ZingTruyen.Asia

Từ Khai Từ

Chương 7

BoLinhTrn9


......

"Lại đi rồi a..."

Từ Khai Từ mắt còn chưa mở, tay đã sờ sang bên cạnh, nhưng hắn nhanh chóng ngây người ra. Cánh tay còn sót lại không nhiều lắm cảm giác cũng có thể cảm nhận được bên cạnh trống không đã trở nên lạnh lẽo, xem ra Trình Hàng Nhất đã rời đi vài tiếng rồi.

Ngẫm lại tối qua cũng không thấy cậu thu dọn đồ đạc, hẳn là chỉ đi chơi với bạn.

Từ Khai Từ chớp chớp mắt, nghĩ vậy liền cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Trong lòng hắn suy nghĩ kỹ càng, thật ra lần này trở về biểu hiện của Trình Hàng Nhất khá tốt, cậu đã ở nhà suốt cả tuần.

Hắn biết Trình Hàng Nhất không phải là người có thể ngây ngốc ở nhà, có thể nhẫn nại ở nhà cùng mình cả tuần như vậy đúng là rất hiếm.

Đi chơi thì đi chơi, Trình Hàng Nhất từ lúc lên đại học đến ký túc xá cũng không thèm về, cậu thích ra ngoài vùng vẫy, làm sao có thể ngày ngày ngây ngốc ở nhà cùng hắn, bản thân mình có thể trói buộc cậu sao?

Chỉ cần không lén lút mà chạy trốn là được rồi.

Lông mi run rẩy mở ra đôi mắt nhìn bốn phía, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ rất đẹp, chiếu vào phòng có chút chói mắt.

Từ Khai Từ quay đầu khẽ kêu, cửa mở ra, hộ lý bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền tiến vào hỏi hắn: "Tiểu Từ tỉnh rồi à? Muốn rời giường không?"

"Đem rèm kéo vào trước đi, chói mắt..." Từ Khai Từ gật gật đầu, rụt vào trong chăn có chút lười nhác mà nói.

Ánh sáng chói mắt biến mất, trong phòng lại quay trở về với vẻ tối tăm, lúc này hắn mới mở to mắt.

Hộ lý xốc chăn lên, thấy tã giấy trên người hắn đã bão hòa bèn nói: "Tôi cứ tưởng Tiểu Trình đã giúp cậu thay rồi, cậu từ từ, đợi tôi thay cho cậu cái mới rồi rời giường." Một ngày mới nhưng vẫn luôn lặp đi lặp lại sự việc giống nhau, hắn thức dậy luôn phiền toái hơn người khác.

Tối qua hắn uống thuốc giảm đau để ngủ, buổi đêm Trình Hàng Nhất có giúp hắn xoay người đổi tã không hắn cũng không biết, nếu không cũng không đến nỗi Trình Hàng Nhất đi lúc nào cũng không nhớ rõ.

Bị hộ lý bế lên có chút choáng đầu, hơn nữa vừa mới rời giường nên hắn không có tý sức lực nào, đành phải tựa vào ngực hộ lý một lúc, cố gắng đè nén cảm giác nôn nao kia xuống.

Chờ cơn chóng mặt qua đi, Từ Khai Từ mới mở miệng nói chuyện, hiện tại giọng nói đều đã mơ hồ không rõ: "Cậu ấy đi khi nào vậy?"

Hộ lý cúi người xuống, vừa giúp Từ Khai Từ đem mấy miếng lót giảm áp lực bỏ ra vừa trả lời: "Cậu ấy đi từ rất sớm, làm xong bữa sáng cho cậu liền đi luôn, nói là cậu đang ngủ ngon nên không đánh thức cậu."

Nhìn thấy vẻ mặt Từ Khai Từ bình tĩnh, có vẻ sắp phát hỏa, hộ lý lại vội vàng bù thêm: "Không sao đâu, cậu ấy nói tối nay sẽ về. Tiểu Trình không đi xa đâu, có lẽ là ra ngoài đi chơi với mấy cậu bạn nhỏ."

Tuổi người hộ lý mới tới này cũng xấp xỉ Mai Tĩnh, nghiêm khắc mà nói thì nên gọi là dì, xem Trình Hàng Nhất với Từ Khai Từ như con mình. Lại vì tính cách thích thân thiết nên đôi khi nói chuyện sẽ mang theo giọng trưởng bối.

Từ Khai Từ không thích người lạ tự coi mình là trưởng bối rồi dùng phương thức này nói chuyện cùng mình, huống hồ trong lòng vốn dĩ đang khó chịu nên lúc nói chuyện khó tránh khỏi chút đông lạnh: "Cậu bạn nhỏ? Cậu ấy đã 26 tuổi rồi còn cậu bạn nhỏ?"

Hắn nói xong lại cười lạnh, có chút tự giễu nói: "Bất quá biểu hiện cũng không tệ lắm, có thể chịu đựng cả tuần, tôi còn tưởng chỉ được hai ngày là cậu ấy đã chạy rồi."

Hộ lý dùng sức đem hắn chuyển sang xe lăn, cân nhắc biểu tình của hắn cũng không biết là tốt hay xấu, nhất thời không dám nói gì, cũng chỉ làm hết phận sự đem tay chân của hắn để lên gối mềm, tận lực mà giúp hắn ngồi thoải mái chút.

Đã gần 3 tháng kể từ khi đến nhà vị chủ nhân mới này nhưng hộ lý vẫn rất khó đoán được tính tình Từ Khai Từ, có đôi khi cảm thấy hắn đang tức giận cùng oán hận, cũng không khác những người bệnh tàn tật nghiêm trọng khác, nhưng khi nói chuyện thái độ lại rất hào phóng, giống như sự việc gì cũng không để trong lòng.

Nhưng hắn lại thường xuyên rõ ràng là đang cười, giây tiếp theo lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, cùng cậu bạn trai nhỏ của mình cãi vã túi bụi.

Hộ lý cảm thấy bản thân mình cũng coi như hầu hạ rất nhiều người bệnh như hắn, nhưng không có ai khó nắm bắt như vậy. Giống như hiện tại, nhìn trên mặt thực bình tĩnh, nhưng vẫn sẽ cảm thấy xung quanh hắn có một tầng sương mù dày đặc không thể tan.

Vẫn giống như mọi ngày, hộ lý giúp hắn đem tay trái bẻ ra để chính hắn có thể cầm bàn chải đánh răng. Từ Khai Từ tai thính, nghe thấy bên ngoài có tiếng ho khan bèn ngẩng đầu hỏi: "Thịnh Quan Nam tới?"

"Ừ, chờ cậu lâu rồi, nói là tới lấy thứ gì đó. Lúc nãy tôi bảo để tôi gọi cậu dậy nhưng cậu ấy lại bảo để cậu ngủ thêm, cậu ấy không vội." Hộ lý gần như quên mất ngoài phòng khách còn có bạn của Từ Khai Từ, lúc này nghe thấy cậu phát ra tiếng mới sực nhớ ra.

Tóc Từ Khai Từ quá dài, sợ rơi xuống bồn nước ướt nên hộ lý định giúp hắn buộc gọn nhưng lại nghe Từ Khai Từ nói: "Đừng buộc, dì lại đây giúp tôi đi, đừng để người ta chờ lâu."

Dù động tác của hộ lý đã rất nhanh nhưng rửa mặt thay quần áo xong cũng khá tốn thời gian. Chờ đến khi Thịnh Quan Nam nghe thấy tiếng bánh xe chà xát trên mặt đất cách mình càng lúc càng gần, trong lòng anh ước chừng cũng đã qua ba mươi bốn mươi phút.

Anh quay đầu sang hướng có âm thanh: "Tôi còn tưởng hôm nay cậu không dậy nổi nên đang tính rời đi."

Lúc này Từ Khai Từ đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi trên xe lăn còn rất có tinh thần, tóc cũng đã được xử lý qua, vén ở sau tai lại là hình dáng của tiểu thần tiên.

Tâm tình lúc này đang rất tốt, hắn liền cao giọng trả lời: "Sao có thể, nếu cậu nói là cậu tới tôi đã sớm bò dậy rồi. Tới lấy bản nhạc sao? Ninh Vọng không đi cùng cậu à?"

Từ Khai Từ điều khiển cần gạt xe lăn đến gần Thịnh Quan Nam, vẫn thói quen cũ đụng nhẹ vào chân anh, để anh biết hắn đang ở đối diện.

Thịnh Quan Nam rụt về phía sau một chút, vẻ mặt không vui nói: "Đúng là tật xấu, tôi cũng không phải không nghe thấy cậu ở đâu nhưng mà cậu vẫn nhất định phải đến đâm tôi."

Hộ lý giúp Từ Khai Từ đưa bản nhạc cùng USB cho Thịnh Quan Nam, Từ Khai Từ nói: "Đây là bản demo, nhưng thật ra cũng khá hoàn chỉnh rồi, cậu về nhà kêu Ninh Vọng giúp cậu sửa một chút. Khoảng thời gian vừa rồi tôi bị bệnh nên vẫn luôn chưa xử lý, nếu Ninh Vọng không giúp được cậu thì mang đến phòng thu để người khác hỗ trợ xem."

Thịnh Quan Nam đem bản nhạc cất vào chiếc túi anh mang theo, gật đầu tỏ ý hiểu rõ. Thân thể Từ Khai Từ hiện tại còn có thể viết nhạc cho anh đã thực không tồi, nếu còn yêu cầu hắn lao lực mà làm những cái khác nữa thì đúng là không phải người.

Từ Khai Từ quét mắt một vòng, thấy Thịnh Quan Nam hôm nay còn mang theo đàn nhị đến liền kinh hỉ hỏi: "Ca khúc lần trước đưa cậu, cậu luyện chưa?"

"Luyện rồi, nhưng là có mấy chỗ gặp vấn đề nên mới mang đàn đến hỏi cậu." Thịnh Quan Nam sờ soạng hộp đàn, ánh mắt trống rỗng trả lời hắn, nói xong liền mang đàn ra hỏi: "Hay tôi kéo cho cậu một đoạn đi."

Ca khúc Từ Khai Từ đưa cho anh lần trước có mấy chỗ rất khó, kể cả là hắn trước đây có khi cũng phải luyện nhiều lần chứ đừng nói là Thịnh Quan Nam.

Hắn suy nghĩ một lúc, di chuyển cần điều khiển xe lăn nói: "Vào thư phòng đi, nếu không lát nữa một hồi kéo sai lại giống như cưa gỗ vậy." Nói xong hắn từ từ đi trước, một lúc vẫn không thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại thì thấy Thịnh Quan Nam mới đứng dậy không dám tiến lên trước.

Hắn cười trêu ghẹo: "Ai da, cậu cứ yên tâm đi phía trước thôi, nhà chúng tôi bây giờ còn sạch hơn nhà cậu, tôi cũng không dám tùy tiện vứt đồ xuống sàn, trừ khi tôi muốn tự mình ngã chết."

Thịnh Quan Nam lúc này mới một tay cầm đàn, một tay theo thói quen giơ ra phía trước, chậm rãi đi về phía hắn, miệng còn không quên nói giỡn: "Trước kia tôi sợ nhất là đến nhà cậu, tới lần nào ngã lần đấy, cũng không hiểu vì sao lại trở thành bạn tốt của cậu."

Từ Khai Từ đi phía trước, cũng không chút lo lắng xem Thịnh Quan Nam có phương tiện hay không. Hắn chuyển nhà đến đây đã ba năm, Thịnh Quan Nam đã đến vô số lần, anh biết rõ đường, chỉ là quá ỷ lại Ninh Vọng.

Hắn cười trả lời Thịnh Quan Nam: "Vì sao? Bởi vì hai chúng ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

Lúc đầu thư phòng cũng không được trang bị cách âm, về sau Trình Hàng Nhất bỏ tiền ra sửa, thay vì gọi là thư phòng, đây đúng hơn là phòng luyện đàn.

Đa số thời gian, phòng này được Trình Hàng Nhất sử dụng là chính.

Đôi khi có lúc hai người chiến tranh lạnh, họ sẽ tự giác để phòng ngủ cho Từ Khai Từ, thư phòng để cho Trình Hàng Nhất. Có một số hộ lý làm việc thời gian ngắn sẽ nghĩ gian phòng này không có liên quan gì đến Từ Khai Từ, mỗi lần dọn dẹp đồ đạc cho hai người sẽ hỏi Từ Khai Từ xem những món đồ này Trình Hàng Nhất có cần nữa không.

Mỗi lần như vậy Từ Khai Từ ngẩng đầu lên thấy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Đây là đàn nhị, cậu ấy chơi violin sao dùng được cái này, đây là của tôi."

Hắn lẳng lặng nhìn Thịnh Quan Nam ngồi đối diện, nghe anh chật vật kéo xong khúc nhạc kia.

Nếu Thịnh Quan Nam có thể nhìn, nhất định sẽ thấy vẻ mặt rối rắm khó xử của Từ Khai Từ hiện tại. Anh tính hỏi Từ Khai Từ xem mình đàn thế nào nhưng sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy hắn trả lời.

Từ Khai Từ nghe thấy khớp hàm mình cắn chặt, sửa sang lại cảm xúc một hồi mới lên tiếng: "Cậu để người trong phòng thu giúp cậu biên soạn lại ca khúc đi, có mấy âm thật sự là làm khó cậu. Bất quá cậu có luyện tập tử tế không vậy? Sao lại có thể khó nghe thế chứ?"

Thịnh Quan Nam hơi xấu hổ, đặt đàn nhị trên đùi rồi giơ tay lên gãi đầu: "Thật sự rất khó, cậu cũng chưa chắc đã đàn được."

"Có cái rắm, đoạn trích bên trong chính là tôi viết hồi đại học, chẳng qua vẫn chưa luyện qua. Tôi hiện tại nếu có thể kéo đàn khẳng định là có thể luyện được."

Hai người đột nhiên trở nên im lặng, không biết phải nói gì nữa. Có rất nhiều ví dụ về người mù học chơi nhạc cụ khiến người ta lầm tưởng bọn họ học những thứ này rất dễ dàng, nhưng thật ra không nhìn thấy bản nhạc, để học lên trình độ cao thật sự rất khó.

Mà người chân chính thật lòng yêu thích lại có thiên phú hiện tại cũng chỉ có thể nói nếu, loại nếu này mãi mãi chỉ là giả thiết, thực tế ngay cả đàn hắn cũng không nhấc lên được.

Từ Khai Từ ho khan một tiếng, khéo léo cắt đứt đề tài này: "Cậu lại đây để tôi nhìn xem đàn của cậu có phải có chỗ nào không tốt không, tôi cảm thấy âm sắc không đúng."

Thịnh Quan Nam nghe thấy lý do ngớ ngẩn này cũng phải bật cười, anh đánh nhẹ vào người Từ Khai Từ: "Cậu con mẹ nó chắc là điên rồi, đàn của tôi còn không tốt sao?"

Cho dù Thịnh Quan Nam không nhìn được, Từ Khai Từ cũng không tránh khỏi hung hăng trừng mắt, liếc anh một cái: "Bậc thang a anh trai, tôi là đang cho cậu một cái thang đó."

Nói tới nói lui, hắn vẫn là không nhịn được duỗi tay sờ cây đàn một lượt, nghiêm túc xem xét cẩn thận từng chi tiết.

Cây đàn này thật sự rất tốt, nhưng so với bảo bối kia của Từ Khai Từ vẫn là kém xa.

Từ Khai Từ hít một hơi, đột nhiên thấy không vui, bực bội hướng Thịnh Quan Nam làm ồn: "Được rồi được rồi, mau cất đi, đàn tốt như vậy phải chăm chỉ luyện, đừng để tôi mất mặt."

Thịnh Quan Nam hiểu hắn, cũng biết hắn không phải đang thực sự tức giận, chỉ là hiện tại trong lòng có chút khó chịu. Anh đứng dậy đem đàn cất vào hộp, sau đó đáp ứng Từ Khai Từ về nhà sẽ suy nghĩ.

Thịnh Quan Nam hôm nay đến còn có mục đích khác, mấy hôm trước anh nghe Ninh Vọng nói Trình Hàng Nhất đã oán giận từ lâu, còn tức giận bỏ đi. Trong lòng lo lắng Trình Hàng Nhất về lại cãi nhau với Từ Khai Từ nên bây giờ mới dành thời gian qua xem hắn.

Kết quả hôm nay đến đúng là không thấy Trình Hàng Nhất, chuyện chính sự đã nói xong, anh có chút lo lắng hỏi Từ Khai Từ: "Trình Hàng Nhất đâu? Lại chạy rồi à?"

"Không phải, cậu ấy đi chơi với bạn rồi, buổi tối sẽ trở về."

Thịnh Quan Nam sợ Từ Khai Từ là đang thay cậu lấp liếm, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Cậu ta buổi tối sẽ về thật sao? Cậu đừng lúc nào cũng bao che cho cậu ta, lần trước cậu ta ném cậu ở nhà một mình, cậu mới bị bệnh."

"Thật sự không phải, cậu ấy ra ngoài chơi, buổi tối liền trở lại, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Cậu ấy cũng không phải thích chạy trốn như cậu tưởng, người ta gần đây ngày nào cũng ở nhà với tôi, nhưng cũng không thể luôn ở trong nhà với tôi đúng không? Tôi với cậu ấy yêu nhau chứ không phải giam lỏng cậu ấy."

Đối mặt với thái độ nghi ngờ này của bạn bè, Từ Khai Từ thấy rất bực bội.

Hắn không thích người khác nhúng tay vào việc của hắn và Trình Hàng Nhất, bản thân hắn đóng cửa cùng Trình Hàng Nhất cãi cọ thế nào cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ. Người khác oán giận đều không được, một chút cũng không được.

Mấy năm nay Thịnh Quan Nam càng ngày càng không hiểu quan hệ của Từ Khai Từ với Trình Hàng Nhất, có những lúc còn cảm thấy hai người không giống người yêu. Nhắc đến chuyện này, Từ Khai Từ so với lúc nhắc đến chuyện đàn nhị còn tức giận hơn. Mỗi lần như vậy, anh sẽ cảm thấy chán nản.

Thịnh Quan Nam quay người đỡ giá sách, tính toán chạy lấy người, "Hai người không có việc gì là được, tôi về đây, nếu không Ninh Vọng sẽ lo lắng."

Phía sau không có tiếng đáp lại, anh xoay người nhắc lại lần nữa: "Từ Khai Từ, tôi phải về đây."

Anh không nhìn thấy nên không biết vẻ mặt của Từ Khai Từ bây giờ có bao nhiêu cô đơn.

Trên thế giới này, đại đa số mọi người đều không thể thực sự đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua, mà chỉ có thể suy bụng ta ra bụng người. Cũng chỉ có thể thông qua quan sát vẻ mặt cùng ngữ khí của đối phương để cảm nhận họ đang vui vẻ hay bi thương.

Mà Thịnh Quan Nam thậm chí không thể quan sát, những lúc anh có thể đem tâm đi cảm nhận so với người khác sẽ ít hơn nhiều.

Từ sau khi xảy ra chuyện, Từ Khai Từ lại càng thích nói chuyện với Thịnh Quan Nam, vì Thịnh Quan Nam không nhìn thấy bộ dạng của Từ Khai Từ, đương nhiên cũng sẽ không bày ra biểu tình thương hại, tiếc hận.

Chỉ cần Từ Khai Từ cười che giấu tốt cảm xúc nói chuyện cùng Thịnh Quan Nam, anh sẽ cảm thấy hắn vẫn là Từ Khai Từ trước kia, Từ Khai Từ chuyện gì cũng không so đo, không để trong lòng.

Lúc này hắn vẫn là cười như vậy, không nhanh không chậm nói: "Năm ấy chuyển nhà, Ninh Vọng tặng tôi một một chậu hoa cúc, nói là loại cây này đẹp lại rất dễ chăm, chỉ cần đặt ở chỗ râm mát, tưới nhiều nước là tốt rồi."

Thịnh Quan Nam không hiểu sao tự nhiên hắn lại nhắc đến chuyện từ 800 năm trước này, chỉ đành đứng yên lắng nghe.

Thư phòng thông ra ban công, Từ Khai Từ chuyển hướng xe lăn, đưa lưng về phía Thịnh Quan Nam, đối mặt với chậu hoa cúc đã lớn lên rất cao rồi.

Hắn chậm rãi hướng về phía chậu cây, duỗi tay ra cọ cọ phiến lá to rộng.

"Lúc trước hộ lý ngày nào cũng tưới nước cho nó, tôi cũng nghe lời Ninh Vọng đem chậu hoa đặt ở nơi râm mát để nó phát triển tốt nhất. Nhưng nó không chỉ không lớn mà ngay cả lá cũng rất nhỏ."

"Sau đó tôi cảm thấy phiền, có một lần chân còn đụng phải chậu hoa liền tức giận kêu hộ lý đem nó chuyển ra ngoài ban công, không ngờ hiện tại nó lại phát triển tốt như vậy. Thịnh Quan Nam, cậu nói xem, nếu tôi cũng mặc kệ cậu ấy, cậu ấy có phát triển tốt không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia