởi vì, cô có cái mũi thật sự rất nhạy cảm, công ty tôi yêu cầu một nhân viên phải phân biệt rõ ràng các mùi hương." Mạc Chi Dương dựa lưng vào sô pha, "Tôi cảm thấy Hải tiểu thư rất có tiềm chất."

Không phải, rất có tiềm chất.

Rất tốt, cái này nằm trong cốt truyện.

Hải Đồng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong cốt truyện cũng là nam ba mời cô vào công ty, không có lỗi là ổn.

"Hải tiểu thư, cô không có hứng thú sao?" Mạc Chi Dương thấy cô chậm chạp không đồng ý, có chút khẩn trương, "Có thể là do tôi quá đường đột, cô có thể suy xét một chút lại trả lời."

Ngày hôm qua thấy trên mạng nói, điều động nội bộ cho biết Bắc Túc Cảnh là người phát ngôn, Hải Đồng mới vội vàng muốn gặp hắn, sao có thể buông tha như vậy, nhưng vẫn làm bộ do dự, "Em sợ làm không tốt."

"Không có việc gì, cô chỉ cần phân rõ hương là được." Mạc Chi Dương ôn thanh trấn an cô.

"Vậy mong ngài chiếu cố." Hạ quyết tâm, Hải Đồng gật gật đầu.

Mạc Chi Dương đứng lên, "Kia cũng thật tốt quá." Lại như là nghĩ đến cái gì, "À khi nào cô có thể nhậm chức, đúng rồi cô ngày mai có rảnh sao? Tôi và Bắc tiên sinh hẹn đàm luận việc đại ngôn, Hải tiểu thư nếu có thể đến, vậy thì tốt quá."

"Thật vậy chăng?" Không nghĩ tới đột nhiên hạnh phúc tới như thế, Hải Đồng kinh ngạc một giây sau, lại khôi phục trấn định, "Em là fan điện ảnh của Bắc tiên sinh, nếu có thể nhìn thấy hắn, đương nhiên không thể tốt hơn."

"Đương nhiên có thể." Mạc Chi Dương cũng cao hứng, cười đến vui vẻ, rồi từ từ nheo lại.

Ở cốt truyện gốc, nam ba chính là một nam chủ npc, xem ra công năng của hắn như cũ không bị biến mất, Hải Đồng yên lòng.

Đem người tiễn đi, hệ thống như cũ không nghĩ ra, "Ta không hiểu nổi, sao ngươi lại cho nữ chủ gặp mặt nam chủ, nếu là cô ta cùng một vạn tệ làm chuyện không nên làm thì biết sao bây giờ?"

"Một vạn tệ là ai?" Mạc Chi Dương trở lại văn phòng, mới vừa đi đến bên bàn làm việc, nhìn thấy một hộp nhuận hầu đường, vừa mới còn không biết, lập tức nghĩ ra là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia