ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

2.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế

_Lena2109

"Tôi chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng ồn ở ngoài cửa, bèn cầm dao đi kiểm tra, kết quả một tài xế đột nhiên lao vào nhà, hắn nhìn thấy tôi, trực tiếp lao vào người, khiến tôi bị thương, tôi liền đâm hắn một nhát."

Phục hồi tinh thần lại, "Nhưng là cái tên tài xế kia, hắn giống như..."

"Giống như cái gì?" Mạc Chi Dương chạy nhanh xoay người lấy hòm thuốc ở dưới giường, tuy rằng biết chuẩn bị có cuộc đại chiến tang thi, nhưng cậu vẫn giả vờ không biết.

Ai da má ơi, không thể nuốt trôi cục tức này, cậu rất tức giận a!

"Tang thi." Đường Minh Nhiên có chơi qua vài trò chơi sinh tồn, thực tế có một vài thứ rất giống trong game.

Nghe được lời này, hòm thuốc trên tay Mạc Chi Dương rơi xuống, đổ hết dụng cụ xuống sàn, giả bộ khiếp sợ như biết được một chuyện kinh thiên động địa từ trước đến nay, "Cái gì? Tang thi!"

"Đúng vậy." sau khi xác định, Đường Minh Nhiên cúi đầu nhìn miệng vết thương trên tay, "Nếu tôi bị bắt, có thể cũng sẽ biến thành tang thi như bọn họ?"

Mạc Chi Dương cũng theo hắn ánh mắt, nhìn về phía miệng vết thương, "Sẽ không, sẽ không." Nhanh tay băng bó vết thương cho hắn.

"Nếu tôi biến thành tang thi làm sao bây giờ?" Đột nhiên hắn nắm lấy tay cậu, Đường Minh Nhiên vẻ mặt nghiêm túc.

Vậy thì cùng nhau biến thành tang thi, đi gặp Tang Thi Hoàng, chứ biết làm sao bây giờ.

Nhưng lời này, Mạc Chi Dương không thể nói ra, chỉ có thể run rẩy băng bó lại cho hắn, một bên dùng lý lẽ thuyết phục an ủi hắn, "Sẽ không, anh yên tâm."

Nhưng lúc này miệng vết thương cũng xảy ra phản ứng, ngược lại với lời an ủi, Đường Minh Nhiên thấy miệng vết thương đã biến hắc, máu dần dần chuyển thành màu đen.

"Sẽ không có việc gì, anh yên tâm." Mạc Chi Dương vẫn luôn an ủi hắn, chạy nhanh thắt băng gạc, muốn ôm lấy vết thương.

Đường Minh Nhiên ngồi ở mép giường, nhìn cái người đang khom lưng, vì mình mà băng bó vết thương, một tay đem người kéo vào trong lòng ngực, trực tiếp mò vào áo.

Các lần trước trước đều là lén lút, lúc này đây lại trắng trợn táo bạo như vậy, Mạc Chi Dương bắt đầu kịch liệt giãy giụa, vất vả mới có thể đẩy người ra, kết quả môi cũng bị công phá, "Anh muốn làm gì!"

"Muốn trước khi chết nếm thử hương vị của cậu, tôi muốn thử xem hương vị như thế nào." Cảm giác trên người cậu có hương vị rất thanh mát, Đường Minh Nhiên rất thích.

*Hảo hương vị:)

Có lẽ, hai cha con họ đều yêu thích cảm giác này, từ góc độ nào đó, hai người rất giống nhau.

"Anh sẽ không chết, yên tâm." Mạc Chi Dương lau mết máu trên môi, như cũ vẫn đi qua hoàn tất việc băng bó cho hắn, "Nhà này người hầu đại khái có bốn người, không biết Đường lão tiên sinh như thế nào rồi."

"Hắn chết không phải càng tốt hơn sao?" Nghĩ đến đây, khóe miệng mang lên điệu cười đểu, có thể dùng cách này đánh lạc hướng cậu, che giấu đi vết thương đang dần thiêu đốt chính hắn.

Mạc Chi Dương thở dài, "Chung quy vẫn là một mạng người." Bạch liên hoa thực sự rất thiện lương.

Nhìn cậu dọn dẹp hòm thuốc, Đường Minh Nhiên cảm thấy cánh tay như bị đốt cháy, vẫn đang lan rộng ra không ngừng, giống một ngọn lửa đang nằm giữa đóng củi, sơ sẩy một chút sẽ bị đốt cháy.

"Em đi xem thử Đường lão tiên sinh." Mạc Chi Dương cẩn trọng muốn đi mở cửa, kết quả mới vừa đi đến cạnh cửa, đã bị người từ phía sau ôm lấy.

"Ưm ~ anh muốn làm gì!"

Vừa xoay đầu, liền đối mặt với hắn, lúc này hai mắt hắn đã đỏ đậm, khuôn mặt tuấn tú giờ đây lại khiến người ta hoảng sợ, phản ứng biến dị đến nhanh vậy sao?

"Anh làm gì.. ư~" Mạc Chi Dương bắt đầu làm bộ làm tịch giãy giụa.

Quá trình biến dị ập đến rất mạnh mẽ, trong vòng một khắc đã khiến Đường Minh Nhiên mất đi ý thức, đem người bế lên ném lên trên giường, hết thảy chỉ dựa vào bản năng hành sự.

"Anh buông em ra, buông em ra!"

Hành vi của hắn hiện tại giống như dã thú, xé rách hết quần áo đang vướng bận trên người, Đường Minh Nhiên không nhớ nổi việc gì nữa, hết thảy đều dựa vào bản năng hành sự.

Chuyện này đối Mạc Chi Dương mà nói, là một cuộc đại khảo nghiệm, rất muốn làm theo hắn nhưng phải nhịn xuống, phải làm bộ phản kháng, còn phải suy xét đến mạch cảm xúc dần tăng lên, đối với kĩ năng diễn xuất của cậu quả thật là một cuộc đại khảo nghiệm nha.

Một thanh giọt lệ chảy xuống, chậm rãi xẹt qua gương mặt, biểu hiện ra sự không cam lòng cùng sự khuất nhục, thật là tuyệt mỹ.

Còn tốt, tiểu bạch liên chịu đựng được, chỉnh cả một buổi tối, cảm xúc diễn biến rất thỏa đáng, vừa mới bắt đầu liều chết không chịu bị cưỡng bách, đến sau lại nửa phối hợp nửa không, cuối cùng sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc ngất xỉu, Mạc Chi Dương tự cho chính mình điểm tuyệt đối.

Ngày hôm sau, Đường Minh Nhiên sau khi tỉnh táo lại, mới phát hiện người đang nằm trong lòng, tuy rằng ngày hôm qua mất đi ý thức, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, lại rõ ràng ngay trước mắt.

Cậu khóc, cầu xin hắn buông tha cho cậu, nhưng hắn lại làm cái gì? Cưỡng bức, xé rách cậu.

Đường Minh Nhiên tuy rằng tự nhận là một kẻ xấu xa, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ cưỡng bức cậu như vậy, cúi đầu nhìn thấy, người trong lòng ngực đang chau mày, giống như đang gặp ác mộng.

"Cầu xin anh, buông tha em ~" Mạc Chi Dương nói mớ.

Ác mộng còn không phải là chính mình sao? Đường Minh Nhiên vỗ vỗ đầu, tuy vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ thể mình đã có sự thay đổi, giống như cường tráng hơn lúc trước, đây là có chuyện gì, không phải nên biến thành tang thi sao?

Còn có, vì sao lại đột nhiên bùng nổ vụ tang thi này, hết thảy, Đường Minh Nhiên đều phải làm cho thật rõ ràng, lặng lẽ đem người trong lòng ngực buông ra, đắp chăn đàng hoàng lại cho cậu.

Nghe thấy người đã rời khỏi đó, Mạc Chi Dương chậm rãi mở mắt, "Vừa mới phải hoàn thành một vỡ kịch, thật là tổn hao hết sức lực."

Vì phải làm ra một bộ dáng giống như bị cưỡng bức, mảnh mai tiểu bạch liên.

"Ký chủ ngưu bức*, động tác nhíu mày kia, quả thực rất đỉnh!" Hệ thống không thể không khen một câu, rất tuyệt.

(ngưu bức, 牛逼): một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị.

Thật sự rất mệt mỏi, Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, hiện tại có thể nghỉ ngơi được rồi.

Bước từ phòng đi ra, Đường Minh Nhiên phát hiện toàn bộ biệt thự đã bị phong bế, trên mặt đất còn có bốn cái xác tang thi, xem ra người hầu đã hoàn toàn biến thành tang thi rồi bị Đường Già giết.

"Con không chết?" Đường Già ngồi ở trên sô pha, nhìn TV nghe được động tĩnh, theo bản năng giơ súng lên.

Đường Minh Nhiên trên người chỉ mặc bộ áo ngủ ngày hôm qua, "Ông ước gì tôi chết?" Chậm rãi từ thang lầu bước xuống, "Chính ông hại chết ông bà ngoại, còn có cả mẹ tôi cũng bị ông sát hại."

Nghe được những lời này, Đường Già biểu tình rùng mình, "Về sau nếu ta còn nghe được những lời này, ta sẽ lập tức đánh gãy chân của con."

"Phải không?" Đường Minh Nhiên không sợ chút nào, "Khi đó tôi mới mười hai tuổi, tận mắt nhìn thấy ông nhấn chìm mẹ tôi xuống bể nước, chắc là không sai đi? Còn có bà ngoại ông ngoại, cũng là ông hạ dược giết chết, tôi đều biết tất cả, ông được ở rể, tâm ông cũng thật tàn nhẫn."

Đường Già ở rể Đường gia, cũng vì ở rể, nên họ tên đều phải thay lại toàn bộ, không nghĩ đến Đường gia lại dẫn sói vào nhà, cuối cùng rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.

Cũng vì nguyên nhân này, cho nên hắn trở nên càng điên cuồng, điên cuồng khống chế kẻ khác, không cho phép bất luận kẻ nào dám phản kháng hắn.

"Phải không?" Vốn dĩ giữa hai người đã không có cái gì là tình phụ tử, hắn đã nói như vậy, Đường Già thản nhiên giơ súng lên, họng súng nhắm ngay vào hắn, "Dưỡng thành phế vật."

Lúc trước, nên tiễn hắn cùng con mẹ nó mới đúng, không cần suy nghĩ, hắn nhanh chóng bóp cò.

Viên đạn bay qua, nhưng Đường Minh Nhiên lại không né tránh, nhanh chóng ăn một viên đạn, tuy nhiên khi viên đạn cắm vào da thịt, lại bị cắn nuốt, miệng vết thương lập tức khép lại.

"Ngươi đã biến thành tang thi!?" Vết thương không hề đổ máu, Đường Già thấy như vậy, giơ súng nhắm ngay đầu của hắn, "Haha, rất tốt ta sẽ có cái cớ để giết ngươi."

"Không có lý do gì, ông cũng muốn giết tôi, không phải sao?" Thấy hắn còn muốn nổ súng, Đường Minh Nhiên đột nhiên giơ tay lên, đánh mạnh vào hắn, từ lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa, trực tiếp đem Đường Già chấn lên tường.

Cơ hồ trong nháy mắt, Đường Minh Nhiên đã đến trước mặt hắn, một phen bóp chặt yết hầu, "Thế nào? Có phải ngoài ý muốn của ông đúng không?"

Sau khi bị cắn thành tang thi, dị năng và virus tang thi virus cùng tồn tại với nhau, đây cũng có thể nói là tia sáng trong bóng tối.

"Ngươi!" Yết hầu bị bóp chặt, Đường Già phản kháng nhưng không có kết quả, chỉ có thể chờ đợi không khí bị rút ra.

"Ông biết hay không? Mười lăm năm trước, tôi đã muốn làm như vậy, đem ông ăn tươi nuốt sống, xé nát cho chó ăn." Không hiểu vì sao những loại người này lại ác độc đến mức như vậy, người ta cứu vớt mình lại coi điều đó như sự sỉ nhục, nhẫn tâm sát hại người khác, xem hành động đó là một điều hãnh diện, Đường Minh Nhiên nghĩ đến mà rùng mình.

Hai người, ở một phương diện nào đó quả thật rất giống nhau, đều thiếu tình cảm đến mức vô cảm, thích chi phối người khác theo ý muốn của mình.

Nếu không phải Đường Minh Nhiên là vai chính, chắc chắn sẽ là vai phản diện.

Giải quyết xong vướng bận, Đường Minh Nhiên giọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, đóng cửa lại, hiện tại, không ai có thể ngắn cản hắn cùng Mạc Chi Dương ở bên nhau.

Mặc kệ bạo quân thống trị thiên hạ, ta muốn làm một bé tiểu bạch liên nhu ngược, cần người ta che chở a~

"asizz ~ đau đầu quá!" Mạc Chi Dương cảm giác có người đang nằm bên cạnh, cố ý làm ra vẻ yếu ớt, giật mình, "Anh lại muốn làm gì!"

Mạc Chi Dương sợ tới mức rút tay về, "Anh!" Phát hiện có điều bất ổn bắt đầu né tránh hắn, nhỏ giọng nói, "Anh tính làm gì?"

"Không làm gì cả." Mới vừa rồi, Đường Minh Nhiên muốn cắn hắn, cuối cùng lại không làm, đôi mắt này, nếu biến thành tang thi sẽ rất khó coi.

Trên người chua xót, làm Mạc Chi Dương đỏ hốc mắt, "Hức ~ anh là đồ khốn nạn."

"Tối hôm qua là do cơ thể đột nhiên dị biến, tôi cũng không biết sao lại thế này, nhưng mà tôi nghe nói hôm qua trời mưa, ai dính phải nước mưa đều đã biến thành tang thi, ba ngày sau, có lẽ ngoài đường sẽ tràn ngập tang thi." Đường Minh Nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống.

Xảy ra sự việc như thế này, thế giới đã đến ngày tận thế, một người nhu nhược như ngươi, còn có thể đi nơi nào? Còn không phải dựa vào ta sao, như vậy cũng tốt, ngươi sẽ không rời khỏi ta.

Thấy cậu kinh ngạc như vậy, Đường Minh Nhiên quyết định nói cho cậu một tin tốt, "Bất quá, Đường Già biến thành tang thi đã bị tôi giết."

"Cái gì!" Nghe thấy tin tức, Mạc Chi Dương thần sắc có chút phức tạp.

"Cậu không phải nên cao hứng sao?" Nhìn vẻ mặt của hắn, tựa hồ không cao hứng, Đường Minh Nhiên cảm nhận được chút tư vị của giấm.

Mạc Chi Dương gập người, đôi tay ôm lấy đầu gối, nói không nên lời, "Tốt xấu cũng là một mạng người a."

Đừng hỏi, hỏi chính là bạch liên hoa khẳng định rất thiện lương.

"Cáu thế giới này, mạng người là thứ không đáng giá nhất." Đường Minh Nhiên nhìn đồng hồ, chúng ta không thể lại ở chỗ này nữa, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện."

"Chúng ta?" Nghe được lời này, Mạc Chi Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, "Anh cũng giống như cha anh, đều đê tiện, em không muốn đi với anh."

Dục cự còn nghênh* một lúc lâu.

*Muốn nghênh còn cự, muốn cự còn nghênh, làm điệu bộ, làm mình làm mẩy:)))

Quả nhiên nghe được lời này, Đường Minh Nhiên khóe miệng nhếc lên, "Tôi nói cho cậu, nếu cậu cự tuyệt tôi, cậu chỉ có thể trở thành thức ăn cho mấy con tang thi."

"Đó cũng không phải việc của anh." Con ngươi rũ xuống, Mạc Chi Dương ôm chặt lấy đầu gối, như vậy cũng không có cảm giác an toàn, hiện ra cái cổ nhỏ.

"Không phải do cậu quyết định!" Tuy rằng tự biết mình đuối lý, nhưng Đường Minh Nhiên vẫn tỏ ra cường ngạnh.

Lúc trước ta câu dẫn ngươi, ngươi ghét bỏ ta, hiện tại lại mặt dày muốn ăn ta? Lão sắc phê, hạ tiện!

Mạc Chi Dương khóc đến mức khóe mắt đều phiếm hồng, liếc hắn, ngay sau đó cũng thu hồi lại, cũng không để ý đến hắn nữa.

Bị cậu liếc mắt như vậy, hắn cũng trừng mắt với cậu, Đường Minh Nhiên đứng lên, "Chúng ta trước mắt sẽ ở tạm chỗ này đã, tìm hiểu xong tình huống, lại đi ra ngoài."

Hai người ở trong biệt thự hơn mười ngày, thì nghe được tin tức, nói ở M thị, có một nhóm gọi là Hạnh Tồn Địa, bọn họ kết nạp dị năng giả.

Cho nên Đường Minh Nhiên muốn mang Mạc Chi Dương theo cùng, Mạc Chi Dương lúc này cũng đồng ý, đồng thời đến đó sẽ trốn khỏi Minh Nhiên.

Hai người mang theo vật tư, lái xe đến Hạnh Tôn Địa, không biết vì lý do gì, dọc đường đi không hề có một bóng tang thi nào, trên đường quốc lộ ghé vào một trạm xăng, tìm kiếm xem còn có vật gì sót lại ở đó.

Kết quả, lúc ở trạm xăng, thấy một đoàn người cũng đến gần đây.

Đây không phải là khi nam chính gặp nam xứng sao? Quả nhiên, không đề cập khi nào họ gặp nhau ở mạt thế, nhưng chắc chắn sẽ gặp được.

"Đường Minh Nhiên?"

Tống Ngạn nhìn thấy hắn rất bất ngờ, hai người đã nhiều năm không gặp mặt, ngay tức khắc mặt đỏ lên.

Tống Ngạn đứng trước Lục Viễn Tùng, sau khi nhìn thấy Mạc Chi Dương, mày nhăn lại, "Ngươi sao lại ở chỗ này?"

"Là cậu?" Hai người nhìn nhau, Mạc Chi Dương giả bộ kinh ngạc, lùi ra sau, vừa vặn đụng vào cửa kính.

Vẫn là Đường Minh Nhiên một phen ôm lấy eo cậu, "Cẩn thận!"

Lần này gặp mặt, không khí có chút quỷ dị, Tống Ngạn cùng Đường Minh Nhiên là bạn học, Lục Viễn Tùng cùng Mạc Chi Dương cũng là bạn học.

Đoàn người của Tống Ngạn có khoảng bảy tám người, có bảy người, có người dị năng không gian, hệ chữa lành cũng có hai người.

"Dị năng của cậu là gì?" Tống Ngạn đưa cho hắn một túi bánh mì, thuận miệng hỏi một câu.

Cầm lấy túi bánh mì nướng, Đường Minh Nhiên thành thục đưa túi bánh sang cho người bên cạnh, ngoan ngoãn như chim cút, "Hỏa hệ, còn cậu?"

"Là băng hệ." Cười cười, Tống Ngạn đem ánh mắt dừng lại ở cái người ngồi bên cạnh hắn, "Cậu ta là ai?"

Đường Minh Nhiên là cố ý muốn khiến cậu ngượng ngùng, trêu đùa, "Hắn là vị hôn thê của lão già nhà tớ, nhưng hai người chưa đính hôn, cho nên không tính."

"Nha, Mạc Chi Dương ngươi có thể cưới một người giàu có a~? Không nghĩ đến, ngươi quả thật rất thành công." Một bên vừa ăn bánh mì Lục Viễn Tùng vừa trào phúng, Đường gia là ai, mọi người đều rõ ràng.

Mạc Chi Dương cúi đầu, không có trả lời, nhưng hốc mắt đã có chút ướt át.

"Hắn là dị năng gì?" Tống Ngạn thuận miệng hỏi luôn.

Hắn trả lời, "Không có dị năng." Đường Minh Nhiên nhịn cậu vẫn luôn không động thủ, cho cậu tuyệt vọng một chút, mới khiến cậu tỉnh ngộ.

"Quả nhiên, phế vật ở trong tình huống nào cũng là phế vật." Thấy cậu không có dị năng, Lục Viễn Tùng vui sướng khi người gặp họa, "M thị không tiếp thu người thường."

Nghe thế, Đường Minh Nhiên có chút không cao hứng, giương mắt liếc người kia một phát, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng cũng vì cái liếc mắt này, khiến Lục Viễn Tùng cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người.

Mạc Chi Dương như là một nhân vật quần chúng, tránh ở góc không nói một lời, vừa lúc trời cũng đã tối, mọi người đều thống nhất nghỉ lại đây một đêm, ngày mai cùng nhau xuất phát.

Nửa đêm, Đường Minh Nhiên đột nhiên cảm nhận được gì đó, mở choàng mắt, nguyên bản hẳn là người ngủ bên cạnh hắn, không biết đi đến chỗ nào rồi.

Chạy nhanh đi tìm, rốt cuộc cũng tìm thấy cậu tại một cửa hàng tiện lợi nhỏ, nhìn thấy cậu đang co ro ở một góc.

"Hơn nửa đêm, em không ngủ sao lại đến chỗ này làm gì?" Đằng sau người ta làm cửa rào chắn cho nên ánh trăng có thể chiếu chiếu vào, Đường Minh Nhiên cũng có thể nhìn thấy cậu khóc đỏ cả hai mắt.

Mạc Chi Dương ôm chặt đầu gối, ách giọng nói nói, "Ngày mai các anh nhất định sẽ bỏ em lại chỗ này, đến Hạnh Tồn Địa."

"Em phát điên cái gì?" Đường Minh Nhiên ngồi xổm bên người cậu, "Em có ý gì?"

"Lục Viễn Tùng nói, Hạnh Tồn Địa không thu nhận người thường, em không có dị năng, vào không được, cũng sẽ tạo gánh nặng cho anh." Dứt câu cậu òa khóc, đem mặt vùi vào đầu gối.

Nghe được lời này, Đường Minh Nhiên đột nhiên nổi giận, "Em không muốn sống nữa sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia