ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

19. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

_Lena2109

"Bắc tiên sinh." Bạch Loan bị bắt lấy tay, thấy rõ ràng ai dọa thì nhảy dựng.

Vừa mới Bắc Túc Cảnh muốn đi đỗ xe, kết quả vừa đi không xa từ kính chiếu hậu thấy Dương Dương bị đánh, lật đật chạy lại gần, "Cô dám đánh!?"

Một câu hắn cũng không dám lớn tiếng với bảo bối, cô ta vậy mà dám ra tay với cậu.

"Em đánh đấy thì thế nào!" Còn cãi chày cãi cối, tuy rằng Bạch Loan bị ánh mắt hắn nhìn đến rùng mình, nhưng trong nhà cô cũng có thế lực, không phải tùy tùy tiện tiện có thể bị bắt nạt.

"Túc Cảnh." Thấy hắn tức giận, Mạc Chi Dương thật sự sợ hắn đánh chết người, vội túm chặt tay hắn, "Đừng như vậy, chỉ bị đánh nhẹ, không đau, shhhh ~"

Ngoài miệng nói không đau, lại hít hà một hơi.

"Có đau hay không?" Nghe thấy trong lòng Bắc Túc Cảnh đau chết, vội nâng mặt cậu lên xem, làn da Dương Dương vốn đã trắng, giờ lại có hẳn dấu tay đỏ ửng, trông rất đáng sợ.

Tiện nhân này, sao còn mặt mũi chào hỏi Bắc tiên sinh.

"Bắc tiên sinh, anh có biết, hắn ta chính là bạch liên trà xanh, là hải vương, nghe nói thời điểm hai người ở bên nhau, đồng thời còn cùng mấy nam nhân ở bên nhau, anh đừng bị hắn ta lừa, hắn chính là tên bạch liên hoa!"

Bạch Loan khó thở, chỉ thẳng mặt Mạc Chi Dương.

Mạc Chi Dương bị mắng sửng sốt: Hảo gia hỏa, vị mỹ nữ này, cô còn có thể nhìn xuyên thấu qua bề ngoài đến bản chất, tôi đây sẽ lấy ra kỹ thuật diễn bạch liên hoa, không thể làm vị mỹ nữ đây thất vọng.

"Thực xin lỗi, là em sai." Mạc Chi Dương nắm chặt tay áo Bắc Túc Cảnh, quay đầu nhìn Bạch Loan, hốc mắt đã nổi một tầng hơi nước, liều mạng muốn giải thích, "Nhưng mà tôi không hề kết giao với nam nhân khác, mối tình đầu của tôi chính là Bắc tiên sinh."

"Ai biết mày là cái mặt hàng gì." Bạch Loan nhìn thấy bộ dáng muốn khóc của cậu, tự giác mà không nở nhìn, đôi tay ôm ngực châm chọc cậu, "Tiện nhân có bao giờ thừa nhận bản thân tiện nhân đâu?"

"Đủ rồi." Bắc Túc Cảnh muốn giết người.

Nhưng Mạc Chi Dương nhìn thấy sát ý trong mắt hắn, chủ động nắm lấy tay hắn, "Thôi bỏ đi Túc Cảnh, không sao." Nếu ở chỗ này giết người, vậy không thể nào nói nổi.

Giết người loại chuyện này, lặng lẽ làm mới tốt.

"Không." Mẹ nó, đã mất đi lý trí, sao có thể suy nghĩ gì, Bắc Túc Cảnh muốn đem nữ nhân này thiên đao vạn quả.

"Em đau quá, chúng ta trở về được không?" Mạc Chi Dương đã muốn khóc, nắm tay hắn, "Đau ~"

Giọng nói nhỏ nhẹ này, một lần nữa giúp Bắc Túc Cảnh lấy lại lý trí, vỗ về gương mặt cậu, "Được, chúng ta trở về, không đau không đau."

"Mạc Chi Dương, tiện nhân này, mày dám giả bộ đáng thương!" Bạch Loan còn muốn mắng, nhưng mà hai người hoàn toàn không để ý đến cô, lập tức rời đi, tức giận đến dậm chân.

Trốn trong đám người Hải Đồng thầm mắng một câu, "Phế vật."

Ngày hôm qua gặp được nữ nhân này, liền nói với nàng Bắc Túc Cảnh bị Mạc Chi Dương lừa, còn tưởng rằng nàng có thể liên thủ với cô đối phó Mạc Chi Dương, kết quả nàng không có đầu óc trực tiếp tới nháo.

Hiện tại thì tốt rồi, khiến Bắc Túc Cảnh lại càng đau người kia, thật là phế vật.

Trở lại văn phòng, Tống Thư nghe được chuyện, tri kỷ chuẩn bị tốt thuốc với băng gạc, nhìn thấy vết thương trên mặt Mạc tổng, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nói cái gì, trực tiếp đi ra ngoài.

"Anh đau lòng." Bắc Túc Cảnh cẩn thận thoa thuốc cho cậu, đều đã sưng lên, Dương Dương ở chỗ hắn, cũng chưa từng chịu một câu nói nặng lời, nữ nhân kia làm sao dám.

"Nhiều người như vậy, em không muốn anh khó xử." Mạc Chi Dương cúi đầu, cố giấu đi đôi mắt ướt nhẹp.

"Không sao, có anh ở đây, em vĩnh viễn là người quan trọng nhất." Thứ gì, Bắc Túc Cảnh thở dài, "Em lại dám ở trước mặt em bênh vực cho cô gái khác, anh rất thương tâm."

Nói, dường như chơi xấu ôm lấy cậu, gương mặt bắt đầu ở vai cậu loạn cọ.

Hảo anh cái lão sắc phê, lão tử không muốn anh khó xử, anh lại không biết tốt xấu, sớm biết rằng như vậy một quyền đấm ngất anh là xong.

"Ư ưm ~" Mạc Chi Dương cắn môi dưới, nước mắt nhỏ giọt, "Em sợ anh xảy ra chuyện gì, anh biết không?"

"Anh!" Nhìn thấy cậu khóc, Bắc Túc Cảnh không thể chú ý đến gì khác nữa. "Anh biết, nhưng mà..." Như vậy nhìn em bị đánh, anh sao có thể trơ mắt đứng nhìn.

Không có nhưng mà.

Mạc Chi Dương không biết làm cách nào để hắn im lặng, bụm mặt đáng thương hề hề xít xa một tiếng, "Đau ~"

"Anh thoa thuốc cho em." Không có cách nào, ở trước mặt cậu, Bắc Túc Cảnh thất bại toàn tập.

Nếu Dương Dương không muốn thảo luận chuyện này, vậy thì quên đi.

"Thế nào, còn ở văn phòng dính lấy nhau?" Hải Đồng giả vờ đưa văn kiện, đi tới bên ngoài văn phòng, cửa còn đóng, liền biết, tiện nhân Mạc Chi Dương, khẳng định lại thông đồng Bắc Túc Cảnh.

"Em ấy bị thương." Tống Thư rũ đầu, nhìn tay mình.

"Người sắp chết, còn để ý hắn ta bị thương?" Hải Đồng hạ giọng cười nhạo hắn, "Cậu yên tâm, buổi tối hôm nay, cậu có thể có được di thể hắn ta."

Tống Thư vẫn không nói lời nào.

"Muốn cậu hỗ trợ." Nói, Hải Đồng lặng lẽ đưa cho hắn một tờ giấy, "Ký vào đây đi."

"Được." Tống Thư mặt vô biểu tình tiếp nhận tờ giấy.

Bắc Túc Cảnh còn có chuyện, cho nên buổi tối lại đến gặp người, Mạc Chi Dương ở lại công ty làm việc.

"Mạc tổng." Đến thời gian buổi trưa không sai biệt lắm, Tống Thư gõ cửa tiến vào, biểu tình vẫn không có cái gì không ổn, "Mạc tổng, công ty KK tới đại biểu, nói là muốn đàm phán sự tình công ty chúng ta."

Mạc Chi Dương bừng tỉnh, "Đúng vậy, đã quên việc này."

"Tôi đã hẹn gặp họ, giữa trưa phiền toái Mạc tổng cùng bọn họ ăn một bữa cơm, là xong chuyện." Tống Thư nói, đem tư liệu chuẩn bị trên tay đưa qua, "Đây là văn kiện cần dùng đến."

Tiếp nhận văn kiện, nhìn sơ qua, Mạc Chi Dương gật đầu, "Tốt."

"Đúng rồi, Mạc tổng hôm nay xe ngài có lịch kiểm tra lệ thường, cho nên khả năng phải đổi xe, chú ý thời gian một chút." Tống Thư ném xuống những lời này, rồi đi ra ngoài luôn.

Không thích hợp.

Mạc Chi Dương cảm thấy hắn có điểm kỳ lạ, sao đột nhiên lại nhắc đến việc đi xe mới, hơn nữa, lịch kiểm tra cũng không phải là hôm nay, mấy ngày nay đều ngồi xe Bắc Túc Cảnh.

Việc này có ẩn tình.

"Kia ký chủ cậu còn có đi hay không?" Hệ thống có hơi lo lắng, Tống Thư chính là tên bệnh kiều, không nên động chạm hắn.

Trong óc Mạc Chi Dương nghĩ ra vài kịch bản không tốt đẹp cho lắm, "Đương nhiên, chỉ là phải tính toán một chút."

Hứa Phản nhận được tin tức, đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, ở trước một khu biệt thự, nhìn thấy một nữ nhân lái xe, làm bộ ngoài ý muốn đụng phải, lừa nữ nhân xuống xe, bịt thuốc mê bắt cóc người vào trong xe.

Bắc Túc Cảnh bớt thời giờ lại đây nhìn, Hứa Phản đã đắc thủ, chẳng qua nữ nhân còn đang hôn mê, không biết phát sinh cái gì.

"Chỉ bằng cô cũng xứng?" Bắc Túc Cảnh lúc này mặt vô biểu tình, trước mặt không hề có dáng vẻ ôn nhã trước màn ảnh, ánh mắt lãnh giống lưỡi hái tử thần, có thể đem người thiên đao vạn quả.

Nhưng không muốn làm dơ tay mình.

Bắc Túc Cảnh lấy điện thoại ra, "Kỳ Minh Tri, tớ đưa cậu một lễ vật, xem như lễ vật hoan nghênh cậu về nước."

"Lễ vật không phải tặng sao? Lần trước bom, tớ thiếu chút nữa quy thiên, nằm bệnh viện một tháng đó." Thời điểm nói lời này, Kỳ Minh Tri đang cười.

"Nơi này tớ tặng cậu một làn da trắng đẹp hoàn mỹ. Cậu muốn lấy, thì tới đây lấy đi." Bắc Túc Cảnh nói xong, cắt đứt điện thoại, căn bản không cần nói cho Kỳ Minh Tri địa chỉ, chính hắn có thể tìm được.

Kỳ Minh Tri ngồi trên xe lăn, thạch cao trên đùi mới được tháo, "Cũng tốt, da người xinh đẹp, đưa cho Mạc Chi Dương làm lễ vật gặp mặt cũng tốt, không đến mức xấu xí."

Căn bản không có hứng thú quan tâm hắn ta, Bắc Túc Cảnh sai Hứa Phản xử lý sạch sẽ.

Đem người giao cho Kỳ Minh Tri, hắn nhất định sẽ động thủ, hơn nữa sau khi động thủ, có khả năng sẽ đem da người này, trở thành lễ vật đưa cho Dương Dương.

Gần nhất chứng thực danh hiệu biến thái của Kỳ Minh Tri, là khiến Dương Dương sợ hãi hắn; thứ hai, người này là Kỳ Minh Tri giết, không quan hệ với hắn.

Hắn hoàn toàn sạch sẽ, một hòn đá ném trúng hai con chim.

Có người không biết sống chết, nên giáo huấn một chút.

"Lái xe đến phòng làm việc." Bắc Túc Cảnh nhắm mắt lại, dựa vào ghế dựa, "Gọi mấy người kia tới."

"Rõ." Hứa Phản không dám phản bác.

Mạc Chi Dương với khách hàng cơm nước xong, bàn luận hợp đồng xong xuôi, đưa bọn họ đến khách sạn, Tống bí thư đến bãi đỗ xe lấy xe, Mạc Chi Dương ở cửa chờ xe.

"Alo, Mạc tổng, tôi ở xe đối diện, ngài đi qua đường gặp tôi được không, như vậy không cần quay đầu."

Nghe được đầu bên kia điện thoại nói như vậy, Mạc Chi Dương trong lòng cảnh giác, ngoài miệng đáp lời, "Được, tôi đi qua."

Nhưng thời điểm đi qua, vẫn chú ý chiếc xe trước sau, nơi này có đèn xanh đèn đỏ, Mạc Chi Dương nhìn thấy cách đó không xa một chiếc xe màu đen hơi nhỏ chậm rãi chạy đến, hành tích quỷ dị, mày nhăn lại.

Chẳng lẽ hắn muốn đâm chết cậu? Vẫn nên cẩn trọng.

Xem ra Tống Thư, cũng đã bệnh kiều hắc hóa, muốn bắt đầu động thủ.

"Alo, Tống Thư!" Mạc Chi Dương ngược lại gọi điện thoại cho hắn, "Tôi nhận được điện thoại Bắc tiên sinh, tôi phải đi đến gặp anh ta một chuyến, anh không cần lại đây, trực tiếp về công ty đi."

"Cái gì!" Ở trong xe Tống Thư siết chặt tay lái, "Nhưng mà công ty còn có chuyện, Mạc tổng ngài?"

Mạc Chi Dương nghe được thanh âm hắn có chút hoảng loạn, "Không có việc gì, hiện tại không phải thời gian nghỉ trưa sao, tôi đi tìm Bắc tiên sinh, sau đó trực tiếp đến công ty, đừng khẩn trương."

"Nhưng mà..."

Nói xong, Mạc Chi Dương không muốn nghe, trực tiếp cắt đứt điện thoại, bắt xe đi luôn.

"Đáng chết." Tống Thư không nghĩ tới cuối cùng lại như thế này, ánh mắt dừng ở chiếc xe hơi nhỏ thượng nơi xa kia.

Trực tiếp đi gặp Bắc Túc Cảnh, Tống bí thư này, phải cẩn thận.

Bắc Túc Cảnh có phòng làm việc riêng, hơn nữa, phòng làm việc hắn rất lớn, tất cả mọi thứ cần thiết, có đầy đủ hết, một tầng riêng đều là của hắn.

"Bắc tiên sinh, chúng ta đã làm tốt toàn bộ phương án, có thể điều hướng dư luận ủng hộ Mạc tiên sinh." Vừa tới, chủ quản lập tức trình kế hoạch lên.

"Ngươi trước cấp Hứa Phản xem một chút, ta bây giờ còn có sự." Bắc Túc Cảnh đẩy rớt trước mặt máy tính, quay đầu xem Hứa Phản, "Người đều đến đông đủ sao?"

"Đã ở phòng họp đợi." Hứa Phản mang theo người mãi cho đến trước cửa phòng họp, "Em đi xem cái phương án kia."

"Ừ." Bắc Túc Cảnh đẩy cửa đi vào.

Đám người đi vào, Hứa Phản mới báo cho mọi người, "Cảnh ca hôm nay tâm tình không tốt, vợ ảnh bị người đánh, mấy người nhất định phải cảnh giác."

Mạc Chi Dương nghĩ trái phải không biết làm gì, dứt khoát thật sự tới tìm lão sắc phê, trước đó cậu biết địa chỉ, chính là tòa MMC tầng 17, theo đi tìm tới.

"Mạc tổng, sao ngài lại tới đây?" Hứa Phản đang đi đổ nước, ở hành lang đụng ttrungs cậu, "Ngài đây là?"

Mặt khác viên chức vừa nghe, sôi nổi tới hứng thú, đi nhìn lén: Cậu chính là phu nhân của Cảnh ca à? Thoạt nhìn cũng chẳng ra gì sao.

"Bắc tiên sinh đâu?" Mạc Chi Dương biết Hứa Phản.

Hứa Phản thần sắc mạc danh, lấy ly sứ màu nâu che nửa khuôn mặt, "Ở.. anh ấy đang vội có chuyện."

Biểu tình này không thích hợp, mẹ nó, ở vội vàng yêu đương vụng trộm?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia