ZingTruyen.Asia

Tu Chan Hoa Thien Cot Diep An Chi Truyen

Bốn phía bỗng nhiên an tĩnh lại, nàng cảm thấy phía sau có cổ phần lạnh lẻo mọc lên, hướng bên cạnh một nghễ, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, có cái gì tốt kinh ngạc, kỳ quái...
- A!
Khi ý thức được mình lại bởi vì vô cùng kích động ôm chặt lấy Tổng Tư thời điểm, không khỏi đại kêu một tiếng, cuống quít nhảy ra đi, muốn chết, cư nhiên nàng lại quên, nơi này không phải hiện đại, nơi này là 150 năm trước cổ đại, hơn nữa lại còn nằm trong một cuốn sách một người bình thường ôm ở nơi này chính là thái thái kinh thế hãi tục cử động...
- Xin lỗi, Tổng Tư, ta không phải cố ý
Nàng vội vàng xin lỗi, thế nào cảm giác tốt giống như mình là một tên háo sắc chiếm hắn tiện nghi tựa như. - - Ta là thật cao hứng... Cho nên...
- Ta biết.
hắn lại nở nụ cười
- Mới vừa rồi Tiểu Ẩn không phải cũng đang liều mạng cho ta cố gắng lên à.
- Đúng vậy, ha ha, ngươi không nên hiểu lầm liền có thể.
Nàng cười khan hai tiếng.
- Tổng Tư, nữ nhân của ngươi thật đúng là chủ động!
Mới tám lại ở nơi nào e sợ cho thiên hạ bất loạn. Nàng nhanh chóng quay đầu, vứt cho hắn một cái liếc mắt.
- Vĩnh Thương tiên sinh, tên của ta là Tiểu Ly, Tổng Tư nữ nhân thật giống như không phải của ta tên đi.
Nàng bên mép dạng khởi một cái nhạo báng nụ cười, nói.
- Nếu như ta đem Vĩnh Thương tiên sinh gọi là nào đó một cái nam nhân, ta nghĩ rằng Vĩnh Thương tiên sinh cũng không thích đi.
Ngược lại ỷ vào Tổng Tư ở bên người, nàng cũng không sợ.
Chung quanh truyền đến một tràng cười, Tổng Tư tựa hồ chịu đựng, ngượng ngùng bật cười, Trai Đằng Nhất khóe miệng cũng hơi hơi khẽ nhăn một cái.
- A, Tổng Tư, ngươi còn không quản giáo quản dạy nữ nhân của ngươi! Mới tám mặt nhíu thành một cái túi tử, rống to.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Tổng Tư cố nén cười, hướng nàng nháy mắt một cái, nàng lập tức hiểu ý, đuổi sát theo hắn lui về phía sau đình viện đi tới.
- Ha ha ha!
Vừa vào đình viện, Tổng Tư liền bật cười, nói.
- Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vĩnh Thương tiên sinh bị tức thành cái dáng vẻ kia.
- Ừ, mặt của hắn tức giận thật giống như bánh bao nha.
Nàng không nhịn được nói.
- Bánh bao? Ha ha ha!
Tổng Tư cười giống như hài tử một loại sung sướng.
Nếu như bị Vĩnh Thương tiên sinh nghe được, lại phải tức giận.
Dần dần, hắn ngưng cười âm thanh, khóe miệng như cũ hàm chứa nụ cười thản nhiên, nhìn nàng nói.
- Tiểu Ẩn, lần đầu tiên gặp lại ngươi, ta đã cảm thấy ngươi có loại cảm giác rất thân thiết. Ngươi để cho ta nghĩ tới tỷ tỷ của ta.
- Thật sao? Ta dáng dấp giống tỷ tỷ ngươi sao?
Nàng cười hì hì nói. Đệ đệ đẹp trai như vậy, tỷ tỷ nhất định cũng là một mỹ nhân đi, nàng suy nghĩ miên man.
Hắn cười cười nói.
- Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, ngươi và ta tỷ tỷ không một chút nào giống, ngay cả tính cách hoàn toàn là ngược lại, nhưng vì cái gì ta cảm thấy được các ngươi có tương đồng địa phương đây.
- Đương nhiên là có giống nhau địa phương.
- Cái gì?
- Chúng ta đều là nữ nha. Nhưng mà ta chỉ mới 15, đâu có già tới mức làm tỷ tỷ đâu.
- ha ha ha ha!
- Khục khục khục...
Tổng Tư lại phát ra kia làm người ta bận tâm tiếng ho khan, hắn không kịp móc ra khăn, một cái đỏ thẫm máu phun ở trước mặt màu vàng hoa cúc trên mặt cánh hoa, điểm một cái máu đỏ nhìn thấy giật mình, sau đó lại vừa là một búng máu, màu vàng cánh hoa tự đáy bay lên, chậm rãi xen lẫn màu đỏ
Lòng nàng chợt nhói đau.
- Tổng Tư, như thế nào đây?
Nàng vội vàng đỡ lấy hắn.
Hắn móc ra khăn, xoa xoa bên mép vết máu, hướng ta cười cười nói.
- Ta không sao.
- Ngươi cũng đang hộc máu rồi, còn nói không việc gì, ngươi không muốn ở cường chống đỡ tiếp! Thống khổ lời nói liền biểu đạt ra ngoài, mạnh như vậy làm nụ cười càng khiến người ta khó chịu!
Nàng không khỏi giọng kích động.
- Nói... Ta không sao.
Hắn lại lập lại một lần, nụ cười như cũ, giọng nhưng là mang theo một tia như đinh chém sắt.
Nàng nhìn Tổng Tư, lại cũng không nói gì, chẳng qua là tháo xuống những thứ kia mang theo máu cánh hoa, bỏ vào khăn tay trong, cất vào trong ngực. Không hiểu vì sao lại muốn khóc.
- Cảm ơn.
Hắn nhẹ nhàng nói một tiếng, ánh mắt phiêu hướng rồi xa xa, như có điều suy nghĩ. Cặp kia tinh khiết đôi mắt tựa hồ bao phủ một tầng nhàn nhạt sương mù.
Tổng Tư, tại sao phải khổ cực như vậy? Tại sao...
- Tổng Tư, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là chị gái ngươi, ta phải chiếu cố thật tốt ngươi!
Nàng nhìn hắn, kiên định nói.
- Ha ha, ngươi còn nhỏ hơn ta đi, làm gì tỷ tỷ của ta.
Hắn không nhịn được lại nở nụ cười, kèm theo mấy tiếng ho khan.
- Ta bất kể, thân thể của ngươi liền giao cho ta.
- À?
- Ta là nói, khỏe mạnh của ngươi liền giao cho ta.
Câu nói mới vừa rồi kia thật giống như có kỳ nghĩa...
Tổng Tư ôn nhu nở nụ cười, như vậy mỉm cười, nàng thật rất muốn tiếp tục nhìn mãi...
- Tổng Tư!
Trai Đằng Nhất không biết cái gì u linh giống vậy đứng ở chúng ta bên người, hắn phụ thân ở Tổng Tư bên tai nói mấy câu, Tổng Tư sắc mặt thoáng biến đổi. Bật thốt lên.
- Tại sao?
Trai Đằng Nhất không trả lời, hắn nhìn về nàng, nói.
- Phó Trường muốn đơn độc gặp thấy ngươi.
-/À?
Miệng của nàng lại ngoác thành chữ O, ma quỷ Phó Trường muốn đơn độc gặp nàng, hàn a...
-/Tiểu Ly, vẫn là ta cùng Phó Trường nói một tiếng, nói ngươi không muốn đi đi.
Tổng Tư nhẹ giọng nói.
Nàng nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, nói.
- Không sao, ta đi, hắn lại sẽ giết ta.
Tổng Tư gật đầu cười.
Ma quỷ Phó Trường trong phòng của trống rỗng, chỉ có một tấm nho nhỏ thấp bàn, nhà chính giữa dán một trang giấy, đến gần nhìn một cái, trên đó viết:
Một, nghiêm cấm vi phạm võ sĩ chi đạo

Hai, nghiêm cấm thoát khỏi tổ chức

Ba, nghiêm cấm tùy ý thay đổi sách lược

Bốn, nghiêm cấm tùy ý làm kiện tụng

Năm, nghiêm cấm đấu nhau

Người vi phạm trở lên Nhâm một cái giả, mổ bụng
Nha, đây không phải là Phó Trường lập ra lấy tàn khốc nổi tiếng trong quân pháp độ sao? Ở tân tuyển tổ thành lập tới nay, bởi vì xúc phạm cái này pháp độ mà mổ bụng tự vận đội viên số lượng cũng không nhỏ. Từ cao tầng đến tầng dưới, vô luận là ai, chỉ cần có vi phạm, mét khối ma quỷ Phó Trường nhưng là một cái đều không bỏ qua cho.
Đợi đã lâu, cũng không người đến, người này cũng quá kiêu căng chứ hả. Nàng bất giác có chút nhàm chán, xoay người đi ra ngoài cửa, mới vừa bước ra môn liền đụng ở một cái bền chắc trên ngực, thật là đau a, vuốt vuốt chính mình đáng thương cái mũi nhỏ, ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại cặp kia hiện lên Hổ Phách sáng bóng đôi mắt.
- Muốn đi nơi nào?
Hắn trầm giọng nói, trong mắt lóe lên một tia khó mà đoán thần sắc.
- Không có đi nơi nào, chỉ bất quá chờ quá lâu, tùy tiện đi một chút.
Nàng tăng thêm chờ quá lâu mấy chữ này, đây chính là của ngươi không phải.
Nhìn hắn tự đi vào, quay đầu lạnh lùng nói.
- Còn không tiến vào.
Không có thể phủ nhận, dung mạo của hắn không thể kén chọn, thanh âm của hắn càng là gợi cảm động lòng người, nhưng là thái độ của hắn thật sự là để cho người vô cùng vô cùng khó chịu. Hắn ở trên Tatami ngồi xuống, không nói một lời.
- Cái đó, xin hỏi tìm ta có chuyện gì? Nàng không nhịn được hỏi.
Hắn dùng một loại ánh mắt dò xét lạnh lùng quét ta liếc mắt, nói.
- Tổng Tư ở trước mặt ta đề cập tới ngươi mấy lần, ta ngược lại cũng có chút hiếu kỳ, bây giờ nhìn lại cũng không gì hơn cái này.
Cái gì a, nàng liếc hắn một cái.
-Thổ Phương tiên sinh, nếu để cho ta tới chẳng qua là cùng ta nói những lời này, như vậy ta liền cáo từ trước.
Vừa nói nàng liền chuẩn bị đứng dậy, mới vừa dời giật mình thân thể, liền cảm thấy một cỗ sát khí đập vào mặt, nàng còn không kịp làm ra phản ứng, liền bị hắn một tay khấu ở trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia