ZingTruyen.Asia

Truyen Ngan Lmht

TÁC GIẢ: JOHN O'BRYAN

"Ta đổ mồ hôi rồi, Bayal. Đừng để ta đổ mồ hôi."

Nghe những lời đó, viên tùy tùng của Qiyana ảo não. Cầu viện đến chút kiểm soát nhỏ nhoi lên các nguyên tố mình có được, anh ta dồn sức tạo nên một đám sương ma thuật. Trong vài giây, đám sương bao quanh Qiyana, xoa dịu đi cái nóng giữa rừng già.

"Tốt hơn rồi," Qiyana nói. "Nếu định làm điều này, ta phải thật tập trung mới được."

Cô xoay cây ohmlatl quanh người, khiến một mảng rừng rạp xuống và tách ra theo từng vòng quay của kiếm-hoàn. Rễ cành bật lên, hất tung từng nắm đất màu mỡ, cho đến khi một lối đi hẹp hiển hiện giữa bụi cỏ.

"Đây rồi," Qiyana mau chóng đi theo con đường khúc khuỷu.

Mỗi khi cây ohmlatl xoắn một cái, đám dây leo chằng chịt của rừng mưa lùi lại nhường bước cho cô. Khi cô đi qua, chúng là trườn về chỗ cũ, phủ kín mọi khoảng trống. Bayal bị tụt lại sau vừa đủ lâu để kẹt giữa đống thực vật đang bện chặt với nhau.

"Đi tiếp nào, Bayal," Qiyana lên tiếng. "Ngươi có mỗi một nhiệm vụ thôi."

Viên tùy tùng nhảy khỏi đó, chật vật vừa đuổi kịp Qiyana vừa duy trì nhiệt độ của đám sương.

Khi cả hai từ trong rừng tiến ra, mặt trời đã dần khuất nơi chân trời, mặc cho ánh tà dương bao trùm lên ngôi làng nhỏ. Qiyana ngoái lại nhìn phía sau lần nữa để xem con đường bí mật đã hoàn toàn bị rừng rậm vùi lấp chưa. Ba vị già làng chào cô theo cung cách đầy tôn kính của Ixtal, hai tay vắt chéo trước ngực, và dẫn cô vào quảng trường nằm ngay giữa làng.

Xa xa phía bên kia quảng trường, một cỗ máy Piltover khổng lồ đang nằm im lìm—chiến lợi phẩm của một trận đánh mới đây. Qiyana chỉ thoáng để ý nó trong lúc cô ngồi yên vị bên chiếc bàn nhỏ, được bày biện ít hoa quả và trái hạch.

"Do đâu chúng tôi có vinh dự này, Người Con Của Yun?" một bà lão cúi lại gần để nhìn rõ Qiyana hơn và hỏi.

"Tôi nghe tin trưởng làng vừa qua đời. Xin thành kính phân ưu," Qiyana đáp.

"Bị ngoại nhân sát hại," một ông lão chỉ vào cỗ máy Piltover phía sau. "Trong lúc cố ngăn mấy thứ quỷ này đốn cây làm hầm mỏ."

"Tôi cũng đã được cho biết," Qiyana đáp. Cô ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nói ra mục đích chính của cuộc viếng thăm.

"Có vẻ Tikras cần một lãnh đạo có năng lực hơn. Một người đủ mạnh để đứng lên chống lại lũ ngoại nhân cùng đống đồ chơi của chúng," giọng cô đầy tự tin. "Một người như tôi."

Các già làng nhìn nhau, gương mặt nhăn nheo lộ vẻ bối rối.

"Nhưng Yunalai à, bằng tất cả sự kính trọng, chúng tôi đã có... một người như cô rồi," bà lão nói. "Chị gái cô đang ở đây."

"Hả?" Qiyana nổi đóa lên.

Như thể dự tính từ trước, một đoàn tùy tùng người địa phương diễu hành qua quảng trường, thẳng đến chỗ Qiyana. Bốn người trong số họ khiêng kiệu trên vai.

Khi kiệu đến gần hơn, Qiyana có thể thấy một cái giường lót lông chim, vài chiếc gối lụa, và cô chị Mara đang xoay xoay cốc rượu nho trên tay. Một khay bạc đầy ắp mĩ vị nằm bên cạnh, và hai viên tùy tùng làm mát cho chị ta bằng thứ ma thuật nguyên tố mạnh hơn nhiều lần Bayal. Qiyana lau một giọt mồ hôi đọng trên trán, cay đắng nhìn kẻ hầu của mình.

"Qiyana. Thật... tốt khi được gặp em," Mara bực bội nói khi kiệu của cô được đặt xuống đất.

"Mara. Chị biết tận hưởng thật đấy," Qiyana nhận xét.

Mara lúng túng trước cái nhìn thấu tâm can của em gái, dường như chị ta định rút lui về chỗ chiếc đệm lông chim êm ái.

"Em dùng chút rượu không?" Mara đề nghị. Chị ta nhấp một ngụm đầy căng thẳng.

"Chị đang bảo vệ ngôi làng này, chứ không phải đi nghỉ dưỡng." Qiyana từ chối. "Chị nên từ chức đi. Để tôi làm trưởng làng."

Mara đờ người ra, khó khăn lắm mới nuốt nổi rượu.

"Chị không thể làm thế," chị ta nói. "Em biết mà. Chị lớn tuổi hơn em."

"Lớn hơn hẳn một năm," Qiyana nói thẳng thừng. "Thế mà kém quá xa."

Qiyana lại gần chỗ chị gái, vẻ kiêu ngạo của cô dần dần chuyển thành cau có.

"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Chị biết điều đó đúng mà. Điều gì sẽ xảy ra nếu lũ thợ mỏ phát hiện ra ngôi làng này?"

"Chị sẽ bảo vệ nó," Mara nhẹ nhàng đáp.

"Chị sẽ chết. Mọi người trong làng này nữa. Cả hai chúng ta đều biết rõ," Qiyana cao giọng cho tất cả những ai trong quảng trường nghe thấy. "Tôi có thể bảo vệ họ."

Cả quảng trường xôn xao. Mara cắn môi dưới—thói quen từ thuở nhỏ của cô, đặc biệt là khi em gái giành phần hơn trước mình.

"Chị... không thể trao nó cho em. Yun Tal sẽ không cho phép," Mara yếu ớt nói.

"Họ sẽ cho phép nếu chị từ chức," Qiyana quả quyết. "Về Ixaocan đi. Chăm sóc cho khu thủy viên của chị. Tôi sẽ lãnh trách nhiệm của chị ở đây."

Cô thấy mắt Mara đảo qua các già làng, như thể đang tìm cách giữ thể diện.

"Luật rất rõ ràng," Mara nói. "Không ai khác có thể làm trưởng làng chừng nào chị còn lãnh đạo được.

Qiyana nghiến răng giận dữ, cô quay ra chỗ cỗ máy đang nằm phía bên kia quảng trường. Cô xoay cây ohmlatl quanh mình, khiến các già làng nhảy dựng khỏi chỗ ngồi. Tụ hết các nguyên tố trên khắp quảng trường vào kiếm-hoàn, cô phóng chúng vào cỗ máy. Trong nháy mắt, con quái thú bằng kim loại khổng lồ bị băng giá bao bọc, bị đất đá đánh đập, và bị dây leo xé nát—theo lệnh của một Yunalai trẻ tuổi.

Các già làng và tùy tùng trên quảng trường cùng kinh hô trước màn thể hiện sức mạnh này.

"Các vị nghĩ các vị đã có 'ai đó như tôi,'" Qiyana lên giọng. "Nhưng không có ai như tôi cả."

Các già làng cau mày với cô và xác nhận lại quyết định. "Chừng nào Yunalai Mara còn lãnh đạo được, vị trí này vẫn thuộc về cô ấy."

Những lời này vẫn văng vẳng trong đầu Qiyana khi cô lặng lẽ rời quảng trường, lòng đầy chán nản. Cô dẫn Bayal về lại bìa rừng, tại đó họ gặp hai nguyên tố sư đứng gác.

"Không cần hộ tống tôi," Qiyana nói. "Tôi biết đường, và tôi biết phải làm gì với nó."

Vẩy ohmlatl một cái, cô tách đôi rừng cây, để lộ ra con đường bí mật. Với viên tùy tùng vẫn cật lực làm mát cho mình, cô đi về phía khu kiến trúc sinh thái Ixaocan, vừa mở lối trước mặt, vừa lấp lối sau lưng.

Ngay khi ngôi làng khuất tầm mắt, Qiyana chậm tay lại. Con đường giờ không còn được che phủ nữa, nằm lồ lộ dưới nắng chiều.

"Yunalai—cô quên lấp lối đi rồi," Bayal nhắc.

"Bayal, nhiệm vụ của người có liên quan gì đến đường đi lối lại không?" Qiyana hỏi.

"Không, thưa Yunalai. Nhưng... nếu có ai tìm ra ngôi làng thì sao?"

"Đừng lo. Ta chắc chắn tân trưởng làng sẽ bảo vệ nó." Qiyana nói.


***


Sáng hôm sau, tiếng huyên náo ở Ixaocan làm Qiyana thức giấc.

"Ngoại nhân. Chúng đã phát hiện ra Tikras!"

Tiếng khóc của chị gái cô vọng vào từ hành lang ngoài phòng ngủ. Qiyana mặc áo choàng rồi mở cửa ra. Mara đang đứng đó, thổn thức trong vòng tay của Bayal.

"Mara. Chuyện gì thế?" Qiyana hỏi, giọng cố tỏ ra lo lắng.

Chị gái cô quay sang cô, mặt đỏ bừng và run rẩy, cố che đi những vết xước do băng qua rừng già.

"Lũ thợ mỏ... đã san bằng ngôi làng. Người chết đến phân nửa. Nửa còn lại đang lánh trong rừng. Chị may mà thoát được—"

Qiyana nén cười ôm lấy chị gái.

"Chị thấy chưa? Em chỉ lo cho chị thôi," Qiyana nói. "Làm trưởng làng là trách nhiệm nguy hiểm lắm."

"Đáng ra chị nên nghe em. Em... em sẽ nghiền nát bọn Piltover," Mara rền rĩ.

"Vâng. Em sẽ làm thế," Qiyana nói. Cô cười rạng rỡ khi nghĩ đến cảnh lũ thợ mỏ và lính đánh thuê cướp bóc ngôi làng—đến cảnh cô dễ dàng tiêu diệt chúng và dân làng sẽ cúi rạp xuống cảm tạ cô khi họ nhận ra điều mà chị gái cô vừa được khai.

"Em nên là trưởng làng của Tikras," Mara nói.

Đúng thế, Qiyana nghĩ. Em xứng đáng với điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia